intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Nho Đắng

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

68
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

I. “Xe anh Năm đi chuyến này chắc lâu về đó ta?”. Câu nói lấp lửng của cô em chồng buông lơ lửng giữa sân nhà làm trái nho chín hường chị vừa bỏ vào miệng hóa chát lè, đắng ngắt. Đứa cháu gái ngồi nhìn mợ nhăn mặt phun trái nho đang ăn ra đất tròn mắt: “Chua lắm hả mợ Năm?”. Chị đổ thừa trái còn nghe mùi thuốc rầy rồi đứng dậy, ôm cái rổ ra sau nhà. Nắng gắt thành vệt dài vắt qua thành cái giếng bằng gạch cũ, nắng làm hồng lên những bắp...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Nho Đắng

  1. Nho Đắng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀ I. “Xe anh Năm đi chuyến này chắc lâu về đó ta?”. Câu nói lấp lửng của cô em chồng buông lơ lửng giữa sân nhà làm trái nho chín hường chị vừa bỏ vào miệng hóa chát lè, đắng ngắt. Đứa cháu gái ngồi nhìn mợ nhăn mặt phun trái nho đang ăn ra đất tròn mắt: “Chua lắm hả mợ Năm?”. Chị đổ thừa trái còn nghe mùi thuốc rầy rồi đứng dậy, ôm cái rổ ra sau nhà. Nắng gắt thành vệt dài vắt qua thành cái giếng bằng gạch cũ, nắng làm hồng lên những bắp thịt săn cứng ở tay, hồng lên khoảng ngực trần vâm vấp nước của người đàn ông đang dội nước. Đeo dính ánh mắt vào cái cười mỉm bên khóe miệng chị, anh ta hỏi, giọng sang sảng đưa lên nhà trước: “Năm múc nước hông? Em múc cho!”. Chị nhon nhón nhẹ bước đến bên cái giếng. Những bước đi vờ e dè, ngần ngại. Gàu nước mát lạnh xối xuống những trái nho căng óng, láng mướt. Người đàn ông cúi thấp dần theo đà nghiêng của cái gàu, mùi xà bông thơm nghẹt đặc lỗ mũi, buồng phổi rồi con tim chị. Người đàn ông vẫn còn cầm cái gàu cong lưng xối cho đôi tay chị lóng ngóng quờ lên những trái nho ứ tròn trong rổ. Rất nhanh, chị cảm nhận ánh mắt như có lửa của anh ta rớt trên cổ áo rộng của mình bỏng rát. Và cũng rất nhanh, chị nghe tiếng thì thầm thoảng qua tai nhanh như lời gió: “Tối nay nhớ để cửa anh.” II.
  2. Đêm. Khi những con người nhốn nháo ngoài vựa nho đã trở về tổ ấm riêng họ, ngôi nhà như rộng ra đến tận cùng. Không tiếng đàn bà ầm ĩ xoen xoét những cân đong đo đếm, không tiếng mấy tay tài xế chở nho ì xèo đôi co nhau chuyện tiền hàng, không âm thanh tách tách liên tục của mấy cái kéo cắt tỉa tỉa, cả tiếng mấy cái giỏ cần xé rê lẹt xẹt trên đất. Đêm. Âm than rù rì đều đều từ cái máy tụng kinh nhỏ xíu gắn trên bàn Phật chỗ mẹ chồng nằm gần nhà trước không át nổi tiếng gió vuốt ve, xục xạo những thân nho gầy trơ khấc, cả tiếng lá rạo rực chạy đuổi nhau trên giàn dây thép. Dội vào tai chị những âm vọng nuốt chửng đêm, bục tràn khao khát. Soi mình trong tấm gương soi trước tủ quần áo, chị tô chì đen lên hàng chân mày cong mỏng mảnh. Mẹ chồng có lần nói trộm sau lưng chị: “Đàn bà mỏng mày chỉ tổ lẳng lơ, trắc nết”. Chị buồn nhưng không chấp, mẹ chồng già quá rồi, người già lú lẫn toàn thích nói những lời nghe thêm bực mình, huống hồ lúc còn tỉnh táo bà có bao giờ thích chị. Ngày đó nếu con trai bà không đem chai thuốc rầy giằng lên bàn: “Má cho cưới hay muốn tui uống cái này!”, chắc gì chị được khăn đống áo dài bước chân qua cửa. Người đàn ông không ngủ, chống tay nhìn chị tô chân mày trước gương: “Ổng đi lần này chừng nào về em biết không?” - Anh ta hỏi ánh mắt vuốt ve từ sau lưng. “Ai biết đâu à. Mà chi hông?” “Thì đặng coi được ở bên em nhiều ngày chứ chi! Thiệt không muốn hở em ra một phút nào”. Chị trề môi, thấy mắt mình trong gương lóng lánh, đong đưa. Tiếng gà gáy râm ran từng chập một vang lên từ cuối xóm, người đàn ông dụi đầu vào ngực chị lần nữa rồi luyến tiếc rời ra. Cánh cửa mở rồi khép lại trong im lặng, chị chẳng buồn ngồi dậy cài chốt, lười biếng nằm nghe sương nhỏ giọt lộp bộp trên máng xối tôn gần cửa sổ. Bao năm rồi vẫn thế, những âm thanh, những chuyển động đều đặn của ngày trong ngôi nhà cứ mồn một vọng vào đầu chị, tiếng vọng rõ ràng và đáng sợ hơn mỗi khi chị chỉ một mình.
  3. Chị thường xuyên phải một mình, người chồng triền miên với những chuyến đi không làm ấm nổi chăn gối trong căn phòng lạnh cóng, lơ lửng những âm thanh. Đến cả người đàn ông này- người đàn ông si mê chị điên cuồng- cũng chỉ thổi bùng lên ngọn lửa đam mê, làm tan chảy những âm thanh trong một phút giây nào đó. Rồi thôi. Rồi lại cũng như chồng chị, để chị một mình tênh hênh trơ trọi với sớm mai. Để chị nằm đây, thèm gối đầu lên một khuôn ngực rắn rỏi phập phồng nhịp thở, trôi theo tiếng ngáy đều đều mà cười nhạo quên lãng những âm thanh. Một lần chị làm liều níu giữ gã nhân tình đến tận trời sáng bảnh: “Một chút thôi anh! Một chút nữa thôi, nằm với em đợi mặt trời lên…”. Người đàn ông mặt lúc xanh lúc tái gần như đến mức van xin chị:“Thôi mà em! Để trời sáng bảnh lỡ ai thấy tới tai anh Năm là chỉ có chết. Bộ em muốn mình xa nhau mãi sao em?”. Lời nỉ non làm vòng tay chị lơi dần, người đàn ông chùi người ra rồi tất tả đi khi sớm mai chưa kịp ló dạng. Dáng đi cun cút, vội vàng sao mà vừa tội tội vừa thấy hèn hèn. Rốt cuộc chị cũng lại một mình. Chồng dăm tháng ghé nhà một đôi lần. Có ghé thì cũng chẳng còn những nồng nàn ngày mới cưới. Lâu lắm rồi, chị quen dần với cảm giác mình là một góa phụ. Một góa phụ với ngôi nhà rộng giữa những giàn nho và bạt ngàn gió đêm. Nhạt nhẽo và hửng hỡ làm mỗi lần gần bên chồng chị như thấy bóng dáng của một người đàn bà khác. Cả tháng trời rong ruổi với những chuyến xe, với gió bụi và những con đường dài hun hút, chị biết đàn ông không phải là gỗ đá. Lắm tay bạn lái công* đường trường với anh còn có cả con rắc con rơi. Chị biết hết nhưng chị không ghen. Tội tình gì hành xác mình với những cơn ghen, chỉ cần anh đừng để hình ảnh một người đàn bà nào chen vào những khi hạnh phúc vợ chồng. Có vậy thôi mà giờ chồng chị chừng cũng không làm được. Chị oán giận anh nhưng biết rõ chẳng lúc nào thôi hết yêu anh. Chị yêu anh như buổi đầu anh chắp tay sau lưng đi giáp vòng giàn nho ba chị, hấp háy mắt cười trong nắng: “Nho này để tôi hết hén cô Hai!”. Chị yêu anh như cái đêm dưới tấm bạt che lúp xúp bên góc giàn, anh kéo ghì chị xuống cái võng chăng ngang một hầm nho. Yêu anh vì anh đã dứt khoát bước qua bốn chữ “hộ đối môn đăng” mà cưới chị. Chị yêu anh,
  4. nhưng chị cũng chỉ là một người đàn bà. Một người đàn bà sợ những đêm lạnh lẽo đơn độc với những âm thanh tràn khát khao nhức nhối, sợ những sớm mai thức dậy một mình trên chiếc giường trống huếch hoắc hơi người. Người đàn bà dại dột mang trong mình ý nghĩa trả đũa cho hững hờ xa vắng của chồng mình bằng những rên xiết, đam mê trong vòng tay một người đàn ông khác. “Đồ đĩ!”. Chị dí móng tay nhọn vào thẳng khuôn mặt trong gương khi gã nhân tình thỏa mãn ngủ say sưa. Cây chì kẻ mắt sau mỗi đêm cánh cửa mở ra không tiếng động lại càng thêm cùn một chút, chị không muốn thấy gương mặt mình mang cặp chân mày mỏng lẳng lơ. III. “Anh, mình đi bác sĩ đi anh!”. Bàn tay chồng vuốt trên lưng chị đứng sựng lại. Anh ngồi dậy quay lưng về phía chị. Tiếng bật tách tách rồi đầu lửa đỏ lập lòe trong bóng tối. Mùi thuốc lá hăng hắc, tràn trụa. Chị nghe lời chồng nhạt loãng trong mùi thuốc: “Mẹ lẫn liệu vậy, anh lại không có nhà, sợ nách thêm con nhỏ em càng khổ. Để thư thả chút…” “Thư thả! Thư thả là đến bao giờ? Thư thả rồi mẹ có tỉnh táo ra không? Anh có bỏ được cái công việc của anh không? Lần nào cũng như lần nấy! Em không biết đâu đấy. Mai anh không chở em đi một mình. Lấy vòng ra thôi mà, em chả cần anh.”.Chị giằng dỗi quay mặt vào trong vách, lát sau đã thấy bàn tay chồng đặt lại lên eo lưng mình ấm nóng. Chị nén một nụ cười. Có bao giờ anh thắng được chị đâu. Đêm đầu tiên chị sẵn sàng làm mẹ, chồng chị vẫn đáp lại khao khát cuồng nhiệt của vợ bằng hững hờ xa cách. Trời chưa sáng, anh đã dậy lục đục chuẩn bị cho một chuyến đi mới. Chị nằm nghe nước mắt chảy ướt đẫm một bên gối nằm, cảm giác như chồng đang trốn chạy. Anh trốn chạy như để đến với cái gì chứ? Một thú vui? Một cảm giác tự do rong ruổi hay một người đàn bà khác?
  5. Trưa ngồi lèn đầy cứng giỏ cần xé bằng những chùm nho mọng đỏ, chị cố tình đong đưa hơn cặp mắt long lanh. Gã đàn ông đó chắc mẫm sẽ không chịu được, chị biết. Chị đã cho gã khát quá lâu rồi. Chừng như không dập được ngọn lửa bừng bừng lên trong mắt, gã ra cái giếng sau nhà xối nước như điên. IV. “Mợ Năm nó thèm chua gần cả tháng nay rồi đó cậu Năm mày…Coi mà dẫn nó đi khám coi được lâu chưa?” Chị quét ánh mắt trên khuôn mặt chồng, tìm một phản ứng khác lạ ẩn sau cái cười hềnh hệch cùng bà chị gái: “Chị khỏi lo, mai tui dẫn đi liền. Vợ tui nó nôn con một, tui nôn đến mười chớ chị tưởng…” Trái nho xanh lè đi vào trong lưỡi chị không chua, chỉ toàn mỗi một thứ đắng chát đắng ngắt cố trôi qua cổ họng. Mấy tháng nay rồi, với chị, nho dù đỏ hay xanh cũng mỗi một thứ mùi vị nguyền rủa của nó. Mùi vị của sự phản bội. Vị nho phản bội lại màu sắc bên ngoài của trái. Còn chị, chị phản bội lại chồng mình. Đêm vắng. Gió vẫn chạy trửng giỡn nhau trên giàn lá nho lào xào. Bước chân chị chông chênh, lên rồi xuống, xuống lại lên những vạt bờ cao, những hầm đất mấp mô. Chị đi tìm gã đàn ông si mê chị. Phải tìm anh ta. Đứa trẻ đang chớm hình thành trong bụng chị, nó có quyền tìm đúng một người cha. Những chùm trái lủng lẳng chạm ngang qua chóp đầu chị, một nhánh cành oằn trái nằm tụt xuống dưới giàn va vào trán chị làm đau điếng. Mặc kệ. Chị vẫn đi. Dù những thân nho có giơ cánh tay gầy guộc níu vai áo chị, dù gió có chạy lồng giật ngược tóc chị. Chị cứ đi. Căn nhà mái lá buông ướt sượt ánh trăng đầu mùa nhợt nhạt. Không ánh sáng nào le lói sau những kẻ hở dài thượt bên mấy cái cửa gỗ im ỉm đóng. Chị đứng chết trân trước cái ổ khóa to kềnh nằm phơi mình dưới trăng. Đôi chân rui rẩy kéo chị khuỵu xuống nền đất cứng còng, lạnh ngắt. Răng cắn vào môi đến bật máu, chị nuốt ầng ậc thứ nước liên tục
  6. trào ra hai bên mắt, ròng ròng chảy đẫm ướt môi. Đâu đó trong đầu chị vọng rõ ràng một thanh âm đả đớt: “Thiệt không muốn hở em ra phút nào…”. Giẫm lên bóng mình, chị trở về nhà bằng con đường cũ mấp mô. Không một trái nho nào trong miệng mà vẫn nghe đắng ngắt trên đầu lưỡi. V. Người đàn ông áp mặt lên tấm kính trong suốt, lom lom nhìn bên trong khối chữ nhật vuông vức. Đứa bé da nhăn nheo, da đỏ hỏn, khoanh người ngủ như con chuột con. Trên cặp mắt nhắm riết mờ nhạt đường chân mày cong chạy dài, cái miệng mở he hé trong giấc ngủ như treo lơ lửng một nụ cười. Con bé giống vợ anh như tạc. Anh đã nghĩ mình không thể nào yêu được nó, sợ sẽ phải nhìn thấy một dấu vết, một đường nét không quen, để chúng cứa thêm vào vết thương lớn còn ngầm rỉ máu trong anh. Nhưng không, đứa bé là một bản sao hoàn hảo của vợ anh. Nó là đứa con của riêng vợ anh và vì vậy nó cũng là con anh. Anh nghe lòng mình rộn ràng tình yêu thương ngay từ giây phút đầu chạm ánh mắt vào sinh linh bé nhỏ kỳ diệu này. Kìa là bàn tay nhỏ xíu sẽ nghịch ngợm chộp lấy mặt lúc anh dúi cái cằm lún phún râu vào bụng con; kìa là đôi chân bé tí đang ngo ngoe sẽ tòng teng, lúc lắc hai bên vai anh khi anh làm bò cõng con đi khắp nhà. Con bé chắc chắn sẽ yêu anh, nó sẽ chỉ biết đến anh - người cha duy nhất. Gương mặt người đàn ông kéo giãn thành một nụ cười. Con bé nom đã cứng cáp so với mấy ngày đầu mới vào lồng kính. Anh còn vài việc phải làm để chuẩn bị đón vợ và con về nhà. Đầu tiên là phải bàn với bà chị gái chuyển vựa nho xa ra khu đất trống giữa giàn để tiếng ồn không làm con bé giật mình, rồi nhờ đứa em gái tranh thủ chạy qua chạy lại phụ trông nom mẹ cho anh còn rảnh rang chăm sóc vợ nằm ổ. Đàn bà mới sinh không kỹ lưỡng sau kẻo bệnh tật này nọ rồi khổ. Tiếp theo là gọi một cuộc điện thoại. Ông bác sị khoa Nam học đã hẹn lịch tái khám vào tuần sau. Sẽ nói với ông ta thế nào nhỉ. “Tôi bận nuôi vợ đẻ!”. Chắc ông ta sẽ nghĩ đang nghe một câu chuyện cười.
  7. Con bé đã thức, cái miệng nhỏ há to trong tiếng khóc mà mắc vẫn nhắm nghiền không chịu mở. Bé con dễ thương, chào con! Ba đây, mở mắt nhìn ba xem nào. Rồi ba sẽ đưa con về nhà ba. Ba sẽ thương con hơn cả chính ba, cũng như ba thương mẹ vậy. Ba thương mẹ, nên ba sẽ giữ mẹ ở mãi bên ba cho đến cuối cuộc đời. Bí mật của mẹ ba cũng sẽ chôn vào theo cùng bí mật của ba. Đừng trách ba, bé con nhé! Người cha bạc bẽo của con đã đi rồi. Không phải vì ba đâu. Vì hắn mê bọc tiền ba quẳng vào mặt hắn thôi. Thậm chí hắn không biết đến sự tồn tại của con đâu. Vậy thì cứ mặt hắn, bé con! Con chỉ cần một người cha là ba thôi, con nhé! Ba cũng vậy, ba cũng chỉ mình con đấy, bé con. “A lô, anh Hai ạ. Em gọi xin nghỉ đi công*. Mấy hôm trước em có nói qua với giám đốc rồi, anh cũng đồng ý. Dạ… vợ em mới sinh, con gái, đẻ non nên mới 2 kg. Đợt này chắc em nghỉ luôn ở nhà phụ bà chị chạy xe nho cho rồi, đi xa riết cũng mệt. Dạ… hôm nào có chuyến ghé em chơi, dạ…” Người đàn ông bước dọc hành lang bệnh viện đông người. Lời nói vang vang lẫn giữa những xao xác khua động tiếng băng ca chạy, tiếng bước chân người vội vã, tiếng những giọt đau khổ rơi và tiếng hạnh phúc vỡ òa lấp lánh. 01.3.11 ------- *Công te nơ
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0