Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
Mục lục<br />
<br />
Những phát hiện về vạn vật và con người, Giới thiệu<br />
<br />
Cuốn sách được lược dịch từ tác phẩm The discovers - A history of Man s<br />
Search to know his world and himself của tác giả Daniel J. Boorstin.<br />
Người hùng của cuốn sách này là Con Người - nhà khám phá. Thế giới theo<br />
góc nhìn của văn hóa phương Tây hôm nay - những quan niệm về thời gian,<br />
đất và biển, các vật thể của bầu trời và thân thể của chúng ta, các loài thực<br />
vật và động vật, lịch sử và các xã hội loài người của quá khứ và hiện tại - thế<br />
giới ấy đã được mở ra cho chúng ta bởi vô số những nhà khám phá như<br />
Colombô. Trong suốt những quá khứ xa xăm, họ vẫn là những con người vô<br />
danh. Khi chúng ta càng đến gần hiện tại, họ xuất hiện trong ánh sáng của<br />
lịch sử, với muôn vàn cá tính cũng đa dạng như bản tính con người. Các<br />
cuộc khám phá đã trở thành những thiên tiểu sử, những câu chuyện bất ngờ<br />
giống như sự bất ngờ của những thế giới mới mà các nhà khám phá đã mở ra<br />
cho chúng ta.<br />
Những trở ngại cho việc khám phá - những ảo tưởng của nhận thức - cũng là<br />
thành phần câu chuyện của chúng ta. Chỉ khi chúng ta biết đối chiếu với cái<br />
nền nhận thức thông thường và huyền thoại đã bị lãng quên của thời đại họ,<br />
chúng ta mới bắt đầu cảm nhận được sự dũng cảm, quyết liệt, những gắng<br />
sức phi thường và đầy trí tưởng tượng của những nhà khám phá vĩ đại. Họ đã<br />
phải chiến đấu chống lại những "sự kiện" và những giáo điều của con người<br />
trí thức đương thời. Tôi đã cố gắng tìm lại những ảo tưởng ấy - về trái đất,<br />
các lục địa và đại dương trước thời Colombô và Balboa, Magellan và thuyền<br />
trưởng Cook; về vũ trụ trước thời Copernic, Galileo và Kepler; về cơ thể con<br />
người trước thời Paracelsus, Vesalius và Harvey; về thực vật và động vật<br />
trước thời Ray và Linnaeus, Darwin và Pasteur; về quá khứ trước thời<br />
Petrarch và Winckelmann, Thomsen và Schliemann; về tài nguyên trước thời<br />
Adam Smith và Keynes; về thế giới vật lý trước thời Newton, Dalton và<br />
Faraday, Clerk Maxwell và Einstein.<br />
Tôi đã đặt một ít câu hỏi kỳ lạ. Tại sao người Trung Quốc đã không "khám<br />
phá" ra châu Âu hay châu Mỹ? Tại sao người Ả rập đã không vượt biển vòng<br />
quanh châu Phi và vòng quanh thế giới? Tại sao con người phải mất rất lâu<br />
<br />
mới biết rằng trái đất xoay quanh mặt trời? Tại sao người ta đã bắt đầu tin<br />
rằng động và thực vật được phân chia thành những "loài" (species)? Tại sao<br />
mãi về sau này người ta mới khám phá ra những sự kiện của thời tiền sử và<br />
tiến bộ của nền văn minh?<br />
Tôi chỉ đề cập tới một số ít các phát minh trọng yếu - đồng hồ, la bàn, kính<br />
viễn vọng và kính hiển vi, máy in và chữ in - là những dụng cụ cốt yếu cho<br />
việc khám phá. Tôi đã không trình bày việc hình thành các cơ chế chính trị,<br />
các cuộc chiến tranh, sự hưng thịnh và suy tàn của các đế quốc. Tôi đã<br />
không bàn đến văn hóa, câu chuyện về con người sáng tạo, về kiến trúc, hội<br />
họa, điêu khắc, âm nhạc tiêu điểm và văn học, tuy rằng những điều này đã<br />
gia tăng niềm vui sướng cho kinh nghiệm của loài người. Tiêu điểm của tôi<br />
luôn luôn là nhu cầu hiểu biết của loài người - biết là tất cả chủ đề của cuốn<br />
sách này.<br />
Về tổng thể, dàn bài của sách này đi theo trình tự thời gian. Về chi tiết, nó là<br />
một lược đồ chọn lọc. Mỗi phần trong mười lăm phần của sách sẽ trùng lặp<br />
về thời gian với phần đi trước vì câu chuyện đi từ thời cổ đại tới hiện đại.<br />
Tôi bắt đầu với đề tài Thời Gian, là chiều kích bí ẩn và khó nắm bắt nhất<br />
trong các chiều kích sơ đẳng của kinh nghiệm. Rồi tôi chuyển sang những<br />
viễn cảnh mở rộng của con người về Trái Đất và Biển Cả. Tiếp theo là Thiên<br />
Nhiên - những vật thể trong vũ trụ và trên trái đất, thực vật và động vật, cơ<br />
thể con người và các tiến trình của nó. Cuối cùng là Xã Hội, với khám phá là<br />
quá khứ của loài người không giống như chúng ta vẫn tưởng, tiếp đến là việc<br />
con người khám phá chính mình và những Vùng Tối trong nguyên tử.<br />
Đây là một câu chuyện không có đoạn kết. Tất cả thế giới này vẫn còn là<br />
một Tân Thế Giới. Những lời hứa hẹn nhất được viết trên bản đồ tri thức của<br />
nhân loại là terra incognita - miền đất lạ.<br />
Bản dịch sau đây của Đỗ Văn Thuấn và Lưu Văn Hy, Nhà xuất bản Văn hóa<br />
Thông tin, Hà Nội, 2001.<br />
<br />
Những phát hiện về vạn vật và con người, P 1 - Chương 1<br />
<br />
"Thượng Đế đã tạo dựng các hành tinh và các ngôi sao không phải để chúng<br />
thống trị con người, nhưng để chúng cũng như các tạo vật khác, vâng phục<br />
và phục vụ con người" - Paracelsus (1541)<br />
Từ cực tây bắc Greenland tới cực nam Patagonia, người ta đâu đâu cũng đón<br />
chào trăng mới - một thời gian để ca hát và cầu nguyện, ăn uống và vui chơi.<br />
<br />
Người Eskimô mở một lễ hội, trong đó các pháp sư của họ cử hành, họ tắt<br />
hết đèn rồi vui vẻ với những người phụ nữ. Các thổ dân Nam Phi hát một bài<br />
thánh ca: "Trăng Mới!.. Kính chào, Kính chào Trăng Mới!". Dưới ánh trăng,<br />
mọi người đều thích khiêu vũ. Và mặt trăng còn có những sự quyến rũ khác.<br />
Theo lời kể của sử gia Tacitus cách đây gần 2000 năm, những cộng đồng<br />
người Đức cổ đại thường tổ chức lễ hội vào những ngày trăng non hay trăng<br />
tròn, là "những mùa được coi là tốt đẹp nhất để bắt đầu công việc làm ăn".<br />
Khắp nơi ta đều tìm thấy những ý nghĩa thần thoại, huyền bí và lãng mạn về<br />
mặt trăng - mặt trăng được gọi là chị Hằng, chị Nguyệt; mặt trăng gắn liền<br />
với truyện Thằng Cuội ngồi gốc cây đa; mặt trăng được coi là khung cảnh lý<br />
tưởng để đôi trai gái hẹn hò tình tự. Nhưng ý nghĩa sâu xa và quan trọng nhất<br />
của mặt trăng có liên quan tới việc đo lường thời gian; mặt trăng được gọi là<br />
nguyệt, là một tuần trăng, nghĩa là một tháng. Người cổ xưa đã biết dùng mặt<br />
trăng làm một đơn vị đo lường thời gian.<br />
Tuy việc sử dụng mặt trăng làm đơn vị thời gian này khá đơn giản, nhưng nó<br />
từng là một cạm bẫy đối với đầu óc ngây thơ của con người. Tính tháng theo<br />
mặt trăng rất tiện lợi, vì khắp nơi trên mặt đất đều có thể nhìn thấy các chu<br />
kỳ trăng, thế nhưng nó dẫn người ta vào ngõ cụt. Điều mà các thợ săn và<br />
nông dân cần có một lịch các mùa - một cách để dự báo sẽ có mưa hay tuyết,<br />
nóng hay lạnh. Còn bao lâu nữa mới tới thời kỳ gieo trồng? Khi nào sẽ có<br />
đợt sương giá đầu tiên? Khi nào sẽ có mưa lũ?<br />
Mặt trăng không giúp được bao nhiêu cho những nhu cầu ấy. Thực ra, những<br />
chu kỳ của mặt trăng tương ứng một cách kỳ lạ với chu kỳ kinh nguyệt của<br />
phụ nữ, vì một tuần trăng, nghĩa là một thời gian cần thiết để mặt trăng trở về<br />
cùng một vị trí trong bầu trời, là hơn kém 28 ngày và một người phụ nữ có<br />
thai có thể trông chờ sẽ sinh con sau 10 tuần trăng này. Nhưng một năm tính<br />
theo mặt trời - cách đo lường chính xác các ngày giữa các mùa trở về - là<br />
365 1/4 ngày. Các chu kỳ của mặt trăng là do chuyển động của mặt trăng<br />
xoay quanh trái đất cùng lúc với trái đất xoay quanh mặt trời. Quỹ đạo của<br />
mặt trăng hình êlíp và rời xa quỹ đạo của trái đất với mặt trời một góc<br />
khoảng 5 độ. Đây là lý do tại sao nhật thực không xảy ra hằng tháng.<br />
Các chu kỳ của mặt trăng không tương ứng với các chu kỳ của mặt trời, đây<br />
là một sự kiện gây thắc mắc và kích thích suy nghĩ của con người. Giá mà<br />
người ta có thể tính toán được chu kỳ các mùa và các năm bằng cách chỉ cần<br />
nhân lên các chu kỳ của mặt trăng thì việc tính toán đỡ rắc rối cho người ta<br />
biết bao. Nhưng nếu như vậy, có lẽ chúng ta cũng mất đi động cơ để nghiên<br />
cứu về bầu trời và trở thành những nhà toán học.<br />
Như chúng ta biết ngày nay, các mùa trong năm bị chi phối bởi các chuyển<br />
động của trái đất xoay quanh mặt trời. Mỗi chu kỳ các mùa đánh dấu việc<br />
<br />
trái đất trở về vị trí cũ của nó trên quỹ đạo, một chuyển động từ một điểm<br />
phân (hay điểm chí) sang điểm kế tiếp. Loài người cần có một lịch để sinh<br />
hoạt trong mùa. Phải bắt đầu thế nào?<br />
Người Babylon cổ đại bắt đầu với lịch mặt trăng và tiếp tục duy trì nó. Sự cố<br />
chấp của họ với các chu kỳ mặt trăng trong việc làm lịch đã tạo ra những hậu<br />
quả nghiêm trọng.<br />
Khi tìm cách đo chu kỳ các mùa theo bội số của các chu kỳ mặt trăng, họ đã<br />
khám phá ra, khoảng năm 432 trước C.N., chu kỳ 19 năm gọi là chu kỳ<br />
Mêtônic (theo tên của nhà thiên văn Mêtôn). Họ thấy rằng nếu dùng một chu<br />
kỳ 19 năm, gồm 7 năm có 13 tháng và 12 năm chỉ có 12 tháng, họ có thể tiếp<br />
tục sử dụng các chu kỳ rõ ràng thuận tiện của mặt trăng làm cơ sở để tính<br />
lịch của họ. Việc họ chèn vào một tháng phụ trội tránh được cái bất tiện của<br />
một năm "trôi nổi" trong đó các mùa dần dần trôi nổi theo các tháng mặt<br />
trăng, khiến không thể biết được tháng nào sẽ bắt đầu một mùa mới. Lịch<br />
Mêtônic với chùm 19 năm quá phức tạp không tiện cho việc sử dụng hằng<br />
ngày.<br />
Người Ai Cập hầu như tránh được những quyến rũ của mặt trăng. Như<br />
chúng ta biết, họ là những người đầu tiên khám phá ra thời gian của năm mặt<br />
trời và xác định nó một cách cụ thể và thực dụng. Giống như với các thành<br />
tựu quan trọng khác của nhân loại, chúng ta biết được cái gì rồi, nhưng vẫn<br />
còn thắc mắc về cái tại sao, cái thế nào và cả cái khi nào. Thắc mắc thứ nhất<br />
là tại sao lại do người Ai cập tìm ra. Người Ai Cập không có sẵn những dụng<br />
cụ thiên văn được biết đến trong thế giới cổ đại. Họ không có những thiên tài<br />
toán học xuất sắc. Khoa thiên văn của họ còn rất thô sơ so với khoa thiên văn<br />
của người Hy Lạp và các dân tộc khác ở vùng Địa Trung Hải và chịu ảnh<br />
hưởng mạnh bởi các nghi tiết tôn giáo. Nhưng có lẽ vào khoảng 2500 trước<br />
C.N., họ đã mường tượng ra các dự đoán thời điểm mặt trời mọc hay mặt<br />
trời lặn sẽ chiếu dọi lên đỉnh của một tháp kỷ niệm, nhờ đó họ tăng thêm<br />
cảnh rực rỡ cho các lễ nghi hay các cuộc mừng kỷ niệm của họ.<br />
Phương thức làm lịch của Babylon sử dụng chu kỳ mặt trăng và điều chỉnh<br />
các mùa và năm mặt trời bằng cách chèn thêm một tháng, nên tỏ ra bất tiện.<br />
Những sự tùy tiện của các địa phương thắng thế. Tại Hy Lạp, các miền đất<br />
nước bị phân cách bởi các núi đồi và các vùng biển và các đồng bằng phì<br />
nhiêu, mỗi tiểu quốc có lịch riêng cho mình, tùy tiện "chèn vào" tháng phụ<br />
trội để đánh dấu một lễ hội địa phương hay đáp ứng các nhu cầu chính trị.<br />
Kết quả là làm hỏng chính mục đích của lịch - một khung thời gian để giúp<br />
quy tụ người ta lại với nhau, giúp thực hiện dễ dàng các kế hoạch chung, như<br />
các thỏa thuận về thời kỳ bắt đầu gieo trồng và phân phối hàng hóa.<br />
Người Ai Cập không có gen toán học của người Hy Lạp, nhưng họ đã giải<br />
<br />