Chương 41<br />
Thời gian là một dòng sông trôi nhanh không có bến bờ. Các mùa của nó không<br />
phải là xuân, hạ, thu, đông mà là các sinh nhật, niềm vui, phiền phức và nỗi đau.<br />
Đó là các vụ được và thua kiện; sự hiện diện của Michael và kỷ niệm về Adam.<br />
Nhưng chủ yếu, thời gian của Joshua là một quyển lịch, nhắc nhở năm tháng đã<br />
trôi qua nhanh như thế nào.<br />
Thật không thể tin được bé đã lên bảy rồi. Chỉ qua một đêm, dường như bé đã bỏ<br />
bút chì màu và truyện tranh để chơi mô hình máy bay và thể thao. Joshua đã khá<br />
cao và ngày càng giống bố, không chỉ về hình thức.<br />
Bé rất nhậy cảm, lịch sự và có ý thức rất mạnh về sự công bằng. Khi Jennifer<br />
phạt bé. Joshua bướng bỉnh nói:<br />
- Con mới chỉ cao bốn feets nhưng con có quyền của con chứ.<br />
Bé chính là Adam thu nhỏ. Joshua rất khoẻ mạnh giống như Adam. Người hùng<br />
của bé là anh em Bebble và Carl Stolz.<br />
- Mẹ chẳng báo giờ nghe đến tên họ cả, - Jennifer bảo.<br />
- Vậy mẹ ở đâu đấy? Họ là những người tạo ra thế giới nhỏ đấy!<br />
- Ôi Anh em Bebble và Carl Stolz này á?<br />
Vào ngày nghỉ cuối tuần, Joshua em tất cả các chương trình thể thao trên ti- vi,<br />
bóng đá, bóng chày, bóng rổ, gì cũng xem tất. Đầu tiên Jennifer để Joshua xem<br />
một mình, nhưng khi bé bàn luận với cô về các trận đấu sau đó và Jennifer hoàn<br />
tòan không hiểu gì hết, cô quyết định tốt nhất là xem cùng với bé. Và thế là hai<br />
mẹ con thường ngồi trước màn ảnh nhỏ, nhai bánh ngô và cổ vũ các cầu thủ.<br />
Một hôm, Joshua về nhà sau khi chơi bóng, mặt đầy vẻ lo âu và nói:<br />
- Mẹ ơi chúng ta có thể nói chuyện như những người đàn ông với nhau không?<br />
- Tất nhiên, Joshua.<br />
Họ ngồi quanh bàn ăn trong bếp, Jennifer làm bánh sandwich bỏ lạc cho bé và đổ<br />
đầy cho bé một cốc sữa.<br />
- Có vấn đề gì thế, Giọng bé nhỏ nhẹ và đầy lo lắng.<br />
<br />
- À, con nghe bạn nó nói chuyện và con vẫn đang băn khoăn. Mẹ có nghĩ rằng khi<br />
con lớn lên vẫn còn có tình dục không?<br />
Jennifer mua một chiếc thuyền buồm nhỏ và vào những ngày nghỉ cuối tuần cô và<br />
Joshua thường đi bơi thuyền. Jennifer thích ngắm khuôn mặt bé khi bé cầm lái.<br />
Trên môi bé luôn nở một nụ cười thích thú mà cô gọi là nụ cười “Eric đỏ”.<br />
Joshua là một thủy thủ bẩm sinh giống như cha cậu. Ý nghĩ đó làm Jennifer phát<br />
hoảng. Cô tự hỏi không biết có phải mình đang cố gắng sống với Adam thông<br />
qua Joshua không. Tất cả những gì cô đang làm cùng với con trai - bơi thuyền,<br />
xem thể thao - đều là những thứ cô đã làm cùng với cha nó trước kia.<br />
Jennifer tự nhủ cô làm những điều đó bởi vì Joshua thích, nhưng cô cũng không<br />
rõ mình có hoàn toàn chân thành như vậy không. Cô ngắm Joshua đứng trên cột<br />
buồm, má hồng lên vì nắng gió, mặt rạng rỡ và nhận thấy rằng cái lý do đó chẳng<br />
có gì đáng quan tâm cả.<br />
Vấn đề quan trọng là con trai cô thích sống với cô. Bé không phải là phiên bản<br />
của cha nó. Bé là chính bản thân nó và Jennifer yêu bé hơn bất cứ ai trên trái đất<br />
này.<br />
<br />
Chương 42<br />
Antonio Granelli chết và Michael nắm quyền kiểm soát tòan bộ vương quốc của<br />
hắn ta. Tang lễ được cử hành trọng thể tương xứng với một người có vị trí ngang<br />
với người cha đỡ đầu. Những người đứng đầu và thành viên của các gia đình<br />
mafia từ khắp đất nước đổ về, để tưởng nhớ người bạn quá cố, và để đảm bảo<br />
với ông trùm mới về sự trung thành và ủng hộ của họ. Nhân viên FBI cũng đến đó<br />
cùng với nửa tá các cơ quan chính phủ khác.<br />
Rosa hết sức đau khổ vì cô yêu cha vô cùng, nhưng cô cũng tự hào và an ủi<br />
phần nào về việc chồng mình thay thế cha làm trùm gia đình.<br />
Jennifer ngày rằng trở nên quý giá đối với Michael.<br />
Khi có khó khăn, người đầu tiên mà Michael hỏi ý kiến là Jennifer. Thomas Colfax<br />
trở nên một vật càng ngày càng khó chịu.<br />
- Đừng lo ngại về hắn, - Michael bảo Jennifer. - Hắn sắp về vườn rồi.<br />
Tiếng chuông điện thoại thánh thót đánh thức Jennifer dậy. Cô nằm trên giường,<br />
nghe ngóng thêm chút nữa rồi ngồi dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ hiện số.<br />
Mới có ba giờ sáng cô cầm ống nghe lên:<br />
- A- lô.<br />
Đó là Michael.<br />
- Em có thể mặc quần áo ngay không?<br />
Jennifer ngồi thẳng dậy và cố xua cơn buồn ngủ.<br />
- Có gì vậy?<br />
- Eddie Santini vừa bị bắt vì tội cướp của có vũ trang. Hắn đã bị bắt hai lần rồi.<br />
Nếu lần này bị kết tội nữa hắn sẽ lĩnh án chung thân.<br />
- Có nhân chứng nào không?<br />
- Có ba người, và họ đều nhìn thấy hắn rất rõ.<br />
- Bây giờ hắn đang ở đâu?<br />
<br />
- Phường 17.<br />
- Em đi đây, Michael.<br />
Jennifer khoác lên người chiếc áo ngủ và xuống bếp pha cà phê. Cô vừa uống<br />
vừa nhìn ra cửa và suy nghĩ: <br />
“Ba nhân chứng. Và họ đều nhìn thấy hắn rất rõ”.<br />
Cô nhấc ống nghe lên quay số.<br />
- Cho tôi xin số máy của tờ City Desk.<br />
Jennifer nói nhanh:<br />
- Tôi có tin báo cho các ngài đây.<br />
- Một gã tên là Eddie Santini vừa bị bắt vì tội cướp có vũ trang. Luật sư của hắn<br />
là Jennifer Parker. Cô ta sẽ cố giải thoát cho hắn.<br />
Cô đặt máy và tiếp tục gọi cho hai tờ báo khác và một hãng vô tuyến với lời lẽ<br />
tương tự. Khi Jennifer gọi điện xong cô nhìn đồng hồ và thong thả uống tiếp một<br />
cốc cà phê nữa. Cô muốn biết chắc các phóng viên nhiếp ảnh đã có đủ thời giờ<br />
để đến phố 51. Sau đó cô lên gác mặc quần áo.<br />
Trước khi Jennifer đi, cô lên phòng ngủ của Joshua.<br />
Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng. Bé ngủ ngon lành, chăn quấn quanh người rơi cả<br />
xuống đất. Jennifer nhẹ nhàng sửa lại chăn, hôn vào trán bé và rón rén ra khỏi<br />
phòng.<br />
- Mẹ đi đâu đấy?<br />
Cô quay lại và nói.<br />
- Mẹ đi làm đây. Ngủ tiếp đi con.<br />
- Mấy giờ rồi ạ.<br />
- Bốn giờ sáng.<br />
Joshua khúc khích.<br />
- Mẹ đúng là làm việc vào những lúc không thích hợp với phụ nữ.<br />
<br />
Cô bước lại gần giường bé.<br />
- Còn con đúng là toàn ngủ vào những lúc không thích hợp đối với một người đàn<br />
ông.<br />
- Chúng ta sẽ xem trận đấu ở Mets tối nay chứ?<br />
- Tất nhiên rồi. Thôi hãy quay lại vương quốc giấc mơ đi.<br />
- Được rồi, mẹ ạ. Chúc mẹ thắng kiện.<br />
- Cám ơn con.<br />
Vài phút sau Jennifer đã lên xe đi về hướng Manhattan.<br />
Khi Jennifer đến nơi đã có một phóng viên nhiếp ảnh của tờ tin tức hàng ngày<br />
chờ sẵn. Anh ta nhìn Jennifer không chớp mắt và nói.<br />
- Vậy là đúng thật à! Đúng là cô tham gia vào vụ Santini này à?<br />
- Làm sao anh lại biết điều đó? - Jennifer hỏi.<br />
- Có một chú chim nhỏ hót như vậy, trạng sư ạ.<br />
- Anh chỉ phí thời gian thôi. Yêu cầu không được chụp hình.<br />
Cô bước vào phòng giam, yêu cầu cho Eddie Santini được tại ngoại, cố dềnh<br />
dàng thủ tục cho đến khi cô chắc là phóng viên truyền hình và một phóng viên<br />
nhiếp ảnh của tờ báo New York đã đến. Cô quyết định không chờ phóng viên của<br />
tờ Bưu điện nữa.<br />
Viên chỉ huy cảnh sát trực nhật nói:<br />
- Có mấy phóng viên báo chí và vô tuyến truyền hình ở ngoài cửa trước, thưa cô<br />
Parker. Cô có thể ra bằng cửa sau nếu cô muốn.<br />
- Không có gì đâu, Jennifer đáp. - Tôi sẽ giải quyết được thôi.<br />
Cô dẫn Eddie Santini ra hành lang cửa trước, nơi các phóng viên đang chờ sẵn.<br />
Cô nói:<br />
- Thôi nào, thưa các vị, xin đừng chụp ảnh đấy, - Và Jennifer bước sang một bên<br />
trong khi các phóng viên đua nhau chụp hình.<br />
<br />