intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

42
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

***** Người ta vẫn nói, khi trái tim hai người gắn kết một nhịp đập, khi tâm hồn họ trở nên hòa nhập tựa như một món quà thuần khiết của chúa trời, thì dù có ở bất kì nơi đâu, dù có xa cách muôn trùng, dù có vô hình…. trái tim họ vẫn gặp được nhau.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất

  1. Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất Tên tác giả: Nhimkishu ( bo_cau_khong_dua_thu) Tên truyện: Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong lòng đất Những tin nhắn từ số máy chôn vùi trong đất Em sẽ chờ anh như anh từng chờ em. Nhímkishu ***** Người ta vẫn nói, khi trái tim hai người gắn kết một nhịp đập, khi tâm hồn họ trở nên hòa nhập tựa như một món quà thuần khiết của chúa trời, thì dù có ở bất kì nơi đâu, dù có xa cách muôn trùng, dù có vô hình…. trái tim họ vẫn gặp được nhau. Vậy nên đừng cảm thấy quá kì lạ, khi bạn nghe được tiếng nói của người bạn yêu thương vô cùng, dù cho họ đã đi xa **********
  2. 15/10/2012 Tôi tình dậy, đầu đau buốt. Bộ não như bị trì hoãn một thời gian dài, một cách chậm rãi, các giác quan hoạt động dần… tựa như một cỗ máy già nua đang cố khởi động cái máy nổ phùn phụt khói… Chỉ là một màu trắng, chân tay rã rời, lúc này tôi chẳng nghĩ được gì nhiều, chẳng muốn biết tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Và chuyện gì đã xảy ra!.... Lúc này, điều duy nhất tôi muốn…. cứ nhắm mắt lại đã. 16/10/2012 _ Anh Phong, anh Phong, anh tỉnh lại rồi? Tôi đang nằm im trong màn trắng êm đềm, thả mình trôi lơ lửng… cảm giác quen thuộc lúc này làm tôi thấy thoải mái, không biết mình là ai, cũng chẳng có gì phải suy nghĩ, cứ nhàn hạ thế này thật thoải mái. Vậy mà … hình như ai đó đang gọi tôi… Sức mạnh vô hình nào đó đang kéo bật tôi khỏi giấc mơ, dù cố giãy dụa thế nào cũng không thế… Trong một tích tắc, khi mà tôi cố gào thét để thoải khỏi thế lực bí ẩn đang cố kéo mình khỏi giấc mộng đẹp, xung quanh tôi chợt tối đen…. Một màn mưa đổ trút… Chỉ có điều, tôi hoàn toàn không cảm thấy bị ướt… Và trước mặt tôi, có vật gì đó đang dần xuất hiện. Trước khi kịp nhận ra thì cảnh vật đã thay đổi, đôi mắt từ từ hé mở, vẫn là khoảng trắng hôm qua, chỉ là có một gương mặt đang chắn tầm nhìn của tôi. Đôi môi khô rát khó khăn phát ra tiếng nói thều thào nơi cổ họng : _ Thu… Trang.. _ Anh Phong, anh tỉnh lại rồi. Thật may quá. – gương mặt trước mặt hình như có hơi ngỡ ngàng , nhưng chỉ một giây thoáng qua, và đôi mắt tôi cũng nặng trĩu, không đủ tỉnh táo để quan tâm. _ Phong? Con tỉnh rồi sao? Thật may quá! Con hôn mê cả tháng nay làm mẹ lo quá. – Một gương mặt nữa lại xuất hiện trong tầm mắt tôi, gương mặt này thật quen thuộc, một loạt hình ảnh như đoạn phim tài liệu …. Người phụ nữ ru con ngủ, người phụ nữ dắt tay đứa trẻ nhỏ tập tễnh đi trên con đường mềm, người phụ nữ sụp đổ bên bia mộ người đàn ông, đứa nhỏ bên cạnh cứ gào lên : “ Ba ơi, ba!!!!!!”. Người phụ nữ dịu dàng , tần tảo sớm hôm nuôi con nhỏ, người phụ nữ bật khóc khi đứa con trai nhỏ òa khóc vì bị bạn trêu là thằng không cha. _ Mẹ… - Tôi bật lời. _ Con… con ơi. Tốt quá rồi, Thu Linh, cháu ra gọi bác sĩ dùm bác với. _ Dạ vâng. Dù mệt mỏi, dù đau nhói khắp mình mẩy, nhưng dường như trong cái đầu trống rỗng của tôi lúc này đã xuất hiện một câu hỏi : “ Cô gái đó chẳng phải là Thu Trang sao?”
  3. 23/10/2012 Nhờ sự chăm sóc tận tình của bác sĩ và y tá, tôi mau chóng phục hồi các tổn thương nặng bên trong. Ngày nào mẹ tôi cũng vào thăm, bà kể lại cho tôi nhiều chuyện, cố gắng giúp tôi tìm lại những phần kí ức chưa hồi phúc, mẹ tôi cười, cười hiền từ mà khắc khổ, tôi chợt nhận ra.. mẹ tôi già đi nhiều quá. Nhưng có một điều thật lạ, trong đầu tôi rõ ràng có một nguồn tư liệu bảo mật không bị mất đi, cùng với quá trình hồi phục, tôi biết chắc mình có một cô người yêu, tên cô ấy là Thu Trang, nhưng mỗi lần hỏi, mẹ tôi lại lái sang chuyện khác. Nhiều lần như thế, song tôi cũng dần mặc kệ. Và kể từ cái ngày tôi tỉnh lại, cái cô bé có gương mặt hao hao người yêu tôi mà mẹ gọi “ Thu Linh” không đến thăm tôi nữa. Tôi chỉ nghe mẹ nói : Con bé là em gái Trang. 25/10/2012 Hôm nay tôi tỉnh dậy khá muộn, nhớ rõ hôm qua tôi đã bảo mẹ không cần ngày nào cũng vào thăm , dù sao hiện tại cũng khá hơn mà bệnh viện thì thiếu gì y tá cơ chứ, kể cũng lạ, với cái tình trạng bệnh viện ở Việt Nam như hiện nay, chẳng biết vì sao tôi lại được ở một mình một phòng, còn được y tá riêng chăm sóc nữa. Mà theo như những “thông tin” tôi có thì nhà tôi không giàu có gì. Sau khi y tá tiêm thuốc và kiểm tra một số vết thương, tôi lại nằm nhìn ra cửa sổ, mấy gợn mây trong xanh xếp tầng tầng. Nói thật là tôi tự biết mình không phải người lãng mạn, nhạc sĩ nhà thơ người ta tức cảnh sinh tình chứ tôi nhìn gì thấy vậy thôi. Chợt , tôi nghe tiếng nhạc chuông quen thuộc, như vang vọng trong tiềm thức. “Why does it rain? why does it hurt? Please God explain, 'cause I don't understand. Love made me fly,now I just cry.” Tôi nhìn lên cái kệ đặt cạnh giường bệnh, thật kì lạ, tôi hoàn toàn không nhận ra điện thoại của mình đặt đây từ bao giờ. Tôi nhớ mẹ tôi không chịu mang điện thoại vao cho vì sợ sóng âm sẽ làm hỏng đống thiết bị tích điện , dây dợ lằng nhằng gì đó gắn trên người tôi trước khi tôi tỉnh. Vậy sao nó lại ở đây? Hay là sáng nay mẹ mang vào trong lúc tôi ngủ? Tôi không để tâm nhiều, bật sáng màn hình cái nokia N8…. Trên màn hình là hình ảnh một cặp đôi – là tôi và Thu Trang, cô ấy đang hôn lên má tôi, mắt nháy đáng yêu. Nghĩ thế tôi lại thắc mắc, sao cô ấy không tới thăm tôi? Tôi trượt màn hình vào xem tin nhắn, một tin nhắn vừa chuyện đến, từ “ My love” “ Anh khỏe hơn chưa anh? Em xin lỗi vì không thể đến thăm anh.” Tôi nhận ra ngay là Trang, tôi không biết vì sao, khi mà người yêu phải vào bệnh viện, cô ấy không đên thăm? Nhưng chỉ thắc mắc vây chứ tôi không cảm thấy giận
  4. , một chút cũng không. Tôi nhắn lại tức thì: “ Ừ, anh khỏe hơn rồi. Dạo này trời chuyển lạnh rồi, em nhớ mặc áo ấm vào đấy” “ Anh không cần lo cho em, giờ anh phải tĩnh dưỡng đi nhé. Em rất tiếc vì không thể bên cạnh anh được” Trước khi tôi kịp nhắn lại thì một tin nhắn nữa lại đến từ cô ấy: “ Anh Phong, em yêu anh.” Và sau đó, dù tôi có nhắn lại cô ấy cũng không trả lời. 26/10/2012 “Hôm qua anh ngủ ngon không? Đừng có nướng đấy nhé, không đến khi ra viện lại thành thói dậy muộn đấy!” Tôi nhận được tin nhắn… từ My love. “ Anh rất khỏe, có khi vài hôm nữa là xuất viện được rồi ấy chứ. Mà dạo này em bận gì thế? Anh nhớ em lắm.” Rất lâu sau , cô ấy mới nhắn lại: “ Em xin lỗi. Anh này, từ giờ đến giáng sinh, anh đừng hỏi về việc này nhé, đến ngày giáng sinh, em sẽ nói cho anh biết.Nhé!” “ Ừ. Anh chờ em!” “ Em rất tiếc vì không thể bên cạnh anh được. Anh Phong, em yêu anh!” Lại là câu nói giống ngày hôm qua, và sau đó… tôi có nhắn lại cô ấy cũng không trả lời. 27….28…..30…..5/11……11/11……..15/11…..24/11 Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin như vậy, cô ấy không gọi cũng không đến thăm tôi lần nào. Mấy lần định hỏi mẹ nhưng nghĩ thế nào tôi lại thôi, tôi sẽ đợi, .. đến 24/12. Ngày nào cũng vậy, cô ấy luôn gửi một tin nhắn” Em rất tiếc vì không thể bên cạnh anh được. Anh Phong, em yêu anh” và không nhắn lại nữa. Những ngày sau đó vẫn vậy, càng ngày tôi càng thấy Trang bí ẩn và mông lung hơn. Rốt cuộc có bí mật gì ở đây mà phải che che giấu giấu. Đến ngày 20/12, bác sĩ nói tôi có thể xuất viện trước Giáng sinh, tôi sung sướng đến mức không đủ bình tĩnh mà ngồi yên một chỗ, cuối cùng cũng có thể rời khỏi không khí u ám trong bệnh viện, tôi thèm được hưởng khí trời, thèm được đi bằng đôi chân mình trên nền đất nhẵn nhụi, tôi thèm được gặp Trang, thèm được bẹo má cô ấy đến khi chúng đỏ bừng, thèm được ôm cô ấy vào lòng – cái ôm ấm áp nhất. Nhưng hình như… một phần nào đó trong trái tim tôi đang run sợ. Tôi không nhắn tin mà gọi điện vào số “ My love”…. Không thể liên lạc được. Cả ngày hôm ấy, tôi không thể gọi, không thể nhắn tin cho cô ấy, giống như điện thoại tôi đã hỏng hoàn toàn vậy. Tâm trạng vui sướng hồi sáng như bóng bay xì hơi, biến
  5. mất không còn dấu vết. Đến hơn 11h đêm, điện thoại tôi reo… là cô ấy…. “ My love is calling” Tôi bắt máy mà tay còn run run, suốt hai tháng nay, chúng tôi không gặp mặt, không nghe giọng nhau, tôi nhớ em đến phát điên. _ Anh, vì sao lại gọi? Chẳng phải em nói anh chờ đến Giáng sinh ư? _ Anh chỉ muốn báo tin mừng là anh được xuất viện thôi mà. _ Ừ. Thái độ lạnh nhạt của cô ấy làm tôi cụt cả hứng,… tôi mất bình tĩnh mà gắt lên: _ Em sao thế, em không vui khi anh được ra viện sao? Rốt cuộc em định làm gì mà phải bí bí mật mật hả Trang, vì sao không thể nói cho anh biết cơ chứ? Cô ấy không nói gì…… điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu. 23/12/2012 Tôi tìm mọi cách mà không làm sao liên lạc được với Trang…. Hơn nữa dạo này tôi phải đi kiếm tra sức khỏe lại để có thể ra viện. Ngày mai…. Tôi có thể xuất viện rồi. 12h đêm hôm ấy, tôi nhận được một tin nhắn dài thật dài của Trang:: “ Anh Phong, em xin lỗi anh rất nhiều. Em xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì đã giấu anh, nhưng xin anh, hãy cho em thời gian, hãy đợi đến giáng sinh, chỉ một nữa thôi và anh sẽ biết tất cả Phong ạ. Tất cả những gì em đã giấu, tất cả thời gian qua, anh sẽ biết… Như một câu chuyện tình cờ. Và khi anh tỉnh dậy, anh hãy là anh , Phong nhé, chàng trai đa cảm của em. P/s: Em xin lỗi vì không thể ở bên cạnh anh được nữa. Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm, Phong ạ.” Không hiểu sao, tôi bật cười, cười vì vui, vì em thật đáng yêu , cô bé của tôi đáng yêu quá. Nhưng … tôi cũng khóc…. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng biết vì sao mình khóc… chỉ biết trái tim đau lắm, không thể thở nổi. 0h05’ ngày 24/12/2012 Tôi dựa mình vào góc tường, bật khóc như đứa trẻ. 24/12/2012 Tôi xuất viện. Mẹ đến đưa tôi về nhà, giờ tôi đang là một luật sư thuộc văn phòng luật sư nổi tiếng, cũng được coi có chút tiếng tăm trong ngành này, đầu ra đầu vào cũng khá nên trước khi vào viện, tôi đã mua tặng mẹ một ngôi biệt thự ở ngoại ô để mẹ dưỡng già, và … một căn hộ chung cư… nơi tôi và Trang dự định sống sau khi làm đám cưới. Mẹ không cho tôi về căn hộ chung cư mà bắt về nhà ở ngoại ô với mẹ, tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo. Khi xe taxi đến, tôi ngạc nhiên vì trong xe còn có Thu Linh – em gái Thu Trang, mẹ tôi lên ghế đầu ngồi, tôi ngồi cùng cô bé ở ghế dưới. Trên đường về, cô bé cố bắt chuyện với tôi, tôi miễn cưỡng nghe. Rồi bỗng tôi hỏi:
  6. _ Linh này, dạo này Trang bận gì mà không vào thăm anh được? _ Anh…. Ơ! – Cô bé bối rối, tôi cảm thấy mẹ tôi ở ghế trên cũng hơi giật mình. _ Dạo này anh cũng nhắn tin với cô ấy, cô ấy chỉ nói bận thôi.Em không biết vì sao à? _ Anh…. Thực ra…. Chị …. Cô bé còn đang lắp bắp thì điện thoại mẹ tôi reo, mẹ tôi bắt máy, nói gì đó rồi đưa máy cho tôi: _ Jack tìm con này Phong! Tôi nhận lấy máy vào bảo mẹ sẽ bắt xe về sau, dù mẹ cản tôi vẫn xuống xe và đi bộ trên đường, thế này tôi thoải mái hơn là ngồi trên taxi, và tôi quên béng mất chuyện vừa hỏi Linh _ Alo, Jack à, cậu tìm tôi có việc gì à? Sao không gọi vào số tôi? – Jack là bạn cũ tôi hồi cấp 3, cậu ta là du học sinh từ Pháp. Giờ đang là chủ công ty trang sức đá quý nổi tiếng ở Sài Gòn. _ Cậu mới thay số mới hả? _ Không, vẫn số cũ mà. Tôi thay số mới bao giờ? _ Cậu…. có làm sao không thế, Phong? – giọng nói của Jack nghe có vẻ hoảng hốt. _ Tôi chẳng hiểu ý cậu. Mà cậu gọi tôi có chuyện gì thế? _ Về vụ cái nhẫn cậu đặt tôi tự tay thiết kế để cầu hôn vào ngày hôm nay… cậu có định…. Alo…. Alo… cậu có nghe không thế? Tôi không nghe, vì tôi đang mải nhìn về tiêu đề tờ báo trên sạp báo, điện thoại của mẹ, tôi không biết mình đã tắt nó thế nào nữa. Tim tôi như ngừng đập … tờ báo ấy, tiêu đề màu đỏ son thật chói mắt : “ Ngày 10/10, một tai nạn đáng tiếc” ……. Và hàng loạt thông tin “ Ngày 10/10, trên quốc lộ…. tài xế xe tài có biển hiệu ……. Ngủ gật , đâm vào một xe con đi ngược chiều.Hai xe cùng văng xuống con đê, tài xế xe tải và một người trên xe con tử vong ngay tại chỗ, tài xế xe con – luật sư Bùi Thành Phong đang trong tình trạng nguy kịch.” Tôi cầm tờ báo trên tay mà run run, Bùi Thành Phong – đó là tên tôi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy. _ Chàng trai trẻ, tờ báo đó tôi không bán được đâu –Bà cụ ngồi sau sạp báo nói, giọng run run. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, bà nói mà như bật khóc. _ Cái tờ này cũng được hai tháng rồi, cậu có mua hay không cũng có sao. Nhưng tôi không bán được, cậu thấy cái vụ tai nạn ấy không? Tài xế lái xe tải đó …. Nó là thằng con trai tôi…. Vì muốn kiếm tí tiền lo cho con bé con vào lớp một mà phải làm thêm ca… Nó làm ngày làm đêm, thế rồi mới ngủ gật mà gây tai nạn, lại còn hại chết con nhà người ta. Ôi……………….. – Bà cụ ôm mặt mà khóc, tai tôi như ù đặc đi, tôi không biết… mình đang xót xa cho hoàn cảnh bà lão… hay vì… điều mà tôi không ngờ nhất đã đến rồi. Một bác trai lại gần kéo tôi ra ngoài, gọi mấy người bán hàng quanh đó ra dỗ bà cụ
  7. _ Chàng trai, cậu đứng để bụng. Từ sau cái chết của con trai, bà ấy như thế đấy. Tội lắm, nhất là đứa bé con, hôm tang ba nó, nó khóc như mưa, đến nỗi mất cả giọng. Khi gia đình bên hai người đi xe con kia tới gọi là hỏi thăm gia đình cũng như thương lượng trước pháp luật , con bé còn không khóc nổi nữa. _ Bác cho cháu hỏi… Cô gái chết ngày hôm ấy, có phải tên Nguyễn Thu Trang không ạ? Tôi hỏi mà như thỉnh cầu bác ấy cho tôi một câu phủ nhận. _ Sao cậu biết hay thế, hình như cô bé ấy tên Thu Trang thật… Tôi chỉ nghe đến đó thì tai ù đặc, loạng choạng đi tiếp trên con đường, thỉnh thoảng va vào vài người đi đường, người ta cằn nhằn, người ta **** tôi cũng mặc kệ… Tôi như bật khóc…. Sao lại như thế?,vậy ai là người đã nhắn tin cho tôi, ai là người đã gọi cho tôi? Là ai? Đây là lí do vì sao em không đến thăm tôi? Đây là sự thật em muốn cho tôi biết sao Trang? Tôi lấy máy mẹ tôi gọi cho Thu Linh _ Linh, em nói đi, tại sao mọi người lại nói Trang chết rồi? _ Em nói cho anh , mau lên. Trang ở đâu? Làm sao cô ấy chết được? Suốt thời gian qua ngày nào anh cũng nhắn tin cùng cô ấy, cô ấy còn gọi cho anh cơ mà, làm sao cô ấy chết được. Anh có cả tin nhắn trong điện thoại của mình đây. Tôi thọc tay vào túi quần theo thói quen nhưng bàn tay hẫng đi…. Cái điện thoại của tôi… nó đến thật bất ngờ và giờ… tôi không biết nó ở đâu …. _ Anh…. Chị Trang, chị em mất lâu rồi mà anh. Anh bình tĩnh lại đi, hôm tới nhà em làm 49 ngày chị ấy, anh và bác cùng đến nhé. Anh à, anh bị ảo giác rồi, làm sao chị ấy nhắn tin được , gọi được cho anh, chị ấy chết thật rồi, khi cảnh sát tới nơi, khi nhà em nhận được điện báo thì chị ấy đã chết rồi. Chị em không còn nữa anh ơi, điện thoại của anh và chị ấy đều nát vụn rồi, tất cả được bọc vào túi và chôn cùng chị ấy rồi. – Thu Linh òa khóc trên điện thoại, còn tôi … tôi như bị ai bóp nghẹt trái tim…. Từng câu từng chữ của cô bé…….. Kí ức như hiện về, tôi đưa Trang về thăm mẹ…. chúng tôi đang vui vẻ thì một chiếc xe tải lao tới quá nhanh , ánh đèn vụt sáng……. “RẦM”…………………………………Chiếc xe tải đâm đúng vào bên ghế lái phụ, tôi không kịp tránh…………… Đó là những kí ức cuối cùng……Chúng tôi lịm đi, nhưng lúc đó…. Tay chúng tôi vẫn đan vào nhau. Tôi còn tưởng mình sẽ ngã quỵ ngay ra đường vì cú sốc đột ngột này thì chiếc tivi lớn từ cửa hàng điện máy phát chương trình “ Quà tặng mùa giáng sinh” nó từa tựa giống mấy chuyên mục “Quà tặng âm nhạc” trên các kênh ti vi, tôi không thích mấy cái này nhưng Trang thì mê tít.Cô phát thanh viên với nụ cười ngọt ngào, nói “ Và sau đây là một bức thư từ bạn Nguyễn Thu Trang gửi tới người yêu mình là Bùi Thành Phong , đây là một bức thư đặc biệt chỉ với vẻn vẹn vài dòng nhưng chúng tôi chắc chắn…. bạn Phong sẽ không thể không xúc động khi nghe lời nhắn từ người mình yêu “To my love
  8. I love you more than words can say. In that place, I will wait for you like you step waiting for to me.” Và sau đây là bài hát bạn Trang gửi tới bạn Phong, bài hát “Please be careful with my heart” “If you love me like you tell me Please be careful with my heart You can take it just don’t break it Or my world will fall apart You are my first romance And I’m willing to take a chance That ’till life is through I’ll still be loving you I will be true to you Just a promise from you will do From the very start Please be careful with my heart” Trang từng hát cho tôi bài hát này không biết bài này bao nhiêu lần. Cả vào ngày định mệnh ấy, em cũng hát. Trang à, em thật sự sẽ đợi anh chứ? Tôi bỗng nhớ một lần cô ấy cho tôi xem một pic trên face của cô ấy Anh ấy 18 tuổi…. Cô ấy 18 tuổi…. Họ yêu nhau Anh ấy 24 tuổi…. Cô ấy 24 tuổi…. Họ chia tay nhau Anh ấy 30 tuổi…. Cô ấy 24 tuổi…. Anh vẫn đợi cô Anh ấy 56 tuổi …. Cô ấy 24 tuổi….. Anh thỉnh thoảng vẫn gặp cô trong giấc mơ … mà thôi. Anh ấy 65 tuổi…. Cô ấy 24 tuổi….. Anh dần hiểu ra cô vĩnh viễn không trở về nữa. Anh ấy 79 tuổi…. Cô ấy 24 tuổi….. Họ gặp lại và yêu nhau. Tôi không nhớ rõ chi tiết của nó, nhưng hình như là vậy. Trang à, tại sao em luôn thích làm những điều kì lạ như vậy, thời gian qua, chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi hả em? Anh đã nhắn tin với em cả ngày… bằng cách nào? Em đúng là cô bé hư, đến khi ở tận thiên đường mà vẫn muốn đùa giỡn anh, anh là luật sư đấy, cô bé ngốc ơi. Không biết thế nào, tôi bỗng mìm cười, gọi lại cho Jack, cậu ta bắt máy: _Jack, cái nhẫn tôi nhờ cậu thiết kế, hãy làm cho tôi, làm cho tôi cái đẹp nhất, và tồn tại được một thời gian dài dài nhé. _ Cậu định làm gì với nó. Trang mất rồi, Phong à. _ Làm cho tôi đi, tôi đã hứa sẽ đeo nó vào tay cô ấy rồi mà. _ Cậu định làm gì, đừng có nghĩ quẩn.
  9. _ Ha ha, tôi sẽ sống thật tốt, vì vậy mới cần một cái nhẫn có hạn bảo hành vô hạn từ cậu. _ Tôi không hiểu. Tôi tắt máy, bật cười, cười đến mức khóe mắt làm rơi một giọt nước. Kéo áo khoác lên qua cổ. Tôi bước dần vào dòng người đông đúc. Hòa mình vào trong những cảm xúc lẫn lộn. ~END~
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2