intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Những truyện ngắn cũa Gao Tanny

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

126
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Truyện 3:Em nhớ anh. Là em nói thật From Gào to someone: * Nếu em có hay đùa cợt. Cũng bởi vì em sợ mà thôi. Sợ người ta biết rằng, em không đùa. Để người ta đua nhau, cười em ngu ngốc quá :) - Thỉnh thoảng em vẫn chờ tin nhắn của anh tới sáng.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Những truyện ngắn cũa Gao Tanny

  1. Những truyện ngắn cũa Gao Tanny Truyện 3:Em nhớ anh. Là em nói thật From Gào to someone: * Nếu em có hay đùa cợt. Cũng bởi vì em sợ mà thôi. Sợ người ta biết rằng, em không đùa. Để người ta đua nhau, cười em ngu ngốc quá :) - Thỉnh thoảng em vẫn chờ tin nhắn của anh tới sáng. Dù hôm sau, em phải đi làm sớm. - Thỉnh thoảng em vẫn chờ cuộc gọi của anh suốt đêm. Nhưng em không gọi. Vì em phải tỏ ra bản lĩnh, bình tĩnh, không hèn. - Thực ra em không nói dối. Đôi khi em chỉ muốn nghe anh thở thôi. Để biết anh vẫn tồn tại trên đời. Không phải giấc mơ, không phải là em đang ảo tưởng. :) Em không than vãn vì anh đâu hứa hẹn. Em lại vẫn là không gọi , chẳng nhắn tin vì em thấy như thế thật hèn. Bản thân em nói "không được như vậy." Nhưng trái tim em không có thói quen nghe lời lý trí. Em suy nghĩ rất nhiều. Phần lớn trong những suy nghĩ của em, phần không yêu anh đều thắng cả. Em không dám chắc rằng em yêu anh. Nhưng em dám chắc là em đang có chút gì đó gợn sóng về anh. - Thỉnh thoảng em lãng quên anh. Em chỉ giật mình khi anh quay trở lại. Em vốn dĩ không quan tâm rằng anh đã đi đâu. Chỉ cảm thấy anh trở về, là em vui vẻ lắm. Nhưng rồi em thấy nó không đủ. Vậy nên... em nói thế thôi chứ chẳng có ngụ ý gì. Em sợ anh biết những chuyện này. Sẽ chẳng hay ho. Em sợ anh sẽ cảm thấy sợ. Em đi ngủ đây. Chúc anh vui!" ............... Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho những người hiếm muộn thời gian...như cô. Ngồi uống trà nóng và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một người đàn ông, nói phong lông mấy câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: "Em đùa đấy!" Người đàn ông giận sôi gan, tức điên người, nhưng chẳng làm gì được cô. Anh ta chỉ thở dài: - Em! - Dạ?
  2. - Em có biết điều em giỏi nhất là gì không? - Dạ không ạ - Cô tỏ vẻ ngây thơ. Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô không biết, anh ta tính nói tiếp điều gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên. Uống một ngụm trà. "Chẹp chẹp". Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức khó chịu. - Em giỏi nhất việc tung hỏa mù, Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và những câu nói thật giống với nói đùa. - Anh nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc. Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên? - Em thật như vậy sao? - Lẽ nào em không biết? - Em giả tạo quá rồi :( - Cô mếu máo. Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào điện thoại. Cô có thể nghe thấy tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ. - Thôi, em ngủ sớm đi. Take care bản thân một chút - Anh nói rồi, không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở điện thoại đã vang lên thành vệt dài. Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý định bộc lộ một phần thật thà hiếm hoi trong con người mình cho anh thấy được. Cô thích chơi trò mèo vờn chuột. Cái trò mà cô cho rằng nó an toàn. Nhưng thực ra, lại là trò chơi nguy hiểm nhất. Trò chơi này có nội dung như sau: Nửa đùa nửa thật. Thật là đùa mà đùa là thật. Rất dễ dàng nhận vơ, nên không ai dám nhận, vì sợ nhận bừa. Tinh tế là như thế! Anh thả mình xuống giường. Nhắm mắt. Hít một hơi thật sâu. Anh có yêu cô đâu. Sao phải bận lòng? ..................... Cô cười, điện thoại đã tắt. Cô nhớ những tháng ngày nặng nhọc. Khi cô chờ điện thoại của anh mỗi tối. Cô nhìn màn hình điện thoại liên tục. Tới mức cô thầm nghĩ, nếu ánh nhìn của cô đủ sức phát ra lửa, thì chiếc điện thoại đã bốc khói tan tành từ lâu rồi. Anh không gọi. Một tin nhắn cũng bỗng trở thành ân huệ hiếm hoi. Cô đã nhắn 1 tin nhắn, 2 tin nhắn, 3 tin nhắn... rồi cô không nhắn nữa. Có những buổi trưa cô mệt phờ. Cầm máy lên gọi cho anh, mong anh nói dăm ba câu an ủi. Nhưng lúc thì máy bận, khi lại chẳng ai nghe. Rồi anh cũng không gọi lại. Chẳng lẽ, anh không thấy cuộc gọi nhỡ hay sao? Dần dần, cô thấy mình đã lao vào anh vội vã quá. Cứ như thể lột trần truồng nằm trên giường và nói rằng là... anh hãy thoải mái làm gì em thì làm đi.
  3. Chẳng khác nào một miếng thịt lợn đầy mỡ, nhìn thôi đã đủ ngán ngẩm rồi. Anh sẽ chẳng buồn quan tâm tới. Tình cảm là vậy, chạy theo nó, nó trốn mình.Thậm chí trốn rất kỹ. Cô không phải không suy nghĩ về anh nữa, chỉ là, cô kiểm soát bản thân mình tốt hơn trước một chút thôi. ............................. Sinh nhật anh, cô mua quà, nhưng không tặng. Cái gì anh cũng có. Cô nhăn nhó suốt cả tháng trời để tìm quà tặng cho anh. Cuối cùng, cô đã mua cho anh một chiếc áo sơ mi. Nhưng cô thấy, như vậy thì tầm thường quá. Cô lại mua thêm một chai nước hoa. Vẫn chưa đủ, thiếu thiếu thứ gì. Cô thấy thật kỳ cục. Vậy là, sau 1 tháng, số quà sinh nhật cô mua cho anh đã có thể chất đầy một thùng. Nhưng rốt cục, cô không tặng. Cô giả vờ... quên, không nhớ sinh nhật anh. ................................ Thực ra, anh biết, cô có lòng tự trọng của mình. Không thể nào bám đuổi theo anh da diết, để anh chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ. Anh mặc kệ cô - cũng không phải do anh cố tình. Anh chỉ sợ, cô yêu anh tha thiết quá. Lúc đó, anh sẽ chả biết phải làm sao?! Anh thấy mình, rõ ràng là chưa sẵn sàng, đón nhận tình cảm ấy. Nó nóng bỏng quá, anh sợ mình sẽ bị phỏng, khi lỡ tay nắm chặt nó rồi. Nhưng để đẩy nó cho một người khác, quả thực, anh không can tâm, anh không đành lòng. Cô đã yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nàn nhất. Nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô cũng rất biết điểm dừng. Nếu tình yêu là một đoàn tàu siêu tốc, thì lòng tự trọng ấy của cô giống như chiếc phanh hữu hiệu của đoàn tàu ấy vậy. Từ lúc cô sử dụng chiếc phanh ấy một cách hiệu quả, anh dần dần đã không còn nhận ra cô nữa. Anh thấy cuộc sống của cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chàng trai, ngoài anh. Cô cũng không còn nhắn tin hỏi: "Anh đang làm gì?" vào mỗi khi anh bận rộn, những buổi trưa, buổi tối. Thời gian đầu, anh còn nghĩ, cô bắt chước anh, nhắn 10 tin trả lời 1. Thói quen này, anh hay sử dụng lắm. Sau này, anh lờ mờ nhận ra, hình như cô không chỉ bắt chước anh, mà còn làm tốt hơn anh. Cô làm cho anh khó chịu. Tin nhắn của cô chỉ ngắn gọi khoảng vài từ, kiểu như: "Thế à?", "Okie", "Ừ", "Vâng", "Không!" Anh bực. Anh mặc kệ cô. Thì... cô cũng mặc kệ anh. Anh cảm giác như ván bài đang hồi kết thì bỗng dưng lật ngược. Chẳng hiểu được
  4. ai thắng, ai thua? Nhưng anh không phải loại đàn ông dễ dàng để cho con gái cười đùa. Nếu cô muốn ganh đua, anh sẵn lòng chiều cô như thế. Một tuần. Hai tuần. Ba tuần. Một tháng. .... Anh không gọi. Cô cũng không nói năng gì. Cứ như thể. Anh đã chết. Chuyện của họ đã hết. Anh biết có thể cô cũng giống như những cô gái thông minh của thời đại này, sẽ không đắm chìm vào thứ tình yêu vô vọng. Anh cũng chẳng trông mong, cô vì anh mà sống trong vô vọng cả đời. Nhưng đó là lý thuyết nằm trên lời nói. Lòng anh cồn cào, không hiểu tại sao? ........... Vấn đề của cô không phải là cô không dám yêu, hay cô sĩ diện nhiều, hoặc là cô tự trọng. Vấn đề của cô sẽ là như thế, nếu anh có thể yêu cô nồng nàn nhưng bàng quan, giấu giếm. Nhưng mà. Anh chả yêu cô. Nên. Vậy. Là đúng rồi! :) Khi anh gọi cho cô, Cô nói: "Em nhớ anh!" Thái độ của anh tỏ vẻ khó chịu, anh nói với cô: "Em nói câu này với bao nhiêu người rồi?" Cứ như thể, tối nay, cô đã nói câu này, với hàng trăm gã. Cô sững người lại vài giây, rồi mau chóng định thần trở lại. Cô cười ha hả: "Chỉ anh hiểu em!" Anh chau mày, rồi cáu kỉnh nói qua điện thoại, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két: "Anh lại chả đi guốc trong bụng em!" Cô buồn, nhưng giọng nói cô rất vui vẻ. Cô nói chuyện với anh như thể bạn bè lâu ngày không nghe giọng, bày tỏ sự bỡn cợt nhớ nhung. Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh. Là em nói thật! Anh có tin không?" - Cô lẩm bẩm một mình. Nhưng thật tình, sâu thẳm trong cô, cũng chẳng phải hoàn toàn muốn anh tin điều đó. Cô hiểu rất rõ, anh chưa hẳn đã yêu cô. Thế thì cứ để anh nghĩ, cô chỉ nói đùa,
  5. còn hơn tin rằng, cô đang nói thật. Mất mặt để chẳng được gì, thực ra thì... cô không muốn thế. Anh có thế giới của anh. Thế giới đóng kín rất nhanh mỗi lần cô cố công mở nó. Giờ thì, cô chẳng buồn gõ cửa để được mời vào thế giới đó nữa. Nếu anh muốn, anh có thể ra ngoài, cho cô được ngắm anh một chút... Khi anh trở lại nơi thuộc về anh... Cô sẽ nhìn cánh cửa đóng chặt đó... để nhớ anh, thế thôi. Yêu một người mà không được người đó yêu lại, thật đau khổ. Nhưng yêu một người mà không thể cho người đó biết mình yêu người đó đến nhường nào, còn đau khổ hơn gấp ngàn lần. Tuy vậy, dù cô chọn cái vế "gấp ngàn lần", nhưng cô muôn phần không hối hận. Giữ cho mình một khoảng trống... rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin. Không phải cô không đủ kiên nhẫn để chạy theo anh như xưa. Chỉ là cô đã chuyển từ kiên nhẫn sang nhẫn nhịn, kìm nén nỗi nhớ của mình vào sâu trong đáy tim, nèn chặt tình yêu của mình vào sâu trong tâm trí... sâu tới nỗi... cô sợ một ngày... đến chính cô cũng chẳng thể tìm ra nó nữa kìa... Gào 1:33AM, 13/12/2011 Vừa viết vừa khóc. Mắt sưng, mặt xấu. Ngủ thôi :) Truyện 4 :Không thể nào vẹn toàn ( From Gào To my girls in the world: Đôi khi chúng ta hoàn hảo trong rất nhiều thiếu sót. Chính vì thế mà ta cô độc. Tặng những trái tim vô chủ như tôi. ) Khi còn trẻ, cô yêu mông muội. Chỉ cần thoáng chút si mê, là đâm đầu vào, không màng tới lý trí. Giờ, cô vẫn còn trẻ, nhưng đã già hơn ngày xưa một chút. Cũng là thêm thắt chút tuổi tác cho dung nhan chững chạc mà thôi. Cô không yêu nông nổi nữa. Cô hoàn toàn không yêu nữa. Đó là yếu điểm của cô. Từng yêu nồng nàn tới mức phá tan mọi cảm giác. Để giờ đây mỗi giác quan đều không còn nhạy cảm với tình yêu được nữa rồi. Sau những bản tình ca buồn vang lên trong đêm tối, khiến cô tự hỏi mình phải làm gì? Làm gì cũng phiền. Yêu cũng phiền mà độc thân lại hóa điên. Phần hồn át phần xác làm tan nát trái tim cô. Sâu trong tiềm thức cô hiểu rằng chất chứa nhớ nhung là điên khùng ngu dại. Nhưng chẳng phải đó là việc cô nên làm hay sao? Nên như thế để thấy lòng mình có phần nào ấm áp, để lấn át cái cảm giác một mình. Cô khẽ cựa quậy, hai chân chạm vào một bàn chân to lớn hơn. Cô trở mình, quay sang chạm mặt người đàn ông đang nằm bên cạnh. Sống mũi cao huy hoàng, vầng trán rộng cao ngạo. Anh ta ngủ say như không hay trời đất. Anh ta rất ổn, nhưng
  6. cũng chỉ là hơi ấm mà cô đi mượn lúc yếu lòng. Cô ngồi dậy nhẹ nhàng, nhìn quanh sàn một vòng, cố gắng xác định áo quần trên sàn nhà vương ***. Cô phải đi làm. Cô khẽ khàng trườn người ra khỏi vòng tay đang đè nặng lên thân thể mình. Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Hơi thở cho vay rồi cũng tới ngày phải đem trả lại. Cả vốn lẫn lãi, chẳng ai nợ ai. Cô kéo chiếc áo ngực đang lệch lạc. Ngực cô nhỏ quá. Chẳng đồ sộ như mấy bà chị bây giờ vẫn hay bơm lên tận mặt. Người ta không thích ngực con gái chỉ như cái nắm tay. Tất nhiên ai cũng thích phải to như cái bát lớn. Ấy là điều hiển nhiên. Cô hiểu. Chàng trai mở mắt. Hai mắt khẽ hờ hững nhìn cô. Thấy cô mặc đồ, anh ta cũng mặc kệ. Đôi mi lại tiếp tục lười biếng sụp xuống. Cô kéo quần, phủi chiếc áo khoác đang nhàu nát vì bị ai đó vo viên vò lại. Cô chau mày. Rồi tiếp tục lấy tay đẩy từng vạt áo. Điện thoại kêu. Không phải của cô. Tiếng chuông nhức nhối. Giọng anh ta "Alo" một cách không hào hứng. Sau bỗng dưng đổi khẩu vị, trở nên ngọt ngào hơn. Cô thấy miệng nhạt thếch, nhưng chỉ biết khẽ cười, đầu chớm nghĩ: "hẳn anh ta có người yêu rồi." Anh ta tắt điện thoại, nhỏm người dậy, khẽ khàng đặt lưng vào thành giường. - Lấy cho anh bao thuốc – Anh ta khẽ nói Cô ngoan ngoãn nghe lới, với tay ra bàn đưa bao thuốc về phía anh kèm theo bật lửa. Anh ta châm thuốc, ngửa đầu hít một hơi dài: "Em đi đâu!" - Đi làm – Cô quay sang anh ta khẽ cười. Nụ cười dịu dàng mà cô ráng công thể hiện. Dù không yêu nhau, nhưng gần gũi thịt da cũng nên cho người ta cảm giác ngọt ngào tuôn trào trong huyết quản. - Ừ, có cần anh đưa đi không? – Anh ta nói, ánh mắt không hề nhìn cô. - Không cần đâu. – Cô toan nói rằng: "Bạn gái gọi mà, anh về nhà sớm đi." Song may mắn thay, cô đã mau chóng phanh lại kịp. Cô hiểu được vị trí của mình. Chỉ là tình nhân một đêm, không nên cố tỏ hiểu biết quá nhiều. Chẳng lợi lộc cho ai, cũng chẳng ai khen cô thông minh nếu cô tỏ ra mình biết sạch. - Ừ, vậy em đi đi. Lát anh gọi – Anh ta rít một hơi thuốc sâu. Rồi cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái. Trong trạng thái chuẩn bị đứng dậy, mặc đồ. – Anh cũng có việc phải đi ngay đây. Cô không trông chờ vào cuộc gọi của anh ta. Đàn bà muốn đàn ông yêu mình say đắm thì không nên nắm dao đằng lưỡi. Đừng để thân thể mình bị anh ta chiếm đoạt khi còn muốn yêu anh ta nồng nàn. Cô và anh ta, đã qua với nhau một đêm, nên chẳng còn gì để yêu đương và ham muốn nữa. Vậy là, giờ phút này, đường ai nấy đi, có gì mà không thỏa đáng? Câu nói cuối cùng của anh ta, có lẽ chỉ là phép lịch sự. Người ta vẫn nói, tình dục là gia vị. Chẳng ai ăn mỗi gia vị trong một mối quan hệ bao giờ. Thế nên, xét cho cùng, cô và anh ta, thậm chí còn chả có nổi một mối
  7. quan hệ. Vì lý do gì phải gặp lại. Đêm qua, trên giường, hơi thở của anh ta không có tình yêu dành cho cô. Thậm chí động tác cũng nhạt nhòa uể oải. Lúc đó, cô đã nhận ra, anh ta đang yêu... Nhưng mà… yêu người khác. Không phải là cô. Tất nhiên. Đàn bà hiển nhiên nhạy cảm. Chỉ cần vài ba động tác, đã biết đàn ông có yêu mình hay không. Cô là đàn bà, không phải thiếu nữ mười lăm. Nên điều cỏn con này lẽ nào không hiểu chứ? Sau khi ở bên nhau, anh ta co người tưởng chừng đã ngủ một giấc thật dài. Lúc cô hút thuốc bên cạnh, khói thuốc phả vào mặt, thấy anh ta vô tình cựa quậy. Cô buột miệng bâng quơ: "Có bạn gái rồi sao không về nhà đi…" Hóa ra anh ta vẫn mơ màng chưa ngủ sâu, đầu không quay lại, mắt vẫn nhắm để lộ hàng mi dài dưới đôi lông mày rậm, thều thào: "Có người yêu thì sao? Không có người yêu thì sao? Ở bên em là được rồi, phải không nào?" Đó là câu nói cuối cùng của anh ta và cô trong đêm. Tiếp đến, cả hai đều ngủ. ………………………………….. Trưa hôm đó, anh ta gọi thật. Cô cũng có đôi chút bất ngờ. Tưởng tình một đêm thế là xong ai ngờ, bây giờ lại thành ra lưu luyến. Như vậy, chẳng phải rất phiền sao? Thái độ của anh ta từ hôm qua đến sáng nay, thậm chí ngay cả khi ân ái cũng vô cùng lạnh nhạt. Nó khiến cô hoài nghi vào mối quan hệ tiếp diễn, không thỏa mãn nhau, sẽ chỉ để lại nỗi đau. Tuy nhiên, càng suy nghĩ sâu sắc, càng cảm thấy trắc trở, sẽ nhớ nhung mà không ngừng nghĩ tới. Nên cô chẳng muốn bận lòng. Anh ta nói lòng vòng. Rốt cục cũng chỉ là muốn đi ăn trưa. Họ ăn trưa với nhau. Xong, ai đi đường nấy. …………………………………. Cô tưởng rằng đến đấy là đã hết. Nào ngờ, khi trở về, cô có đôi chút hiếu kỳ. Cô suy nghĩ, không biết cô gái anh ta yêu sẽ là người như thế nào nhỉ? Sự tò mò khiến tâm trí cô quẩn quanh bên anh ta mãi. Thực ra thì, quan sát kỹ, anh ta rất khá, chẳng có điểm nào đáng chê. Từ vóc dáng cho đến tướng mạo, thêm khí phách ngang tàn, làm con gái mẩn mê. Không sa vào lưới tình với anh ta, e rằng dại dột, lãng phí. Chứ nếu chẳng may có sa chân, thì cũng chẳng cần phải ngồi suy nghĩ tại sao? Cuộc đời rất khó lường. Cô cứ suy nghĩ mãi, thì bỗng nhiên chẳng hiểu sao, mọi thứ cứ tự dưng xuất hiện. Không hiểu từ đâu ra, thông tin về anh ta cứ bay qua tai cô vèo vèo. Rơi rớt ít nhiều nhưng cũng sót lại những thứ trọng yếu. Cô biết được người anh ta yêu là ai, tên gì, làm gì, như thế nào. Cô cười đến nghẹn ngào khi nhìn cô gái ấy. Thật bình thường. Chẳng một nét nào bằng cô. Thô vụng, cũng vô cùng không xứng đôi vừa lứa với anh ta. Cô có đôi chút thất vọng. Nhưng nghĩ lại, cũng có chút tự đại trong lòng. Cô ta cũng như cô của ngày xưa thôi. Ngây thơ và yêu nông nổi. Chỉ biết hết mình chôn
  8. vùi bản thân vào thứ tình cảm tưởng chừng như thuộc về mình mãi mãi. Sau này ngớ người ra mới biết… hóa ra chẳng phải vậy. Khi ấy, thì cũng đã quá muộn rồi. Cô nghĩ người như mình không nhất thiết phải hướng sự quan tâm quý giá tới người đàn ông này, còn cô gái tầm thường của anh ta, cũng không thể nào mà sánh với cô cho được. Chuyện chỉ vậy thôi, một cô gái bình thường sống cuộc đời kiên trung bình thường. Dĩ nhiên khác cô. Dù cô ta có thấp cổ bé họng, có nhỏ nhoi cát bụi tới nhường nào, vẫn hơn cô biết bao. Bởi cô ta có người yêu mình… dù cho kẻ đó có lắm lúc ngoại tình. Tình yêu là thứ khó trọn vẹn nhất thế gian. Không sứt ngang thì mẻ dọc. Khó lòng vẹn toàn. [Gào, truyện ngắn ngày 9 tháng 12 năm 2011]
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2