No.0 - phần 2
Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:20
lượt xem 2
download
2 ngày kể từ sau vụ thám hiểm nhà ma ,... 9h30 tối tại nhà Thu ,... Reng ! Reng ! Reng ! Tiếng chuông điên thoại reo liên hồi , Thu từ tầng 2 chạy vội xuống nhấc máy . Cô thở hổn hển : _Alô ! Cho hỏi ai đầu dây đấy ạ ? Một giọng nam bên đầu dây kia khẽ cười , đáp : _Ôla nhỏ Thu ! Làm gì chạy xuống gấp tới độ thở ghê vậy ? Lâu không gặp , chẳng biết nhỏ còn nhận ra giọng tui ?
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: No.0 - phần 2
- No.0 . phần 2
- Chapter 5 : Bạn hay tình địch ? 2 ngày kể từ sau vụ thám hiểm nhà ma ,... 9h30 tối tại nhà Thu ,... Reng ! Reng ! Reng ! Tiếng chuông điên thoại reo liên hồi , Thu từ tầng 2 chạy vội xuống nhấc máy . Cô thở hổn hển : _Alô ! Cho hỏi ai đầu dây đấy ạ ? Một giọng nam bên đầu dây kia khẽ cười , đáp : _Ôla nhỏ Thu ! Làm gì chạy xuống gấp tới độ thở ghê vậy ? Lâu không gặp , chẳng biết nhỏ còn nhận ra giọng tui ? _A ! Tuấn ! Tại nghe papa nói nhóc hôm nay sẽ đáp máy bay từ Nhật về nên nhỏ đợi điện thoại , nghe tiếng reng mừng quá liền dọt xuống ! _Ke ke ke , nhỏ đợi 30 phút nữa nha , nhóc đang từ sân bay về , có quà cho nhỏ nữa đó nghen ! _Yeah !!! ...Sáng hôm sau , tại trường của Thu . Vũ bước vào lớp , quẳng cái cặp xuống ghế rồi ngồi xuống . Trinh nhăn mặt : _Ê , làm gì sáng sớm mà cái mặt như đưa đám dạ ?
- Vũ gục đầu xuống bàn : _Hôm nay kiểm tra 15 phút môn công dân và địa , 1 tiết môn toán đó ! Trời ơi , oải chết đi được ! Sao tụi mình cứ phải học rồi thi , thi lại học hoài vậy chứ ? Ôi , ước gì có thứ học một lần , thi một lần rồi tốt nghiệp luôn cho xong ! _Đồ hâm ! Mà cái ông ước có đó chứ , có môn học 1 lần , thực hành một lần rồi tốt nghiệp luôn á ! _What ? Môn gì ? _Nhảy lầu ! Thực hành 1 lần rồi xuống âm phủ tốt nghiệp ! _Điên !!! Bà đi học một mình đi ! Tui còn yêu đời ! Vũ và Trinh đang “trò chuyện vui vẻ” thì Thu lại ngồi , trông cô vui vẻ hơn thường ngày , miệng ngân nga mấy câu hát vu vơ . Trinh thấy lạ liền hỏi : _Làm gì mà hôm nay bồ vui dậy ? Thu hớn hở : _Hi hi hi , Tuấn đã về rồi đó ! Cậu ấy nói ở lại Việt Nam luôn và còn chuyển vào trường của tụi mình học nữa ! _Woa !! Thiệt vậy sao ? Tuyệt quá !
- ...Nhìn 2 cô nàng nói chuyện mà Vũ chẳng hiểu cái quái gì . Cùng lúc ấy , An_ lớp trưởng 10A đẩy rầm cửa vào , nói lớn : _Tụi bây ơi ! Nghe gì chưa ? Lớp mình có thêm một anh chàng chuyển vào đó ! Nghe nói là đẹp trai lắm ! Mới từ Nhật về đó ! Thế là , bọn được mệnh danh thông tấn xã của lớp lại chụm đầu bàn tán . Còn Vũ , giờ cậu mới hiểu vì sao mới sáng vô mà thầy giám thị đã còng đầu đám nam sinh xuống , bắt rinh 1 cái bàn mới toanh lên , ra là dành cho học sinh mới vào , dù sao lớp cũng đã hết chỗ . Độ 20 phút sau , Văn mới lên lớp . cậu đến chỗ thường ngồi của mình . Nhận thấy sự khác thường của Thu , Văn buộc miệng thắc mắc : _Thu đang có chuyện vui hả ? Thu gật đầu lia lịa . Rồi , chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang eln6 . Vì cô chủ nhiệm không có thiết hôm nay nên đích thân thầy giám thị dắt cậu ma mới của 10A lên lớp . Cả đám ồ lên kinh ngạc , cậu ma mới này đẹp trai không thua gì anh em Văn , Vũ . Thầy giám thị lấy thước gõ bảng , ổn định trật tự : _Đây là Trịnh Anh Tuấn , thành viên mới của 10A các em ! Bạn ấy mới từ Nhật về nên còn khá nhiều điều chưa biết , các em giúp đỡ bạn ấy nhé
- ! À , chưa hết , Tuấn là em họ của Thu đấy ! Tiếng vỗ tay lộp bộp hoà lẫn với các ý nghĩ hiện ra trong đầu học sinh của 10A : “ cậu ta là em họ của bad girl thật sao ? Chẳng giống nhau tẹo nào , khác nhau một trời một vực “ . Văn quay sang Thu , bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô dành cho Tuấn , cậu thấy như có dòng điện chạy qua người mình và một cảm giác bức bối khó chịu xuật hiện . Cả ngày hôm đó , Thu chỉ lo nói chuyện với Tuấn mà chẳng thèm nhìn Văn lấy một lần . Điều đó làm Văn cảm thấy có chút gì đó buồn pha lẫn sự tức giận . Trước kia , khi không có Tuấn , ngoài Trinh ra thì người Thu hay tâm sự nhất là Văn kia mà ! Văn thấy kì lắm ! Lúc đầu , Văn nghĩ Thu thật thú vị và muốn tìm hiểu thêm thôi chứ không hề thích cô . Từ thái độ , lời nói , tình cảm cũng chỉ như đối với người bạn . Vậy mà , lúc này đây , cậu lại có cảm xúc như thế ...Tan trường , Văn dắt xe đạp ra , thấy Thu , cậu tiến lại , vui vẻ hỏi : _Thu chưa về sao ? Cần Văn cho quá giang không ? Thu chưa kịp đáp thì Tuấn từ đâu ra , chen ngang : _Ây da , làm phiền hot boy của lớp quá ! Thu có Tuấn chở về rồi ! Tụi này ở chung nhà nên cũng tiện ! Văn đừng lo chi cả !
- Thu đạp nhẹ chân Tuấn , bảo cậu im bớt đi rồi nhìn Văn , đáp : _Xin lỗi , Tuấn hay ăn nói như thế lắm , Văn đừng để bụng ! Cảm ơn ý tốt của Văn nhưng Thu có Tuấn đèo rồi ! Nói xong , Thu ngồi lên xe Tuấn , về nhà . Văn ngớ người ra , Trinh cùng Vũ đạp xe lại . Trinh phân tích : _Văn đừng giận Thu nha ! Tại nhỏ thương thằng em yêu quái đó lắm ! Còn Tuấn vẫn thường thế đấy , thấy tên boy nào lại gần bà chị họ quý báu của nó là lập tức tống khứ đi ! Tên ấy năm lên 6 là mất cha , mẹ bỏ đi nên được papa Thu đem về nuôi , Thu săn sóc nó như em ruột nên nó mến Thu . 2 năm sau mẹ Tuấn quay lại đón nó qua Nhật ở . Bây giờ thì về đây như mấy cậu thấy hiện giờ đó ! Văn gật gù : _Ừ , tớ hiểu rồi ! _Hì , vậy thì tốt ! Văn đừng bỏ cuộc à nha ! _Bỏ cuộc ? _Có lẽ đến giờ Văn vẫn chưa phát hiện ra ...Trinh muốn Văn tự hiểu lấy . Thôi , bye nha , đi đường cẩn thận ! ...Sau khi nghe Trinh nói , Văn cứ nghĩ ngợi mãi , thật không hiểu nhỏ
- ám chỉ cái gì . Chapter 6 : friends and love _Trinh , Trinh ơi , bồ bị sao vậy ? Tiếng gọi của Thu làm Trinh giật mình , con bé dáo dác nhìn xung quanh , người ướt đẫm mồ hôi rồi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi thứ gì đó . Thu hỏi : _Lâu rồi bồ không ngủ gật trong giờ học đó ! Mệt lắm hả ? Cần xuống y tế không ? Trinh cười cười lắc đầu . Giờ giải lao hôm ấy , Trinh lén lén đi ra sân sau , tìm một khóc khuất rồi giở tay áo của mình lên , lấy trong túi ra một lọ thuốc . Cùng lúc ấy , đám của Thu , Tuấn , Văn và Vũ đang rình xem có chuyện gì mà nhỏ Trinh hôm nay khác thường thế liền xông ra . Tuấn nói to : _Đề nghị nghi phạm giữ nguyên hiện trường !!! Vũ cóc đầu Tuấn : _Mày có khùng không ? Coi phim trinh thám nhiều quá rồi lậm luôn à ? Tuấn xoa xoa cái đầu , lè lưỡi nhái lại . Thu bước tới , nắm tay Trinh giơ
- lên . Nhỏ tái mặt khi nhìn thấy một vết cắt hiện trên cổ tay con bạn thân . Trinh giật tay lại , Vũ ra vẻ nghiêm trọng : _Cái gì đây ? Bà chán sống hả Trinh ? Trinh cúi gầm đầu xuống , mặt tối sầm lại . Thu nhau mày : _Tên đó lại hành hạ bồ và dì Nghi hả ? Trinh không đáp , chỉ im lặng rồi khóc thút thít . Thu lại đứng kế , vỗ về an ủi Trinh , ánh mắt như có tia lửa căm ghét . Tan trường , Trinh lủi thủi về nhà , Thu không an tâm nên theo sau . Mặc cho Thu dặn là đừng đi theo , 3 tên con trai kia vẫn bám đuôi . Cuối cùng , cả bọn dừng lại ở trước cửa một căn nhà nhỏ . Tiếng kít của chiếc xe đạp thắng gấp đã làm Thu phát hiện có 3 tên cứng đầu nào đó đã phớt lờ lời dặn , vẫn lì lợm theo cô về nhà Trinh . Thu gừm gừm bực bội rồi lại thôi . Trinh định mở cửa đi vào thì một tiếng la thét chói tai từ trong nàh vọng ra , nhỏ hốt hoảng đẩy cửa vô . Cảnh tượng hiện ra trước mắt 5 đứa là dì Nghi_mẹ Trinh đang bị ba dượng nó đánh đập ******* và mùi rượu nồng nặc cả căn nhà . Trinh chạy đến , xô ba dượng của nó ra , đỡ mẹ nó dậy . Ba dượng Trinh bị ngã đau điếng , hắn nổi trận lôi đình , cầm chai rượu lên toan đánh mẹ con nhỏ . Lúc ấy , Trinh run cầm cập , ôm chặt cứng mẹ
- nó rồi nhắm nghiền mắt . Xoảng !!! từng mảnh vỡ bắn tung toé ra nền . Thì ra , Vũ đã đá cổ tay ông ta , làm ông ta quăng luôn cái vỏ chai đang cầm xuống . Ông ta trợn trừng mắt , miệng lầm bầm **** rủa rồi đấm vào mặt Vũ . Thật may là Vũ đỡ kịp thời ! Ông ta hét toáng lên : _Lũ khốn ******* ! Chuyện nhà tao xía vô làm gì ?! Cút mau ! Không tao đánh cho nhừ xương !!! Còn con Thu , tao đâu gây gì với dòng tộc nhà , sao thích bao đồng thế hả ? Dẫn mấy thắng nhóc tì qua là tưởng hăm được tao à ?! Đồ con **** ! Bỗng , ông ta khựng lại , một luồng sát khí lạnh người chạy dọc xương sống cả bọn . Đấy chính là Văn , trong lúc hỗn loạn , cậu đã đi vòng ra sau lưng tên ba dượng điên khùng của Trinh ...và lấy con dao rọc giấy kề vào cổ ông ta . Ánh mắt Văn thay đổi hẳn , khác xa với lúc bình thường , cậu nói : _Ông **** rủa cái quái gì vậy ? Nếu như là chuyện của kẻ khác thì tôi không quan tâm nhưng , Trinh là bạn tôi , tôi phải giúp nhỏ . Hơn hết , ông đã xúc phạm danh dự tụi này và...ông nói Thu là gì nhỉ ? Có biết 2 chữ đó nặng nề lắm không ? Ông đúng là đồ...vô...văn...hoá... Dứt lời , Văn quay nhìn Vũ và Thu , ra hiệu cho 2 người ấy đưa mẹ con
- nhỏ Trinh ra khỏi đây . Ông ta tức tối lắm nhưng không thể ngăn lại được , tình hình cho thấy chỉ cần ông ta bước một bước thôi thì sẽ bị Văn cho một trận tơi bời , ánh mắt của cậu ta lúc này nói rõ điều đó nhất . Vừa đi , Thu vừa bấm điện thoại : _Alô , papa ơi , cho gấp một chiếc xe đến đón tụi con nha ! Ba dượng của nhỏ Trinh lên cơn khùng rồi , ổng đánh dì Nghi ****** lắm ! Tụi con đang ở ngay khu chợ Bến Thành , cửa Đông đó ạ !...Dạ...Vâng Thu cúp máy , cô quay sang nhìn mọi người . Giờ này Văn vẫn chưa đuổi theo làm Thu rất lo . Chợt , ai đó vỗ vai cô : _Đang lo cho tôi à ? Thu ngoái lại , Văn đứng cạnh cô từ lúc nào . Văn bảo ba dượng của Trinh đã bị cậu nhốt ở nhà rồi nên yên tâm . Lát sau , xe của papa Thu đã đến , mẹ con Trinh cùng Thu lên xe , còn Văn , Vũ và Tuấn “cưỡi ngựa sắt “ theo sau . Đi được một đoạn , chiếc xa hơi dừng lại , Thu cùng mẹ con Trinh bước xuống . Vũ thắc mắc : _Uả ủa , tới nhà Thu mà ? Sao dừng ở đây ? Tuấn đáp : _Tới rồi đó cha nội , trước mặt ông luôn đó !
- Vũ há hốc mồm , trước mặt cậu là một cánh cổng to lớn với những hoa văn lạ mắt , bên trong được trang hoàng vô số cây cảnh đẹp hệt như khu vườn của nhà vua dành để tổ chức yến tiệc như trong cổ tích và ...toạ lạc ở giữa là ngôi nhà 6 tầng đổ sộ . Thu dẫn cả bọn vào phòng khách , gọi người giúp việc ra pha trà , đem bánh lên . Văn nhìn chằm chằm vào các món đồ cổ được bày trên kệ , tỏ vẻ thích thú ... _Cháu thích đồ cổ hả ? Một người đàn ông độ 45 tuổi đi từ trên cầu thang xuống mỉm cười , hỏi Văn . Đấy là papa của Thu . Mẹ Trinh đứng dậy , bối rối : _Xin lỗi , tôi lại làm phiền đến gia đình ông rồi ! Papa của Thu đáp : _Nghi đừng khách sáo thế ! Tôi với cô lúc trước vốn là bạn thân mà ! Bạn bè giúp nhau có sao đâu chứ ! Thôi , cô với Trinh cứ ở lại đây chứ “ hắn ta “ đang điên lên , giờ mà về là chết ! Ban đầu , dì Nghi ái ngại vì đã nhiều lần , mẹ con cô chạy sang nhà Thu lánh nạn khi bị tên điên ấy đánh đập ...Rồi , vì Trinh và Thu năn nỉ , dì Nghi cũng chấp nhận . Ngồi chơi được một lúc , Văn phải đi “ giải quyết nỗi buồn “ . Xong , lúc đi ngang qua một bức ảnh lớn được đóng khung ,
- treo tường , cậu dừng lại ... Đã quá 3h chiều , Văn và Vũ phải về kẻo người nhà lo .... chapter 7 : vết thương Một ngày chủ nhật đẹp trời , cả bọn rủ nhau đi dạo phố mua sắm cho khuây khỏa . Người qua kẻ lại khá đông , không biết trời xui đất khiến thế nào mà Văn và Thu lạc mất Vũ , Trinh , Tuấn . Tìm nhau mệt quá , Văn và Thu quyết định ra quán nước gần đó chờ . Ngồi yên một hồi , Văn khuế Thu , cười và nói : _Hôm ở nhà Trinh , chẳng phải you có chuyện muốn hỏi me sao ? Sau cái lúc me uy hiếp tên ấy . Thu nhìn Văn , im lặng suy nghĩ rồi đáp : _Phải ! Nhưng tôi nghĩ thôi vì tôi biết cậu cũng như tôi , chúng ta giống nhau ! _Khẳng định chắc chắn nhỉ ? _Ừ ! Vì những dấu vết ấy vẫn còn trên người cậu , tôi đã thấy ! _Vậy ư ? Vậy có muốn nghe tôi kể không ? Dù sao cũng bị cậu bắt bài
- rồi ! _Tùy cậu ! _Ba mẹ tôi đã li dị cách đây 5 năm ... Tuy tòa phán tôi và Vũ phải ở với ba nhưng vì kinh tế oe hẹp , tụi tôi phải tạm về chỗ mẹ , chờ ba khá hơn sẽ đến đón . Mẹ tôi bực lắm !Bà ta muốn lấy chồng khác nhưng lại không được vì ông ta nói cưới bà ấy sẽ phải nuôi thêm 2 anh em tôi nữa , rắc rối . Thế là , ngày nào , bà ta cũng **** bới đánh đập tôi và Vũ . Tôi thật không dám tin , đó đã từng là người mẹ hiến dịu mà anh em tôi hằng yêu mến ... 1 năm sau , ba tôi đến...Nhưng , ông ấy chỉ có thể dẫn một đứa đi . Tôi đã nhường Vũ vì nếu để nó ở căn nhà kia với người đàn bà đó thì sẽ có ngày , nó chết . Rồi , Vũ đi , chỉ còn lại tôi , những trận đòn roi giáng xuống ngày thêm nặng ..." Chết tiệt ! Sao không đón cả 2 đứa mi đi cho rồi ? Để lại một thằng làm chi ? Vậy thì mi phải chịu đòn luôn cho thằng kia ! "_bà ta nói vậy đấy ! Xong , vào một đêm mưa to , bà ta dẫn tên tình nhân mới về nhà , 2 người họ bàn việc to nhỏ gì đó . Tôi không quan tâm , lui về phòng ngủ . Khuya , một vật nặng để lên , làm tôi ngạt thở , tôi choàng tỉnh và thấy bà ta đang dùng cái gối đè lên
- mặt tôi . Tôi ngạt thở , khó chịu lắm , lúc ấy chỉ biết cố gắng gượng dậy ..." Mẹ ơi , thả con ra ! Con ngạt thở quá ! " ...Mặc cho tôi rên la , bà ta vẫn không buông . Bà ta khóc , nói : " Cha ngươi , 2 anh em ngươi và tất cả những người đàn ông ta yêu mến đều bỏ ta mà đi ! Tại sao ? Tại sao chứ ? Ta có làm gì sai đâu ? Tại sao ? Thôi , mi hãy cũng ta chết nhé ! " ...Bà ta khùng rồi , khùng thật rồi ! Tôi đâu muốn chết !...Thế là , tôi lấy chân đạp bà ta ra , tông cửa bỏ chạy ...Mưa lớn làm đường ướt , trơn nên tôi cứ vấp ngã...vấp ngã đến nỗi bàn chân , đầu gối đều chảy máu , bầm dập . Nhưng , tôi vẫn chạy vì tôi sợ bà ta sẽ đuổi theo và giết tôi . Tôi chạy cho đến khi toàn thân mệt nhoài , mắt hoa lên và ngất . Khi tôi tỉnh , tôi thấy mình đã nằm trong bệnh viện , ba cùng Vũ đang đứng bên cạnh . Ba tôi xin lỗi rất nhiều , còn Vũ thì buồn và lo lắm . Sau đó , ba kể cho tôi người ta đã đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần vì tinh thần suy sụp , dẫn đến rối loạn thần kinh , nửa tỉnh nửa mơ . Cuối cùng , 3 cha con tôi về ở cùng nhau . Chẳng bao lâu sau , công ty của ba làm ăn phát đạt , gia đình tôi trở nên giàu có . Ba nói sẽ không tái hôn nữa , ở vậy với 2 anh em tôi luôn . Nhưng , tôi vẫn cứ ám ảnh chuyện năm xưa , lúc thấy mẹ con Trinh bị đánh đập , tôi nhớ lại và...chuyện xảy ra như cô thấy ...
- Nét mặt Thu đổi khác , cô thấy thông cảm cho Văn cũng như buồn cho bản thân vì...cô cũng gặp chuyện với mẹ mình . ... Chapter 8 : Vết thương ( t.t) …Lát sau , Trinh đi ra khỏi khu mua sắm vơí gương mặt rạng ngời , Vũ cùng Tuấn theo sau trong tìng trạng “ tay xách nách mang “ . Thấy Thu đang ngồi cùng Vũ , Trinh chạy lại , tươi cười nói : _Hey ! Ra bồ ngồi đây , làm tui tìm nãy giờ ! Có mua tặng bồ cái áo đó , lát về mặc thử nghen ! Thu gật gù rồi quay sang nhìn Vũ với Tuấn . Thật dở khóc dở cười , 2 anh chàng bây giờ chẳng khác gì osin cuả nhỏ Trinh , bọn con gái trong trường mà trông thấy cảnh này là hình tượng hot boy đi tong . …Khuya hôm ấy ,… “ Cút đi quỹ dữ ! Đừng ám ta nữa ! Hãy chết đi ! “ … “Chết ? Nếu con chết , mẹ sẽ không khóc , không buồn nưã phải không ?”
- … “Đúng ! Ta sẽ không buồn hay khóc nưã mà sẽ rất vui mừng đâý ! Quỹ dữ ! “ … Á á á !!! Thu choàng tỉnh , người ướt đẫm mồ hôi . Cô định thần rồi đi uống chút nước . Quay trở lại phòng mình , Thu tới ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt gần cửa sổ , miêng5 lầm bầm : _Vẫn chưa quên được sao ? Hình ảnh , ánh mắt , giọng nói của mẹ lúc ấy …Hay tại câu chuyện cuả Văn làm mình nhớ lại ?... 15 năm trước , cô sinh viên năm nhất tên Ngân đã hạ sinh một bé gái . Nhưng , bất hạnh thay , nó laị là kết quả của cuộc tình không thành , đưá trẻ chẳng ai mong đợi . Ngân ghét đưá bé , căm thù cha nó vì đã hủy hoại tương lai tươi sáng của cô , làm cô bị gia đình ruồng rẫy , mọi người xung quanh chê cười . Ngân không bỏ đưá bé đi , cô vẫn nuôi nó để có thể hành hạ , trút nỗi căm tức này hằng ngày vaò người nó . 6 năm qua đi , đứa bé kia lớn lên không phải bằng tình yêu thương cuả ngươì mẹ mà bằng đòn roi , tiếng than khóc , **** rủa cuả Ngân . Thế nhưng ,
- nó không oán thán , không nhỏ lâý một giọt nước mắt nào cả vì nó cho rằng…nó có lỗi …và nó thương mẹ . Thời gian qua đi , mẹ nó được người ta giới thiệu cho một gã đàn ông . Mẹ nó vui mừng lắm vì nghĩ rằng mình đã có nơi nương tựa , có mái ấm gia đình . Một hôm , mẹ nó dẫn gã đàn ông ấy về nhà . Thấy nó , gã vui vẻ chào . Nó cũng cười rồi đáp lại . Khi mẹ nó xuống bếp dọn cơm , gã hỏi nó : _Dạo này , cháu có hay qua thăm cha không ?Cha cháu có cho cháu quà không ? 2 mẹ con cháu sống riêng chắc khó khăn lắm ! Nhưng vẫn đỡ hơn là ở với tên rượu chè ấy , bị hắn đánh đập nhỉ ? Nó tròn xoe đôi mắt : _Cha ? Cha nào ạ ?Cháu…cháu từ nhỏ đã sống với mẹ và không có cha . Gã sững sờ . Thì ra , mẹ nó đã nói dối rằng mình từng có một người chồng , 1 đưá con nhưng chồng bê tha cờ bạc , rượu chè lại thường đánh đập vợ con nên li dị rồi . Biết mình bị lừa , gã âý giận dữ bỏ đi mặc cho mẹ nó khóc lóc , nài nỉ . Rồi , mẹ nó điên tiết lên , t át vào mặt nó liên tục , **** rủa : _Lại là mày , luôn là mày ! Tại sao cứ phá tao hoài vậy ? Đ ồ qu ỹ d ữ ! Cút đi quỹ dữ ! Đừng ám ta nữa ! Hãy chết đi !
- N ó kh ông kh óc , h ỏi : _Chết ? Nếu con chết , mẹ sẽ không khóc , không buồn nưã phải không ? _ Đúng ! Ta sẽ không buồn hay khóc nữa mà sẽ rất vui mừng đấy ! Quỹ dữ ! Rồi , mẹ nó vơ lấy con dao gọt trái cây trên bàn , lao tới đâm nó . Nó cảm thấy đau lắm , mắt bắt đầu mờ dần và ngất đi ...Nó mở mắt và thấy mình đang nằm trong bệnh viện , ngồi cạnh là một người đàn ông . Ông ấy mỉm cười với nó : _Chào cháu , cháu tỉnh rồi à ? Cháu làm ta lo lắm đấy ! Nó nhìn người đàn ông ấy , hỏi : _Chú là ai ? Sao cháu lại ở đây ? Mẹ cháu đâu ? _Mẹ cháu...mất rồi , bà ấy bất chợt lao ra đường và bị xe tông ...ta là chủ chiếc xe ấy . _Lao ra ? Vậy chú không cần ân hận vì...mẹ cháu đã muốn thế . Lần đầu tiên , sau 6 năm , nó lại rời nước mắt , khóc thương cho người mẹ tàn ác ấy . Ngày nó xuất viện , người đàn ông ấy đã đến , ông ta nhận mình có trách nhiệm trong việc tông phải mẹ nó nên nhận nó về nuôi .
- 15 năm sau , đứa bè đó đã lớn khôn , chính là Thu của ngày nay ... ...Thu thở dài , cô tự nhủ phải sống sao cho thật mạnh mẽ , kiên cường để không như mẹ , kẻ đã bị thù hận làm cho mù mắt mà chẳng nhìn thấy được lối thoát cho cuộc đời mình ...Ngoài cửa , Trinh lặng lẽ nhìn vào , cô ở phòng bên cạnh nên khi nghe tiếng thét đã chạy qua xem , giọng trầm buồn : _Đúng là cậu vẫn chưa thể quên được ! Dù luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực sự lại rất yếu đuối . Đến cả tình cảm của bản thân , cậu cũng...nếu không mau nhận ra , cậu sẽ thực sự hối hận ...giống như tớ khi xưa ...Chợt , có ai đó đặt tay lên vai Trinh , cô giật mình quay lại , thì ra là Tuấn . 2 người xuống phòng khách nói chuyện vì sợ làm phiền giấc ngủ của mọi người . Tuấn hỏi : _Thu lại nhớ đến chuyện đó ? Trinh thở dài , gật đầu . Tuấn xụ mặt : _Thật là , chuyện gì cố quên thì lại càng nhớ thêm...Thu và cả cậu... Trinh gục mặt xuống , đôi mắt thắm một nỗi buồn vời vợi .
- ...Cùng lúc ấy , Văn cũng không ngủ được , cậu nhớ lại chuyện hồi sáng , thầm nghĩ : _Thật bất ngờ , bạn cũng như tôi ...Dù bạn đã cố che giấu cảm xúc nhưng tôi vẫn có thể nhận ra . Nhưng , tôi thực sự hi vọng bạn sẽ không giống tôi , tỏ ra kiên cường , chống chọi lại để rồi đánh mất cả bản thân ...Nếu chuyện ấy đến , chắc tôi đau lòng lắm đấy vì bạn là... Dòng suy nghĩ của Văn bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa bên ngoài , ra là Vũ . Văn mỉm cười , mở cửa ...Sau một hồi trò chuyện , vũ đưa ra một quyết định mà không biết kết quả sẽ ra sao... ...Tíc tắc...tíc tắc...dòng thời gian trôi đi , sợi dây liên kết giữa bọn họ lại thắt chặt thêm . Thế nhưng , cuộc đời luôn luôn đầy sóng gió , nỗi đau này qua đi thì nỗi đau khác lại đến ...đôi khi , chua xót gấp trăm lần ...
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn