Nơi những người không đến được với nhau
Chia sẻ: Nhungbuoichieuvang Nhungbuoichieuvang | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9
lượt xem 4
download
Trời mưa rồi, dạo này hay mưa quá. Sang thu nên trời càng dễ mưa hơn, mùi nước, mùi đất, mùi xăng xe, mùi khói, mùi cây, mùi người… tất cả hòa trong nước. Tôi nhớ tôi quen anh cũng trong một buổi chiều mưa dai dẳng như thế, mưa không ngừng, rả rích, trêu ngươi…ngồi quán cà phê trú mưa chỉ có 2 người, hai cái bàn, đối diện nhau
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Nơi những người không đến được với nhau
- Nơi những người không đến được với nhau
- Trời mưa rồi, dạo này hay mưa quá. Sang thu nên trời càng dễ mưa hơn, mùi nước, mùi đất, mùi xăng xe, mùi khói, mùi cây, mùi người… tất cả hòa trong nước. Tôi nhớ tôi quen anh cũng trong một buổi chiều mưa dai dẳng như thế, mưa không ngừng, rả rích, trêu ngươi…ngồi quán cà phê trú mưa chỉ có 2 người, hai cái bàn, đối diện nhau. Cái quán cà phê kể cũng lạ, bình thường đông là thế, không kể mưa nắng, vậy mà không hiểu sao hôm đấy chỉ có đúng hai người. Một là anh và hai là tôi. “Không lẽ cứ ngồi mãi như thế này, mà mình lại chẳng mang ô, hâm thật”, tôi chẳng biết làm gì, ngoài việc ngồi nhìn trời mưa, nhìn bàn đối diện. Người ngồi bàn đối diện là anh, anh mặc một cái áo khoác màu xanh rêu, tay cầm điếu thuốc khẽ thờ trong cái không khí ẩm ướt mùa thu, giữa mùi cà phê nhè nhẹ hòa cùng tiếng nước rền rĩ rơi. Tồi ngồi gục xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh, có cái gì đấy biếu hiện của một con người sẽ chịu nhiều đau khổ. Như vô tình cảm nhận được luồng điện từ ánh nhìn phía tôi anh quay lại nhìn. Tôi sững người, quay nhìn ra cửa sổ, cái ảnh sáng tàn của một buổi chiều hắt lại vào quán cà phê, dìu dịu, mát mẻ thật. Tôi hát, hát ư ử một bài hát bất chợt hiện lên trong đầu, một lời ca mà tôi thuộc nhưng lúc đấy lại không nhớ tên
- “Em biết anh trách em cũng vì em bước đi con đường nơi mà ta… chẳng thể đến với nhau bao giờ…” Tôi không dám quay lại nhìn anh. vì tôi biết, có người đang nhìn mình, cứ vậy, tôi hát một mình, hát quên mất cả trời đang mưa… Bất chợt tôi ngước nhìn lên, phát hiện ra rằng, có một nụ cười làm tôi bối rối. Anh im lặng, nhìn tôi, mỉm cười. Trời tạnh mưa. Tôi ngại ngùng bước ra lấy xe đi về. “Thật là…” Người yêu đi được gần 2 tuần rồi, bỏ tôi ở lại một mình. Anh bận bay vào Nam làm một số chuyện. Cảm giác nhớ vòng tay của anh da diết khiến hơn chục lần làm người tôi thắt lại. Đêm đêm nằm một mình, tôi ôm gối, ôm gấu bông, tự mình ru mình cho quên đi cảm giác cô đơn. Và cứ đêm đêm, tôi nghe mình thủ thỉ nói chuyện với anh qua điện thoại, âm ỉ những nỗi nhớ vì không chịu nổi cảm giác thiếu anh. Anh nói rằng anh sẽ về sớm thôi, anh dặn tôi đừng lo, ở nhà phải tự chăm lo sức khỏe, còn tôi như một đứa bé hư hỏng, ngúng nguẩy không chịu nghe lời, đòi anh về cho bằng được. Anh thờ dài nói rằng khi nào anh thu xếp công việc xong anh sẽ bay ra ngay. Thường thì nếu có người yêu ở cạnh, tôi sẽ có nhiều việc để làm hơn, nhiều chuyện để chăm chút hơn. Nhưng anh đi rồi, tôi chẳng còn ai để chăm chút hay suy nghĩ tới nữa. Mới tuần đầu, tôi tự cho đấy là thời gian nghỉ ngơi của mình, nhưng càng
- về sau, từng ngày từng giờ qua, tôi dần cảm thấy hình như nghỉ ngơi thế này là hơi nhiều. Tôi bỏ bê mọi chuyện, từ chuyện ăn uống, đầu tóc, gương lược, nằm nhà hát một mình, nghe nhạc một mình, đếm thời gian chờ anh quay về. Nhưng cái quán cà phê, và cái buổi chiều mưa hôm đấy lại làm tôi bắt đầu một việc mới. Đó là việc, cứ mỗi buổi chiều mưa nào, tôi cũng ra quán cà phê đấy, ngồi cái bàn mà hôm ấy tôi ngồi rồi bắt đầu hát. Và hôm nào cũng vậy, cứ một buổi chiều mưa, một điếu thuốc và một cốc cà phê đã nguội là những gì tôi quen thuộc. Tôi cảm giác mình hát không chỉ cho một một mình mình nữa, mình có một khán giả luôn lặng lẽ ngồi nghe, chằng chê dở, cũng chẳng khen hay, chỉ yên lặng ngồi nghe. Rồi dần dà, người con trai với điếu thuốc tìm cách bắt chuyện với tôi. Tôi không còn hát theo kiểu những bài hát bất chợt hiện lên trong đầu nữa. Tôi hát có chọn lọc, tôi tìm những bài hát trên Internet, những bài hát đã cũ và ca từ thì nỉ non, như bài hát lần đầu tiên tôi hát cho anh nghe, những bài hát của Phương Thanh… - Trời khi mưa có màu gì không anh? - Anh chẳng biết, trời mưa có màu gì. - Phải có một màu gì đấy chứ? - Vậy thì chắc là màu trằng - Sao lại trằng được? Trời xám xịt thế kia cơ mà, ít ra cũng phải là màu
- đen hoặc xám chứ? - Với anh, thì là trắng. - Nhưng mà tại sao? - Vì khi trời mưa, là một ai đấy khóc mà không muốn người khác nhận ra là mình đang khóc, thế nên trời mới màu trắng… - Vậy sao? - Ừ, khi hai thứ hòa vào làm 1 thì sẽ thành màu trắng… … Thế là thêm một tuần nữa của tôi trôi qua, cứ đêm đến, lại hàng giờ nỉ non điện thoại, tôi năn nỉ người yêu mình về, anh ra sức dỗ dành, còn tôi ra sức van xin. Anh thở dài nhiều hơn tự nhiên khiến tôi cảm thấy bực bội. Cho rằng mình không đáng bằng một nửa công việc của anh, tôi bắt đầu giận, những câu nói cộc lốc, cáu kỉnh. Tôi muốn anh về nhưng anh cứ bảo là tôi phải đợi, chờ đợi, chờ đợi… cúp máy rập khô khốc, tôi nằm im, ôm con thú bông anh tặng thổn thức không thành lời. Để rồi hôm sau, lại hàng tiếng trời tôi nỉ non và anh lại dỗ dành.”Có lẽ mình chẳng thế làm gì được, bất lực thật rồi”, tôi tự nhủ, tôi tự hỏi đến bao giờ tôi hết yếu đuối trước những lời vỗ về của anh, nó như liều thuốc an thần khiến tôi không sao cưỡng lại được mà chỉ con cách ngoan ngoãn nằm im nghe lời.
- Mỗi tối như thế, tôi đều kể chuyện cho anh nghe, truyện ngắn, truyện trên mạng, truyện hàng ngày, truyện tôi nhìn thấy, truyện tôi nghe được. Bình thường anh chín chắn là thế, nhưng mỗi lần như vậy, anh lại nũng nịu, đòi tôi kể cho nghe xong mới đi ngủ. Tôi kể hết với anh, trừ chuyện những ngày mưa tôi lại ra quán cà phê ngồi, hát cho một người nữa nghe không phải anh. Anh mà biết được, thể nào chúng tôi cũng lại giận nhau. Tôi vẫn cứ giấu anh như thế, giữ thành bí mật của riêng mình tôi thôi. Bí mật về người con trai với điếu thuốc, về những câu chuyện tôi và anh ấy nói với nhau. Những điều anh ấy tâm sự về cuộc sống, về con người anh, những điều tôi cảm nhận mới mẻ về một người con trai khác ngoài người yêu tôi. Cứ vậy cho đến gần 3 tháng trời, đêm nào cũng gọi điện cho người tôi yêu, và cứ ngày mưa lại tôi ngồi cùng một người con trai khác ở trong quán cà phê… đôi lúc tôi tự hỏi mình đang làm gì, chơi trò gì với tình cảm của một người khác. Tôi bắt đầu thấy sợ chính mình, sợ tình cảm của mình, sợ con tim mình đến lạ. Sợ là vì tôi yêu một người nhưng lại nhớ đến một người khác. Tôi không biết mình phải làm gì, nghĩ gì, nhớ ai, nghĩ những chuyện không nên nghĩ, nhớ những người không nên nhớ. Tôi biết là tình cảm dành cho người yêu tôi là không thay đổi, nhưng còn với người kia thì sao?! Tôi đã làm gì, không thể nói tôi chẳng làm gì gây nên tội
- cả, cái việc hàng tuần cứ ngóng đợi một ngày mưa để lại ra quán cà phê ngồi, hành động đấy chứng tỏ là tôi không hề vô tội rồi. Tôi bắt đầu chùn lại, chùn chân bước đi những ngày mưa, nhìn trời mưa tôi lại do dự, tôi đang làm gì?! Nghĩ gì đây, mình có phải là đứa đáng được phép đi trêu đùa tình cảm người khác… tôi sẽ không bao giờ bỏ người yêu mình chỉ để đi theo anh, người con trai với điếu thuốc hàng ngày vẫn cố đợi tôi ở quán cà phê đấy, tôi không thể hát mãi cho anh ấy nghe những bài hát chỉ là tôi chợt muốn hát rồi chợt thôi… Anh ấy có dành tình cảm cho tôi, có thật lòng thì chúng tôi cũng đâu có thể đến được với nhau?! Như những cơn mưa mùa thu vào những buổi chiều tàn, như cốc cà phê đã nguội, nó có vị riêng chỉ đặc biệt khi ta thỉnh thoảng được thưởng thức. Nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi không giống cơn mưa theo mùa, hay giống cốc cà phê đã nguội, tôi không thể cho mình cái quyền thích thì thưởng thức nhấm nháp rồi sau đấy lại nhàm chán và lãng quên nó đi vậy được… Hôm nay là một ngày trời không mưa, một ngày nắng và không có dấu hiệu gì của việc trời sẽ mưa cả. Thế là tôi bắt đầu ngồi viết, một bức thư tay. Phải, lâu lắm rồi tôi chẳng viết thư tay. Tôi viết cho người con trai cùng với điếu thuốc ở quán và phê đấy, tôi viết rằng, tôi không thể yêu anh, rằng tôi yêu một người khác, rằng tôi sẽ chẳng thể hát cho anh nghe, rằng tôi xin lỗi anh vì những gì tôi đã làm… viết xong một bức thư thật dài thật dài, nói hết cho anh ấy nghe những điều đáng lý tôi
- phải nói từ rất lâu rồi, và vì rằng chúng tôi mãi cũng sẽ không thể đến được với nhau. Đến quán cà phê, gửi bức thư cho anh chàng tiếp tân, nhờ anh ta nếu có gặp lại anh ấy thì đưa bức thư này dùm tôi. Anh ta nhìn tôi cười ra chiều bí hiểm như kiểu “tôi biết, tôi biết”, tôi chỉ im lặng nhìn lại quán cà phê trước khi mãi mãi đi ra khỏi chỗ này. Đêm ấy, tôi lại nằm nói chuyện với người tôi yêu, lại những câu chuyện hàng ngày, anh nói với tôi rằng đầu tuần sau anh sẽ về, tôi vui mừng chờ đợi ngày anh sẽ về bên tôi, được ôm anh, đi cùng anh trên con đường hàng ngày hai người vẫn đi và tôi sẽ cố quên đi chuyện tôi đã từng yêu anh và nhớ đến một người khác… … - Mưa rồi mình vào đây ngồi em nhé? - … chỗ này hả anh? - Ừ, em sao thế? - Không, em không sao. Mình đi tiếp đi anh. Kệ mưa. - Em không thích chỗ này à? - Không phải. Mà vì đây là một nơi mình không nên ngồi. - Sao lại thế? - Vì đấy là nơi dành cho những người không đến được với nhau yêu ạ. - Em lại làm sao nữa thế, nói linh tinh gì thế?
- - Không có gì đâu, mình đi thôi anh… - Ừ. …
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Đánh giáp lá cà
6 p | 178 | 17
-
Liêu trai chí dị - Phần 55
5 p | 76 | 8
-
Kinh nghiệm mua sắm khi đi du lịch Trung Quốc
8 p | 111 | 7
-
15 hoạt động không thể bỏ qua ở Thái Lan
16 p | 81 | 6
-
Bát cơm mùa gặt
2 p | 92 | 4
-
Thích quá nên thành… ghét
17 p | 46 | 4
-
Tình Địch
3 p | 45 | 2
-
Mười Hai Đồng Tiền Vàng
1 p | 63 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn