vietmessenger.com
Thm H
Nt Ruồi Phá Tướng
Em gọi điện r mình gặp nhau đi. Chưa bao giờ em đề ngh gp. Mi khi tôi nhc đến
chuyn y em li gạt đi, hoặc đánh trống lng. Sau khi b t chi khoảng mười ln, tôi không
còn mun gp em nữa, như khi đói mà quá bữa thì cái cn cào cũng qua đi.
Không ngc nhiên, cũng chẳng thc mắc, tôi đến điểm hẹn trước mười lăm phút. Đã thy
em ch ở đó. Em vốn là người ca những điu bt ngờ và không tưởng.
i quen em mt cách tình c. Do ấy em chưa ni tiếng như bây giờ. Cứ năm bữa na
tháng, em gửi thư điện t cho tôi. Toàn truyn ngn. "Gửi anh đọc giúp". Thoạt đầu tôi s
virus, thy thư nào có file đính kèm là delete ngay. Thế ri em trách. Rng sao nhận thư mà
không tr li. Rng em còn kém lm nhưng anh đừng coi thưng em quá thế.
i cht nhn ra mình đa nghi như Tào Tháo. Em chỉ gửi file văn bản ch nào virus vi riếc gì.
Thế là tôi bắt đầu đọc văn em. Là kỹ sư thiết kế máy, đọc văn đọc thơ với tôi cực hơn cầm
búa ch củi. Nhưng cứ phải đọc vì s em trách. Mãi sau này tôi mi biết là em nhầm địa ch
email ca tôi vi một ông nhà văn tên tuổi do tên hộp thư của tôi và ông y y chang, ch
khác cái domain nm sau ch a còng. Tho nào c nhờ anh đc và nhn xét h.
Em tinh lm. Sau khi tôi gửi độ năm ba bài "nhn xét" thì em hi ngay, thế ra anh không phi
là nhà văn X à? Mà nói toc ra thì anh cũng chẳng phải dân văn chương gì ráo, đúng
không? Tôi đành thưa rằng, em , tôi nào biết gì, em gửi thư như khủng b bảo đọc và nhn
xét h. Không tr li thì em giận em trách. Đến khi tôi "nhn xét" thì em bo tôi không phi là
nhà văn X của em. Tôi nào biết ông X, Y là ai. Ho em hi v dây chuyn chuyn động, v
bánh răng, hộp s, trc máy... thì tôi có th giải thích được. Thưa em, tôi chỉ là thng
Nguyn Quang T, kỹ sư cơ khí, 28 tuổi, chưa vợ. Đọc văn em nào có thú gì. Nó nhc nhn
gấp trăm lần công lên bn v.
i ch nói thế mà hai ba tháng lin bặt không có thư em nữa. Mail box trng vắng đến k l.
Quanh đi quẩn li chỉ có thư của my thng bn học ngày xưa hỏi thăm vớ vn, hoặc thư
công việc. Đôi khi tôi thèm được đọc mt cái gì không phi là k thut. Mt cái gì đó như là
truyn ngn. Mà phi truyn còn mới tinh chưa đăng bao giờ. Cái cm giác y c trong tro
tinh khôi đến khó t. Mong ch một cánh thư đi lạc đến mc mòn mi tìm đọc li những thư
cũ. Ngẫm cũng thấy hay hay.
i viết thư cho em. Bảo rng tôi đã là fan rut ca em ri. Mong em hãy viết thư và gửi
truyện cho tôi như ny trước. Vy mà em vn lặng thinh, tưởng chng mun quên bng tôi.
Cn gì đến người mù tịt văn chương như tôi để đàm đạo cho mt thi gi?
Đến lúc vô vng nht thì tôi nhận được thư em. Em xin lỗi, lúc trước t nhiên quên mt mt
khu vào hộp thư, đành chu chết không tr lời được ai c. Em k chuyện đi trại sáng tác vui
như tết. Đến lúc v nhà, viết mt mạch được my truyn ngn gửi đi dự thi. Em báo va
đoạt giải đặc bit trong cuc thi viết văn, lại kêu tôi đọc báo để thy hình em trên đó.
ngoài trông em khá hơn hình trên báo nhiu. Môi vnh lên trông hay hay. Nt rui cui
mt làm em trở nên đa tình k l, mc dù cái nhìn sc lnh ca em cứ xoáy vào người đối
din, khiến người ta na s st na li bt hồn vào đó. Giọng nói ca em nng nng âm
sc min Trung c níu rt lấy đôi tai người ngồi đi din. em có nét l lùng vừa ngây thơ,
li rt tng tri. Mt v n tính đặc bit có th quyến rũ bất k người đàn ông nào.
Ung lin tù tì my cc brandy, em bo mình vẫn hay đi uống rượu mt mình. Nhưng hôm
nay t nhiên thy sợ cô đơn đành rủ ai đó đi cùng. Tự nhiên em s một điềuđó không rõ
ràng. Cũng như đôi khi giữa cuộc đời mình cm thy lc lõng.
***
Lny tôi gọi điện r em. Mình đến Vĩ Cầm đi. Quán có bạn của anh chơi nhạc. Em có v
bt ng. Em vẫn đến đó một mình. Chưa bao giờ đi cùng ai. Em cũng quen với mấy người
chơi nhạc ở đó. Hoá ra Vĩnh, chủ quán, bn thân ca tôi, cũng là bn em. Vĩnh chơi vĩ cầm
hàng đêm tại quán ca mình, cùng mấy người bn trong ban nhc. Thấy em đến Vĩnh vui
lm, bỏ đàn ra bàn ngồi huyên thuyên c buổi. Tôi như người thừa. Ghen đến cháy người,
dù em chưa là gì ca tôi.
Trước đây Vĩnh bỏ hc lp ban nhc riêng, tiếng tăm lẫn tai tiếng nổi như cồn. Nhà Vĩnh
giàu, b mm ln c, anh chị đều làm ngh trí óc. Mi Vĩnh phá ngang theo nghệ thut.
Gia tài ca Vĩnh là căn nhà cao tầng trên ph. Vĩnh bán lại cho chính b ca mình ri mua
li bit th c này, bán c xe dn tin mở quán cà phê. Hàng đêm bạn Vĩnh đến chơi nhạc,
khách quen đến quán dần đông lên.
Hc cùng nhau hai năm, chưa bao giờ tôi thy Vĩnh vui như lúc ngồi cùng em. Mt Vĩnh
sáng lên tng chp. Vĩnh còn khéo pha trò làm em cười khanh khách. Tệ hơn nữa là Vĩnh
cứ ôm đàn solo một lúc my bài chc tng riêng em. Mt h c nhìn nhau đắm đuối. Tôi biết
mình s chng th nào giữ được em.
i bắt đầu tò mò v mi quan h ca em và Vĩnh trước đây. Dạo ấy em chưa nổi tiếng và
Vĩnh cũng ít được người ta biết đến. Hai người cùng sinh hot trong câu lc b một nhà văn
hoá. Nghe đâu Vĩnh theo đuổi em. Và nghe đâu em cương quyết không hò hn với ai để tp
trung vào s nghiệp văn chương. Đi đâu em cũng một mình như chiếc bóng, bt chp s
theo đuổi quyết lit ca Vĩnh và nhiu chàng trai khác.
Vĩnh mời tôi đến Vĩ Cầm chơi. Thường những hôm mưa Vĩnh vẫn gi bạn bè đến mi cà
phê cho đỡ bun.
- Mày có yêu Tuyn không? Vĩnh dè dt hi.
- Tao cũng không biết. Ch biết dạo này đọc văn của em thì ghen vi những người đàn ông
trong đó. Ghen đến k lạ. Như trong chuyn V chng lão già, tao có cảm giác như em đang
vẽ tương lai ca mình vi một người đàn ông nào đó. Thế là tao ghen vi ông lão y. Bun
cười chưa? Còn nhng chàng trai tr trong các truyn khác thì... tao cũng ghen luôn. Mày
cười tao à, thế chng l mày không thích Tuyn?
Vĩnh đỏ mt. Tm gọi là thành đạt trong s nghip, có chút tiếng tăm, vậy mà nói đến
chuyn yêu nó li thn thùng chng ra dáng đàn ông chút nào. Một lúc, Vĩnh mới nói:
- Hơn là thích. Tao cũng ghen. Nhưng còn vô lý hơn. Tao ghen cả vi nỗi cô đơn của Tuyn.
Nỗi cô đơn đồng hành vi em sut hai mươi mấy năm nay. Nỗi cô đơn giăng đầy trong
truyn của em. Mày đọc k li xem, truyn có kết thúc buồn đã đành rất xót xa. Mà my cái
truyện vui đọc ri gp sách li cũng thấy chông chênh lm. Nhng khi y tao li trách mình
sao không là mt ch da cho Tuyn.
Vĩnh nói mt mch, gò ửng đỏ, mt long lên. Hiếm khi Vĩnh xúc động như vậy. Tôi trm
ngâm mt lúc mi dám th l:
- Vĩnh à, lúc này em khác xưa lắm ri. Hò hn cht c lch. Em kể hôm nay đi ăn với nhng
người này, ngày mai li ung cà phê vi mấy người khác. Em bn rn lm ch không qunh
quẽ như mày nghĩ đâu!
Vĩnh phá ra cưi. Tiếng cười to át c tiếng mưa rơi.
- Ch mình tao nhìn thy nỗi cô đơn của Tuyền mà thôi. Tao đọc được trong mt em, trong
dáng đi của em, trong li nói ca em. Tt tn tật như cuốn sách mở ra trước mt.
i hong ht nghe nhng li Vĩnh nói như thể va b địch thủ ra đòn quyết định. Li Vĩnh
như có ma lực, va dt câu đã thấy em ùa đến Vĩ Cầm. Tóc ướt rượt. Gương mặt đầm đìa
nước. Đôi môi vểnh khoe nhng chiếc răng cũng loang loáng my giọt mưa. Vĩnh mang một
ly vodka, em ung cn ri li lng l ngi vào chiếc ghế gia tôi và Vĩnh. Ba người như ba
nhân vt trong s tích táo quân, c ngm ngm nhìn nhau không nói mt câu.
Mấy người khách quen gi: "Vĩnh ơi, chơi vài bản đi, mưa buồn quá. Dp bàn ghế, ta nhy
vài bn cho ấm người". Vĩnh nhìn em mắt long lanh như muốn hi ý kiến. Em nhìn Vĩnh,
rùng mình. Ngoài tri chc lnh lắm. Ly rượu mạnh chưa đủm em m lòng tr li.
My nhc công trong ban nhc ngi vào c v trí. H bắt đầu chơi điệu tango. Khách đã lc
tc dn bàn ghế. Tng cp lôi nhau ra nhy. Lối đi đầy si lo xạo khua dưi nhng gót giày.
Vĩnh nắm tay em bước ra sàn. Tng hc múa c điển bốn năm, Vĩnh là người nhảy đẹp
nht mà tôi được biết. Thế mà đêm nay tôi lại được chiêm ngưỡng một người cũng nhảy
đẹp đến không ng. Em mm mại lướt đi trong tiếng nhc, bên Vĩnh vững chãi và hào hoa.
Nhạc đã sang điệu khác, Vĩnh và em vn chng ri nhau. Nhng khách khác ngm mệt đã
ngi li ung nước. H cũng như tôi ngây người ra ngm Vinh và Tuyền say sưa bên nhau
như quên cả thi gian.
Em s kết hôn vi Vĩnh. Em ngắn gn thông báo với tôi như vậy trong mt ln c ba cùng
ngi vi nhau Vĩ Cầm. Vì chuyện này mà gia đình Vĩnh xáo xào. Họ không đồng ý em v
m dâu trong nhà. Nhưng Vĩnh và em quyết chí lm ri. Dù sao Vĩnh đã có Vĩ Cầm, và s
nghip ca em cũng đã đến hi sáng chói vi mt giải thưởng sáng tác khác và vài quyn
sách sp được in.
Vĩnh nhờ tôi làm ph r và ph nó t chc đám cưới. Tôi không đành lòng "ni giáo cho
giặc" nhưng cũng chẳng th t chối người bn thân. Ngm li, tôi thy có l mình không yêu