Tâm Sự Tù đáy Lòng Tôi
lượt xem 3
download
Tôi chưa bao giờ nói lời cảm ơn với cha mẹ của tôi, chưa một lần nào nói con yêu bố mẹ. Tôi đã cố tỏ ra cứng rắn, đã không khóc khi quay lại nhìn mọi người, nhìn ngôi nhà quen thuộc để lên đường đi học… Nhưng tôi đã khóc khi ngồi lại một mình nơi phương trời xa, khi nghĩ về gia đình với tất cả yêu thương. Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kontum- một vùng đất đóng vai trò quan trọng trong nền kinh tế đất nước- ngã ba Đông Dương là...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tâm Sự Tù đáy Lòng Tôi
- Tâm Sự Tù đáy Lòng Tôi
- Tôi chưa bao giờ nói lời cảm ơn với cha mẹ của tôi, chưa một lần nào nói con yêu bố mẹ. Tôi đã cố tỏ ra cứng rắn, đã không khóc khi quay lại nhìn mọi người, nhìn ngôi nhà quen thuộc để lên đường đi học… Nhưng tôi đã khóc khi ngồi lại một mình nơi phương trời xa, khi nghĩ về gia đình với tất cả yêu thương. Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kontum- một vùng đất đóng vai trò quan trọng trong nền kinh tế đất nước- ngã ba Đông Dương là trung tâm thương mại của 3 nước anh em: Việt Nam- Lào- Campuchia. Tôi là đứa con đầu của một gia đình tri thức. Cha tôi là một công nhân viên chức đã về hưu. Còn mẹ tôi là một giáo viên của một trường cấp 2, mẹ tôi không những là một giáo viên dạy giỏi mà còn là một người rất mẫu mực trong nhà trường và trong cả gia đình nữa. Các bạn biết không? mẹ tôi còn là trụ cột của gia đình nữa đó, và cho đến bây giờ mọi khoảng chi tiêu trong gia đình đều do một tay mẹ lo. Tôi còn có hai đứa em, một trai, một gái. Và tôi chắc không có ai yêu thương chúng bằng tôi cả. Trước khi chuyển công tác vào miền trung Tây Nguyên, cha tôi đã từng có một gia đình. Nhưng vì cuộc sống không được tốt đẹp nên cha tôi đành phải ly dị. Mặc dù vậy, khi lấy mẹ, cha vẫn không thể quên được 2
- đứa con riêng của mình. Cũng đúng thôi, có cha mẹ nào mà nở bỏ con mình chứ! Và cứ năm tháng trôi qua, cái suy nghĩ ấy cứ luôn dày vò ông, ông tự trách mình đã không làm tròn bổn phận của một người cha. Tôi không biết có phải vì nguyên nhân đó đã làm cha tôi trở nên cục cằn và lạnh nhạt. Từ nhỏ 3 anh em tôi được đưa vào nhà Dòng ( nhà của Chúa). Ở đây, chúng tôi được rèn luyện để trở thành một con người có ích cho xã hội. Ngày nào chúng tôi cũng đọc những dòng Thánh Kinh, những câu chuyện về Chúa, về các Thánh tử vì đạo, học những đức tính làm người. Khi tôi học hết lớp bốn, chúng tôi chính thức được về ở cùng với cha mẹ. Những điều mà chúng tôi học được từ đấy đã có ích với tôi ít nhất là trong một khoảng thời gian dài. Nếu như cha tôi không trở nên nghiện rượu, trong những lúc say ông luôn **** mắng mẹ tôi, đánh đập chúng tôi. Vào cuối năm cấp một, tôi nhớ có một lần khi tôi làm mất những đồng xu của cha tôi, đối với tôi nó hoàn toàn không có giá trị, nhưng nó là tất cả kỷ niệm còn sót lại trong ông kể từ khi ông rời bỏ gia đình cũ và đến với mẹ tôi. Những trận đòn cứ giáng xuống người tôi, mẹ tôi chỉ biết đứng nhìn. Đến khi cha đuổi tôi đi, mẹ vẫn cứ im lặng. Khi bước ra khỏi
- nhà, tôi cứ lang thang mãi cho đến khi gặp được những người bạn cùng lớp. Chúng tôi kéo nhau ra sông tắm, đói thì ăn trộm ngô, sắn mà ăn. Kể từ khi tôi trở về nhà, có lẽ là lần đầu tiên tôi được thoải mái như vậy. Trời bắt đầu tối dần, bạn bè tôi về hết, chỉ còn mình tôi ở lại giữa đám ngô. Tôi ngồi một mình suy nghĩ không biết có nên về nhà không nữa. Bổng dưng từ đâu có một viên đá trúng vào vai tôi, tôi cảm thấy rất đau. Nhìn từ xa, tôi thấy có hai người cầm chiếc ná mà họ dùng để bắn đá vào tôi và họ đang tiến lại gần chổ tôi. Thì ra là tôi bị người chủ phát hiện, tôi sợ hãi và cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám nhìn lại. Sau khi về nhà tôi lại được tặng thêm một trận đòn nữa, buổi cơm tối cũng bị cắt đứt.Và có lẽ những câu chuyện đó, những cái áp lực đó đã làm cho con người mẹ tôi trở nên thay đổi. Mẹ cũng bắt đầu đánh đập chúng tôi, không cần biết điều đó đúng hay sai. Tôi bắt đầu căm thù cha mẹ tôi, luôn khép mình với mọi người. Từ đó trở đi, ngoài thời gian ở trường là tôi chui vào phòng riêng, chứ ít đi ra ngoài chơi lắm.Tôi bắt đầu cắm cúi vào sách vở, có lẽ nhờ vậy bốn năm cấp hai tôi đều là học sinh giỏi của trường và một giải của Tỉnh. Từ lúc đó trở đi, cha mẹ tôi lại càng quản lý chặt tôi hơn nữa, luôn đòi hỏi ở tôi những điều mà tôi
- không thể làm nổi . Tôi cảm thấy bị gò bó, mất tự do và chán nản. Những năm tháng địa ngục đó đã làm thay đổi con người tôi hoàn toàn. Tôi trở nên cục cằn, lạnh nhạt không khác gì cha của tôi. Một ngày nọ, khi tôi đang làm bài kiểm tra môn Anh Văn, bổng dưng một cái kéo ở đâu cắt đứt một nhúm tóc của tôi. Tôi nhìn lên, thì ra là thầy H – trưởng ban nề nếp của trường. Khắp người thầy nồng nặc mùi rượu, và tôi ghét mùi rượu đó. Lúc đó, trong đầu tôi tự nhiên lại nảy sinh ý định trả thù. Tối hôm đó, tôi cùng với mấy thằng bạn cũng có chung số phận như tôi, liên tục ném đá vào nhà thầy. Sau khi xong việc, tôi cảm thấy thật thoải mái. Nhưng tôi đâu biết rằng , một trong số những thằng bạn tôi lại bị công an tóm. Nó khai ra tôi là người chủ mưu, chắc các bạn cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với tôi rùi đấy? Tôi lại được cha tôi cho ăn một trận đòn khủng khiếp nhất từ trước đến nay. Làm tôi mất ngủ hai ngày liền đấy nhé!!! Kể từ đó trở đi con người tôi trở nên lưu manh lúc nào mà không biết? Khi tôi vào cấp 3, cha tôi tự nhiên lại bớt uống rượu đi, cha không còn đánh đập chúng tôi nữa. Cha chỉ la chúng tôi khi chúng tôi làm điều gì sai trái mà thôi. Còn mẹ tôi thì vẫn vậy, chỉ không đánh đập nữa thôi chứ
- vẫn còn quản lý chặt chẽ chúng tôi lắm, giờ giấc sinh hoạt hàng ngày của tôi đều bị mẹ quản lý hết. Không những vậy những buổi học thêm, đi chơi đều bị mẹ theo dõi khắt khe. Tôi chán nản, cúp học, đi chơi, tham gia vào những phần tử xấu, cho dù mẹ tôi phản đối kịch liệt. Lòng thù hận trong tôi trong bao năm qua đã bộc phá, tôi cảm thấy bất cần đời. Tôi bắt đầu hút thuốc, uống rược, tham gia vào những trận đánh nhau, không biết sống chết như thế nào. Dao đó, gậy đó, cứ thế tôi cứ chém, cứ đánh vào đối thủ. Bạn bè tôi bảo những lúc đó trông tôi như là một con thú hoang vậy. Và cũng không ít lần tôi cũng bị những trận đòn nhừ tử. Cảm thấy chưa đủ, tôi bắt đầu có nhiều mối quan hệ rộng với nhiều tay anh chị khác. Vì thế danh tiếng tôi bắt đầu nổi như cồn.Tôi bắt đầu ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà. Cha mẹ tôi không thể dạy bảo được tôi nữa, họ mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Bạn bè trong lớp và mọi người xung quanh cũng bắt đầu xa lánh tôi. Có rất nhiều người sợ tôi, và cũng không ít người thù ghét tôi. Tôi không quan tâm đến điều đó. Ngược lại, tôi cảm thấy rất vui. Nếu có trách thì hãy trách cha mẹ tôi đã ép tôi phải đi con đường này. Vào năm cuối cấp, tôi bị tai nạn gãy cả tay và chân, đáng lẽ ra thời gian này tôi phải cật lực ôn thi thì lại nằm một
- chổ. Sau khi khỏi hẳn, ngựa quen đường cũ, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như vậy. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi cho đến khi tôi thi trượt đại học. Bạn bè trong lớp tôi phần lớn đều đổ cả. Xấu hổ và tự ti, tôi đổ lỗi hoàn toàn cho cha mẹ tôi. Tôi cho rằng, nếu như cha mẹ mà quan tâm , thương yêu tôi ngay từ lúc nhỏ thì tôi không rơi vào hoàn cảnh này. Sau nhiều đêm tôi suy nghỉ và quyết định ngoan ngoãn làm theo sự xắp đặt của mẹ tôi là ra ngoài Hà Nội ôn thi, bắt tay vào làm lại cuộc đời. Khi tôi đặt chân xuống đất Hà Nội, tôi cảm thấy mình hoàn toàn là một con người mới. Tôi sống nhờ vào một gia đình người quen của cha mẹ tôi, họ đều là học trò cũ của mẹ tôi. Họ cũng là giáo viên, là những nhà bậc thầy về Công nghệ thông tin. Ban đầu, họ đối xử với tôi thật tử tế, khoảng một thời gian sau thì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa vì những chuyện họ đã gây ra cho tôi mà tôi thì không thể chấp nhận được. Họ bắt tôi phải mọi việc theo ý họ, có lúc gia đình họ xảy ra chuyện thì họ lại cho rằng do tôi mang họa đến cho gia đình họ, mượn rượu để sỉ nhục cha mẹ tôi. Tôi thù họ và thề sẽ băm vằm họ ra nhưng tôi lại không làm vậy. Tôi đã quyết tâm làm lại từ đầu thì chắc chắn là tôi sẽ làm được. Những khi một
- mình, tôi suy nghỉ và lại bắt đầu đổ lỗi hết lên đầu bố mẹ tôi. Tôi hận bố mẹ tôi nhiều hơn. Khi được sự cho phép của cha mẹ. Tôi quyết định rời khỏi cái gia đình chết tiệt này. Từ bây giờ cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định, tôi không ôn thi nữa mà xin vào học ở một trường quốc tế. Có bao giờ cha mẹ chìu chuộng tôi như thế này đâu. Tôi rất vui nhưng vẫn còn hận lắm. Từ khi vào trường, tôi bị mắc bệnh sĩ lúc nào không biết, tôi bắt đâu bịa đặt đủ điều về hoàn cảnh nhà tôi, nhà tôi có 1 thì tôi lại nói 4 nói 5 lần. Không có cũng nói có, tôi bắt đầu tiêu sài hoang phí, bắt cha mẹ tôi phải mua xe máy, laptop, điện thoại để được bằng bạn bằng bè. Tại sao vậy chứ? Hồi trước, tôi có vậy đâu. Cũng chính vì vậy, tôi bắt đầu bị bạn bè lợi dụng, tôi biết nhưng tôi lại không chịu tỉnh ngộ. Đầu tiên hồi tôi còn ở trong căn nhà của bọn lưu manh giả tri thức kia, cũng có 1 thằng trạc tuổi tôi ở cùng. Nó lợi dụng tôi từ tiền vé xe bus, đến những cốc café, tiền học…tất cả chỉ có 1 lý do là “ Mình không có tiền, mẹ mình mới bị mất tiền nữa rùi”. Cú lừa tiếp theo là của thằng anh thứ 2 gia đình đó, khi tôi đi khỏi, tôi hoàn toàn không có bạn, tôi thật sự tưởng nó quan tâm đến mình nên cũng thường xuyên thăm hỏi. Nó thường rủ tôi đi
- chơi, đi nhậu. Nhưng toàn là tôi bỏ tiền, bỏ tiền ra để bao cho các em sinh viên mà nó dẫn đi cùng. Mình chịu cái miếng, còn nó được cái tiếng. Tôi cứ nghĩ là mình luôn sống hết mình vì nó thì nó sẽ không chơi xấu mình đâu. Vậy đó, cứ thế tiền của mình không sài cứ đem cho người khác sài hộ. Một hôm, tôi thử nó có phải nó đang trả thù mình vì chuyện mình chuyển khỏi nhà nó và kèm theo những tiếng **** không? Tôi mới nhờ nó làm hộ giúp bài tập phần Hardware. Các bạn biết không? Mang tiếng là một thành viên của trung tâm Bkis mà làm sai 11/20 câu. Thật là đáng buồn phải không các bạn? Kể từ đó trở đi tôi cắt đứt liên lạc luôn. Còn một thằng bạn cùng lớp tôi nữa, một cao thủ lô đề. Những cú lừa ngoạn mục của nó thì kể cả ngày cũng không hết. Các bạn có biết không? Có nhiều lúc tôi bị chúng nó lợi dụng đến nỗi không còn một gói mì tôm nữa đó. Buồn và thất vọng, tôi quên mất là bên cạnh tôi cũng còn có nhiều người bạn tốt như V, Đ, D…, luôn động viên an ủi tôi. Hơn lúc nào hết, tôi lại cần có cha mẹ tôi ở bên cạnh để động viên tôi. Tôi bắt đầu hiểu ra rằng, cuộc sống đáng quý khi mình biết trân trọng nó. Đừng bao giờ hành động theo lối nông cạn, phải biết lắng nghe và suy nghĩ thật chính chắn.
- Và hôm nay, khi viết những dòng này, tôi đã xa bố mẹ tôi gần ba năm. Ba năm học xa nhà trôi qua, có buồn vui, có những giọt nước mắt. Tôi không có đủ can đảm để nói lời xin lỗi, những lời tâm sự tới bố mẹ tôi, những người bạn thật lòng yêu quý tôi. Tôi thật sự ân hận về những việc mình đã làm. Món quà mà tôi có thể gửi về cho bố mẹ, các bạn, tôi chắc chắn là kết quả học tập mà 3 năm qua tôi đã cố gắng. Và hơn thế nữa, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tạm biệt những tháng ngày u ám đã qua, vẫn biết rằng con đường phía trước nhiều chông gai. Tôi sẽ cố gắng học hành để sau này là người có ích cho xã hội, mở lòng ra với mọi người, trở thành mạnh mẽ, vững vàng hơn trong cuộc sống...
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Không gian xanh tại Asean Resort
5 p | 141 | 34
-
Làm gì để tự tin với bikini?
6 p | 100 | 7
-
CÕI LUÂN HỒI - phần 1
8 p | 48 | 5
-
Nếu vợ đã không còn yêu anh
5 p | 66 | 4
-
Chung Vô Diệm - Hồi Thứ Hai Mươi Tám
9 p | 58 | 3
-
Chung Vô Diệm - Hồi thứ Bốn Mươi Tám
19 p | 61 | 3
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Tám
6 p | 81 | 3
-
Nếu như anh chỉ có một mình
9 p | 80 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn