intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tháng 9, buồn

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

39
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

BLACK ANGLE Thiên thần cánh đen sinh ra từ những giọt sương muộn, thứ ánh sáng không còn lấp lánh với những giọt sương dù tinh khiết vẫn tạo ra một sinh linh không nguồn gốc, không mang ánh sáng thần tiên, không thể hộ mệnh cho bất kì ai,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tháng 9, buồn

  1. Tháng 9, buồn BLACK ANGLE Thiên thần cánh đen sinh ra từ những giọt sương muộn, thứ ánh sáng không còn lấp lánh với những giọt sương dù tinh khiết vẫn tạo ra một sinh linh không nguồn gốc, không mang ánh sáng thần tiên, không thể hộ mệnh cho bất kì ai, không thể mang cho ai niềm hạnh phúc hay sự bất ngờ, và nước mắt của thiên thần vô định này cũng không thể chữa lành vết thương lòng cho bất kì ai. Sống trong bóng tối cô độc,luôn mang trong mình một nỗi đau thầm kín và một nỗi uất hận. Chỉ có thể từ xa ngắm nhìn mặt trời và khao khát thứ ánh sáng kì diệu buổi sớm mai đó, sự khao khát một lần được tỏa sáng. Đến một ngày thiên thần cánh đen đã ngu ngốc theo đuổi mộng tưởng đó,từ bỏ góc tối ở Thiên đường, lao về phía mặt trời. Nhưng quả cầu của thần Thái Dương đã thêu đốt từng chiếc lông vũ, rồi làn da tan ra dần, thiên thần cánh đen chỉ còn là những hạt bụi, chút linh hồn về lại với gió, thể xác tan ra với mây...Nếu một lần được lựa chọn bạn có chọn là một thiên thần cánh đen? Dù không sinh ra từ những giọt sương muộn nhưng tôi cũng không mang ánh hào quang lấp lánh, không thể để ý đến ai, không thể thích ai và chuyện được người khác thích mình lại càng không thể, bởi vì đôi cánh của tôi, màu đen.Tôi không được lựa chọn.Từ khi đã nhận thức được ngoại hình của mình, tôi đã tự biết rằng
  2. việc được trải qua mối tình thơ mộng thời học sinh là quá xa vời, ngoài tầm với. Ai lại có thể gửi gắm lần đầu biết yêu vào tay một con bé xấu xí đúng nghĩa.Mũi tẹt, môi mỏng, da không đen lắm nhưng cũng xếp vào hạng tầm thường, mái tóc rối không thể làm gì hơn ngoài buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt biết cười là ưu điểm duy nhất.Thảm hại là từ miêu tả nhan sắc của tôi. Tôi không ghét bề ngoài của mình vì nó làm tôi trông đặc biệt, hơi khác người và tính cách tôi cũng thế, tôi không thể yếu đuối mong manh dễ vỡ như những đứa con gái khác được,tôi mạnh mẽ và việc đó làm tôi trông như một con les đúng nghĩa, ngoài ra tôi là người rất hòa đồng vui vẻ và hầu như lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi, tôi cười mọi lúc, cười to khi đùa giỡn với đám bạn, cười khúc khích khi đọc một mẫu truyện vui, cười với đôi mắt lấp lánh khi nhắc đến thần tượng và đặc biệt là tôi cười nhếch mép, kiểu cười nửa môi, khi tôi buồn và ko ai nhìn thấy nụ cười này vì tôi chỉ cho phép mình buồn khi không còn ai bên cạnh. Những ngày đầu đến trường Đặt chân vào cổng trường chuyên là động lực lớn nhất để tôi cố học hành suốt kì thi nhưng có lẽ tôi vẫn chưa đủ chăm chỉ nên chỉ đậu vào lớp nguồn thay vì lớp chuyên như tôi mong muốn.Nhưng ngày đầu đến trường vẫn làm tôi háo hức đến nỗi hồi hộp ko thở được, ngày đầu chẳng quen ai trừ nhỏ bạn học cùng trường thời cấp hai, và hai đứa bạn thân ở lớp nguồn bên cạnh. Tôi luôn ngồi bàn cuối từ khi lên cấp 2, và tôi bắt đầu nhìn quanh và tìm hiểu về lớp học tôi sẽ sát cánh 3 năm cuối đời học sinh. Tôi đếm và thất vọng, chỉ có 8 đứa con trai, lớp sẽ buồn chán đến thế nào, chưa kể tôi ko thích chơi với bọn con gái vì chúng nó chỉ lo điệu đà và nói xấu người khác thôi, tôi thở dài, rồi bỗng nó lọt vào tầm mắt tôi, ko biết vì nó ngồi ngay hướng nhìn của tôi hay vì cơ duyên nào đó khiến tôi chú ý vào nó. Một thằng con trai chả có gì nổi bật giữa một rừng con gái, hôm đó nó mặc chiếc áo sơ mi dài tay xăn đến khuỷu tay, sau này nó không mặc nữa vì sai quy định đồng phục của trường.Tôi bị cuốn vào cái vẻ hiền hiền, chân thật của nó. Sau ngày đó tôi cố gắng ngăn mình tiếp tục dấn thân vào những mơ tưởng đã từng làm mình tổn thương vào năm lớp 9, và nói thật là vết thương đó rất đau, còn gì bằng người mình thích lại thích con bạn thân của mình và đương nhiên mình chẳng có phần trăm cơ hội nào, thế là từ bỏ. Những tiết học đầu,như thói quen từ năm cấp hai, tôi học tàn tàn miễn sao loại giỏi. Lúc nào buồn ngủ thì nhờ đứa bên cạnh gọi dậy lúc thầy xuống giúp, còn mình thì nằm lên bàn mà ngủ ngon lành, về khoản này tôi làm rất tốt, ngủ rất ngon dù bàn học ngồi ko được thoải mái. Trường chuyên nên đứa nào cũng hiền như tiên, như bụt, lại chăm chỉ học hành, thấy tôi nằm ngủ giữa giờ học, bọn nó cứ nhìn chằm chằm khó hiểu, tôi ko quan tâm lắm nên cứ khò khò thế thôi. Gần cuối giờ tôi giật mình thức dậy chuẩn bị về thì bắt gặp nó đang nhìn tôi, tôi bỗng thấy mình như sinh vật lạ, và những ngày sau đó nó vẫn tiếp tục nhìn, dù tôi ngồi phía dưới nó hơi xa, có lẽ vì tôi là thành viên lạ nhất, việc gì của lớp cũng xung phong làm
  3. nhưng học thì toàn ngủ, lại chơi với hai đứa lớp bên cạnh, mà phải PS là hai đứa nó nhìn quậy cực kì, nên bọn trong lớp tưởng tôi là dân đầu gấu nhờ may mắn mà đậu được, tôi thấy hơi lạc lõng giữa đám đầu to mắt cận. Khai giảng Đã một tháng từ ngày nhập học, và tôi đã hòa đồng hơn, mấy đứa chung tổ cuối cùng cũng nhận thấy tôi rất vui tính và dễ gần nên khoảng cách không còn nữa. Tôi nói chuyện với bọn chung lớp nhiều hơn và cũng hơi thân với nó được một tý. Sau ngày khai giảng, cả bọn kéo qua nhà nhỏ gần trường, ăn uống linh đình, một nồi mỳ to như lò bát quái. Nó thì “được” mấy đứa chọc ghẹo với nhỏ ngồi dưới nó, cũng phải thôi, hai đứa cứ xáp lại gần làm gì cho bọn nó nói, tôi cũng vui vẻ góp vui vài câu ghép đôi thế thôi chứ lòng thì hơi khó chịu. Thi bóng chuyền Đây là kì thi truyền thống của trường, nhắc đến trường chuyên là phải nhắc đến bóng chuyền, tội cho bọn con trai lớp tôi, có mấy ngoeo mà ngoeo nào ngoeo nấy y như suy dinh dưỡng, nó lại chưa chơi bóng chuyền lần nào trong đời, chỉ có hai đứa biết đánh và đánh cũng khá giỏi,nên bọn nó cực khổ luyện tập cả một tuần, bất chấp cả trưa nắng lẫn chiều mưa, kết quả vượt cả mong đợi, lớp tôi là lớp 10 duy nhất vào tứ kết. Ko may trận đầu tứ kết phải thi đấu với lớp 12, khổ thân bọn nó, thua là chắc rồi, nhưng lạc quan lắm cơ. Tôi huy động cả lực lượng con gái hùng hậu đi cổ vũ tinh thần cho bọn nó. Nhỏ ngồi dưới ấy, thấy nó bị bầm tím hết cả tay nên chạy đi mua thuốc thang hoành tráng lắm, tôi lại thấy ngứa mắt nhưng được dịp cho cả lớp reo hò chọc ghẹo cả buổi thi đấu. Gần đến cuối buổi thi, đến lượt nó phát banh, áp lực lớn lắm vì nó mới biết đánh bóng chuyền thôi, sợ là phát ko qua lưới, nhìn giọt mồ hôi lăn dài trên trán nó mà tôi thấy tội nó quá, bỗng cả khán đài lớp tôi reo lớn “ cố lên * ơi”, nó nhìn về phía tôi ngồi, tôi giơ ngón cái biểu tượng No 1, dù mày có phát banh hỏng tao vẫn cứ tự hào, nó mỉm cười, với tôi nụ cười đó át đi hết tiếng hò reo cổ vũ của cả khán đài ồn ào, làm thời gian chậm lại rồi ngừng hẳn, làm nụ cười đó đọng mãi trong tim tôi đến tận bây giờ, và nó làm tôi quên mất cả kết quả của trận đấu đó rồi. Đó là nụ cười bắt đầu tất cả, làm trái tim tôi biết bắt đầu lỗi một nhịp, rồi từ đó hình bóng ai không bao giờ mờ nhạt trước đám đông. Sau buổi thi đấu, tôi và nhỏ bạn kéo qua nhà trọ nó chơi bời hậu bóng chuyền, mẹ nó mới gửi đồ ăn lên hình như là món lươn thì phải, nó đút cho tôi nếm thử, vì hành động đó nên tôi thấy mẹ nó làm đồ ăn ngon phết, ngon nhất từ trước đến giờ, nó cầm điện thoại tôi chơi game, mặt nhìn thích thú ra trò, lúc đó nó mới chỉ biết đến game bounce tales lần đầu. Ôi sao mà nó hiền và cute đến thế, càng ngày càng ko thể ko nghĩ đến nó. Tôi cứ nhắc nó với thằng lớp trưởng, tôi và lớp trưởng có quen biết từ trước, chàng lớp trưởng cao kều nhà ta ôn tồn bảo rằng nó hiền lắm, ngây thơ như con nai vàng ngơ ngác, ko yêu sao được. Mỗi tội ko dùng điện thoại, haizz. Noel
  4. Thời gian trôi qua nhanh thật, một ngày sau buổi thi bóng chuyền mấy tuần, tôi bỗng nhận được tin nhắn của nó, thế là cười suốt cả buổi tối, từ lúc đó cứ mày mày tao tao, nó bảo gọi thế cho thân thiết. Ngày noel nó rủ rê cả lớp lên khu nhà nó chơi, mẹ nó nấu cháo vịt, và gần nhà nó có đến 3 cái nhà thờ, nghe thú vị thế ko đi sao mà được, hơn nữa là nó rủ cơ mà. Cả đám đi bộ dọc theo con phố đến nhà thờ đầu tiên, đến cổng thì chụp hình kỉ niệm ngay, nó chụp với nhỏ ngồi bàn thứ hai, nhỏ hiền còn hơn nó, nhưng chỉ chụp hình thế thôi chứ ko có gì xảy ra cả, nó chụp hình với người ta mà mặt cứ khó chịu thế nào, đáng lẽ tao mới là người khó chịu đây. Một tấm tập thể, cuối cùng cũng đứng cạnh nhau, nó đưa tay quàng lên vai tôi, sau này ko tìm được tấm hình đó, vừa may vì ko ai thấy mặt quả gấc của tôi, vừa tiếc vì muốn xem lại quãng thời gian rất hạnh phúc. Suốt ngày noel, nói chuyện nhiều hơn vì hai đứa cùng tôn giáo, giờ thì không càu nhàu mẹ vì đã bắt ép mình đi nhà thờ nữa.Đến nhà thờ thứ 3, cả bọn được dịp bất ngờ vì nhỏ x vốn trong lớp rất hiền từ,chăm ngoan, nay lại mặc váy ngắn áo 2 dây, nhảy mr taxi trong ngày noel, trên khán đài nhà thờ, cả bọn hò reo vỗ tay bồm bộp, tôi và nó đứng phía sau, nó khều vai tôi,lại cười, hỏi tôi thấy ngạc nhiên ko, tôi cũng cười,đúng là không tin được, cảm giác lúc đó chỉ có hai đứa đúng cạnh nhau. Tôi đi taxi với mấy đứa nữa nên về sau và lại đi bộ đến quán cà phê gần nhà nó, đợi taxi, trời noel lạnh run người, may tôi có áo khoác mà lại thấy x mặc mỏng manh, tôi vốn ga lăng kiểu mạnh mẽ của con trai nên cởi áo khoác ra đưa cho x mặc, còn mình thì nổi cả da gà, tôi khẽ kêu “lạnh quá”, nó ngồi bên canh, cũng cười rồi vòng tay qua người tôi nhưng chưa phải kiểu ôm nhau sến rện đó, nó chỉ đùa thôi, nó cười nói là “để tao ôm cho hết lạnh”, nhờ câu nói đó, ấm áp cả buổi tối noel cuối tháng 12.Nó có sở thích làm người khác hồi hộp nhỉ. Cắm trại Suốt mấy ngày làm trại ở nhà nhỏ gần trường, hai đứa cứ tíu tít tám ko thôi, tần suất ngồi cạnh nhau nhiều hơn và dịp đó cũng là lần duy nhất hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp.Tôi không bỏ hôm làm trại nào cả. Hôm đó làm gần xong cái trại rồi nên bọn tôi tha hồ mà lấy tre trúc đánh nhau, nhỏ chung lớp cầm cây trúc hươ hươ như định đánh tôi, đùa thôi nhé, nó bỗng từ đâu nhảy ra đứng trước mặt tôi, giang hai tay như kiểu anh hùng cứu mỹ nhân có điều tôi là xấu nhân, nhỏ buồn cười quá nên quăng cả cây trúc mà ôm bụng cười vì câu nói của nó, “tao sẽ bảo vệ mày”, khỏi phải nói tôi vừa bất ngờ vừa vui thế nào, từ trước đến giờ làm gì có ai nghĩ sẽ bảo vệ cho tôi chứ, tôi mạnh mẽ đến thế kia mà. Tối hôm cắm trại, thằng bạn thân thân của nó, nói với bọn chung lớp rằng, không thể nào nhỏ x chỉ là em gái nó được vì hai đứa quan tâm nhau ghê lắm, toàn lấy đồ ăn cho nhau, nhưng nó nói chỉ là anh em thôi, bọn tôi không tin thì nó cũng đành chịu. Đến khuya cả bọn chơi đánh bài nói thật, trò này đúng là rất vui, bao nhiêu bí mật được khai quật, lúc nó nói về tình đầu của mình mà mắt thì cứ dán lên sàn lớp, tay vẽ vẽ lên viên gạch, nhìn nó càng hiền, càng cute hơn nữa và nếu một ngày tôi nói về nó_tình đầu của
  5. tôi thì tôi có thế ko nhỉ? Chợ hoa và kiss the rain Lớp tôi cùng đi bộ trong chợ hoa, mở mỗi dịp Tết về, nhưng hôm đó trời lại mưa, hôm đó với tôi là ngày hạnh phúc nhất, vui nhất trong năm lớp 10, và nếu hôm đó tôi nói thẳng với nó rằng tao thích mày từ đầu năm đến giờ rồi, không biết sẽ thế nào, đơn giản tôi không nói vì tôi không có tư cách, tôi là đứa xấu nhất trong đám 30 đứa con gái mà. Trời mưa đột ngột nên chúng tôi chạy vào mái hiên nhà người ta trú mưa, cả bọn cứ nói đùa rằng, thử chu môi ra ngoài mưa thì chẳng phải kiss the rain là gì. Bên mái hiên đối diện có cặp hai người yêu nhau, anh chàng đang ôm như che chở cho cô nàng, và lớp tôi đứa nào cũng trề môi chê sến, rồi cười khúc khích, nhỏ y thuộc kiểu giả tạo, bên ngoài hiền từ nhưng lại “mê trai” cực kì, làm tôi thấy cực kì khó chịu,khi nhỏ cứ than thở muốn được như nàng kia, nhỏ nghĩ sẽ có thằng nào trong lớp ôm nhỏ như thế sao, cấm đụng đến nó đấy nhé, nhỏ nhìn dễ thương sao mà trơ trẽn thế ko biết, tôi đùa “ qua đây tui ôm cho” , nhỏ lắc đầu nguầy nguậy. Tôi phì cười chạy sang bên phải hiên nhà đứng hứng mưa, nó đứng bên kia, nói với sang, “mày qua đây tao ôm mày như người ta làm kìa”, tôi phì cười, nếu mày nói thật thì tao cũng đã lao sang. Rồi mưa nhỏ dần, cả bọn lại chạy lõm bõm qua quán chè, nhỏ y kêu nó cõng nhưng nó ko chịu, may ghê. Băng qua cái cầu bắc qua sông, tôi vốn sợ độ cao nên lầm lũi ôm cái cặp nó nhờ cầm giúp vội vàng đi trước, ko dám nhìn xuống, lăng can cầu lại thấp, tôi sợ đi chung bọn nó biết lại đùa giỡn thì tôi sợ đến chết mất, nó chạy theo sau tôi, hỏi làm gì mà đi nhanh vậy, tôi chỉ xuống dưới nhăn mặt “ghê quá”, nó và thằng bạn thân cười nham hiểm “lôi nó quăng xuống dưới đi mày”,sợ bọn nó làm thật tôi hoảng quá, xuýt chạy ra ngoài vạch đi bộ, nó vội nắm cổ tay lôi tôi lại “đừng có chạy ra đường, xe không kìa”, tôi liếc xéo nó, tại ai mà tôi xuýt hôn xe thế hả, tôi mắng “ bỏ ra coi” nó cười trừ buông tay ra, tôi bước nhanh lên phía trước mà miệng cứ mỉm cười, may là nó không thấy, ăn chè xong chúng tôi lại kéo nhau qua công viên bên cạnh, nó nói như muốn chuộc lỗi “lên đây tao cõng đi” tôi lắc đầu, bỏ đi trước, nhỏ y bỗng hét to “ ông nói cõng người ta mà ko cõng coi chừng bị đập đó nha”, cả bọn được mẻ cười đau cả bụng, nó mà hỏi nhỏ chắc nhỏ leo lên ngay. Đứng ở lang can công viên nhìn xuống dưới sông,khung cảnh cũng khá lãng mạng, vì công viên ko đông người, ánh đèn lại soi xuống sông, nhìn rực rỡ lắm lắm, tôi hỏi nó “mày với x thật là anh em ko?” “thật ra, x lúc trước là hàng xóm của tao, thấy nó nhỏ nhắn yếu đuối quá, nên tao muốn lo cho nó thế thôi, anh em mà” tôi khẽ thở phảo nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ấy, lúc ấy cũng định nói rồi nhưng lại thôi.
  6. Cuộc đi núi cuối c i cùng Hôm đ nó cứ ng ngầu, khiến tôi c đó gầu cũng không vui, ngồi ăn trưa để chuẩn bị leo g i ể lên nú mỗi tội món đó qu dở nên tô ăn hơi lâ định bỏ mà bắt đầ đi luôn, nó úi, m uá ôi âu, ỏ ầu kêu “ăn hết đi, tụi tao đợi m ko ăn sa leo nổi” được nó quan tâm m cưỡn ăn n i mà, ao ”, miễn ng được vài đũa rồ lại thôi. N đi nhan quá nên tôi muốn đ ồi Nó nh đuổi theo đ cạnh cũn đi ng không đ được, mệt lả người, t than thở nó đưa b lô cho th tôi ở, ba hằng đi cùn “cầm g ng, giùm tao, tao cõng nó lê tôi vộ đứng lên “thôi thôi, khỏi đi, tao đi được thế là nó lại o ên”, ội c”, ó bỏ đi thẳng, lên được đến chùa, tôi n n nằng nặc đ về, vì vừ sợ vừa mệt, núi ca đòi ừa ao quá, nó cầm cái quạt đứng c ó q cạnh, quạt cho tôi, lú đó mệt m sợ hãi cũng theo gió úc mỏi mà bay hết, nó lại còn che n y nắng cho tô nhưng d ôi, dòng ngườ quá đông đúc nó lạ bỏ ời g ại tôi lại p sau, tô bỗng thấ lạc lõng vì bọn chu lớp đi theo cặp, t phải đi một phía ôi ấy ung tôi mình núi lại ch leo nên ngã khá nhiều,sau n tôi cạc không d đi nữa h, heo n này ch, dám a. Năm mới và m mộng m tan dần m mọi mơ n Mấy thằng bạn trong lớp l rỉ tai nh rằng nó đang cố c đổ nhỏ nào đó họ lại hau ó cưa ỏ ọc trường khác, tôi bỗng như rơ từ 9 tầng mây và b b ơi bừng tỉnh k khỏi giấc m tôi càn tự mơ, ng nhủ mì phải bỏ cuộc, vì n ình ỏ ngay khi ch biết m nhỏ z, tô đã biết m hưa mặt ôi mình lại ko có o phần ttrăm cơ hội nào, tôi b đầu ko tin vào câu truyện cổ tích mình tự dựng n bắt u ổ h nên nữa, n nhân vật ch hính ko còn là tôi và n mà là n và một n n nó nó người khác Tôi chuy c. yển nhóm học thêm sang học c m cùng với n và ngườ đó, tôi tò mò và vẫn còn 1 phần nó ời ò n nghìn hy vọng.L đầu tôi với nó cã nhau vì t đã quá t mò về n n Lần ãi tôi tò người đó, hhụt hẫng, v người đó nó có thể giận tôi. M lần đứ trước b công lớ học, nó hỏi vì ó ể Một ứng ban ớp tôi “ mày thấy tao quen nhỏ đó có đượ ko?” tôi cố cười g o ỏ ợc i gượng “tao thấy nhỏ h hiền quá, m con gái hiền thườn thích co trai quậy quậy cơ” nó cười “ mày thấy tao mà ng on y ” hiền à? ngay lúc đó, tôi mu hét lên cho nó bi rằng, ừ mày hiền đ mày h ?” c uốn n iết đấy, hiền lắm n tao mớ thích mày nhiều thế này, thích đến nỗi p tư vấn cho mày cả nên ới y ế h phải n
  7. chuyện này, thích đến nỗi phải che giấu cảm xúc của mình nhiều hơn trước, thích đến một lần nữa phải chịu cảnh bất lực này. Cuối năm và nghỉ hè Nó vẫn vô tư,không biết gì và hai đứa vẫn hay nói chuyện như thế, và đã có vài đứa biết chuyện, tôi nhận ra không thể im lặng nữa. 29-5 sau nghỉ hè mấy tuần, với nhiều động lực và suy nghĩ mấy đêm không ngủ, cuối cùng tôi đã can đảm một lần đối diện với sự thật, tôi hỏi nó mày thích nhỏ thật à, nó ừ, có lẽ thế và mọi thứ đã sụp đổ như tòa lâu đài cát, tôi bấm tin nhắn cuối cùng trước khi tan biến ra với bọt biển “ tao thích mày, ps không gửi nhầm đâu, ngày mai coi như tao chưa nói gì”, tôi khẽ mở cửa, ra trước thềm nhà ngồi, gương mặt đỏ hồng nóng hổi nhạt dần, đêm đó trăng sáng lắm, cả sao đêm nữa, như an ủi tôi, vì tôi vốn rất thích ngắm sao, rồi như một lẽ tự nhiên, giọt nước mắt đầu tiên lăn dài trên má vì một đứa con trai, lần đầu tiên buồn nhưng tôi không cười, cảm giác không che giấu ngay cả với chính mình thật thoải mái, đó là lần duy nhất tôi cho phép mình khóc, tôi phải cố mạnh mẽ,vì những người xung quanh tôi cần một con bé vui vẻ, hài hước hơn là con bé đau khổ vì tình. Tôi gần như suy sụp mấy ngày sau đó và chỉ có vài đứa thân thiết biết chuyện đó, nó nhờ một nhỏ bạn nói với tôi rằng đừng suy nghĩ gì nhiều, còn đến hai năm để gặp nhau, tôi cười nửa miệng, tự cười chính bản thân, mày làm sao thế, một cánh đen đã vì những mộng tưởng này mà lao về phía ánh dương, chính là mày đó tôi ơi,bỏ 9 tháng trời ra thích một người, cuối cùng người ta nói như thế đấy, nhẹ tênh, tình cảm mình ko có ý nghĩa gì cả. Tôi lưu vào điện thoại ngày 29-5 (ngày đầu tiên làm chuyện ngu ngốc nhất đời nhưng ko bao giờ hối hận, từ hôm nay tất cả hết thật rồi). Hiện tại Từ ngày đó, tôi tránh mặt nó càng lâu càng tốt, vì cần thời gian để hình ảnh đó phai nhạt, nó và tôi không thân như ngày trước, học chung đến tận 2,3 tháng năm 11 nó mới chịu khó nói chuyện với tôi, tôi loáng thoáng nghe được rằng nó và người đó tiến trển rất tốt. Mỗi đêm, tôi lại suy nghĩ về nó, chưa bao giờ tôi thấy mình thảm hại và điên rồ đến thế, tôi còn nghĩ sẽ đợi nó nữa, đợi nó chia tay người đó, thảm hại lắm phải ko, nhưng biết làm sao được khi mắt không rời khỏi nó, những chuyện ngọt ngào giữa nó và người đó xuất hiện ngày càng nhiều trong lớp, tôi vẫn cười tươi đón nhận, và như ý tôi, nó nghĩ tôi đã hết thích nó rồi. Nhưng khoảng cách thì ngày càng xa và mãi mãi không như cũ được, tôi đã hứa với lòng mình là ko hối hận vì đã tỏ tình nhưng lại hối hận vì tim mình đã lỗi nhịp vào buổi thi bóng chuyền đó.Nhưng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ trách nó, về khía cạnh lạc quan, tôi đã có tình đầu khá đẹp, với nhiều kỉ niệm hạnh phúc và vui buồn. nhưng nó là con trai, con trai thì yêu bằng mắt, tính cách tôi và vẻ ngoài tôi chỉ phù hợp là bạn, mọi chuyện chỉ là tôi tự vẽ nên và cũng tự mình xóa nhòa nó, tự mình xây lên tòa lâu đài công chúa và tự mình đạp đổ nó. Tôi tuyệt vọng, nhưng vẫn cố vui cười vì có nhiều người đau khổ hơn cả tôi, tôi may mắn vì vẫn là bạn nó, mặc dù không
  8. còn đứng trên ban công nói chuyện với nhau, không còn đi cạnh nhau, không còn ngồi cạnh nhau, không còn đùa giỡn nữa, nếu có thể quay ngược thời gian có lẽ tao vẫn sẽ thích mày, vì mày là tất cả những gì tao có thời học sinh, mày hiền và tao thích trai hiền, mày hay mặc áo sơ mi và tao thích con trai mặc áo sơ mi, mày quan tâm tao như đứa con gái thật sự điều chưa ai làm và tao thích cảm giác đó. Có lần nó hỏi tôi có sợ ma ko tôi nói ko và nó nói rằng sợ thì nói sợ có sao đâu, tôi sợ thì nó có ở cạnh tôi ko,tôi vốn rất ghét mèo nhưng vì nó tôi yêu thương mèo ở nhà nhiều hơn nhưng thật ra nó thích mèo vì người đó thích mèo, nó đã từng hỏi tôi sao tôi ko hiền dịu như mấy đứa con gái khác tôi đã nói rằng nếu vậy đó đâu phải là tôi,đúng thế tôi sẽ không thay đổi mình mặc cho tôi có ế đi nữa, những kỉ niệm cứ ùa về trong tôi như thế và đến bây giờ tôi vẫn cứ thích nó, dù nó đang hạnh phúc bên ai đó, cho tôi đơn phương nhé, tôi sẽ đơn phương hình ảnh nó của riêng mình và không làm ảnh hưởng tới nó, tôi muốn nó hạnh phúc, vì có vẻ nó thật sự thích người đó,vẻ mặt nó đã rạng rỡ thế nào khi mua cái móc chìa khóa với dòng chữ “ngốc” cho người đó. Những lần nó tỏ ra lạnh lùng với tôi, nó đâu biết được tôi đau thế nào, tôi có thể mạnh mẽ với bất kì ai, nhưng chỉ cần nó quay lưng bước đi tôi thấy như mình tan ra với mây, với gió, vô định không biết nên nghĩ gì,làm gì và nên tin vào điều gì, tôi sẽ gạt bỏ những khoảnh khắc đó ra khỏi kí ức để hình ảnh nó với chiếc áo sơ mi xăn đến khuỷu tay, chân thật, dễ thương và bảo vệ tôi, tồn tại mãi, nếu một ngày bằng cách nào đó, mày đọc được những dòng này thì hãy biết rằng mày là thần Thái Dương của tao. Tháng 9 buồn-2012  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2