TAÏP CHÍ KHOA HOÏC ÑAÏI HOÏC SAØI GOØN Soá 32 (57) - Thaùng 9/2017<br />
<br />
<br />
<br />
Thủ pháp “dòng ý thức” trong tiểu thuyết của Chu Lai<br />
The writing technique “the flow of consciousness” in Chu Lai’s novels<br />
<br />
Vũ Thị Kim Chung,<br />
Trường THPT Diên Hồng, TP.HCM<br />
<br />
Vu Thi Kim Chung,<br />
Dien Hong High School, HCMC<br />
<br />
Tóm tắt<br />
Chu Lai là một trong những nhà văn lớn của nền văn học đương đại. Ông “thủy chung” với đề tài về<br />
chiến tranh, đề tài người lính vốn đã không còn mới mẻ và mang tính thời sự. Tuy vậy, bằng những tìm<br />
tòi và cách tân trong lối viết, Chu Lai đã mang đến những giá trị mới mẻ cho các sáng tác của mình. Bài<br />
viết nghiên cứu về thủ pháp dòng ý thức – một thủ pháp đã làm nên những thành công trong một số tiểu<br />
thuyết tiêu biểu của ông.<br />
Từ khoá: dòng ý thức, Chu Lai, tiểu thuyết về chiến tranh.<br />
Abstract<br />
Chu Lai is one of the greatest writers of contemporary literature. His passion is to write about the<br />
subject of war including stories of soldiers and wartime, which have not been a new and updated topic<br />
for many years. However, with his research and innovation in writing, Chu Lai has brought new<br />
perspectives and values to his work. The article deals with “the flow of consciousness” - a writing<br />
technique that has succeeded in some of his typical novels.<br />
Keywords: the flow of consciousness, Chu Lai, novel about war.<br />
<br />
<br />
Mở đầu chiến, đã nếm trải những đau thương, mất<br />
Trên hành trình gần 70 tuổi đời và hơn mát luôn đào xới để tái hiện hiện lại những<br />
ba mươi năm tuổi nghề, Chu Lai-nhà văn tháng ngày gian khổ, nhưng rất đỗi hào<br />
quân đội vốn rất nặng nợ, thuỷ chung với hùng của dân tộc. Vẫn còn cảm hứng ngợi<br />
đề tài chiến tranh đã để lại trong tâm trí ca những người hùng một thời làm nên lịch<br />
bạn đọc nhiều thế hệ những dấu ấn đặc biệt sử, vẫn là tiếng nói cảm thông trước những<br />
về hình ảnh người lính thời hậu chiến, góp mất mát cả về thể chất và tinh thần của<br />
phần làm phong phú thêm diện mạo văn người lính khi bước ra cuộc chiến nhưng<br />
xuôi Việt Nam hiện đại. Với một đề tài bên cạnh đó còn là tiếng nói bất bình, phê<br />
không mới đã xuất hiện trong giai đoạn phán những biểu hiện méo mó về nhân<br />
trước đó, nhưng qua sáng tác của Chu Lai, cách của một phận người lính không giữ<br />
người đọc được tiếp cận một cái nhìn mới được mình khi đối diện với muôn mặt đời<br />
mẻ về chiến tranh. Không còn là những thường. Và để chuyển tải những thông điệp<br />
thiên anh hùng ca đậm chất sử thi thời ấy, nhà văn đã vận dụng khá thành công kỹ<br />
chống Mỹ, không còn cái nhìn lãng mạn, lí thuật sáng tác hiện đại đó là thủ pháp<br />
tưởng hóa mà ngòi bút của một nhà văn “dòng ý thức”. Đây được xem là một sự<br />
đồng thời là một người lính đã đi qua cuộc đổi mới về phương diện nghệ thuật trong<br />
<br />
<br />
156<br />
VŨ THỊ KIM CHUNG<br />
<br />
<br />
văn học thời kì đổi mới. lộ thông qua độc thoại nội thân, tự do liên<br />
Nội dung tưởng, phân tích tâm lí, tác giả lui vào hậu<br />
1. Thủ pháp dòng ý thức trong văn học trường. Biểu hiện nghệ thuật rõ nhất của<br />
Trong công trình 150 thuật ngữ văn thủ pháp “dòng ý thức” phần lớn là vận<br />
học tác giả Lại Nguyên Ân cho rằng, dụng độc thoại nội tâm và liên tưởng tự do.<br />
“dòng ý thức là một khái niệm chỉ một xu Thủ pháp “dòng ý thức” cũng có nét đặc<br />
hướng sáng tạo văn học (chủ yếu văn xuôi sắc trong việc vận dụng ngôn ngữ. Ngôn<br />
nghệ thuật thế kỉ XX), hướng tới tái hiện ngữ cũng thường là không phù hợp với quy<br />
đời sống nội tâm, cảm xúc, liên tưởng của phạm ngữ pháp, thiếu logic lí tính, thậm<br />
con người” [1,122]. Ý thức là một dòng chí hỗn loạn, đảo lộn. Thủ pháp “dòng ý<br />
chảy, một con sông trong đó các suy nghĩ, thức” thuần túy trong một số sáng tác ở<br />
cảm giác, liên tưởng bất chợt cứ xen lẫn, phương Tây chạy theo “ngôn ngữ dòng ý<br />
đan bện vào nhau tạo thành những khối thức” hoặc văn không có tiêu điểm, hoặc<br />
hỗn độn, rối rắm. Theo nhà nghiên cứu chữ đầu mỗi câu không viết hoa, phần lớn<br />
Nguyễn Bích Thu “giấc mơ và hồi ức là sử dụng từ vựng ngoại lai, thậm chí dùng<br />
đặc điểm của nhân vật dòng ý thức” mấy loại tổ hợp tự do ngôn ngữ, nhiều thể<br />
[9,121], có nghĩa trong dòng ý thức của loại trong cùng một tác phẩm.<br />
nhân vật, mọi hình ảnh, mọi ý tưởng, ký ức Trong sáng tác văn học, việc vận dụng<br />
hướng đến tâm lý nhân vật luôn xuất hiện thủ pháp dòng ý thức xuất hiện khá phổ<br />
một cách tự do, đột ngột, không kiểm soát biến trên toàn thế giới. Đối với văn học<br />
được trong tư duy của mình. Biểu hiện của phương Tây, “dòng ý thức” được sử dụng<br />
“dòng ý thức” là phơi bày các hoạt động bí nhằm biểu hiện tâm trạng của con người<br />
ẩn trong đời sống nội tâm. Nhà văn khi viết trong xã hội tư bản hiện đại. Các tác phẩm<br />
tác phẩm theo “dòng ý thức” thường không và tác giả tiêu biểu cho văn học “dòng ý<br />
chú ý tới cốt truyện, nhà văn cũng không thức” phải kể đến Đi tìm thời gian đã mất<br />
quan tâm nhiều đến bối cảnh, ngoại cảnh (Proust), Sóng (Virginia Woolf), Ulysses<br />
mà quan trọng là chú ý đến cái chủ quan, (James Joyce), Âm thanh và cuồng nộ<br />
cái bí ẩn trong tâm lí con người, dòng ý (Faulker)…<br />
thức có thể đứt nối. Các nhà văn khi viết Tiếp thu việc vận dụng thủ pháp dòng<br />
tác phẩm theo thủ pháp dòng ý thức thường ý thức trong sáng tác văn học thế giới, các<br />
song hành với những thủ pháp nghệ thuật nhà văn Việt Nam hiện đại đã xuất hiện<br />
mới như đảo ngược thời gian, thời gian trong các sáng tác văn học trước cách<br />
đồng hiện, hòa trộn thực-hư, hiện tại-quá mạng tháng Tám mà nhà văn Nam Cao-cây<br />
khứ và tương lai. Đối tượng trung tâm bút văn học hiện thực phê phán giai đoan<br />
miêu tả của thủ pháp “dòng ý thức” là ý 1930-1945 là một minh chứng với tiểu<br />
thức của con người, chú trọng biểu hiện thuyết Sống mòn. Trong văn học thời<br />
quá trình ý thức, hoạt động tâm lí, bao gồm chống Mỹ, thủ pháp này cũng được thể<br />
trạng thái tâm lí thông thường và trạng thái hiện trong sang tác của Nguyễn Minh Châu<br />
tâm lí khác thường, từ đó mà làm hiện lên mà tiêu biểu là tác phẩm Dấu chân người<br />
tiềm thức của nhân vật. Sáng tác văn lính. Đặc biệt trong giai đoạn sau 1975,<br />
chương “dòng ý thức” viết về tâm lí và ý nhiều tác giả thể hiện khá thành công. Thủ<br />
thức nhân vật không giống như sáng tác pháp “dòng ý thức” được tiếp thu từ bên<br />
văn chương truyền thống xuất phát từ ngoài được xem như một công cụ hữu hiệu<br />
phương diện tác giả mà để nhân vật tự bộc giúp nhà văn dễ dàng viết lên những trang<br />
<br />
157<br />
THỦ PHÁP “DÒNG Ý THỨC” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHU LAI<br />
<br />
<br />
văn sống động về thế giới nội tâm con là không phù hợp với quy phạm ngữ pháp,<br />
người. Một số thành tựu có thể kể đến như: thiếu logic lí tính, thậm chí hỗn loạn, đảo<br />
Nỗi buồn chiến tranh (Bảo Ninh), Thế lộn. Phong cách ngôn ngữ bao trùm trong<br />
giới xô lệch (Bích Ngân), Mùa lá rụng các tác phẩm của ông là thứ ngôn ngữ đa<br />
trong vườn (Ma Văn Kháng), Một cõi thanh, với nhiều sắc độ: tính chính luận,<br />
nhân gian bé tí (Nguyễn Khải), Bến triết lí, với giọng điệu vừa có tính chiêm<br />
không chồng (Dương Hướng), Đi tìm nghiệm vừa mang đầy chất lính, thô mộc,<br />
nhân vật (Tạ Duy Anh)… đời thường... Nhà phê bình văn học Lê<br />
2. Những biểu hiện của thủ pháp Thành Nghị đã nhận xét: Tác giả – người<br />
dòng ý thức trong tiểu thuyết của Chu Lai kể chuyện – khi thì trong hậu trường, khi<br />
Kỹ thuật (hay thủ pháp) dòng ý thức đàng hoàng bước ra sân khấu, dưới ánh<br />
trong tiểu thuyết là một vấn đề phức tạp, có đèn, trước đám đông khán giả, biết đế, biết<br />
nhiều biểu hiện khác như kỹ thuật lắp đệm, biết dừng lặng, biết mời gọi, biết<br />
ghép, đồng hiện, điểm nhìn trần thuật…, đánh trống lảng, biết nhường lời và lại biết<br />
trong khuôn khổ bài viết này chúng tôi chỉ biểu hiện thành thực những cảm xúc, xúc<br />
đề cập đến ba phương diện cơ bản là ngôn động [Dẫn theo 10]. Nếu như ở ngôn ngữ<br />
ngữ - giọng điệu; nghệ thuật xây dựng cốt nhân vật, giọng văn Chu Lai vừa bốp chát,<br />
truyện; nghệ thuật độc thoại nội tâm. bụi bặm, vừa sắc cạnh, hóm hỉnh, đầy chất<br />
2.1. Thủ pháp dòng ý thức thể hiện lính thì trong ngôn ngữ người kể chuyện,<br />
qua ngôn ngữ - giọng điệu tiểu thuyết Chu Lai vẫn mang phong cách<br />
Trong tác phẩm Chu Lai đứng ở nhiều ngôn ngữ nhân vật nhưng trầm tĩnh, đầy<br />
ngôi kể, nhưng ngôi kể thông dụng nhất nội tâm. Thoát khỏi giọng điệu trang trọng<br />
vẫn là ngôi thứ ba. Người kể chuyện đậm chất sử thi của văn học trước đó, nhà<br />
thường ẩn sau nhân vật của mình, để nhân văn để tìm đến giọng thân mật, suồng sã,<br />
vật tự bộc lộ tâm tư tình cảm, và cuộc đời trần trụi, đậm chất lính. Có thể nói đây là<br />
số phận nhân vật hiện lên một cách tự một trong những nét chủ đạo của giọng<br />
nhiên, chân thực. Có lúc người kể chuyện điệu trong hầu hết các sáng tác của nhà<br />
như hòa vào nhân vật của mình để nói thay văn. Chu Lai đã chọn cho mình một thứ<br />
cho nhân vật, Ăn mày dĩ vãng là một ví dụ ngôn từ thích hợp, phù hợp với giọng điệu<br />
điển hình. Tác giả như nhập thân vào nhân chung đó. Ngôn ngữ người kể chuyện<br />
vật Hai Hùng trong cuộc lội ngược dòng về trong văn Chu Lai bao giờ cũng mạnh mẽ,<br />
qúa khứ, bởi vậy diễn biến hành động, tâm rõ ràng. Sở dĩ có đặc điểm này là do nhà<br />
trạng của nhân vật hiện lên một cách chân văn luôn đẩy số phận của nhân vật đến tận<br />
thực sinh động. Ngôn ngữ kể chuyện cũng cùng của nỗi đau, miêu tả chiến tranh như<br />
mang những đặc điểm riêng biệt không hòa đúng bản chất khốc liệt của nó. Ngôn ngữ<br />
lẫn với bất cứ ai. của tiểu thuyết Chu Lai như đi đến tận<br />
Đọc tiểu thuyết Chu Lai, người ta khá cùng mọi ngõ ngách của vấn đề. Bởi vậy,<br />
dễ dàng nhận ra phong cách, giọng điệu ngôn ngữ người kể chuyện mang tính đa<br />
riêng thể hiện trên nhiều mặt (không gian thanh, soi tỏ, bao quát nhiều lĩnh vực trong<br />
và thời gian, các kiểu nhân vật, tư tưởng cuộc sống giúp người đọc có thể tìm thấy<br />
tình cảm, các thông điệp gửi gắm), nhưng nhiều vỉa tầng ý nghĩa, thú vị. Đối mặt với<br />
rõ nhất là bình diện ngôn ngữ. Thủ pháp những đau thương, mất mát của chiến tranh<br />
“dòng ý thức” cũng có nét đặc sắc trong khốc liệt, Chu Lai luôn tạo cho giọng điệu<br />
việc vận dụng ngôn ngữ. Ngôn ngữ thường của người kể chuyện một tinh thần lạc<br />
<br />
158<br />
VŨ THỊ KIM CHUNG<br />
<br />
<br />
quan. Chất hài hước, vui nhộn đóng vai trò đặc biệt là Ăn mày dĩ vãng, tác phẩm được<br />
quan trọng để tạo nên tinh thần này và đó xem là thành công nhất của Chu Lai trong<br />
cũng là chất giọng riêng khá đặc sắc của mảng đề tài văn học thời hậu chiến.<br />
Chu Lai. Đó là những câu chuyện vui, dẫn Tiểu thuyết Phố được xây đựng theo<br />
người đọc vào những tình huống truyện rất kiểu đảo lộn thời gian từ hiện tại lui về quá<br />
tự nhiên của người kể chuyện: “... Ngôi khứ. Mở đầu là câu chuyện kể về một buổi<br />
nhà mái ngói có khoảnh sân thơm ngát mùi sáng trên biển “Biển sáng nay có mưa bay.<br />
mít chín và mùi nhang cháy dở kia rồi. Tối Những sợi mưa mỏng đan xiên xiên vào<br />
đen. Nóng hỉm. Phập phồng...” [6,12]. Hai nắng nhẹ, dệt lên những dây kim nhũ ánh<br />
từ “nóng hỉm” không tuân theo một cấu bạc rồi thảng thốt dừng lại, ngọt ngào chui<br />
trúc cấu tạo từ ngữ cụ thể và không có xuống lòng cát mịn mềm…[7,5], người<br />
trong từ điển tiếng Việt, hoàn toàn mới, đông đặc trên bãi, người lô xô dưới mép<br />
đậm chất Chu Lai, tạo sắc thái dí dỏm hài nước, người ngã xa bờ…[7,6], riêng chỉ<br />
hước, gợi liên tưởng thú vị cho người đọc. có một cái đang lẻ đàn có hai người, một<br />
Trong Ăn mày dĩ vãng có những đoạn văn đàn ông, một đàn bà…sóng trào qua đầu<br />
nhà văn tạo được một cảm giác như sờ nắm họ rồi sóng lại truội đi…lá cờ cứu hộ đã để<br />
được hiện vật qua ngôn ngữ, kể cả khi ông lỗi họ…[7,7], bỗng thét lên một tiếng kêu<br />
miêu tả những thứ không có hình hài: “Mùi thất thanh của ai đó trên ghềnh đá….người<br />
cá, mùi mắm, mùi nước đái, mùi xào nấu, con trai chẳng kịp nói một lời, vội dứt tung<br />
mùi sông nước, mùi lưu manh, đĩ điếm lãng quần áo dài, lao nhanh người vào sóng…”<br />
vảng cả đêm bủa vây lấy tôi, muốn nuốt [7,8]. Phần sau là câu chuyện về các nhân<br />
chửng, hoà tan thể xác tôi vào cảnh đời bụi vật chính của câu chuyện. Mở đầu chính là<br />
bặm và trường tồn ấy. Thì tôi đã rữa ra cái kết của câu chuyện về những con người<br />
trong hàng trăm những cảnh đời đen bạc những mảnh đời trong phố nhà binh. Như<br />
uế tạp rồi đó sao” [5,54]. Hình ảnh người vậy, thời gian đã lội ngược dòng đi từ hiện<br />
lính trong tiểu thuyết Chu Lai chủ yếu là sự tại lùi về quá khứ để lại một sự háo hức tò<br />
đan cài thời gian, không gian giữa quá khứ mò thu hút người đọc. Bên cạnh đó, câu<br />
và hiện tại. Bởi vậy, ngôn ngữ của người chuyện được xây đựng theo kiểu truyện<br />
kể chuyện không thể là đơn tuyến. Giọng lồng ghép vào nhau. Câu chuyện về số<br />
văn với nhiều xúc cảm do âm điệu ngôn từ phận của vợ chồng Nam - Thảo, là đôi vợ<br />
đem lại nhưng chủ yếu là âm hưởng trầm sống trong một ngôi nhà tại phố nhà binh.<br />
mặc, xót xa. Cuộc sống của họ tuy vất vả và thiếu thốn<br />
2.2. Thủ pháp dòng ý thức thể hiện nhưng rất hạnh phúc. Với ước mơ cải thiện<br />
qua nghệ thuật xây dựng cốt truyện hiện thực cho cuộc sống đỡ vất vả hơn,<br />
Trong cách xây dựng cốt truyện, tiểu Thảo sang Đức lao động xuất khẩu, còn<br />
thuyết của Chu Lai thường xuất hiện cốt Nam ở nhà chăm con. Nam và Thảo vượt<br />
truyện lồng ghép, trần thuật theo lối đảo qua bao nhiêu cám dỗ của cuộc đời để sum<br />
ngược thời gian. Trong một cuốn tiểu họp một cách trọn vẹn sau ba năm chờ đợi<br />
thuyết có sự lồng ghép, đan xen nhiều cốt và nhớ thương. Thế nhưng, ngày trở về<br />
truyện, thời gian luôn đi từ hiện tại về quá Thảo không hòa nhập được với cuộc sống<br />
khứ hoặc quá khứ hiện tại đan xen vào quen thuộc trước kia, lãnh cảm với chồng,<br />
nhau cùng đồng hiện. Kiểu cốt truyện và lối phản bội chồng và lao vào cuộc tình với<br />
trần thuật này được thể hiện khá rõ trong Hùng. Thảo tìm đến cái chết để giải thoát<br />
các tiểu thuyết Phố, Ba lần và một lần…, khỏi những tội lỗi và đau khổ dày vò. Nam<br />
<br />
159<br />
THỦ PHÁP “DÒNG Ý THỨC” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHU LAI<br />
<br />
<br />
hủy hoại mình trong rượu chè và nỗi đau được xây dựng bằng cách lồng ghép câu<br />
khổ. Bên cạnh đó là câu chuyện về cuộc chuyện của quá khứ và hiện tại về cuộc đời<br />
đời của gia đình Lãm: Lãm là bộ đội giải của nhân vật Sáu Nguyện. Cốt truyện thứ<br />
ngũ, sống cuộc sống nghèo khổ, lay lắt đầu nhất bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ đầy trớ trêu<br />
đường xó chợ với vợ con nheo nhóc vì bị của Sáu Nguyện và Út Thêm-hai người<br />
gia đình từ bỏ do kiên quyết làm trái ý cha. đồng đội cũ thời chiến tranh với bao nghĩa<br />
Anh đã lao vào cuộc mưu sinh với rất tình sâu nặng. Giờ đây họ ở hai vị trí trái<br />
nhiều gian khổ, thậm chí suýt mất mạng (đi ngược nhau. Một là đại diện cho luật pháp,<br />
đào đá đỏ, buôn bán ở biên giới…), và rồi một là tội phạm. Những kỉ niệm ùa về với<br />
anh đã thành công với cây mía, làm giàu Út Thêm. Chị quyết định tự mình đi gặp<br />
với sức lao động chân chính của mình. Trở Ba Đẩu để tìm hiểu sự thật về Sáu Nguyện.<br />
thành một doanh nhân thành đạt, sống Khi chị biết được sự thật về người đồng chí<br />
trong hạnh phúc, yêu thương của gia đình của mình và tìm cách giúp đỡ thì cũng là<br />
và đồng đội. Nhưng cũng là lúc anh phát lúc Sáu Nguyện ra đi mãi mãi với bao điều<br />
hiện ra một sự thật xót xa, đó chính là cuộc chất chứa trong lòng. Lớp cốt truyện thứ<br />
tình ngang trái của vợ người thủ trưởng cũ hai do Ba Đẩu kể lại cho Út Thêm về<br />
của mình. quãng đường đời của Sáu Nguyện từ khi<br />
Đánh đổi mạng sống của mình để chia tay với Út Thêm. Bắt đầu vào khoảng<br />
mong giữ gìn cho hạnh phúc cho Nam- thời gian chiến tranh chuẩn bị kết thúc tới<br />
người thủ trưởng mà anh kính phục. Có thể khi anh bị bắt về tội có hành vi giết người.<br />
hoàn toàn tách rời hai tuyến cốt truyện này Đặc biệt Ăn mày dĩ vãng là tác phẩm<br />
thành hai truyện độc lập. Nhưng như đã nói nằm trong số những tiểu thuyết tiêu biểu<br />
ở trên, trong tác phẩm này, hai tuyến cốt của văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới<br />
truyện vừa tương giao vừa đối lập, các mối được nhà văn đã thể hiện rõ ràng nhất của<br />
quan hệ giữa nhân vật và sự kiện rất chặt kiểu tổ chức cốt truyện tâm lý. Trong Ăn<br />
chẽ, không tách rời nhau. (Nam là thủ mày dĩ vãng, Chu Lai đã xây dựng cốt<br />
trưởng cũ của Lãm, hai người sống cùng truyện dựa theo dòng chảy tâm lý của nhân<br />
một khu phố nhưng ở hai hoàn cảnh khác vật Hai Hùng trong sự đan cài giữa hiện tại<br />
nhau. Thảo đi xuất khẩu lao động thì Lãm và quá khứ. Song song kể về cuộc đời và<br />
cũng đi lao động để kiếm kế sinh nhai. tình yêu của hai nhân vật Hai Hùng và Ba<br />
Thảo trở về giàu có nhưng gia đình tan vỡ, Sương (Tư Lan). Cốt truyện thứ nhất xuất<br />
Lãm thành đạt và hạnh phúc; Thảo tìm đến hiện ở hiện tại, cốt truyện thứ hai ở quá<br />
cái chết đề giải thoát; Lãm chấp nhận cái khứ và được lồng vào trong cốt truyện thứ<br />
chết để giữ gìn giá trị của đạo đức làm nhất. Có thể phác họa hai cốt truyện đó như<br />
người), tạo thành một tác phẩm hoàn sau: Truyện bắt đầu bằng việc kể lại quá<br />
chỉnh, mang một ý nghĩa lớn lao về giá trị trình vào Nam tìm kế mưu sinh của Hai<br />
của cuộc sống: Cho dù bộ mặt xã hội có Hùng, Tình cờ anh gặp Tư Lan - Giám đốc<br />
thay đổi mạnh mẽ, ở đó có người bị guồng Sở Nông Lâm. Anh ngạc nhiên vì Giám<br />
quay của vật chất và những dục vọng đời đốc Tư Lan rất giống với Ba Sương, cô y tá<br />
thường làm cho thoái hóa, biến chất, nhưng và là người yêu của anh trong những năm<br />
cũng có người luôn giữ được những phẩm đánh Mỹ. Khi gặp nhau, Tư Lan tìm cách<br />
chất vô cùng đẹp đẽ cho dù thời thế có lảng tránh, không nhận mình là Ba Sương.<br />
xoay vần thế nào đi nữa. Hai Hùng quyết định đi tìm sự thật và anh<br />
Tác phẩm Ba lần và một lần cũng biết chắc chắn Ba Sương chưa chết mà<br />
<br />
160<br />
VŨ THỊ KIM CHUNG<br />
<br />
<br />
thay lốt để trở thành bà Giám đốc sang mảnh mai nhỏ bé ấy sao bây giờ vẫn còn<br />
trọng, quyền uy. Chối bỏ quá khứ hào hùng hiện hữu trước mắt anh. Ngày xưa, anh là<br />
để sống trong hư danh giả dối. Đây cũng là con người của ngày xưa và Ba Sương cũng<br />
cái cớ để xuất hiện ào ạt những dòng hồi vậy. Ngày ấy chiến tranh là một tấm gương<br />
tưởng của Hai Hùng về quá khứ. Người lớn soi tỏ mọi ngõ ngách tâm tư con người.<br />
đọc có thể nhận ra trong 8 chương của tác Làm gì có chỗ nào cho sự giả dối trú ngụ.<br />
phẩm thì cứ một chương xuất hiện ở thì Sao bây giờ lại có một Ba Sương thấy<br />
hiện tại thì lại có một chương tiếp theo người yêu chẳng nhận, thấy bạn bè quay<br />
dòng hồi ức của Hai Hùng quay ngược trở lưng? Hai Hùng đi tìm câu trả lời cho sự<br />
lại quá khứ. (Các chương 1, 3, 5, 7 là câu việc ấy hay chính anh đang tìm lại chính<br />
chuyện của Hai Hùng thời hiện tại tính từ mình. Nhà văn đặt nhân vật vào một tình<br />
lúc anh bắt đầu vào Nam đến khi Ba Sương huống đặc biệt đó là anh tự đi ăn mày<br />
chết; các chương 2, 4, 6, 8 là hồi ức của chính mình. Anh đang một mình lần đường<br />
Hai Hùng về quá khứ chiến tranh; các tìm về những giá trị tinh thần vĩnh hằng<br />
chương còn lại là sự đan xen giữa quá khứ của quá khứ. Nơi ấy anh và cả dân tộc này<br />
và hiện tại. Hai mươi năm về trước). đã đổ xương máu để có ngày hôm nay. Hai<br />
Mối tình trong sáng, đẹp đẽ của Hai Hùng trở thành kẻ “lẩn thẩn” đi bên lề cuộc<br />
Hùng và Ba Sương gắn với hoàn cảnh khốc sống hỗn tạp. Đáng buồn thay, anh thực sự<br />
liệt của chiến tranh. Trong dòng hồi tưởng cô đơn, thực sự bơ vơ lạc lõng giữa thời<br />
của Hai Hùng, những đồng đội, những kỉ bình. Không ít người đã coi đó là hành<br />
niệm hiện về hết sức gần gũi và điều đó, động của dị nhân. Và cũng đáng buồn thay,<br />
cùng với những khát khao muốn hiểu rõ sự nỗi day dứt về quá khứ tàn phá con người<br />
thực đã giục giã anh phải tìm được sự thực anh ghê gớm về thể xác lẫn tinh thần. Anh<br />
về Ba Sương. Với thủ pháp đồng hiện về đã có những lời tự bạch đậm chất bi hài:<br />
thời gian, cùng một lúc, tác giả đã miêu tả “Tôi bốn chín tuổi và đang thất nghiệp,<br />
được trạng thái tâm lý tình cảm của nhân đúng hơn là vừa mới thất nghiệp. Tôi, một<br />
vật ở hai chiều thời gian hiện tại và quá kẻ dư thừa bị bắn ra khỏi lề đường. Cao<br />
khứ. Đặc biệt dòng chảy tâm trạng được một thước bảy mươi nhưng chỉ nặng có<br />
khắc họa rõ nét khi Hai Hùng hồi tưởng về bốn mươi nhăm cân, hốc hác, bắt đầu có<br />
một thời đã qua. Với Hai Hùng, quá khứ dấu hiệu thần kinh, tóc bạc nham nhở,<br />
vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức bởi nó gắn ngực lép, bụng lép, mắt cá chày, da xám<br />
liền với những gì thuộc về con người thực ngoét, môi thâm, răng rụng gần một phần<br />
sự của anh: những trận chiến khốc liệt trên ba, ít cười, ít nói, sợ ánh sáng, sợ tiếng<br />
đường đi lấy gạo, trong lần đánh chốt Mỹ, động, sợ đô thị, sợ nơi đông người, dấu vết<br />
cuộc sống của đơn vị đặc công với những mặc cảm tự ti hằn vào từng bước chân đi,<br />
hào quang của chiến thắng cùng với những từ trong cái nhếch mép rụt rè, nửa cười<br />
mất mát đau thương…Và đặc biệt là kỷ nửa khổ... Tóm lại, tôi là con nợm rơm<br />
niệm tình yêu đau đớn nhất cuộc đời của khốn khổ giữa cánh đồng đời đầy giông<br />
anh. Dường như không có một thời khắc bão (...) tôi đã thành một lão già, lão già<br />
nào anh không hướng về quá khứ. Ba ốm o và sầu muộn” [5;16]...“Mỗi thằng<br />
Sương, người yêu, người đồng chí duy nhất một vẻ, trăm thằng trăm lối, không thăm<br />
của anh dọc suốt chiến hào năm ấy đã hy thì nhớ, thăm rồi trở ra, lại thấy buồn đứt<br />
sinh. Chính tay anh đã chôn liệm một nửa ruột trong nỗi thương bạn, cám cảnh mình.<br />
con người mình. Vậy mà, người con gái Đội hình đánh giặc ngang hàng năm xưa<br />
<br />
161<br />
THỦ PHÁP “DÒNG Ý THỨC” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHU LAI<br />
<br />
<br />
giờ đây, trừ vài thằng may mắn khôn thể nói, toàn bộ tiểu thuyết được được nhà<br />
ngoan chẳng rõ nguyên cớ nào lại bị cuộc văn chú ý khai thác tầng sâu tâm lý nhân<br />
đời dồn chung vào một cục hẩm hiu, méo vật nên tính liên tục của thời gian bị đảo<br />
mó, chẳng may nhận ra nhau chỉ nhúc lộn, cấu trúc tác phẩm lỏng, nhiều lúc chắp<br />
nhích con người đờ đẫn màu chì. Dĩ vãng... nối khiến người đọc bị hút vào mạch của<br />
Kỉ niệm... Nhớ thương... Hết thảy đều chìm cốt truyện thống nhất chìm sau cái vẻ lỏng<br />
trong bụi thời gian mốc thếch. Càng buồn! lẻo bên ngoài. Đó chính là thành công của ý<br />
Biết vậy chả nên gặp lại, chả nên tìm đến đồ sáng tạo của nhà văn.<br />
làm gì, chỉ tổ bẽ bàng, tan nát lòng dạ Với Mưa đỏ, tác phẩm được xem như<br />
hơn” [5,17]. một khúc tráng ca cuối cùng của Chu Lai,<br />
Tìm lại bạn bè ngày qua trong bối cảnh thủ pháp dòng ý thức lại tiếp tục được nhà<br />
hôm nay, nhìn nhận về thực tại số phận của văn thể hiện với lối kết cấu đảo ngược thời<br />
mỗi người cũng là một cách riêng trong hồi gian. Mở đầu là hình ảnh “Hà Nội xanh-<br />
tưởng quá khứ. Đúng như nhận định của một màu xanh yên ả nhưng trống trải trong<br />
Hai Hùng, cuộc đời người lính thời bình những ngày hòa bình đầu tiên” [7,5] trong<br />
còn não nuột hơn rất nhiều lần những người không gian nhà hát lớn vang lên những âm<br />
chưa từng là lính. Quá khứ và hiện tại là thanh của bản giao hưởng thức dậy trong<br />
một sự đối lập trớ trêu. Ngày xưa, cuộc đời tròng người những cảm xúc bồi hồi khác<br />
không có sự bon chen, không có tham lạ. Đó là những giai điệu của cuộc chiến 81<br />
nhũng. Hôm nay, giá trị thời chiến hầu như ngày đêm nơi tuyến lửa Quảng Trị… Hình<br />
đã bi đánh cắp, cuộc sống lại quá bề bộn, ảnh hai người phụ nữ đang ngồi bên nhau<br />
không chịu yên tĩnh. Người lính chỉ còn lại lặng lẽ, sẻ chia một nỗi đau chung… bản<br />
một phương thuốc duy nhất để chữa căn giao hưởng, hình ảnh người mẹ, cô gái đưa<br />
bệnh tinh thần là ru mình trong kí ức của người đọc trở về với thời gian và không<br />
cái thời ngọt ngào ấy. Hai Hùng tìm về cội gian quá khứ. Một “Hà Nội chiều cuối<br />
nguồn của sự thủy chung, của lòng nhân ái. đông gió lạnh hun hút thổi dọc những phố<br />
Nhưng bi kịch nặng nề hơn là ở chỗ nơi vắng” [7,9] và nhân vật trung tâm xuất hiện<br />
ngày xưa nhân ái, bây giờ là chỗ ẩn náu của chàng sinh viên nhạc viện Đặng Huy<br />
sự bất nhân, người ngày xưa thủy chung thì Cường- người chiến sĩ quả cảm nơi thành<br />
bây giờ là kẻ trở mặt. Ba Sương, người con cổ. Anh đã gác lại sau lưng một tương lai<br />
gái một thời là biểu tượng của lòng vị tha, xán lạn, để lại người mẹ với quá nhiều mất<br />
của sự trung thành, là người mà Hai Hùng mát và một mối tình vô vọng để đến với<br />
yêu say đắm, nay lại là giám đốc mang tuyến lửa Quảng Trị. 81 ngày đêm là một<br />
danh tính mờ ám và lý lịch cũng mờ ám. sự trải nghiệm chiến tranh của các chiến sĩ<br />
Quá khứ với anh không chỉ là ngọt ngào thành cổ, để rồi họ lần lượt ngã xuống, và<br />
nữa mà giờ đây pha trộn cả những chua Cường là người hi sinh cuối cùng trong<br />
chát và đắng cay. Chua chát cho chính bản trận đánh quyết định của lịch sử để đem<br />
thân anh, cho những người xưa một thời đến thành công cho hiệp định paris, cho<br />
oanh liệt nay là vô danh tiểu tốt giữa cuộc người mẹ của anh trong cuộc đấu trên mặt<br />
đời và cho cả những kẻ quay lưng với bạn trận ngoại giao. Kết thúc tác phẩm tác giả<br />
bè. Sử dụng cốt truyện lồng ghép giữa quá đưa người đọc về với thực tại cuộc trở về<br />
khứ và hiện tại, Chu Lai đã đưa người đọc thành cổ của những người còn lại sau cuộc<br />
vào một “cốt truyện có pha chút li kì, bí chiến. Mưa đỏ mang cảm hướng ngợi ca;<br />
hiểm, kiểu kiếm hiệp, đọc rất cuốn hút”. Có là lời tri ân với những chiến sĩ đã hi sinh và<br />
<br />
162<br />
VŨ THỊ KIM CHUNG<br />
<br />
<br />
đã để lại những cảm xúc khó quên trong tay… kìa ngón tay! Sao lại… ngón tay?”<br />
lòng người đọc. [5,38] và cuối cùng tự quả quyết chắc chắn<br />
Với vai trò kiến tạo những “thắt nút”, “không! Em phải là Sương. Đối với thiên<br />
cốt truyện tâm lý trong tiểu thuyết Chu Lai hạ em là Lan nhưng với tôi, em bao giờ<br />
thường xoay quanh các tình huống, trong đó cũng là Sương. Gần hai chục năm trôi qua,<br />
tâm lý nhân vật là những dòng chảy liên tục cho dù hình dạng em đổi khác đi nhưng chỉ<br />
của sự vận động hướng vào nội tâm tạo nên cần nhìn miệng em nói, nhìn miện em cười,<br />
những “vòng sóng” lan tỏa đến vô cùng, nắm ban tay em, nhìn sâu vào mắt em là đủ<br />
không có điểm dừng, không có kết thúc. biết em vẫn là em, em là hoàn toàn từ<br />
Loại cốt truyện tâm lý xây dựng xoay quanh mạch đập bên trong mà chỉ mình tôi mới<br />
tình huống như trên thường gặp ở truyện có nhận ra được” [5,46]. Chỉ trong gần mười<br />
những nhân vật có tính cách, số phận éo le trang truyện mà tác giả để nhận vật nhiều<br />
ngang trái mang tính chất bi kịch. lần tự đối thoại với chính mình, trong<br />
2.3. Thủ pháp dòng ý thức thể hiện những lời độc thoại ấy người đọc nhận ra<br />
qua nghệ thuật độc thoại nội tâm những tình cảm sâu nặng cũng như tâm<br />
Độc thoại nội tâm là phát ngôn trạng giằng xé trong nhân vật đang diễn ra<br />
của nhân vật nói với chính bản thân, trực phức tạp như thế nào. Và cũng chính điều<br />
tiếp phản ánh quá trình tâm lý bên trong; đó mà người lính ấy quyết sống chết để đi<br />
kiểu độc thoại thầm, mô phỏng hoạt động tìm con người quá khứ tưởng đã chết lại<br />
suy nghĩ, xúc cảm của con người trong đang hiện hữu trước mắt. Trong Ba lần và<br />
dòng chảy trực tiếp của nó. Thủ pháp một lần, cảm giác ấy lại tiếp tục xuất hiện<br />
“dòng ý thức” dùng để biểu hiện tiềm thức trong nhân vật Út Thêm khi đối mặt với<br />
nhân vật, biểu hiện ra tình cảm nội tâm, thể Sáu Nguyện. Hai người đồng chí trong<br />
nghiệm, liên tưởng của nhân vật. Tác phẩm chiến tranh bây giờ lai là hai người ở thế<br />
của Chu Lai luôn dành chỗ cho nhân vật tự đối đầu nhau-một thẩm phán và một tội<br />
bộc lộ nỗi niềm của mình qua những những phạm. Trước thái độ lạnh lùng của Sáu<br />
lời nhân vật tự nói với mình từ đó bộc lộ Nguyện khi đối mặt với chị, Út Thêm<br />
suy nghĩ tâm trạng, suy nghĩ đang diễn ra chạnh lòng cho mình”chao ôi! Chả lẽ mình<br />
từ bên trong. Trong khuôn khổ bài viết này lại thay đổi nhiều đến thế ư? và chả lẽ chú<br />
người viết xin tập trung vào nói rõ về cách ấy không mảy may nhận ra mình chút xíu<br />
xây dựng ngôn ngữ độc thoại nội tâm của nào ư…lạy trời!...đừng là chú ấy, sao có<br />
nhân vật trong Ăn mày dĩ vãng. Phần đầu thể là chú ấy được. Lạy trời” [6,9] đó là<br />
tác phẩm khi kể về sự việc Hai Hùng nhận những tâm trạng mâu thuẫn rối bời khi<br />
ra Ba Sương, lúc này là Tư Lan. Tâm trạng những người đồng đội một thời sống chết<br />
Hai Hùng diễn ra phức tạp, lúc thì khẳng có nhau, sâu nặng nghĩa tình nhưng phải<br />
định đó là Ba Sương, có lúc tự nhủ mình gặp nhau trong những tình huống trớ trêu,<br />
đang nhầm lẫn: “Thế là không phải rồi! bi đát sau cuộc chiến. Có người muốn lãng<br />
làm sao có thể phải được kia chứ? Rõ thật quên quá khứ, có người muốn chạy trốn<br />
dớ dẩn!” [5,36] có lúc thảng thốt khi nhận quá khứ. Và cũng chính từ những dòng suy<br />
ra dấu hiệu quen thuộc từ kí ức hiện ra tư thầm kín ấy đã dẫn dặt người đọc đi đến<br />
trước mắt ”bàn tay phải…và trời ơi! Chả lẽ những hồi ức về quá khứ của nhân vật, và<br />
đó là sự thật được ư?..., Sương, Ba đó cũng chính là ý đồ của nhà văn trong<br />
Sương… có đúng Ba Sương không… con việc xây dựng cốt truyện theo thủ pháp<br />
ngươi như muốn lồi ra khỏi tròng. Ngón “dòng ý thức” như đã minh chứng ở trên.<br />
<br />
163<br />
THỦ PHÁP “DÒNG Ý THỨC” TRONG TIỂU THUYẾT CỦA CHU LAI<br />
<br />
<br />
Trong việc xây dựng độc thoại nội tâm nêu, chúng ta có thể thấy, trong tác phẩm<br />
khng phải lúc nào nhà văn cũng thể hiện nhà văn luôn dành những phần lắng đọng<br />
theo kiểu truyền thống mà có những sáng từ sâu thẳm tâm hồn nhân vật để họ tự bộc<br />
tạo nhất định. Tác phẩm Mưa đỏ là ví dụ lộ nỗi niềm của mình, mà người viết không<br />
điển hình. Trong Mưa đỏ, độc thoại nội cần bình luận gì thêm. Điều đó cho thấy tác<br />
tâm có lúc là những suy nghĩ trực tiếp của giả và nhân vật đã hòa vào nhau làm một,<br />
nhân vật, có lúc thể hiện qua những dòng nhà văn đã thấu cảm và nhìn được sâu vào<br />
thư gửi mẹ của nhân vật Cường. Có thể nói ngóc ngách tâm hồn con người và để nhân<br />
nhà văn đã xây dựng thành công chân dung vật bộc lộ một cách thật nhất, đời nhất.<br />
người hùng nghệ sĩ qua hình ảnh hai chiến Ngòi bút nhà văn khơi sâu vào cõi tâm<br />
sĩ Cường và Bình. Đặc biệt ở Cường, chất linh, vô thức của con người, khai thác “con<br />
nghệ sĩ toát ra từ những suy tư của một người ở bên trong con người”. Đó cũng là<br />
chàng trai mới bắt đầu cầm súng ra chiến yếu tố góp nên sự thành công của những<br />
trường “mẹ ơi! Chỉ mấy giờ đồng hồ vùi thiên truyện đọc một lần là ảm ảnh mãi.<br />
mình vào trận đánh đầu đời thôi con đã Cái lạ của văn Chu Lai còn ở chỗ lời độc<br />
hiểu chiến tranh thực sự là thế nào!...phải thoại nội tâm của nhân vật đôi khi xen lẫn<br />
chứng kiến một người lính dù phía bên kia với lời nhân vật khác một cách tự nhiên<br />
vỡ toác sọ…con bỗng thấy hẫng hụt thế khiến cho mạch truyện không bị ngắt đoạn.<br />
nào! Rồi người lính bên con cũng vậy…lạ Chu Lai đã từng tâm sự: Văn chương<br />
quá! Dù hai chiến tuyến khác nhau, hầm hè với ông là duyên nợ, là cuộc sống, là tình<br />
sát hại nhau nhưng nếu phải ngã vào lòng yêu. Tác phẩm là sự cộng hưởng thăng hoa<br />
đất thì câu cuối cùng của cả hai bên bao của tình yêu nghề, của lương tâm, trách<br />
giờ cũng là hai tiếng- mẹ ơi!...” [7,85,86]. nhiệm với ngòi bút và khả năng sáng tạo<br />
Đó còn là cả những suy nghĩ cho cả những của người nghệ sĩ. Trong nghề văn, Chu<br />
kẻ đang cầm súng chĩa về mình “trong số Lai quan niệm văn chương không nên quá<br />
kẻ thù ngã vùi mặt đất hôm nay chắc cũng trau chuốt mà cốt lõi là nắm bắt được cái<br />
có mẹ, có cha,có gia đình, có người yêu “thần” của nó. Nhà văn phải là người đau<br />
thậm chí cô người yêu ấy cũng lạnh lẽo đời, biết nói lên trong con chữ không chỉ<br />
chia tay trước khi họ vào trận như mình” những vấn đề bề mặt mà phải đi xuống tận<br />
[7,111]. Là những suy tư về sự sống, cái bề sâu, không chỉ ca khúc vui tự hào mà cả<br />
chết trong chiến tranh“chao ôi, cứ sống, cứ sự đồng cảm với đau đớn, bi kịch, sẻ chia<br />
nghĩ cứ nói năng thẳng đuột như cái lão với những khát khao thầm kín… Khi đọc<br />
tiều phu thì cuộc đời sẽ dễ chịu biết chừng tác phẩm Chu Lai, ta cảm nhận một điều<br />
nào? sống nặng nề, chết mỏng manh như, nhà văn như muốn chia sẻ rằng chiến tranh<br />
như trò đùa. Chả lẽ chiến tranh chỉ gói gọn là đề tài cũ, nhưng với ông, quan trọng là<br />
trong cái định nghĩa khô cằn là ngày nào nhà văn khai thác đề tài ấy như thế nào.<br />
cũng chôn nhau nhưng chưa đến lượt chôn Thông qua những câu chuyện bom đạn<br />
mình ư?” [7,147]. Từ nhưng tâm tư sâu khốc liệt, Chu Lai muốn gửi tới những<br />
thẳm ấy nhân vật hiện lên là một con người thông điệp sâu sắc tới người đọc: Lời cảnh<br />
có tâm hồn lãng mạn bay bổng nhưng cũng báo về sự hủy diệt của chiến tranh. Chiến<br />
không kém phần sâu sắc, tinh tế; trong tranh có sức hủy diệt ghê gớm, có thể tàn<br />
dòng máu của người nghệ sĩ có huyết quản phá tất cả, sự hủy diệt đó còn để lại những<br />
của người chiến sĩ quyết tử cho tổ quốc. di chứng nặng nề cho con người khi bước<br />
Qua một số ví dụ minh họa như vừa ra khỏi cuộc chiến. Bởi vậy khi chúng ta<br />
<br />
164<br />