intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tình khúc mùa đông

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

62
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ta gét mùa đông. Ta gét những cành bàng rụng hết lá chỉ còn mỗi cành trơ ra, đơn độc. Ta gét màu trời đùng đục, nhờ nhờ. Gét những cơn gió lùa qua khe hở của tấm cửa kính mà giảng đường lại ở tầng ba. Gét cả tiếng chuông đồng hồ kêu vang vào 5h30 sáng. Và mùa đông ta thường thấy cô đơn. Ta nhỏ bé, co ro trong chiếc áo to xù. Trời vẫn nhờ nhờ và lá bàng vẫn rụng. Hết như mọi mùa đông ta trãi wa. Ta ngồi cạnh một nhỏ bạn có tài...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tình khúc mùa đông

  1. Tình khúc mùa đông
  2. Ta gét mùa đông. Ta gét những cành bàng rụng hết lá chỉ còn mỗi cành trơ ra, đơn độc. Ta gét màu trời đùng đục, nhờ nhờ. Gét những cơn gió lùa qua khe hở của tấm cửa kính mà giảng đường lại ở tầng ba. Gét cả tiếng chuông đồng hồ kêu vang vào 5h30 sáng. Và mùa đông ta thường thấy cô đơn. Ta nhỏ bé, co ro trong chiếc áo to xù. Trời vẫn nhờ nhờ và lá bàng vẫn rụng. Hết như mọi mùa đông ta trãi wa. Ta ngồi cạnh một nhỏ bạn có tài bói thuộc hàng siêu đẳng. Được nghỉ tiết Triết, cả lớp hò reo ầm ĩ. Ta vẫn là ta, chĩ khẽ mỉm cười. Có đôi khi ta gét cái nụ cười bình thản ấy đến kỳ lạ. Nếu bây giờ không fải là mùa đông ta đã bước ra ngoài và đi dưới những hàng cây, đơn giản chỉ để khẳng định rằng trong cái ồn ào này ta vẫn có một khoảng trời riêng, để xua đi cái cảm giác ta thấy mình pé nhỏ. Nhỏ bạn choàng vai ta, ngồi gần cho đỡ lạnh. “Bói không màj?”. Ta gật đầu. “Bói tình iu đi!”. Ai đó lên tiếng. “Sao không bao giờ sống đúng như mình hả nhok? Nhok lạnh lùng như mùa đông nhưng chỉ là lạnh lùng giả tạo mà thôi…”. Ta băn khoăn: “Có đúng thế không?”. “Khi iu nhok ước gì?”. “Một buổi sáng mùa đông lạnh như thế này, có một người đợi ở cổng nhà và cùng đi bộ tới trường vậy thoay…”. “Trẻ con thế, nhok…”. Mùa đông. Ta vẫn đi bộ tới trường. Một mình. Có lúc cũng thấy buồn, thấy
  3. mình dở hơi nhưng rồi lại tự dối lòng: “Đi bộ lấy cảm hứng làm thơ”. Nhưng làm gì có cảm hứng khi ta chẳng để ý gì tới xung quanh mà chỉ thix nhìn cái tổ chim bỏ không trên nóc ngôi nhà cổ đầu phố. Ta lun tự hỏi: “Bao giờ hai con chim ấy lại về ?” Ta vào lớp nhỏ bạn nháy mắt cười tinh nghịch. Thấy thật lạ khi nhỏ bạn lúc nào cũng vui vẻ còn mình thì có lúc buồn không cần có lí do. “Ước mơ thành hiện thực òy, sướng nhé nhok ! Sao nhok ko kể với ta ?”. “Ước mơ nào ?”. Ta có cả khối ước mơ. “Hoàng tử mùa đông đến từ pao giờ thế ?”. Ta ngây người: “Thời này còn có hoàng tử ?”. “Cái người đi pộ cùng nhok tới trường mỗi sáng ấy…”. Ai ? Đi pộ cùng ta chỉ có mùa đông. Ta phát hiện ra… người ấy vào sáng hum sau, gương mặt thấy quen wóa mà ko thể nhớ. Nhưng có khi chỉ là tình cờ, người ấy làm sao bjt đc mơ ước của ta, ta thì ko còn nhỏ để tin rằng trong cuộc sống này vẫn còn cổ tích. Ta vẫn ngước nhìn cái tổ chim bỏ ko như mọi sáng. - Năm ngoái có một gia đình chim sẻ sống ở đây. - Sao anh bjt ? – Ta tò mò quay sang hỏi. Lúc thốt ra rồi mới thấy mình vô duyên wóa, bjt đâu người ta chỉ nói bâng quơ. - Tình cờ bjt thôi, nhok ạ !
  4. Ta thấy bùn cười, một kẻ không wen bjt cũng gọi ta là “nhok”. Câu chiện giữa ta và người ấy bắt đầu từ cái tổ chim. Và ta thấy, đông muộn bớt lạnh hơn chút ít. Hóa ra, ngườii ấy học trên ta một khóa. Câu nào ta hỏi người ấy cũng trả lời đc. Nhưng người ấy có bjt có một câu ta hok bao giờ dám hỏi ? Noel, người ấy tặng ta cuốn “Bình minh mưa” của Pauxkốpki. Ta bất ngờ đến choáng váng. Sao người ấy bjt ta thix “Bình minh mưa”, thix mùa đông của nước Nga ? Và sao người ấy lại đặt một câu hỏi lạ lùng trong tấm thiệp: “Nhok có tin vào cố tích ko ?”. Ta có thể ko tin khi người ấy pước ra từ kổ tích ? Người ấy vẫn chờ ta mỗi buổi sáng. Nhưng ta chỉ ước trong một mùa đông. Có đôi khi ta phát hiện ra rằng, hình như ta mong chờ buổi sáng, mong chờ người ấy với những câu chiện có thể khiến mùa đông ấm áp hơn. Người ấy kể cho ta nghe về những buổi sáng mùa thu cùng cô bạn thân đi bộ tới trường. Nhưng rồi cô bạn ấy đi du học, thói wen cũng theo đó mà piến mất. Cho tới mùa đông này, người ấy tình cờ thấy ta đi pộ một mình, và rồi, ngườii ấy muốn đi pộ cùng. Đơn giản vậy thôi mà sao từ trước ta cứ phải thắc mắc ?. Người ấy ko hề bjt mơ ước bé nhỏ của ta. Và ta, chắc chắn sẽ hok bao giờ kể.
  5. Rồi người ấy nói nhớ ta, thấy hụt hẫng nếu buổi sáng mùa đông ko có ta bên cạnh. Ta nghi ngờ. Mới hơn một tháng kể từ khi ta và người ấy bjt nhau. Tên của người ấy có nghĩa là Mặt Trời, còn ta thì lại thix ban đêm. Có lần, người ấy nắm tay ta, siết nhè nhẹ mà chẳng nói câu gì. Lúc ấy, ta thấy hoang mang. Ta hỏi: “Có bao giờ anh nghĩ việc đi bộ của anh chỉ đơn thuần là một thói wen? Thay vì đi bộ vào mùa thu, bây giờ anh đi bộ vào mùa đông cùng Hạ. Anh bjt không, sẽ có ngày thói wen mang đến sự nhàm chán…”. Người ấy nhìn ta, sững sờ. Và người ấy giận ta. Người ấy ko chờ ta nữa. Ta thấy buồn. Có lẽ nhỏ bạn nói đúng, ta đang cố tỏ ra lạnh lùng. Đến bao giờ ta đủ dũng cảm để gọi người ấy bằng cái tên mà nhỏ bạn ta đã gọi “hoàng tử mùa đông”, đến bao giờ ta đủ dũng cảm để ko fải dối lòng rằng ta ko iu người ấy ? Ta tự nhủ rồi ta sẽ wên thôi, mà chiện cũng có gì đâu, chỉ một câu nói nhớ nhung vu vơ của người ấy… nhưng ta đã nhầm. Ta đã wen mất rồi cái cảm giác mùa đông ko đi bộ một mìng, đã nhớ và cầm mất rồi câu trả lời ấm áp: “Hết rét rồi, chim sẽ về thôi” sau mỗi lần ta hỏi: “Liệu bầy chim có trở về ?”, đã ko thể xóa nhòa cái kí ức lần đầu tiên người ấy cầm tay ta như thể tình cờ kầm tay người em gái trên một con phố nhiều xe cộ… Ta cứ tự hứa với lòng, ngày mai, ngày mai ta
  6. sẽ nói lời xin lỗi, sẽ thú thực, người ấy, ta cần và nhớ bjt bao. Rồi ta ốm. Chỉ còn nhớ mang máng là hum đó trời rất lạnh, có mưa mà ta ngang bướng hok che ô, đội mũ. Ho. Sốt và lịm đi lúc nào hok bjt. Nhỏ bạn đến thăm, xót xa khi thấy ta gầy rộc. Ta thắt lòng khi nghĩ về người ấy với lời sin lỗi chưa kịp mói ra. “Có một người đến tìm nhok đó, có bjt ai hok ?”. “Người ấy ?”. “Là Dương, nhok ạ ! Dương vào Sài Gòn cùng ba mẹ và gửi cho nhok cái này”. Ta hoang mang. “Dương có đến đây, cầm tay nhok và gọi nhưng nhok cứ ngủ mãi. Có khe khẽ hát một bài gì đó mà nghe hok rõ”. Phải rồi, làm sao ta nghe thấy tiếng Dương khi Dương là hoàng tử còn ta mãi mãi chẳng thể trở thành nàng công chúa ngủ wên trong rừng. Chắc Dương cũng sợ mùa đông như bầy chim sẻ, phải bay đi một nơi xa xôi tìm nắng. Bầy chim đã hok trở về, và có lẽ, Dương cũng thế. Ta giận ta, giận cả Dương, giận cả mùa đông lạnh lẽo. “… Nhok đọc “Bình mình mưa” của Pauxkốpki chắc vẫn chưa wên cuộc gặp gỡ giữa chành sĩ quan Kuzmin và nàng Basilôp? Nhok đã quả quyết với ta hai người ấy sẽ chẳng thể wên đc nhau. Nhok thix cảnh nàng Basilôp dắt tay Kuzmin đi qua vườn hoa để đến bến tàu. Còn ta thix cảnh **** sáng mùa
  7. đông có một người con trai chờ người con gái. Hết rét rồi bầy chim sẽ trở về. Và ta cũng thế, ta sẽ ko bỏ nhok lại với mùa đông. Có một người thầm iu nhok, bjt ko? Tình iu chứ ko phải thói quen… Đừng bao giờ gét mùa đông, nhok nhé!” Ta chẳng bjt phải làm gì, chỉ thấy mình muốn gặp “hoàng tử mùa đông” tha thiết để có thể nói điều càn phải nói từ lâu. Và ai bảo rằng : “Hoàng tử chỉ có thể iu những nàng công chúa?”.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2