intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tình lặng

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

30
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tôi gọi chú là chú, không phải vì chú là chú thật của tôi. Nghĩa là tôi và chú, về cơ bản chẳng có dính líu tý dây mơ rễ má nào. Chú nghiễm nhiên trở thành chú của tôi, chỉ đơn giản vì chú là chú họ Bi. Nhiều người nghe thấy lạ: thế tôi và Bi lại là thế nào của nhau? Chả thế nào cả. Bi là Bi mà tôi là tôi. Trước đây cũng thế, sau này cũng thế. Rõ ràng là thế. Cho dù đến rất nhiều năm sau này, hình ảnh Bi vẫn như...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tình lặng

  1. Tình lặng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN VÂN Tôi gọi chú là chú, không phải vì chú là chú thật của tôi. Nghĩa là tôi và chú, về cơ bản chẳng có dính líu tý dây mơ rễ má nào. Chú nghiễm nhiên trở thành chú của tôi, chỉ đơn giản vì chú là chú họ Bi. Nhiều người nghe thấy lạ: thế tôi và Bi lại là thế nào của nhau? Chả thế nào cả. Bi là Bi mà tôi là tôi. Trước đây cũng thế, sau này cũng thế. Rõ ràng là thế. Cho dù đến rất nhiều năm sau này, hình ảnh Bi vẫn như những vết xước trên đĩa phim ký ức, làm đau tái tim tôi mỗi khi ai đó vô tình nhắc lại. … Chú Thắm_ tên của chú_ gạt tàn thuốc trên cái gạt tàn bẩn bẩn giữa bàn nước, khẽ buông một tiếng thở dài, rồi đưa lại lên môi. Khói thuốc bay lơ mơ giữa quán chiều. Ly cà phê nguội ngắt, Lamour vắng xa. _ Biết hút thuốc từ bao giờ vậy chú? Tôi cười nhạt hỏi. _Ú muốn biết? _Mà thôi,chú cứ hút đi. _Năm ba rồi, thoáng nhỉ. Chú nhớ Ú ghét nhất là khói thuốc mà! _Chú nhớ giỏi đấy. Thế mà gặp Ú, chú vẫn hút! _Ừ, chẳng biết sao nữa. Ú à,… _Sao hả chú? _Thằng Bi bị bắt rồi! …
  2. Không gian quanh tôi như đông đặc lại. Có một cái gì đó vừa đâm nhói trái tim _Mình về thôi chú_ Tôi lặng lẽ kéo tay chú Thắm đứng lên. Không có tay chú, tôi hiểu mình sẽ đổ gục ngay xuống, hoặc trên nền Lamour, hoặc ở một góc ngã tư nào đó trên đường về. *** Tôi biết lý do của chú Thắm. Bi là cháu họ chú. Mãi mãi chú đối với Bi bằng tình yêu thương , bảo bọc như thế, dù cho chú chỉ trạc bằng tuổi tôi và Bi. Và chính vì thế mà chú đau. Màu khói thuốc trắng chiều hôm ấy đã ám ảnh tôi rất lâu, một hình ảnh già nua của tuổi hai mươi, khi Bi không còn là Bi nghịch ngợm đáng yêu của ngày xưa nữa. Biết làm thế nào được, tất cả chúng tôi đều đã khác. *** Đôi khi, không ngăn được những ích kỷ trỗi dậy trong lòng, tôi nghĩ giá như đừng có ngôi nhà trắng hai tầng sáng lấp lánh dưới chân đồi được cất lên vào một mùa nắng cũ, giá như không có My_ cô bé mặc đầm xanh, tết hàng bím tóc dài như một ngày mỏi mệt có sức hút ly kỳ với đám bạn trai cùng lứa, không có một sáng mưa tháng mười, Bi còng lưng đạp xe chở My trên những triền đồi đầy cỏ dại, nơi chúng tôi đã từng chở nhau đi học những ngày ấu thơ, nơi có cái nắm tay đầu tiên của tôi và Bi, cái nắm tay bỡ ngỡ khi hai đứa chợt nhận ra mình không còn là trẻ nhóc. Và giá như tôi không nhìn thấy, lại một sáng mưa buồn, nụ hôn đầu rất khẽ của chú Thắm, day dứt trong ý nghĩ: có thật mình đã yêu người ấy của cháu mình? Nhưng mọi chuyện đã xảy ra . Và vì thế mà tất cả đã khác. Cả bốn chúng tôi bị quây vào một thứ bùn đặc quánh của cuộc đời, một thứ bùn lặng lẽ và u ám. Hình như đã lâu lắm, nắng không còn chiếu vào đấy một tia sáng vui tươi nào. Bi khóc. Những giọt nước mắt trong trẻo cuối cùng. Quên Bi đi. Quên đi. Thôi mà Bi. Ừ, thì quên. Quên chứ sao. Có gì đâu. Chỉ là một trò chơi thơ bé thôi. Giờ lớn khôn rồi, tình cảm nó cũng khác. Tôi hiểu mà.
  3. Nhưng Bi thì không chịu hiểu. Bi giận chú Thắm. Chú Thắm giận mình. My có vẻ bận bịu giữa hai người. Còn tôi lơ lửng giữa những buồn vui, những khoảng trống và gãy đổ. Tôi nhận ra mình đang rơi. Sáng vẫn mưa. Trời không có nắng. Chú Thắm ngồi cà phê suốt. Lamour cũng buồn như chú. Đến những người phục vụ cũng mang bộ mặt ủ ê. Bi chạy xe máy như điên trên đường lên dốc núi, như đuổi theo một thứ kỷ niệm nào xa mãi. *** Tôi đi học đại học trong thành phố. Chú Thắm thôi cà phê, về mở quán sửa điện thoại di động đầu chân dốc thị trấn. Chạy xe chán, Bi đi. My cũng đi, nhưng với một người không phải Bi. Chỉ có căn nhà trắng nhứt mắt kia là vẫn còn đó, trơ vơ trong những sáng mưa buồn của những tháng mười sau đó, chỉ còn triền đồi thầm lặng, cỏ dại vẫn mọc hoang hoải, cắm sâu vào ký ức. Và dường như gió trên đồi vẫn hát hoài nỗi nhớ những mùa nắng cũ. … Chú Thắm và tôi đi dự đám cưới My. Không có Bi. Có lẽ đó là lần duy nhất trong đời tôi căm ghét nụ cười trên môi chú. Có gì vui mà cười? Thà chú cứ đứng sững người ra đấy, không nói được lời chúc mừng nào với My, hoặc thà chú tức giận, tôi tình nguyện làm người để chú trút giận, hoặc thà chú khóc… Như Bi ngày ấy. Ừ, như Bi… Trời ơi, tôi vẫn chưa quên được Bi như tôi nghĩ, như Bi nghĩ. Nhưng chú Thắm là chú của Bi, chứ không phải Bi. Chú bảo tôi đi cạnh, rồi, đường hoàng lắm, mạnh mẽ lắm, và cả vui tươi nữa, chú tiến đến trước mặt cô dâu, nở nụ cười tươi nhất có thể, rồi nói thật rành rọt: “chúc My hạnh phúc”. Tôi chợt nhận ra cái cảm giác trống rỗng và đổ gãy xưa lại trở về, nhưng không phải với tôi, mà với chú. Cô dâu cúi đầu không dám nhìn, khép nép bên người chồng mới cưới hào hoa như cố né tránh, cố lãng quên những ký ức đã từng thuộc về mình. Tôi ôm chú Thắm. Thật chặt. Như thể chỉ cần tôi nới lỏng tay một chút thôi, chú sẽ chảy qua kẻ tay và rơi không trọng lượng. Tôi sẽ mất chú như đã từng mất Bi… ***
  4. Sau đám cưới ấy, nghe đâu Bi có về quê, băm nát cả đám cỏ trên triền đồi ngày cũ. Rồi Bi đi, lần này thì biệt tăm. Chú Thắm đau. Tôi đau. Hai kẻ đau ngồi lặng thinh giữa Lamour vắng tanh trong cái nắng chiều nhợt nhạt. Chú Thắm đôi khi buông một câu buồn hơn cả cái quán đìu hiu: _ Thèm ngủ một giấc dài ghê Ú ơi, Nhưng sợ phải gối đầu vào kỷ niệm, sợ đau… Ừ thôi đừng ngủ, Ú cũng sợ lắm. Ráng lên! *** Bi gục đầu trên vành móng ngựa. Những giọt nước mắt muộn màng. Âm thanh khô khốc từ chiếc búa trên tay ông chánh án già đóng đinh vào tai tôi tội danh vừa thành lập của Bi… Thế là hết sao, những sáng mưa tháng mười nào xa cũ? Chẳng ai có lỗi, tôi biết. Chỉ là một cái gì đó gần như định mệnh đã trót bám lấy chúng tôi. Tôi và những mảnh vỡ , những dằn vặt, những đau khổ của một thời nông nổi. Cũng như chú Thắm với nỗi nhớ My lặng thầm trong màu khói thuốc trắng mờ một chiều xa. Cũng như cái cách Bi chạy xe hay băm nát cả triền đồi hòng quên đi kỷ niệm… Trong tất cả, vẫn còn đó những ký ức không thể chối từ, không thể cứ ngủ một giấc dài là quên hết, quên hết
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2