YOMEDIA
ADSENSE
Tình yêu oái oăm
46
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Nó nhấn chuông một nhịp ngắn, một nhịp dài, lịch lãm như Việt kiều về thăm Tổ Quốc. Con chó cao lênh khênh đón nó bằng một tràng gâu gâu - khúc dạo đầu của bản tình ca lãng mạn. Sau đó thì nàng xuất hiện, tóc búi cao, guốc đỏ quai tím. Thấy nó, nàng cười khe khẽ, rất khẽ như sợ rằng cười to sẽ làm đau... không khí.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tình yêu oái oăm
- Tình yêu oái oăm Nó nhấn chuông một nhịp ngắn, một nhịp dài, lịch lãm như Việt kiều về thăm Tổ Quốc. Con chó cao lênh khênh đón nó bằng một tràng gâu gâu - khúc dạo đầu của bản tình ca lãng mạn. Sau đó thì nàng xuất hiện, tóc búi cao, guốc đỏ quai tím. Thấy nó, nàng cười khe khẽ, rất khẽ như sợ rằng cười to sẽ làm đau... không khí. - Vào đây. Hỗn nào! - Đang làm gì đấy? - Nó cũng hỏi nhỏ như sợ nói to lên thì sẽ làm vỡ đi niềm hạnh phúc mơ hồ. - Mù à, câm mồm! Nó ớ người ra... Nàng nhìn nó, cười : - Con chó này hôm nay hung hăng quá! - Không sao đâu! - Nó nói cứng trong khi hai chân lập cập, toát mồ hôi tây, mồ hôi ta vì vừa cảm thấy cú đớp gió phía sau lưng. - Có mỗi mình Hoài ở nhà à? - Hai hàm răng nó đã thôi không chơi trò chọi nhau. - Ừ. Nàng rót nước mời nó : - Uống đi, chè cây đa đấy. Có lẽ, đấy là di tích đẹp nhất về mối tình đầu. Bởi vì cuối cùng thì Hoài đã từ chối tình yêu của nó bằng một cú đá bọc đường. Nó đã được nàng chiêu đãi nào là “xôi xéo”, nào là “bánh cuốn”, “trứng cút”, “cá chuồn”, “kem ly”, đủ để no nê những niềm đau. Thẫn thờ như mộng du kẻ sĩ, gió xốc nách nó dìu đi. Tâm thức nó như những váng sóng trôi về nơi vô định. Ở đó, rơi dưới chân Hoài - sừng sững như tượng nữ thần tình yêu và sắc đẹp - là sáu mươi ba bài thơ tình nó viết trong hai mươi mốt ngày ngồi nghe gió vuốt ve từng
- chiếc lá, hai mươi mốt đêm nó trồng si. Ôi, giờ chỉ còn lại trong tim nó những giấc mơ lởn vởn hàm răng chó. Thượng đế chí tôn ơi! Sao người không cứu rỗi đứa con bé bỏng này? Thế mà bảo cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Tình yêu của nó đấy, thơ của nó đấy, đều xuất phát từ trái tim, sao lại chui vào sọt rác? - Ê, Đông Ki-sốt! Nó nhìn sang bên kia đường, bọn Long “Đan-cô”, Thực “dân” và Lưu “chiến mã” ơi ới gọi. - Đi đâu mà buồn thỉu buồn thiu thế này? - Em Hoài đâu? Em Phí thị Hoài đâu? - Hoài với chả tiếc gì. Có mà hoài công thì có. Đứt rồi. - Đứt hẳn rồi à? - Em bảo là em còn phải học, bao giờ đỗ đại học em sẽ trả lời. - Bao giờ đỗ đại học... Tinh vi con cu li, cứ nói trắng phớ ra là tôi đếch thèm anh có hơn không. - Quên nó đi. Đời là cái đinh, tình là cái que. Uống đi! Nó ngửa cổ uống ly trà đá. - Buồn làm cái gì? - Thực “dân” vỗ vai - Thi sĩ thì phải thất tình mới ộc ra thơ được chứ. - Em Hoài trông cứ như cục cơm - một sản phẩm quá đát của Chúa. Bỏ là phải. - Sao, nó mời mày uống chè cây đa à? Thâm thật. Ý nó muốn chửi mày là dạng si lì mặt đấy. Láo, láo quá! Phải tay tao... Một cục tự ái nghẹn ở cổ. Ừ nhỉ, thế mà nó không nghĩ ra. Nàng lại còn mượn cớ mắng chó để chửi nó nữa chứ. Căm thù, căm thù. Thằng Thực “dân” móc túi trả tiền và ngửa cổ hát: Năm, mười, mười lăm, hai mươi, con cua có càng anh không dám bắt, con cua gãy càng anh bắt cho em xem. Này em ơi có thấy anh tài không...
- Hai cô bé ngồi ở bàn bên kia bấm nhau cười rúc rích. Nó cũng phì cười. Thằng Thực “dân” mới chuyển về được hai tháng mà hòa đồng nhanh thật. - Nói tóm lại là, kẻ chinh phục E-vơ-rét có khi lại ngã trước một gò đất thấp. Nam nhi hảo hán phải biết xơi món... tim xào. Cả bốn thằng cùng cười. Có những trái tim bị sinh ra thiếu tháng, điều đó thật là tệ. Bởi vì ngay cái sản phẩm hoàn hảo nhất, một trái tim khỏe mạnh, cũng đã là lỗi lầm công nghệ của đấng tối cao. Giá như Chúa cho mỗi con người khốn khổ hẳn hai trái tim thì nó sẽ có bầu có bạn, sẽ chẳng đến nỗi cô đơn phải lồng lên đi tìm tim kẻ khác. Đằng này, Chúa làm có độc một trái tim, đã thế lại còn tỉ mẩn chia nó ra thành bao nhiêu ngăn tí tẹo, ngăn nào cũng rỗng, cũng đòi được lấp đầy. Thế nên cái thằng ranh Ê-rôt [1] mới có dịp mà tung tẩy. Cái công ty của ông tơ bà nguyệt già cố đế đại vương mới có đất làm ăn. Mỗi năm trên trái đất này tốn bao nhiêu là tiền bạc, giấy mực cho cái việc ấy. Nào là nhà tư vấn ơi! Em Lo Ve một nàng. Nào là chị Thương Thương ơi, em Xì trum một đứa. Chị Tầm Thư ơi, tôi muốn chết quá. Rồi 108 đấy à? Tôi đang chán cơm, thèm đất, thích nghe kèn. Tôi biết chọn ai bây giờ... Hu... hu... Sao không ai yêu tôi thế này... Gừ... gggừ... Kể ra thì một phần cũng tại người ta nuông chiều trái tim một cách quá đà, nên nó liên tục kêu ca: không ngủ yên, rồi hoang vu, ngục tù, băng giá. Cứ xem lá phổi kia kìa, nó bị hun bởi khói thuốc, bởi bụi và khí độc mà nó có lắm lời thế đâu, cùng lắm cũng chỉ vài tiếng khọ khẹ khô khốc, chẳng tạo được chút mỹ cảm nào. Nhưng thôi, hãy quay lại với anh chàng Đông Ki-sốt vô tích sự của chúng ta, cái gã có trái tim sinh thiếu tháng và có nhiều ngăn. Gã chưa đủ thời giờ để lành vết thương thì đã kịp nhưng nhức một mầm yêu mới. Nàng học sau nó một lớp. Cùng trường nhưng khác buổi. Nó gặp nàng trong buổi sinh hoạt Câu lạc bộ Thơ của trường. Câu lạc bộ ba bốn tháng mới sinh hoạt một lần, mà trước đây thì mắt nó bị cái bóng của Hoài to như cái liếp che đi tất cả vẻ đẹp của trời xanh.
- Nhưng nay, mây mù đã bị quét đi rồi. Trời sáng lên rồi. Đời lại có điện rồi, em ơi! Nó đã gặp nàng. Ôi! Lần đầu tiên nó biết thế nào là bão từ. Nàng như là nam châm, còn nó như là mạt sắt. Hôm ấy, nó đọc thơ trong niềm xúc cảm vô biên. Cao hứng, nó đọc luôn bài tứ tuyệt không đề nó vừa cảm tác để ngầm tặng cho nàng: Em về bên sông con sóng hát Em về vườn cũ cỏ đơm hoa Về tắm hồn anh sa mạc khát Sỏi đá hồn anh biết hát ca. Cuối buổi, thật bất ngờ, nàng lại gần nó và tặng nó một bông phăng đỏ. Hoa thì nhẹ nhàng mà hạnh phúc thì quá nặng, bất ngờ đè bẹp rúm tâm hồn nó. Nó lặng đi, mãi đến khi tay trưởng nhóm nhe cái hàm răng vổ ra nhắc “Về đi”, nó mới choàng tỉnh mộng, nhớ ra rằng chưa kịp hỏi tên nàng. Có lẽ, đây mới là tình yêu đích thực của nó, thiếu Hoài, ấy quên, thiếu nàng thì nó không thể nào sống được. (Ái chà, thế ra mười mấy năm nay, bao nhiêu cơm gạo bố, mẹ nó đổ ra là để nuôi cái... xác chết đấy!). Một tuần nó trồng cây si âm thầm ở cổng trường. Cây si được tưới bằng nước mía. Hạnh phúc là phải biết đợi chờ, cũng như muốn ăn quả phải biết chờ người ta gọt vỏ. Nó hiểu được điều đó khi những phút đợi chờ thì dài dằng dặc, còn phút thấy nàng thì lại rất tí hon. Ừ, nhưng “gọi là tí xíu mà chẳng bé đâu”, bởi chỉ cần thấy nàng thôi là tim nó hét lên rầm rộ, nó hóa khờ, hóa dại, tâm hồn nó thì vọt lên trời như phần trên của quả pháo thăng thiên. Cứ thế, cho đến một hôm, nó thấy nàng ngồi sau xe của một đứa con trai cùng lớp. Nó hoảng. Nó tự trấn an rằng: con gái vốn không thích con trai cùng tuổi. Nhưng nó vẫn không an tâm. An tâm làm sao được, nhỡ đâu nàng là một ngoại lệ thì sao? Hay là nàng
- biết nó trồng si nên cố tình trêu nó, con gái hay thế lắm. Nhưng, dù thế nào đi nữa, cũng phải tiếp cận nàng thôi. Làm thế nào bây giờ? Nó chợt nghĩ đến Thực “dân”... Thứ sáu mưa lã chã. Thứ bảy mưa lê thê. Chủ nhật mưa dầm dề, thút thít. Nó tìm được nhà Thực chẳng mấy khó khăn. Thực gật gù : - Hừ, em tặng mày hoa nghĩa là em đã cảm mến mày. Bây giờ phải tiếp cận. Đập chết luôn! - Nhưng tiếp cận thế nào? - Nó sốt ruột. - Thì cứ trực tiếp luôn, gây ấn tượng mạnh. Bọn con gái dễ bị xúc động vì một lý do rất lãng nhách. Mày cứ đợi một hôm nào mưa gió như hôm nay, chặn xe nàng lại trao cho nàng một nụ hồng. Rồi im lặng, khoảng một tuần sau đó xuất hiện lần thứ hai ngay trước cổng nhà nàng, trao một nụ hoa nữa. Lần thứ ba, mày lại xuất hiện và nói... - Anh yêu em? - Không. “Anh yêu em” thì xoàng quá. Mày là thi sĩ cơ mà. Mày phải nói rằng: “Anh muốn gặp em để tặng vạn nụ hồng, anh muốn tặng em cả thế gian này, tặng em cuộc sống của anh. Em biết không, em đẹp như một huyền thoại, như một di tích lịch sử đã... xếp hạng. Anh ước được làm giọt mưa trên mi mắt em. Chỉ xin em đừng để trái tim anh phải chết vì cô đơn trong giá lạnh...”. Đấy, mày phải nói như thế. Có hơi hạ thấp mình một chút cũng không sao. Đi câu mà. Đi câu thì phải nghĩ đến mồi của cá là con giun chứ đừng nghĩ đến món ăn của mình là cá. - Hay, mày nói văn hoa quá. Ghi lại cho tao. - Tao học lỏm trong cuốn 999 lời tỏ tình hay nhất thế giới đấy. Không cần phải ghi. Mày tập luôn đi, tao nhắc cho. Nào bắt đầu... Ấy ấy... chưa được. Khi nói câu: “Đừng để trái tim...”, mày phải đặt tay lên ngực, người hơi đổ về phía trước, mắt nhìn lên, lại đi, thế, thế có hồn rồi đấy. Nào lại lần nữa, thế, hơi khuỵu gối xuống... - Em đẹp như một huyền thoại... - Ơ, anh Đông. Anh với anh Thực tập kịch à?
- Nó giật bắn, quay lại. Há hốc mồm. Nàng! Nó lắp bắp : - Đây là... Đây là... - Đây là Hằng, em gái tao. Hằng biết anh Đông rồi à? - Ơ... Các bạn độc giả yêu quý của tôi ơi! Bây giờ, nó không còn mong gì “đập chết” người khác. Chính nó đang bị “đập chết”. Thằng anh nó to cao đến thế cơ mà. Ngay cái tên cũng đã làm cho bạn hãi rồi, phải không? Làm sao bây giờ, mách cho tôi với nào... Chú thích: [1] Thần tình yêu trong thần thoại Hy Lạp.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn