intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tình yêu và phép thử

Chia sẻ: Khanhlkkk Kahnh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

67
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

The only person, who is with us our entire life, is ourselves. Be ALIVE, while you’re alive. (Tôi phải tiếp tục sống, vì chỉ có một người ở với mình suốt đời, đó là chính mình. Bởi vậy, mình phải sống, khi mình đang sống!)

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tình yêu và phép thử

  1. Tình yêu và phép thử
  2. The only person, who is with us our entire life, is ourselves. Be ALIVE, while you’re alive. (Tôi phải tiếp tục sống, vì chỉ có một người ở với mình suốt đời, đó là chính mình. Bởi vậy, mình phải sống, khi mình đang sống!) Biên chầm chậm nói, cũng chẳng cần tôi phản ứng gì, Biên lại nói tiếp, cũng cái kiểu chầm chậm: - Biên đã đọc, ở trong một cuốn sách nào đó không còn nhớ tên. Chỉ còn nhớ những dòng rất ý nghĩa ấy! Tôi nhìn Biên. Biên đẹp, đẹp nhất là đôi mắt. Mẹ tôi bảo “Con trai mà mắt sâu thẳm, có ngấn nước, thế nào cũng khổ”. Tôi không biết Biên đã bao nhiêu lần thấy mình khổ sở nhưng tôi biết Biên ít khi vui. - Biên đã tìm thấy những gì trong những câu nói ấy? - Biên tìm thấy một sự cứu rỗi cho chính mình Thảo ạ! - Cứu rỗi? - Ừ, cứu rỗi! Không ai sống hộ mình... Biên bỏ lửng câu trả lời, đưa mắt nhìn tôi, cái nhìn buồn buồn như cầu cứu tôi đừng hỏi gì thêm nữa, hãy cứ lặng im như thế ngồi với Biên hết buổi chiều này như mọi buổi chiều khác. Tôi khẽ gật đầu, trước mặt tôi dòng sông Hồng cuộn đỏ phù sa, cái bãi bồi lóng lánh phía bên kia sông ánh lên màu hoàng hôn lạ lẫm.
  3. * Biên đứa con của người đàn bà chửa hoang ném lại trước cửa nhà một đôi vợ chồng hiếm muộn. Biên vĩnh viễn sẽ sống trong êm ấm và không bao giờ biết được điều đó nếu ba mẹ nuôi của Biên ít lâu sau đó sinh được một đứa con trai. Biên thành người thừa, lâu dần thành gánh nặng, thành cái gai, thành một nơi để trút mọi tội lỗi lên đầu. Học xong cấp 3, Biên xin ra ngoài, làm đủ việc tay chân nặng nhọc vừa đi học. Cuối cùng Biên cũng là “người nhà nước”. Tôi và Biên thân nhau đến mức chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng hiểu được nhau muốn nói điều gì. Nhiều người bảo chúng tôi đẹp đôi. Có lần mẹ tôi bảo: - Biên tốt đấy! Sao chúng mày cặp kè nhau mãi mà không yêu nhau nhỉ? Ừ nhỉ? Tôi và Biên đã đi bên nhau bao nhiêu năm, nhiều khi chẳng thể vắng nhau nhưng lại như chẳng cần nhau bao giờ. Giữa chúng tôi luôn có một khoảnh cách nào đó lớn lắm không thể vượt qua... Có phải chăng là những quãng lặng im. Biên cũng chưa bao giờ bảo sẽ yêu tôi cả. Chính tôi cũng nghĩ mình chẳng thể yêu Biên. Có lần khi Biên bảo: - Hay là mình thử yêu nhau đi. Có khi... Tôi bật cười: - Thảo không thử, vì vốn tình yêu không dành cho phép thử. Vả lại chúng ta yêu nhau thế nào được... Biên cười gượng gạo:
  4. - Ừ, tình yêu không dành cho phép thử... Tôi và Biên phải chăng là một thế giới khác. Một thế giới rất khác với thế giới thực dụng, xô bồ mà tôi đang sống và hỡi ôi trong khi những giá trị thực làm tôi đau đến chết đi được thì Biên luôn cứu rỗi linh hồn tôi bằng những quãng lặng im. Biên không lau nước mắt cho tôi nhưng luôn mang theo những gói khăn giấy. Biên có thể bỏ dở công việc đang làm để nhẫn nại chở tôi đi dọc bờ sông nghe tôi kể về những cuộc chia tay nhạt thếch. Trong cái lúc tôi không biết mình chờ đợi, khát khao điều gì và cố lấp liếm nỗi cô đơn, sự hẫng hụt khi những mối tình kém sâu sắc đến rồi đi chóng vánh thì Biên vẫn đi bên tôi. Bạn tôi bảo: Biên đang nhận sự hy sinh tuyệt đối vì tôi. Tôi cười nhạt bảo bạn đừng suy diễn. * Tôi lại yêu, lại chia tay, tôi tìm Biên định huyên thuyên kể cho Biên nghe về sự chia ly, cái giá của nhàm chán và giả dối. Biên đã đi công tác, rất bất ngờ và không báo cho tôi biết. Tôi gửi tin nhắn cho Biên: “Biên mau về sớm. Thảo chia tay Hải rồi...”. Im lặng. Một ngày, hai ngày, ba ngày... Tôi tự ái và nhủ: “Không cần Biên”. Một tuần... tôi bắt đầu ngóng tin Biên, nỗi tự ái xẹp xuống. Hai tuần, có điều gì đó
  5. rất lạ, mới mẻ ào đến trong lòng tôi. Dường như tôi nhớ Biên. Tôi tha thẩn trên những con đường Biên vẫn chở tôi qua. Tôi nhận ra thực ra tôi cần Biên nhiều hơn tôi tưởng. Ba tuần, tôi nhận được email của Biên. “Thảo thân yêu! Biên đang trên một chuyến xe và tay lướt trên phím bấm cũng rung rinh trên những nhịp chuyển động của nó. Trời đang mưa. Xe lướt qua những khu phố sáng đèn và đang tiến đến phía trước là con đường dẫn qua cánh đồng âm u, phẳng lặng. Thảo thấy không? Những mảng đối lập của cuộc sống tồn tại rõ nét trên đường chúng ra qua. Lộ trình của Biên khá dài, chuyến công tác có thể sẽ đến tận năm sau, Biên sẽ đến Làng Vân, một ngôi làng heo hút dưới chân đèo Hải Vân, trước mặt là biển, sau lưng là núi. Biên nghĩ, Biên sẽ có nhiều việc ở đó để làm. Biên nhớ Thảo. Biên nhớ những con đường chở Thảo đi quen thuộc đến từng góc phố. Ba tuần trước Biên có đến tìm Thảo. Biên đã thấy Thảo một mình đi trên con đường vắng sau khi chia tay với Hải. Đã 3 lần, Thảo nhỉ? Ban đầu là Duy, Thảo khóc nhiều đến mức ướt đẫm vai Biên. Lần thứ hai là Phong, Thảo khóc ít hơn nhưng buồn đến cả tháng. Lần này là Hải, Thảo chỉ lặng im... Mỗi lần Thảo như thế, Biên luôn cảm thấy như chính mình đau. Biên đã định chạy đến bên Thảo, nhưng Biên chựng lại, Biên không muốn phải chứng kiến Thảo lâm vào những cảnh tương tự, những thay lòng và giọt nước mắt của kẻ đến người đi rồi đến lúc Thảo sẽ chai sạn mất cảm xúc, khi ấy Biên ở đâu trong cảm xúc của Thảo? Biên đã
  6. đi ngay vào sáng hôm sau, Biên biết tối ấy Thảo sẽ tìm... Đừng giận Biên nhé. Thảo rất nhớ! Xe vừa lướt qua một vùng sáng, trời đã ngừng mưa, đêm khiến con đường trở nên bí ẩn, cũng chỉ còn Biên lóc cóc gõ phím, mọi người trên xe đã nhẹ nhàng giấc ngủ. Lặng im, không gian lặng im đến mức Biên có thể nghe tiếng thở đều đặn của một cô gái trẻ ngồi bên, Biên thấy cô gái ấy khóc rất nhiều khi lên xe, chàng trai đưa tiễn dường như cũng khóc. Cô ấy kể, cô ấy chia tay người yêu vì anh và cô đều có những bổn phận thiêng liêng nhất mà cả hai phải thực hiện. Biên nhói lên nỗi xót xa nhưng vẫn nhận ra đó là một cuộc chia tay thật đẹp, đầy hy sinh Thảo ạ. Biên ghét những quãng lặng im. Thảo không bao giờ nhận ra sau cánh cửa khép lại khi Biên đưa Thảo về nhà, Biên đã quay lại đứng rất lâu... Biên trách mình ghê gớm lắm... Trách mình sao không nói nên những lời tha thiết, Biên có thể nói được như thế lắm chứ. Biên có thể ôm lấy Thảo khi Thảo đang khóc run bần bật. Nhưng Biên biết nói gì đây khi Thảo chưa bao giờ biết rằng Biên đã xót, đã muốn đấm vào bản mặt gã đàn ông kia đã không đem lại cho Thảo một tình yêu đủ lớn... Biên ghét những gã đàn ông không xem trọng, giữ gìn tình yêu mà Thảo đã trao... Khi một người tiến đến và Biên biết lùi lại. Thảo biết không, vì Thảo chưa bao giờ biết Biên cần Thảo hơn một vòng tay thật thoáng qua những lúc này. Khoảng cách, sự lặng im chỉ là cái cớ cho Biên giấu đi cảm xúc trong lòng mình rằng Biên... Biên không bao giờ thử yêu với Thảo... rằng Biên chỉ có một lựa chọn duy nhất và cuối
  7. cùng, đó là Thảo! Tình yêu vốn không phải là phép thử, không phải điều chia sẻ được, để quơ tay cho mình có nhiều chọn lựa... vì... tình yêu khi đã bước đi, không thể quay lại nếu nhận ra chọn lựa thứ hai của mình là sai lầm. Nếu là Biên, khi yêu Biên không suy xét xem người con gái khác có yêu Biên nhiều hơn không, Biên không hỏi xem người con gái ấy có khơi gợi trong Biên cảm xúc hay không? Bởi vì, quan trọng nhất vẫn là Biên yêu người ấy...”. Tôi ngồi lặng đi, trước mắt tôi không phải là màn hình laptop mà tôi như nhìn thấy gương mặt Biên, nụ cười Biên. Nước mắt tôi lăn dài, lần đầu tiên tôi khóc vì Biên chứ không phải vì những lần chia tay nhạt nhẽo... Tôi không kịp nghĩ nhiều về những điều đã qua hay những điều sắp đến giữa tôi và Biên. Tôi đứng tựa lưng vào cửa sổ nhìn khóm thủy trúc Biên trồng trong ô đất nhỏ ngoài hiên. Dưới ánh sáng hắt ra từ căn phòng, tôi nhìn rõ những cánh lá rung rinh... Làng Vân chắc không xa lắm, chỉ khoảng hơn một ngày đường... 20/10/2012 18:17 NGUYỄN THỊ VIỆT HÀ
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2