CHƯƠNG 16<br />
<br />
Simon nhìn cặp hông đung đưa của Helen khi cô đi lên cầu thang.<br />
Cô đã giận, nhưng cô cho qua. Anh biết màn thể hiện tiết tố nam tính<br />
của mình đã khởi động cá tính thế kỷ XXI của cô, nhưng không còn<br />
cách nào khác. Sẽ có nhiều hơn một Geer ở đây trước khi họ có thể<br />
trở về thời đại của cô an toàn, thế giới cô sống. Tốt nhất tất cả họ nên<br />
biết bây giờ cô không “rỗi việc”.<br />
Và đúng là như thế.<br />
Anh không ngừng suy nghĩ thêm ba mươi giây nữa cho đến khi<br />
tìm thấy Todd và Ian đang khom lưng nghiên cứu bản đồ trong phòng<br />
sách.<br />
Họ chỉ liếc nhìn anh một cái rồi quay lại tấm bản đồ. “Nếu ta đang<br />
ẩn náu ta sẽ cần nơi ở, nước và lương thực. Chỉ có hai chỗ mà bọn ta<br />
nhìn thấy là đáp ứng được các nhu cầu đó. Đây và đây.”<br />
“Nghe có vẻ ông có kế hoạch trinh sát đêm cho cháu”, Simon nói<br />
khi vừa bước vào phòng.<br />
“Chỉ khi cháu sẵn sàng. Cháu đã vất vả cả ngày.”<br />
Anh đã bay hơn năm mươi dặm trong ba ngày trời. Anh đã kiệt<br />
sức.<br />
Tuy nhiên, gia đình cần anh, và anh không muốn phụ lòng họ.<br />
“Cháu sẽ ăn và nghỉ ngơi. Sau đó thì sẵn sàng.”<br />
Ian gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng anh. “Đừng cố sức. Cháu sẽ chẳng<br />
giúp được ai nếu bị bệnh… hoặc tệ hơn.”<br />
“Cháu sẽ ổn.” Simon bỏ qua ánh mắt giữa Ian và Todd, nói thêm,<br />
“Nhắc đến bệnh tật, kế hoạch của cánh phụ nữ đã thành công. Rõ<br />
ràng là Amber đã cảm thấy khá hơn”.<br />
“Cháu gặp nó chưa?”<br />
“Chưa. Helen xuống đây kể với cháu.”<br />
<br />
Ian ngồi vào ghế và gục đầu. “Cảm ơn Chúa.”<br />
Chỉ cần nhìn thấy Ian thả lỏng trên ghế của mình là đủ hiểu tình<br />
hình sức khỏe của Amber nghiêm trọng thế nào. Simon trách mình đã<br />
không chú ý nhiều hơn. Anh biết khi lâu đài tràn ngập người, quyền<br />
năng đặc biệt sẽ quấy rầy cô ấy trừ khi cô ấy ở suốt trên lầu, nơi có thể<br />
đặt một số rào cản giữa cô ấy và tất cả mọi cảm xúc bên dưới.<br />
Tuy nhiên, anh đã không nhận ra sự ảnh hưởng của Ian. Người<br />
đàn ông mang gánh nặng của gia tộc, thôn làng và tấm lòng của các<br />
hiệp sĩ trên vai, nhưng mối quan tâm dành cho cô con gái út chưa bao<br />
giờ giảm sút. Simon biết nếu Amber đã kết hôn, yên ấm, Ian sẽ không<br />
bị cảm xúc của một bậc phụ huynh làm tan nát trái tim. Nhưng quyền<br />
năng của Amber đã biến thành một lời nguyền.<br />
Lúc cô và Simon còn trẻ, sau khi đánh bại Grainna, cô bắt đầu<br />
cảm nhận được sự thay đổi trong các khả năng của mình. Thời điểm<br />
đó, Simon ở bên cạnh cô nhiều giờ liền, trò chuyện, suy niệm về cuộc<br />
sống. Qua năm tháng chúng gây hại cho Amber, cô trở nên xa cách<br />
hơn. Những người cầu hôn ngỏ ý đến nhưng cô không chịu đựng<br />
được khi chạm vào họ.<br />
Gia đình chẳng thể làm gì. Họ cố phong tỏa phép thuật của cô. Họ<br />
cầu khẩn các vị Tổ tiên rủ lòng thương thu hồi phép thấu cảm của cô,<br />
như thế cô sẽ có được sự bình yên.<br />
Nhưng không điều gì hiệu quả.<br />
Bây giờ, nhờ đề nghị của Helen, một chiến thuật khác được thực<br />
hiện, và Amber đã có được sự trợ giúp phần nào.<br />
Các vị Tổ tiên đã lên kế hoạch cả. Ai mà biết được, có lẽ họ là<br />
Thiên thần của Chúa, làm việc cho ngài để giữ thế giới quý giá của<br />
ngài không sụp đổ bởi bản chất loài người.<br />
“Chiến lược có thể đợi, Papa.” Simon sử dụng xưng hô thời thơ<br />
đấu để gọi Ian, một danh xưng mà người đàn ông lớn tuổi thấy yêu<br />
mến mỗi khi Simon gọi. “Hãy đến thăm Amber khi các sức mạnh còn<br />
hiệu lực.”<br />
<br />
Ánh mắt Ian sáng ngời nhìn Simon. “Đúng. Cháu nói đúng, cháu<br />
trai. Chiến thắng một cuộc chiến có ý nghĩa gì nếu ta không thể giúp<br />
con gái mình.”<br />
Simon biết Ian không hoàn toàn nghĩ như vậy. Ông sẽ chiến đấu<br />
đến cùng cho dân làng và cho con cháu mình.<br />
Todd cuộn bản đồ và kẹp dưới cánh tay rồi theo họ bước qua cửa.<br />
Lúc họ tiến vào phòng, Amber, Duncan, Fin và Lora đã tới. Helen<br />
ngồi cạnh Amber và hầu như không để ý đến sự hiện diện của Simon.<br />
“Cha!”, Amber thốt lên và dang rộng vòng tay.<br />
Cả phòng lặng đi lúc Ian ôm chầm con gái mình lần đầu tiên trong<br />
suốt nhiều năm trời. Không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Nước mắt lăn<br />
dài trên những gò má, mấy người đàn ông chớp đôi mắt ngấn lệ.<br />
Simon cảm thấy nghẹt thở. “Tốt rồi. Quá tốt rồi.”<br />
“Con sẽ choáng, Ian. Để con ngồi xuống”, Lora nhắc nhở chồng.<br />
Ian liếc sang vợ thật nhanh rồi đỡ con gái ngồi xuống ghế.<br />
“Choáng sao?”<br />
“Một chút ạ”, cô thú nhận.<br />
“Ngay cả khi mọi thứ đã lắng dịu”, Myra nói.<br />
“Quyền năng biến mất rồi à?”<br />
Amber lắc đầu. “Không mất. Đã ẩn đi. Khi con chạm vào cha”, cô<br />
đặt một bàn tay lên má ông. “Con biết cha đang quan tâm, nhẹ lòng,<br />
nhưng cảm xúc đó không làm con ngộp thở. Con không còn cảm giác<br />
được mọi người trong phòng cùng lúc, và số người dưới lầu thì chẳng<br />
thấy gì nữa.”<br />
Tara hôn lên gò má chồng. “Em phải kể với lũ trẻ, cho chúng biết<br />
chúng có thể tới thăm.”<br />
Duncan đặt tay quanh eo bà. “Anh đi với em.”<br />
<br />
“Bọn anh cũng nên rời khỏi đây”, Todd thông báo. “Anh vui khi<br />
thấy em khá hơn, Amber.”<br />
“Cảm ơn anh.”<br />
Mọi người, trừ Simon, Helen, Ian và Lora, đều rời khỏi phòng<br />
Amber. Lora ngồi xuống nắm bàn tay con gái, Helen ngồi phía bên<br />
kia.<br />
“Nụ cười của con lại tỏa sáng”, Lora nói.<br />
“Con sợ mình phải khoác áo choàng khi tắm. Tuy nhiên, vẫn tốt<br />
hơn khi gánh sức nặng cảm xúc của tất cả mọi người.”<br />
Simon khuỵu gối cạnh Amber. “Có thể là sẽ tìm được những y<br />
phục khác.”<br />
“Hiện giờ thứ này đang hiệu quả.” Cô rúc vào tấm áo như thể nó<br />
là một chiếc chăn dành cho ngày lạnh nhất trong năm. Amber che đi<br />
cái ngáp dài sau bàn tay. “Cô có thể ngủ mấy ngày liền.”<br />
Ian gật đầu với Simon. “Vậy mọi người sẽ để con ngủ. Simon, giờ<br />
cháu cũng nên nghỉ ngơi. Cháu có cả đêm dài đang đợi phía trước.”<br />
“Chuyện gì xảy ra?” Amber tránh xa hầu hết mọi hoạt động của<br />
lâu đài trong nỗ lực cứu vớt tình trạng của mình.<br />
“Chẳng có gì con phải lo lắng đâu. Đêm nay, Simon lại đi trinh<br />
sát.”<br />
“Chẳng phải anh vừa trở về sao?”, Helen hỏi.<br />
“Từ vài giờ trước. Anh ổn.” Nhưng anh đã quá mệt mỏi và biết<br />
rằng ngủ vài giờ sẽ có ích cho mình.<br />
Helen nheo mắt, cảm thấy không tin.<br />
“Đi ngủ thôi. Bà sẽ mang thức ăn lên phòng cháu”, Lora ra lệnh.<br />
“Còn ngài nữa, chồng ta, lần cuối cùng ngài ăn là khi nào?”<br />
Ian nháy mắt với vợ. “Ta có thể ăn.”<br />
<br />
“Ta đi với hai người. Helen, phiền cháu ở lại với Amber một lúc<br />
nhé?”<br />
“Con không phải đứa trẻ”, Amber nói với Lora.<br />
“Mẹ biết, nhưng con là đứa trẻ của mẹ và mẹ bận tâm. Chúng ta<br />
không biết điều gì sẽ xảy ra với thứ này.” Lora trỏ vào mép áo choàng.<br />
“Cho đến lúc đó, con nên có người bên cạnh.”<br />
Amber cúi đầu tiếp nhận giọng khuyên nhủ của mẹ.<br />
Simon rời phòng với ông bà, cảm nhận được cái nhìn chằm chằm<br />
của Helen trên lưng mình.<br />
***<br />
Giữa hàng hiên không có gì ngoài ánh trăng sáng, Simon lắng<br />
nghe tiếng xầm xì của đám đàn ông bên dưới. Hầu hết họ, giống bất<br />
kì bên nào trong cuộc chiến, đang nói về các cuộc chinh phạt, mong<br />
muốn nhìn đối phương sụp đổ. Điều làm Simon bối rối là sự khinh<br />
thị của những gã này dành cho gia tộc MacCoinnich.<br />
Từ những gì Simon thấy, không ai trong số chúng từng có bất cứ<br />
mối quan hệ vào với người nhà Ian hay người nhà Simon. Tuy nhiên,<br />
chúng nói đến chuyện sẽ bắt họ, vũ nhục và tra tấn. Quá kì lạ. Tại sao?<br />
“Chúng ta sẽ loại bỏ mọi chướng ngại vật và đưa phụ nữ đi.”<br />
“Phải, họ là phần thưởng xứng đáng.”<br />
Helen.<br />
Chúng theo đuổi phụ nữ sao?<br />
Một gã cầm đầu đang ở đâu đó trong đám người, Simon quyết<br />
tâm tìm ra hắn. Cái tên McNeil chưa từng được nhắc.<br />
Điều gì đó không được thêm vào. Một cuộc vây thành thường<br />
không bắt con tin.<br />
Simon bay qua những ngọn cây, giữ hình dạng chim ưng của<br />
<br />