intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tôi không phải Romeo và em không phải Juliet

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

41
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Những ngày sau đó, Long hay hỏi thăm Nhã Lan, anh hỏi cô thi trường nào, cô nói cô thi Đại học Khoa học – Xã hội và Nhân Văn, khoa Quan hệ quốc tế, anh đang mong tới tháng bảy này được chở cô đi thi, trực tiếp động viên cô, nghĩ như vậy, làm cuộc sống anh thêm phấn khởi, vui vẻ… Ngày 8/3, anh chúc những người phụ nữ quan trọng và ý nghĩa nhất của anh được hạnh phúc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tôi không phải Romeo và em không phải Juliet

  1. Tôi không phải Romeo và em không phải Juliet. Nhưng có lẽ... ta yêu nhau! Những ngày sau đó, Long hay hỏi thăm Nhã Lan, anh hỏi cô thi trường nào, cô nói cô thi Đại học Khoa học – Xã hội và Nhân Văn, khoa Quan hệ quốc tế, anh đang mong tới tháng bảy này được chở cô đi thi, trực tiếp động viên cô, nghĩ như vậy, làm cuộc sống anh thêm phấn khởi, vui vẻ… Ngày 8/3, anh chúc những người phụ nữ quan trọng và ý nghĩa nhất của anh được hạnh phúc. Năm nào anh cũng điện hoa về tặng mẹ anh, hai em gái anh, còn Nhã Lan, anh chỉ chúc thôi. Có một món quà nhỏ, anh tự học cách làm trên mạng, tất nhiên khi Long làm ra thì trông nó hơi xấu và thô, “Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” – anh hiểu mà, anh cũng muốn dành tặng Nhã Lan, nhưng rồi gửi cô với thần phận gì đây, nghĩ vậy nên anh giữ lại “Món quà không bao giờ gửi” đó, đặt nó trân trọng trên kệ sách trong phòng ngủ, nơi mà anh hay nhìn nhất. Mỗi lần nhìn thấy món quà nhỏ ấy, anh lạ cười… Một ngày tháng tư, anh nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt… từ mẹ Nhã Lan, anh khá ngạc nhiên kèm chút thảng thốt nhưng không, mẹ cô nhờ anh
  2. đón Nhã Lan tại trạm xe Thành Bưởi – Lê Hồng Phong, cô đi tái khám tại bệnh viện Đại học Y Dược. Anh vui vẻ nhận lời… Sáng 19/4, anh chờ Nhã Lan từ sớm tại nhà xe, khoảng hơn sáu giờ, cô đến nơi. Chở cô đi tái khám, bác sĩ bảo nội soi bao tử, số thứ tự của cô đầu giờ chiều mới được khám, nội soi xong, Nhã Lan khá mệt mỏi. Bệnh viện hẹn sáng ngày kia quay lại lấy kết quả, do bác sĩ của cô ngày hôm đó mới khám lại Long đành chở Nhã Lan về nhà nghỉ ngơi vì từ sáng tới giờ, cô có được chợp mắt phút nào đâu, trông cô còn đừ đừ nữa. Vậy là chuyến đi tái khám của Nhã Lan từ một ngày bị đẩy lên ba ngày vì “sự cố” nho nhỏ ấy… Tối hôm đấy, thấy Nhã Lan đã hơi khỏe lại, Long chở cô đi ăn tối, rồi họ ra hóng mát trên cầu Thủ Thiêm… - Aaaaaaaaaaaaaa… - Nhã Lan la một cách sảng khoái - Đẹp quá phải không em? - Dạ! - Thôi kệ, sẵn dịp này, em nghỉ một hai bữa xả hơi luôn, sức khỏe quan trọng mà, em học nhều là bức đó… - Nhưng sắp thi rồi với mới biết mấy môn thi tốt nghiệp nên em lo quá anh! - Thôi, đừng lo nữa em, học hành thêm một hai bữa cũng không hơn gì đâu… mà em nói mẹ bị delay lại hai ngày chưa? - Dạ rồi, mẹ nói có cần mẹ xuống không, em nói có anh giúp rồi với mẹ kêu tranh thủ khám xong về đi học. -Ừ - Anh đi mua nước uống nha! - Dạ! Lát sau, Long quay lại với hai chai Latte nâu… - Trời, còn nhớ em thích Latte nâu luôn hả? - Ừ, anh mà… Hi hi…
  3. Sở thích uống Latte nâu của Long là “lây” từ Nhã Lan, anh ban đầu cũng ghét thứ nước đóng chai lợ lợ này lắm, nhưng có câu “Yêu ai yêu cả đường đi”, thôi thì yêu luôn chai Latte nâu “của người ta” chứ sao… Long và Nhã Lan về nhà tầm chín rưỡi, thấy còn sớm nên anh mở phim để cả hai cùng xem. Nhã Lan xem được hơn một nửa rồi ngủ trên đùi Long từ lúc nào không biết, anh nhìn cô ngủ mà quên mất phim hãy còn đang chiếu… “Kính coong, Kính coong” – khoảng mười một rưỡi đêm, có tiếng chuông cửa. Quái lạ, giờ này ai còn mở cửa nữa ta, Long suy nghĩ. Tiếng chuông vừa đủ nghe và cũng không làm Nhã Lan thức giấc. “Kính Coong…” – tiếng chuông cửa kêu lần hai, Long bước ra mở cửa, trước đó, anh không quên kê đầu Nhã Lan tựa trên chiếc gối Sofa nhỏ… Cánh cửa mở ra, Long khá ngạc nhiên khi người bấm chông là Trương Bình… - Ủa , Bình sao giờ tới đây? - Ừ, tính qua xin mày cho ngủ nhờ, tao về trễ nên chủ nhà trọ đóng cửa mất tiu… Ái chà, khó khăn đây, đúng là hồi kia, Long có nói là nếu ba đứa bạn Bình, Huy, Khánh nếu về trễ thì qua nhà Long ngủ. Và đến giờ… chỉ có Trương Bình là qua “xin tá túc” nhiều nhất. ba bốn lần gì đó, do anh ta xin làm thêm buổi tối và đôi lúc có hay quá giờ. Nói chung, là việc cho Bình ngủ lại, đối với Long là chuyện thường nhưng hôm nay thì khác vì đang có Nhã Lan ở đây… - Nhưng, hôm nay không tiện cho lắm… - Gì ba, sao không tiện? - Ừ, thì không tiện, biết vậy được rồi mày!... Hay mày đi khách sạn ngủ đỡ…
  4. - Ừ, vậy thôi, chứ biết sao giờ… Nhưng một dòng suy nghĩ hiện lên trong tâm trí Long, trời cũng nhá nhem tối rồi, Trương Bình chẳng biết có tìm được khách sạn không, chưa kể nguy hiểm nữa chứ. Với lại, gần cuối tháng rồi, Bình đâu còn dư dả mà kêu nó đi khách sạn ngủ chứ. Thấy Trương Bình quay lưng đi được vài bước, Long kêu lại… - Bình! Thôi vào nhà tao ngủ đi, khách sạn giờ cũng không có đâu, với khuya rồi, nguy hiểm lắm… - Ừ, vậy cám ơn mày nhiều nghe! – Trương Bình chỉ bạn mình nói như vậy vì trong túi anh hiện giờ còn gì có tiền ngủ khách sạn, nếu Long không cho, anh có nước xách xe chạy vòng vòng tới sáng rồi về quá. - Nhưng mà, mày phải hứa với tao là không làm ồn, vô là ngủ liền nha! - OK, yes sir!... Trương Bình vào nhà, nhìn trên salon thấy Nhã Lan đang ngủ, tức thì, anh chỉ trỏ Long rồi cười như trêu Long: “Mày nha, tao thấy rồi nha! Hức, cái thằng, mê gái bỏ bạn mà được hả?”. Long không nói gì, chỉ đưa tay lên miệng ra hiệu Bình giữ im lặng rồi chỉ tay vào phòng ngủ cạnh phòng Long như muốn nói tối nay Bình sẽ ngủ ở đó. Bình ta còn cố ba lém le lưỡi, đưa tay lên má trêu Long… Khi vào phòng, Bình còn cố ngó nghiêng, liếc dọc, anh thấy Long ngồi vuốt mái tóc Nhã Lan, nhìn cô say đắm… “Ái chà, cái thằng ghê gớm thiệt!” – Bình thầm “phục” Long, chỉ có Long mới có bạn gái trong bống đứa, chưa kể bạn gái còn quá ư là xinh nữa chứ! Sáng, Trương Bình về rất sớm nên Nhã Lan không biết tối qua có mặt anh ở nhà Bảo Long… Tới khoảng trưa, Long nhận được cuộc điện thoại của Bình, anh nhắc Long về sinh nhật của Trúc Thư – bạn chung lớp cấp ba của “bộ tứ FA”. Tất nhiên, Trúc Thư đã tận tay mời, Long không thể từ chối
  5. nhưng anh cũng không muốn để Nhã Lan ở nhà một mình. Chưa kịp nói, Trương Bình đã nói hộ anh… - Mày đưa Nhã Lan đi cho vui nha! Con Thư nó dễ tính lắm, người đâu, quà đó được rồi… Long có nói Nhã Lan, cô có từ chối mấy phen vì ngại, toàn bạn của anh có phải bạn của cô đâu, nhưng rồi do anh thuyết phục dữ dội quá, cô cũng đi... ---------- Tại sinh nhật Trúc Thư, mọi người ăn uống no say tại quán ăn, sau đó kéo nhau vào hát Karaoke, cả nhóm bạn Bảo Long gọi đó là một “kịch bản kinh điển” vì sinh nhật ai cũng tổ chức như vậy, đứa nào khá khẩm hơn thì đẻ thêm tăng ba vào Bar, sàn – nhảy nhót, những lúc ấy Long đành kiếu đi về vì anh cảm thấy mình không hợp với những nơi như vậy. Nhã Lan tới dự sinh nhật với tư cách em gái của Long, tụi Bình, Khánh, Huy cũng nói đỡ cho Long là em gái thôi, cả ba đã cứu Long một bàn thua trông thấy vì cỡ như Bình mà cứ một em yêu, hai bạn gái có phải Long chẳng biết nói sao với Nhã Lan nữa, chắc cô bỏ về quá. Với một phần, cả ba cũng tôn trọng tình yêu của Long, họ biết điều nào nói được, điều nào không thể Public và chung quy, họ biết đám con gái lớp họ là “chúa nhiều chuyện”. Vào Karaoke, cả đám đều uống bia, chỉ tha cho Nhã Lan và Trương Bình vì ai chẳng biết “tửu lượng” khủng khiếp của hắn. Từ tết đến sinh nhật Trúc Thư, chưa bao giờ Long uống nhiều như vậy, nhưng đô bia của Long là có tiếng trong lớp nên dù sao anh cũng trụ được kha khá… Nhưng uống bia ào ào cũng phải cần giải tỏa chứ với tình hình là Bảo Long muốn “hò” lắm rồi, anh thấy cũng cần phải “hò” ra để bớt nhức đầu mà chở Nhã Lan về chứ… Trong lúc Bảo Long vào WC, Trương Bình đã biết một bí mật mà Long muốn mãi mãi giấu kin với cả ba người bạn thân nhất của mình… Điều làm anh đau đớn hoài và chẳng thôi nghĩ suy…
  6. Thấy Nhã Lan ngồi một mình, Trương Bình đến gần, ngồi xuống và trò chuyện cùng cô… - Nghe anh Long hay nói nhiều về em, hình như anh gặp em một lần rồi phải không? - Dạ, mình gặp nhau hồi hè trên Đà Lạt anh! -… - Ừ, em là em anh Long hả? – Ý Trương Bình không tiện hỏi là em yêu, muốn để Nhã Lan thừa nhận chứ chẳng lẽ anh hỏi hệch toẹt ra như vậy thì kỳ quá. - Dạ, là anh em! - Anh em gì em? – Bình nghĩ Nhã Lan hẳn còn đang bối rối hay e thẹn, muốn che giấu tình cảm với thằng bạn mình nên không nói rõ, “anh em gì”, “anh yêu” – “em yêu” chứ gì. - Dạ, anh em họ, em kêu mẹ anh Long bằng cô… - Là… là sao em? – Bình không còn tin vào mắt mình nữa rồi, sao Bảo Long lại giấu mình một chuyện “động trời” như vậy, anh không bao giờ dám nghĩ họ là anh em của nhau đâu. - Dạ, mẹ anh Long là em ruột ba em. “Trời, Long ơi, sao mày dám giấu một sự thật như vậy, tao đang không sốc vì quá sốc đây, mày dám yêu em gái mày sao, mà không phải yêu thường, mà còn yêu một cách đắm đuối, điên cuồng nữa, biết nói sao với mày đây hả Long?” – Trương Bình đang hết sức mông lung, mịt mờ, anh không dám tin những điều anh vừa “mắt thấy, tai nghe” kia là sự thật, nhưng làm sao được đây, khi chúng quả thật là sự thật, một sự thật hãi hùng… Lúc đó, Bảo Long vừa bước vào, tất nhiên, anh không thể biết chuyện gì đã, đang và sắp xảy ra. Còn Trương Bình, anh không uống giọt bia nào mà người ngồi thừ ra, mặt cúi gầm xuống như một người say vậy. Nhưng Bảo
  7. Long còn sức đâu mà để ý đến điều đó nữa cơ chứ, anh hơi không kiểm soát được mình rồi. Anh chào Trúc Thư cùng đám bạn để chở Nhã Lan về… Để lại tiếng cười, tiếng cụng ly ở sau và cũng để Trương Bình – người đương cơn mê sảng vì anh và Nhã Lan ở lại… Trên con đường từ quán Karaoke về nhà Bảo Long, anh vẫn chẳng mảy may biết được cuộc đối thoại kinh hoàng giữa cô gái đang sau lưng anh và người bạn thân nhất trong cuộc đời mình… Cho đến khi… - Anh à! - Có gì không em? - Dạ, ban nãy bạn anh nói chuyện với em… Cái anh mà hôm trước mình gặp trên Đà Lạt á! - À, thằng Bình á hả? - Dạ, hình như là ảnh… - Nó nói gì với em hông? - Dạ có, ảnh hỏi em là em anh hả?... Thôi rồi, “cây kim trong bọc lâu ngày chẳng thể giấu”, điều mà Long lo sợ nhất, muốn giấu kín nhất cuối cùng đã đến và nó được nói ra bởi người anh yêu chứ không phải từ anh… Lẽ ra anh không nên để cô đi sinh nhật Trúc Thư, lẽ ra, lẽ ra… bao nhiêu điều lẽ ra, nhưng đâu có thay đổi được sự thật mà anh sắp sửa nghe… Mà không, anh đủ tỉnh táo để biết được điều mình sắp phải đối mặt là gì… Nhưng chẳng lẽ phó mặt cho nó tới đâu thì tới. Người ta khi say, chỉ có hơi đau đầu thôi nhưng hơn ai hết, họ hiểu rằng những lúc đó bản thân họ tỉnh, tỉnh nhất, họ có thể suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo – những việc mà chẳng thể làm hay chẳng đủ dũng cảm quyết định trong lúc họ chưa có “hơi men” – và cái gọi là “rượu, bia”, suy cho cùng đó chỉ là một cách để họ rúc bản thân vào một con người khác, tạo cho mình những khả năng “không tưởng” mà thôi. Và cũng lạ, ngay thời khắc
  8. này đây, những cơn quay quay, bay bay vừa ban nãy của Bảo Long tự dưng biến mất, anh đã trở về với thực tại cay nghiệt… Anh mong là Bình sẽ hiểu anh như anh hiểu Bình, hiểu những gì anh muốn giấu, hiểu điều anh không thể nói ra và cậu ta sẽ giữ bí mật dùm anh, đôi khi, trong sự sợ hãi và thống khổ tột cùng, nguyện ước của chúng ta chỉ nhỏ nhoi và đơn giản vậy thôi! - Rồi em trả lời sao?... – Anh hạ giọng như một ca sĩ có chất giọng “5 quãng 8” đang ở khúc nhạc trầm buồn, tư lự nhất… - Dạ, em nói anh là anh họ em… Điều anh không muốn nghe nhất rốt cuộc thì cũng đã được nghe, lòng anh xót xa, tan nát thành muôn mảnh vỡ. Một cuộc sắp đặt khôn khéo của thượng đế đã cho những con người có những nỗi khổ vô tận, dai dẳng gặp nhau một cách không thể bi kịch hơn… - Ừ, đúng thật em là em họ của anh mà… Lúc này Long không khóc nhưng từng lời nói của anh như chan chứa hàng triệu lít nước mắt, Nhã Lan thật là em họ của anh, nhưng nếu anh nói như vậy nghĩa là anh chấp nhận cho cô một lối thoát, chấp nhận một mình tự hành hạ bản thân cùng nỗi đau của riêng mình, nào ai nói hộ lòng anh rã rời, rối bời ra sao ngay bây giờ. Anh quá yêu cô nên không muốn cuốn cô vào một định mệnh trớ trêu, nghiệt ngã mà anh luôn nghĩ do anh tạo ra, khi yêu người ta đáng thương vậy sao. Ai ai cũng sẽ buộc tội Long khi anh trót yêu người em họ của mình, nhưng họ nghĩ cho anh một chữ “số phận” không, vì số phận ghán ghép một cách vô thường, vô tình và lạnh lung như vậy nên có một người đàn ông đang đau thắt lòng; cạn nghĩ, cuộc tình “trái luân thường, đạo lý” ấy không ai có lỗi cả, chỉ có người đáng được yêu nhưng cuộc đời bắt anh ta phải yêu một người mà anh ta không được quyền yêu… “Đến chiếc lá cũng cần có nhau…” – một nữ nhạc sĩ đã viết như vậy trong bài hát của mình, đời lá vô tri vàng vọt theo thời gian cũng cần có một chiếc lá bên
  9. cạnh nhưng đời người, họ cần nhau da diết thì không ai tác hợp… Phải chăng “Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá” còn vui hơn làm người mà không được yêu người mình yêu… Đêm hôm ấy là một đêm không ngủ với Long, anh nằm trên băng ghế sofa ngẫm nghĩ về mọi chuyện, anh đã sai khi lỡ yêu người em gái mình, nhưng anh vẫn chọn con đường ấy vì anh tin vẫn còn có ngày mai… Long cũng không biết, đêm đó cũng là một đêm thức trắng của một người con gái, cô thì chưa rõ ràng như Long, cô chưa chắc là bản thân cô có thật sự yêu người anh trai mình hay không… Tâm trí cô thì luôn nói là không, làm sao cô yêu anh cô được nhưng con tim yếu mềm thay lại nói có, và ai cũng biết tình cảm hay tình yêu nói riêng sẽ được quyết định bởi trái tim hơn là khối óc của họ… Cuộc trò chuyện với Trương Bình đêm qua, cô hoàn toàn có thể tạo ra một nội dung sống động và che lấp đi sự thật “cần phải giấu kín” kia nhưng cô đã quyết định nói ra “điều Long không muốn nói” (với sự nhạy cảm và tinh tế của một người phụ nữ, cô biết anh luôn giấu chuyện cô là em họ anh), nhưng cô vẫn nói ra tất cả, đó không phải là lời khước từ của cô với anh, càng không thể là sự giải thoát cho anh và cả cho cô… Mà nói ra để được quyền cầu xin một sự chấp nhận, đồng cảm từ một người nữa có thể hiểu câu chuyện của cả hai trên con đười dài dằng dặt mà cô… chọn đi cùng anh… vì cô nhận ra mình có tình cảm với người anh trai mình… Sáng hôm sau, Long vẫn đưa Nhã Lan đến bệnh viện khám bệnh, sau đó, anh đưa cô ra xe về Đà Lạt, nhìn anh dửng dưng như chưa hề xảy ra câu chuyện tối qua, anh vẫn trìu mến quan tâm người em, mà với anh còn là “người yêu”, anh muốn chứng tỏ là anh không sao hết. Nhưng hơn ai hết, Lan biết rõ là anh có vấn đề, thà như anh cứ khóc thét lên, rên rỉ như vậy thì cô không lo bằng việc phải nhìn anh ép uổng bản thân anh phải cứng rắn… Khi con người ta phải chống chọi với những thử thách, cam go lớn lao nhất,
  10. họ thường tỏ ra mình là một người bản lĩnh, đủ sức đánh tan những vật cản trên con đường họ đi… Nhưng càng làm như vậy, họ càng cảm thấy bản thân họ yếu đuối, nhỏ bé và bất lực… Khi chuyến xe về Đà Lạt của Lan khởi hành, cô ngoái lại nhìn Long, chưa khi nào cô bịn rịn khi phải xa anh lúc này, cô nhìn anh vẫy tay thật lâu, rồi khi bóng anh khuất xa, cô lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi từ lúc nào… Xe đi được chừng hơn một giờ đồng hồ, điện thoại Nhã Lan rung lên, báo cô có một tin nhắn tới hộp Gmail của cô – từ Bảo Long… Bức mail khá dài có hơi sến súa, văn vẻ, với bao nỗi buồn, nỗi đau cùng tình cảm chất chứa trong lòng của một người con trai đang yêu một người con gái, của một người anh trót yêu cô em gái của mình… “… Anh quan tâm em hơn một người bạn, một người anh trai, anh biết em cảm thấy điều đó. Nhưng anh nói thật với em, anh không hề muốn làm bạn em hay anh của em đâu. Vì anh hy vọng mình sẽ là người em yêu của em. … Em có quyền từ chối anh, anh sẽ không trách em đâu. Nhưng anh phải nói ra lời từ sâu trong trái tim của anh. Anh khốn nạn quá phải không em… … Anh biết chuyện tình này quá ngang trái, bị nguyền rủa bởi nhiều người. Nhưng anh tin chỉ cần chúng ta không chê trách, sợ sệt, nguyền rủa nhau thì dù có phải hứng chịu bao nhiêu tảng đá, bao nhiêu sự khinh khi, anh vẫn đưa thân mình ra chở che cho em… … Giá như anh và em chẳng phải là anh em của nhau, giá như cha mẹ chúng ta là hai người xa lạ thì chúng ta không phải rơi vào một sự trớ trêu như vậy. Nhưng anh tin nếu cùng đồng tâm, chúng ta có thể vượt qua mọi cơn bão tố… … Nhưng em à, cuộc đời có mấy khi mà hững hờ, anh nghĩ là thà anh nói ra để được thanh thản còn hơn chôn chặt vào con tim cho nó thêm chai sạn…
  11. … Em không cần trả lời anh ngay, nhưng anh sẽ đợi vì anh hiểu em cũng có những nỗi niềm u uất, mãnh liệt như anh, đó là lý do anh yêu em…” Đọc xong bức thư của anh, cô không cầm được “cơn mưa lòng” đang chầu chực tuôn trào. Cô thương anh quá, ước chi xe quay ngược lại, cô sẽ ôm chầm lấy anh, vỗ vào ngực anh: “Anh dại quá, sao lại đi yêu người con gái như em, em không xứng đáng đâu!”. Cô không biết phải trả lời anh sao đây, dường như anh làm cô khó xử mất rồi, tình cảnh của cô vào anh sao éo le như vậy chứ…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
7=>1