<br />
<br />
<br />
Phần Thứ II<br />
<br />
<br />
<br />
Chương một <br />
Thám tử Poirot và bác sĩ Lord<br />
Thám tử Hercule Poirot hơi nghiêng cái đầu hình bầu dục sang<br />
một bên, mắt trợn lên vẻ dò hỏi, hai bàn tay chắp lại, chăm chú<br />
nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đi đi lại lại hung dữ như con<br />
thú bị nhốt trong chuồng.<br />
- Anh bạn trẻ muốn gì ở tôi nào?<br />
Bác sĩ Lord đứng sững lại, quay bộ mặt nhăn nhó đầy những<br />
nốt đỏ về phía thám tử.<br />
- Thưa ông Poirot, ông là người duy nhất có thể giúp được tôi.<br />
Cậu Stillingfleet đã kể rất nhiều chuyện về ông cho tôi nghe. Cậu<br />
ta kể rằng trong vụ Benedict Farley, ông đã làm nên những<br />
chuyện thần kỳ. Tất cả mọi người đinh ninh đấy là một vụ tự tử,<br />
nhưng ông lại chứng minh với đầy đủ bằng chứng, đấy là một vụ<br />
giết người.<br />
- Vậy phải chăng trong số bệnh nhân của anh bạn có một ca<br />
tự tử mà anh đang hồ nghi có thật là tự tử hay chính là một vụ<br />
án mạng?<br />
Bác sĩ Lord lắc đầu rồi ngồi xuống trước mặt người thám tử<br />
lừng danh. Viên bác sĩ trẻ nói:<br />
- Một phụ nữ trẻ sắp bị đưa ra tòa về tội giết người. Tôi mong<br />
ông tìm ra chứng cứ cô ta bị oan.<br />
Cặp lông mày của viêm thám tử trợn cao lên thêm nữa.<br />
Poirot làm ra vẻ thân tình, nói:<br />
- Được thôi, tất nhiên! Nhưng báo chí đưa tin quá tồi khiến tôi<br />
không thể không dựa vào đó được.<br />
- “Vụ này đơn giản một cách đáng buồn - Bác sĩ Lord giải thích<br />
- Bị cáo là một cô gái trẻ, tên là Elinor Carlisle, vừa được hưởng<br />
thừa kế một gia tài rất lớn. Gia tài này bao gồm lâu đài<br />
<br />
Hunterbury, cùng với toàn bộ tài sản của bà cô, cũng chỉ mới mất<br />
gần đây, phu nhân Laura Welman. Phu nhân còn có một người<br />
cháu bên chồng, tên là Roderick Welman, đã đính hôn với cô<br />
Elinor Carlisle kia. Hai người biết nhau từ thuở nhỏ.<br />
Trong lâu đài Hunterbury còn có một cô gái trẻ khác tên là<br />
Mary Gerrard, con người bảo vệ lâu đài. Phu nhân Welman khi<br />
còn sống quý đặc biệt cô Mary này, thậm chí cho cô ta ăn học chu<br />
đáo. Do đấy, cô Mary đã thành một tiểu thư thật sự. Roddy<br />
Welman đem lòng yêu cô ta và thế là cuộc đính hôn giữa anh ta<br />
với cô Elinor Carlisle bị hủy bỏ. Elinor bán tòa lâu đài cho ông<br />
thiếu tá Somervell...<br />
Bây giờ tôi xin kể đến vụ án. Cô Elinor về lâu đài Hunterbury<br />
để giải quyết nốt những giấy tờ liên quan đến vị phu nhân đã qua<br />
đời. Đồng thời cô Mary kia cùng về dọn ngôi nhà của cha cô làm<br />
bảo vệ ở đấy. Hôm đó là ngày 27 tháng Bảy.<br />
Lúc nghỉ ở khách sạn của thị trấn, cô Elinor gặp trên đường bà<br />
quản gia cũ của phu nhân Welman, tên là Bishop. Bà quản gia<br />
này xin đi theo cô Elinor để giúp việc cô trong thời gian cô ở<br />
Hunterbury.<br />
Cô Elinor khước từ với thái độ không lấy gì làm vui vẻ, rồi cô<br />
ghé vào hiệu thực phẩm mua cá, bơ và trong lúc mua cô nói một<br />
câu rằng đã có chuyện bị đầu độc bằng bánh mì kẹp cá. Câu nói<br />
đó, bản thân không có gì, nhưng lại bị quy là một chứng cứ để<br />
buộc tội cô. Sau đấy, cô đến lâu đài. Khoảng một giờ trưa, cô sang<br />
trạm bảo vệ ngoài cổng lâu đài, nơi Mary Gerrard đang thu dọn<br />
những đồ đạc của cha cô, làm bảo vệ lâu đài vừa mới qua đời<br />
trước đó vài ngày. Cùng dọn dẹp với Mary còn có một mụ đàn bà<br />
thuộc loại chuyên đưa chuyện, làm y tá, tên là Hopkins, thấy hai<br />
người này, cô Elinor bèn mời họ vào lâu đài dùng bữa ăn nhẹ,<br />
gồm bánh mì kẹp thức ăn do cô tự làm. Hai người phụ nữ này<br />
theo cô Elinor vào lâu đài. Tại đây, ba người cùng ăn những chiếc<br />
bánh mì kẹp thức ăn đó. Một tiếng đồng hồ sau, họ gọi tôi đến và<br />
tôi thấy cô Mary Gerrard đã hôn mê. Mọi biện pháp cứu chữa đều<br />
<br />
vô hiệu.<br />
Mổ xác, phát hiện thấy một lượng lớn moóc-phin mới được<br />
đưa vào người nạn nhân trước đó một lúc.<br />
Cảnh sát tìm thấy trong phòng nơi cô Elinor Carlisle chuẩn bị<br />
kẹp thức ăn vào bánh mì một mẩu giấy nhãn ghi: Chlorhydrat<br />
Morphin”.<br />
- Nạn nhân có ăn và uống thứ gì khác không?<br />
- Cô ta và bà y tá Hopkins ăn bánh mì kẹp thức ăn và uống trà.<br />
Bà y tá đem ấm trà đến và cô Mary rót ra tách. Trong này không<br />
có gì khả nghi. Tất nhiên luật sư bảo vệ bị cáo, bằng mọi cách,<br />
chứng minh trong bánh mì kẹp thức ăn không có chất độc, bởi<br />
nếu có thì cả ba người đều đã bị ngộ độc.<br />
Poirot bác lại:<br />
- Chắc chắn ấy thì dễ vô cùng. Trong chồng bánh mì kẹp thức<br />
ăn chỉ để một chiếc có thuốc độc. Người chủ đưa đĩa bánh ra mời<br />
từng người. Trong xã hội văn minh chúng ta, phép lịch sự buộc<br />
mỗi người phải cầm lên chiếc bánh mì gần nhất. Rất có thể cô<br />
Elinor mời cô Mary trước?<br />
- Đúng thế.<br />
- Mặc dù trong ba người, bà y tá Hopkins cao tuổi nhất.<br />
- Đúng thế.<br />
- Chi tiết phiền đấy.<br />
- Trên thực tế thì chi tiết đó không có giá trị, bởi đây là bữa ăn<br />
tạm, không ai đòi hỏi phải theo đúng quy tắc lần lượt theo tuổi<br />
tác như vậy.<br />
- Ai cắt bánh mì ra để kẹp vào thức ăn?<br />
- Cô Elinor Carlisle.<br />
- Lúc đó trong phòng còn ai khác nữa không?<br />
- Không.<br />
Thám tử Poirot lắc đầu:<br />
- Gay rồi... Rất gay ấy chứ... Thế ngoài bánh mì kẹp thức ăn và<br />
trà ra, nạn nhân còn dùng thứ gì nữa không?<br />
- Không. Trong dạ dầy nạn nhân chúng tôi không thấy gì khác.<br />
<br />
Poirot nhận xét:<br />
- Người ta cho rằng Elinor đầu độc nạn nhân Mary bằng thức<br />
ăn. Nhưng nếu vậy, cần cắt nghĩa thế nào sự việc, là trong ba<br />
người cùng ăn, chỉ có một người bị?<br />
- Tình trạng này đôi khi cũng xảy ra - Bác sĩ Lord nói - Hơn<br />
nữa, có hai lọ cá nhúng bơ giống hệt nhau. Có thể giả định một<br />
trong hai lọ cá nhúng bơ đó vô hại, và do ngẫu nhiên, nạn nhân<br />
Mary lại ăn phải cá trong lọ có chất độc.<br />
- Chà! Đây là một trường hợp lý thú để các nhà khoa học khảo<br />
sát về định luật xác suất đấy. Còn một điều nữa: nếu đầu độc<br />
bằng thức ăn, tại sao thủ phạm không dùng một thứ thuốc độc<br />
khác? Không ai cho moóc-phin vào thức ăn để đầu độc. Nếu định<br />
đầu độc bằng thức ăn, dùng atropin tốt hơn nhiều.<br />
- Đúng thế - Bác sĩ Lord thừa nhận - Nhưng chưa hết. Mụ y tá<br />
ma quỷ kia thề là đã đánh mất một lọ đựng moóc-phin viên.<br />
- Mất khi nào?<br />
- Vài tuần trước đó, ngay hôm phu nhân Welman qua đời. Mụ<br />
ta kể rằng mụ để va-li thuốc trong gian tiền sảnh của lâu đài, vậy<br />
mà sáng hôm sau phát hiện thấy mất một lọ moóc-phin viên. Mụ<br />
cho là có lẽ mụ để quên ở nhà, và sau đó mụ không nghĩ đến lọ<br />
thuốc ấy nữa.<br />
- Và bà ta chợt nhớ lại chuyện đó sau khi cô Mary kia chết? Viên thám tử hỏi.<br />
Bác sĩ Lord trả lời một cách miễn cưỡng:<br />
- Không đâu. Ngay hôm mất lọ thuốc, bà ta đã kể chuyện với...<br />
chị y tá chuyên chăm sóc bệnh nhân, phu nhân Welman..<br />
Thám tử Poirot chăm chú nhìn viên bác sĩ, nhẹ nhàng nói:<br />
- Còn chi tiết nào nữa mà anh bạn chưa kể cho tôi nghe!<br />
- Chi tiết nào? Khúc sau thì ông biết rồi: cơ quan điều tra đang<br />
yêu cầu khai quật tử thi phu nhân Welman.<br />
- Thế thì sao?<br />
- Rất có thể khi khai quật, người ta sẽ thấy trong thi thể bà cụ<br />
có... moóc-phin!<br />
<br />