Đề bài: Trình bày suy nghĩ về ý kiến “Cái chết không phải là điều mất mát lớn <br />
nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là để tâm hồn lụi tàn ngay khi còn sống”<br />
<br />
Dàn ý chi tiết<br />
<br />
1/ Mở bài<br />
<br />
Giới thiệu vấn đề: Bàn về những điều mất mát lớn nhất trong cuộc sống, bên cạnh <br />
những người cho rằng đó là cái chết thì cũng có không ít người cho rằng đó là sự lụi tàn <br />
của tâm hồn ngay khi sống như Norman Kusin đã từng nói “Cái chết không phải là điều <br />
mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là để tâm hồn lụi tàn ngay khi còn <br />
sống”.<br />
<br />
2/ Thân bài<br />
<br />
– Câu nói là một lời đánh giá về giá trị đích thực của cuộc sống.<br />
<br />
+ Sống và chết vốn là những trạng thái đối lập, càng yêu cuộc sống con người sẽ càng sợ <br />
hãi, ám ảnh bởi cái chết.<br />
<br />
–> Đó là sự mất mát về mặt vật chất<br />
<br />
+ Cuộc sống con người vẫn còn tồn tại một nỗi sợ hãi lớn lao hơn, khủng khiếp hơn cả <br />
cái chết, đó là khi còn sống nhưng con người lại đánh mất ý nghĩa, niềm tin vào cuộc <br />
sống, sống nhưng để tâm hồn của mình dần lụi tàn.<br />
<br />
– Chết là chấm dứt sự sống, chấm dứt sự tồn tại hữu hình của con người trong cuộc đời. <br />
Khi đã chết con người sẽ phải rời xa vĩnh viễn những người yêu thương, những điều ta <br />
yêu quý, trân trọng.<br />
<br />
–> cái chết chính là sự mất mát lớn nhất khiến nhiều người ám ảnh, kinh sợ.<br />
<br />
– Câu nói của Kusin:<br />
+ Câu nói là lời nhận định nhưng lại mang hình thức của một câu phủ định về một sự thật <br />
tưởng như chân lý<br />
<br />
+ Không một ai có thể tồn tại mãi trong cuộc đời.<br />
<br />
+ Sự mất mát về sự sống vật chất không phải dấu chấm hết cho cuộc đời của mỗi con <br />
người, bởi những giá trị sống tốt đẹp thì vẫn luôn sống mãi.<br />
<br />
– Sự tàn lụi ngay khi sống mới là điều đáng sợ nhất:<br />
<br />
+ Sống chỉ thực sự ý nghĩa nếu như con người ý thức được về sự sống của mình, biết đặt <br />
ra những mục tiêu để cố gắng, theo đuổi.<br />
<br />
+ Nếu sống nhưng tâm hồn trống rỗng, vô cảm với bản thân, với đồng loại hay họ chỉ <br />
biết yêu bản thân mà không quan tâm đến những người xung quanh, sống không ước mơ <br />
thì cuộc sống ấy sẽ trở nên vô vị, nhàm chán, là “cái chết” về mặt tâm hồn.<br />
<br />
–> Cái chết ấy thậm chí còn đáng sợ, khủng khiếp hơn cả cái chết về thể chất.<br />
<br />
3/ Kết bài: Xã hội hiện đại tạo điều kiện cho con người phát triển, khẳng định bản thân <br />
nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ sa vào lối sống hưởng thụ, vô cảm, đánh mất phương hướng. <br />
Do vậy hãy sống tích cực, lạc quan, sống có ý nghĩa để không rơi vào tình trạng tâm hồn <br />
tàn lụi.<br />
<br />
Bài tham khảo<br />
<br />
Được sống, được sinh ra trong cuộc đời là một điều hạnh phúc to lớn, bởi ở đó chúng ta <br />
có nhiều cơ hội sống, cơ hội phát triển và bắt đầu những mối quan hệ tốt đẹp. Đối với <br />
con người, sự sống là điều quan trọng nhất, đối lập với sự sống là cái chết – sự mất mát <br />
luôn ám ảnh trong cuộc sống của con người bởi khi ấy con người buộc phải dừng chân <br />
trong hành trình đi đến tương lai để trở về với cõi vĩnh hằng. Với nhiều người cái chết là <br />
điều kinh khủng nhất, con người đã và đang tìm mọi cách để chế ngự cái chết, giành giật <br />
sự sống. Tuy nhiên, bàn về những điều mất mát lớn nhất trong cuộc sống, bên cạnh <br />
những người cho rằng đó là cái chết thì cũng có không ít người cho rằng đó là sự lụi tàn <br />
của tâm hồn ngay khi sống như Norman Kusin đã từng nói “ Cái chết không phải là điều <br />
mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là để tâm hồn lụi tàn ngay khi còn <br />
sống”.<br />
<br />
Câu nói “ Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn <br />
nhất là để tâm hồn lụi tàn ngay khi còn sống” là một lời đánh giá về giá trị đích thực của <br />
cuộc sống. Sống và chết vốn là những trạng thái đối lập, càng yêu cuộc sống con người <br />
sẽ càng sợ hãi, ám ảnh bởi cái chết. Đó là sự mất mát về mặt vật chất, tuy nhiên trong <br />
thực tế cuộc sống con người vẫn còn tồn tại một nỗi sợ hãi lớn lao hơn, khủng khiếp <br />
hơn cả cái chết, đó là khi còn sống nhưng con người lại đánh mất ý nghĩa, niềm tin vào <br />
cuộc sống, sống nhưng để tâm hồn của mình dần lụi tàn.<br />
<br />
Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là để <br />
tâm hồn lụi tàn ngay khi còn sống<br />
<br />
Chết là chấm dứt sự sống, chấm dứt sự tồn tại hữu hình của con người trong cuộc đời. <br />
Khi đã chết con người sẽ phải rời xa vĩnh viễn những người yêu thương, những điều ta <br />
yêu quý, trân trọng mà trên hết là mất đi cơ hội sống, cơ hội hưởng thụ những điều tốt <br />
đẹp của cuộc sống. Mỗi người chỉ được sinh ra một lần, được sống một lần. Do vậy mà <br />
cái chết chính là sự mất mát lớn nhất khiến nhiều người ám ảnh, kinh sợ. Vậy tại sao <br />
Kusin lại có nhận định “Cái chết không phải điều mất mát lớn nhất”?<br />
<br />
Câu nói là lời nhận định nhưng lại mang hình thức của một câu phủ định về một sự thật <br />
tưởng như chân lý ấy. Cuộc sống vốn là điều quý giá, là cơ hội để con người phát triển, <br />
hoàn thiện nhưng sự sống ấy lại là hữu hạn trong cái vô hạn của cuộc đời. Không một ai <br />
có thể tồn tại mãi trong cuộc đời. Tuy nhiên, sự mất mát về sự sống vật chất không phải <br />
dấu chấm hết cho cuộc đời của mỗi con người, bởi những giá trị sống tốt đẹp thì vẫn <br />
luôn sống mãi như Thomas Campbell từng nói: “Chúng ta không hề chết đi khi còn sống, <br />
trong sâu thẳm trái tim những người ở lại” .Bác Hồ vĩ đại của dân tộc Việt Nam dù đã <br />
mãi ra đi nhưng công lao, tấm lòng cao cả của bác vẫn sống mãi trong tiềm thức của mỗi <br />
con người Việt Nam.<br />
Sự tàn lụi ngay khi sống mới là điều đáng sợ nhất. Sống chỉ thực sự ý nghĩa nếu như con <br />
người ý thức được về sự sống của mình, biết đặt ra những mục tiêu để cố gắng, theo <br />
đuổi. Nếu sống nhưng tâm hồn trống rỗng, vô cảm với bản thân, với đồng loại hay họ <br />
chỉ biết yêu bản thân mà không quan tâm đến những người xung quanh, sống không ước <br />
mơ thì cuộc sống ấy sẽ trở nên vô vị, nhàm chán, là “cái chết” về mặt tâm hồn. Cái chết <br />
ấy thậm chí còn đáng sợ, khủng khiếp hơn cả cái chết về thể chất. Chẳng những thế mà <br />
Trương Ba đã lựa chọn cái chết để được làm chính mình, được trọn vẹn là chính mà mà <br />
không phải chết mòn, lùi tàn dần trong cuộc sống vay mượn.<br />
<br />
Xã hội hiện đại tạo điều kiện cho con người phát triển, khẳng định bản thân nhưng lại <br />
tiềm ẩn nguy cơ sa vào lối sống hưởng thụ, vô cảm, đánh mất phương hướng. Do vậy <br />
hãy sống tích cực, lạc quan, sống có ý nghĩa để không rơi vào tình trạng tâm hồn tàn lụi.<br />
<br />
Bài làm 2<br />
<br />
Mỗi người có một quan niệm sống, một triết lý nhân sinh khác nhau. Để nuôi dưỡng <br />
được những lí tưởng khát vọng ấy, con người thường cảm nhận bằng tâm hồn riêng của <br />
mình. Nooc – man Ku – sin cho rằng: “Cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong <br />
cuộc đời. Sự mất mát lớn nhất là để cho tâm hồn lụi tàn ngay khi còn sống”. Câu nói là <br />
một nhận định đúng đắn về cách sống của con người.<br />
<br />
Theo tác giả, điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời không phải là cái chết bởi ai rồi cuối <br />
cùng cũng phải chết. Đó là quy luật bất biến của cuộc sống, sinh, lão, bệnh, tử. Cái chết <br />
theo quan niệm của đạo Phật là sang thế giới bên kia, là sống gửi thác nhờ; đối với Thiên <br />
chúa giáo, cái chết đồng nghĩa với việc con người được lên thiên đường, đến với vòng tay <br />
của Chúa. Do đó, cái chết không phải là sự mất mát lớn, đó chỉ là sự luân hồi trong kiếp <br />
sống của con người, là việc con người nằm xuống khi đã hoàn thành nghĩa vụ trần gian, <br />
đi hết những chặng đường của mình. Sự mất mát lớn nhất ở đây chính là việc con người <br />
còn sống mà để cho tâm hồn của mình lụi tàn. Tâm hồn lụi tàn nghĩa là con người sống <br />
chán nản, tuyệt vọng, lựa chọn sự buông bỏ. Mỗi người có những suy nghĩ về cuộc đời <br />
khác nhau, cách cảm nhận cuộc sống khác nhau. Sự khác nhau đó là ở tâm hồn, có người <br />
luôn lạc quan, vui vẻ, yêu đời, yêu cuộc sống; có người lại luôn nhìn đời một cách tiêu <br />
cực, bi lụy. Chính vì nhìn đời một cách tiêu cực nên chính họ đã tự mình chôn vùi cuộc <br />
sống của mình. Họ không còn cảm nhận được những niềm vui, những nỗi buồn, sự hạnh <br />
phúc cũng như nỗi khổ đau của cuộc sống. Tâm hồn của họ đã chết, họ vô cảm, thờ ơ <br />
với mọi sự vật, sự việc xung quanh. Vậy thì điều này còn đáng sợ hơn là cái chết.<br />
<br />
Nếu con người sống mà để tâm hồn lụi tàn thì cuộc sống sẽ thật bi ai, thê lương. Khi <br />
chúng ta để tâm hồn của chúng ta tàn phai đi chúng ta sẽ không cảm nhận được những hỉ <br />
nộ ái ố của cuộc đời. Dù cho có sự việc vui vẻ, hạnh phúc đến mấy cũng như những việc <br />
đau lòng đến mấy xảy ra trước mắt cũng không khiến cho ta có những rung động trong <br />
tim. Con người sẽ không còn động lực để cố gắng, sẽ không có mục tiêu để phấn đấu, sẽ <br />
không cảm nhận được trọn vẹn cuộc sống. Nếu vậy, dù có sống dai, sống lâu dài đó cũng <br />
chỉ là một cuộc sống bất hạnh mà thôi.<br />
<br />
Trong cuộc đời vô thường này có rất nhiều điều bất ngờ có thể xảy ra. Ai rồi cũng sẽ <br />
gặp những chuyện khó khăn, gian nan; ai rồi cũng có lúc đau khổ, bi thương. Nhưng đừng <br />
để tâm hồn ta tàn lụi, đừng giết chết những cảm xúc, những tình cảm, trạng thái của <br />
mình. Đừng để chúng ta như một người bù nhìn, một cái xác không hồn vất vưởng giữa <br />
cuộc sống muôn màu. Mỗi người hãy biết nuôi dưỡng, làm giàu cho tâm hồn, để cho cuộc <br />
sống trở nên thú vị, muôn màu muôn vẻ. Hãy sống hết mình vì cuộc sống này thực ra <br />
ngắn ngủi vô cùng.<br />
<br />
Mỗi người chúng ta nên biết tận hưởng cuộc đời của mình. Tận hưởng không có nghĩa là <br />
chúng ta chỉ chờ đợi những niềm vui mà hãy đón cả những nỗi buồn, hãy vượt qua nó <br />
bằng chính bản thân mình. Phải trải qua những nỗi buồn, sự gian nan, bất hạnh, con <br />
người mới càng trân quý cái hạnh phúc mà họ có trong tay.<br />