intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Trường học đặc biệt

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

60
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Giới hạn: 15+ Thể loại: học đường, hài, tình cảm,… CHƯƠNG I: Là xúc cảm hay lưu luyến???? Chương 1.1: Có lẽ….. là linh cảm! HÀN QUỐC…. Bar Time On… Một con nhỏ có mái tóc vàng uốn xoăn ôm sát khuôn mặt trái xoan trắng trẻo,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Trường học đặc biệt

  1. Trường học đặc biệt Giới hạn: 15+ Thể loại: học đường, hài, tình cảm,… CHƯƠNG I: Là xúc cảm hay lưu luyến???? Chương 1.1: Có lẽ….. là linh cảm! HÀN QUỐC…. Bar Time On… Một con nhỏ có mái tóc vàng uốn xoăn ôm sát khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, đeo một mớ vòng tay kiểu cách, hình thù kì quái, mặc áo thun đen không tay vs quần đùi vô cùng sexy; đứng trước cửa quán bar thu hút mọi ánh nhìn của những người trong quán( không biết là do nhỏ đẹp hay là vì…..) - YUL em làm gì mà còn chưa vào vậy hả? Là tiếng con nhỏ “gọi nhẹ nhàng” con bé tên yul. Một tia bất ngờ thoáng qua trong mắt nó, nhưng chỉ là thoáng qua thôi còn chưa tới 0.1s làm cho người nhìn thấy cảm tưởng như mình vừa bị ảo giác vậy. Lập tức lấy lại ánh mắt như bình thường: - Uầy! chị Yung Il à! chị bình tĩnh em đang vào đây rồi còn gì, hỳ! Yul bước vào, lên tiếng cười cầu hòa. Thân hình chuẩn, cao 1m72, tóc dài tới thắt lưng, đen óng được thả thẳng, áo thun trắng hở một bên vai trắng như tuyết, ống tay cắt kiểu vs váy đen ngắn, bông tai được thiết kế vô cùng tinh xảo hình hoa tuyết bằng đá quí trong suốt, vòng tay đen bản to bằng da phong cách+ đôi bốt lông trắng gần 10 phân. Tất cả tạo nên một Han Na Yul phong cách lạnh lùng, ma mị và….đáng yêu. (Stop pà con cho tg bon chen xíu nga~) Nó-- Nguyễn Hoàng Tuyết Linh (Han Na Yul) 17 tuổi, là con gái của tập đoàn đá quí Runy bậc nhất thế giới.
  2. Là người Hàn gốc Việt, lúc nhỏ sống ở Việt Nam, năm 5t theo ba má qua Hàn Quốc để ba tiếp quản gia nghiệp (cái này ai có thắc mắt thì hỏi ta) Nó 13t học xong chương trình phổ thông, 15t đậu trường đại học danh tiếng ở Hàn, 16t lấy được bằng thạc sĩ loại ưu, 17t (hiện tại) học tiếp để lấy bằng tiến sĩ, thông thạo 4 thứ tiếng: Anh, Hàn, Nhật và Việt Nam (Cái này là kết quả của việc ông anh hai thuê giáo sư bắt nó học +IQ cao ngất ngưởng) Ngoài ra còn là huyền đai các môn: Taekwondo, Judo, Kiếm đạo và là Ninja trẻ tuổi, giỏi nhất phá kỷ lục trong trường(cái này là tác phẩm của ba nó kêu sợ nó bị ăn hiếp). Chưa hết còn mấy cái bằng nấu ăn loại ưu do má nó đạo diễn, nói là thục nữ cái gì gì đó (ặc, tg hoa mắt, chóng mặt->ầm) IQ: 200/200 Tính cách: lạnh lùng và độc tài; thích: màu đen, trắng và đi du lịch. Là người hai mặt. Luôn nhí nhố, vui vẻ với người thân và khi ở nhà. Luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng khi bước ra khỏi nhà, nhưng dù là khuôn mặt nào thì trong đôi mắt phượng to tròn tưởng chừng hoàn hảo kia vẫn tồn tại một nỗi buồn khó nói đang ngự trị nơi đáy mắt. Cả hai bước vào bar cùng những ánh mắt trái tim có, ghen tị có, ngưỡng mộ có,….. tò mò và….. sợ sệt …cũng có. Đây không phải lần đầu tiên tụi nó tới đây thậm chí là quen luôn những người ở đây rồi. Lí do khiến những người trong quán tò mò và sợ sệt ư? Thực sự lí do chỉ có 1và đó là nó được gọi là YUL- công chúa lạnh lùng, tàn ác và độc tài của thế giới ngầm. Bình thường khi đi bar thế này với mấy người chị kết nghĩa “không hề tầm thường” nó quen trong mây vụ đánh đấm thì nó sẽ được gọi là: Mymy, cưng ak, em yêu quí,..hay tương tự như thế chứ chẳng ai gọi tên nó cả đơn giản vì không muốn gây rắc rối >>mất vui. Nhưng hôm nay thì cái bà chị Yung Il hơi bị bực mình vì hôm nay nó chậm chạp quá; cứ như bình thường nó sẽ là người “lôi kéo” Yung Il vào trước thế mà hôm nay lại đi rõ chậm đã thế lại còn đứng ngắm trước cửa quán giống như sắp đi xa vậy. Và kết quả là Yung Il đã gọi thẳng tên nó như ở nhà vậy. Rốt cuộc mọi chuyện được giải quyết như thế này(hơ hơ).…….. Chương 1.2: Cũng có thể là linh cảm và lưu luyến!!!
  3. - Muốn móc mắt? Một thanh âm trong trẻo cao vút cất lên nhưng không làm giảm đi ngữ khí lạnh lùng từ lời nói khiến tất cả đều “không phận sự miễn nhìn” và người nói câu này dĩ nhiên là nó. Bỏ lại tàn dư của cuộc chiến “lấy tiếng nói hù người” đã thành công của nó. Hai chị em đi thẳng đến quầy rượu - Hey nhóc! Yung Il hồn nhiên gọi thằng nhóc đang pha chế rượu - Dạ, có em thưa chị! Như cũ hả chị? Thằng nhóc đáp - Không đâu cưng hôm nay chị mày đang nóng! Liếc xéo qua Yul- ừm… cho chị 1 Weiky bạc hà đi. - Yes sir!~quay qua Yul –còn công chúa xinh đẹp của chúng ta dùng gì đây~ - Weiky bạc hà nha! Quay qua Yng Il- em cũng muốn hạ hỏa giống chị~ Nó cười trừ đáp lễ cả hai - Ok~sẽ có nhanh thôi 2 người đẹp. Nhóc nháy mắt Chưa đầy 1’ sau 2 weiky bạc hà mày trắng trong suốt được mang ra. Cả 2 nhấc rượu lên uống , Yung Il đùa: - Em là cũng muốn hạ hỏa? - Dạ! Mặt nó chợt nghiêm túc - Sao thế cưng? - Là vì chị gọi to tên em trong bar này? - Chết tiệt! Yung Il đã hiểu ra liền tỏ mặt hối lỗi –hic Yu…quên em gái dễ thương ak! tha lỗi cho chị nhé(*-*) nhưng cũng tại em làm chị bực mình trước mà! Yung Il buộc phải làm nó dịu đi vì không muốn cuộc vui hôm nay bị phá hỏng, nếu không thì(hic) nó sẽ cho người phá tan cái quán này cho xem, những ai biết thân phận của nó thì sẽ bị mất cái gì đó(trừ người thân) ví dụ như bây giờ nè chắc nó cho người đập tan cái quán nay luôn quá, nhưng mà… - Đừng đổ lỗi cho em tại chị không biết kiểm soát lời nói thôi, hừ. Nó tức, lôi con Iphone 4G gọi cho ai đó… Tittt…-Dạ em đây đại tỷ, có việc gì vậy ạ? Chưa hết hồi chuông thứ nhất người ở đầu dây bên kia trả lời. - Em chuẩn bị dẫn theo một… - ****! À không có gì đâu em cứ làm việc của em đi! Yung Il giật điên thoại - A chị Yung Il! Nhưng em đang nói chuyện với đại tỷ mà hình như đại tỷ muốn em làm việc gì thì phải? - Hic. Yung Il nuốt khan không nói cũng biết con bé kia định san bằng cái bar này –Chị đã bảo là không có gì rồi mà? Nhỏ quát
  4. - Nhưng….Nhóc kia cố vớt vát hắn cũng biết sẽ bị như thế nào nếu không nghe được việc sắp làm từ đại tỷ Không nhưng nhị gì hết…Nhỏ quát lớn hơn - Đại tỷ sẽ….Nhóc sợ sệt - Cúp máy đi! Thanh âm không to không nhỏ nhưng đủ độ lạnh được truyền tới làm cả 2 giật mình kết thúc cuộc giằng co vô bổ. Yung Il vội cúp máy: - Cưng à em không cần phải lạnh như vậy với chị chứ, thật là mất vui nha! Mặc dù là chị kết nghĩa thường xuyên thấy cảnh Yul lạnh thế nhưng mỗi lần đó đều làm nhỏ nổi hết cả da gà. - Đừng đánh trống lảng, chị nói đi! .. Dù cho có thân thế nào thì nếu ai đó phạm phải điều cấm kị này đều sử theo luật…mất một thứ gì đó hoặc như lần này nó cho Yung Il tự chọn hình phạt là nhân từ rồi. - Hic….Nhỏ làm mặt cún con – Mymy ak! Hic hic. Im lặng …mặt lạnh “như tiền” - Chị trả tiền hôm nay nhaaaa! Im lặng - Zậy thì một tuần…ko phản ứng – một tháng ….tiếp tục ko phản ứng-hic thế thì hichic hết rồi - Thực sự là hết? Giữ giọng lạnh lùng nó hỏi tiếp - Ừm …hic… ách.. hình như còn nhưng…. em bắt buộc chị phải làm thế sao? Nhỏ đau khổ - Ừ. Lại cách trả lời một âm tiết “hồn nhiên hết sức” của nó - Vậy…vậy thì chị sẽ làm theo một điều kiện của em! Nhỏ nhắm chặt mắt than thầm “ôi! Tự do ơi tao phải xa mày rồi huhu” Nhỏ biết mà con bé Yul nham hiểm này đã “thu phục” được nhiều người nhờ tài năng của nó. Chỉ còn những người kiểu như “vì tự do ta quyết hy sinh tất cả” giống nhỏ sớm đã gần tuyệt chủng hết nay nhỏ lại trói hai tay “tự nguyện chui đầu vào rọ” thì kỳ thực họ là đã tuyệt chủng. “Ông trời thật là bất công”. Nhỏ than vãn; ông trời nhìn xuống “ta quả thực là bất công?” *gật gật* “oai thật là tốt quá” *không hiểu gì hết* ông trời chau mày “ là mấy người họ đi kiện ta đó *chỉ chỉ* họ bảo ta thật là quá quá quá bất công” *té xỉu* - Chị thật sự là sợ em cái gì? Nó giọng đều đều - Không có gì đâu! Nhỏ đau lòng…nói công bằng thì đi theo con bé này là không mất hẳn tự do nhưng mà là mấy cái vụ độc tài và lạnh lùng của nó thì thật muốn làm cho người ta nội thương kiểu như “tạm biệt xác hồn đi nhé!” Nói tóm lại ở
  5. cạnh nhỏ này chắc tổn thọ quá huhu. - hihi nhìn chị kìa không nói em cũng biết chị là đang nghĩ cái gì! Thật là mắc cười quá nha! Là nó đang cười nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đâu đó trong đáy mắt là nột tia bi thương, một tia băng giá vá…một tia tự trách. Từ ngày đó nó luôn trầm lặng không cười hoặc cười như thế. - Em là sẽ không cướp đi hết tự do của chị. Vì chị là người đặc biệt! câu sau đó nó chỉ nói thầm trong lòng vì không muốn Yung Il buồn. - Thật sao? Yung Il vui ra mặt vì biết con bé không bao giờ nuốt lời. Nhưng nhỏ vì quá vui mừng nên không để ý hết ý tứ trong câu nói: “là không lấy hết tự do” chứ không phải là “không lấy mất tự do”(hắc hắc) - Nhưng chị Yung Il này! Chợt mặt nhỏ xa sầm xuống tưởng Yul thay đổi ý kiến. Nhìn mặt nhỏ Yul nhoẻn cười nói tiếp: - Không biết sao hôm nay em cảm thấy lo lắng quá không biết có nghe được tin “động trời” gì không nữa! Nó đánh trống lảng sợ bà chị tinh quái “thấm nhuần” “tư tưởng phản bội sự chân thành của bà chị yêu quái à nhầm yêu quí dành cho nó” qua câu nói lúc nãy.(èo) - Linh cảm thôi mà em không cần lo lắng đâu! Yung Il trấn an…. “Trời con bé này thật là biết dọa người mà, thật là...cái nụ cười đó thật muốn làm mình tưởng con bé do thay đổi ý kiến chứ.hic..” nhỏ thầm nghĩ vậy liền cười tươi và thở hắt ra một hơi không giấu nổi sự vui mừng. - Haizzz! Mong sao đúng như lời chị nói. Nó cầm li lên uống nốt thứ chất lỏng sóng sánh trong li… “là chị vẫn ngốc nghếch và hồn nhiên như xưa!... Có thật là chị sẽ không sao?” Nó nghĩ vậy khi quan sát biểu tình trên khuôn mặt của chị Yung Il rồi cười buồn. - Thôi mình ra nhảy một lát chứ chị? Nó chỉ tay về nơi có tiếng nhạc sập sình và những con người đang “uốn éo” theo điệu nhạc kia. - OK! Đi thôi cưng. Nó và Yung Il bước ra hòa mình vào cuộc vui theo điệu nhạc. Thực ra hôn nay nó cảm thấy rất rối lòng hay nói đúng hơn là lo lắng, lo lắng cho cái linh cảm chẳng tốt đẹp gì đang tồn tại trong nó. Là linh cảm gì nhỉ? Rất giống thứ kiểu như nó sắp bị ép buộc phải rời xa nơi này vậy! Rời xa nơi này ư? Sao nó lại có linh cảm này nhỉ? Có phải rời xa nơi này giống như kiểu “rời xa”của người đó không? Có lẽ đây cũng là lí do được giải thích cho tính “ốc sên chạy” và sự bực tức về nó hôm nay của chị Yung Il…! Trong đôi mắt phượng to tròn, đen láy kia thoáng qua một tia u buồn, sầu thảm
  6. và….vẫn là tự trách. Liệu luôn tồn tại trong đôi mắt long lanh kia tia tự trách có phải do nó tự tạo theo ý kiến chủ quan của nó hay…..khách quan của mọi người? Liệu linh cảm của nó là đúng hay sai? Nhưng có một điều chắc chắn là nó sẽ không rời xa theo cách của người đó từng làm, mà có lẽ là nó sẽ rời xa dưới sự đồng ý của mọi người và sẽ có người đi cùng nó tới mọi nơi và….nó….nhất định trở về thăm “người đó!” Chương 1.3: Không…. là linh cảm…xúc cảm … và lưu luyến!?!~ 11H 30’ PM Tại biệt thự màu trắng của tập đoàn đá quý Runy bậc nhất thế giới… Nó đứng trước chiếc cổng trắng muốt, là một giàn hoa giấy và hồng trắng trước nhà chào đón nó, màu trắng càng tao nhã bao nhiêu thì chỉ làm nó trở nên lạnh lẽo bấy nhiêu nhất là trong bóng tối…..cô đơn thật!, nó nhếch môi cười nhạt- một nụ cười nửa miệng cô độc. Nó đứng trước cổng nhà mà chưa muốn vào. Tại sao ư? Nó cũng không rõ lắm, chắc là do linh cảm kia chăng, hay khi bước vào ngôi nhà trang nhã mà lạnh lẽo kia sẽ có một xúc cảm đặc biệt?~ Có lẽ….nhưng thật sự cánh cửa đó…. nặng nề quá. Muốn bước vào ư? Cái đó không khó nhưng cũng chẳng dễ dàng gì!!! Hừ, sao hôm nay mình nghĩ nhiều thế nhỉ? Là lưu luyến hay xúc cảm? Nó đưa tay lên xoa xoa thái dương “đau đầu quá! Chắc là do hôm nay có người biết thân phận của mình hay….”~ có lẽ… Rút con Iphone ra nó gọi cho một người… Tittttt- Đại tỷ em nghe đây, có việc gì cần làm ạ! Hôm nay chị có vẻ bực bội. Vẫn là như thế ~ chưa đến 1 hồi chuông đã bắt máy là cậu nhóc hồi nãy. - Ừ! Hôm nay mấy đứa trong bar Time On “vô tình” biết thân phận của chị! Dẫn mấy đứa đến dó rồi “xử đẹp” tụi nó đi! Nhưng cũng không cần gắt quá đâu! Nó nói bằng giọng đều đều đã được giảm bớt “hàn khí” - Dạ! Thưa đại tỷ. Nhóc tên Kiệt có vẻ ngạc nhiên…(Kiệt là tên tiếng Việt của thằng nhóc, để “ tiện cả đôi đường” cho việc nhớ tên nhân vật nên tg gọi luôn tên này) (^_^) Nó đang định cúp máy thì cậu nhóc kia lại lên tiếng: - Đại… tỷ!! Kiệt ngập ngừng - Em còn có chuyện gì muốn nói nữa sao?
  7. - Em… nói nhưng tỷ không phạt em chứ? -Ừ Cậu nhóc ngạc nhiên một lát rồi cẩn thận nói: - Hôm nay…..đại tỷ…là…là..rất khác. Nói xong cậu vừa run lo không biết đại tỷ sẽ có phản ứng như thế nào. Im lặng….đầu dây bên kia Kiệt toát mồ hôi hột… - Là thật? Nó trầm ngâm một lát rồi cũng nói được một câu…không đầu không đuôi. - Dạ! là thật! Kiệt khẳng định. - Khác? Là như thế nào? “Thằng nhóc này nhận ra rồi sao?~ sự khác thường?!!” Nó thầm nghĩ - Bình thường tỷ rất quyết đoán, không nói hai lời! Khi giao nhiệm vụ tỷ chỉ nói không quá 10 từ…và…..rất lạnh lùng! - Vậy sao? Quả thực hôm nay tỷ có linh cảm không tốt! - Linh cảm…. chưa chắc….. đã đúng đâu! Tỷ đừng lo! Nhóc ngập ngừng, dù thế nào cậu cũng không nghĩ rằng đại tỷ sẽ có phản ứng như thế….. sau….. ngày hôm đó! - Mong sao là thế!....ngừng một lúc nó nói tiếp: - Thôi! Chị cúp máy đây! Nhớ ngày mai nhất định phải lấy cho được bằng đại học loại ưu! - Yes, sir! Đại tỷ ngủ ngon! Kiệt vui vẻ đáp lại “Thật là lâu quá rồi không nói chuyện thoải mái với đại tỷ như hôm nay” Nó cúp máy ngay khi Kiệt kết thúc câu nói, môi mỏng cong lên hình bán nguyệt….. Nó đi đến bảng điều khiển nhấn một dãy số dài, sau khi xác nhận mã, một viên gạch gần đó thụt vào, lập tức có một thanh thủy tinh “xuất hiện” trước mặt nó. Tháo nhẹ bông tai nó đặt khớp mặt cảm ứng với hình hoa tuyết trong thanh thủy tinh….. - Công chúa tuyết, em về rồi sao? Là tiếng phát ra trong thanh thủy tinh Nó bất giác đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào chính thứ mình đã tạo ra. Nhưng thứ nó để ý không phải là cái máy tự động phát âm thanh được ghi âm từ trước, mà là âm thanh đã phát ra kìa. Phải chính là âm thanh ấm áp, ngọt ngào đó! Cánh cửa trắng nặng nề tự động mở ra, nó bước từng bước tiến vào trong….chần chừ….rồi đứng lại trước sân cỏ xanh mướt. Hai đứa trẻ đang đùa dỡn trên đó, tiếng cười trong sáng vang xa,…nó cố đưa tay như muốn chạm vào hai đứa trẻ, chúng liền biến mất. Nó thu cánh tay trong không trung, cười nhạt, những mảng kí ức
  8. tưởng chừng như đã lãng quên, xong chỉ là nằm sâu trong tâm hồn nó nay lại trỗi dậy. Như một thước phim quay chậm, sống động được tái hiện lại ngay trước mắt từ ánh sáng trong tâm hồn, nó biết rồi! Cái âm thanh đó chỉ có nó mới có thể mở được nhờ con chíp chủ của nó! Nó cũng nhớ lại hết những ngày tháng vui vẻ đó và …cả ngày đó. Là người đó sao? Muốn nó nhớ lại là có ý gì? Là muốn nó mang theo những mảng kí ước có vui, có buồn này dù đi bất cứ nơi nào? Khoan đã,…đi? Là đi sao? Nhưng là đi đâu sao nó lại nghĩ thế nhỉ?.... - Đại tỷ! ( ở nhà thì nó nói tiếng Việt vì ba nó kêu không được quên nguồn gốc của mình) Dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi nghe thấy giọng oanh vàng của nhỏ em, nói là em nhưng đều do con nhỏ tự quyết, nó chỉ sinh trước con nhỏ có một tháng thôi. - Linh tỷ à! tại sao đi bar mà không rủ em chứ? Nhỏ nhõng nhẽo - Ừ là tỷ sai, mai tỷ sẽ dẫn em đi chịu không? Nó giảng hòa, ai kêu nó là đại tỷ chứ!!!haizz - OK liền thưa đại tỷ! hihi!! Chụt, chúc tỷ ngủ ngon! Bye tỷ em đi ngủ trước nha!! Nhỏ vừa nói, vừa nhảy chân sáo lên phòng. Nó mỉm cười gật gật đầu . (Tg quơ quơ tay: STOP ĐI, hớ hớ đùng phang dép ta nha ^^! ) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi: 17t, cao 1m65 là đứa nhỏ được nó cứu trong lần đến đảo JeChu nghỉ hè.(để một ngày đẹp trời nào đó ta sẽ nói vì sao mấy nữ chính cao thế) IQ: 170; từ nhỏ rất thích đàn piano nhưng không được chơi, từ khi được nó cứu về và rèn luyện thì kết quả là….15t đạt giải triển vọng của thành phố, 16t được tham gia buổi biểu diễn có tầm cỡ thế giới, 17t nổi tiếng là thiên tài piano. Tính cách: dễ thương nhưng thương không dễ, nhí nhảnh, ham vui và đáng yêu. - Uầy!! Mấy cái đứa này không lo học tối ngày chỉ thích đi chơi! Anh hai của nó từ trên lầu bước xuống. - Mấy thầy cô bảo “chả” còn gì dạy cho em cả! Ngày mai em chính thức “bị đuổi” ra khỏi ngôi trường cuối cùng đó rồi. Nó “lôi” vẻ uất ức ra đùa. - Vậy để mai hai đi kiếm cái trường nào đó cho em học nha! Anh nó đùa giai. - Thôi không cần đâu hai, em đi thử rồi chẳng cái trường nào dám nhận em nữa đâu! Nó khịt mũi tỏ vẻ vừa thông báo “tin buồn” - Ừ! Em gái hai là nhất rồi! Thôi muộn rồi đó em đi ngủ còn lấy sức mai còn đi lấy giấy “thông báo đã bị đuổi ” của trường nha!!Anh xoa xoa đầu nó - OK! Mai em sẽ lấy cái hạng ưu cho hai xem! Em đi ngủ đây mai còn lấy sức
  9. nhận giấy “thông báo đã bị đuổi”!hihi. Nó vừa leo lên phòng ngủ vừa “nhả” nốt mấy câu cho hai nó. - Này! Mai mới là đợt 1 thôi, còn một đợt thi nữa đó em không được chủ quan đó! Hai nó nói với theo. - Hai đúng là “ông cụ non” chính hiệu đó! Nó lè lưỡi trêu - Yaaaaa! Con bé kia giám nói anh hai đẹp trai ngời ngời của em là “ông cụ non” hả! Mai hai sẽ xử em là “không đẹp không ăn tiền” hừ. Anh nó tính rượt theo nhưng nó đã kịp “tẩu thoát” - Em ổn sao? Hình như không phải nhỉ? Em… không ổn..một chút cũng không! Con bé giỏi che giấu này, em nghĩ có thể giấu được cả hai sao? Anh nó vẫn nhìn theo hướng phòng nó mà “lẩm bẩm” Nguyễn Hoàng Tường Nam: anh hai nó, cao 1m81, 20t mới đi du học tại Mỹ về, từ bé đã thích đọc sách và học +học+học….phương châm là….HỌC(ặc) IQ: 200/200; cấp 1 và cấp 2 không thường xuyên tới trường, nói đúng hơn trong một năn học những lần đến trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, không học cấp 3 vì 15t đã đi du học tại Mỹ. 16t đỗ vào trường nổi tiếng nhất tại Mỹ- Trường đại học Harvarad, 19t học và lấy luôn bằng tiến sĩ tại Mỹ và trong năm đó cũng bay về Hàn. 20t mở một công ty kinh doanh điện thoại, hiện tại đang là giám đốc, công ty của Nam phát triển rất nhanh mọi người đã sớm biết đến thương hiệu của công ty anh. Đẹp trai, ga lăng, thể thao đặc biệt là bóng rổ thì đỉnh luôn, rất thương em gái; thích những gam màu tối, có võ đó nha không nhiều như nó nhưng cũng là thuộc hạng “không dễ xơi” Tối nay một giấc ngủ yên bình sẽ đến với nó để đón một ngày mai không như ý….. (Đúng là “ông cụ non mà~ tg cũng “lẩm bẩm” y chang; Yaaa! Nhỏ tg kia dám gọi ta là “ông cụ non” hả???? – ách, sao em giám! Anh nghe nhầm oy` hỳ hỳ! Nhưng mấy người có bí mật gì giấu cả ta sao? – Rồi sao? *gườm gườm*- Hứ thì đương nhiên là ta phải được biết chứ!*vênh mặt* không nói ta trừ lương của ngươi*dương dương tự đắc*- Mai ta kêu bọn nó nghỉ diễn tập thể không làm việc cho ngươi nữa*cười đểu*. – Ách thôi ta không muốn biết bí mật này nữa, xin lỗi đã làm phiền ngươi*toát mồ hôi hột*.*túm cổ lôi trở lại*- Xin lỗi là xong sao, dám dọa ta à! Ngươi còn phải tăng lương nếu..không ..thì…- Được được tăng thì
  10. tăng*nhảy vào họng cướp lời*- Vậy ta đi ngủ đây!*thả tay*. Tg khóc ròng: “Tiền ơi!!!!”)
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2