intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện dài - Cửa sổ phía đông: Phần 2

Chia sẻ: _ _ | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:109

5
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Câu chuyện về hành trình tìm lại ký ức sau khi bị xóa bỏ của một cô gái, từ đó mở ra biết bao bi kịch của những số phận xung quanh cô ấy. Tất cả đều mang nỗi đau chiến tranh theo nhiều cách khác nhau. Một tác phẩm về đề tài hậu chiến được viết đầy rung cảm và mới mẻ thông qua một số yếu tố giả tưởng xen lẫn chất ly kỳ hấp dẫn. Mời các bạn cùng đón đọc nội dung phần 2 cuốn truyện tại đây!

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện dài - Cửa sổ phía đông: Phần 2

  1. - M ấy h ô m n ay chị k h ô n g th ấ y em! P h a n tỏ vẻ ơ hờ. Q uá vồ vập k h ô n g chừng lại làrr cậu ta s in h nghi, chạy m ất. - Bữa giờ n h o n h à em c ắt cành. Em b ậ n p h ụ hốt lá. M ới chở được m ấy bao lá n h o lên cho tụ i cừu ăn dặm luôn. - Em k h ô n g đi học hả? P h a n tới ngồi b ệ t x u ố n g b ê n Chơn. - Đ ang hè m à. Ai học dở h è m ó i đi học! Cặp m ắ t đ e n sâu liến lắc đ á lô n g n h e o với Phan. C hỉnh tư t h ế dựa lưng th o ả i m ái h ơ n vào gốc cây lê ki m a, C hơn th ò tay b ứ t m ộ t cọng cỏ, tu ố t lá, thọc vào ta i ngoáy ngoáy. N é t m ặ t lim d im k h o á i chí rất đ á n g g a n h tị. P h a n hư ở ng ứ ng th e o k hoái chí trẻ con của cậu ta. - Cừu dễ th ư ơ n g q uá ha! N h ìn tụ i n ó h iề n khô. - Chị H ai n ó i khác đó. Chỉ to à n k ê u tụ i n ó lì như quỷ. S u ố t ngày loi n h o i la h é t đòi ăn . H ứ n g lên lại b á n g lộn ầm ầm , tư ở n g b ể đầu. M ấy ô n g đực lâu lâu còn n ổ i bồ h u n g , k h ô n g ngó ch ừ n g là bị m ấy ổ n g húc té c hỏng gọng. Chị H ai th a n n g á n m iế t. Đi ch ăn có chị H ai vui th ì vui n h ư n g p h á t m ệ t. T ụ i cừu b iết chi th ư ơ ng, to à n la k h ô n g đ á n h , n ê n q u ậ y tư n g . Đ ứa án h ỗ n p h á . Đ ứa tác h bầy trố n . Đ ứa n h a i cỏ t ro n g miệnê 134 nguyễn thị kim hòa
  2. cũng ngửa cổ h é t rùm đầu. Ông chủ hay la chị Hai có chuyện chăn cừu cũng làm không được. Nhưng chưa chắc ông ràn h tá n h n ế t từng con cừu bằng chị Hai... - Ô ng chủ em hay la chị Hai lắm hả? - Phan chớp ngay cơ hội, như người th ủ y th ủ vừa canh được gió phừng lên, bẻ ngay hưống tàu. - Ô ng chủ la m iết mà. Tại chị Hai hay trá i ý ông. Có bữa chỉ sùng lên, nói lại. Hai cha con gây lộn um sùm. Nghe b ắ t m ệt. - Ô ng ta... ông chủ có đánh cô ấy không? - Cũng có... N hưng lâu lâu, ông chủ cũng nóng tánh... - Rồi cô ấy không chịu được nghĩ quẩn? - Phan chặn k hông kịp nữa. Câu hỏi đã v uột khỏi miệng. - Nghĩ quẩn gì chị ? Cọng cỏ đang lúc lắc xoay đứng khựng giữa những ngón tay Chơn. C ảnh giác làm Phan thấy b ắ t đầu lúng túng. - Thì... bữa trước em nói chị ấy tự tử đó. Em nghĩ là do b a la hay vì nguyên n h â n gì không? - Em n ó i hồi nào? - Chơn n ạ t Phan. Ngồi b ật dậy, tay cậu ta vò cọng cỏ n á t bấy. - Chị to àn nhớ bậy. Em kêu chị Hai tự tử hồi nào? Mớ cỏ n á t bị Chơn ném p h ứ t xuống. Cậu ta ngó Phan h ầm h ầm , oan ức. cửa sổ p h í a đ ô n g 135
  3. T rong m ộ t th o á n g P h a n đ ã p h ả i lậ t đ ậ t kiểm tra lại tr í nhớ . H ai h ô m trước, b uổi chiều tro n g p h ò n g cô gái, b ê n cửa sổ p h ía Đông, c h ín h C hơn đ ã nó i chị Hai tự sá t. T ừ ng tiế n g m ộ t v ẫn khắc rõ tro n g não Phan, cả cơn ch ấn động. K hông p h ả i là m ộ t ký ức giả lập do P h a n tư ở n g tư ợ n g ra. Cũng k h ô n g p h ả i do déjà vu n h é t ảo giác đ á n g sợ vào đ ầu P h an . P h a n đ ú n g đ a n g gặp c h ú t trụ c trặ c với h ộ i chứng q u e n th u ộ c. N h ư n g chưa đ ế n n ỗ i k h ô n g p h â n biệt được đ â u là tư ở n g tư ợ ng, đ âu là thực. Có vài tia lạ lù n g vừa lóe tro n g m ắ t Chơn. Phát h iệ n P h a n đ a n g cố đọc, cậu ta cụp n g ay m ắ t xuống. - Hoét! Bất th ìn h lìn h C hơn lại c h à n h m iện g , h u ý t lớn. N h ổ m người, tíc h tắc cậu ta đ ã chạy b ắ n ra chỗ bờ rào xư ơng rồng. Ba b ố n con cừu đ a n g ch ồ m rứ t, soi cả m ộ t lỗ th ủ n g t rê n bờ rào gai bị rư ợ t đ á n h , Phan th ấ y cặp ta i đ e n n h á n h tro n g s ố chúng. Là con cừu đ ầ u đ à n , con d u y n h ấ t v ừ a chạy tr ố n v ừ a ng o ái đầu n gó lỗ th o á t m ìn h tạ o ra, tiếc rẻ. C hơn quay lại với cái lỗ, loay h o a y tìm cách lấp nó. Đ ộ t n h iê n P h a n n h ậ n ra, vừ a rồ i C hơ n cũng đã cố lấp lỗ th ủ n g sự th ậ t. Thứ cậu t a t r ó t để P h a n thấy h a i h ô m trư ớc. P h a n sẽ k h ô n g dễ th a cho cậu ta. V ừa tín h b á m th e o Chơn, b ỗ n g sa u gốc lê ki ma, 136 nguyẻn thị kim hòa
  4. m ột khối b ốn chân xổ ra, cản đưòng Phan. Mới đầu Phan còn tư ở ng m ộ t con cừu. Trắng. To sụ. Bờm xờm lông. Con chó lao tới, chồm lên người Phan. Tay, cổ, m ặt Phan bị cái lưỡi nhám sì, ướt n h o ẹ t nước quết tới tấp. Phan buộc phải h é t ầm. - Rex! Vẳng tới tiến g Chơn gọi giật giọng. Hai b à n chân đầy đ ất hơi nới khỏi người Phan. Nhưng cái đầu n h ư m ộ t cuộn len dơ dáy vẫn dấn tới, ào ào tấ n công cô bằng liếm láp và nước bọt. Xộc tậ n óc P han là m ùi nhớp nháp tanh. Đập vào m ắt Phan là đống bọ chét b u đen, đung đưa kinh dị trên nhữ ng sợi lông dài. Khiếp đảm, cô loạng choạng, tưởng n h ư sắp bị con chó đè v ật ra cỏ. - Rex! Rex! Rex! Giọng Chơn gọi gấp hơn. Nhưng vẫn rộ tu ố t đâu đằng xa. Không có vẻ gì cậu ta đang chạy lại cứu Phan khỏi trậ n m ưa nước bọt. Tuyệt vọng và cơn căm ghét b ấ t ngờ phừng lên, đẩy giận dữ trà o tro n g Phan như dung nham . - Bỏ ra chưa! Phan nghe tiế n g m ìn h gầm. Tảng đá đầy lông tức khắc giở khỏi người Phan. Con chó cụp tai, len lét ngó. Nó sợ Phan th ật. Cui nh ặ t m ộ t cục đ ấ t khô, Phan giơ lên, dọa nó. c ửa sổ p h í a đ ô n g 137
  5. Con v ậ t lô n g xồm g iật nảy, d ạ t ra xa. K hông bỏ đi giữ m ộ t k h o ả n g cách a n to à n với P h an , n ó đứ n g im vẫy t í t cái đuôi k h ổ n g lồ, k ê u ư ử gì đó tro n g miệng. P h a n tiể h tới. Ư ử lại to lên. P h a n bưốc th êm . Bốn c h â n con chó càng k h u a kh o ắn g , rối r ít n h ư lại sắp n h ả y chồm vào P han, b ấ t chấp cục đ ất. P h a n chỉ còn cách lại quay đ ầ u chạy. C àng chạy càng cảm giác con chó trắ n g đuổi th e o s á t n ú t, vối cái lưỡi đỏ lè th è s á t đ ấ t, n h o è n n h o ẹ t nước b ọ t. - Rex! Tới đây biểu! T iếng gọi vấp ch ân P h a n vào bờ cỏ. N g ừ ng lại, P h a n th ấ y c on chó v ẫ n c ò n đứng ng u y ên dưới b ó n g trò n của cây lê ki m a. S át bờ ranh xư ơng rồng, C hơ n đan g n h ìn ra chỗ n ó v à con chó n h ìn Phan. N ắng chiều dó n g b a cái b ó n g th à n h một đ ư ờ ng th ẳn g . Cảm giác q u e n th u ộ c tú a ra từ đó, ch ầ m ch ậm bò x u ố n g m àu gai xư ơng rồng, b ãi cỏ, rồi b ầ y cừu, cầy lê ki m a. Trước k h i cơn déjà v u c h ạ m tớ i c o n chó, Phan đã quay v ụ t đi, tiế p tụ c chạy. P h a n k h ô n g q u e n nó, n g h e ký ức b ệ n h n h â n , P h a n m ới b iế t tra n g trạ i có n u ô i chó. Ra kh ỏ i đ ồ n g cỏ, n h ìn lại, P h a n th ấ y b ó n g Chơn v à con chó đ ã n h ậ p t h à n h m ộ t m ũ i tê n d à i ngoăng- 138 nguyễn thị kim hòa
  6. Mũi tên chĩa đầu nh ọ n ho ắt về phía Phan. Ngày 13 tháng 5 Suốt chiều qua đến giờ vẫn chưa hỏi thăm được Tăm Nhang. A nh ta không bắt máy. Đối xử với người mất cả đêm canh anh ta như vậy đấy! Vừa rồi trong bàn ăn sáng ba đã hỏi: Bữa nay mày đi đêm không về tiếp, đúng không? M uỗng nước bánh canh chưa kịp nuốt nghẹn ngang cổ... Ngày 13 tháng 5 Buộc phải tiếp tục nhật ký. Chưa khi nào mình viết hai lần trong ngày. Nhưng... Tăm Nhang biến mất rồi! M ình đợi tới chiều, văn phòng vẫn khóa cửa. Người thay ca hác cho rùa ăn nói tối qua thấy có người lái xe ra ngoài. Xin s ố điện thoại gọi bác cho rùa ăn, nghe bác kể thêm chiều qua lên chơi thấy Tăm Nhang vẫn còn mệt. Anh ta còn hỏi bác biết tiệm thuốc nào gần. Không ai đi mua thuốc uống m ất cả ngày. Khám bác sĩ, nhập viện cũng không th ể nào không nghe điện thoại. Không gởi được cho mình m ột tin nhắn báo nghỉ. Rốt cuộc anh ta đi đâu? Ngày 14 tháng 5 Điện thoại Tăm N hang đã không liên lạc được. Hay đã xảy ra chuyện không lành gì? cửa sổ phí a đông 139
  7. Ngày 15 tháng 5 Có vụ tai nạn xảy ra trên đường từ khu bảo tồn về p. M ộ t chiếc xe tải chạy nhanh m ấ t lái đâm gãy thanh chắn đường lao xuống bãi đá. Người tài x ế được cõng chạy ngang qua mình. M ặt, đầu đầy máu. Bỗng rùng mình nghĩ đến Tăm Nhang. Cửa văn phòng vẫn khóa ngoài như hai ngày trước. A nh ở đâu rồi, Tăm N hang? M ở m áy đi. N gày 16 tháng 5 Sáng nay ba hỏi m ình: N ghỉ làm rồi sao? M ặ t ông ấy rành rành mỉa mai: Tao biết t h ế nào cũng có ngày này. Tăm N hang, anh hại tôi thảm lắm. Bốn ngày rồi. M ình có nên đi trình báo m ấ t tích? Ngày 17 tháng 5 Vừa về nhà m ình đã lao vào n h ậ t ký. Uyên chắc đang bận rộn làm mẹ, lại im b ặ t liên lạc. Ngoài nh ậ t ký, mình chẳng có ai đ ể chia sẻ. M ình thèm được h é t lên với ai đó. Thèm được v iết ra đến độ muốn biến h ết tường nhà, m ặ t đường, m ặ t ph ẳ n g m ình gặp thành trang giấy. M ình m uốn cho cả t h ế giới biết: Jack về rồi! Và... Ôi. M ọi th ứ lại lẫn lộn h ế t trong đầu. M ìn h phải bình tĩnh đ ể nhớ, sắp xếp trậ t tự tấ t cả. M ình sẽ g h i th ậ t chi tiế t ngày hôm nay. N gày m ình sẽ không bao giờ quên cho đù m ấ t sạch h ế t tr í nhớ. 140 nguyẻn thị kim hòa
  8. Mọi chuyện bắt đầu vào giữa buổi sáng. Mình đang lướt tin tức xem xem liệu có tai nạn nào xảy ra gần khu bảo tồn hay xung quanh p h ố p vào ngày Tăm Nhang biến mất, thì nghe có tin nhắn. Tôi về rồi. Hẹn gặp lại cô tại văn phòng chiều nay. Làm sao mình có th ể đợi đến chiều! Phóng xe ra khỏi nhà, mình mới hay trời đang mưa. Trời đang giữa hạn mà mưa vẫn hay từng đàn. Điềm may mắn vốc từng nắm nước bất ngờ tung lên áo mưa, mủ bảo hiểm, tay lái mình. Cổngkhu bảo tồn hiện ra, người mình ướt nhẹp. Nước ròng ròng nhỏ theo chân mình chạy lên những bậc cầu thang, nhưng mình đâu thấy lạnh. Trăm câu hỏi, ngàn lời cần nói đã chen nhau, đòi nổ tung đầu mình trước cánh cửa không còn gắn ổ khóa. Nhưng khi cửa cạch mở, gương m ặt kẻ muốn gặp nhô ra, mình trống rỗng. Ý nghĩ, ngôn ngữ tất cả đều biến mất, như cái bịch ni lông không. Trước ánh m ắt hình dấu hỏi, mình chỉ ước giá gió ném được mình ỉên trời. M ay anh ta vừa mở cửa vừa nghe điện thoại. M ình phải lánh ngay vào bếp đê không tiếp tục làm con gà mắc tóc. Kiếm khăn lau, vắt nước, mở quạt sấy, lúng túng, khổ sỏ bay dần hết theo gió quạt thì bắt đầu muốn run ỉên. Không phải chỉ vì bộ đồ ướt. Tăm Nhang vãn mai noi cửa sổ p h í a đ ô n g 141
  9. chuyện điện thoại với ai đó. Sau ánh m ắ t ngạc nhiên anh ta như rú t lại vào t h ế giới của anh ta. A n h ta coi m ình vô hình. M ình nghe th ậ t rõ tiếng bước chân thản nhiên khua giòn. M ình thấy th ậ t rõ gương m ặ t không h ề m ộ t lần quay tìm mình. Quan tâm của anh ta chỉ dành h ế t cho chiếc điện thoại. Bếp cách phòng ngoài mỗi cái tủ chén treo lắp kính. N h ư ng tự nhiên, mình, nhận ra khoảng cách giữa hên này và bên kia lớp kính m ỏng là thăm thẳm. M ình mới biết Tăm N hang m ột tháng. Cuộc sốngbên ngoài văn phòng, gia đình, bạn bè, chưa hao giờ anh ta nhắc với m ình. M ình như đứa nhỏ khờ khạo m ê màu sắc rực rỡ từ quả bong bóng mà quên nó có th ể bay mất. N ắ m sợi dây công việc m ỏng m anh lại ảo tưởng g iữ mãi nó được. Loáng thoáng hứa hẹn, xin ỉỗi vọng vào từ bên ngoài Sao th ậ t thân thiết, gần gũi. Bên kia điện thoại, biết đâu chẳng phải m ột cô gái, người yêu, th ậ m chí m ộ t cô vợ chưa cưới sao? Trong lòng bong bóng chứa bao nhiêu khối k h í m ình đâu biết được. N ăm ngày biến m ấ t b iết đâu lại chẳng phải anh ta bay theo tiếng gọi nào trong lòng? M ình hối hận đã không đợi đến chiều, k hông x u ấ t hiện đúng vai trò người ỉàm công, bình thản th ă m hỏi vài với ông chủ vừa đi vắng. 142 nguyễn thị kim hòa
  10. Loáng thoáng nói cười không còn rõ âm thanh nào nhưng vẫn rặt mủi khoan ù ù xoáy vào tai mình. Mình không phân biệt được đâu tiếng người, đâu tiếng quạt máy nữa. Tất cả làm mình lạnh run. Mãi đến khi tiếng bước chân anh ta thình lình dội lên sau lưng. Cô đến sớm! Thật lòng. Trước khi quay lại, mình đã khấp khởi chờ ánh m ắt từng ỉo lắng lái xe đuổi theo mình trong đêm. Mình thầm mong thấy ỉại, dù chỉ một lần thôi, xót xa làm dịu vết muỗi rừng đốt tay chân mình bên bãi san hô chết. Nhưng hình như đã mong đợi quá nhiều. Cô đến sớm! Chỉ còn thiếu cái nhíu mày bực dọc nhìn đồng hồ nữa, mình sẽ trở thành kẻ tới không đúng lúc, thành đống bụi đ ất sỗ sàng đáng bị quét ra. Năm ngày không gặp chỉ để anh ta mài ánh m ắt chĩa vào mình thành khối băng sắc nhọn. Bao nhiêu tưởng tượng cuộc gặp lại sụp đổ. Mình lạnh đến nỗi tưởng sắp hóa thành đá. Không biết làm gì. Không hiết nói sao. Đành chôn chân, trơ m ắt ngó anh ta. Cô... không có gì muốn hỏi sao? - Khối băng sắc còn giễu cợt mình. M ình muốn h é t lên: Không. Nhưng miệng cứ như bị toay kín. Đến tức giận cũng chỉ nói được bằng ánh măt. Khối băng sắc đắc ý lóe ánh cười. cửa sổ phí a đông 143
  11. Vậy m à tôi tưởng cô quan tâm tôi. Cô yêu tôi! M ình không kịp chuẩn bị. Cả tưởng tượng, mình cũng không nghĩ anh ta làm vậy với mình. A n h ta quen đọc ký ức. A nh ta giỏi tâm lý, sành thâm nhập ý nghĩ người khác. N hưng đâu th ể nào tù y tiện đi dạo trong đầu mình. Ý nghĩ m ình không phải công viên. Không phải siêu thị. A nh ta không có quyền nhởn nhơ ngắm nghía mọi ngóc ngách, rồi cuối cùng lựa ra món bén ngót nh ấ t tấn công mình... M ình không phải bệnh nhân. Không phải bản vẽ ký ức đ ể anh ta nheo m ắ t ngồi coi. Rồi còn vanh vách đọc lên, nhạo báng mình. M ình ph á t run, không phải vì lạnh nữa. Xấu hổ, th ấ t vọng, tổn thương cùng lúc trào lên thành phẫn nộ. . Coi lại cách anh nói chuyện! M ình nghe tiếng m ình bứt: lớp chỉ m ay miệng, cảnh cáo. Tôi chỉ nói điều tôi thấy. A n h đừng tưởng chuyện gi củng thấy được. A n h là tên ngốc, chỉ giỏi ảo tưởng! Tôi không tin. Tai m ình còn chưa nghe dứ t câu nói, anh ta đã ỏ ngữỹ trước m ặt. 144 nguyễn t hị ki m hòa
  12. Mình có th ể nhìn đường râu xanh mờ trên mép anh ta bỗng rũ buồn, góc cằm đã xương càng xương hơn, cặp mắt bất chợt trũng hẳn xuống. Rồi chuyện đó xảy ra... A nh ta hôn mình. Nụ hôn ập đến như sóng. Sóng không hề vuốt ve, mơn man. Cuộn phủ, dữ dội sóng nhấn chìm mình trong chới với, ngộp thở. M ình muốn thoát ra, muốn ngoi lên, quẫy vùng. Nhưng càng quẫy càng bị sóng chụp lấy. Người mình rã ra, mọi cơn giận cũng rã. M ình bị cuốn phăng luôn theo sóng. Chỉ choàng tỉnh khi m ột giọt nước rơi lên má mình, lạnh ngắt. Không dám tin anh ta đang khóc. Người đàn ông trước mặt, anh ta khóc sau khỉ hôn mình. Anh luôn tự hỏi mình có được yêu em không? Mình không cần hiểu lý do giọt nước mắt. Mình không cần quan tâm đó có phải là lời nói thật. Lần đầu tiên mình thấy một người đàn ông khóc, lần đầu tiên mình chứng kiến khối mạnh mẽ, lạnh ỉùng đổ sụp. Tim mình nhói lên. Mình đã choàng ôm Jack bằng tấ t cả yêu thương, xót xa. Cảm nhận thật rỗ vòng tay anh cũng đang siết chặt thêm, ấm sực. Hờn giận, khoảng cách, nghi ngờ. Tất Q tan biến h ết như những vụn bọt giữa dồn dập sóng. à Qua vai anh, bên ngoài khung cửa mình thấy biên. Biển xanh ngắt. Da trời cũng xanh. Trong một buổi mưa hạn lạ ỉùng. cửa sổ p h í a đ ô n g 145
  13. Phan đang bị rư ợ t đuổi. Con chó to nh ư m ộ t con cừu đực trắ n g to á t ở ngay sau cô. Lông con chó từ n g m ảng lổn, b u đ e n đặc bọ chét. Cái lưỡi dài, đỏ rực nh ư xúc tu b ạch tu ộ c th è ra, rớ t ròng ròng dãi n hớ t. Con chó sắp đuổi kịp. Phan còn vấp phải m ộ t bờ cỏ cao té lăn cù. Ngã ngửa, m ắ t P han ghi cảnh con chó xổ đ ế n như chứng kiến m ộ t đoạn p h im ghê sợ quay chậm . Bắt đầu là h ìn h khối trắ n g to á t, rồ i d ầ n d ầ n hiện rõ, th â n h ìn h đá tảng, bộ lông gh ẻ lở, n h ữ n g mảflỗ 146 nguyẻn thị kim hòa
  14. bọ chét, cái lưỡi đỏ. Cuối cùng, đầu lưỡi gớm ghiếc rót xuống, p h ớ t lên m á Phan. Nhớp nháp hôi rình. Phan m uốn th é t lên n h ư n g cái lưỡi k hủng k hiếp đã trư ợt tới, lấp luôn m ôi cô. Phan quẫy vùng. P h an to a n n hợ n ói khạc n h ổ th ì nhận ra k hông phải con chó m à là m ộ t người đ àn ông đang h ô n m ình. Môi a n h ta ấm . Hơi th ở cũng ấm. N ụ h ô n n ó n g hổi quấn Phan bạo liệ t n h ư sóng. Người P han căng cứng. Rồi vỡ vụn. T an dần. P han m u ố n n h ìn m ặ t người đàn ông. N hư ng gương m ặt của a n h ta cứ m ờ ảo n hư q u ấ n tro n g tấ m k h ă n lụa đầy sương. M ộ t giọt nước th ấ m khỏi m ản h khăn, rơi trú n g m á P h an lạnh ngắt. P h an b iết người đ à n ông vừa khóc. Xót xa, thương cảm, P h an ôm a n h ta vào lòng. Sóng lại cuộn. Sóng dịu dàng, m ơn m an h ơ n lúc đầu. N hưng v ẫn cuốn p h ă n g P han di tro n g đê m ê, thăm th ẳm . Bất ngờ, tấ m k h ă n sương tu ộ t xuống, phơi ra m ộ t gương m ặt. Trong c h uếnh choáng say sóng vĩ n ụ h ô n , t r í n h ớ P h a n v ẫn kịp chớp lấy các đường n é t. M ắt. Môi. Góc cằm xương. Làn da n h ợ t n h ạ t. Bàng hoàng tro n g cơn q u e n th u ộ c, P han n h ậ n ra m ìn h tình giấc mơ. Lại mơ. c ử a sổ p h í a đông 147
  15. Không có cái th ư viện, quyển sách trố n g n ào x uất hiện. N hưng quen thuộc từ giấc mơ vẫn ă n ra, m ụ mị h ế t đầu óc Phan. Gương m ặ t người đ à n ôn g tro n g mơ n hư tạo bởi trăm ngàn m ản h ghép qu en. Vậy m à khi Phan cố n hớ lại, h ìn h dung th êm về a n h ta, n h ữ ng m ảnh ghép lại rã ra, biến m ất. Phan không nhớ được m ặt người tro n g m ơ. D ù nụ hôn còn nguyên trê n m ôi cô. Rất th ậ t. Người Phan còn nguyên rã rời vì dòng cuốn dữ dội, ư ớ t nóng. Bồng bền h kỳ lạ k hông ngừng đẩy lư n g Phan, như th ể dưới cô không p hải nệm giường m à là từ n g lớp, từng đợt sóng. Điện thoại ngay trê n đầu. Bản M em o ry tro n g tầm với. N hưng tay P han k h ông buồ n n h ú c n h ích vì cdn déjà vu quá dịu ngọt. Q uen thuộc trả i rộ n g , n h ư trậ n gió ào qua ngày nóng. Lâng lâng, Phan chỉ m u ố n kéo th e o n h ữ n g lớp sóng dưới lưng cùng bay lên. M ắt chạm vào hai vuông cửa sổ m ở, P h a n ngạc nhiên n h ậ n ra cửa sổ phía Đông th ậ t khác b iệt. Khung s ắ t chia cắt hai k h oảng kh ô n g gian, k h ô n g chỉ tạo th à n h bởi nhữ ng chấn song. Còn có h o a . H oa xòe đủ bốn cánh tròn, g iắt ngang qua cửa sổ n h ư dải rèm- Hoa chỉ là vài khoảng trố n g ghép th à n h từ những đầu sắ t uố n cong. N hư ng cũng đủ làm các s o n g cửa trở th à n h m ớ tu a ru a m ềm m ại. 148 nguyễn t hị kim hòa
  16. Đã bước sang ngày th ứ tư họ ở tra n g trại, ngày th ứ năm P han bị cột vào hợp đồng ký ức với b ệ n h n h ân . Hàng h oa bắc ngang k hung cửa càng n h ìn càng giống những m ặt cỏ bốn lá. Lá cỏ th ứ tư, lá tư ợ n g trư n g cho m ay m ắn, h ìn h n h ư to h ơ n hẳn. Liệu có ph ải điềm báo P h an sẽ được m ộ t ngày may m ắn hơn? “Sau n h ậ t ký, nó th ích cho tô i b iết nó có bồ. M ột thằng con tra i x u ấ t h iện và m ang nó đi. Đó là m ơ ước của nó. Nó làm như tôi khô n g biết, tụ i b ạ n nó dẫn về, to à n m ấy th ằ n g b ạn trờ i đất. Tụi th a n h n iê n bây giờ sao k h ô n g đứ a n ào coi được. Cùng loại sống hời h ợ t, vô trá c h nhiệm , k h ô n g cần k hông b iết quan tâm ai, n h ư n g lại giãy lên đòi người khác quan tâm m ình. Tụi nó, đem n é m vào bốn nà m chục n ă m trước, quẳng vào chiến tra n h , đói khổ nh ư tụ i tôi, chắc k h ông sống nổi m ộ t ngày. Con tô i đã tệ, m ấy th ằ n g Ĩ1Ó d ắ t về còn tệ hơn. Thằng quen hồi Đại học, n ói con n h à nông , n h ư n g nhờ đẩy giùm m ấy bao cỏ cũng k hông xong. Lên được tới chuồng cừu, lậ t xe rùa, rớ t cỏ khô n g b iế t n h iêu lần, th u a xa đứa n h ỏ n h ư th ằ n g K. Thằng nó kêu b ạ n tra i đ â u n ă m cấp b a càng m ắc c ư ờ i . Đi m ộ t tí đường bờ ru ộ n g đ ã th a n m ỏi chân, ^ ra coi cừu có ch ú t n ắ n g cũng kiếm áo dài tay m ặc, bịt k h ẩu trang. c ử a ‘sổ p h t a đũng 149
  17. Tôi không cấm cản nó bạn bè, bồ bịch cũng không. N hưng quen biết phải chọn th ằn g cho ra d án g đ àn ông đàn ang. Đ ụng chuyện còn có chỗ dựa. Nó ngang ngạnh, lì lợm cỡ nào cũng th ân đ àn bà, con gái. Đòi làm trụ cột, cho người ta dựa dẫm sao cho được? Đàn ông như m ấy th ằn g đó, không cần b iế t b ạ n h ay bồ, tôi tố n g cổ hết. Là tôi giữ cho nó, tra i gái đang tu ổ i lớn, n h iều khi có nhữ ng chuyện k hông kiểm so át được. Biết tụ i nó giỡn đó. N hưng m à lỡ th à n h th iệt? Tôi là cha nó. Tôi phải có trách nhiệm . Thoát được sớm m ấy th ằ n g kiểu đó, tôi nh ư nó, tôi m ừng không h ế t. Sao còn trách tôi khắc nghiệt, xử tệ với bạn nó? Tôi làm sai gì đâu sao nó to àn đổ tô i th íc h giam giữ, n h ố t nó tro n g lồng? Chọn Đại học, trư ờng gần n h à tiệ n đi về, nó không chịu. Âm th ầm tự ý đổi hồ sơ, chạy tu ố t vào th à n h phố. Kệ tôi cản, đi học cái ng àn h Tâm lý k h ô n g biết ra làm gì. Nó khôn g thư ơ ng tôi. K hông ng h ĩ cản h n h à chỉ hai cha con, th ì cũng phải nghĩ đến m ẹ nó. Ai q uét bàn th ờ cho bả? Ai cúng quảy, giẫy m ả n ế u tôi b ệnh đau nằ m m ộ t chỗ? Tôi k hông quyết liệ t cản, đem bả ra giữ, t ố t nghiệp xong, nó còn tín h đi du học. Tôi cực k h ổ gà trố n g nu ô i con. Cuối cùng, nó lớn, nó chỉ m u ố n bỏ tô i đi- 150 nguyễn thị ki m hòa
  18. Thời này, trẻ khỏe, m ạ n h giỏi, m ới cười nói dó còn đột quỵ, lăn ra chết. Ai b iết được lúc nó đi, chuyện gì xảy ra với ông già n h ư tôi? Nó không sợ về không gặp được m ặt cha nó. Nhưng tôi sợ. Lỡ có chuyện gì xảy ra, tôi m uốn được th ấy nó bên cạnh. Để tôi th ấ y m ìn h v ẫn còn người th ân . Người ta lúc sống bị bỏ rơi, k hông cha mẹ a n h em, trơ trọ i như cây cỏ tự sa n h tự m ọc sao cũng được. Nhưng tới chết vẫn k hông có m áu m ủ ru ộ t rà đưa tiễn. Thảm lắm . T hành cả đời bơ vơ. Xuống âm p h ủ còn bị kêu con m a lạc, bị người ta k h in h vì k h ông thân thích, vì nghèo.” Ngón tay thực h iện th ao tác lưu p h ấ n khích với con số 30% vừa n h ả y tro n g m àn h ìn h đỏ. N hư ng người Phan lạ lùng, lại b ứ t rứ t khó chịu. Ali vừa đưa giúp b ệ n h n h â n m iếng khăn giấy chặm nước m ắt. Ký ức đứ t vì ông ta khóc, giật tỉn h . Như thể bị á n h đèn trê n đầu làm chói, vài giọt nước vu ộ t ra khỏi m ắt ông ta. V ệt nước m ỏng d ín h kéo từ đuôi m ắt xuống chân tóc bỗng làm gương m ặt khắc n g h iệt dịu bớt. P h an cũng kh ô n g rõ m ìn h b ứ t rứ t vì m ẩu khăn ân cần Ali đưa hay vì gương m ặt. Bệnh n h â n v ẫ n còn tro n g cơn xúc động. Con gấu dữ dằn có vẻ vừa chạm trú n g ký ức sẹo. Có n h ữ n g thương tổ n n h ư v ế t cứa độc. Theo th ờ i gian, th ấy khép m iện g đ ó n g vẩy, ta k h ô n g h ay dưới đó, v ế t cử a sổ p h í a đông 151
  19. thương vẫn bưng m ủ lở loét. Chỉ kh ẽ chạm vào đầu sẹo, m ủ m áu tức khắc b ậ t ra, đ au đớn h ơ n cả lúc m ói bị thương. Ký ức sẹo cũng th ư ờ n g là ký ức n ặ n g cân n h ất. Con số 30% đỏ rực như đang n h ìn lại P han, u ấ t ức. N ếu bệnh n h â n không khóc rồi tỉn h đ ộ t n g ộ t, nếu ký ức vừa rồi kéo dài lâu hơn, m àn h ìn h đỏ sẽ không nhấp nháy chỉ 30%. Ba ngày m ới tìm được ký ức th ự c sự m ạn h , Ali h ẳ n khấp khởi chờ th à n h công h ơ n cả m àn h ìn h lap cân. Hôm nay rõ ràng vẫn chưa phải ngày a n h may m ắn. Chỉ số đ ạ t được còn t ụ t 5% so với đ ợ t cân cuối hôm qua. Cửa sổ p hòng a n h rõ ràn g chỉ m an g n h ữ n g song s ắ t bình thường. Còn k hung cửa sổ ph ía Đ ông phòng P han giắt tự lúc nào n h ữ n g bôn g h ọ a h ìn h cỏ b ố n lá. N ắng đã làm n h ữ n g cánh cỏ p h á t sáng, ch iếu ngời m ay m ắn lên P han sớm nay. N ên hôm nay sẽ là ngày của Phan. Ngày 20 tháng 5 Hôm nay, tụi m ình đã đi uống cafe. Trước khi ra khỏi nhà, mình cố ý đứng trước phòng ba nói điện thoại thiệt to. M ình còn thay tới ba cái váy, lượn qua lượn lại, tô son đỏ. M ình muốn làm cho ông ấy tức điên. 152 nguyẻn thị ki m hòa
  20. Bạn bè mình, bao nhiêu đứa dẫn về chơi đều bị ông ấy hù chạy m ất hết. Phải đến cả th ế kỷ, mình không có nổi m ột cuộc hẹn. Không hiểu sao ba cứ thích làm cai ngục. M ình sẽ cho ông ấy thấy: Làm sao giam nổi mình. Điểm hẹn ỉà cafe Ngọc Lan. Quán nằm ngoài rìa con đường cafe trứ danh của phố p, lọt thỏm sau m ộ t nhà hát cũ đã được cho mướn làm nhà nuôi yến. Có đi ngang mấy lần nhưng chưa bao giờ ghé Ngọc Lan. M ình vẫn sợ những thứ củ cũ, buồn buồn. Nhưng đi với Jack lại khác. Có anh, không gian buồn củ cỡ nào đều tươi mới, sống động màu sắc. Bộ đồ anh mặc sáng nay cũng tươi tắn hơn thường ngày. Áo sơ mi vàng sáng, quần kakigạch cua, giày th ể thao đ ế cam đỏ. Nhìn anh th ậ t khác cây Tăm N hang ốm yếu, cổ lỗ ngày ngày qua lại trước m ặt mình trong áo blouse bác sĩ ký ức. Riêng chỗ anh chọn ngồi mình không thích lắm. Quán đã buồn, đã vắng còn vào tuốt chi góc bàn khuất sau thân cây ngọc ỉan lớn, biệt lập. Không. A nh thích trốn trong này. Cho dễ hôn! Jack phán xanh rờn lớủ mình đòi chuyển bàn. Còn ỉàm bộ kéo g h ế tới sát rạt. M ấy ngày rồi, mỗi lần nghe nhắc lại nụ hôn trong bếp, má mình vẫn còn nóng ran lên. Kẻ khoái chọc ghẹo không buông tha mình, tiếp tục xoáy ánh nhìn đắm đuối, dụ hoặc. Phin cafe t í tà tí tách cử a sổ p h í a đông 153
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2