YOMEDIA
ADSENSE
Truyện ngắn Chết chưa hẳn là hết
53
lượt xem 2
download
lượt xem 2
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
.Một đêm tháng 12 lạnh lẽo..... Vào lúc 23 giờ 30 phút....... Ven bờ sông Hồng , cây cối âm u , rậm rạp , gió rít từng hồi , tất cả tạo nên một khung cảnh ghê rợn hơn bao giờ hết . Bỗng . Một thanh âm cất lên , ngân nga ,
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Chết chưa hẳn là hết
- Chết chưa hẳn là hết Author (tác giả): Blue.y ( Song Phong ) Biên tập : chocolatebietyeu9x ( Dạ Thần ) Category (thể loại): Tình cảm Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi):K+ Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): đã hoàn Warning (cảnh cáo về nội dung truyện) : không *********************************************** Ngày 13 tháng 6 , một cô bé từ cầu Thăng Long nhảy xuống sông tự vẫn , thời gian tử vong được xác định là lúc 23 giờ 6 phút . Sau khi điều tra rõ gia đình và danh tính của cô bé , công an khu vực lập tức liên lạc cho gia đình cô bé nhưng .... gia đình ấy họ chối bay chối biến rằnh cô bé không phải con họ . Dối trá một cách trắng trợn . Người dân khu vực đành chôn cô bé cạnh bờ sông Hồng . Và cũng từ đó vào khoảng 23 giờ đếm 23 giờ 30 phút , những người đi qua cầu Long Biên , lại bắt gặp một bóng trắng nhỏ bé ngồi nghịch nước cạnh bờ sông . Vừa sợ , người ta lại vừa thương . Cô bé mới chỉ 14 tuổi ... Cô ấy có bố mẹ mà cứ như trẻ mồ côi ... ------------------------------------------- Chap 1 : Cái gì cũng vậy , chỉ được một thời gian rồi lui vào quá khứ . Câu truyện về cô bé đáng thương kia cũng không phải ngoại lệ . ***
- Một đêm tháng 12 lạnh lẽo..... Vào lúc 23 giờ 30 phút....... Ven bờ sông Hồng , cây cối âm u , rậm rạp , gió rít từng hồi , tất cả tạo nên một khung cảnh ghê rợn hơn bao giờ hết . Bỗng . Một thanh âm cất lên , ngân nga , trong trẻo nhưng bi thương và tuyệt vọng đến khôn cùng ... Cuộc sống này , là gì thế ? Cái gì đúng ? Gì là sai ? Kẻ thắng bại là ai và ai ? Trong cuộc đời đầy những chông gai .... Hạnh phúc tan mau , Nỗi đau bước tới .... Khắp thế gian toan những tiếng than. Người tự biết an ủi bản thân , Kẻ tự ngồi lủi thủi góc tối. Chẳng ai trăn trối nổi một điều. Cánh diều xanh liệu còn bay được mãi ? Mái nhà kia liệu có vững chãi muôn đời ? Thích thú gì lời mời gọi giả dối ! Cứ cố mà đối mặt với điêu tàn... Nhân gian tuy lắm lối lắm đường , Rồi cũng cùng một hướng mà thôi. Đó là nơi phía cuối chặng đường dài , Nơi ta xuôi tay yên giấc mộng ngàn thu. Nơi ta lại được nghe những lời ru ngày bé , Nơi ta trở về với đất mẹ thân thương.... Vậy cái chết có gì là đáng sợ ? Có chi đâu một từ '' nuối tiếc '' kia ? Bởi chết chưa hẳn là hết mà! Chưa hẳn hết , Chưa hẳn đã hết...! Kết thúc cũng là một bắt đầu , Bắt đầu ngày mới nơi xa lạ...
- '' Ê '' Bắt đầu ngày mới nơi xa lạ.... '' NÀY '' Chủ nhân của thanh âm u buôn giật mình ,dừng hát bởi tiếng quát. '' Đêm khuya rồi không định để cho ai ngủ à ?'' Một giọng nam cáu giận vang lên. '' Tôi để cho mọi người say giấc trong căn nhà ấm áp của họ ,chứ không muốn một kẻ lông bông vô dụng ngủ bừa ngủ bãi nơi đồng không đất trống được yên giấc đâu !'' Giọng nữ trong trẻo ,nhưng lạnh thấu xương như tiếng băng ngàn năm ngân vang. '' Chưa thấy con ma nào ngoa ngoắt bằng cô !'' '' Sao biết tôi là ma ?'' '' Tôi không mù , quý cô ạ! Thứ nhất , không ai mặc bộ váy trắng cộc tay đó giữa thời tiết này cả.Thứ hai , không ai điên đến nỗi 12 giờ đêm lại ra bờ sông ngồi vắt vẻo trên bia mộ người khác hát thế đâu! Thứ ba ,cô ma à , muôn biến thành người thì làm ơn biến cho nó giống giống tí đi , cô không có chân kìa!'' Ma nữ đó quay lại nhìn người thanh niên với đơi mắt trắng dã một màu tưởng như có thể phát sáng trong đêm.Ma nữ đó những tưởng chàng trai sẽ sợ hãi mà bỏ chạy nhưng : '' Cô lôi lòng đen lại đi , đôi mắt trắng dã kia làm người ta muốn móc chứ không muốn chạy đâu.Chiêu này xưa quá rồi , nàng ma ạ !'' Tình thế muôn thuở '' người sợ ma '' trong chốc lát bỗng chuyển thành '' ma sợ người ''. '' Chết bao lâu rồi ?''
- '' Tôi...tôi...'' '' Trả lời đi , lắp bắp cái gì ?'' '' Không biết ....'' '' Cô là cái thể loại gì đấy?Sao chết bao lâu rồi mà cũng không biết ? Bia mộ có khắc không ?'' Ma nữ ngó xuống. '' Không...'' '' Đứng im đấy xem nào!'' Nói rồi chàng trai tiến lại gần ma nữ.Ma nữ hốt hoảng : '' Anh là pháp sư ??! Anh định siêu thoát tôi ư?? KHÔNG , TRÁNH XA TA RAAAAAAA...!!!!'' '' Im. Cô điên à? Có thấy bùa bả gì trên tay tôi không? Đứng đấy , tôi có việc cần xác minh !'' Ma nữ im lặng , lơ lửng bên bụi cỏ dại đã úa vàng. Chàng trai bước đến trước mặt ma nữ ,khẽ đặt tay lên đầu cô ta. Ma nữ còn chưa kịp thắc mắc tại sao chàng trai kia lại có thể chạm vào mình thì đầu óc đã trở nên trống rỗng.Ma nữ nhanh chóng chìm vào trạng thái vô thức.
- Chap 2 : Khi ma nữ hoàn toàn mất đi ý thức cũng là khi chàng trai kia xâm nhập được vào phần kí ức lúc sống của ma nữ. Lướt qua mắt chàng trai , vô vàn những cảnh tượng đau thương.... *** Trên con đường trưa hè nắng vắng ,toán học sinh cả nam lẫn nữ đang xúm vào bắt nạt một cô bé mà có vẻ như chính là bạn học của chúng. '' Cặp sách của mày cũ quá rồi nhỉ ?'' Cô nàng tóc nhuộm đỏ mỉm cười hỏi cô bé đang bị vây trong đám đông ngổ ngáo - đồng bọn của cô nàng. '' Trả lại cho tớ đi ,tớ chỉ có duy nhất chiếc cặp ấy thôi ! Bố mẹ sẽ không mua thêm chiếc nào cho tớ đâu !'' Cô bé ,mặc dù rất sợ ,chân tay đang run lẩy bẩy ,nhưng không hề khóc mà vẫn dịu giọng cố năn nỉ lũ côn đồ trước mặt trả cặp cho.Bởi , cô biết khóc lúc này chỉ làm chúng thêm ngứa mắt. '' Ha ha ha , có lẽ nào ! Bố mẹ ai chẳng hay dọa dẫm kiểu đấy !'' Tóc Đỏ cười lanh lảnh.Thanh âm ngọt sắc pha chút đen tối nham hiểm vang lên ,đủ làm người ta thấy bất an trong lòng. '' Tớ nói thật mà , làm ơn trả cặp cho tớ đi !'' Cô bé tiếp tục năn nỉ. '' Ôi trời ,trông thương quá ! Ấy làm tớ động lòng rồi đây này ,thôi được , tớ sẽ....'' Đôi mắt cô bé rạng rỡ một tia hy vọng khi nghe thấy câu nói ấy.Tóc Đỏ thích thú , nhếch mép cười và rồi... '' Toạc..''
- Bằng hết sức bình sinh ,Tóc Đỏ xé chiếc cặp da vốn đã bục chỉ ,sờn bạc của cô bé ra làm đôi và nói tiếp : ''...tớ sẽ tạo điều kiện để ấy được mua cặp mới !'' Nhìn nụ cười lạnh lùng ,độc ác ngự trên môi Tóc Đỏ ,cô bé càng thêm phần sợ hãi.Nhưng đôi mắt to tròn ,đen láy trên gương mặt trắng hồng của cô vẫn chẳng để lộ ra chút nước mắt yếu mềm nào. Cô bé rụt rè tiến lại phía Tóc Đỏ ,đưa tay làm hành động đỡ lấy chiếc cặp tơi tả của mình ,thế nhưng...Tóc Đỏ lại giơ cao chiếc cặp lên ,dốc ngược xuống khiến tất cả sách vở ,bút thước đều theo đó mà '' đáp đất '' một cách không thành công.Hậu quả của cú '' đáp đất '' không thành công ấy là : bút vỡ , thước gẫy ,vở rách giấy , sách long bìa... Tóc Đỏ cười ngạo nghễ : '' Và giúp ấy sắm luôn cả đồ dùng học tập mới nữa ,sướng nhé !'' Nói rồi bước đến vỗ vai cô bé ,cười to , dắt theo đám '' khán giả '' của mình đi thẳng. Cô bé thở dài ,cúi xuống thu dọn đống bề bộn trên nền đất được nắng hè nung nóng.Nét buồn bã thấm đượm trong từng động tác của cô. *** Một buổi chiều đi học về ,mở cửa ra , những âm thanh ầm ĩ quen thuộc lại quẩn vào tai cô bé. '' Mày đi đâu mà bây giờ mới vác cái bản mặt ******** đó về? Hả ?'' '' Con về đúng giờ mà ,tan học lúc 5 giờ , đi đường mất 5 phút , mẹ ạ !'' Cô bé nói rất nhỏ , giọng nói chất đầy mệt mỏi và chịu đựng, bi thương.Nghe giọng nói như thế , không ai là không thể nguôi giận.Nhưng với bà mẹ trẻ từ lâu đã coi đứa con gái mình mang nặng đẻ đau như cái gai trong mắt ,như con sâu hại cần giết bỏ ngay lập tức thì những lời đầy lề phép kia chỉ mang thêm bực bội và chán ghét.
- Bước nhanh về phía cô bé , bà ta đưa tay , lấy đà... '' Bốp...'' Một tiếng động giòn tan vang lên và năm đầu ngón tay in hằn trên má trái cô gái bé nhỏ. '' Mày còn già mồm cãi tao nữa à ? Mở mồm ra là cãi , mở mồm ra là ' đốp ' lại tao.Có ngày tao phải cắt lưỡi mày đi thì mới yên thân !'' Vừa nói ,người đàn bà được vinh hạnh nhận danh xưng là '' mẹ '' ấy vừa ấn mạnh vào trán con mình ,làm cô bé ngã dúi ngã dụi xuống đất. Và màn **** bới vẫn còn tiếp diễn... '' Mày lại còn nằm ăn vạ ở đấy nữa à ? Thích ăn vạ chứ gì ? Được , tao cho mày ăn vạ !'' Nói rồi bà ta vớ lấy đôi gót nhọn 20 phân của mình đập tới tấp vào đầu ,vào mặt cô bé.Kết thúc màn đánh đập bằng một cú đạp lưng đau điếng , bà ta đẩy cô bé lên phòng. Bi phẫn và đau đớn được cô bé lặng lẽ nuốt vào trong cổ họng cùng những giọt nước mắt mà đáng lẽ phải vương vấn bờ mi đau buồn. Bước vào căn gác xép ẩm mốc , xập xệ , nơi mà người đàn bà dưới nhà gọi là '' phòng của cô bé '' , cô đặt nhẹ túi ni lông đựng sách vở xuống.Lặng lẽ đến bên khung cửa sổ nhỏ - nguồn ánh sáng duy nhất của căn phòng , cô bé dựa vào đó ,nhắm mắt , buông thả bản thân cho đớn đau giằng xé. Ai có thể hiểu được ? Chẳng ai có thể thấu hiểu nỗi đau của cô bé đâu , kể cả trời xanh !! Sao mà không đau cho được khi mà mẹ mình ngày nào cũng tìm lí do để đánh đập mình? Để trút giận lên mình? Chỉ vì mình không phải con trai ? Và chỉ vì mẹ không sinh được con trai nên bố trút bực lên đầu mẹ , để theo hiện tượng băng chuyền , mẹ trút hết lên mình? Bằng đòn roi , bằng **** bới... Sao mà không đau cho được khi mà một người cha đáng lẽ luôn là thần tượng của
- con cái lại không thèm nhìn mặt con mình đến một lần chỉ vì : '' Nhìn mày tao đau mắt '' ,chỉ vì : '' Mày không phải con trai '' mà người cha ,người mẹ ấy thay nhau giày vò tâm hồn thơ dại của một cô bé mới 14 tuổi. Cô bé ấy tên là Minh Châu , tên của loại ngọc quý mà người người đều nâng niu gìn giữ.Vậy mà....
ADSENSE
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn