Truyện ngắn Cô gái có năm nụ cười
lượt xem 4
download
Lại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà đến và cũng tan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt sũng, nhưng chính những hạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục đạp xe và không ngừng thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướt lọt qua những tán cây hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùi đất để tạo nên một thứ mùi...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Cô gái có năm nụ cười
- Cô gái có năm nụ cười
- Lại một cơn mưa chiều bất chợt, nó như một vị khách không mời mà đến và cũng tan biến thật nhanh, rồi để lại cho tôi một bộ quần áo ướt sũng, nhưng chính những hạt mưa trĩu nặng ấy khiến tâm hồn tôi trở nên mát rượi hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục đạp xe và không ngừng thưởng thức những gì nó để lại, một chút gió ướt lọt qua những tán cây hoa phượng lấy đi hương vị man mát rồi hoà quện với mùi đất để tạo nên một thứ mùi vị thuần khiết nhất của tự nhiên mà hiếm khi tôi được cảm nhận. Đó là cơn mưa đầu tháng năm, cơn mưa báo hiệu một mùa thi sắp tới. Một hạt bụi bất ngờ khẽ chạm lên đôi mắt, theo phản xạ tôi lấy tay dụi nhẹ, và dòng lệ nhỏ từ từ chớm lên gò má, nó làm tôi bồi hồi nhớ lại thời điểm này năm ngoái, vẫn con đường này, vẫn buổi chiều tan học thêm, tôi và cô ấy cùng nhau trên chiếc xe đạp, những kỉ niệm ấy cứ ngập tràn lên trong tôi như cơn mưa rào ban nãy.. Tôi và cô ấy quen nhau trong lớp học vẽ, luôn là những chiếc áo phông, quần bò giản dị và chiếc hộp đựng giấy bút, cô ấy không bao giờ trang điểm, nhưng hồn nhiên sao với mái tóc đuôi gà, gò má hơi cao, đôi mắt rất đỗi hồn nhiên vô tư của người con gái tuổi mười tám. Nhưng đặc biệt hơn tất cả, cô có nụ cười tuyệt vời hơn tất cả bao người con gái khác, những nụ cười cùng
- với những tâm trạng khác nhau, nụ cười đầu tiên tôi thấy của cô ấy, nụ cười thứ nhất, tựa như một làn gió thoảng qua làm xua đi phần nào không khí ngôt ngạt của lớp học vẽ chừng bốn mươi con người chen chúc, một nụ cười của thiên thần.. Những bài vẽ của tôi luôn được thầy đánh giá tốt nhất lớp, hôm thì thật tươi với những nhánh mai vàng điểm xuyết sau mẫu vật, có hôm lại thoảng qua với gam màu trầm của nền vải như dòng suối nghiêng chảy từ trên xuống, mỗi lần như thế, cô ấy đều dành tặng tôi một nụ cười, đó là nét cười thứ hai, nét cười của sự tán phục. Nét cười ấy thật có sức lôi cuốn mạnh mẽ, tôi cũng không nhiều tiếp xúc với các bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên cảm giác lạ kì ấy xuất hiện trong tôi, con tim có vẻ tăng nhịp đập, hơi chút xốn xang, không gian xung quanh như chỉ có nụ cười và đôi mắt hồn nhiên của cô ấy. Tôi tiến lại gần hơn, dường như nhịp đập trái tim không ngừng tăng khi khoảng cách giữa giữa hai người càng ngắn lại sau từng bước chân rụt rè. Càng gần cô ấy hơn, miệng tôi lại càng đóng chặt, khuôn mặt nóng rạo rực, dường như nhiệt độ trong người cũng ngót 100oC, chưa biết làm quen thế nào, cô ấy nói: - Sao mặt ấy đỏ thế?
- Nghe xong câu này, chắc mặt tôi càng đỏ hơn. - Đâu có, tại.. - Ấy vẽ đẹp thật, tớ thấy bài nào ấy vẽ cũng trong, có không gian, không như tớ, bài nào cũng bí. Tuy được khen nhưng tôi vội bào chữa bằng sự khiêm tốn của mình: - Tại tớ học học vẽ sớm đó thôi, chắc ấy mới học vẽ, nên chưa biết cách vẽ phản quang và nền vải, sao mà đẹp ngay được. - Thế buổi sau ấy chỉ cho tớ chút nhé, thôi tớ về đây, bố tới đón rồi. Cố ấy vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt tôi. Lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy, một cảm giác thật lạ lẫm, nó đến không báo trước và cũng tan biến thật nhanh, giọng cô ấy trong lắm, tựa như những nốt đàn trong một bản nhạc cung thanh cung trầm vậy… Và cứ mỗi buổi vẽ, tôi với cô ấy lại ngồi cạnh nhau, tôi chỉ cho cô ấy tác dụng của từng chiếc bút từ HB đến 4B, cách vẽ từng đồ vật, cách đặc tả từng chất liệu, và cách vẽ nền vải độc quyền của tôi. Vì thế đôi lúc bài vẽ cô ấy được thầy khen đẹp nhất lớp, và cô ấy lại nở một cười thứ ba, nụ cười thầm cám ơn tôi, nó thật trong trẻo như cốc nước thủy tinh tôi
- tả, thật mềm mại như lớp vải nền gió bay, hay cũng thật ngọt ngào như chùm nho đen mọng nước, chỉ mong sao trái tim cô ấy thấp thoáng bóng dáng tôi cũng đủ mãn nguyện rồi. Tôi cứ để hồn mình bay bổng.. Đến khi nghe đâu đó tiếng lộp độp trên mái nhà, ôi lại một cơn mưa đầu hè không báo trước, những hạt mưa đua nhau xuyên thủng ánh nắng nhạt nhoà của buổi hoàng hôn rồi hoà vào mặt đất, tạo nên âm thanh rì rào nghe thật vui tai. Không nhất thiết phải là một bản nhạc piano nhẹ nhàng, hay tiếng đàn violon ngân nga, đơn thuần chỉ là tiếng mưa rơi, một tiếng gọi giản dị từ thiên nhiên. - Mưa rồi. Giọng cô ấy trong vắt như hạt mưa. Và cả ánh mắt trong veo nữa chứ, nó đọng lên tâm hồn tôi một cảm giác mát rượi, dường như nó gội sạch mọi sự bộn bề của buổi chiều hè nóng rực, và rồi ngập tràn lên với nụ cười thứ tư của cô ấy, một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ đó là nụ cười hồn nhiên nhất trong đời tôi từng thấy của người con gái. Những điều cô ấy đang cảm nhận cũng chính là những gì tôi hằng mong ước, luôn bỏ lại sau lưng cuộc sống vướng bận, và hãy thả hồn mình cùng với nhịp đập của thiên nhiên, lúc ấy cuộc sống tươi đẹp biết bao..
- - Chắc ấy cũng thích mưa nhỉ? Cô ấy quay sang hỏi tôi với nụ cười vẫn chưa nguôi. - Có phải mỗi cơn mưa ấy đều thả hồn mình như vậy không? Tôi nói cứ như hiểu rõ cô ấy đang nghĩ gì vậy. Trong giây lát ấy, đôi mắt cô ấy chăm chú nhìn tôi như muốn tìm kiếm sự đồng cảm trong tâm hồn. Hơi bất thần bởi lần đầu tiên có người con gái nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, chợt anh Thủy nói: - Hôm nay anh có chút việc, cho các em nghỉ sớm. Trời cũng ngớt mưa, tôi liền thu dọn đồ dùng và chạy tới nhà gửi xe, đang loay hoay mặc áo mưa. - Ây mặc áo ngược rồi kìa. Cô ấy cất lời ngay sau lưng tôi. Choáng, sao hôm nay lắm đoạn giật gân thế nhỉ? Tôi thầm giật mình. - Hì, đeo cái túi hơi vướng. - Ấy đèo tớ một đoạn ra bến xe buýt được không, trời vẫn hơi mưa? - À...ừ.. Xe này ấy phải ngồi đằng trước, chịu được không? Tôi trả lời hơi chút rụt rè. Cô ấy nhìn vào mắt tôi và cười, rồi chui vào áo mưa và ngồi lên xe khi tôi còn chưa hết bối rối. Tôi bắt đầu đạp xe. Xem nào, lần đầu tiên tôi
- cùng với một bạn gái trên chiếc xe đạp, đầu óc bắt đầu nghĩ lung tung, trước mặt tôi là cô ấy, chưa người con gái nào gây cho tôi ấn tượng mạnh đến như thế, tôi phải nói gì bây giờ, càng nghĩ đầu óc càng rối bời. Trời lại mưa nặng hạt hơn, tôi chợt nảy ra ý tưởng: - Hay tớ đèo ấy về thằng nhà luôn nhé? Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy nói trong sự thích thú: - Cảm giác tắm mưa trên xe đạp chắc tuyệt lắm nhỉ. Và cô ấy bỏ áo mưa, tháo chun buộc tóc, và để cho những giọt mưa thoả lòng mơn man lên đôi má. - Một cảm giác thật dễ chịu phải không, mỗi khi vui hay buồn, tớ đều muốn thả mình vào cơn mưa. Cô ấy vẫn cười nụ cười thứ tư trong cơn mưa. Ngắm nhìn mái tóc dài thẳng cô ấy đã thấm nước mưa, gió thổi bay từng cuộn tóc rồi ve vuốt lên khuôn mặt tôi, không chần chừ, tôi cũng cùng cô ấy tận hưởng cái cảm giác thuần khiết đến lạ kì của thiên nhiên. Những con phố giờ đây thật vắng vẻ, chỉ có tôi và cô ấy có nhau trong cơn mưa... Những giây phút đẹp đẽ mau chóng trôi qua tới khi đến trước của nhà cô ấy, lúc này hai người chúng tôi đã ướt sũng, mưa đã tạnh, mở
- ra một khoảng trời trong xanh với ánh hoàng hôn từ phía xa thẳm, nhìn những cánh én vội vàng bay về nơi làm tổ, nó gợi cảm giác thật hạnh phúc.. - Hôm nay vui quá, ước gì lần nào đó tớ với ấy cũng tắm mưa như thế này nhỉ. Cô ấy cười nụ cười thứ tư. - Ừ, cơn mưa đầu mùa thật đẹp, thôi ấy vào tắm đi kẻo ốm. Tôi nháy mắt rồi chào tạm biệt cô ấy, đạp xe một đoạn, ngoảnh đầu lại, vẫn thấy cô ấy đứng lặng nhìn tôi với nụ cười nhẹ… Tối về, ngồi vào bàn máy tính, vừa lắng nghe vài bản nhạc mình yêu thích, vừa nhấm nháp lại cái cảm giác thích thú ban chiều, chưa bao giờ tâm hồn tôi lại rộng mở hơn lúc này, nhớ nụ cười thứ tư của cô ấy mà văn vắt quá. Phải chăng chừng ấy đã đủ để tình cảm hai đứa nảy nở nhỉ. Sẵn có số di động của cô ấy, tôi đánh liều một vần thơ mới nghĩ: “ Nhớ u, nhớ trọn cả con tim Như biển ban đêm nhớ im lìm Như rừng ban ngày nhớ tiếng chim Như bao dòng chữ in mực tím Gấp lại thư tình gửi tặng u. ”
- Một lát sau, cô ấy hồi âm: “ Ngốc quá, thôi học bài đi. ” Thẩn thơ dòng tin nhắn thoáng chút đùa cợt, tôi lại hì hục giải đề thi mấy năm trước. Ngoài trời, trong màn đêm đen kịt, tiếng mưa vẫn lộp độp trên mái nhà... Mấy hôm sau, trời nóng kinh khủng, dường như mấy cơn mưa ban trước chỉ báo hiệu cho một đợt nắng nóng mới kéo dài. Xe buýt thời điểm này như nhà tù Hỏa Lò di động, và cái mùi khó chịu của mấy anh sinh viên chung thân tuyến xe buýt này ám lại, chỉ một lần bạn bước lên, bạn sẽ nhớ mãi, vì vậy tôi rất vui mừng đảm nhận trách nhiệm đưa đón cô ấy. Giờ đã tháng năm, học sinh tỉnh khác kéo về Hà Nội như trẩy hội, lớp học vẽ của tôi ngay kề với trung tâm luyện thi đại học, cứ mỗi lần tan học, cái ngõ chỉ rộng chừng bốn mét lại đông nghịt, ca này tan nhường chỗ cho ca sau vào, thế là tắc luôn cả ngõ. Nhưng thế lại hay, nhìn cảnh này đủ hiểu cánh cửa đại học đúng là cái đích xứng đáng cho mười hai năm học vất vả của chúng ta, vì vậy có cả những người học đến lớp mười ba hay thậm chí mười bốn vẫn chỉ có một ao ước cuối cùng là bước qua cánh cửa ấy. Ngày thi mỗi lúc một gần kề, cuộc đời học sinh
- chỉ còn được tính bằng ngày. Nhớ lại thời cắp sách tới trường, cái tuổi hồn nhiên nhất của đời người, chỉ biêt ăn, chơi và học, giờ chi còn là một kỉ niệm đẹp.. Sau buổi học, hai chúng tôi đi ăn kem NZ như đã hẹn, nhấm lớp siro mơ phủ lên cốc kem, cái vị nửa ngọt nửa chua, trộm nhìn đôi mắt thiên thần, không biết tình cảm chúng tôi sẽ bằng phẳng hay lắm chông gai như mọi người vẫn thường nói, mối tình đầu đã hơn những gì mình mong đợi, chỉ ước một điều rằng tôi luôn là người duy nhất trong trái tim cô ấy.. Dẫu biết vẫn chỉ là bạn bè, dù hơi ngại ngùng, nhưng tôi vẫn cố gắng ngỏ lời: - Mới năm rưỡi, hay mình lên Hồ Tây ngắm hoàng hôn đi… - Lãng mạn thế! Ừ tối nay tớ không phải học thêm, mình lên đấy một lúc cũng được. Phóng xe tầm ba mươi phút, tôi và cô ấy tới đường Thanh Niên, dắt xe lên vỉa hè, ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây phượng lấm chấm những đốm lửa ẩn khuất sau tán lá. Ghế đá hướng thẳng ra hồ. Phía xa, mặt trời đỏ rực, sau một ngày phô trương hết thảy sức mạnh đủ làm hừng hực hàng triệu cơ thể con người, giờ đây nó đã kiệt sức, chỉ như một hòn than hồng còn chút dư tàn, uể oải lết về cuối chân trời, nhưng tôi luôn
- thích chiêm ngưỡng nó lúc này, bởi giờ đây cả bầu trời xanh biếc chỉ hé ra một khoảng sáng nửa vàng nửa đỏ cam in hằn lên từng vân mây trôi lệch, tựa như lối đi tới thiên đường. Tôi quay sang nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh hoàng hôn, đẹp quá, chưa bao giờ tôi bắt gặp ánh mắt nào có thể so sánh với ánh mắt cô ấy lúc này, ngắm đến đôi môi cười nhẹ, rồi mái tóc đuôi gà đu đưa trong gió, cô ấy vẫn thả hồn lên những dải mây mỏng mảnh màu nắng chiều.. - Không ngắm hoàng hôn đi mà sao cứ quay sang nhìn tớ thế ? Cô ấy dịu dàng cất tiếng trong khi tôi vẫn đang bay bổng. - À..tại vì.. - Ấy định nói điều gì à? Trái tim tôi rất muốn thổ lộ, nhưng tự nhiên mấy cái dây thần kinh lúc này không chịu vận chuyển ý nghĩ lên não để miệng có thế nói ra điều đó. - Ước gì tớ với ấy lúc nào cũng được ngắm cảnh hoàng hôn nhỉ? Cô ấy quay sang tôi, mỉm nụ cười rất lạ: - Điều ước thật giản dị, nó có thể thay cho tất cả những gì ấy muốn nói với tớ lúc này, có phải không?
- - Ừ.. tớ muốn nói là.. - Tớ thấy những điều khó nói người ta thường thay bằng hành động. Cô ấy đã hiểu, cô ấy cũng có cảm xúc giống như tôi lúc này, đã mạnh bạo hơn khi chủ động thổ lộ trước, và rồi bàn tay ngại ngùng của tôi đang gần chạm tới từng ngón tay mỏng mảnh kia, cả hai trái tim đang hoà cùng một gia tốc lớn hơn không, cô ấy bắt đầu nhắm hờ mắt, gương mặt hây đỏ của sự e thẹn, tôi xích lại gần hơn một chút bởi nếu chuẩn bị … mà cô ấy có giật tay lại thì chắc cũng không bị ngã vì mất trọng tâm. Tôi bắt đầu tiến lại gần với đôi môi cô ấy, không biết nó như thế nào nhỉ? Xem phim Hàn Quốc nhiều rồi, thấy họ hôn cả đôi môi có mạnh mẽ quá không? Tôi lại thích sự lãng mạn nhẹ nhàng, thế là tôi quyết định đặt lên môi trên của cô ấy, trời vẫn sáng mà mắt nhắm lại chỉ thấy một màu đen, tôi cứ để cho quán tính làm chủ. Con đường tới môi trên cô ấy nhanh hơn tôi tưởng tượng, tôi đã chạm tới nó, chưa kịp cảm nhận thứ gì của nó. - Trời, sao ấy lại … vào mũi tớ? Ấy ngốc thế, con trai hôn ai lại nhắm mắt bao giờ đâu. Hoảng quá, tôi mở mắt ra, mới biết mình đã đặt nhầm vị trí, hoá ra cảm
- giác của mình cũng tốt đấy nhỉ. Thôi thế là hết cơ hội, những lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà lại hành động thay cho lời nói như một thằng ngu, giờ còn ngại hơn, chẳng biết nói gì với cô ấy.. - Thế ấy có muốn thử lại không? Cô ấy vẫn nói với nụ cười lạ đó. Và cô ấy lại nhắm hờ mắt lần nữa. Có lẽ lần này tôi đã đủ can đảm để hôn như một người con trai, chỉ còn hơi chút ngại ngùng. Tay tôi vẫn nắm tay cô ấy, đôi môi tôi đã được trao cơ hội thứ hai, nó không thể nhầm lẫn lần nữa. Cuối cùng, nụ hôn đầu đời của tôi đã trao tặng cho cô ấy, bằng cả trái tim, bằng sự ngờ nghệch của tình yêu. Những cảm giác bắt đầu xuất hiện, môi cô ấy mỏng manh như cánh hồng tiểu muội, man mát như lớp thạch rau câu, mọng nước như trái anh đào, đẹp tuyệt trần như tất cả nụ cười cô ấy dành tặng, và nó là sự vô cùng cho một tình yêu vĩnh cửu, đôi mắt cô ấy bắt đầu hé mở, khoảng cách giữa hai đôi mắt giờ đây chỉ là vài tia nắng hoàng hôn khẽ lọt, tôi có thể cảm nhận màu mắt nắng chiều phai kia đang mải miết tìm kiếm tình yêu đích thực trong tôi, và giờ nó đã có câu trả lời xứng đáng. Rồi cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, tựa đầu lên bờ vai, tôi cũng ngả nhẹ lên mái tóc cô ấy, cùng nhau ngắm thứ ánh sáng kì diệu phát ra từ cánh cửa tới thiên đường đang dần đóng lại
- khi chúng tôi đã bước qua nó trong một nụ hôn thuần khiết nhất. Dưới mặt nước, bóng mặt trời vẫn lăn tăn màu vàng đỏ và ngắn lại khi nó thấp dần sau chân trời xanh thẳm. Một nụ cười thật lạ, nó là sự hoà quện của bốn nụ cười cô ấy đã từng nở, nụ cười thứ năm, nụ cười dành tặng cho tình yêu chân chính nhất. Tiếng ve bắt đầu kêu dần to hơn, và cánh cửa ấy cũng đã gần đóng lại, những tia nắng mặt trời đã tới nửa kia của trái đất.. - Thôi mình về đi. - Ừ.. Đường Phan Đình Phùng vẫn xao xác lá bay thoảng đưa hương hoa sấu dịu nhẹ tựa như tình yêu hai của chúng tôi.. Thế là tình yêu chúng tôi nảy nở như vậy đấy. Suốt đường đi, trời đã dịu mát hơn, cô ấy vẫn ngồi phía sau ôm tôi, tôi ao ước cảm giác này lâu rồi, giờ nó đã trở thành sự thật, nó làm mọi sự vướng bận với cuộc sống thường nhật dường như bị xua tan đi, để lại trong tâm hồn ta sự trống trải, rồi ngập tràn lên nhanh chóng bởi cái cảm giác tuyệt vời ấy.. Cả buổi tối, không lúc nào trong tôi không nhớ tới hình ảnh ban chiều, tựa như giọt mực tím thấm mãi vào tâm hồn chẳng thể phai tàn. Mới
- ngày nào bắt gặp nụ cười thứ nhất của cô ấy, giờ đây tôi và cô ấy đã có thứ tình cảm vĩnh cửu nhất của con người, đó là tình yêu. Vươn tới nó là cả một sự tinh tế, có được nó khi cả hai tâm hồn phải thật đồng cảm, chia sẻ cho nhau mọi điều trong cuộc sống. Tôi ghét tình yêu hời hợt lắm, thực ra chẳng phải là tình yêu, chỉ là cái cảm xúc nhất thời như một bản nhạc sến chóng nhớ chóng quên, nhưng dù sao nó cũng là cảm giác thật, còn hơn những kẻ cơ hội, giăng một mẻ lưới rồi vơ lấy vài người đang cô đơn, nó làm xấu đi hai chữ “tình yêu” biết bao nhiêu, cũng chỉ tội cho những người con gái còn thơ dại. Mọi người thường nói mối tình đầu chỉ là bài học cho ta trưởng thành hơn trong cuộc sống, nhưng tôi không nghĩ vậy, tôi đã từng thề rằng khi tình yêu đầu đời đến, tôi sẽ đón lấy nó bằng cả trái tim, tôi sẽ yêu người đó hơn tất cả thứ gì trên trái đất này, cho dù cô ấy có xa cách tôi, tôi vẫn sẽ làm tất cả mọi điều khiến cô ấy hạnh phúc, đó mới là hai chữ “tình yêu” tôi cảm nhận. Chợt nghe chiếc điện thoại rung lên đánh thức dòng tưởng tượng: - Ấy đang làm gì thế? Lời nói cô ấy phát ra và tôi biết rằng cô ấy đang nở nụ cười thứ năm đó. - Tớ đang học bài, mà sao học mãi chẳng được chữ nào vào đầu, khó
- hiểu quá…. “ Có học gì đâu, toàn ngồi suy tư đấy chứ ”. Tôi vừa nói nghĩ thầm. - Ừ, tớ cũng thế. - Hay tại cảm giác ban chiều nhỉ? Tôi cười - Ừ, nó đẹp quá. - Ây muốn nghe nhạc không? - Có.. Bài nào thế? - Một bản nhạc nhẹ nhàng. Và tôi bật bản piano kiss the rain, từng nốt nhạc ngân lên thánh thót như hàng ngàn hạt mưa trong bầu trời đêm thăm thẳm. - Ấy có biết tại sao tớ thích ấy không? Cô ấy nói hơi chút rụt rè. - Không.. - Tất cả những gì tớ thích ấy đều có, nhưng đặc biệt nhất vẫn là một tình cảm trong đến nỗi tớ không ngờ tới, cảm giác như nét đánh trong vắt của ấy ý. - Ấy ra ban công đi, vầng trăng khuyết hôm nay sáng lắm.. Tôi không biết phải cảm ơn ông trời thế nào khi đem đến cho tôi mối tình đầu đẹp hơn cả những gì mong đợi, phải rồi, nó trong lắm, trong
- như giọt mưa rơi ấy, trong như cả bầu trời sau cơn mưa, và trong như nét đánh của tôi vậy. Suốt buổi tối ấy, những nốt nhạc cứ ngân nga làm mềm mại cuộc trò chuyện giữa anh chàng ngốc với một thiên thần… Tình yêu vĩnh cửu cùng với thời gian cứ thế trôi, và tuổi học trò cũng không ở lại, giờ đã tháng bảy, kì thi đại học bắt đầu. Hà Nội vẫn mang cái nóng oi ả của mùa hè. - Dậy đi Tuấn muộn giờ thi bây giờ. Mẹ tôi vừa gọi vừa lăn tôi dậy trong đống sách vở bừa bộn khắp giường. Tính tôi thế đấy, thích xung quanh mình toàn là sách, đọc sách trong ánh đèn vàng, rồi ngủ luôn lên sách. Sáu giờ sáng rồi, hôm nay tôi thi toán và lý, hai môn sở trường không kém gì môn năng khiếu. Choàng dậy, gập màn, đánh răng rửa mặt.. - Hôm nay thi tốt nhé con. Bố tôi đưa một tờ mười nghìn tiền cot-tong lấy may. Chuẩn bị xong xuôi đồ dùng cần thiết, tôi phóng xe đến cổng trường đại học xây dựng với nắm xôi đỗ vẫn đang nhồm nhoàm trong miệng. - Cô ấy đây rồi. Tôi chưa kịp vẫn tay thì phải rụt lại vì bắt gặp ánh mắt bố cô ấy. Chẳng là bình thường cô ấy toàn bảo đi xe buýt, chứ thực ra
- toàn tôi hộ tống đấy chứ. Tuy có bố đứng cạnh, cô ấy vẫn lén tặng tôi một nụ cười thứ năm. Đúng bảy giờ ba lăm, thầy giám thị bắt đầu phát đề thi, hồi hộp cầm tờ đề thi quyết định số phận hàng trăm nghìn sĩ tử, vẫn là cấu trúc đề thi quen thuộc từ mấy năm trước, tôi bắt đầu tăng tốc để dành thời gian cho câu cuối. Cả phòng im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng bút loẹt xoẹt trên mặt giấy, ngoài cửa sổ, những cặp mắt rực lửa vẫn săm soi liếc nhìn.. Ba tiếng trôi thật nhanh trong bản năng với từng dạng toán, tôi đứng dậy nộp bài trong trạng thái phờ phạc. Chỉ chờ có thế, không nhanh chân hơn, tôi liền chạy ngay ra sảnh đợi chờ nụ cười sẽ làm tâm trí mình nhẹ nhõm hẳn đi. Phòng cô ấy tan rồi. Cô ấy tiến tới và nói trong gương mặt thiên thần thoáng chút ủ rũ: - Tớ không làm được hai con một điểm. - Chán quá, tớ cũng thế mà, thôi bận tâm làm gì, về nghỉ đi chiều còn thi tiếp. Chiều hôm đó và ngày hôm sau, hai môn cuối thật suôn sẻ. Cô ấy học nhanh lắm, dù biết vẽ mới một năm mà bài thi không kém gì tôi. Giờ chỉ đợi đáp án hai môn toán lý, cái cảm giác hồi hộp xen lẫn nơm nớp lo sợ,
- biết đâu mình tính sai chỗ nào, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau cái kì thi có người thua kẻ thắng mà tôi coi như một cuộc chơi biết trước kết quả, hai người lại ngồi trên chiếc ghế đá hôm nào, ngắm cảnh hồ đêm, thưởng thức từng cơn gió lộng vi vu lên bờ má, làm rượi đi hết thảy cái nóng ban chiều, đặc biệt là sự lo âu suốt bao ngày qua. Dưới mặt nước, những làn sóng bạc vẫn lăn tăn theo gió, chẳng chịu để dáng liễu rủ lặng. - Thích nhé, thế là ấy với tớ đều đỗ. - Chưa có kết quả sao mừng sớm thế. Tớ cũng phải cảm ơn ấy, nhờ ấy mà môn vẽ của tớ mới được như thế này. - Hì chưa chắc đâu, mấy ông bà chấm thi ghét nét đánh mịn lắm, như mấy thằng lớp thầy Lai đấy, cứ đánh nét caro, điểm thi đợt một cao chót vót, nhưng tớ lại không thích kiểu đấy, nó gân guốc quá, nhìn xa thì nhạt, nhìn gần thì thô, nếu đánh không lành nghề là bẩn bài ngay. - Không thích là phải thôi, người tớ yêu chỉ thích nét trong vắt thôi mà! Cô ấy cười lườm. Một tay vẫn choàng hờ lên vai cô ấy, một tay gãi đầu phụ thêm cho lời nói triết lý của cô ấy. Phải công nhận trường phái đánh mắt cáo thật vô
- cùng. Những người amateur cứ chê bai kiểu này vừa đanh, lại thô. Họ có biết gì đâu, họ sợ vì những chỗ chi tiết mắt cáo rất khó thể hiện, như thế chưa phải là cống hiến cho nghệ thuật, mà cái nét caro của họ cũng chỉ dành cho mấy anh kề cận lúc thi mới nhảy vào bôi bác mong vận may sẽ đến với mình. Như tôi, gắn bó với nét đánh mắt cáo ít nhất ba năm, tất cả những chất liệu khi mình tả,từ sự chuyển màu đột ngột đến vô cùng của cốc nước thủy tinh, đến sự kì lạ của ánh sáng chiếc bát mà tưởng chừng như rất đơn giản, chưa kể đến mặt bóng phản thân mịn màng của chất thạch cao, hay những đường nét xổ dọc đầy cá tính của mặt i-nôc, cuối cùng không thể thiếu lớp vải rủ thật nữ tính như dòng suối chảy nghiêng kết hợp vài nét sóng lan tỏa khắp mặt bàn, tất cả như một bức ảnh chụp đen trắng, mới dậy sáng, mới trầm làm sao. Đó mới chính là sự vô hạn của nghệ thuật hay cũng như tình yêu vậy, trong cái phô trương rực rỡ lại ẩn ý đầy kín đáo, trong cái thật khôn xiết lại thoảng qua cái ảo huyển diệu, trong những lời thầm kín nguyện cầu là tất cả sự vời vợi thế giới.. Chỉ có sự tinh tế xuất phát từ đáy tâm hồn mình mới có thể thấm hết được cái vô hạn của nó. Thôi chào mười hai năm học trò, chào tiếng trống trường rung vang,
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Gái Trọ
138 p | 73 | 9
-
Gái Trọ
136 p | 61 | 6
-
Cha, con gái và...
4 p | 61 | 6
-
Thiên đường có xa không?
4 p | 63 | 5
-
Chuyện tình anh cảnh sát giao thông và cô gái điên
8 p | 55 | 5
-
Truyện ngắn Thương nhớ con đèo
12 p | 73 | 5
-
Phía sau một cô gái…
2 p | 98 | 5
-
Thực ra, anh có thương em
14 p | 62 | 3
-
Cô gái có năm nụ cười
19 p | 33 | 3
-
Truyện ngắn Vương Tử Phục
19 p | 90 | 3
-
Bóng hình thân thương - Kì cuối
14 p | 59 | 3
-
Tạm biệt anh!
9 p | 81 | 3
-
Ngày nói dối năm ấy đã khiến anh hối hận suốt đời
3 p | 57 | 3
-
Truyện Khi hạnh phúc không chỉ là nụ cười
16 p | 68 | 2
-
Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi!
3 p | 50 | 2
-
Đánh rơi nụ cười
3 p | 63 | 2
-
Cô gái trong tranh vẽ
6 p | 64 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn