intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Internet

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

54
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

I Tháng bảy trời đầy nắng và những cơn mưa rào bất chợt. Không gian lửng lơ theo một áng mây trôi. Hà Nội căng phồng chứa đầy những u uất, mệt mỏi, căng thẳng, cám dỗ… chỉ chực nổ tung như một quả bóng chật ứ hidro. Tôi đi ngang qua một con đường không bóng cây, bụi bay nghẹt thở. Bóng người lướt qua là những linh hồn câm nín, vội vã mà cũng lặng lẽ như chết chóc. Tôi thấy mình đang ở nơi nào đó rất xa, cô độc bủa vây bốn phía, như chẳng phải...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Internet

  1. Internet TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANG I Tháng bảy trời đầy nắng và những cơn mưa rào bất chợt. Không gian lửng lơ theo một áng mây trôi. Hà Nội căng phồng chứa đầy những u uất, mệt mỏi, căng thẳng, cám dỗ… chỉ chực nổ tung như một quả bóng chật ứ hidro. Tôi đi ngang qua một con đường không bóng cây, bụi bay nghẹt thở. Bóng người lướt qua là những linh hồn câm nín, vội vã mà cũng lặng lẽ như chết chóc. Tôi thấy mình đang ở nơi nào đó rất xa, cô độc bủa vây bốn phía, như chẳng phải đang đứng đây, giữa thành phố này. Thành phố mà tôi đã từng yêu tha thiết, luôn hiện về trong những cơn mộng ngắn của tôi giữa đêm khuya. Đôi khi, tôi thấy mình chìm vào những hồi tưởng quá khứ. Góc phố nơi tôi được sinh ra ánh lên màu xanh non lá bàng, đỏ rực màu phượng và ngát thơm màu trắng hoa sữa. Tôi đi trên con đường nhỏ giữa lòng phố đầy đá răm và ổ gà. Tiếng người rao hàng, tiếng người lớn cãi lộn nhau, tiếng trẻ con khóc, tiếng mời hàng xóm sang nhà uống nước… tất cả trộn lẫn thành thứ âm thanh pha tạp nhưng giàu tình người. Tôi có thói quen lang thang quanh phố mỗi khi đêm về. Khi ấy, cả không gian bao bọc trong mùi hương hắc hắc, ngòn ngọt của hoa sữa. Mùi sữa nồng nàn đậu trên tóc, vương trong nếp áo và đọng lại tuổi thơ tôi mùi vị của bình yên. Bây giờ, tôi đi tìm lại hương quá khứ ấy trên đường Nguyễn Du. Những tàng cây nối tiếp nhau đổ bóng xuống lòng phố dưới ánh đèn hiu quạnh. Mặt hồ Ha-le cứ rung lên bần bật bởi tiếng nhạc cuồng loạn từ sân chơi game ven hồ vọng ra. Thêm một sàn nhẩy vừa mới khai trương. Những khuôn mặt còn trẻ nối đuôi nhau đi qua cánh cửa sắt vuông nặng chịch. Phía trong, màu khói hồng toả ra lả lướt, u ám phủ lên những luồng sáng chớp xanh chớp trắng. Phía ngoài, xe máy rú ga ầm ĩ, taxi đỗ dài cả đoạn đường…
  2. Bên này hồ, dưới tàng lá dày chứa cả khoảng đen phía dưới, từng đôi trai gái ngồi bên nhau im lặng như tạc tượng, đôi khi quay ra nhìn xung quanh với đôi mắt nghi ngờ đầy cảnh giác. Dân nghiện vật vờ qua lại, tiện tay quơ đại một món đồ nào đó mà không ai dám kêu. Xe cảnh sát rú còi đi qua, vừa hốt trọn một đám gái phấn son bết mặt, quần ngắn, áo bó khêu gợi đang lượn lờ trong màn tối gần đầu phố Nguyễn Thượng Hiền. Không thể đi thêm một bước, tôi quay lưng về nơi góc phòng yên tĩnh, để lại đằng sau từng chùm sữa lửng lơ trong ánh đèn cao áp, mùi hương bị chôn kín trong khói bụi đô thành. II Đêm. Tôi giam mình trong phòng. Phía trước mặt hắt lên quầng sáng của màn hình máy tính. Tiếng lách cách đều đặn vang lên, cần mẫn như con ong chăm chỉ hút mật. Nhưng tôi không là ong, tôi chỉ hút những tiếng than thở của đời, của màn đen tối tăm huyền bí đang lan toả quanh tôi. Từng dòng chữ nhích dần lên phía trên. Phía bên kia là bao con người không tuổi không tên, khuôn mặt ẩn kín không cho webcam làm lộ diện. Tôi đang tán gẫu với ai hay thủ thỉ với chính mình. Một không gian ảo để mọi người tha hồ khóc, cười, ném yêu thương, uất hận, vui, buồn lên đó. Người ta cứ thoải mái, hồn nhiên đeo đủ thứ mặt nạ đi giữa luồng mê lộ điện tử mà không sợ ai lôi ra, bóc trần bộ mặt thật của mình. Thời gian lang thang trên mạng của tôi đủ nhiều để tôi trở nên thận trọng và hoài nghi. Đằng sau một nick name ướt át gợi tình có thể là của một ả gái gọi đang tự quảng cáo mình và ngồi chờ khách. Hay khi đọc những dòng chữ nhẹ nhàng lịch sự, màu mè, chải chuốt kia nhiều khi là của một gã trai tóc nhuộm, miệng ngậm đầy khói thuốc, ngồi chồm hỗm trên ghế trong một hàng net, nói to, chửi tục như ở chỗ không người, thi thoảng ngoáy mũi, khạc đờm làm người bên cạnh phát buồn nôn. Dù vậy, tôi vẫn lên mạng đêm đêm để suy tư, nghĩ ngợi hay đơn giản là cười vu vơ. Du khuyên tôi đừng lên mạng giữa đêm như thế, trong sâu thẳm của màn tối, con người trở nên yếu ớt, hoang tưởng, dễ dãi nên rất dễ bị dụ dỗ. Giờ ta sử dụng “chat” để kết bạn
  3. nghiêm túc thì ít, chủ yếu làm quen để hò hẹn, chơi bời thoả mãn những bản năng vốn có sẵn trong người thì nhiều. Toàn thứ rác rưởi! Tôi ngước nhìn Du bằng đôi mắt màu cà phê, ừ hữ cho qua chuyện. Du lôi di động ra xem giờ, gạt chân tôi đang gác qua đùi hắn xuống rồi đứng dậy, buông thõng một câu: thôi, muộn rồi, về! Du là một gã trai Hà Nội chính gốc. Dáng người to cao, chắc nịch, mái tóc cắt gọn gàng, ăn mặc vừa đủ lịch sự, mười ngón tay thon dài, sạch sẽ, làn môi đỏ ướt át đi theo cặp mắt biết cười. Thời gian chủ yếu là ở ngoài đường, lượn xe đi khắp nơi, chỗ nào vui là có mặt. Vô tư từ cách ăn nói, dáng vẻ, tiếng cười. Du chẳng bao giở nói về bản thân thích gì, muốn gì, suy nghĩ về mọi vấn đề đang diễn ra xung quanh thế nào, đánh giá về con người ra sao… không tâm sự, không giải thích mỗi khi hai đứa tranh cãi, hiểu lầm nhau. Mỗi khi đi cùng Du, tôi cảm thấy Du là thế nào thì Du là thế ấy. Cũng có thể Du duy trì cách nghĩ giản đơn, nên tưởng có chuyện để nói mà thành ra không có gì. Khi cần một lời giải thích, Du chỉ bảo, làm gì mà Linh suy nghĩ phức tạp vậy, chóng già, hết xinh đấy. Như thể bên trong vẻ ngoài đẹp trai là khoảng rỗng trong não vậy. Dù sao, thì Du vẫn có điều mà tôi thích, đó là khi hôn Du. Du có cách hôn hay mà lạ. Ánh mắt đê mê, hút hồn người từ đầu lưỡi. Mỗi khi bên Du, tim tôi đập mạnh, mồ hôi rịn ra bên trán đầy hưng phấn, kích thích. Du ghì chặt đầu tôi trong những ngón tay dài, hôn thật ấm, thật sâu. Mái tóc cua cứ cúi sát xuống mắt, môi, cằm, cổ,… rồi thấp hơn, thấp hơn nữa không biết đâu là giới hạn. Tôi cứ mê mê, tỉnh tỉnh như chiếc lá khô bị rơi xuống vực xoáy cứ trồi lên, tụt xuống. Đến lúc Du đưa tay kéo khoá quần tôi thì tôi bàng hoàng tỉnh, gạt tay Du vội vàng đòi về. Khi buông nhau ra còn lại một khoảng lặng câm, hai đứa chẳng nói thêm câu gì, tôi gục đầu trên vai Du, đầu trống rỗng, chỉ thấy buồn ngủ khủng khiếp. Cứ thế, cho đến khi Du đưa tôi về đến nhà. Tôi biết, Du cũng như tôi. Hai đứa chỉ là cái bóng đi bên đời nhau. Không là yêu, không ràng buộc, nhưng lại rất khó khăn khi phải rời xa. Tôi và Du không mất công đi tìm hiểu xem thật sự tình cảm của bọn tôi như thế nào. Cả hai vẫn cần có nhau. Thế là đủ.
  4. Không hiểu sao, sau khi hai đứa thôi không còn bên nhau, tôi lại thường hay nằm mơ đến Du. Vẫn là hình ảnh hai đứa chìm đắm vào khao khát. Tôi run rẩy trẻ dại, Du thành thạo trải đời. Trong mơ, tôi thấy mình cứ quấn chặt thân thể vào Du, bám riết không cho Du rời ra. Nhưng Du vẫn đi. Bàn tay tôi chới với một bóng mờ ảm đạm. Sáng tỉnh dậy, tôi cầm lấy máy gọi một số quen, khi đường dây báo khai thông tín hiệu, vừa một tiếng tút dài, tôi vội vàng dập máy xuống. Tim thắt lại, thẫn thờ. Không biết có phải tôi đã yêu, yêu một quá khứ mơ màng không trọn vẹn. III Giống như Du, tôi không phải là người con gái duy nhất bên đời Du, tôi cũng có một mối tình khác. Cả hai đều ngầm biết, không ai nói cho ai. Nói ra cũng chẳng để làm gì. Bọn tôi giống nhau. Không cần ghen tuông. Bạn gái Du kém Du ba tuổi, cũng tên Linh. Cô bé còn ngây thơ. Khuôn mặt không xinh nhưng lại hấp dẫn. Đôi khi tôi gặp Du đèo cô bé đó trên đường. Cô bé ôm eo Du rất chặt. Mái tóc dài phủ trên lưng Du như sợi dây nhung đen mềm mại buộc lấy trái tim Du. Chúng tôi đi qua nhau không một lời chào, không nụ cười, khuôn mặt lạnh câm. Thành những người không quen. Người con trai mà tôi gọi là người yêu không bên cạnh tôi. Đó là một mối tình không rõ mặt, không nắm tay, không nụ hôn, không đụng chạm cơ thể. Một mối tình trên mạng. Chúng tôi biết nhau đã năm năm nhưng chưa gặp mặt nhau bao giờ. Hôm tôi quen Tân, trời cũng mưa nhiều như hôm nay. Hà Nội sũng ướt. Phía cuối đường Nguyễn Khuyến tắc đường vì nước ngập. Tôi vào một quán Internet ven đường chờ nước rút mới đi tiếp. Chọn cho mình một góc phía cuối phòng, tôi vào “Việt chat” tán gẫu giết thời gian. Câu đầu tiên làm quen của Tân là một vần thơ. Đó cũng là câu thơ tôi thích. Bọn tôi bắt đầu chủ đề về thơ mà chưa cần hỏi thông tin về nhau. Từ thơ chuyển sang ca
  5. nhạc, phim ảnh, sách báo. Càng nói chuyện tôi càng thấy Tân có sở thích giống hệt tôi. Nhưng đến lúc cao hứng, tôi tắt hết các nick khác, chỉ để nói chuyện với Tân thì Tân bảo bạn Tân qua đón, Tân có việc phải đi. Tôi giật mình nhìn ra ngoài đường, nước đã rút từ khi nào, tôi chỉ kịp đưa cho Tân địa chỉ mail box rồi out luôn. Sau khoảng ba lần trò chuyện như thế, Tân bảo yêu tôi. Bốn năm sau thì tôi đồng ý làm người yêu của Tân. Nhiều khi, mải mê với công việc, tôi lỡ quên Tân trong tâm trí, không lên mạng, Tân trách tôi với lời lẽ đầy thương yêu, tôi thấy mình như có lỗi. Lúc ấy, tôi lại cố gắng nghĩ rằng đây là người mà tôi gọi là người yêu. Với Tân, tôi chỉ thấy yêu Tân khi ngồi nói chuyện với Tân, đó là những xung động sâu xa ẩn sau mỗi câu chữ. Tôi vẫn muốn tiếp tục như vậy. Trong thâm tâm, tôi không muốn biết mặt Tân, tôi cũng không muốn gặp con người Tân trong thực tế. Hãy là cứ như thế. Một giấc mộng vui. Ngày ngày, hai đứa tôi xâm nhập vào đầu óc của nhau, vắt cạn kiệt những cung bậc tình cảm, mọi tầng lớp của ý thức. Khi tư tưởng đã đồng nhất, cọ xát vào nhau nhịp nhàng thành những luồng sáng vô hình xoáy động trong tâm trí thì chúng tôi đạt đến đỉnh cao của khoái cảm. Cơ thể căng cứng, hơi thở gấp gáp, tim đập cuồng loạn, bàn tay gõ phím run rẩy, nhói buốt như kim châm… tôi thấy mệt mỏi như vừa trải qua cơn hành xác thực sự. Chúng tôi rời nhau trong câu nói gấp gáp của Tân: anh yêu em, yêu em mãi mãi, yêu em trọn đời. Lúc nào cũng là câu ấy. Một câu nói ra chỉ để có niềm tin trong tương lai. Tương lai cuối cùng sẽ ra sao thì không ai biết được. Ai có thể biết được?! Nhưng vẫn cần có một niềm tin. Du, Tân và tôi vẫn song hành trên con đường không biết điểm đến. Khi nào rảnh, Du qua đưa tôi đi học, đi dạo phố, ghé quán nước quen hay mua mấy thứ linh tinh nào đó rồi lại về. Toàn phóng xe qua những ngõ tắt vắng người, để biết chắc sẽ khó gặp phải người quen. Tôi ngồi đằng sau, khẽ hát một khúc nhạc tình không biết tên, lấy tay nghịch bờ lưng ấm áp của Du, ghé mũi tìm chút mùi vị quen toát ra từ cơ thể Du để biết Du chứ không phải ai khác đang chở tôi. Tôi không yêu Du nhưng tôi chung thuỷ với Du. Chung
  6. thuỷ về thể xác. Còn Du, tôi là nốt trầm trong bản nhạc nơi trái tim Du. Nốt trầm không viết lên được một khúc tình ca, nhưng là nơi nghỉ sức cho những đoạn cao trào nối tiếp. Tân thì vẫn thế. Đêm đêm, mỗi khi tôi lên mạng, Tân đã ngồi đó từ bao giờ. Những câu chuyện hấp dẫn kéo dài bất tận, nhiều khi chuyển sang chủ đề giới tính. Hai đứa hăm hở bàn luận, tranh cãi rồi lại nói cho nhau biết những chuyện mà đứa kia chưa từng biết. Chúng tôi dường như có thể nói cho nhau mọi suy nghĩ của mình nhưng không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều nói hết hoặc nói thật. Tân luôn giục tôi mua webcam để Tân còn có thể nhìn thấy mặt tôi, bảo tôi gửi ảnh để đỡ phải nhớ tôi trong mênh mông tưởng tượng. Tôi muốn có cảm giác mình là người vô hình trong thế giới ảo này. Tôi nói với Tân rằng tôi không tự tin khi gửi ảnh cho Tân, tôi có nỗi đau riêng của tôi. Tôi không được lành lặn như bao người. Tân an ủi, Tân yêu tôi từ chính con người bên trong của tôi, chứ đâu phải là hình dáng bên ngoài và những vật chất tôi có. Dù em là thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em. Rồi Tân gửi cho tôi bài hát qua một trang web âm nhạc. Giọng Quang Dũng đầy ma lực đàn ông mà rất đằm thắm: “Không cần biết em là ai Không cần biết em ngày sau Không cần biết em từ đâu Ta yêu em như mây ngang biển rộng Ta yêu em như đêm tàn ngày tận Yêu em như yêu vùng trời bình yên… Yêu em, vì chỉ biết đó là em” Nghe xong bài hát, tôi trả lời, vậy thì, anh biết rõ con người ngoài đời của em để làm gì, vô nghĩa. Tân vẫn không chịu, anh chỉ cần biết em là người thực khi bên anh, chứ không chỉ là những dòng chữ. Tôi thoát ra ngoài mạng, bướng bỉnh cùng ý thích của mình. IV
  7. Một buổi tối, trời chớm lạnh. Gió heo may thổi qua làm run rẩy tán lá bàng xanh. Một vài chiếc đỏ thẫm như máu, rơi quanh bên gốc cây già. Tôi và Du ngồi bên Hồ Gươm, nói những câu chuyện không đầu không cuối, chuyện này chẳng ăn nhập gì với chuyện kia, cuối cùng, còn lại là khoảng không im lặng. Du lấy thuốc ra hút. Bình thường, chỉ khi nào có chuyện không vui Du mới hút thuốc. Phả một hơi khói đầy chất độc vào mặt tôi, mặc cho tôi nhăn nhó khó chịu, Du kéo tay tôi đứng dậy, rủ đến một quán mới hay lắm. Chục phút sau, tôi thấy mình đang ở trong một quán vắng. Những giò lan đầy hoa thả bóng xuống dòng suối nhân tạo nhỏ đang uốn mình theo một dòng chảy êm dịu. Đúng là một quán trông rất hay. Tìm một góc khuất, hai đứa ngồi xuống. Du gọi ra mấy chai bia và đồ nhắm. Tôi nhướn mày ngạc nhiên. Ở khung cảnh này uống bia cũng thú, nhưng ngồi uống với Du thì chưa bao giờ. Du vẫn bảo, con gái ra quán mà bia rượu trông hư hỏng không chịu nổi. Vậy mà hôm nay, hai đứa gọi hết chai này sang chai khác. Lâu không uống, cơn choáng váng từ tiểu não tôi lan toả không báo trước. Tôi khóc khóc, cười cười, loạng choạng bước như một kẻ đi hoang đầy mộng tưởng. Khi lí trí thấp thoáng từ đâu hiện về, tôi đã thấy mình nằm trên một chiếc giường phủ nệm dày, ánh đèn chập chờn lan rộng trong không gian. Du choàng người lên tôi giữa ánh vàng u ám. Tất cả trở nên hỗn loạn, đảo lộn, quay cuồng. Tôi vừa van vỉ, chửi rủa bằng tiếng nói phập phù không nên hơi vừa oằn mình quẫy đạp gắng đẩy Du ra mà thấy mình bất lực. Du đùa nghịch tôi như con mèo non hăm hở vờn qua vờn lại cuộn len đầy màu sắc hấp dẫn. Tôi thành con cá thoi thóp trên bờ, cố lật mình trốn chạy mà không được. Du ghì chặt tôi xuống, chậm chạp làm những việc mà hắn đã nghĩ và tính toán từ trước. Nước mắt tôi ứa ra, răng nghiến chặt bao căm phẫn, tủi hổ. Chỉ vài giây thâm nhập vào cơ thể tôi, Du đã nhăn nhó co người rút ra, nằm vật xuống giường thở dốc. Tôi mơ màng cảm thấy một luồng ấm bẩn thỉu đang bò dọc trong người tôi, lan toả lên đầu tôi một cơn đau tê dại. Không phải một cuộc hiến thân thiêng liêng cho tình yêu như tôi hằng tưởng tượng, cơ thể tôi tan vỡ ra thành nhiều mảnh vụn ê chề.
  8. Trong cái phòng nghỉ chật hẹp đầy mùi nước hoa dâm dục rẻ tiền, tôi thành đàn bà trước khi kịp nhận thấy điều gì xảy ra. Qua đêm ấy, tôi trốn chạy khỏi đời Du lặng lẽ như một kẻ tội phạm. Tôi phạm tội với chính cuộc đời mình. V Nhà trường cho nghỉ tết đúng vào lúc trời vẫn còn lạnh, đào chưa kịp đâm nụ. Gió thổi vi vu trên tán xà cừ cao. Tôi phóng xe nhanh trên đường một mình, mặc cho giá rét luồn qua cổ, qua hai ống tay phả vào người tê buốt. Không biết làm gì, tôi thành người rỗi rãi, lang thang ngoài đường như ngọn cỏ khô vật vờ. Ngồi trên ghế đá một mình ven Hồ Tây, tôi say sưa ngắm nhìn những đôi đang yêu nhau. Họ trò chuyện, nói cười, vuốt ve, ôm ấp và rên rỉ trong hạnh phúc. Có thể vì những đôi yêu nhau đứng san sát nhau dọc bờ hồ dài hết năm này qua năm khác, mà người ta đổi tên đường từ Cổ Ngư thành đường Thanh Niên. Một con đường dành riêng cho tình yêu. Tôi thấy mình nhớ Tân. Tôi vẫn còn có Tân. Tôi hăm hở nép niềm tin của mình vào trái tim Tân. Thời gian nhiều hơn trước vì chỉ dành riêng cho một người. Tôi dần dần thành nhỏ bé, yếu đuối bên tình cảm của Tân. Tôi nhớ Tân mỗi ngày một nhiều hơn. Khi ngồi một mình, tôi thường tự nhủ Tân đang làm gì, có nghĩ đến tôi không. Hàng đêm, tôi trò chuyện cùng Tân, thấy tin tưởng hơn về tình yêu lâu bền mà Tân dành cho tôi. Tân rất nhạy cảm với từng niềm vui, nỗi buồn của tôi. Tân vẫn len lỏi vào tận sâu trong tâm hồn của tôi để cảm nhận từng giọt nước mắt vương trên bờ mi hay nụ cười vỡ oà trên môi. Tôi bắt đầu thấy thèm khát một vòng tay ôm của Tân, bắt đầu tưởng tượng đến nụ hôn nồng nàn, những rung động cuồng nhiệt của sự va chạm cơ thể.
  9. Tân bảo, nếu mình yêu một người thực sự, chỉ cần nhìn sâu vào mắt người ấy, ngắm người ấy làm những công việc thường ngày, chạm vào tay người ấy cũng là sự bay bổng dịu ngọt của cảm xúc. Tình yêu là tất cả những gì cần phải có, không chỉ là chia sẻ từ xa, không chỉ là lời nói yêu thương. - Linh ạ, cả một ngày dài anh nhớ em, muốn quên mà không được. Mỗi khi trên đường nhìn từng đôi trai gái bên nhau, anh thấy mình thật cô đơn. - Sao anh không tìm cho mình một tình yêu thật sự, em chỉ là một mối tình ảo trên mạng thôi. - Anh yêu em từng ấy năm mà em vẫn không hiểu cho anh sao. Anh chỉ muốn người ngồi bên anh là em thôi, là em chứ không phải bất kì ai khác. Dù sao, anh vẫn tôn trọng mọi quyết định của em. Khi nào em có thể gặp anh được, em hãy nói, anh sẽ đến ngay bên em, anh khát khao ngày ấy… Cuối cùng, tan hết cả khối bướng bỉnh ngày nào, tôi đồng ý gặp mặt Tân. Trước khi gặp mặt nhau, tôi làm một lễ thú tội rằng tôi không tật nguyền về thân xác mà là ở nơi trái tim. Và tôi sống trong Hà Nội này chứ không phải Sài Gòn đầy nắng như tôi từng nói. Tân giận tôi đến gần chục ngày nhưng vẫn tha thứ, tình yêu làm con người ta rộng lượng, bao dung hơn. Chiều mồng hai, cổng chính công viên Lê nin mở ra một không khí náo nhiệt, vui tươi của ngày tết. Tôi đứng chờ Tân trong bộ váy trắng và chiếc áo khoác màu xanh nước biển như đã hẹn trước. Từng lượt người đổ vào công viên mang theo những tiếng cười, tiếng nói vui tươi, những chùm bóng bay nhiều màu bay lơ lửng trên nền trời xanh ươm sắc nắng vàng. Thật đẹp cho một buổi gặp gỡ tình yêu. Tôi bồn chồn nhìn ra đường, chỉ vài phút chờ đợi mà kéo dài hơn cả năm năm. Cuối cùng Tân đã đến. Bộ comple đen cùng bó ly trắng tươi rói trên tay. Dáng đi khoan thai, chậm rãi, đầu ngẩng cao tự tin. Làn môi đỏ, đôi mắt ấm áp, hóm hỉnh như biết cười. Đúng là Tân như tôi hằng mong nhớ. Chỉ có điều, Tân mang khuôn mặt của Du.
  10. Tân đứng sững lại, bó hoa trên tay rơi xuống dập nát trên hè. Một luồng khí lạnh tràn qua giữa khoảng trống hai người. Tôi trân trân nhìn Tân, đầu gối run lên muốn ngã quỵ. Mọi âm thanh đột nhiên tắt lịm. Mênh mông là vụn vỡ. Tôi quay lưng bỏ chạy, nước mắt đẫm trên môi. Không còn Tân, không còn Du, tôi đi một mình trên con đường không điểm đến. Trời mưa. Ngày tôi quen Tân, trời cũng mưa nhiều như hôm nay. Hà Nội sũng ướt. Lòng tôi ngập nỗi buồn u uẩn. Mười ngón tay không còn tê dại như những lần ngồi hàng giờ giữa đêm để tán gẫu qua mạng. Tôi không muốn mình tiếp tục mang những bộ mặt nạ để sống với mọi người. Tôi không thể giống Tân, giống Du. Tôi muốn tìm kiếm lại chính con người thật của mình. Tôi bước vào quán nước ven đường với vài người bạn. Ngồi lặng im ngắm những dòng người đang vội vã lướt qua. Thêm một mùa thu nữa về, đậu hờ trên từng nóc nhà Hà Nội. Tôi không còn lang thang để tìm cho mình quá khứ êm dịu tuổi thơ xưa. Đường Nguyễn Du vẫn vương đầy xác hoa sữa tưởng chừng mùa thu chưa bao giờ trôi qua. Tạp âm còn đó, điểm tối còn đó, mọi thứ luôn tiếp diễn không dứt, nhưng đó chính là một phần cuộc sống buộc con người phải chấp nhận không thể chối bỏ. Tôi cũng không thể chối bỏ bởi tôi là tôi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2