Truyện ngắn Lỗi tại ai?
lượt xem 5
download
Vi đang đánh lại chỗ son bị phai trong bữa cỗ lúc trưa. Hôm nay, Vi thật sang trọng và kiêu sa. Mái tóc của cô được búi cao, uốn lên thành từng lọn mềm mại rủ xuống hai bên mặt như dàn hoa thiên lý vừa chớm nở mùa xuân, phía bên trên lấp lánh chiếc kẹp tóc hình vương miện. Lần đầu tiên
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Truyện ngắn Lỗi tại ai?
- Lỗi tại ai?
- - Chuẩn bị xong chưa con? - Xong hết rồi mẹ. Vi đang đánh lại chỗ son bị phai trong bữa cỗ lúc trưa. Hôm nay, Vi thật sang trọng và kiêu sa. Mái tóc của cô được búi cao, uốn lên thành từng lọn mềm mại rủ xuống hai bên mặt như dàn hoa thiên lý vừa chớm nở mùa xuân, phía bên trên lấp lánh chiếc kẹp tóc hình vương miện. Lần đầu tiên trong đời Vi được mặc một bộ đồ đẹp và lộng lẫy đến thế. Chiếc váy trắng muốt điểm những dải ti gôn bằng cườm đan cài vào nhau quyện từ trên xuống chấm đất bó sát nửa cơ thể phía trên để lộ ra đồi gò bồng đảo trắng hồng và khoe tấm lưng cong như bờ cát vàng dưới nắng thu của người thiếu nữ. Uốn mềm theo chiều cơ thể, phía bên dưới xòe tung ra những lớp voan mỏng gối đầu lên nhau từng đợt, mềm mại và bay bổng như làn mây tháng mười. Bờ vai mảnh mai được dát một lớp nhũ trông giống một pho tượng cẩm thạch thời Phục hưng. Hôm nay. Lần đầu tiên. Vi làm cô dâu.
- - Xong hết rồi chứ con? Nhà trai họ sắp đến rồi đó. – Bà Loan sốt sắng chạy vào phòng xem con gái chuẩn bị ra sao. - Con xong rồi đây. Khi nào họ tới thì mẹ gọi con! - Nhưng mà… - Vi ngập ngừng một lúc – Nhưng mà mẹ ơi!... Con vẫn chưa muốn lấy chồng lắm. – Thấy mẹ vào, Vi lại nũng nịu. Cái bệnh của những cô gái trẻ sắp về nhà chồng. - Tiên sư cô! Sắp về nhà người ta rồi mà còn dõng dẹo.
- - Nhưng mà con và anh ấy mới quen nhau có chưa đầy nửa năm, giờ cưới thì có hơi sớm không mẹ? - Ôi dào, mày cứ lo xa, đầy đứa chúng nó quen nhau có hơn tháng đã đòi cưới rồi kìa. - Nhưng con thấy nó cứ thế nào ấy. – Vi vẫn nhùng nhình. - Thế nào là thế nào? – Bà Loan thấy con có vẻ lưỡng lự bèn gặng hỏi – Thế mày có yêu nó không? Sao lúc trước mày đồng ý cưới nó rồi cơ mà? Vi không đáp, lòng hơi gợn chút băn khoăn. Nói yêu thì không hẳn, chỉ mới gặp nhau chưa đầy có nửa năm, yêu sao được mà nhanh thế. Nhưng nếu bảo không có tình ý
- gì thì cũng chẳng phải. Vì Nam đúng là mẫu người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái mà có đến trong mơ Vi cũng chẳng dám nghĩ sẽ gặp được. Nam hơn Vi hai tuổi, là con cầu tự của ông Hoàng, nguyên chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố mà bố Vi đang làm bảo vệ tại tòa nhà trụ sở. Nhà đó giàu có thì thôi rồi. Nghe đồn tài sản dễ phải đến vài chục tỷ. Mà chỉ có thằng con trai duy nhất là Nam. Tuy sinh ra trong cảnh nhung lụa nhưng Nam không hư hỏng, chơi bời như mấy thằng công tử bột thời nay, cũng chẳng phải cái hạng thích cậy tiền nhà mà khoe khoang, chơi trội. Anh học rất giỏi, vừa mới tốt nghiệp thạc sỹ ngành quản trị kinh doanh bên Úc về hơn một năm nay. Mà theo lời bố Vi thì: “Cái thằng ấy nó ngoan và lễ pháp lắm con ạ! Găp ai cũng chào hỏi niềm nở hết. Tao nhìn nó là tao biết, nó có đức lắm!”. Qua những lần tiếp xúc Vi cũng thấy Nam khá đứng đắn và lịch thiệp, phong thái lại có phần ân cần và nhẹ nhàng. Cách sống của Nam cũng tỏ ra là người có trách nhiệm. Đôi lúc Vi còn tưởng người đàn ông ấy phải có đến quá nửa dòng máu phụ nữ trong người.
- Nhưng Vi chỉ băn khoăn ở chỗ, không hiểu vì sao nhà họ lại chấp nhận Vi một cách dễ dàng như thế. Ừ thì Vi dù gì cũng là hoa khôi của xóm, cũng có lúc được mấy ông phỗng trong xóm tòm tem mấy hồi. Nhưng đời nào một vị chủ tịch ủy ban nhân dân cả một thành phố lại đi cưới con cầu tự của mình cho đứa con gái thằng bảo vệ bao giờ. Họa có phim Hàn Quốc mới có. Mà trong phim Hàn Quốc họ cũng phải sống dở chết dở mới được thế chứ chẳng dễ dàng gì một bước nhảy tót lên tiên như Vi. Mà lại chính nhà bên ấy chủ động gặp gỡ và đặt vấn đề trước mới lạ chứ. Ở vị trí của Nam, muốn bao nhiêu con gái mà chẳng được, việc gì anh phải hạ cố đến một đứa con gái nhà nghèo, công ăn việc làm chẳng có như Vi. Được cái trông Vi hiền và có vẻ dễ bảo. … Ơ, nhưng mà Vi băn khoăn mấy cái đó làm gì nhỉ? Chẳng mấy chốc nữa thôi Vi sẽ thành một quý bà sang trọng. Sau này Vi sẽ chẳng phải làm gì, chẳng phải đi bê mấy sọt bánh cho mẹ, cũng chẳng phải nghe chửi, chỉ việc ăn không ngồi rồi. Vả lại, Vi lấy chồng cũng đỡ được cho nhà một gánh nặng lớn. Bà Loan chẳng hiểu dạo này buôn bán thế nào mà nợ như chúa chổm, dễ phải đến ngót trăm triệu. Nhà ấy giàu thế, bỏ ra một cái tráp vài trăm triệu có đáng gì, chỉ là hổ mất vài sợi lông. Còn việc nhà họ theo
- đạo thì cũng chẳng đáng ngại, nhà Vi thì thế nào cũng được nên đồng ý cho Vi bỏ lương. Vi cũng đã mất tới một tháng học giáo lý hôn nhân cùng Nam và ba tháng học giáo lý tân tòng rồi. Học giáo lý tân tòng đáng lẽ mất sáu tháng nhưng bà Loan cũng khéo nhét vào tay cha xứ một chỉ gọi là “hồi môn” rồi nên nhanh không ấy mà. Hơn nữa mẹ Nam mất rồi, thế là Vi khỏi phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, càng khỏe. Phen này á, ối đứa trong xóm phải vêu mặt ra mà ghen với Vi. Vi chỉ e ngại ánh mắt của Nam. Mặc dù lần nào gặp nhau Nam cũng tỏ ra vui vẻ và là người chủ động nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy có chút vị đượm buồn, chất chứa nhiều tâm tư mà Vi có thể cảm nhận được bằng trực giác một người phụ nữ. Đến việc học giáo lý hôn nhân, Nam cũng không tỏ ra mặn mà lắm, chỉ làm chiếu lệ mà thôi. Dường như ánh mắt ấy nhắc rằng anh ta không yêu và cũng chưa hề có tình ý gì với Vi. Nghĩ tới đây, Vi buột mồm hỏi mẹ: - Mẹ ơi!... Con thấy anh Nam có vẻ không có cảm tình gì với con
- - Mày chỉ khéo nghĩ vẩn. Không có thì nó lấy mày làm gì. Mà con gái mẹ cũng đâu đến nỗi, mặt hoa da phấn, vòng nào ra vòng nấy. Bây giờ không có thì sau này có. Nó cũng là thằng đàn ông cơ mà. – Bà loan nói giọng đầy ẩn ý, chẳng là mấy chuyện “chiều chồng” thế nào bà đã dạy cho con gái hết cả rồi. Nam mà không yêu Vi thì ắt chẳng còn là đàn ông. Vi còn đang vẩn vơ thì cái Lan tót lên gọi, nhà trai đã cho xe đến. Cả nhà lại tất tả tất tơi ra nhà thờ làm lễ. ***
- Xe dừng trước cổng nhà thờ Lớn, bên trong đã đầy đủ khách khứa và họ hàng hai bên. Vừa bước ra khỏi xe Vi đã thấy choáng ngợp trước không gian thanh tịnh và cao vút những tòa nhà xây theo lối kiến trúc gothic. Vi vốn không phải người theo đạo nên chẳng mấy khi đến nhà thờ bao giờ. Vậy mà lúc này, được đứng tại nơi đây trong ngày trọng đại nhất của đời người con gái, Vi cảm thấy nâng nâng đến lạ thường. Làm đám cưới theo đạo thì có hơi rườm rà thật, nhưng nó đem lại cho con người ta những phút giây thật thiêng liêng, gắn kết và thăng hoa trong tình yêu. Chẳng thế mà nhiều đôi cũng muốn được cưới trong nhà thờ nhưng đâu có được, phải có duyên có số như Vi mới được. Từ khuôn viên nhà thờ, Vi nắm tay ông bố lọm nhọm nhẹ nhàng bước vào thánh đường. Cái ông già nhà quê chẳng mấy khi ăn diện, hôm nay mượn đâu được bộ vest
- rộng quá người, mặc vào xộc xệch, túm tó, cái áo sơ mi bên trong thì ngả sang màu cháo lòng từ bao giờ, trông rõ lôi thôi lếch nhếch. Làm ông Hoàng đứng bên trong nhìn ra mà ngứa cả mắt. Bước qua cánh cửa gỗ màu nâu sẫm nặng trình trịch, cả một không gian tôn giáo òa vào Vi. Trước mắt cô dâu trẻ, đức Chúa trời cao lớn với đôi mắt hiền từ đang mỉm nụ cười phúc hậu và dang vòng tay đón đứa con chiên bé nhỏ vào lòng dù đứa con chiên đó cũng chẳng mấy mặn mà với Chúa. Trên tường là các thiên sứ kẻ thì nghiêm khắc, kẻ thì khoan thai, đang chao lượn chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Trần giáo đường được thiết kế theo kiểu mái vòm với những đường cong mềm mại và những lớp sơn cũ màu vàng kem thanh thoát mở ra cả một bầu trời trong tâm hồn Vi. Trên trần có bức họa Adam và Eva trong vườn địa đàng, chắc vẽ lâu lắm rồi nên chỗ sứt chỗ mẻ. Hai vú của bà Eva bị mờ tịt đi một góc thành ra phẳng lì, chỗ háng thì nhô ra một đám mốc đen xì trông như bộ phận sinh dục của đàn ông. Nhìn từ xa lại tưởng hai người đàn ông đang cuốn lấy nhau. Dương vật của Adam có vẻ phình ra to hơn thường ngày, hẳn là thèm muốn lắm cái bộ dạng phi giới tính mới có của Eva. Cũng phải, ăn nằm với nhau hơn 2000 năm nay rồi, Adam chắc chán ngấy cái bộ dạng “bánh bèo” của Eva nên muốn tìm cảm giác mới. Chúa cũng chẳng cấm được.
- Phía cánh hữu và cánh tả chỗ Cha xứ đang đứng là hai dàn đồng ca đang ngân nga tiếng hát theo điệu nhạc Ave Maria. “Ave Maria Gratia plena Maria, gratia plena Maria, gratia plena…Ave Maria…” âm thanh trong trẻo của bài thánh ca cộng hưởng cùng độ vang của giáo đường cứ vang lên một cách tôn nghiêm và thăm thẳm. Cảm giác được thưởng thức và sống trọn trong vẻ đẹp nguy nga của âm thanh và đường nét của tôn giáo bằng cả hai giác quan chủ đạo là tai và mắt thật nâng nâng và bồi hồi đến khó tả. Giây phút này, Vi cảm thấy hạnh phúc vô cùng và vì thế, tự nhiên Vi cũng thấy yêu chồng mình hơn bao giờ hết. Vi nhẹ nhàng nắm tay bố rảo bước trên tấm thảm đỏ bước qua hai hàng ghế được trang trí bằng những đóa hoa trắng muốt thật thanh thoát. Cái cảm giác được bước trên một đường thẳng với hàng trăm người đang nhìn vào mình khiến Vi cảm thấy như đang được đi catwalk với bộ cánh đẹp nhất của một nhà thiết kế tài ba nào đó. Bên phải bàn làm lễ, cái Lan đã đứng đó từ bao giờ. Trông con bé có vẻ thích thú vì lần đầu tiên được khoác bộ váy diêm dúa mà con nhà nghèo chẳng bao giờ dám nghĩ đến, được đứng ở một nơi trang nghiêm làm phù dâu cho chị. Phía bên trái, Nam đang đứng quay mặt trước Chúa, tay đặt lên ngực, miệng lẩm bẩm, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Chúa như đang cầu nguyện. Có lúc, Nam quay sang anh chàng phù rể, đứng lặng
- một hồi nhìn trân trân vào anh ta như muốn nói điều gì nhưng rồi lại quay mặt đi. Chắc hẳn họ thân nhau lắm. Vi cảm thấy ánh mắt Nam đượm một nỗi buồn. Vừa nhìn thấy Vi, Nam đã đưa tay ra đón và nở nụ cười như an ủi những băn khoăn trong Vi khiến cô cảm thấy vững tâm hơn trong giờ phút quan trọng này. Nhưng lúc đứng lên trước bàn làm lễ, Vi bắt gặp anh chàng phù rể đang nhìn Vi rất lâu, cách nhìn như kiểu săm soi từ đầu đến chân của anh ta khiến Vi cảm thấy hơi ngại. “Cũng phải thôi. Chắc anh ta lấy làm lạ vì một đứa nghèo kiết như mình lại bỗng dưng lấy được con trai một ông triệu phú nên nhìn kĩ xem mình có gì đặc biệt đây mà” – Vi tự nhủ và cũng cảm thấy có phần tự hào vì nhan sắc của mình không đến nỗi nào. Ít ra đó cũng là cái mấu nối duy nhất giúp Vi bám vào để tự tin chứng minh cho mọi người thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn xứng đáng với Vi. Phải mất hơn mười phút để Cha xứ đọc hôn phối, sau đó có một tờ giấy được đưa ra trước mặt Vi và Nam để đọc lời thề gắn kết bên nhau trọn đời trước Chúa và các nhân chứng.
- - “Em Maria Vi hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để tôn trọng anh mỗi đời trong ngày… à quên, mỗi ngày trong đời em”. Đọc đến gần cuối thì bên dưới đã khúc khích vài tiếng cười. Vi cảm thấy phát ngượng vì giọng đọc ơ hời, đều đều như đối phó của mình. Nhưng biết làm sao được, mấy cái thủ tục lằng nhằng này cứng nhắc quá mức này khiến Vi chẳng có tí cảm xúc gì. Vi nhìn vào tờ giấy như mấy con chữ vô hồn. Còn Nam có vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước nên đọc khá trôi chảy. Trong giọng đọc trầm ấm của Nam chất chứa khá nhiều cảm xúc, nhưng có đôi chỗ anh ngượng nghịu và ngập ngừng không nói lên lời, có lẽ lòng anh đang bộn bề vô số những tâm trạng khác nhau mà chưa thể sắp xếp gọn gàng được. Hay anh ngại vì phải nói những lời thề thốt chung thủy với người anh mà anh không hề yêu trong khi người anh yêu sẽ mãi mãi không có được giây phút này? Nhưng Chúa sẽ thông cảm cho anh vì vô tình những cảm xúc đó lại rất hợp với không khí nơi đây. Vi cũng cảm thấy xúc động
- trước những cảm xúc “rất thật lòng” trong từng lời thề mà cô tự cho là Nam đang dành cho mình. “Chắc anh ấy cũng có tình cảm với mình”. Chỉ có người đàn ông đang đứng sau Nam làm Vi băn khoăn và hơi lo lắng, là anh chàng phù rể vẫn nhìn chăm chăm vào Vi nãy giờ. Nhưng lúc này trông ánh mắt anh ta thật lạ lùng, trong đôi mắt mở to hằn lên những tia mạch máu nhỏ li ti của một người đang trào dâng ngọn lửa giận dữ trong lòng. Bất chợt Vi thấy ánh mắt đó nhòa đi, ứ lên giọt nước mắt nhưng đọng lại chỗ khóe mắt, không thể trào ra. Khoảnh khắc đó chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, Vi lại thấy anh ta đang mỉm cười chúc phúc cho mình và Nam. Có một sự cay đắng và uất hận đang bùng cháy đâu đó nơi giáo đường này nhưng lí trí đã kịp ngăn nó lại, giữ nó về trạng thái âm ỉ để kẻ thua cuộc phải gặm nhấm nỗi đau một mình. Tiếp theo màn đọc lời thề là màn trao nhẫn cưới. Đáng lẽ sẽ có màn cô dâu chú rể hôn nhau để chứng minh tình yêu trước Chúa và toàn thể giáo đường nhưng Nam xin miễn vì cảm thấy ngại khi bày tỏ tình cảm trước đông người. Thực lòng Vi cảm thấy hơi tiếc vì hôn lễ không trọn vẹn như trong phim. “Nhưng không sao, đêm nay mình sẽ bắt anh ấy phải hôn bù” – Vi thích thú nghĩ thầm, từ lúc quen nhau tới giờ cô chưa hề nhận được nụ hôn nào từ Nam. Vậy là từ giây phút này, Chúa sẽ che chở cho đôi tình nhân trẻ hạnh phúc mãi mãi về sau. Nói là thế, nhưng liệu sẽ có hạnh phúc mãi mãi về
- sau không khi chính tại nơi giáo đường này, vào giờ phút này, Chúa chúc phúc cho hai người nhưng lại nhẫn tâm cầm tia sét của tôn giáo giáng vỡ đôi trái tim một kẻ ngoài cuộc. Đôi vợ chồng trẻ này, liệu có ai được quyền hưởng hạnh phúc mãi mãi về sau không? *** Sau khi làm lễ ở nhà thờ, mọi người kéo nhau ra khách sạn Hữu Nghị ăn cưới. Cả đời ngót đến năm chục cái xuân xanh rồi bà Loan mới được bước vào cái khách sạn
- sang trọng bậc nhất thế này. Đáng lẽ tiệc cưới phải tổ chức làm mấy ngày vì khách khứa lên đến vài nghìn người. Nhưng nhà nước đã ra chỉ thị khống chế trong đám cưới của một cán bộ không quá năm trăm người nên ông Hoàng đành bấm bụng để hụt vài rổ cá mè. Mà thôi không sao, bên nhà trai ông toàn mời những quan lớn cả. Nhà gái thì chỉ cho có vài mâm thôi. Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Đến mấy bà bạn chợ lần đầu được đi ăn cái đám cưới rõ hoành tráng cũng chẳng giấu nối niềm sung sướng pha lẫn chút ghen tị. Các bà chỉ trực tìm gặp bà Loan để lanh chanh: - Gớm, nhất bà nhé, một tấc mà thành công thành phượng! - Này, tôi bảo này! Mai này nhớ bảo con Vi môi giới cho tôi mấy thằng bạn thằng rể bà nhé! Nhà tôi còn hai con vịt giời đang ế thối ra chẳng tống đi đâu được. Đúng là cái Vi có phúc thật, tôi nhìn mặt nó tôi biết liền.
- - Các bà cứ nói quá, nhà cháu các mả rồng, ăn lộc tổ tiền bảy đời mới được như thế chứ biết gì đâu. Người ta bảo thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Ăn ở cả thôi! – Dân Hải Phòng là chúa nói kháy, họ có thể kháy nhau mọi lúc mọi nơi, coi nói kháy là một thú vui trong cuộc sống mà nếu thiếu nó chắc họ buồn chết mất - Rồi thì các bà có đứa nào ế cứ dắt qua đây tôi bảo cháu nó làm mối cho. – Bà Loan không giấu nổi sự hãnh diện và khoe khoang. Thôi thì, cả đời làm ăn vất vả giờ mới được mở mày mở mặt, chẳng tội gì. Cái bệnh của người lam lũ là thế, chỉ cần biết có lộc từ trên trời rơi xuống chứ chẳng cần biết cái lộc đó vì sao mà có. Phật đã dạy nhân quả cái gì cũng có nguyên do của nó. Đời chẳng cho không ai cái gì bao giờ. Sau đám cưới, ông Hoàng thuê nguyên một phòng vip trên tầng cao nhất của khách sạn làm đêm tân hôn cho đôi vợ chồng trẻ. Đúng là nhà giàu có khác, thích là chi không cần phải suy nghĩ. Tiền người nghèo kiếm thì khó chứ người giàu, lại ăn bổng của nhà nước, ăn thuế ăn máu của dân thì họ đưa tay ra là vơ được cả nắm.
- Hôm nay đúng là ngày độc đắc của Vi, trong một ngày mà cô gái trẻ đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mới buổi chiều choáng ngợp trước không gian tôn nghiêm nơi giáo đường, giờ lại lóa mắt trước căn phòng hạng sang này. Đúng là phòng vip có khác, nguyên cái nhà tắm đã rộng ngang ngửa nhà Vi rồi. Căn phòng chia làm nhiều gian đến mức đi không để ý sẽ bị lạc vào cả một mê cung. Vi thích nhất cái buồng ngủ tân hôn đúng chất hoàng gia với cửa sổ nhìn ra thành phố ban đêm lấp lánh ánh sáng vàng tỏa ra từ các tòa nhà như những ngọn nến lung linh huyền ảo thắp bừng sáng lên không gian đêm tối. Chiếc giường đôi được trang trí cầu kì với bốn phía được chăng mành kim tuyến đỏ thêu tỉ mỉ những con bướm vua thật lộng lẫy buông thong xuống tạo ra một thứ không gian mờ ảo và quyến rũ đến lạ kì. Thành giường được làm bằng gỗ lim chạm khắc tinh xảo hình Adam và Eva trên vườn địa đàng, chỉ một cái giường thôi mà họ chạm cả một bức tranh sống động và mềm mại đến từng đường nét thì quả là công phu. Nghe đâu cái giường này có giá đến vài trăm triệu. Vài trăm triệu chỉ để ngủ một đêm thôi đấy. Ngồi trên chiếc giường êm ái mà Vi vẫn thấy bồn chồn, lo lắng. Con gái mới lấy chồng ai chẳng thế, huống chi vi vẫn còn là một cô gái trinh. Vi mường tượng ra trong đầu đủ các tình huống, rồi thì nghĩ xem mình sẽ phải làm gì trong đêm tân hôn, phải
- làm sao để anh ấy cảm thấy mê mẩn mà không thế rời xa mình. Có những cái làm Vi phải ngượng đỏ mặt khi nghĩ đến, nhưng chắc là sẽ phải làm thôi, vợ chồng thì có gì phải ngại. Vi tự nhủ sẽ là người chủ động trong đêm nay, không thể để anh ấy nghĩ Vi là đứa non kém được. Đàn ông bây giờ họ thích phụ nữ thành thạo hơn những cô giả ngây giả ngố. Nhưng mà Nam đi đâu mà lâu thế nhỉ? Anh ta bảo đi một chút mà đến cả tiếng rồi. Vi đã tắm rửa, chuẩn bị quần áo đầy đủ hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng đức lang quân của mình đâu. Tâm trạng hồi hộp mà lại phải chờ đợi lâu khiến Vi cảm thấy bồn chồn và khó chịu ghê gớm. Có lẽ tại không khí trong phòng ngột ngạt quá. Phòng máy lạnh Vi không quen. Nghĩ vậy, Vi bỏ khỏi phòng đi lên sân thượng hóng mát. Vừa mở cánh cửa trên sân thượng, Vi bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít. Nhưng đó không phải tiếng khóc phụ nữ mà là của đàn ông. Tiếng khóc cứ nấc lên từng đợt nghe rất nặng nề rồi im bặt. Cũng lúc đó Vi nghe thấy có tiếng một người đàn ông khác thủ thỉ nhưng không rõ lắm, mà tiếng người này nghe rất quen. Tính tò mò bản năng
- của phụ nữ thôi thúc, Vi mò mẫm trong bóng tối thật chậm, cố tìm cho ra nơi phát ra tiếng khóc. Cũng chẳng cần mất công đi đâu xa, ngay phía ban công cách cánh cửa tầm vài mét Vi trông thấy trong bóng tối hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau. Thật lạ lùng, một người trong đó chính là Nam – chồng Vi, người mà chỉ chốc nữa thôi sẽ động phòng tân hôn với Vi. Người còn lại nếu Vi nhớ không nhầm chính là anh chàng phù rể lúc chiều, anh chàng có đôi mắt sáng và đượm buồn. - Anh ấy đang làm gì ở đây với anh chàng kia vậy? – Vi thấy lạ và cố tiến đến gần hơn một cách kín đáo, nấp sau đám đồ cũ để xem rõ mọi chuyện. Ngày hôm nay Vi vừa làm cô dâu, lại vừa được đóng vai trinh thám. Càng tiến gần hơn, Vi bắt gặp lại ánh mắt đó, vẫn ánh mắt đầy uất hận và dằn vặt lúc chiều Vi trông thấy. Chỉ có điều nước mắt đã không còn ứ lại trên khóe mắt mà chảy dài trên đôi má như mưa tháng sáu. Vi vẫn không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Nam đưa tay lên lau nước mắt cho anh chàng kia nhưng anh ta vẫn tiếp tục khóc không thành tiếng. Tiếng khóc của đàn ông, tiếng khóc cứng rắn không òa ra, không ồn ào như đàn
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn chọn lọc của Nguyễn Công Hoan(Tập 2): Phần 2
237 p | 178 | 36
-
Tuyển tập truyện ngắn hay 2005: Phần 1
185 p | 154 | 30
-
Tập truyện Mỹ - Hoa dại: Phần 1
294 p | 165 | 21
-
Truyện ngắn Hãy chăm sóc mẹ: Phần 1
153 p | 99 | 17
-
Sưu tầm truyện ngắn: Phần 2
203 p | 82 | 12
-
Tiểu thuyết Ba ngàn lẻ một đêm: Phần 2
77 p | 111 | 9
-
Tại Tôi
102 p | 53 | 9
-
Truyện ngắn Điều bí mật
7 p | 109 | 6
-
Lỗi tại ai?
6 p | 74 | 5
-
Truyện ngắn Em là chìa khóa mở cửa trái tim anh
0 p | 129 | 5
-
Tôi cũng không hiểu tại làm sao (I)
9 p | 58 | 4
-
Truyện ngắn Hãy tha lỗi cho anh
9 p | 80 | 3
-
Lỗi Là Tại Anh
6 p | 46 | 3
-
Ai Khổ Hơn Ai
8 p | 40 | 3
-
Truyện ngắn Lạc lối yêu thương
15 p | 51 | 2
-
Lỗi tại ai bây giờ !
17 p | 58 | 2
-
Lạc lối yêu thương
6 p | 62 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn