intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Truyện ngắn Rác

Chia sẻ: Vũ Minh Thông | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

59
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Author: Jade ... Rác… ừ thì là rác. Người ta thường gọi chung tất cả những thứ mà mình không cần xài, không xài được nữa rồi đem quăng ra ngoài đường bằng một cái từ chung là: rác. Thế nhưng, trong cái đống rác đấy, có nhiều thứ vẫn còn dùng được, nếu kiên nhẫn đi moi móc sẽ thấy chúng hữu dụng chán.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Truyện ngắn Rác

  1. Rác Author: Jade ... Rác… ừ thì là rác. Người ta thường gọi chung tất cả những thứ mà mình không cần xài, không xài được nữa rồi đem quăng ra ngoài đường bằng một cái từ chung là: rác. Thế nhưng, trong cái đống rác đấy, có nhiều thứ vẫn còn dùng được, nếu kiên nhẫn đi moi móc sẽ thấy chúng hữu dụng chán. Thế là xuất hiện khái niệm: rác tái chế. Bà là một người tái chế rác. Bà cứu vãn những thứ mà con người ta đem vứt đi, biến chúng thành những thứ hữu dụng. Cái công việc ấy thiêng liêng làm sao. Bà biến những thứ tưởng chừng như không còn giá trị thành những thứ có giá trị, ít nhất là đối với bản thân bà về mặt kinh tế.
  2. Mà nói nôm na, bà mua bán ve chai. Ai ve chai, dép mũ, thau nhựa đồ bán không… Ai ve chai hông??? Đấy đấy… cái tiếng rao của bà ta lại lảnh lót cất lên từ đầu ngõ. Cả cái khu phố văn hóa này không ai biết bà từ đâu tới, chỉ thấy một chiều chạng vạng, bà ta với cái đòn gánh trên vai dọn về căn nhà tôn ọp ẹp cuối phố rồi ở đó, ngày ngày lại đi mua rác của mọi người. Người ta gọi bà là Nữ Hoàng Bãi Rác. Thử nghĩ coi, từ một cái đòn gánh trên vai ngày ngày đi bộ rã cả chân mà rao, chẳng bao lâu sau, bà ta sắm một chiếc xe đạp để mà đi mua “rác”. “Ai ve chai không…” – Vẫn là cái giọng lảnh lót ấy. Bà nhặt nhạnh, trao đổi, ngả giá, đem mua lại những thứ người ta vứt đi, về sắp xếp chúng lại, rồi bán cho một đầu mối “rác” nào đấy, thế là sinh lãi. Lãi mẹ đẻ lãi con, lãi ông đẻ lãi cháu, thế là bà ta sắm cho mình một chiếc xe gắn máy để mà đi mua “rác”. Người trong xóm nhìn theo bà, chẹp chẹp miệng… đúng là Nữ Hoàng Bãi Rác. Nhưng cái tự hào nhất của đời bà không phải là việc bà biến rác thành tiền, mà chính là cái việc bà biến rác thành người. Nhìn thằng cu quẫy đạp, bà cười một mình. Nó đấy… Rác đấy… Cách đây hơn 1 tháng, bà nhặt nó từ bãi rác ban đêm khi đi ngang đó. Khi ấy, bà nghe cái tiếng khóc oe oe của nó rồi chạy lại xem, hóa ra là một đứa bé chưa đầy 1 tuổi. Mặc kệ cho cái thứ cha mẹ khốn nạn nào có thể vứt bỏ một sinh linh như vậy, bà
  3. chỉ cần biết mang thằng nhỏ về và chăm sóc. Thằng bé hình như cũng đón nhận bà một cách tự nhiên như đón nhận một người mẹ, khi bà lần đầu ẵm nó trên tay, nó im bặt, nín khóc, ngoan ngoãn trố mắt nhìn bà. Cu Rác… cu Rác của mẹ ngoan nhé… mẹ thương cu Rác… Bà tắm cho nó, cố bỏ đi cái mùi tanh tưởi của bãi rác bà mang nó về, nhưng rồi cái mùi rác vẫn cứ lãng vãng đâu đây… àh, từ người bà mà ra. Từ ngày có cu Rác, công việc làm ăn của bà càng thêm khấm khá. Bà thầy bói phán rằng: Số cô hên thật, cô mạng thủy, vớ đâu được thằng con mạng kim, người ta nấu vàng ra nước, kim sinh thủy, ấy chẳng phải là điềm may hay sao. Bà ta dư sức biết con mẹ thầy bói khua môi múa mép, vì bà có biết ngày sinh của cu Rác đâu, chỉ lấy cái ngày bà nhặt nó về làm ngày sinh cho nó… ấy vậy mà cũng đưa cho bà thầy hơn trăm ngàn. Giờ thì bà chẳng cần phải đi mua “rác” vì đã có người tự đến mà bán rác cho bà, nói nôm na dễ hiểu, từ chỗ cò con, bà thành chủ vựa ve chai. Bà con trong cái hẻm nhỏ lại càng được nhiều chuyện để bàn tán xôn xao và thầm ngưỡng mộ Nữ Hoàng Bãi Rác. Như đã nói ở trên, cái bà hãnh diện nhất, tự hào nhất là biến rác thành người. Thằng cu Rác càng lớn càng ngoan, 10 tuổi đã biết ngồi bấm bàn tính tính tiền cân ve chai cho người ta, đi học về thì gật đầu thưa từ đầu ngõ cho tới nhà mới thôi. Cái thằng tên Rác mà nó còn xài được hơn khối thằng tên Châu tên Ngọc. Đời thế đấy. Rác càng ngày càng có giá, vật giá leo thang, rác cũng leo thang, nó leo nhanh tới cái mức từ một bà chủ vựa ve chai, bà thành một đầu nậu ve chai. Căn nhà tôn giờ thành căn nhà 2 tầng, 1 tầng trên dùng để ở, tầng dưới dùng làm “Công ty thu mua,
  4. trao đổi rác.” Từ một người đàn bà đầu tắt mặt tối, chân lấm tay bùn, bà thành một chủ doanh nghiệp trẻ. Trẻ đây là ám chỉ cái công ty mới ra đời của bà, chứ còn bà thì… vào cái ngoài 40, dù chưa chồng, nhưng đã có thằng con nuôi, ai dám dùng “trẻ” để nói về bà nào? Sống trên đời, phải biết mình đang ở cái đẳng cấp nào chứ. Cái bà gánh đòn gánh đi mua ve chai dĩ nhiên làm sao sánh bằng bà chủ doanh nghiệp thu mua ve chai, thế là bà quyết định lên đời cho mình. Nhìn cái dáng người thấp chủn, mập ú (là gần đây bà ăn nhiều lại không vận động nên mới béo lên, chứ trước đây thì gầy lắm), làn da ám nắng đen nhẻm của bà khoác lên người những bộ trang phục đắt tiền, lòe loẹt. Thay vì cái mùi rác vẫn thoang thoảng quanh bà lúc trước thì giờ đây chỉ toàn Gucci, Chanel… nhức cả mũi. Người trong xóm nhìn bà, kẻ thì phì cười, người thì lắc đầu. Ôi… Nữ Hoàng Bãi Rác ơi… Nhưng đời nó công bằng lắm, bà càng giàu thì thằng cu Rác càng không ngoan. Cái thằng ngày nào đỏ hỏn trên tay, nay đã 15 – 16, mặt đã có vài cái mụn dậy thì. Nó càng lớn, tâm tính càng lạ, lầm lầm lì lì, chả để ý ai, ai nói gì nó cũng mặc. Ngày trước đi học về là chào cả cái khu phố văn hóa này, nay đi về chả buồn nhìn ai, có ai cười với nó, nó cũng như không thấy, lờ đi rồi về nhà nhốt mình trên phòng. Bà thì cứ cung phụng nó như một ông hoàng con, ngày nào cũng đi mua tô phở, mấy cái trứng vịt lộn về, năn nỉ nó ăn cho có sức khỏe. Nó cũng ăn, chả buồn cảm ơn bà một câu, đứng dậy về phòng đóng sầm cửa. Hàng xóm quan tâm, có người hỏi bà, bà chỉ cười buồn… chắc nó đang lớn, nên tính tình nó thế. Chứ biết nói sao bây giờ. Đùng một cái, thằng Rác bỏ nhà đi. Bà mất ăn mất ngủ, trời ơi, thằng Rác là cả đời bà, là sinh mạng của bà… mất nó
  5. làm sao bà sống nổi. Bà hớt ha hớt hải đi tìm nó, bà con trong khu phố cũng đi tìm giúp. Mà có đâu xa, nó gom mớ tiền rồi đi mướn khách sạn gần đó mà ở. Có ai như cái thằng, đi bụi mà còn siêng học, người ta bắt được nó ở cổng trường chứ đâu. Bà khóc hết nước mắt, thiếu điều quỳ xuống mà xin thằng nhỏ, nhưng nó coi như bà không tồn tại, chỉ lẳng lặng đứng dậy đi về phòng riêng, nhốt mình trong đó. Mấy người trong xóm lại thấy bà đi mua đồ ăn về năn nỉ thằng Rác ăn, nó cũng ăn rồi tiếp tục rút mình trong phòng. Ngoài những khi đi học, hình như người ta không thấy nó bước chân ra khỏi nhà. Cái thằng này đúng lạ, mẹ nó lo cho nó cỡ vậy mà nó chả coi ra gì. Đúng là cái thằng… rác. Ngày trước biết vậy bà cứ vứt quách nó ở bãi rác cho nó tự sinh tự diệt có hay hơn không. Bà nghe người ta nói, cười buồn rồi lầm lũi đi mua tô phở về cho thằng Rác. Vài tháng nữa trôi qua, rồi đùng thêm 1 cái, thằng Rác lại bỏ nhà ra đi. Lần này chả biết nó đi đâu, người ta canh ở trường học cũng không thấy nó đi học, người ta đi tìm mấy khách sạn nhà trọ xung quanh cũng không thấy tăm hơi nó. Bà thì dỡ điên dỡ tỉnh, khóc từ lúc nó bỏ đi cho đến ngày hôm nay. Bà bỏ công việc buôn bác rác, ngày ngày lân la hết chỗ này chỗ nọ chìa tấm hình thằng Rác ra hỏi thăm bà con cô bác, mà ai cũng lắc đầu không biết. Rác ơi là Rác… con ở đâu… Rác ơi. Bà khóc, bà gào lên đầy xót xa đau thương. Thằng Rác đi hơn tuần lễ, là một tuần lễ bà bỏ ăn vì lo lắng. Cho đến một sáng đẹp trời, ông xe ôm đầu phố hét toáng lên.
  6. Tui bắt được thằng Rác rồi… Tui bắt được nó rồi… Bà chạy nhào ra đường, quên cả mang dép. Rác ơi… Rác… Thì ra nó mướn căn phòng tuốt dưới bến xe, nghe đâu tính về tỉnh nào đó mà trốn tiếp. Ông xe ôm chở khách ra bến xe vô tình gặp nên chụp nó kéo về. Để tui đi… bỏ tui ra… Mày có còn là con người không? Má mày lo cho mày bỏ ăn bỏ ngủ, lo như khùng như điên kiếm mày về. Bình thường bả chăm sóc mày như ông hoàng con, có đối xử tệ với mày đâu mà nhất quyết mày đòi bỏ đi??? Hả??? Thằng rác rưởi? Bả lo… bả lo… bả không đối xử tệ… nhưng… nhưng… Thằng Rác ngập ngừng rồi hét lên… … nhưng bả đừng ép tui làm tình với bả một ngày mấy lần như vậy… … Ông xe ôm bàng hoàng buông tay, bà con hàng xóm há hốc mồm, quên cả việc cản thằng Rác đang vùng ra chạy đi mất. Bà lấy tay che mặt, quỵ xuống đường. Ông xe ôm nhặt cái điện thoại thằng Rác quăng lại, lò mò mở ra coi… Trời ơi, mấy đoạn phim quay lại cảnh bà ta làm tình với thằng Rác còn kinh tởm hơn mấy cuốn phim đen… Rác… đúng là rác rưởi mà… Cả xóm tản ra… bà ta vẫn ngồi gục mặt mà khóc… …
  7. Một đêm, cả khu phố văn hóa đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc vì tiếng thét của bà ta. Tôi là đàn bà… Mọi người nghe cho rõ đi… Tôi cũng là đàn bà mà… trời ơi… Khi người ta chạy qua nhà bà… Những gì nhìn thấy… Là bà đang đung đưa theo cánh quạt trần… Lủng lẳng… tòong teng… Mùi rác vẫn thoang thoảng đâu đây…. … Có đêm, người trong khu phố nghe văng vẳng một tiếng rao… vọng về từ hư vô… Ai ve chai, dép mũ, thau nhựa đồ bán không… Ai ve chai hông??? Sài Gòn, 07-10-2011 END.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2