Đề bài: Từ cảm nhận về cái tôi trong bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh hãy bình luận <br />
về ý kiến: "Đó là cái tôi giàu khát vọng sống, khát vọng yêu chân thành"<br />
<br />
Bài làm:<br />
<br />
Tình yêu có lẽ là điều giản dị nhất nhưng cũng là thứ khó lý giải nhất ở trên đời. Thật <br />
vậy tình yêu đem đến cho con người những trạng thái cảm xúc khác nhau, có hạnh phúc, <br />
có thấp thỏm lo âu và cũng có cả những đớn đau chẳng biết bao giờ ập đến. Nhưng bất <br />
chấp tất cả rủi ro có thể xảy ra thì con người luôn muốn đặt trọn tình cảm của mình vào <br />
một ván cược cảm xúc để tìm một nửa khác lấp đầy trái tim mình. Ai cũng có những cái <br />
tôi khác biệt, những lối sống hay những cách suy nghĩ khác nhau để làm nên chất riêng <br />
của họ. Đối với Xuân Quỳnh thì "Đó là cái tôi giàu khát vọng sống, khát vọng yêu chân <br />
thành". Và cái tôi đó được thể hiện rõ nhất qua tác phẩm "Sóng".<br />
<br />
"Sóng" là thành quả dào dạt cảm xúc được sáng tác trong chuyến đi thực tế đến vùng <br />
biển Diêm Điền. Và hơn hết trong "Sóng" cũng ẩn chứa bao tâm trạng, cảm xúc lẫn trăn <br />
trở suy tư của người con gái đã trao trọn trái tim cho tình yêu. Nhắc đến Xuân Quỳnh thì <br />
không thể không nhắc đến cái tôi đậm chất trữ tình, cái tôi mang bản sắc riêng của tác <br />
giả. Đó là một cái tôi mạnh mẽ, sống hết mình để dâng hiến cho tình yêu, cái tôi sẵn sàng <br />
phá tan mọi xiềng xích của xã hội để bộc bạch lòng mình. Ở thời điểm bấy giờ có mấy <br />
nhà thơ dám viết nên tâm tư của lòng mình, có mấy ai dám đi ngược lại cả thế giới để <br />
yêu thương. Sinh ra là phận nữ nhi thế nhưng chẳng có gì có thể trói buộc được tâm hồn <br />
bà, bà mạnh dạn đi tìm mảnh chân ái của cuộc đời mình để rồi lại tìm đến bờ cõi, cội <br />
nguồn của tình yêu. Nhưng dù có sáng suốt, tỉnh táo đến đâu con người ấy vẫn không tìm <br />
được cội nguồn của tình yêu ấy, vậy là bà lại một lần nữa trôi lạc vào những cảm xúc <br />
của một người đang yêu, một người nửa tỉnh nửa mê trong thanh âm của tình yêu và cố <br />
dang cánh tay để ôm trọn lấy niềm hạnh phúc của cuộc đời mình.<br />
<br />
"Dữ dội và dịu êm<br />
<br />
ồn ào và lặng lẽ<br />
Sông không hiểu nổi mình<br />
<br />
Sóng tìm ra tận bể"<br />
<br />
Con người với trái tim nhỏ bé nhưng khát vọng thì vô biên. Thật vậy vì khát vọng được <br />
sống đúng với cá tính của mình, được thấu hiểu và được yêu thương nên con sóng đã dấn <br />
thân vào cuộc hành trình gian nan đi kiếm tìm hạnh phúc. Hình tượng con sóng và nhân <br />
vật em song hành cùng nhau, những trạng thái của con sóng cũng là những cảm giác của <br />
nhân vật em trong tình yêu. Sóng có lúc dạt dào, sóng dữ dội nhưng cũng có khi trời yên <br />
biển lặng. Sóng cũng mang trong mình suy nghĩ, nó cũng biết cảm nhận, biết suy tư như <br />
con người. Và cơn sóng mạnh mẽ ấy không thể chịu được sự nhỏ hẹp của sông để rồi <br />
vượt trùng khơi tìm đến bên miền biển cả. Tại đây sóng bắt đầu trăn trở về nguồn gốc <br />
tình yêu của mình:<br />
<br />
"Trước muôn trùng sóng bể<br />
<br />
Em nghĩ về anh, em<br />
<br />
Em nghĩ về biển lớn<br />
<br />
Từ nơi nào sóng lên?<br />
<br />
Sóng bắt đầu từ gió<br />
<br />
Gió bắt đầu từ đâu?<br />
<br />
Em cũng không biết nữa<br />
<br />
Khi nào ta yêu nhau"<br />
<br />
Dường như khao khát ấy chẳng theo một khuôn khổ nào cả, nó chẳng thể định hình hay <br />
định nghĩa. Và em lại loay hoay đi tìm nguồn gốc của tình yêu nhưng rồi lại trầm ngâm <br />
bất lực bởi tình yêu là một thứ gì đó không có hình thù, không ăn được nếm được mà chỉ <br />
có cảm nhận. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là chỉ có trái tim em cảm nhận được, cũng là <br />
tình yêu nhưng bằng cách nào đó nó lại khiến các giác quan của em run lên vì hạnh phúc. <br />
Em cứ sống trong ngày dài thấp thỏm, nguồn cảm xúc của em cứ dâng lên rồi lại hạ <br />
xuống không biết bao nhiêu lần. Hình như đôi lúc em lại bị ốm, tim em đập liên hồi, mặt <br />
em đỏ bừng lên hay chỉ cần nghe thấy ai nhắc về anh thôi là tim em lại xốn xang. Em <br />
chẳng biết bản thân mình bị như thế từ bao giờ nữa, chỉ biết là cảm giác ấy ngày càng <br />
mạnh mẽ và đôi lúc em lại không tự chủ được.<br />
<br />
"Con sóng dưới lòng sâu<br />
<br />
Con sóng trên mặt nước<br />
<br />
Ôi con sóng nhớ bờ<br />
<br />
Ngày đêm không ngủ được<br />
<br />
Lòng em nhớ đến anh<br />
<br />
Cả trong mơ còn thức"<br />
<br />
Từ khi trót dâng hiến trái tim mình cho anh thì em đã không còn là chính mình. Tình yêu kia <br />
dành cho anh lớn đến mức nó khiến em thổn thức trong những cơn mê, em trở thành nô lệ <br />
cho chính thứ cảm xúc mà mình tạo ra. Một ngày không gặp anh đã làm em thấy nhớ, <br />
bóng hình anh chẳng thể nào thoát ra khỏi tâm trí em, nó như ngự trị ở đó mà chẳng thể <br />
nào thoát ra. Nỗi nhớ anh choáng ngợp cả không gian và thời gian, nỗi nhớ trải dài dồn <br />
thành từng đợt như sóng vỗ ngoài đại dương, đôi khi lại trỗi lên như những cơn sóng thần <br />
hung dữ khiến em mỏi mệt. Em không ngủ được và nếu có vô tình chìm vào giấc ngủ thì <br />
cũng nhìn thấy bóng hình anh. Em nhìn thấy anh, em và tương lai không xa đằng đó:<br />
<br />
"Dẫu xuôi về phương Bắc<br />
<br />
Dẫu ngược về phương Nam<br />
<br />
Nơi nào em cũng nghĩ<br />
<br />
Hướng về anh một phương<br />
ở ngoài kia đại dương<br />
<br />
Trăm nghìn con sóng đó<br />
<br />
Con nào chẳng tới bờ<br />
<br />
Dù muôn vời cách trở"<br />
<br />
Em bâng khuâng hồi lâu, đôi mắt em chìm sâu trong vô định, đó chính là lúc em nghĩ về <br />
tương lai chính mình. Có thể một ngày nào đó định mệnh sẽ chia cắt đôi ta hay cũng có <br />
thể vì một cãi nào đó khiến chúng ta hiểu lầm nhau và xa rời, thế nhưng dù anh có ở bất <br />
cứ nơi đâu thì trái tim em vẫn sẽ hướng về phía anh. Nếu anh không lại gần em sẽ bước <br />
từng bước về phía ấy và không để anh phải đợi lâu, trái tim này đã có chủ và nó sẽ <br />
nguyện thủy chung với anh trọn đời.<br />
<br />
"Cuộc đời đi dài thế<br />
<br />
Năm tháng vẫn đi qua<br />
<br />
Như biển kia dẫu rộng<br />
<br />
Mây vẫn bay về xa<br />
<br />
Làm sao được tan ra<br />
<br />
Thành trăm con sóng nhỏ<br />
<br />
Giữa biển lớn tình yêu<br />
<br />
Ðể ngàn năm còn vỗ."<br />
<br />
Em, anh hay bất cứ ai cũng không tránh khỏi quy luật của thời gian vậy nên em cũng sợ. <br />
Em sợ thời gian trôi chầm chậm nhưng đến khi kịp nhận ra thì đã bỏ lỡ quá nhiều. Em sợ <br />
giữa muôn vạn người trên thế giới nhưng tìm kiếm hoài không thấy anh, em sợ tương lai <br />
nào đó sẽ không có chúng ta khiến em chơi vơi và bị vùi lấp trong cát bụi. Vì hiểu được <br />
quy luật bất biến của cuộc đời nên em càng muốn sống trọn cuộc đời mình, em muốn hòa <br />
mình vào vũ trụ để lan tỏa tình yêu đến muôn nơi, em cũng muốn tình yêu ta trở thành <br />
những con sóng để ngàn năm còn vỗ. Sóng sẽ luôn chạm đến bờ mặc cho biển có lớn, <br />
bão giông có dữ dội. Và đó chính là khao khát cháy bỏng của cái tôi Xuân Quỳnh, khát <br />
khao sống trọn với tình yêu, hiến dâng cho tuổi trẻ.<br />
<br />
Tình yêu đôi khi xuất hiện qua những điều to lớn nhưng cũng có thể đến từ những điều <br />
nhỏ bé. Chỉ cần hôm nay sống tốt với thực tại, sống hết mình để cho đi và yêu thương, <br />
thế là đủ. Khát khao cũng vậy, không cần phải mơ ước quá lớn nhưng hãy sống hết mình <br />
vì nó, vì chỉ có như vậy ta mới thật sự có được hạnh phúc.<br />
<br />
Qua bài thơ "Sóng" ta đã thấy một Xuân Quỳnh đầy nhiệt huyết và khát khát dành cho tình <br />
yêu. Đó là một cái tôi già khát vọng sống, giàu khát vọng yêu chân thành. Dù cuộc đời có <br />
nhiều biến chuyển, thời thế có đổi thay nhưng tình yêu muôn thuở thì vẫn cứ là thế, ai khi <br />
yêu cũng khao khát được hiến dâng cho tình yêu, ai cũng muốn được trải lòng mình với <br />
những xúc cảm. Và khi ấy hãy cứ sống hết mình, hãy đặt mình vào ván cược cảm xúc <br />
đầy may rủi để tìm ra một nửa cho cuộc đời mình. Chỉ có thật sự yêu thương nhau thì sau <br />
bao bão giông mới có thể trở về bên nhau.<br />
<br />
<br />