Tuổi ba mươi
lượt xem 4
download
- Ngậm cái này đi, sẽ dễ chịu hơn đấy! Cô đưa cho cậu vỉ kẹo. Cậu tách ra lấy một viên, đưa lên miệng. Vị bạc hà tan trong cổ họng, cậu không nghĩ nó có thể dịu. Trên sân khấu, tay guitar vừa dạo đầu một giai điệu, tiếng vỗ tay, huýt sáo nổi lên. - Cậu đưa tớ đến đây làm quái gì? Tớ không thích! - cậu cằn nhằn. - Sao lại không thích? Cậu chờ chương trình này rất lâu rồi mà? - cô thấy lạ. - Tớ không thích bởi vì bây giờ đã...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Tuổi ba mươi
- Tuổi ba mươi (Cho 1981) TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANG - Ngậm cái này đi, sẽ dễ chịu hơn đấy! Cô đưa cho cậu vỉ kẹo. Cậu tách ra lấy một viên, đưa lên miệng. Vị bạc hà tan trong cổ họng, cậu không nghĩ nó có thể dịu. Trên sân khấu, tay guitar vừa dạo đầu một giai điệu, tiếng vỗ tay, huýt sáo nổi lên. - Cậu đưa tớ đến đây làm quái gì? Tớ không thích! - cậu cằn nhằn. - Sao lại không thích? Cậu chờ chương trình này rất lâu rồi mà? - cô thấy lạ. - Tớ không thích bởi vì bây giờ đã hết thích! - cậu nói rồi lùi lại mấy bước, ý chừng không muốn đứng gần cô. Tiếng nhạc, tiếng hát lan trong không gian. Bởi nữ ca sĩ đến từ Thái Lan, nên cô không hiểu ca từ. Giọng nữ ca sĩ thanh thoát, ngọt ngào mà nhẹ. Cô ta có mái tóc ngắn, khuôn mặt để mộc, không có dấu hiệu nào của trang điểm. Áo phông trắng, quần sooc, kèm đôi bít tất đen dài đến đùi, giày cũng màu trắng, nữ ca sĩ ăn mặc giản dị hơn cả những người đang đứng giữa sân nắng nghe cô hát. Cô quay lại nhìn cậu, đầu cậu bắt đầu lắc lắc theo giai điệu nhạc. Cô khẽ thở dài, lại quay mặt nhìn lên sân khấu. Cả một tháng trước đây, cô và cậu luôn nói về chương trình này, festival âm nhạc do những người Mỹ sống trong thành phố tổ chức. Các ca sĩ và ban nhạc có tiếng trên thế giới sẽ lần lượt biểu diễn từ giữa sáng đến giữa đêm. Ở hai mươi chín quốc gia khác, hai
- mươi chín chương trình chung một cái tên, chung một đơn vị tổ chức, chung một kịch bản (chỉ khác ban nhạc, ca sĩ, các tác phẩm trình bày) cũng đang đồng loạt diễn ra. Ba mươi nước cơ đấy, nhảy múa đế dừng những can cớ phiền hà. - Chỉ cần nghe nhạc hay là tớ đầu óc tớ bay bốc, chẳng có gì níu lại được, phê lắm! Cậu từng nói thế. Nhưng cậu luôn mâu thuẫn với chính từng lời của mình. Cô cúi xuống nhìn chiếc áo hai dây đang bị lệch, hở ra một góc bé tí xíu của chiếc áo lót, ý tứ chỉnh lại, hi vọng cậu chưa nhìn thấy, không chút nữa, nếu nhớ ra, cô sẽ phải nín nhịn nghe một tràng giang đại hải về sự kín đáo chừng mực của đàn bà con gái. Cô là con gái? Hay là đàn bà? Làm thế nào để phân định được ranh giới giữa hai điều đó đây? Cô muốn hỏi cậu, nhìn sang, thấy cậu nhắm mắt, đầu vẫn lắc lắc, bàn tay phải đập từng nhịp lên chiếc túi da đeo bên hông. Ngần ngừ, lại thôi. Thông thường, cô vẫn nói nhanh không kịp nghĩ, nhưng hôm nay, không khí nặng nề thổi ra từ phía cậu buộc suy nghĩ của cô phải hoạt động nhanh hơn cảm tính. Nếu không tớ sẽ biến đi ngay đấy, cậu vẫn nói với cô thế khi trong lòng bực dọc. Từ khi cô lôi cậu ra khỏi phòng bếp nồng nặc khí gas cách ngày này một năm, cậu trở thành người khó chịu nhất mà cô từng biết, có thể là cậu oán cô về việc cô đã vô tình đưa cậu ra khỏi kiểu chết mà cậu vẫn nói tới, thậm chí viết thành kịch bản riêng? Sau bài hát thứ nhất, nữ ca sĩ giới thiệu rồi dạo đàn, chuyển giai điệu. Khán giả tỏ ra hưng phấn rõ, họ vỗ tay, huýt sáo, gào thét, không ít người nhảy cẫng lên. Một anh chàng đứng phía trước văng người ra sau, nhảy cao rồi dậm mạnh chân xuống cỏ, cách vài centimet là va thẳng vào người cô. Cô né kịp. Anh chàng kia cũng giật mình, ngoái lại, thì thầm câu xin lỗi. - Không sao! Cô cũng thầm thì.
- - Nhảy múa cũng phải chừng mực chứ! đừng có mà tự sướng mình rồi làm đau người khác! Cậu chạy lên từ bao giờ, giọng nghe chừng nặng và mặt thì đỏ bừng, không rõ nắng hay bởi căng thẳng. Anh chàng đứng sững lại, nhìn cậu, mắt gườm lên. - Thôi không sao mà, cô xoa xuýt, không sao, bạn mình lo cho mình thôi... - Mất hứng quá! Trước khi bỏ đi, anh chàng ném lại một câu. Cậu vừa xoay nắm đấm dứ dứ sau lưng anh chàng vừa bỗng dưng cười khúc khích. Không hiểu thái độ của bạn, nhưng cô cũng chẳng muốn thắc mắc. Lựa một chỗ cỏ phẳng, sạch để ngồi bệt xuống, cô cầm chai nước tu ừng ực. Cậu cũng ngồi ghé bên, chờ cô uống xong, đón lấy chai rồi đưa lên miệng. - Này Di, tớ phải chịu đựng cậu đến khi nào đây? cô suýt vuột miệng nói ra câu ấy. Một lần nữa, lý trí xuất hiện. Cô quen Di cách đây mười lăm năm, bắt đầu từ khi học chung lớp mười. Ngày ấy, Di vừa qua tuổi mười lăm. Tóc Di dài hơn bây giờ, da Di trắng hơn bây giờ, mắt Di tinh nhanh hơn bây giờ, miệng Di cười nhiều hơn bây giờ, Di nặng cân hơn bây giờ, Di ít nghĩ hơn bây giờ, Di thích nghe Rock điên cuồng hơn bây giờ, Di mặc nhiều đồ đen hơn bây giờ, tất nhiên, mặt và dáng người Di trẻ hơn bây giờ... cộng tất cả mọi thứ, nghĩa là Di khác hẳn bây giờ! Khác chứ, khi ấy thì Di chưa có nhiều cảm tình với phụ nữ, không để chuyện tình dục ám ảnh vào đầu. Di ngây ngô mà vui tươi. Cô thích Di vì cái tinh thần trong con người Di có thể hút và dẫn dụ người khác đi vào để tìm hiểu rồi chia sẻ. Cô không thích Di vì cậu yêu những hứng khởi lúc nào cũng trực trào từ bên trong mình hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì. Khi có dịp, cậu bỏ rơi tất cả, chỉ để tận hưởng nó. - Này Di, cậu sắp sang tuổi ba mươi rồi đấy! Mấy ngày nữa nhỉ? Chợt nhớ ra, cô hỏi.
- - Một! - Úi cha, đúng giờ này ngày mai là cậu được sinh ra hả? Sao tớ không bao giờ nhớ nổi ngày sinh của bất cứ ai, kể cả cậu. - Bởi vì cậu không muốn nhớ, nhưng buồn cười lắm nhé, suốt cả mười lăm năm, cậu luôn hỏi ngày sinh nhật của tớ trước một ngày. Hoặc là cậu nhớ lộn ngày sinh? - Vô tình thôi, tớ thực sự không nhớ gì đâu. Hoặc có thể vì điều ám ảnh... - Ám ảnh, chắc là cậu nhớ tớ nói gì khi mình gặp nhau lần đầu... - Nhớ chứ, cậu bảo, sẽ chết trước khi bước vào tuổi ba mươi một ngày... Nói xong, cô quay sang, nheo mắt nhìn cậu. Di thôi nói, cậu thò tay, nắm chặt lấy vai cô, miệng khẽ mỉm cười. Kịch bản đời Di là thế, sẽ tìm mọi cách thức để chết trước sinh nhật tuổi ba mươi. Chính là hôm nay... - Sao cậu có ý nghĩ kỳ lạ thế nhỉ? - Kỳ lạ gì, mẹ tớ từng đi một chùa rất thiêng, xin quẻ sau khi sinh tớ, quẻ nói bảo tớ không sống qua được khi bước sang tuổi ba mươi. Mẹ giấu tờ giấy đó vào một cái hộp, cho đến khi sinh nhật tớ mười lăm tuổi, dọn dẹp lại đống đồ cũ, vô tình mở ra đọc được. Thế là điều đó in vào đầu tớ... - Chỉ mỗi thế thôi á ? - Cậu ơi, đó là tiền định rồi! Di nói xong rồi phá lên cười, vẻ thích thú hiện rõ trên từng cơ mặt. - Này nhé, cậu nhìn xem! Di một tay vít cổ cô xuống, còn tay kia thì giơ lên trước mặt cô. Đường sinh trên lòng bàn tay tớ sáng nay bỗng nhiên mờ hẳn, hầu như chẳng thấy nữa. Hay không? Cô hất đầu để tránh khỏi bàn tay đang nắm cổ cô đến đau, đẩy Di ra rồi đứng dậy:
- - Nghe nhạc đi, đừng để phí một triệu để mua hai cái vé vào đây! Tớ sẽ chạy đi mua cái gì đó để ăn. Ăn mà đầu óc cậu nó mụ mị hẳn đi thì tốt! Ra phía cổng, tìm một cái lều nhỏ, trong đó, có hai cô gái buộc hai cái khăn chéo trắng in hoa nhỏ màu xanh đỏ, một cái thành áo quây và một cái thành chân váy. Cô rút từ trong túi ra một nắm tiền lẻ, đếm và đổi sang coupon. Ở đây, mọi thứ đều được tính bằng từng coupon. Cách đây mười hai năm, khi đó, cô và Di chuẩn bị tròn mười tám tuổi, đang trong kì thi tốt nghiệp cấp ba. Những buổi chiều nóng như hôm nay, hai đứa đi bên nhau, nắng hắt in hằn hình hai cái đầu xuống lòng đường đất nện, một nhinh nhỉnh cao, một hơi thâm thấp. Mỗi khi bước, Di cố tình giơ cao chân để đạp thẳng xuống cái bóng đen của cậu và cả của cô. Đường tắt từ nhà đến trường và từ trường về nhà của cô và Di là một lối đi nhỏ tí. Một bên chạy sát cái mương rộng, tanh hôi, đen kịt bởi nước thải. Vào mùa nóng, mùi mương bốc lên dễ làm cho người ta có cảm giác buồn nôn. Một bên là đường ray tàu hỏa. Mỗi khi tàu chạy qua, thành tàu lướt ù ù sát bên hông, như muốn cuốn phăng hai đứa vào những vòng bánh sắt nện ầm ập. Thế nhưng, Di vẫn muốn hai đứa qua lại bằng lối ấy. Di bảo, chính vì khó chịu mà cái mương gây ra và sự nguy hiểm của đoàn tàu mang lại nên con đường này thành sở hữu riêng của hai đứa, vì thế, cố mà tận dụng cho đến khi ra trường thì thôi. Ngày hôm ấy, đang đi, chợt Di dừng chân lại, nghe ngóng. Tiếng còi tàu xa xa. Di quàng cái ba-lô đựng sách vở nặng chịnh lên vai cô, rồi xoay người ra, có ý chờ đợi. Trong lúc nút hai ngón trỏ vào hai lỗ tai thật chặt như mọi lần, cô chợt nhận ra có gì đó bất thường. Khi Di rướn mình lấy đà để cắm mặt thẳng vào đoàn tàu hỏa đang trôi, cô kịp thời vứt hết hai cái ba-lô trên vai, vòng tay ôm ghì Di từ phía sau hết sức có thể. Đoàn tàu chạy qua, Di gỡ tay cô ra để rồi kéo cô lại, hôn thật nhanh lên môi. Kể cả khi cô quăng từng cái ba lô trúng người, dù nhăn mặt đau, Di vẫn nháy mắt cười mỉm.
- Nhà cô và nhà Di xây lưng áp sát vào nhau, hai cái cổng trổ ra hai con phố song song kéo dài hơn hai cây số, hoàn toàn không có lối thông sang nửa chừng. Vì nhà của hai đứa cùng chồng lên bốn tầng lầu, nên cô và Di vô tình có sân chơi chung là hai cái trần lát gạch chống nóng, ngăn cách bởi bức tường thấp tè sáu mươi phân. Muốn sang nhà nhau chơi, hai đứa chỉ việc chạy lên tầng tư, trèo lên thang sắt, mở khóa, đẩy tấm cửa tôn ra là xong. Vào giờ đi học, theo hẹn trước, cô sẽ mở sẵn cửa tôn cho Di trèo xuống. Bố mẹ cô không còn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một thằng con trai lừ đừ từ trên cầu thang bước vào phòng khách kiêm phòng ăn dưới tầng một như ngày đầu tiên nữa. Về sau mỗi lúc cô và Di chào bố mẹ trước khi rời nhà đến trường, bố mẹ cô nếu có ngồi đó hoặc ăn sáng, hoặc ngồi xem ti-vi sẽ hỏi han vài lời thân mật. Tình cảm của hai đứa đều được bố mẹ Di và bố mẹ cô vui vẻ thừa nhận, và tuyệt nhiên không tỏ ra lo lắng mảy may về một trai và một gái mới lớn có khả năng gần gũi nhau hơn có thể tưởng tượng được. - Lẽ ra được tạo điều kiện tốt như thế, tớ và cậu nên là người đầu tiên khám phá nhau chứ nhỉ? - Di từng hỏi trêu cô như thế khi hai đứa sắp sang tuổi hai mươi, vừa học xong năm thứ nhất đại học, cùng ngồi ăn kem trên trần nhà. Cô nhét head phone vào tai, nghe những bản nhạc sao lại từ chương trình MTV trên sóng FM đang rất thịnh hành ngày ấy, cảm thấy lời Di nói như gió thoảng qua viên gạch nâu trước mắt, không có ý nghĩa gì. Chắc hẳn lúc đó trong đầu cô đang nhớ tới anh bạn mới quen trong lớp học thêm đàn guitar buổi tối. Sau này khi anh bạn đó trở thành mối tình đầu của cô cho đến khi chia tay, cô chưa từng thấy anh hay và thú vị hơn quãng thời gian đầu gặp. Còn Di, tối hôm trước, Di đưa bạn gái mới của cậu đến nhà cô chơi. Mặt ngời ngời mãn nguyện.
- Suốt tám năm sau đó, đời Di loanh quanh trong thứ lãng mạn thì gọi là tình yêu, thực tế thì gọi là tình dục với một đám đàn bà con gái mà cô không đếm nổi số lượng, cũng không nhớ được mặt, được tên quá một phần năm. Mà cũng nhờ những ham muốn thân xác điên cuồng của Di, vào bốn năm sau nửa quãng thời gian Di yêu đương, cô thấy bình an, không đến nỗi cứ vào mấy ngày nóng đầu của đợt Hè, nửa đêm thót tim tỉnh dậy, gọi điện vào di động của Di. Kiên nhẫn chờ cho đến khi đầu bên kia lè nhè trả lời mới thôi. Mỗi lần chia tay ai đó, Di lại gọi điện xem cô có nhà không, mở cửa tôn cho Di sang. Di nằm giạng tay giạng chân trên sàn nhà, trong phòng cô, hoặc nghe nhạc, hoặc đọc sách, hoặc nói chuyện tầm phào, nhưng không còn kể về người-đã-cũ nữa. Cho đến năm ngoái, Di chia tay vợ, - người kịp sống chung một năm. Trưa hôm đó, cô lên trần nhà phơi quần áo, thấy cửa tôn bên nhà Di mở, tò mò và cũng bởi thói quen, cô trèo xuống để rồi thấy Di nằm gục trên bàn, trong phòng bếp kín. Nhanh chóng, cô mở toang hết cửa lớn cửa sổ, bật quạt thông gió, quạt trần, quạt bàn... Lúc ấy, Di chưa ngất đi, nhưng cũng chẳng còn sức để ngăn cô lại. Di say mèm rồi khạc cả đống nôn lên váy của cô. Cô ôm Di trên tay, gào khóc đến lạc giọng. Vậy là đã mười lăm năm bên Di rồi cơ à, cô ngẫm ngợi. Mười lăm năm với tờ kịch bản dằng dặc liệt kê các kiểu tự tử mà Di có thể nghĩ ra rồi đưa cô đọc, đủ làm cô không thể thoát ra thứ tình cảm mệt mỏi nặng nề mà không có tên này. Di chết thì cứ việc chết, can cớ gì đẩy cô vào trò chơi độc ác này? Còn hôm nay thôi đấy, rồi cô và Di sẽ không còn phải chịu đựng nhau nữa. Cô đã bắt đầu muốn sinh con, có lấy chồng hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần một hình hài máu thịt của riêng mình -... dù gì sắp sang tuổi ba mươi... tuổi khởi đầu của một quãng đời sẽ phải mới... Hai cái kem ốc quế vừa mua xong đã bắt đầu chảy vệt nước ngọt dính vào lòng bàn tay. Hơi lạnh từ hai chai nước suối, hai chai bia để trong túi nilon, treo lủng lẳng ở cổ tay ám vào ít da, giúp cô thấy dễ chịu.
- Di vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Miệng cậu đang nhay nhay mấy cọng cỏ. Chẳng có vẻ gì còn tập trung vào chương trình âm nhạc đang đến hồi cao trào khi bạn nhạc Rock nổi tiếng từ Nhật xuất hiện. - Thế mình ở đây đến nửa đêm à? - Cậu lơ đãng hỏi. - Định là thế đấy, cứ ngồi đây đến khi đói, mình sẽ ra ngoài phố ăn, đồ ăn ở đây tớ nhìn qua rồi, toàn đồ Tây, khó nuốt lắm đấy. - Thế cũng được, ra rồi thì có vào lại được không đấy ? - Tất nhiên rồi, khi nào ra, họ sẽ đóng cái dấu son đỏ chói vào cánh mình. Chỉ cần tránh chạy về nhà tắm là được. - Cái đó không cần thiết lắm đâu, chắc lúc ấy nghe nhạc thế cũng đủ. - Nhưng tối mới thực sự hay, mấy nhóm nhạc đinh họ sẽ nhét vào buổi tối đấy! - Quan trọng gì? tớ đã bảo không thích mà! Di ngúng nguẩy nói trong khi cho vào mồm miếng ốc quế còn lại. - Hôm nay là ngày của cậu, cậu muốn làm gì cũng được, trong đó gồm cả việc tự tử. Tớ hứa lần này nếu có nhìn thấy, tớ sẽ đứng im nhìn cậu chết, không làm gì hết! - Sao tự dưng cậu lại nhắc đến chuyện này? - Hôm nay là ngày trước khi cậu sang tuổi ba mươi. Có thế thôi! - Cô ngạc nhiên vì giọng nói dửng dưng, và cũng bởi chính từ bên trong, cô thấy dửng dưng thật sự. Đúng thế! Di sống hay không thì can hệ gì tới cô? Di mỉm cười, chạm tay vào tóc, rồi quàng qua eo cô, ngả đầu vào một bên vai cô. Hai đứa ngồi im trong tư thế ấy bao nhiêu lâu, cô không còn biết nữa, vai mỏi dừ nhưng cô không đẩy Di ra. Đèn trên sân bắt đầu bật sáng từng cụm. Trời dần tối để cho sân khấu trở nên lung linh, rực rỡ sắc màu. Một nam ca sĩ hát khúc tình ca Pháp, nhạc đánh nhẹ, mềm mà sâu...
- - Thôi đi ăn đi, nhanh lên! Không đến lúc về lại qua hết mấy bài hay! - Di nói rồi kéo tôi đứng dậy.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Truyện ngắn Lặng lẽ tình thừa
8 p | 53 | 5
-
Tin thật lòng
8 p | 66 | 4
-
Bức Chân Dung Của Người Đàn Bà Lạ
8 p | 82 | 4
-
Người Đàn Bà Ngồi
9 p | 79 | 4
-
Bỏ chồng, đừng bỏ mình
6 p | 74 | 3
-
Sài Gòn Đêm Ba Mươi Tết
10 p | 81 | 3
-
Tai Nạn Nghề Nghiệp
3 p | 108 | 3
-
Sống Mãi Tuổi Mười Ba
4 p | 51 | 3
-
Bà Năm Tơ Hồng
9 p | 66 | 3
-
Phép màu tuổi mười tám
10 p | 71 | 3
-
Bí Ẩn Của Tình Yêu
8 p | 76 | 3
-
Mười ăn một
7 p | 62 | 3
-
Tuổi Mười Ba
2 p | 52 | 3
-
Chuyện Vui Điện Ảnh
5 p | 54 | 2
-
Người Chị Dâu
7 p | 64 | 2
-
Hai Người Đàn Bà Và Một Nhành Mai
2 p | 67 | 2
-
Hết Năm
2 p | 35 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn