intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Và tôi đã biết mình yêu...

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

35
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thấm thoát, đã sắp hết mùa đông, năm này Sài Gòn trở lạnh rõ rệt, người ta cảm thấy có sự hiện diện mồn một của hơi lạnh – tiết trời đặc trưng của mùa đông, cái lạnh ấy đỏng đảnh đến lạ, sáng sớm hơi se se, không đến mức phải mặc áo ấm (nhưng ai thích thì mặc thôi!), tuy vậy, so với ngày này năm ngoái, có thể thốt lên một câu cảm thán hơi buồn cười “Lạnh dã man!”

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Và tôi đã biết mình yêu...

  1. Và tôi đã biết mình yêu... Thấm thoát, đã sắp hết mùa đông, năm này Sài Gòn trở lạnh rõ rệt, người ta cảm thấy có sự hiện diện mồn một của hơi lạnh – tiết trời đặc trưng của mùa đông, cái lạnh ấy đỏng đảnh đến lạ, sáng sớm hơi se se, không đến mức phải mặc áo ấm (nhưng ai thích thì mặc thôi!), tuy vậy, so với ngày này năm ngoái, có thể thốt lên một câu cảm thán hơi buồn cười “Lạnh dã man!” – vì thực ra nó có lạnh “tàn bạo”, “man rợ” gì đâu, rồi đến trưa nó lại đâm nóng râm râm tuy không bằng mùa hè nhưng nóng vẫn là nóng (có gọi là se se nóng được không nhỉ?), sang buổi tối nó lại lành lạnh, chẳng phải Sài Gòn đâu, ai chứ chẳng phải “cô gái” bận bịu, nóng nảy, hơi chảnh mà chúng tôi hay gặp đâu… Tất nhiên, “cô ấy” chẳng thể so với “người bạn” Đà Lạt lạnh lẽo quanh năm hay “anh cả” Hà Nội rét buốt, càng không có cửa khi đứng cạnh “chàng trai miền ngược” Sapa với hàng đàn, hàng dãy băng tuyết… Nhưng, chúng tôi vẫn thích “cô gái” Sài Gòn này hơn, nhất là “sự lạnh lùng” của cô ấy có sức hút mãnh liệt so với “cô nàng” nóng tánh, hay bực bội mà chúng tôi thường gặp mỗi ngày… Đông qua, xuân đến là lẽ đương nhiên của trời đất, mạn phép hỏi một người độc thân buồn nhất là khi nào? Chẳng phải là lúc họ nhìn dáo dác quanh mình thấy ai cũng có đôi, có cặp, còn mình thì gặm nỗi “sầu lẻ bóng”. Những anh hào lỡ mang tiếng FA tủi biết bao nhiêu mỗi thứ bảy “máu chảy về tim” còn mình thì… tìm hoài không thấy. Có người vì kén chọn, có người vì ít nói, lại có người vì “sợ” (mà đa số ai FA đều phủ nhận nguyên do này, họ luôn muốn “đánh đồn có địch”, luôn muốn chứng tỏ bản lãnh trong tình trường nhưng họ vì một chữ “sợ” nên thôi… cứ chấp nhận làm thân phận FA vậy!), tựu chung lại họ muốn có người để quan tâm, nói chuyện nhưng
  2. “giấc mơ chỉ là giấc mơ”, ái chà… bao giờ mới được nghe một cô Lệ Quyên của chính mình hát một cách nghêu ngao, ngọng ngịu, ngô nghê bài “Giấc mơ có thật” đây?... Bảo Long thì nói có bạn gái thì cũng đúng, mà nói không thì chẳng sai nhiêu, anh liệu có phải FA không vì suy cho cùng anh cứ ca hoài bài nhạc mà cách đây chừng mười năm hơn, nhà nhà mở, người người nghe, hình như là bản “Tình đơn phương”… Đón tết tây năm nay tại Sài Gòn, nhìn dòng người qua lại như mắc cửi, nhìn sang cạnh là cặp đôi, nhìn trước cũng cặp đôi, đâu cũng cặp đôi, thôi thì ngủ ở nhà sướng hơn, đỡ mệt, đỡ tủi, đỡ buồn, Long đã dặn mình như vậy trong những ngày cuối tháng mười hai. Lời hứa đó duy trì được tới ngày ba mốt thì Trương Bình – một FA trường kỳ gọi cho anh với yêu cầu nhỏ nhoi là sắp lịch nhậu, giải buồn… Trương Bình là một con ma men “hàng rởm” vì anh ta cứ luôn mồm PR cho thương hiệu nhậu từ mười chai đến nửa két của mình, còn thực tế… hắn uống cao lắm năm tua 100% là gục đầu ngủ, ngủ li bì cho tới khi gần tàn cuộc, ai ai cũng chiến đấu gần cạn kiệt sinh lực, hắn mới mò đầu dậy đòi “giết” các anh em trên bàn nhậu. Nói chung, nhậu với Trương Bình vui vì hắn có khiếu hài hước chứ chăm hăm uống bia với hắn thì có mà “mùa quýt” mới thỏa mãn, phải gọi Bình bằng một “mỹ từ” nào? À, hắn đích thực là con “quỷ phá mồi” – hắn ăn mồi nhậu như điên, phải nói là trên bàn nhậu mới thấy hết sự lầy lội, nhầy nhụa của Trương Bình nhưng ai cũng quý hắn vì hắn nhiệt tình, chịu chơi, ham vui, bị cái nhậu dở. Phần Long, dĩ nhiên ai nỡ từ chối lời mời của Trương Bình nhưng cứ liên tưởng đến cảnh Bình ngủ khì sau màn khởi động là anh không nhịn được cười… Đúng như dự đoán, màn nhậu tay đôi giữa Trương Bình và Bảo Long kết thúc sau khi Bình “ma men” mời Long sáu, bảy pha 100% liên tục, Long còn tỉnh đó, Bình thì “ngâm dấm” mất tiu. Cũng quen rồi, chừng hơn hai
  3. mươi phút sau Bình lại choàng dậy, gãi gãi đầu vì anh không tin mình lại gục ngã một cách “thô thiển” và “xấu hổ” như vậy (100% theo lời Bình tự nhầy nhụa, đày đọa bản thân!). Tiếp theo màn nhậu (Trương Bình chào bàn mất rồi, hắn mà nhậu tiếp là có nguy cơ “hò kéo pháo” mất!) là màn đàm đạo những câu chuyện từ xưa lắc xưa lơ, công nhận Bình nhớ dai thật, anh ta nhớ luôn cả chuyện Bảo Long còn phân vân về độ xác thực của nó (tất nhiên những chuyện vui và mục đích của chúng là ca ngợi chính Trương Bình mà thôi!), hết nói chuyện xưa, Bình lại đá sang chuyện nay, anh ta cứ trách bản thân FA, rồi đột nhiên… -… - Long, tao nhờ mày một việc được không? - Ừ, mày cứ nói, nếu giúp được tao không từ chối đâu! - OK! Anh em tao muốn nhờ mày chuyện này, nhưng mà coi bộ khó à nhen… - Muốn gì nói thẳng đi ba, tao là tao chán mấy thằng ậm ờ lắm nha… - Ừ, nếu vậy tao nói luôn, khỏi “vòng vo tam quốc” chi cho mệt, nhỏ Lan hôm bữa gặp trên Đà Lạt là bạn gái mày hả? Câu hỏi Trương Bình làm Long khá bất ngờ, Nhã Lan ư? Làm sao làm bạn gái anh được, nhưng mà lại càng không phải bạn bình thường, kiểu “bạn bè” như vậy có được gọi là “đang tìm hiểu” không nhỉ? Bậy, lại nói bậy rồi, Long chỉ xem Nhã Lan là em gái thôi, nhưng… trái tim anh đang mách bảo rằng anh đang nói dối… Long nghĩ vu vơ vài chuyện rồi mỉm cười, anh chẳng để ý đến gương mặt Trương Bình đang nhìn chăm chú anh, nhìn Bình còn thấy lộ rõ sự “mỉa mai” mà: “Thằng Long này bệnh, bệnh chắc luôn!”; dòng suy nghĩ của Long bị chững lại vì cái nhéo tai của Trương Bình… - Thằng kia, mày khùng hay mát nói tao một tiếng, tao hỏi mày cứ cười cười một mình là sao hả?... Tao hỏi nhỏ Nhã Lan là bạn gái mày phải hôm sao
  4. mày hổng trả lời!... Mày khinh anh em quá nha!... - Ừ… À, mà không… – Long trả lời một cách e rè. - Rốt cuộc là phải hay không? - Ờ… thì không… - Ừ, vậy tao một việc được không… mày giới thiệu nó cho tao nha! – Nhìn Bình trông có vẻ khá dứt dọt, dường như anh ta muốn làm bạn trai Nhã Lan lắm lận… Nhưng nếu vậy thì có một người buồn thiu cho coi… - Ừ, tao… À, ừ… - Bảo Long lại tiếp tục tập đánh vần, dễ làm Trương Bình phát nổi nóng. - Ừ gì, một tiếng được hay không thôi? Nó quen mày, mày giới thiệu tao, có cái gì đâu mà suy nghĩ lâu zậy cha?... - Không! – Đột nhiên, Long trả lời một cách dứt khoát. - Sao không được, lý do? - Nó có bồ rồi! - Ai tao mặc kệ, tao thích “đánh đồn có địch”… – Bình cứ trả lời “ngang như cua” làm Long đâm ngại ngùng. - Với lại… Nó không thích mày đâu… - Sao mày biết, tao kêu mày giới thiệu thôi mà… - Do từ trước giờ, nó toàn học thôi, có mấy thằng cua nó mà có được đâu… - Lúc này, Long hơi bực vì thái độ của cậu bạn “Trương Phi” nhưng anh vẫn cố tìm những lý do mà anh coi là hợp lý nhất để khuyên Bình từ bỏ ý định cưa cẩm Nhã Lan. - Mặc kệ mấy đứa đó, mày có giúp tao không? – Bình à, sao anh cứ ngang như vậy, đâu đó có người đang tê tái tâm can… - Tao nói là không! – Bảo Long trả lời nhanh, gọn, sắc bén, kèm theo một thái độ có một hai phần “đằng đằng sát khí”. Anh đang điên, đang rối bời, anh chẳng còn tỉnh táo nữa; dường như chỉ cần Trương Bình hỏi han, đòi hỏi
  5. thêm một điều gì liên quan đến Nhã Lan, anh sẵn sàng bay vào và cho tên bạn ngang ngang kia một đấm thẳng tay… - Sao không, mày là bồ nó hả? – Bình ta cũng đâu chịu kém Long, anh ta biết Long có sùng cũng không dám làm gì ai đâu, bạn với nhau lâu lắc rồi mà không hiểu tính nhau sao. - Ừ, nó là bạn gái tao được không? Ôi, Long ơi, anh bị hoảng loạn đến mức “tâm thần phân liệt” hay sao? Nhã Lan nào là bạn gái của anh, nhưng mà anh đã nói ra lời anh luôn nghĩ và chẳng bao giờ thốt nên lời, rằng anh yêu Nhã Lan, yêu hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời, anh chẳng thể sống vui vẻ nếu không nghe tiếng nói của cô mỗi đêm… “Nếu không có em” – bài hát anh nghe nhiều đêm liền, lại treo status Facebook hôm qua lại mau ứng nghiệm thế ư? Nếu không có Nhã Lan, chỉ còn lại trái tim anh cô độc, cằn cỗi… - Ừ, thôi không được thì thôi, từ từ ngồi xuống, quán xá người ta chứ không phải nhà mày đâu mà la to như vậy! – Trương Bình lúc này đã bình thường trở lại, anh cũng hơi sốc vì thái độ vừa nãy của Bảo Long, chắc anh chẳng dám chọc giận “con thú dữ” đó nữa đâu, anh hơi sợ rồi… Nhưng anh cũng phân trần với Long về kế hoạch hết sức “nham nhở” của mình… - À, mày giận tao lắm phải không? - Giận chi mày! – Bảo Long trả lời cụt ngủn, thái độ của anh vẫn đương sục sôi, bất chấp Bình đang xuống nước với anh. - Ừ, Nhã Lan là bạn gái mày thật à? - Ờ, chẳng lẽ tao sợ mày nên nói láo, nó là bạn gái tao, được chưa! Bỗng… một tiếng cười to và hết sức sảng khoái của Trương Bình làm cả quán nhậu chú ý, đến khi hàng chục cặp mắt nhìn trực diện vào bàn anh và Bảo Long, anh mới giảm mức độ tiếng cười sặc sụa của mình… - Ừ, có gì đáng cười lắm hả mày? – Bảo Long nhếch mép trả lời Trương
  6. Bình một cách lạnh nhạt, tỏ vẻ hơi khinh khi giọng cười mà anh cho là quá bất lịch sự và sỗ sàng, cười trên nỗi đau và nỗi sợ hãi của người khác… - Mày thấy tao đóng kịch có đạt không? - Kịch gì? – Long còn lạ gì tên bạn mình, chắc hắn lại đương bịa ra một cốt truyện để che đậy cho những điều không thể chấp nhận vừa rồi. - À, là tụi tao thấy mày quen Nhã Lan mà chẳng thấy giới thiệu chi hết. Tao, Đông Huy với thằng Khánh tính đùa mày một vố, để ép mày phải công khai tình yêu của mày, chính thức rời hội FA bọn mình… Ái chà chà, mấy thằng bạn láo lếu dám đùa dai như vậy, biết là có bàn tính hẳn hoi, rồi phân công Trương Bình làm “lính cảm tử”, nhưng nếu “súng” của Long ban nãy mà “cướp cò” thì không biết điều tai hại gì sẽ xảy ra nữa nhưng có lẽ tụi nó luôn nghĩ cho Long, tụi nó mừng cho bạn mình vì sắp bỏ hội FA mà bốn tên quỷ tụi anh đã tự phong để “khóc thương” cho thân phận “Forever Alone” của cả bốn thằng. Nhưng nếu mà tha cho Trương Bình lúc này, Long thấy anh thường và dễ dãi quá, cứ tỏ thái độ “bơ bơ” với Bình xem sao… - Mày hỏi đàng hoàng không được hay sao mà phải làm ba cái trò vớ vẩn đó! - No no… Hỏi bình thường chú mày có chịu khai không, “tra tấn” liên tục còn chưa ăn thua nữa, huống hồ… Ai chà, độ nhậu của tụi này giờ tính sao đây… - Độ nhậu gì? - Nhậu khao bạn gái chứ độ nào nữa ông thần! Cha cha, Long quên mất là khi bốn đứa cùng FA, anh với tụi Bình, Khánh, Huy có hứa hẹn, phải nói là “thề non, hẹn biển” mới đúng là nếu đứa nào có bạn gái, xấu đẹp mặc kệ, phải khao anh em một bữa ra trò… Trời đất quỷ thần ơi, tụi bạn anh nhớ dai kinh, chắc chẳng kiếu được rồi! - Ừ, mà hổng lẽ vì độ nhậu mà tụi bây nỡ…
  7. - Ừ, tụi tao thích vậy được không? – “Vật đổi sao dời” nhanh thật, Bình giờ thành người quyết định, Long lại tò tò nghe theo sắp đặt của bạn, nói chúng là bầu không khí u ám, nặng nề ban nãy đã bị xua tan đi, cả hai lại cười đùa và “giỡn dai” với nhau như cũ… Sau đó, Trương Bình gặn hỏi Long từng chi tiết về tình cảm giữa anh và Nhã Lan. Thật tình, Long đã nói gần như đầy đủ sự hồi hộp, gây cấn, sống động (và có cả hư cấu nữa) của mối tình mà anh “cả gan” thừa nhận nhưng anh còn giữ lại cho mình một chi tiết đắt nhất trong toàn bộ câu chuyện dài và chẳng thể kể hết trong một đêm… Tối hôm ấy là một đêm rất đặc biệt với Bảo Long, anh suy nghĩ hoài về lời anh nói với Trương Bình – Anh yêu Nhã Lan, điều đó bản thân anh biết từ lâu nhưng anh chẳng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ nói ra và dù nói cũng không thể trong một trường hợp tức cười như vậy được chứ. Lúc này đây, Nhã Lan đang làm gì nhỉ, có nghe lời thì thầm của anh không, có nghe lời yêu đang rạo rực trong anh không, người ta nói khi yêu nhau, hai trái tim dù xa cách mấy cũng đập chung một nhịp, chắc không phải chứ? Tim của Bảo Long đang đập loạn xạ mất, anh nghĩ bệnh viện tim Tâm Đức chắc chẳng có “khoa Yêu” đâu, vì nếu có sẽ quá tải mất, có bệnh nào là bệnh “đau tim vì yêu quá nhiều” không nhỉ? Quả thực vậy thì anh mong mình sẽ bị, bị thật nhiều… Năm cũ của Long kết thúc một cách “không tưởng” như vậy, còn gì tuyệt vời hơn thế nữa, anh đã tìm được một nửa thật sự, một người để anh lưu tâm, khắc khoải… anh muốn được sống trong những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc như vậy, dù chỉ là… ---------- Sau đó, Long vẫn nhắn tin, gọi điện đều đăn với Nhã Lan, chỉ có điều anh chẳng dám thốt lên rằng anh yêu cô, yêu cô da diết, dù chưa đến mức phải
  8. tan tác cõi lòng nhưng hình bóng cô cứ ẩn hiện trong mọi hành động anh làm, anh ngồi trong thư viện trường, anh ngẩn ngơ đến bị mang tiếng “hâm hâm” cũng vì nhìn thấy ai trông giống Nhã Lan rồi đuổi theo… đến khi phải xấu hổ xin lỗi người ta: “À không, tôi nhầm!” – Ôi chao, Nhã Lan nào mà theo Long lên tận trường, anh mới thấy mình trẻ con, anh vẫn mỉm môi cười cái sự nhí nhố, triệu chứng kinh niên của “bệnh tương tư” đây sao? Chẳng biết tự bao giờ, anh lưu trong hộp thư nháp điện thoại một tin nhắn tỏ tình, dài đến cả mấy trăm ký tự, có lẽ nếu cho người khác đọc, họ sẽ bảo anh hoang tưởng nhưng anh vẫn để đó, lâu lâu lại lấy ra đọc và khúc khích cười, đại loại nội dung tin nhắn ấy là để “tỏ lời yêu” với Lan. Rồi cũng vài ba lần, anh định bấm nút send cho cô nhưng lại thôi, anh sợ hãi một điều gì đến tột cùng, tuy nó chưa đến nhưng không chừng nó sẽ đến, đến mau thôi… Thời gian như thoi đưa, Long còn đang mơ màng về khoảng thời gian hạnh phúc trong những ngày đầu năm thì không khí Tết cổ truyền đã chộn rộn khắp nơi, nó náo nhiệt từ những chậu mai, đào “loạn cào cào” giá, mới hôm nay giá này, hôm sau tăng gấp đôi, Tết mà… rồi đến bao mừng tuổi đỏ rực một góc chợ Bà Chiểu… Ai mà chẳng xốn xang, chẳng phải là những bài hát Hot nhất của các ca sĩ Hồ Ngọc Hà, Đàm Vĩnh Hưng mà trong những ngày cận Tết như vầy, nhà nhà mở nhạc mừng xuân, đi đâu cũng nghe những khúc nhạc vui tươi “Tết, Tết, Tết, Tết đến rồi!...”. Giữa một thành phố bảy, tám triệu dân, còn một tâm hồn trống trải đến lạ, chẳng phải vì câu nói “một phần đùa, chin phần thật” của Đông Huy làm Long thấy Tết cũng thường thường, bình bình: “Càng lớn thấy Tết chẳng có gì to tát, chỉ khác cái là được nghỉ…” – Long đang buồn một nỗi niềm không nói nên lời, chính anh còn tò mò, đắn đo về mọi điều mình nghĩ, tuy nhiên, anh chắc rằng anh chưa muốn về Đà Lạt lúc này dù trường anh đã cho nghỉ Tết… Bình, Huy, Khánh đã về hơn một tuần, cả ba cứ hai ngày một gọi cho Long: “Sao chưa về cu?”
  9. – anh cứ chối đại rằng anh còn đang học anh văn, chưa được nghỉ. Mấy tên bạn của anh thì đoán anh sợ về nhà phụ gia đình dịp Tết vì những ngày này là thời điểm tiêu thụ mạnh nhất trong năm của thương hiệu trà nhà Bảo Long… Nhưng tuyệt nhiên, chẳng phải vì lý do cỏn con như vậy mà cản bước chân anh chưa về Đà Lạt, anh sợ về gặp Nhã Lan… Yêu một người mà không được nói tiếng yêu với họ thì còn nỗi buồn nào lớn lao, chua xót hơn thế… Nhưng rồi Long cũng về, về đúng ngày hai tám Tết, trên chuyến xe tải chở hàng cuối cùng trong năm của gia đình, về đến Đà Lạt, anh cảm thấy nôn nao lạ thường, xin trích một câu trong bài “Tôi đi học” của Thanh Tịnh để nói về cảm xúc Long lúc này (tất nhiên là không khí, bối cảnh của hai con người này hoàn toàn khác xa nhau, nhưng câu chữ, ngôn từ thì gần như cùng nói lên một cảm giác): “Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần nhưng hôm nay bỗng nhiên thấy lạ…”… Năm nay, gia đình Long còn tang bà ngoại nên cả nhà không đi đâu trong ba ngày Tết, thời gian biểu ba ngày này chỉ có ăn, coi phim rồi ngủ, những tưởng cứ vậy suốt một tháng chắc con người ta chán đến thành con gián luôn (may sao chỉ có ba ngày) – nhưng ba mẹ Long cũng thích được ở nhà như vậy, bản chất công việc làm cho họ áp lực suốt, chưa kể năm nay giá trà cứ lên xuống thất thường nên những ngày nghỉ ngơi, vô ưu, vô lo này với họ thật quý… Ngày mồng bốn, như “chim sổ lồng”, Bảo Long hẹn tụi Trương Bình đi trả “độ nhậu” hôm bữa, cả ba hỏi anh sao không dẫn Nhã Lan tới chơi, anh nói Lan đang đi Bảo Lộc với gia đình cô, mà thật mồng ba, mồng bốn tết, cô nào có ở Đà Lạt, nếu không, cuộc hẹn này với ba người bạn, anh sẽ dành sang vài ngày sau, vì người anh muố gặp nhất là Nhã Lan mà… ----------
  10. Đợi mãi đến mồng sáu Tết, Long mới được gặp Nhã Lan nhưng thật ra, anh đã chẳng thấy cô từ tháng chín… Hôm ấy, anh hẹn cô tại quán “Petite Feuille”. Đó là quán Café cả hai hay đến, nằm trên đường Yết Kiêu, nó không lớn lắm nhưng rất xinh xắn và cũng nằm khá gần nhà Nhã Lan… -… - Cho mình một Au lait, còn cô ấy Latte Macchiato. Long thích uống Au lait – đó là một loại café sữa pha kiểu Ý nhưng nguồn gốc chính của nó ở Pháp, khi pha loại café này, người ta cho sữa tươi đun nóng vào Espresso, tại Đà Lạt, chỉ có “Petite Feuille” bán loại café này… Còn Nhã Lan thì trước đây cô không uống café pha kiểu Ý như vậy, ban đầu cô không quen nhưng Long đã tập cho cô thử nhiều loại và gu của cô hợp với Latte Macchiato do lượng sữa của nó khá nhiều nên cô không thấy đắng, chưa kể vị beo béo của nó chấm với chiếc bánh quy thì khá hợp… Phải nói, Long là một người khá sành sỏi về café tây, nói đúng hơn cậu sành café hơn trà, cậu có một đam mê mãnh liệt với những thứ nước hơi lạt lạt, nhạt nhạt nhưng đầy nghệ thuật mà ba mẹ cậu chẳng ai ưa nổi, họ nói chúng không có bản sắc và rất ít mùi vị… Họ ngồi đó khá lâu, thời gian trôi nhanh chậm ra sao họ cũng không quan tâm nhiều lắm, họ tâm sự, hỏi han nhau như chưa bao giờ được trò chuyện, cô nhớ anh, anh lại càng nhớ cô, nhớ nhiều lắm… Hơn sáu giờ, họ rời quán Café, anh và cô đều ngạc nhiên, cả hai chẳng ngờ rằng họ đã ngồi bốn, năm tiếng chỉ để trò chuyện và trò chuyện… - Trời, tụi mình “nhiều chuyện” quá anh à! - Ừ, anh và em là chúa “nhiều chuyện” mà… Cô và anh sau đó đi ăn tối và cùng dạo phố và hơn tám giờ rưỡi, Long đưa Nhã Lan về… Những phút giây ngắn ngủi từ Hồ Xuân Hương về nhà Nhã Lan là khoảnh khắc Long nhớ mãi…
  11. -… - Trời đang lạnh, em ôm anh vào đi… Nhã Lan hơi sợ một điều gì khó tả, cô chần chừ trước lời đề nghị của chàng trai kia… Rồi, bất chợt… Long đưa tay trái ra sau, bắt lấy tay Nhã Lan, cô khẽ rụt lại… - Tay em lạnh quá, anh cầm cho ấm thôi… - Anh lo lái xe đi không hai anh em mình lộn cổ giờ kìa… - Em tin giờ anh thả hai tay nắm lấy tay em không? - Thôi đi ông tướng, được rồi, em tin… - Nhã Lan thấy hơi tức cười vì câu nói trên của Long nhưng lạ thay, cô vẫn để anh nắm lấy tay cô… - Em không dám ôm anh à! - Dạ không… - Sao không? - Tại em sợ anh ngẹt thở... Hi hi… - Nhã Lan vừa nói vừa nhéo nhẹ vào lưng Long. - Đau… - Long kêu đau nhưng Lan thừa biết là anh giả vờ. - Ờ, vậy muốn nữa không?... - Thôi, thôi anh xin… -… - Ừ, Lan nè… - Gì anh? - Ừ… Phải chi em là bạn gái của anh nhỉ? - Thôi đi anh hai, đừng có nói bậy bạ nữa, tập trung vào lái xe đi… A… cái anh này, anh về nhà em mà sao chạy lên ngã năm đại học vậy hả?... - Hì hì… Anh nhầm, để anh quay ngược lại… Họ cứ cười giỡn nhau làm quãng đường đi thêm gần hơn, rồi… chợt, Lan vòng nhẹ tay ôm Long, Long thoáng ngạc nhiên, nhưng anh giữ yên như
  12. vậy. Long đưa tay nhẹ nắm lấy cả hai bàn tay đang đan vào nhau của Nhã Lan… Cứ như vậy, họ đi tới gần con hẻm nhà Nhã Lan, cô tựa nhẹ vào vai anh và thì thầm, anh nghe rất rõ từng lời, từng chữ cô nói: - Ừ, giá như anh là bạn trai em… Cô nói rất nhỏ, nhưng lời nói như khắc sâu vào con tim chàng trai, lời nói ấy như sửi ấm anh trong cái lạnh cắt da của Đà Lạt lập xuân… Anh im lặng, không nói gì, tay anh nắm chặt tay cô hơn… Long đưa Nhã Lan đến đầu ngõ nhà cô, con đường vớ ánh điện vàng sáng trưng… - Thôi, anh về nha… - Dạ, chào anh, ngủ ngon nha… Long ước chi có chiếc máy ghi âm ,anh sẽ thu vào từng lời nói của Nhã Lan… Lời nói có sức mạnh vươn vào nơi sâu thẳm nhất trong con tim anh… Giờ đây, anh biết con đường anh đi sẽ không cô đơn, anh sẽ có cô bên cạnh, dù cho mọi chuyện có ra sao đi nữa, anh cũng không chùn bước, anh sẽ đi, đi cho tới khi nào tìm thấy cái đích của riêng mình…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2