Vẫn là vô tình
lượt xem 3
download
- Em là Khoa, anh còn nhớ không? Khoa? Giọng nữ qua điện thoại khá nhẹ nhàng, lại xưng một cái tên con trai mà theo anh, hơi ngang ngược. Ý nghĩ đó xẹt ngang, trước khi dữ liệu trong đầu anh bắt đầu chạy thật nhanh, để nghĩ ra Khoa là ai. - Xin lỗi, Khoa là…? Hầu như anh có thể hình dung ra Khoa ngay lập tức khi vừa được nhắc nhớ. Cũng chẳng thể trách anh mau quên được, cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Mấy năm nhỉ? Ừ thì… Đó cũng là một buổi...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vẫn là vô tình
- Vẫn là vô tình TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MY - Em là Khoa, anh còn nhớ không? Khoa? Giọng nữ qua điện thoại khá nhẹ nhàng, lại xưng một cái tên con trai mà theo anh, hơi ngang ngược. Ý nghĩ đó xẹt ngang, trước khi dữ liệu trong đầu anh bắt đầu chạy thật nhanh, để nghĩ ra Khoa là ai. - Xin lỗi, Khoa là…? Hầu như anh có thể hình dung ra Khoa ngay lập tức khi vừa được nhắc nhớ. Cũng chẳng thể trách anh mau quên được, cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Mấy năm nhỉ? Ừ thì… Đó cũng là một buổi trưa, như trưa này. Anh được chủ động giới thiệu với cô gái có mái tóc ngắn cũn, vẻ mặt xinh xắn nhưng ánh mắt dành cho anh lại lạnh lẽo đến khó hiểu. Anh có cảm giác, cô gái này cố tình tạo ra cơ hội để tiếp xúc với anh thì phải. Thế nhưng, Khoa lại nhìn anh với vẻ vừa dửng dưng lại vừa thách thức… Lúc đó, anh đang là sếp tại một trung tâm mua bán xe lớn, công việc ăn nên làm ra, tiền bạc và gái gú xủng xẻng. Nhanh nhạy nắm bắt thông tin thị trường, mấy đợt găm hàng đợi “đô” lên giá, vài đợt ‘cố thủ” chờ hút hàng để bán giá cắt cổ tạo được ấn tượng mạnh với sếp ở trên cũng như với bọn nhân viên chỉ biết một mà chẳng biết mười. Hầu như nhân viên nữ nào cũng muốn lấy lòng anh, muốn được sếp quan tâm ưu ái. Khách hàng quen biết và tin tưởng anh, nên cũng sẽ tin tưởng nhân viên sale do anh giới thiệu, gởi gắm. Phía sau lưng, bọn nữ nhân viên chân dài mặc váy đó nói lén là được anh “điều đào”. Thế nhưng, cô nào cũng muốn mình có cái may mắn được anh chiếu cố, và sẵn sàng làm “đào” của riêng anh, dù họ cũng thừa biết, hầu hết nữ nhân viên ở đây đều tự cho mình cái quyền tơ tưởng “là người của anh” hết rồi. Chẳng là một người đàn ông tự
- do, nhưng vô số cô vẫn lao vào anh bất chấp. Không hiếm trường hợp ban đầu chỉ mong dựa dẫm, sau khi “bén hơi” đã đeo bám anh dai dẳng mỏi mệt. “Chiến” trên thương trường bao nhiêu, anh cũng đào hoa trên tình trường bấy nhiêu. Gái cơ quan không đủ để “khai thác”, anh mở rộng chiến trường ra thêm bên ngoài. Vừa được giới thiệu với Khoa, anh đã bị vẻ ngỗ nghịch lạ lùng nơi cô cuốn hút. Anh có được số điện thoại riêng của cô, cũng như lời hẹn bâng quơ “bữa nào cà phê” ngay trong lần gặp đầu. *** Khoa không đến một mình. Một cậu nhóc khoảng hai tuổi lanh lợi và sạch sẽ đang thích thú ăn viên kem ngọt lạnh. Anh ngồi đối diện với cô và thằng bé, dành cho nó nụ cười thân thiện và nhận xét bâng quơ trong đầu. Thằng bé không giống Khoa. Một chút nhói trong tim, anh nghĩ đến đứa trẻ tội nghiệp con mình… Gần ba năm không gặp, Khoa vẫn không thay đổi mấy so với ngày anh biết. Cô vẫn để kiểu tóc tém ngỗ nghịch, vẫn giọng nói tưởng dịu dàng mà lì lợm. Nhận ra cái nhìn tò mò tựa như muốn hỏi “Con em đấy à?” của anh, Khoa giới thiệu: - Là Bin, cháu kêu Khoa bằng dì ruột. Xong câu đó, Khoa nhìn anh chần chừ, vẻ như chờ đợi. Anh thoáng ngạc nhiên, chẳng hiểu mình vừa vô ý điều gì. Vài câu thăm hỏi xã giao, anh được biết Khoa sắp đi định cư ở nước ngoài. Nước nào, anh chẳng buồn hỏi. “Chắc phải lâu lắm Khoa và Bin mới có dịp gặp lại anh”. Nào có quan trọng gì, cuộc sống vốn là sự chuyển dịch không ngừng nghỉ. Anh chỉ thắc mắc muốn biết, động cơ của Khoa khi tìm gặp anh là gì, sau gần ba năm mất liên lạc. Sâu xa hơn, anh cũng muốn hỏi thăm về Khuyên, dù bây giờ, sau bao nhiêu thất bại, anh đã chín chắn hơn để nhận ra rằng, chừa một con đường riêng cho Khuyên đi chính là sự đáp đền lớn nhất mà anh có thể dành cho cô ấy. Câu chuyện rời rạc đến độ, anh bắt đầu hối tiếc tại sao mình nhận lời đến đây, với một lý do chẳng mấy rõ ràng. Khoa muốn gì kia chứ? Chẳng phải đã từng làm cho anh xiểng
- liểng lần đó, vẫn chưa đủ hay sao? Dù bây giờ, anh đã không còn trách cô. Âu cũng đáng đời anh vậy. Bỗng chợt nhớ ra, anh hỏi: - Cái lần anh gọi em để tìm chị Khuyên ấy, em đã mắng anh một trận, anh nghe qua mà chẳng hiểu gì? Môi Khoa mấp máy, cô nhìn anh đăm đăm, như thể thẩm định xem câu hỏi có bao nhiêu là thành thật. Rồi cô khẽ quay đi hướng khác, giả vờ như để chăm sóc cho đứa nhỏ đang vấy bẩn ra bàn. Anh cũng im lặng, không dám nhắc lại. Mọi thứ như chầm chậm ùa về, cái giai đoạn u ám đó, những khoảnh khắc đen tối đến khó quên đó. Những lời xa xả đầy giận dữ của Khoa, đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu lý do của những “vô trách nhiệm”, “không có tự trọng”, “thứ đàn ông hèn”. Anh chỉ vô tình và tệ bạc với Khuyên, nhưng đâu đến nỗi phải nhận lãnh những từ ngữ kết tội nặng nề đến vậy? Quán đẹp, mặt tiền bằng kiếng, dựa sát vào hàng cây dầu khá lớn. Anh im lặng nhìn ánh hoàng hôn dần xuống trên thành phố, lòng chợt trĩu nặng nỗi buồn vô cớ. Cả Khoa cũng vậy. Cô lặng lẽ và đôi lúc, dường như thở dài. Cuộc gặp lại bất ngờ khuấy tung những ký ức chẳng mấy êm đẹp anh đã từng muốn quên. *** Khuyên có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt hiền, mái tóc mỏng nhưng mềm và mướt rượt. Thân thể Khuyên cũng vậy, dịu dàng và ấm áp. Ở bên cô ấy thật dễ chịu. Anh không phải chưa từng biết đàn bà, nhưng người làm anh có cảm giác yên bình nhất, có lẽ là Khuyên. Cô ấy làm những bon chen của anh hầu như bị bỏ lại phía sau những căn phòng hò hẹn. Khuyên yêu anh, không phải vì những hào nhoáng anh có. Không phải vì lợi ích gì đó mà cô gặp hái được từ anh. Vì lãnh vực của anh và Khuyên chẳng liên quan gì đến nhau, Khuyên lại ngập tràn tự trọng đến ngớ ngẩn khi từ chối mọi lo toan chu cấp từ phía anh. Cô chỉ yêu anh, dại dột và chẳng toan tính gì. Khuyên “lành” quá. Chính điều đó làm sức hấp dẫn từ Khuyên giảm sút đi dần thì phải. Cô mở lòng với anh, mọi thứ. Đàn bà thật đáng chán, cứ nghĩ rằng phải kể hết, nói hết, cho hết, phải để người đàn ông thật tường tận về họ, mới là hoàn hảo. Anh chán ngấy với
- việc nghe Khuyên lải nhải về ước mơ, về gia đình, về những lo lắng muộn phiền be bé nào đó. Anh ậm ừ, cả khi nghe Khuyên thổ lộ về khao khát có một đứa con với anh, rồi ra sao cũng được. Cô cũng đã lớn tuổi rồi, yêu anh cũng lâu lắm rồi, bên anh cũng biết bao ngày tháng… Những ý nghĩ điên rồ đó làm anh như phát hoảng. Anh manh nha ý định rũ bỏ Khuyên, bởi ngao ngán rằng bên cô, anh bắt đầu thấy nhạt. Anh vẫn không quên quán cà phê đẹp và lãng mạn bậc nhất, nơi anh hẹn hò với Khoa lần đầu, cũng là lần duy nhất. Để ngay lúc anh vừa trổ những ngón nghề chinh phục của mình ra, thì Khuyên xuất hiện, đăm đăm nhìn anh đang bối rối ê chề trong nụ cười đắc thắng của Khoa. Hóa ra, họ là hai chị em, và cô gái đáo để tên Khoa kia đã thành công trong việc chứng minh cho Khuyên thấy, anh chẳng đáng để Khuyên phải đánh đổi cả cuộc đời mà yêu thương như vậy. Khoa đứng dậy, bỏ về, để anh ngồi chỏng chơ đối mặt với người phụ nữ luôn trả lại những giận dữ, dằn hắt của anh bằng câu nói cam chịu đến chán ngấy: - Em không thể sống thiếu anh được! *** Đời thật buồn cười. Đời thật bất trắc. Đời thật khốn nạn. Trong cùng một thời điểm, anh đột ngột nếm trải cảm giác, đời đang chơi mình một vố thật tương xứng với những gì bấy lâu anh gây ra. Anh gặp hạn trong công việc. Cũng do cái tính chủ quan và háo thắng của anh. Số tiền thất thoát quá lớn, đủ để anh phải bán đổ bán tháo nhiều tài sản của mình để đền bù cho công ty. Cộng với hai tháng nghỉ việc để ‘suy nghĩ”. Anh đau vì tiếc của thì ít, nhưng bởi sự hả hê của thiên hạ thì nhiều. Vợ anh, cũng sau một lần “bắt tại trận” khác, tất nhiên hoành tráng hơn nhiều, đã cương quyết ly hôn “cho anh tự do mà bay nhảy”. Thằng con trai nhỏ của hai người, trượt chân xuống bậc cầu thang và mất sau đó ít lâu. Anh những tưởng, số phận trêu ngươi, đang bắt anh trả giá.
- Và như để bồi thêm vô, Khuyên cũng trốn biệt đâu đó. Điện thoại đổi số. Dời nhà. Nghỉ việc. Bạn bè thân sơ của Khuyên đều không biết cô đi đâu về đâu. Gọi cho Khuyên, anh nhận được tràng rủa xả tối tăm mặt mũi. Cứ như bỗng nhiên Khuyên bốc hơi khỏi cái thành phố đông đúc này vậy. Anh không tin là một lần bắt gặp anh nắm tay em gái mình trong quán đủ để Khuyên “sáng mắt ra”, như lời Khoa nói, mà có được can đảm rời bỏ anh. Không, anh không tài nào tin được, dù đó là sự thật rành rành. Khuyên bước qua đời anh như chưa từng có những ngày tháng gắn bó tận tụy, như cô chưa từng âu yếm nâng niu anh tựa báu vật trên đời. Anh hẫng. Phải khó khăn lắm để một người không quen chấp nhận khó khăn như anh chấp nhận được hiện tại của mình. Dù ngượng ngập, nhưng cuối cùng anh đành phải mở lời: - Dạo này chị Khuyên em khỏe không? - Chị em mất ở Từ Dũ. Chỉ hơn nửa năm, sau cái ngày… - Khoa bỏ lửng. Anh giật mình sững sờ, suýt nữa làm rơi cái muỗng xuống sàn. Luống cuống chụp lại, bắt gặp thằng nhóc cháu Khoa đang nhìn và cười thoải mái. Ồ thằng nhóc cũng có đồng tiền, yêu chưa kìa. Nụ cười má lúm làm anh chợt liên tưởng tới đứa con đã mất của mình. Câu hỏi ngang qua rằng tại sao lại là một cái bệnh viện phụ sản nhỉ? Bằng giọng bình thản đến dễ sợ, Khoa kể, sau lần thất vọng về anh, chị suy sụp, yếu đi rất nhanh. Căn bệnh tim thuở bé tái phát, làm em cũng tự trách mình rất nhiều… Tới đây, Khoa khựng lại im bặt, cô đưa tay vuốt tóc thằng bé. Nó có đôi mắt to rợp bóng mi và cái lúm đồng tiền quen quen nào đó. - Mãi tới khi mất, chị Khuyên vẫn còn nhắc anh. Nên hôm nay Khoa và Bin mới qua đây chào anh một tiếng, trước khi đi… Lòng anh chùng xuống trong niềm thương cảm. Ngày đó, anh đã đối xử với Khuyên quá tệ. Anh thật vô tình, Khuyên không đáng phải nhận lãnh những đau khổ như vậy. Cũng do cái thói lăng nhăng của anh mà ra. - Cho anh địa chỉ, lúc nào tiện anh ghé thắp nén nhang cho Khuyên. Khoa khẽ lúc lắc mái tóc ngắn của mình, quay sang bảo thằng bé:
- - Chào bác đi con, rồi về. Đến lúc này anh mới ngắm kỹ đứa nhỏ. Phảng phất trong anh vẫn là ý nghĩ, trông nó quen quen thế nào ấy nhỉ? Lại một lần nữa, Khoa nhìn thẳng vào mắt anh, như chờ mong điều gì đó. Anh đáp lại cô bằng cái vẻ vô tội, không liên quan nhất có thể. Một ngày làm việc mỏi mệt đầy bận rộn đã làm đầu óc anh trở nên chậm chạp mụ mẫm, hay bởi anh cũng bắt đầu già thật rồi? Họ cùng xuống bãi xe. Từ chối đề nghị đưa hai dì cháu về của anh, Khoa vẫy vội chiếc taxi vừa trờ tới. Cô nói với anh một câu ngắn, hầu như vô nghĩa trước khi kéo thằng bé vào băng sau xe. Đứa nhỏ khẽ vẫy tay chào anh. Họ lẫn ngay vào dòng xe cộ đông đúc của một tối cuối tuần, thậm chí anh chẳng còn kịp nhận ra đó là xe của hãng nào, như thói quen liên quan đến nghề nghiệp của mình. Mãi đến khi Khoa và cậu bé kia khuất hẳn, anh mới rụng rời nhận ra ý nghĩa câu nói trước khi tạm biệt nhau của Khoa: - Nhà Khoa chỉ có hai chị em gái mà thôi, anh ạ.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Khái niệm Âm Dương với Võ Cổ Truyền
4 p | 255 | 78
-
Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 5/5
220 p | 239 | 60
-
Truyện kiếm hiệp - Đa tình kiếm khách vô tình kiếm (Cổ Long) phần 3/5
300 p | 151 | 54
-
Giả Bình Ao - Tản văn và truyện ngắn: Phần 1
251 p | 182 | 24
-
Xích Bát Vô Tình - Trần Thanh Vân
502 p | 97 | 13
-
Phái võ ở Việt Nam Thăng Long võ đạo
13 p | 197 | 10
-
Mãi mãi là bao xa
3 p | 113 | 10
-
Các phái võ ở Việt Nam - Bạch long chiến đạo
9 p | 159 | 8
-
Người Vợ Câm
35 p | 137 | 8
-
Xích Bát Vô Tình
551 p | 83 | 8
-
Như Cơn Gió Vô Tình - Hoàng Thu Dung
151 p | 79 | 7
-
Truyện ngắn Khi mình là vợ chồng
8 p | 82 | 6
-
KHI MÌNH LÀ VỢ CHỒNG
3 p | 75 | 6
-
Bãi Biển Thủy Tinh ở Califonia - Bãi Biển Đẹp Và Lạ
6 p | 78 | 4
-
Xuân Vô Tình
2 p | 66 | 3
-
Truyện ngắn Khi Đó Là Tình Yêu
17 p | 55 | 2
-
Mong manh tình về
25 p | 53 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn