intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vị của mưa - màu của nắng

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

64
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vị của mưa Mưa… Trời lại mưa, mang theo mối tình dai dẳng của tôi suốt hai năm trời. Ngồi một mình trong căn phòng, nhâm nhi li cà phê nóng, vừa lắng nghe cái âm thanh tí tách đều đều của mưa, cái âm thanh của cô đơn và lạnh lẽo.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vị của mưa - màu của nắng

  1. Vị của mưa - màu của nắng Vị của mưa Mưa… Trời lại mưa, mang theo mối tình dai dẳng của tôi suốt hai năm trời. Ngồi một mình trong căn phòng, nhâm nhi li cà phê nóng, vừa lắng nghe cái âm thanh tí tách đều đều của mưa, cái âm thanh của cô đơn và lạnh lẽo. Tôi dần quen nó rồi. Đúng hơn là dần quen cái cảm giác đó khi nghĩ về mối tình đơn phương của mình. Cái vị mằn mặn, đăng đắng đằng sau cái yên bình của mưa, từ từ ngấm vào trong tôi, từ từ bao bọc lấy một phần tâm hồn nhỏ bé. Nước mắt và mưa đôi khi thật khó phân biệt. Đều long lanh, nhỏ bé. Đều buồn bã, u uất. Có thể mưa là do “trời” còn nước mắt là do sự yếu đuối của con người mà ra. Hai năm trời không phải là thời gian quá dài so với một đời người nhưng gần như là tất cả của ba năm cấp ba. Thế mà suốt ba năm, tình cảm của tôi dành trọn cho hắn – cái người đáng ra không phải là người đó. Cuộc gặp gỡ không bắt đầu vào mùa mưa mà lại là một cuổi chiều nắng gắt. Một buổi chiều với cái nhăn nhó của hắn và nụ cười tủm tỉm thích thú của tôi. Tất nhiên không phải vì thích hắn mà thích cái hoàn cảnh “éo le” của hắn. Đứng nhìn cô chủ nhiệm “xin phép” bố của mình để hắn tham gia văn nghệ cho lớp. Đã cố trốn rồi, mà còn bị cô tóm lại thế này thì bao công sức của hắn đi tong. Tôi đứng chờ xe bus, thỉnh thoảng có liếc qua, tự dặn lòng là: “không được cười trên nỗi đau của người khác” nhưng thật khó mà kìm nén cái nụ cười “vô duyên” này. Cuộc gặp gỡ đầu tiên hết sức bình thường, không có sự va chạm bất ngờ, không có gì đặc biệt. Lần thứ hai cũng thế, rồi lại tới lần thứ ba, thứ tư… vô tình đi ngang qua nhau, vô tình chạm ánh mắt, vô tình nghe những tin đồn thú vị về hắn, vô tình nghe về bề dày “thành tích” của hắn mà thầm ngưỡng mộ… dần dần bao cái vô tình trở thành cố tình. Cố tình đi ngang qua, cố tình chạm mặt, cố tình nghe ngóng cậu… Dần dần hắn cứ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cứ loanh quanh trong một góc trái tim nhỏ bé vốn đã chật chội càng ngày, càng tăng, càng tham lam lấn chiếm nó. Từ bao giờ, hắn trở nên quan trọng thế nhỉ?
  2. Bắt đầu tò mò hơn và cái trí tò mò càng ngày càng tăng tới chóng mặt. Lân la tìm hiểu mấy cậu bạn cùng lớp hắn để rồi cái tin “tôi thích hắn” bị bại lộ. Trời ơi, xấu hổ chết mất. Nhưng cũng có cái hay. Tôi hồi hộp chờ đợi xem phản ứng của hắn, kết quả cũng chỉ mang thêm hụt hẫng, thất vọng bởi cái im lặng và vẻ phớt lờ của hắn. Ừ thì, có lẽ vì hắn làm gì biết tôi chứ? Trước lạ sau quen đúng không? Tôi nhiều lần thử nói chuyện nhưng kết quả chẳng có hi vọng gì cả. Càng tìm cách nói chuyện, hắn càng né tôi tối đa. Tôi tức lắm. Ghét nữa. Lòng tự trọng của tôi lên tiếng, nó bắt cái tình cảm ngu ngơ của tôi phải đứng im một chỗ, lí trí không cho phép tôi trở thành kẻ theo đuôi như thế. Không nói chuyện, không tìm kiếm chỉ thỉnh thoảng nghe ngóng tin tức gì đó thôi. Thời gian cũng làm tôi trầm xuống, không còn nhoi nhoi như ngày trước. Biết cách kìm nén cảm xúc hơn. Không còn cười ngớ ngẩn mỗi khi đứng trước mặt hắn. Phải làm cao chứ. Lớp của cả hai sát vách nhau thì việc gặp nhau thì như cơm bữa. Tôi thường xuyên đi ngang lớp đó, tất nhiên là vì công việc chứ. - Linh. Đi đâu đó? – tiếng cậu bạn lớp đó gọi ra. Cậu bạn đang ghét làm lộ cái bí mật của tôi đây mà. - Đi có việc. – tôi trả lời. Quay ra, bắt gặp ngay hắn đang đứng cạnh Phong. Nụ cười giả lả đáng ghét kia cũng đủ để chứng tỏ là Phong gọi tôi có ý đồ mà. Mặt tôi đanh lại, lạnh lùng nhìn hắn. - Có gì không? – Phong hỏi. - Đi xem thông báo về việc cắm trại. Lớp cậu không đi à? – tôi hỏi. - Có người đi rồi. Phải không Long? – Phong huých vai hắn một cái. - Ai biết? – hắn nhăn mặt. Tự dưng tôi thấy ghét. Đứng nói chuyện với con gái, cho dù đó là ai đi nữa mà mặt mũi cứ nhăn nhăn nhó nhó như thế thật là đáng ghét. Tôi bực bội. - Bye. Tớ đi đây. – tôi bỏ đi. Sau tất cả những gì hắn đối xử với tôi, tôi tuyên bố hùng hồn với lòng mình là “sẽ không bao giờ để ý hắn nữa”. Thế mà trái tim bướng bỉnh kia dám lờ đi mà đi theo tiếng gọi ngớ ngẩn của riêng nó. Vẫn cứ loạn nhịp khi nhìn thầy hắn, vẫn cứ chết lặng khi đứng gần hắn, vẫn cứ nhói đau khi thấy hắn lạnh lùng bước qua, vẫn cứ ghen điên cuồng khi hắn đứng cạnh người con gái khác. Và vẫn thế, vẫn cứ ngóng trông mãi một hình bóng quen thuộc mà xa lạ nào đó. Đôi khi tôi thấy mệt mỏi với chính nó.
  3. Năm lớp mười kết thúc, đẩy lùi mối tình đơn phương không kết quả qua một góc nhỏ nào đó để tôi dành nhiều tâm sức vào việc khác trong năm nay. Khoảng thời gian hè ngắn ngủi cũng đủ làm tôi “quên” hắn nhưng tại sao khi gặp lại thì bao nhiêu cái cảm xúc hỗn độn ngày nào lại trỗi dậy lần nữa. Cái thói quen tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, hay cả cái thói quen nhìn nick của hắn sáng tôi tưởng mình đã bỏ được rồi chứ? Thế mà giờ nó lại quay trở lại với tôi. Ngồi nhìn nick của hắn sáng mà không biết làm gì? Nói chuyện cũng không, xóa cũng không nỡ. Langtugio: Buzz… Luffy: có gì không? – tôi hỏi Langtugio: không. Hỏi một tí thôi. Ngày mai lớp cậu có GDCD không? Luffy: có, có gì sao? Langtugio: okay cho mình mượn vở. Luffy: ừ nhưng làm gì thế? Langtugio: chép bài ấy mà. Luffy: trời. Langtugio: dạo này có gì thay đổi không? Luffy: không? Sao lại hỏi thế? Langtugio: vì có người nghĩ cậu đã thay đổi. Tôi thấy lạ? Thay đổi gì? Luffy: ???? Langtugio: thì chuyện năm ngoái đó. Luffy: không biết, chắc thế? Giờ thì tôi đã hiểu. Tự dưng lại nhắc tới nó làm tôi thấy khó chịu Langtugio: ừ…không sao? Luffy: không biết nữa. Người ta không thay đổi thì tới phải thay đổi thôi. không nói chuyện đó đâu. Mệt rồi. Đi ngủ đây. Tưởng cậu hỏi cái gì chứ? Bye. Langtugio: um…bye. Tôi tắt máy và leo lên giườn ngủ. Ghét quá. Đang yên đang lành, thì lại gởi lại chuyện đó. Tôi vẫn tức vì cậu ta làm lộ bí mật, để rồi tôi ra nông nỗi này. Hic. Sau hôm đó, tôi cũng cố gắng né cậu bạn đó và cả hắn. Tôi nghĩ, tại sao phải quan tâm những người xa lạ trong khi những người bạn cùng lớp đáng yêu của mình, ta lại không quan tâm chứ? Vì thế, tôi dành nhiều thời gian cho việc ở trong lớp. Không còn đứng ngoài hành lang để tìm kiếm điều gì đó nữa. Sự lạnh lùng tôi dành cho hắn càng tăng. Có lẽ do tôi muốn hoặc đó là điều cần thiết.
  4. Đến năm mười hai tôi vẫn giữ thói quen đó. Túm tụm với đám bạn, tám chuyện hay học bài gì đó. Bạn bè quả là liều thuốc tốt nhất để giải quyết vụ thất tình vớ vẩn. mà cũng hơi quá, tôi làm gì có tình mà thất… Hai năm im lặng, chờ đợi đã làm tôi thay đổi nhiều. Hai năm cho tôi dũng cảm để dừng và từ bỏ. Hai năm để tôi nhận ra cái tình bạn quan trọng như thế nào với tôi. Nói như thế không có nghĩ tôi sẽ đổ lỗi cho hắn. Mà ngược lại, có lẽ hắn cho tôi nhiều điều hơn tôi nghĩ. Không phải cứ cho sẽ nhận lại tất cả. Không phải ta không thể buông ra mà quan trọng là ta phải biết buông những thứ không thuộc về mình. Tôi thật may mắn vì vẫn còn những người xung quanh để kéo giữ tôi lại. Love… Luxu Màu của nắng Trời nắng oi bức làm tôi cảm thấy khó chịu, bực bội. Tôi cũng không phải là người thích mưa. Nhưng nói thật là thà trời mưa vẫn còn đỡ hơn là phải chịu cái nắng rát da. Đó là suy nghĩ trước đây và bây giờ nó cũng không thay đổi. Tôi không thích nắng còn một vì lí do khác và nó liên quan tới một đứa con gái khác. Gặp gỡ vào buổi chiều, nắng vẫn còn gay gắt. Khuôn mặt tủm tỉm cười, thỉnh thoảng nhìn trộm tôi trong khi tôi thì đang dở khóc dở cười vì vụ văn nghệ của lớp. Ai đời một thằng con trai sống suốt mười lăm năm trời chưa bao giờ biết tới ca hát, nhảy nhót trên sân khấu nay lại bị lôi vào đội văn nghệ vì một lí do hết sức ngớ ngẩn là tôi có khả năng. Ôi, làm ơn, cho tôi xin. Khả năng cảm thụ âm nhạc và giọng hát trời phú là một thứ hoàn toàn xa xỉ với một đứa mà từ lâu tâm hồn đã chai sạn vì toán lí hóa như tôi rồi. Đâu phải ai cũng hiểu điều đó. Ví dụ quá cụ thể là bố của tôi đây này, có vẻ như bố đang bị cô chủ nhiệm đáng kính của tôi thuyết phục hoàn toàn rồi. Kiểu nào về nhà cũng là một bài ca để bắt tôi tham gia ca hát cho mà xem. Quay trở lại lí do tôi “kị” đứa con gái kia, nó không đơn giản chỉ là vì nụ cười tủm tỉm không hợp thời. Nói thật là tôi cũng không rõ là tại sao mình lại cực kì khó chịu khi sự có mặt của con bé đó. Có lẽ là vì cái tin đồn vu vơ là nó “fall in love” với tôi từ trên trời rơi xuống, mà đúng hơn là từ miệng thằng bạn lớp tôi. Mới sáng sớm bước vào lớp đã gặp ngay cái câu giật gân: “BẠN LONG LỚP TA ĐƯỢC BẠN LINH LỚP BÊN CẠNH THÍCH ĐÓ”
  5. - Điên à? – tôi hét lên với cái thằng quỷ đó. - Điên gì ba. Thông tin đã được xác thực từ thằng Phong nhá… - thằng quỷ Sơn cười đểu. Cả lớp cũng phụ họa theo bằng mấy cái khuôn mặt “nham nhở” phát sợ kia nữa chú. Tôi đỏ mặt, tía tai, lách qua tụi nó đi thẳng về chỗ mình và lờ đi cái màn trêu đùa ngớ ngẩn của nó. Ừ thì, đúng ra thì tôi cũng hơi bị tự hào ấy chứ, kể ra mình cũng “hot”. Nhưng tại sao tôi vẫn khó chịu. Đôi khi bắt gặp ánh mắt tò mò hay nụ cười “ngớ ngẩn” của nhỏ làm tôi thấy bực bội. Tại sao chứ? Những lần mà con bé đó tính bắt chuyện tôi đều lãng đi, chặn tất cả mọi thông tin liên lạc nếu có thể. Có lẽ là do tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi đối diện với một người thích mình mà mình không có tí tẹo thiện cảm nào sau cái lần gặp đầu tiên. Thời gian dần trôi mang theo cái nặng nề và vất vả của hàng tá kì thi. Nào là trong trường, nào là tỉnh,…bla…bla. Áp lực nặng nề khiến tôi cũng chẳng quan tâm lắm tới sự hiện diện của con bé đó. Hoặc là con bé đó hiểu ý và cũng tự né. Nhưng trong cái trường nhỏ bé này thì chẳng khó khăn lắm trong việc bắt gặp một ai đó, đặc biệt là khi người đó học ngay cạnh lớp mình. Và thế, tôi lại bắt gặp nó một lần nữa vào buổi văn nghệ của trường. Lúc đó tôi đang đi cùng đám bạn. Lần này cũng như bao lần khác, chỉ bước ngang qua, có điều khác ở chỗ là đôi mắt lạnh lùng, khó chịu dành cho tôi. Tôi hơi giật mình. Không biết là do đôi mắt được kẻ đậm thái quá hay chỉ là do tôi tưởng tượng. Trong mấy tháng ngắn ngủi mà đã quay sang ghét tôi rồi sao? - Này, cậu cũng tham gia văn nghệ à? – thằng Phong gọi vói theo. - Ừ…thay người thôi cậu. Lớp cậu cũng tham gia hết hả? – nhỏ mỉm cười trả lời thằng bạn của tôi, không thèm liếc tôi đến một lần. Ơ hay, tôi làm gì mà ghét tôi chứ? Mà cũng mặc kệ, không ảnh hưởng tới tôi lắm mà tôi cũng không quan tâm. - Ừ, cả lớp. Thằng ham học mấy cũng phải cho cái mặt vô đó. Phải không Long. – Phong huých tôi một cái, nhìn cái mặt đểu kiểu đó thì đang có ý gán ghép tôi với con nhỏ đó đây. - Ừ. – tôi nhăn mặt. - Trốn sao được, cô chủ nhiệm lớp cậu cũng thật sáng suốt nhỉ? Thôi đi đây. Bye…sắp trễ rồi. – nhỏ nói với Phong mà lơ tôi, rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn dáng vẻ luộm thuộm trong bộ đồ tứ thân thật buồn cười. May là nhỏ không ở
  6. thời xưa chứ không thì “phá luôn” hình tượng người con gái quan họ “duyên dáng” rồi. - Này, đi thôi. Hay kết rồi? Ai biểu hồi trước người ta thích không chịu, giờ thèm. – Phong đẩy vai. - Khùng à, mặt tôi mà thích nó à. – tôi trễ môi rồi nghênh ngang bỏ đi. Xin lỗi chứ, tôi khá dễ tính nhưng không có nghĩa là cái yêu cầu của tôi không cao đâu. Chắc chắn nhỏ đó không thuộc type của tôi rồi. ………………… Năm lớp mười một nhanh chóng đến, cái nhởn nhơ năm lớp mười đã bị dẹp bỏ tàn bạo bằng việc lao đầu vào ôn luyện và thi cử. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn tách biệt sao với bên ngoài, đương nhiên là vẫn nói chuyện giao tiếp bình thường, qua yahoo chẳng hạn. Hehe…sau thành tích năm ngoái tôi cũng trở nên “hơi bị” nổi tiếng đó, khá nhiều người tìm đến với mục đích “giao lưu” và “học hỏi”… Langtugio: Buzz… Hoalong: gì vậy? tôi trả lời khi thấy Phong gọi. Langtugio: mày đang làm gì vậy? Hoalong:Ừ thì nói chuyện với mày? ¬– tôi đùa. Langtugio: ai chẳng biết? Hoalong: thế hỏi làm gì? Có việc gì trọng đại thì hãy nói. Langtugio: mày biết Linh đúng không? Hoalong: ừ, thì sao? con nhỏ thích tao ấy hả? tôi thấy khó chịu khi nhắc tới cái tên đó. Đang yên đang lành, lại lôi chuyện cũ ra. Langtugio: mày vẫn né người ta à? Hoalong: có cần làm quá thế không? Chỉ là bận quá, không có thời gian trả lời mail thôi mà. – tôi bịa đại lí do, đúng là tôi cũng không muốn nói chuyện thật. Langtugio: tao thấy mày mới làm quá, có cần cư xử thái quá thế không? Hoalong: mày là bạn tao sao lại đi bênh người khác, hơn nữa giờ nhỏ đó cũng hết thích tao rồi, quan trọng gì. Tôi làm thêm cái mặt cười ngây thơ vô số tội vào. Langutgio: tao hi vọng vậy mà hình như là chưa hết đâu? Tao vừa nói chuyện xong mà. Nhỏ đó nói mày vẫn né nó. Hoalong: ……tao không biết. thôi đi ngủ đây. Nói chuyện với mày hại não quá. Bye em. Tôi tắt yahoo rồi leo lên giường nằm, lấy điện thoại ra onl facebook nhưng thật khó tập trung. Tôi vẫn cứ bị cuộc nói chuyện kia ám ảnh. Có vẻ như lời nói của thằng bạn hơi khó tin một chút. Tại sao thế nhỉ?
  7. Có lẽ vì sự thay đổi của chính nhỏ đó. Đôi mắt tò mò; nụ cười ngẩn ngơ, ngớ ngẩn hồi năm lớp mười giờ thay bằng cái nhìn lướt qua vô cảm. Her…thế là sao chứ nhỉ? Tôi suy nghĩ mãi mà không ra nên cũng bỏ qua bởi vì tôi cũng đâu mặn mà gì, thích ai là quyền của nhỏ đó. Mấy ngày sau đó, tôi thường chú ý tới con bé đó hơn như một phản xạ. Chắc vì hơi tò mò xem lời của Phong nói có đúng không? Dáng vẻ nhoi nhoi của nhỏ đó vẫn thế. Hay đi cùng đám bạn, nụ cười ngu ngơ, cái đầu ngoe nguẩy…không khác năm trước là mấy, chỉ có điều là ánh mắt không còn hướng nhiều về tôi nữa. Đôi khi cả hai ánh mắt chạm nhau cũng chỉ thoáng qua, cũng đủ cho tôi thấy là có sự thay đổi trong nhỏ đó. Hừ…thế mà Phong dám bảo là nhỏ đó còn thích tôi, đúng là nói dối mà. Tôi nghĩ thầm trong bụng, vừa tức vừa giận thằng bạn…và cả nhỏ đó nữa. Thật vô lí hết sức. Tại sao vậy chứ? Có thể là do lòng tự trọng của tôi khi bị một người khác “bỏ thích” thì phải? Chắc thế. Mà cũng vì lí do đó, tôi thường xuyên chú ý tới nhỏ đó hơn chăng? Tôi thường quan sát nhỏ, và chờ đợi ánh mắt của nhỏ đó hướng về tôi một cách kì lạ. Thầm mỉm cười khi bắt gặp cái nhìn chăm chú của nhỏ. Có vẻ như lời Phong cũng không hẳn sai? Ngày qua ngày, suốt năm mười một tôi và nhỏ đó, âm thầm trao đổi ánh mắt nhưng không hiểu rõ ý nghĩ của đối phương là gì. Và cũng vì thế tôi chợt nhận ra sự quan tâm đặc biệt của nhỏ cho tên bạn cùng lớp. Ừ thì, có thể chỉ là bạn thân thôi mà. Chắc không sao đâu. Nhưng tôi vẫn nổi quạu khi vô tình nghe lời bàn tán về nó. Cũng hơi “vô duyên”, tôi chẳng có lí do gì để phải khó chịu về nó cả. Hai người không quen biết thì có ảnh hưởng gì tới nhau chứ? Tôi nghĩ thế và tự nhủ mình không quan tâm tới nữa. Mười hai tới, tất nhiên thì áp lực và nhiệm vụ cũng phải tăng cho tương thích với cụm từ “năm đèn sách cuối cùng” chứ? Sắp hết thời học sinh rồi, mệt thật. Không sao, phải vất vả tí mới biết được mình sắp “trưởng thành” rồi chứ. Năm nay lớp tôi và lớp nhỏ đó chung giờ thể dục nên thường xuyên gặp nhau. Tôi cũng không quan tâm lắm. Hay đúng hơn là cố tỏ ra không quan tâm. Mấy lần thấy cái vẻ tưng tửng của con bé đó, rồi cả cái nụ cười ngớ ngẩn của nhỏ đó nữa. Bộ nhỏ đó không biết giữ gìn hình tượng trước người khác à? Tôi bật cười vì điều đó. Cái này có vẻ hơi “thừa”, tự dưng tôi đi quan tâm tới nhỏ đó nhỉ. Quay đầu bỏ đi thì bị Phong kéo lại.
  8. - Này, tìm em nào thế? À,…hay là Linh nhỉ? – tên quỉ cười nham nhở. - Điên à. Nhìn ai là quyền của người ta. – tôi đáp, hơi lúng túng, cảm tưởng như vừa bị bắt bài ấy. - Thôi, nhìn thì cứ nhận. Sao giờ mới nhận ra được vẻ đẹp “tiềm ẩn” của người ta sao? – Phong nói tiếp. - Khùng vừa thôi mày. Nghĩ sao vậy. – tôi vênh mặt bỏ đi. - Tiếc là, có khi giờ Linh thích người khác rồi cũng nên. – Phong gọi vói theo. Tôi bực bội bỏ đi mà không rõ lí do. Nhỏ đó thích ai liên quan gì tới tôi. Vậy tâm trạng khó chịu này là gì chứ? Tôi khẽ liếc nhìn nhỏ đó? Vẫn nụ cười qune thuộc như năm lớp mười, vẫn cái nhìn ấm áp đó. Chỉ có điều, nó không còn hướng về tôi, không còn dành cho tôi nữa. Nụ cười ấy giờ đang dành cho một người khác rồi sao? Tôi thấy có chút hụt hẫng. Bỗng tôi thấy thèm. Thèm được nhìn lại cái nụ cười “tỏa nắng” ngớ ngẩn của nhỏ đó, thèm được nhìn lại cái ánh mắt tò mò, hiếu kì của nhỏ đó…dành cho tôi. Tại sao chứ? Sao tôi lại thấy có chút tiếc nuối, thế nhỉ? Tôi không thích nhỏ đó. Bây giờ và mãi mãi về sau. Chắc chắn như thế. Tôi thầm nhủ. Trong tôi, lời khẳng định đó hình như đang gặp “bão”. Nó đang là, lung lay. Không quá mãnh liệt, chỉ nhẹ nhàng và âm thầm thôi nhưng cũng đủ làm nó gặp khó khăn rồi. Khẽ thở dài, bước ra khỏi nhà thi đấu, trong lòng bối rối. Hình như tôi sắp đánh mất một cái gì đó. Một cái gì tôi đã bỏ quên và thiếu trân trọng nó trong suốt thời gian qua. Cái gì thế nhỉ? . Giờ tôi nên làm sao đây. Cảm giác sắp tuột mất và xa nó thật khó chịu? Năm mười hai rồi, có lẽ tôi phải sớm cất nó đi vào trong dĩ vãng vì còn nhiều điều phải lo khác trong năm nay và cho tương lai. Tôi sẽ quên nó thôi. Thời gian sẽ giúp tôi. Nhưng liệu tôi có nên níu kéo lại điều sắp mất đó không? Vì tôi không thể hay là do tôi không dám đối mặt với nó đây nhỉ? .................... Hai năm cho một người lấy dũng cảm để đóng cánh cửa trái tim lại. Chấp nhận những vết thương mà mưa đã vô tình tạo ra. Giọt mưa lạnh lẽo rơi mang theo cái nặng nề của nó. Nó đang cố xóa đi những gì nó tạo lên, cố gắng che lấp những lỗi lầm mà nó gây ra nhưng cô không muốn cho nó cơ hội Cũng hai năm đó, một người chợt lờ mờ nhận ra ở một góc nhỏ loanh quanh trong tâm hồn có một cánh cửa mà mình muốn chạm tới. Chỉ tiếc là nó đang bắt đầu khép dần. Ánh sáng rực rỡ của nó không còn dành cho riêng cho anh. Màu của nắng nhạt dần, như báo hiệu một ngày sắp kết thúc. Màn đêm buông xuống, bao bọc quanh con người, che con đường tới cánh cửa kia.
  9. Bỏ lỡ nó suốt hai năm để rồi, giờ đây phải tiếc nuối. Vội vàng chạy theo nó, để bắt kịp ánh nắng le lói còn lại, đằng sau cánh cửa đang dần khép. Bánh xe thời gian vẫn chầm chậm lăn, vô tình nghiền nát bao nhiêu những kỉ niệm đẹp, để lại bao nhiêu vết tích của sự tiếc nuối. Nó vô tình. Nó khắc nghiệt. Nhưng nó cũng ngọt ngào. Nó sẽ hé mở cho ta những bí mật của lòng ta trong cái tương lai bí ẩn, sẽ cho ta điều ta muốn và cũng sẽ cho cơ hội để vùi đi những kí ức không vui trong dòng sông dĩ vãng dữ dội. Thời gian ghét kẻ chậm chạp. Nó ghét chờ đợi. Và tất nhiên vì thế nó sẽ bỏ rơi những người đó. Nhưng đôi khi vẫn sẽ có những cơ hội nhó bé… Vậy liệu mưa có kịp khô trước nắng? Liệu cánh cửa kia có đóng lại trước khi cánh tay đó chạm tới??? -Luxu-
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
6=>0