intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vị ngọt Cafe đen

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:13

54
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

“-Hai Café đen đá,chị nhé!-Nam gọi sau khi tôi trả lời “Em uống gì cũng được” Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào trong quán Café nhưng cảm giác của tôi lúc này vẫn cứ làm sao ấy.Có ít nhất hai lý do để giải thích cho điều đó.Thứ nhất đối với những quán Café mờ mờ đèn màu xanh,đỏ cứ có gì đó không trong sáng

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vị ngọt Cafe đen

  1. Vị ngọt Cafe đen
  2. “-Hai Café đen đá,chị nhé!-Nam gọi sau khi tôi trả lời “Em uống gì cũng được” Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào trong quán Café nhưng cảm giác của tôi lúc này vẫn cứ làm sao ấy.Có ít nhất hai lý do để giải thích cho điều đó.Thứ nhất đối với những quán Café mờ mờ đèn màu xanh,đỏ cứ có gì đó không trong sáng(^_^).Và thứ hai là tôi đang 1vs1 cùng một XY (XY này không phải là thằng bạn con chí cắn làm đôi của tôi vì nó đã đi du học từ sáu tháng trước).Mà đó là Nam. Thi Đại học xong ra ngoài ,tôi đã biết ngay được kết quả tồi tệ của tôi.Bà chị gái đang công tác trong Sài Gòn suốt ngày tít tít cho tôi “Nếu không đỗ ĐH thì vào trong này học ,ở cùng với chị cho vui”.Còn ông anh quý tử của tôi thì giới thiệu cho tôi một ngừoi bạn trai để thỉnh_thoảng_đi_chơi_cho_đỡ_buồn. Đó chính là XY mà tôi nhắc đến ở trên. Nam hơn tôi ba tuổi,là sinh viên năm thứ ba ,cùng làng với tôi nhưng thú thật là cho đến khi ông anh giới thiệu thì tôi mới biết mặt.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nam.Một tuần sau khi quen(tức là hôm nay),chúng tôi đi uống nước cùng nhau.
  3. [IMG]***************************/Kentji/blog/cafeden1.1.jpg[/IMG] Tâm trạng của tôi lúc này cũng không tốt hơn lúc mới thi xong là bao nhiêu.Tôi cũng không biết Nam có khó chịu về tôi không,nhưng tôi biết lúc này tôi không khác gì…cô hồn .Tôi nhấp ngụm Café ,nhăn mặt ,chun mũi vì đắng.Nam cười: “Em chưa cho đường mà”.Vị đắng của café làm tôi sáng suốt hơn.Tôi luống cuống:em khờ quá.Nam lại cười.Nụ cười ấy làm hai má tôi nóng lên . Từ hôm ấy, cứ một tuần hai lần,tôi và Nam cùng đi chơi.Điểm đến duy nhất đó là Café Minh Huyền, chỗ ngồi duy nhất là chiếc bàn nhỏ trên sảnh tầng hai.Chiếc bàn này rất đặc biệt,xung quanh nó là những chiếc khác kích thước lớn,xếp bốn ghế,nó thì nhỏ hơn và chỉ xếp hai ghế.Ngồi ở đó có thể quan sát tất cả mọi người trên đường,quan trọng hơn là nó rất thoáng.Nó làm cho tôi không cò cảm giác “không trong sáng” của những quán Café.” ****** Linh ngưng gõ bàn phím,nhấp ngụm café đen không đường,nhìn xuống dòng nguời trên phố.Trán Linh nhăn lại nhưng không phải vì vị đắng của café mà vì Linh đang suy nghĩ.Tất cả những gì Linh vừa viết chỉ là đọan mở đầu cho một chuyện tình(cứ tạm gọi chuyện của Linh & Nam là như vậy đi) mà Linh chưa tưởng tượng ra hồi kết.Vì bây giờ chuyện tình ấy vẫn đang tiếp tục….Có lẽ để một người khác viết
  4. tiếp thay Linh sẽ thú vị hơn. ****** Linh biết kết quả thi ĐH.Nó trượt NV1 và tất nhiên nó đã biết trước điều đó.Trước mắt nó là hai lựa chọn:vào Sài Gòn hoặc ở lại . Lần thứ bảy Linh và Nam đi chơi cùng nhau là một dịp đặc biệt_Sinh nhật của Café Minh Huyền.Hai đứa vẫn ngồi ở vị trí cũ,một vị trí khá lí tưởng để ngắm pháo hoa, pháo hoa rất đẹp là khác.Tiếng nổ đầu tiên làm Linh giật mình(giật mình nắm chặt mắt lại thì xem làm sao được),Nam đứng sau Linh,lấy tay bịt tai Linh lại ,thế là nó vô tư ngước mắt lên nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa.À!Cũng không vô tư cho lắm ,nó đang rạo rực,tim đập nhanh hơn và nó run hơn. Buổi tối về nhà,hai đứa tiếp tục nhắn tin cùng nhau.Hơn ai hết nó hiểu giữa hai đứa vừa nhấn nút start.Nam hẹn Linh “ngày mai đi chơi nhé!”Ngày mai!Chứ không phải là thứ 3 và thứ 7 hàng tuần như trước nữa.Linh đồng ý. Và rồi cái suy nghĩ “đã nhấn nút start” kia của Linh chỉ là ngộ nhận,chỉ có Linh nghĩ như vậy thôi vì ngay hôm sau nó đã được thay bằng hai chữ “the end”.Khỏi phải nói Linh đã buồn như thế nào.Nó hụt hẫng hơn nhiều so với lúc biết mình
  5. trượt ĐH mà người làm nó ra nông nỗi này lại là Nam.Chính người lôi nó ra khỏi cảm giác tuyệt vọng lại đẩy nó vào một tình huống ** le khác:bị bỏ rơi. Ngày hôm sau,Linh bị Nam cho “leo cây” và như một cơn gió Nam biến mất. Linh nghĩ lại ,khi anh trai giới thiệu Nam với Linh ông ấy có kèm theo “thỉnh_thoảng_đi_chơi_cho_đỡ_buồn”.Lẽ ra Linh phải linh động hơn trong suy nghĩ, rằng:Nam là người làm Linh bớt buồn(và Nam đã làm được) chứ không phải đến làm người yêu Linh.“Nhưng…”đảo ngược lại suy nghĩ,Linh thấy khúc mắc “Tại sao mỗi lần tụi bạn anh hội họp anh đều rủ mình đi cùng ???”À!Cứ cho đó là để Linh đỡ buồn.Thế còn,khi giới thiệu Linh với bạn bè tại sao Nam luôn kèm một cái nháy mắt đầy ẩn ý sau khi nói:“Đây là em họ(ngắt 3s)…của thằng bạn hàng xóm nhà mình”.Lại còn…Linh cứ suy nghĩ mông lung và đau lòng về hiện tại với những câu hỏi “Tại sao”.
  6. Đến thứ 3,theo đúng lịch của ba tuần trước thì Linh và Nam sẽ đến quán quen thuộc,ngồi chỗ quen thuộc .Nhưng hôm nay chỉ có mình Linh ngồi đó.Nó (lại) thẫn thờ, nhấp tách Café đen (quên chưa cho đường).Nó không nhăn mặt,chun mũi vì nó không nuốt mà chỉ ngậm….Không một tin nhắn yahoo,không một tin nhắn Mobie,Nam như chưa từng xuất hiện vậy.Ngày thứ 7 kế tiếp vẫn có một mình Linh,lần này nó chủ động gọi một ly café không đường thay vì để chị nhân viên hỏi thăm “vẫn như cũ hả em?”.Nó nhìn khoảng trống ở chiếc ghế trước mặt.Cafe dù có đường hay không thì bây giờ vẫn đắng nên nó gọi không đường đỡ mất thời gian pha.Linh hít một hơi thật sâu,thở mạnh. Nó đứng lên,ngắm tất cả những gì đã gần như quen thuộc ấy:con đường nhộn nhịp,cây hoa xương rồng trên lan can cạnh nơi nó hay ngồi và đặc biệt nhất là cái bàn nhỏ trên sảnh tầng hai (cạnh cây xương
  7. rồng).Linh thấy mắt mình cay cay,nó trầm lặng tha thiết tới mức tự nó cũng tưởng chừng như đây là lần cuối cùng nó được nhìn những thứ ấy.Có SMS,Linh run lên,hy vọng đó là của Nam nhưng không phải “Mai bay chyến mấy giờ?” Nó không rely,nó tra danh ba,tìm đến tên Nam,nó nhấn gọi nhưng chưa chờ có chuông, nó đã tắt máy.Nó không hiểu nó đang nghĩ gì,đang làm gì.Nó gọi điện cho ông anh để hỏi thăm,nhưng ông ấy đang đi làm cách xa nó hàng trăm hải lý,làm sao nó gọi được…Và nó đi về. Chuyến bay của nó vào lúc 8h sáng,đêm qua nó mất ngủ và hôm nay suýt muộn giờ bay. ***** -Chị ơi!Bỏ một ghế ra giúp em. -Ui!Nam à?Đi đâu mà hôm nay mới đến?Thế hai đứa có chuyện gì à??? Nam cười trừ “Như cũ chị nhé”
  8. Chiếc bàn nhỏ ấy lúc này luôn chỉ có một ghế,không bao giờ có người lạ ngồi và bây giờ nó cũng rất ít được ngồi,thường chỉ vào cuối tuần . Một buổi tối Chủ nhật nọ. -Á!Đắng thế. -Café đen không đường mà. -Café đen không đường ??? Chị điên à??? -Thế mà pé ấy uống được. À quên!Phải nói trước với các bạn một bí mật rồi mới kể tiếp .Bí mật mà chẳng ai trong các bạn biết kể cả Linh:chị nhân viên được nhắc đến trong bài là con gái
  9. của chủ quán và là chị họ của Nam.Đó là lý do tại sao lại (vô tình) có một không gian lãng mạn và dường như chỉ dành riêng cho Nam và Linh trong một quán café sang trọng như thế.Nó được gọi là bí mật vì nó không được biết ,chứ Nam đâu có giấu. -Pé nào hả chị?-Nam vừa uống vội ly nước lọc vừa hỏi.Thật ra,Nam cũng chẳng quan tâm gì lắm -Con bé hay ngồi ở bàn này. Mắt Nam mở to hết mức thể hiện sự nóng giận tột bậc như đang thẩm tra chị mình:“Em đã bảo chị đừng để ai ngồi bàn này mà.” Lần thứ năm ngồi một mình ở đó,Linh mới nhận ra nó đang uống café đen không đường và nó cảm thấy hương vị khác lạ.Du lịch Sài Gòn mười ngày Linh về nộp hồ sơ vào trường ĐHDL cùng ngành mà nó trượt chính quy.Nó ở nhà trọ,mỗi tuần về nhà một lần vào thứ 7.Và thành lệ cứ tối thứ 7 ngồi đây với một café không đường.Những lần sau đó nó có mang theo một chiếc laptop,thường thì là chăm chỉ viết lách,chẳng biết viết gì.Nó hay ngồi ngẩn ra nhìn,rồi giật mình nhấp tách café và lại viết.Điều đó trở thành thói quen của nó mà ai để ý đến nó cũng dễ dàng nhận
  10. ra. ***** Dù cố gắng lắm nhưng nó vẫn không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống.Nó ngồi đây hàng ngày là “một thói quen có kế hoạch”.Nếu có khái niêm như thế thì đó chính là cụm từ chính xác nhất để miêu tả nó bây giờ.Linh đến đây hàng ngày là để chờ đợi một sự tình cờ,chờ đợi một ngày nào đó Nam sẽ chợt xuất hiện…Nhưng sự kiên nhẫn của Linh có hạn.Ngày hôm nay là ngày cuối cùng Linh xuất hiện ở đây,Linh sẽ cho tất cả những gì lên quan đến Nam vào quá khứ,“chôn dấu kỉ niệm” như chưa từng có.Rất khó khăn nhưng Linh đã quyết định như thệ
  11. Linh lau nước mắt,đứng dậy…mạnh mẽ và đầy tự tin mặc dù không ai ngăn cản nó không được yếu đuối trong lúc này.Nó chững lại,lại khóc.Có một bàn tay giữ nó lại ngăn bước chân của nó.Nam!Đó chính là Nam người mà Linh vẫn hằng mong được gặp.Như một phép màu,Nam luôn xuất hiện đúng lúc nó cần nhất.Nhẹ nhàng hôn lên má Linh,Nam khẽ nói:Anh yêu em! ***** “Chắc các bạn muốn biết lý do tại sao Nam lại chợt đến chợt đi như vậy.Mỗi lần
  12. nhắc lại điều này,tôi càng thấy yêu Nam hơn.Nó là một bí mật cực kì đẹp mà tôi muốn giữ riêng cho chuyện tình yêu của chúng tôi.Secret make woman woman-bí mật làm nên sựu quyến rũ của phụ nữ^^!” Linh uống hết ly café và nhấn nút send bài viết của mình lên blog…Ly café không đường nhưng Linh luôn cảm thấy ngọt là vì nó được Nam pha chế.Nam không biến mất như một cơn gió mà từ lúc nào Nam luôn ngồi ở một vị trí thuận lợi nhất để ngắm nhìn Linh nhấp những ngụm Café Nam pha.Nam đã cho vào đó chút hương
  13. vị của tình yêu và tất nhiên chỉ có Linh cảm nhận được.Nút Start được nhấn.Tình yêu của họ đậm đà như hương vị Café!v
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2