intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Với tớ, nói đồng ý là quá khó!

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

46
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tác giả: Phương Tử Minh Thể loại: truyện ngắn, tình cảm teen, viết theo cảm xúc thôi, không ẩn chứa đạo lý thâm sâu gì. Ratting: Biết chữ là có thể đọc được, trong sáng không còn gì trong sáng hơn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Với tớ, nói đồng ý là quá khó!

  1. Với tớ, nói đồng ý là quá khó! Tác giả: Phương Tử Minh Thể loại: truyện ngắn, tình cảm teen, viết theo cảm xúc thôi, không ẩn chứa đạo lý thâm sâu gì. Ratting: Biết chữ là có thể đọc được, trong sáng không còn gì trong sáng hơn. Tình trạng: Hoàn trên giấy, từ từ sẽ post dần dần. ~~~ P/S: Gửi tặng fic này cho những kẻ đã, đang hoặc sắp nhận được lời tỏ tình từ một ai đó. Nếu nói đồng ý là quá khó với bạn thì ngại gì nhỉ? Từ chối chẳng phải tốt hơn sao? -Buzzz! Em chào cô ạ! - Ừ. Chào em, học sinh ngoan. -Tại sao em vẫn là học sinh ngoan? Cho em lên học sinh cá biệt đi chứ. - Không được. Chưa đủ tuổi. - Chí ít cũng cho em vào được phòng họp cán bộ đi. - Đăng thêm bài nhé. Độc giả của em đang gào thét điên cuồng kia kìa. 5 giây sau. Chatbox hiện lên dòng chữ đỏ lòm: Manu is logout. " Chạy nhanh thật." Quyên lẩm bẩm, sử dụng chức năng của admin chỉnh sửa forum, tiện tay nâng cấp Manu từ 'học sinh ngoan' lên 'tổ trưởng tổ Văn'. Vừa lúc cô tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại rung bần bật trên bàn. Cô lập tức vồ lấy nó, ấn nút nghe rồi áp vào tai để tiếng nhạc chuông ác liệt không dựng dậy cả khu phố. "Alo." "Ôla." " Gì đây? Bây giờ là 1h sáng. Mày có muốn hành hạ tao thì cũng đừng nhẫn tâm nửa đêm gọi tao ra khỏi mộng đẹp chứ?" " Chém gió vừa thôi mày. 2 phút trước mày vẫn còn trên 4rum thì mộng đẹp cái gì? Mà thôi không nói linh tinh. Có tin hot, muốn nghe không?" giọng Hà bên kia vô cùng hưng phấn. Quyên cười, trèo lên giường chui vào chăn an vị xong xuôi
  2. mới trả lời. " Tại hạ cung kính lĩnh ý" " Đọc ít xuyên không thôi, nhiễn độc đấy." " Câu giờ, có gì nói nhanh để tao đi ngủ." " Dỏng tai lên mà nghe đây này..."Hà cất cao giọng cho tăng phần kịch tính. Quyên không cần nhín cũng biết con bạn thân đang vênh ngược mặt lên nhìn con thạch sùng trên trần nhà. Bộ dạng hùng dũng chẳng kém đang đọc Tuyên ngôn độc lập bao nhiêu. " Hôm nay tao chat webcam với..." Đợi mãi không thấy Hà nói tiếp, Quyên sốt ruột giục. " Với ai? Nói nhanh." " Mai tao nói cho." Hà phán một câu xanh rờn rồi cúp máy. " Ơ, này. Hà!" Đáp lại Quyên chỉ là tiếng tút tút như trêu ngươi. Cô bực mình quẳng điện thoại trên đầu giường rồi đi ngủ. Được lắm Hà ạ. Ngày mai trên 4rum sẽ treo dòng topic to đùng: số điện thoại của tác giả Diep_Ha là 016xxxxxxxx -Posted by Admin Do_Quyen. Lời nhắn: nếu muốn nhanh có truyện xin mời gọi điện hoặc nhắn tin đến số điện thoại trên 24/24! Tất nhiên, trường hợp mà này xảy ra Hà nhất định phải đổi sim nếu không muốn bị ném bom tan xác. Ai nói nó ham hố quá làm gì. Đào xong lại còn phủi mông bỏ đi không thèm lấp, để anti reader tràn ngập cả box Fiction ra. Hà ạ. Mày cứ đợi bị ném đá đến chết đi. *** 7h sáng hôm sau Quyên đã mò đến giảng đường. Sinh viên năm nhất như cô rất rảnh rỗi, giờ học cũng không gò bó nhưng do kế thừa truyền thống tốt đẹp của 3 năm học cấp 3 thức khuya dậy sớm, cô vẫn luôn là người đến lớp trước 7h. Chẳng phải thế mà cả giảng đường rộng thênh thang tịnh không có một bóng người nào. Theo kinh nghiệm của cô, ít nhất 1 tiếng nữa mới có người thứ 2 đến lớp. Còn Hà- trùm muộn học thì phải 1 tiếng 29 phút nữa. Nó chỉ chịu vào sớm hơn thầy giáo có 1 phút thôi. Quyên chọn chỗ ngồi gần cửa sổ quen thuộc, mở laptop bắt wifi chùa của trường để đổ bộ 4rum. Vừa login đã thấy dòng tin nhắn của Manu: Hiệu trưởng, chị onl yahoo đi. Tin gửi cách đây 10 phút, Quyên do dự đăng nhập Yahoo thí thấy nick Tiểt Ma nữ đã sáng đèn. Cô mở cửa sổ chat.
  3. - Có việc gì mà gọi chị lên yh thế? Nói trên Chatbox không được sao? Hay cô định hối lộ chị để lên Học sinh cá biệt? -Không liên quan. Em có chuyện này vô cùng nghiêm túc muốn hỏi chị. - Hỏi đi. - Chị hứa phải trả lời không được lẩn tránh. Quyên hơi do dự nhưng vẫn gõ một chữ 'Ừ' Lúc lâu sau mớ thấy bên kia hồi âm. - Trong truyện ngắn Lời yêu không dám nói của chị. Nếu chàng trai trở lại thì liệu cô gái có thổ lộ với chàng trai không? Ngón tay Quyên cứng đờ trên bàn phím. Cô nhìn trân trân vào câu hỏi như thôi miên, từng con chữ nhảy nhót trước mắt cô như suốt một thời gian dài trước kia đã từng như vậy. Rất lâu sau, khoé miệng cô nhếch lên một nụ cười kì quái, ánh mắt cũng lấy lại thần thái bình thường.. -Chị còn đó không? -Còn. Quyên chậm rãi gõ chữ. -Chị trả lời em đi! -Chị đang nghĩ. -Nghĩ gì ạ? -Nghĩ có phải cô tính chuyển từ viết trinh thám hình sự giật gân sang ngôn tình đầy nước mắt nước mũi không. -N_E_V_E_R Một từ năm kí tự lập tức được gửi lại. Quyên hình dung ra đến bên kia màn hình Tiểu Ma nữ đang rùng mình lạnh gáy mà không khỏi bật cười. -Một đứa bạn của em đang ở vào tình huống tương tự. Nó xin lời khuyên từ em nhưng chị biết em rồi đấy! -Nên cô xin ý kiến từ chị? -Vâng. Quyên dở khóc dở cười. -Chị tuy viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình nhưng lý lịch tình sử vô cùng trong sạch, ngoài bố mẹ ra chưa yêu ai. Cô hỏi chị cũng bằng thừa. 10 phút sau tiểu ma nữ mới trả lời, Quyên đoán rằng cô nàng đang shock nặng. - Độc giả của chị mà biết thì sao đây? - Rất may em không phải độc giả của chị.
  4. Cô tỉnh bơ gõ câu trả lời. - Nếu đặt chị vào hoàn cảnh đó chị có nói không? - Còn phải xem bao giờ chàng trai trở về. Nếu như là 10 năm giống như trong truyện thì có lẽ cô gái đã đi lấy chồng rồi. - 3 năm ạ. Quyên giật mình, ngón tay nặng nề gõ trên bàn phím. - 1095 ngày là quá lâu để chờ đợi một người. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm vậy thôi em ạ. Hơn nữa chưa chắc chàng trai đã yêu mình thì việc gì phải lãng phí tuổi xuân như vậy? - Em biết rồi. Cùng với câu trả lời là thông báo tiểu ma nữ đã logout. Quyên cũng không còn hứng gì nữa. Cô gấp laptop sau đó gục đầu xuống bàn. Quyên không hẳn là ngủ, cô mơ màng giữa tỉnh và mơ, giữa kí ức và hiện tại, giữ thực tế và mơ tưởng. Trong khoảng không vô định đó tái hiện câu chuyện của cô, bắt đầu từ một sự nhầm lẫn đền ngớ ngẩn. Không quá màu mè và kịch tính, chỉ đơn giản là vào ngày đầu tiên chân ướt chân ráo nhập học cấp ba cô đã gọi một học sinh lớp 10 bằng...thầy. Hơn nữa còn thể hiện đúng hình tượng nữ sinh thanh lịch hỏi rất lễ phép: " Thưa thầy, phòng đăng kíthủ tục nhập học ở đâu ạ? " Thầy giáo bất đắc dĩ nọ ngượng ngùng gãi đầu, vẻ mặt khổ sở mãi mới thốt ra được một câu: " Thực ra... tớ cũng đang muốn tìm căn phòng đó!" Quyên nghe xong câu này như sét đánh trúng đầu, mặt đỏ tía tai nói vội một câu: " Xin lỗi." rồi chạy biến. Ôi trời ơi là xấu hổ: Đời thủa nhà ai có cái kiểu nhầm lẫn giữa học sinh lớp 10 bằng tuổi mình với giáo viên không? Kể ra chuyện này có khi người ta cười đến đột tử đi. Một tháng sau buổi sáng oan nghiệt nghĩ lại Quyên vẫn muốn bổ đầu mình ra xem có cái gì bên trong. Trời ạ. Chiều nay đi nhận lớp rồi. Tốt nhất nên phân cậu ta vào A1 còn cô vào A13 đi, đừng để cô và cậu ta chạm mặt nhau là được, cô nên tránh xa cậu ta xa một chút. Chứ vụ nhầm nhọt này mà phao ra cả trường thì Quyên chỉ có nước thôi học, chuyển trường gấp. Kết quả là Quyên kêu trời trời không thấu, khấn đất đất không hay. Nam sinh ( cao 1m80 ) với đôi kính cận 3,5 đi ốp kia ngang nhiên nhằm lớp cô đi vào, thằng tổ cô tiến bước và đặt balô ngay bên cạnh cô. Quyên trừng đôi mắt trắng dã lên nhìn. Không thể nào. Không thể nào!
  5. Không thể nào!!! Hôm nay ra khỏi nhà cô bước chân nào đây? Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế? Hơn 700 học sinh khối 10 tại sao cô lại bốc trúng tên này làm bạn cùng bàn? 3 năm tiếp theo đây cô làm sao mà đỡ nổi? Ngay cả tập trung học bài chắc còn không có khả năng. Ngày hôm đó... Ôi trời ơi!!! Quyên muốn tự tử. Đang lúc cô rối loạn tâm trí không biết rốt cuộc nên làm gì thì ở bên cạnh đã vang lên giọng nói rất tự nhiên như thể đây mới là lần đầu tiên họ gặp nhau. " Xin chào. Tớ là Quân, rất vui được làm quen với cậu." Trong lòng Quyên thầm than: Xin đi chàng ơi. Chàng nói mấy câu này làm tôi sởn hết cả da gà. Quyên thực ra viết ý nghĩ trên trán là sở trường. Người hơi thông minh nhìn qua cũng đoán được 90% cảm xúc của cô. Quân có vẻ không phải người ngu ngốc đến độ đọc không ra. Anh cười trừ sờ sờ đám tóc sau gáy. " Tớ thật sự không giỏi giao tiếp lắm. Mấy câu chào hỏi lúc nãy đều là đọc trong truyện tranh mà bắt chước thôi." Quyên nghe thấy 2 chữ " truyện tranh " thì mắt sáng rỡ, vẻ ngượng ngùng ban đầu biến mất tăm. " Truyện tranh á? Cậu đọc truyện gì?" " Tất cả mọi manga Nhật Bản và một số truyện của vài tác giả Hàn Quốc." " Cậu có tác giả yêu thích không?" " Có. Nhưng là Dan Brown và Conan Doyle." " Cậu cũng đọc tiểu thuyết?" " Chỉ tiểu thuyết trinh thám hình sự và viễn tưởng thôi." " Tớ thiên về ngôn tình. Sau này nếu được tớ muốn thành nhà văn." " Mảng ngôn tình?" " Ừ. Còn cậu?" " Tớ tất nhiên là trinh thám hình sự. Tớ dị ứng ngôn tình." ........ Vân vân và mây mây. Sở thích chung kéo Quyên và Quân lại gần nhau rất nhanh. Cô có thể ngồi nghe anh thao thao bất tuyệt về Sherlock Home. Anh cũng có thể ngồi nghe cô than thở vì cốt truyện này không hay, nhân vật chính kia rất thú vị hay ti tỉ những thứ khác về bộ tiểu thuyết mà cô đang đọc. Nói chung chủ đề hai người có thể tám với nhau bắt từ Tây sang Đông, từ tiểu thuyết kinh dị sang tranh biếm họa, từ bài tập Lý
  6. không nhằn được sang bài văn củ chuối. Có mà ngồi cả ngày trảm phong không hết gió, chỉ sợ không đủ nước bọt để văng thôi. Quyên không quảng giao, khả năng kết thân của Quân cũng dừng ở mức biết chào hỏi theo phép lịch sự nên nghiễm nhiên người này trở thành bạn thân duy nhất của người kia. Bình thường thấy Quyên là sẽ thấy Quân đi sau 5m vác theo cái ba lô đen to ụ (có sách vở hay không thì chưa chắc). Hoặc giả như không thấy Quyên thì đi hỏi Quân sẽ biết ngay toạ độ của cô nàng. Cơ bản mấy "cái ổ " của cô anh đều biết tỏng. Thấy hai đứa dính lấy nhau như thịt chó với mắm tôm ban đầu các thầy cô cùng tứ vị phụ huynh cũng cấm đoán này nọ. Nói nào là còn bé không được yêu sớm, tập trung vào học đi sau này mới có tương lai và ti tỉ tì ti những điều tương tự. Quân và Quyên không biết làm gì hơn là ôm điện thoại ngồi cười với nhau cả buổi. Xin thề với liệt tổ liệt tông mười tám đời là anh và cô hoàn toàn trong sáng. Bất quá... có trốn học đi ăn kem cùng nhau một vài lần ( tình hình là 2 tuần 1 lần. Con xin lỗi bố mẹ. Em xin lỗi các thầy cô.) Không chỉ bị các "trưởng bối" soi mói, ngay cả bạn cùng lớp, cùng khối hay cùng trường cũng mặc định Quân và Quyên là một đôi. Hai người lại lười giải thích, cuối cùng nghiễm nhiên bị cộp mác "đất đã có sổ đỏ " mặc dù chưa có chứng nhận quyền sử dụng đất. Chơi với nhau gần một năm, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để Quyên xác định rõ ràng mình có tình cảm với Quân. Sự hiện diện của anh trong cuộc sống của cô nhẹ nhàng như hơi thở, trong suốt và vô hình như bầu không khí quanh cô. Lúc nắm trong tay thì không biết trân trọng, để khi vụt qua rồi mới giật mình nhận ra nó quan trọng với mình như thế nào. Ngày anh nói nhận được học bổng du học 10 năm cô đã bật khóc. Có lẽ anh nghĩ rằng cô khóc vì vui mừng cho anh. Sau 10 năm trở lại tương lai của anh sẽ rộng mở, không phải lo lắng về việc làm hay vấn đề tiền bạc nữa. Thậm chí với bộ óc thiên tài của Quân anh còn có thể tiến xa hơn trên con đường chuyên ngành mình đã chọn. Nhưng anh đâu biết, giây phút anh nói ra câu nói đó đất trời trong Quyên như sụp đổ, cô giống như con thuyền chao đảo giữa bão biển, mất phương hướng và lạc giữa bóng tối. Ngay lúc đó cô muốn quỳ sụp xuống vì đôi chân run rẩy không thể đứng vững. Trái tim cô suốt mười mấy năm trên đời chỉ biết đập nay đã biết đau, đau như bị cào xé, bị cắt bởi những lưỡi dao vô hình. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết làm gì ngoài khóc. * Còn một tháng nữa là Quân rời xa Hà Nội, rời xa đất mẹ Việt Nam thân yêu và... rời xa Quyên. Đang được nghỉ hè nên cô dành tất cả thời gian cùng anh thăm thú Hà Nội, làm mọi việc mà cô mà anh muốn, không chừa một việc gì: lê la cà phê,
  7. trà đá vỉa hè; bắt một tuyến xe bus bất kì, đến một góc bất kì của Hà Nội; 5 giờ sáng đi quanh bờ hồ nghe "Nồng nàn Hà Nội"; chúi mũi vào một quyển sách dày cộp trong góc quán quen nửa ngày; ăn kem Tràng Tiền đến buốt răng không ăn nổi thì thôi. Cô và anh vẫn chí choé như thường, nhưng sâu trong tim Quyên thì đang chảy máu. Lỗ hổng trong lòng cô ngày càng lớn, nụ cười trên môi cô chỉ là giả tạo, có chỉ để che đi nỗi đau trong cô mà thôi. Cô đã bật khóc lúc nửa đêm không biết bao nhiêu lần, cô sợ Quân quên mất cô, sợ sau 10 năm trở lại anh sẽ dẫn theo một đứa trẻ xinh xắn gọi anh bằng bố. Cô biết cô yêu anh rồi, cô cũng biết anh chỉ coi cô như một người bạn thân thôi. Cô đối với anh chẳng khác nào một thằng con trai. Cô biết, biết hết, biết tất cả, cũng biết anh chẳng thể nào mà có tình cảm với cô như với một người con gái. Thời gian chẳng chờ ai bao giờ, ngày Quân bay rốt cuộc cũng phải đến. Càng gần ngày đó tần suất mất ngủ của Quyên càng tăng, nửa đêm cô bật dậy chạy lên sân thượng, ngửa mặt lên trời để nước mắt không thể rơi xuống. Nếu có rơi thì gió sẽ giúp cô lau khô. Những lúc ấy cô thường gọi cho anh, cô biết anh luôn đặt chế độ im lặng và sạc máy ngoài phòng khách nên sẽ không thể biết mà nghe điện. Cô chỉ muốn gọi cho anh để nghe bản nhạc chờ mà cả hai đều thích, cũng một phần cô muốn tự lừa gạt mình, lừa trát tim đang thổn thức để nó bớt đau chút ít. Cô tự nhủ: Mình đã gọi cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe máy. Mình đã định nói cho cậu ấy biết, nhưng cậu ấy không nghe máy... Chiều cuối cùng trước khi Quân bay. Anh đến nhà Quyên rồi đạp xe đưa cô đi một vòng quanh Hà Nội. Ngồi sau tấm lưng rộng lấm tấm mồ hôi của anh nắng chẳng thể nào chiếu đến được nhưng Quyên vẫn gục đầu xuống, áp má vào lưng Quân. Anh khẽ giật mình, cô nhỏ giọng thì thầm. "Nắng quá, tớ núp nhờ một lát." "Ừm" Quân đạp xe đều đều, anh đi qua từng con phố, từng quán cafe anh và cô đã tới cả ngàn lần. Giữa dòng người tấp nập, chiếc xe đạp chầm chậm chở hai con người với hai tâm trạng, hai suy nghĩ khác nhau nhưng đồng dạng đều có chút tiếc nuối và day dứt. Nắng nhạt dần nhưng Quyên vẫn gục đầu trên lưng Quân. Gió nhè nhẹ thổi, như đang cố gắng mang hơi thở của Hà Nội giữ trong nếp áo người con sắp đi xa. Anh tưởng cô đã ngủ, lén trút một tiếng thở dài hòa vào cơn gió. Giọng Quyên rất nhẹ, có cảm giác hư ảo như thật như mơ. "Cậu đi rồi, ai sẽ chở tớ đi quanh Hà Nội?" Quân không trả lời, anh nhận ra nỗi buồn và tiếc nuối trong giọng nói của cô nhưng không biết nói gì để an ủi. Anh tiếp tục những guồng chân chậm rãi, đến khi
  8. nắng tắt, đến khi thành phố lên đèn rực rỡ. Quyên im lặng dựa vào Quân, để mặc cho anh đưa mình đi. Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng cô sợ nếu nói thì tình bạn này sẽ sụp đổ mất. Cô không muốn điều đó xảy ra. Quyên không đi tiễn Quân, cô sợ đối mặt với chính cảm xúc của mình, sợ nhìn thấy anh đi, sợ mình sẽ khóc. Cô chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại, giọng nói thản nhiên hết sức có thể nhưng nước mắt thì đã thấm đẫm gò má. "Sang bên đó phải chăm sóc mình cho tốt, đừng để 10 năm nữa về mà thành cá khô là chết với tớ." Anh khẽ cười, cô nghe lòng mình nhói một cái. " Yên tâm." " Quân..." " Ừm." " Đừng quên tớ." " Cậu mãi mãi là...bạn thân...của tớ." Quyên cúp máy, úp mặt vào gối khóc một trận đã đời. Dù đã biết trước câu trả lời, cô với anh chỉ là bạn thân nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra cô cũng không thể không cảm thấy đau. Khóc một trận, chôn chặt tình cảm trong lòng, cô ngẩng cao đầu vùi mình vào học và viết. Cũng may năm lớp 11 Hà chuyển vào làm bạn với cô, nếu không thì suốt 2 năm học còn lại Quyên chẳng có lấy một người bạn nào. Hà cuồng đọc truyện, viết truyện cũng hay. Quyên lập một forum chuyên đăng truyện dịch và cả sáng tác, cô làm Admin, Hà làm Mod. Vào đại học hai đứa ý tưởng lớn gặp nhau, đã cùng thi vào một khoa của một trường lại còn học chung lớp luôn. Quyên định sau học kì này chuyển vào kí túc xá ở với Hà để cùng nhau hưởng thụ đời sinh viên tự do tự tại. Rồi sau đó... làm gì tính sau. Điện thoại run, Hà gọi - Quyên đoán thế. Chắc cô nàng lại đang cuống lên tìm cái thời khoá biểu luôn bị vứt lung tung. Cô đã sớm quen với chuyện này nên lên giọng bà chị hai khó tính, dõng dạc nói vào trong điện thoại. " Anh văn và Triết học. Nhớ mang vở bài tập, giáo sư Chương vĩ đại yêu cầu nộp đấy." Một phút sau vẫn chưa thấy Hà trả lời. Quyên nạt. " Con khỉ! Có bò đến lớp nhanh không thì bảo? Đừng mong tao giúp mày điểm
  9. danh nhớ". Lại im lặng, một lát sau đầu dây bên kia chậm rãi nói. " Quyên... tớ về rồi." Cạch. Cô buông rơi chiếc điện thoại đang cầm trong tay khiến vỏ, pin, máy long ra sòng sọc. Vội vàng quơ quào chúng ném vào túi xách, cô loạng choạng chạy ra khỏi giảng đường, trên đường đi vấp vào ghế 3 lần, suýt ngã 5 lần. Vất vả lắm Quyên mới ra được đến cổng trường, cô vẫy tay gọi xe. Một chiếc taxi tấp vào gần, từ trong xe có người mở cửa bước xuống. Dáng người cao lớn, mắt dán cặp kính vuông, vai đeo balô đen sì, tay cầm điện thoại, miệng nở nụ cười tươi chứa đầy nắng. Quân chạy đến, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy Quyên. Cô sững người, rất lâu sau cũng vòng tay ôm lại anh, cái ôm của những người bạn thân. "Tớ về rồi. Nhớ cậu, nhớ Hà Nội chết đi được!" "Con khỉ!" Hà vừa nhác thấy bóng Quyên qua tán tường vi hồng rực đã ngay lập tức cầm sỏi chọi cô tới tấp, chẳng mấy chốc mà đám sỏi trắng rải dưới gốc tường vi trước cổng nhà cô đã sạch nhoẻn. "Mày đi đâu? Làm gì cả ngày nay? Tại sao tao gọi không được? Mày có biết mày làm chị mày lo lắng thế nào không? Tí nữa mày không về là tao báo cảnh sát luôn rồi đấy biết không?" Hà túm hai vai Quyên rung như rung cây. Quyên hoa mày chóng mặt. Mãi đến khi Hà mỏi tay, buông cô ra cô mới lắc lắc đầu để ổn định lại não bộ vừa bị xóc như đổ xúc xắc. "Mày làm tao rụng hết chất xám." "Chưa đánh mày rụng óc thì thôi. Giờ là mấy giờ? 9h tối rồi đấy, mày có biết chị mày đứng đợi mày từ 3h chiều không?" Quyên cười hì hì, một tay mở cổng, một tay kéo Hà vào nhà. Với tài năng phân tích và dụ dỗ của cô, cơn giận bừng bừng của Hà xẹp xuống tắp lự, ngoan ngoãn phụng mệnh ngủ lại. Nửa đêm, Hà nửa tỉnh nửa mơ cảm giác Quyên hình như chưa ngủ. Cố kéo đôi mắt chỉ chực díp lại ra nhìn Quyên, Hà ngái ngủ hỏi: "Chưa ngủ à? Không phải đêm khuya trăng thanh gió mát mày nổi hứng viết truyện kinh dị chứ?" Quyên quay sang nhìn bạn, thở dài, lại thấy 3 chữ "tao muốn ngủ" viết rõ trên trán Hà, lời muốn kể ra đến miệng đành thôi, cô kéo chăn lên, nhắm mắt. "Dở hơi. Ngủ đi, tao ngủ đây." Nói vậy mà Quyên không ngủ được, cô cứ trằn trọc suốt, xoay qua rồi lại xoay lại khiến Hà không tài ngủ nổi, quay sang Quyên, Hà nhìn cô nghiêm túc hỏi.
  10. "Mày bị làm sao thế? Nói thử tao nghe." Quyên vô thức giật mình, cô ngập ngừng, cuối cùng quyết định kể hết cho Hà nghe mọi chuyện, tất cả không thiếu một chi tiết. Hà lặng người ngồi nghe, rất lâu sau khi cô kể xong mới khẽ hỏi. "Mày ... định thế nào?" "Chẳng thế nào cả. Tao và Quân mãi mãi cũng chẳng vượt qua vạch kẻ tình bạn. Cố chấp làm gì? Tao không muốn tình bạn này tan vỡ." Hà nổi xung lên đánh cho Quyên một cái. Đau chứ không phải không. "Nói gì thế con ngốc kia? Mày viết bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình lâm li bi đát, nữ chính dùng mọi cách để đạt tới tình yêu mà sao chính mày lại nhát thế?" Quyên bật cười khan. "Vì tao không đủ dũng cảm để làm nên mới mượn nhân vật nữ trong truyện. Hơn nữa...nam chính có rung động hay không là nằm trong tay tao. Quân thì khác. Đáp án của cậu ấy tao không thể chắc chắn. Tao sợ." Lại một cái đánh bay xuống đầu Quyên. Hà gầm gừ nhìn cô. "Sợ? Sợ cái đầu mày. Sợ cái gì? Thà mất bạn bè còn hơn yêu đơn phương thằng bạn thân. Mày thử nghĩ đi, ngày ngày mày đi với nó, ngày ngày nhìn thấy nó, yêu nó nhưng chỉ dám nhìn nó từ xa. Rồi đến khi nó có người yêu mày lại nhìn nó đi cùng người yêu nó trong khi mày... Haizzz. Bỏ đi, bỏ đi." Hà khoát tay, rúc sâu vào trong chăn cuộn tròn lại. "Ngủ đã, buồn ngủ lắm rồi." Tiếng hít thở đều đều của Hà dần dần chìm xuống. Đêm tĩnh lặng đến trống trải như làm những suy nghĩ hồi tưởng của Quyên sống động như thực. 3 năm rồi nhỉ, một đêm tối như thế này của ba năm trước... Cô suy nghĩ, lan man, về những điều Hà nói, lại tưởng tượng ra viễn cảnh đã lặp đi lặp lại trong đầu ngàn vạn lần kể từ khi Quân đi, cuối cùng lại ngủ quên trên một đống hỗn độn những suy nghĩ và cảm xúc. Một tháng trôi qua trong tình trạng "lửng lơ con cá vàng". Hà tích cực làm cách mạng tinh thần cho Quyên nhưng cũng không có ích lợi mấy. Cô vẫn đến với Quân như một người bạn thân. Hà không phải buồn bực mà là rất buồn bực, vô cùng buồn bực. Quân đã chuyển hẳn về, hồ sơ cũng đã nộp vào một trường danh tiếng. Điều kì lạ là Hà lại chưa từng nhìn qua mặt Quân, cũng không có hứng thú gặp mặt. Buổi tối nọ, sau khi đi học bổ trợ về Quyên và Hà như thường lệ lại chí choé. Lướt qua một góc phố, Quyên khựng lại vài giây sau đó kéo Hà chạy thật nhanh. Hà cố gắng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng một nam một nữ đi song song với nhau trên hè phố. Hà ngủ lại với Quyên một đêm. Cô không khóc, cũng không tỏ thái độ gì nhiều nhưng Hà hiểu Quyên đang đau. Hà quyết định hôm nay phải nói cho rõ chuyện này.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2