<br />
<br />
“Tặng nhiều bạn của tôi làm việc khảo cổ tại Iraq và Syria. A.C.”<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
<br />
<br />
LỜI NÓI ĐẦU<br />
CỦA BÁC SĨ GILES REILLY<br />
Những sự việc kể trong chuyện này xẩy ra cách đây đã bốn năm, và tôi<br />
thấy nó cần được thuật lại một cách thật trung thực, khách quan. Thiên hạ<br />
đồn thổi rất nhiều chuyện vô lý chung quanh vấn đề này; báo chí Mỹ hồi ấy<br />
cũng tung ra nhiều thông tin sai lạc.<br />
Tốt nhất là bản tường thuật này nên do một người trong cuộc viết, một<br />
người mà ta không thể nghi ngờ là có thiên kiến với ai. Tôi liền khuyên cô<br />
Leatheran nên đảm nhận trách nhiệm này. Theo tôi, cô đúng là người có thể<br />
làm tròn nhiệm vụ. Cô có kiến thức chuyên môn tốt, lại không hề quen biết<br />
trước các thành viên của đoàn khảo cổ trường đại học Pitlstown hoạt động tại<br />
Iraq. Thông minh và có óc quan sát, cô là một nhân chứng rất quý, ở ngay tại<br />
chỗ.<br />
Cô Leatheran ngần ngại mãi mới chịu nhận lời, và đến khi viết xong, phải<br />
hối thúc mãi cô mới đưa tôi xem bản thảo. Sau này tôi mới biết sự do dự ấy<br />
một phần là do trong đó có một số chỗ cô đã nhận xét về Sheila, con gái tôi.<br />
Tôi vội làm cô yên tâm ngay: thật vậy, thời nay, bố mẹ thường quá nuông<br />
chiều con cái, và con cái thì không ngại chỉ trích bố mẹ. Mặt khác, cô rất<br />
khiêm tốn khi nói về văn phong của mình, cô yêu cầu tôi sửa giùm những<br />
sai sót về chính tả và ngữ pháp. Nhưng tôi đã không chữa một chữ nào. Theo<br />
tôi, cô Leatheran viết rất có hồn, có bản sắc. Chương này, cô gọi trống không<br />
nhà thám tử người Bỉ là “Poirot”, chương sau lại viết “Ông Poirot”, sự thay đổi<br />
ấy là rất hay, hàm chứa ý nghĩa. Đó là vì dù sao, cô cũng được giáo dục một<br />
cách cặn kẽ (thật vậy, chớ quên là các nữ y tá ở nước Anh luôn tuân thủ<br />
nghiêm túc nội quy).<br />
Tôi chỉ tự cho phép mình một điều duy nhất, là viết chương mở đầu, dựa<br />
vào bức thư mà một cô bạn của Leatheran vui lòng chuyển cho tôi. Thư này<br />
sẽ giúp bạn đọc có một ý niệm về tính cách của tác giả thiên truyện này.<br />
<br />
CHƯƠNG MỞ ĐẦU<br />
Trong khách sạn Tigris Place ở Baghdad, một cô y tá ngồi viết thư. Bút<br />
chạy sột soạt trên giấy:<br />
“… Đó là tất cả tin tức mình kể lần này. Đúng là biết thêm một xứ sở khác<br />
trên thế giới cũng thú, mặc dù mình vẫn thích nước Anh hơn tất cả mọi nước<br />
khác. Cậu không thể hình dung vẻ bẩn thỉu, kinh tởm của thành phố Baghdad.<br />
Đâu rồi cái thần tiên của “Một nghìn một đêm lẻ”! Có lẽ ở phía bờ sông còn<br />
khá, nhưng bên trong thành phố thì rất chán… chẳng có cửa hàng nào đẹp.<br />
Thiếu tá Kelsey dẫn mình đi thăm các quầy tạp hóa trông cũng lạ mắt… song<br />
toàn là những đồ linh tinh, hổ lốn, đã thế tiếng gõ của thợ gò làm xoong chảo<br />
vang lên đến nhức óc. Thú thật là mình không chắc đã dám dùng những xoong<br />
ấy, vì sợ chất gỉ đồng khi đun nấu bằng những dụng cụ kim loại đó.<br />
Mình sẽ viết thư báo tin sau về kết quả việc bác sĩ Reilly giới thiệu mình<br />
vào chỗ làm ấy. Cái ông người Mỹ này hiện đang ở Baghdad, và chiều nay sẽ<br />
đến gặp mình. Công việc là trông nom vợ ông ta… Theo bác sĩ Reilly, bà ta<br />
hay lên cơn “khủng hoảng”… Bác sĩ không nói gì thêm, nhưng bạn biết đấy,<br />
ta hiểu thông thường từ đó có nghĩa gì (Hy vọng là bà ta chưa đau nghiêm<br />
trọng đến mức điên loạn). Dĩ nhiên, bác sĩ Reilly rất kín tiếng, song nhìn<br />
trong mắt ông ấy mình biết ngay. Chắc cậu hiểu mình. Cái ông giáo sư<br />
Leidner ấy là một nhà khảo cổ đang tiến hành những cuộc khai quật ở sa<br />
mạc, phục vụ một bảo tàng của Mỹ.<br />
Bạn thân mến, hôm nay mình kết thúc ở đây, gửi cậu những lời chúc<br />
thân yêu nhất.<br />
Amy Leatheran”<br />
Sau khi bỏ thư vào phong bì, nàng đề địa chỉ gửi cho xơ Curshaw, bệnh<br />
viện Sant Christophe ở London.<br />
Nàng vừa đậy nắp bút thì một người hầu bản xứ tiến đến.<br />
- Có một quý ông muốn gặp cô. Ông giáo sư Leidner.<br />
Cô y tá quay lại, thấy một người tầm thước, vai hơi xuôi, râu màu nâu và<br />
đôi mắt mệt mỏi.<br />
Còn giáo sư Leidner thấy trước mặt mình một phụ nữ ba mươi lăm tuổi,<br />
vẻ đầy tự tin. Mớ tóc màu hạt dẻ trùm lên một khuôn mặt vui tươi; đôi mắt<br />
xanh như cười cười. Một con người khỏe mạnh, niềm nở, thông minh và<br />
<br />
tháo vát, tóm lại đúng là y tá lý tưởng cho người bệnh tâm thần.<br />
Vị khách nghĩ bụng: “Cô Leatheran chính là người mình đang cần”.<br />
<br />