intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Xa xăm cuối đoạn đường

Chia sẻ: Pham Thong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

37
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đang loay hoay dọn dẹp mớ sổ sách trên bàn làm việc để chuẩn bị ra về, Hoài giật bắn người khi cô bạn cùng công ty chạy ào vào phòng với vẻ mặt rất nghiêm trọng. - Hoài, Có mày biết tin gì chưa mà chuyện gì ra vẻ nghiêm vẫn còn nhởn nhơ ngồi đây? vậy? Có ai mới mất hả?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Xa xăm cuối đoạn đường

  1. Xa xăm cuối đoạn đường "Tao thấy họ đi vào... bệnh viện phụ sản. Hình như là Kha đưa cô ấy đi khám thai, mày ạ!"... Hồ Tịnh Thủy (Truyện ngắn của tôi) Đang loay hoay dọn dẹp mớ sổ sách trên bàn làm việc để chuẩn bị ra về, Hoài giật bắn người khi cô bạn cùng công ty chạy ào vào phòng với vẻ mặt rất nghiêm trọng. - Hoài, mày biết tin gì chưa mà vẫn còn nhởn nhơ ngồi đây? - Có chuyện gì ra vẻ nghiêm trọng vậy? Có ai mới mất hả? - Mất cái đầu mày, người ta đang hạnh phúc ngoài kia kìa. Mỗi mày là ngốc thôi. Có điên không cơ chứ. Sa - bạn Hoài, vừa gãi đầu vừa nhăn mặt ra vẻ bất lực trước vẻ mặt bình thản của bạn mình. - Là sao? Mày nói chậm rãi tao nghe coi? Chuyện gì? Ai hạnh phúc? Mà hạnh phúc thì phải vui chứ việc gì mày quýnh lên như mất tiền vậy? - Tao hỏi mày, Kha của mày đâu? Trái ngược với vẻ mặt bình thản lúc nãy, Hoài trở nên bối rối. Cô ngước mắt nhìn xa xăm ra cửa số như muốn trốn tránh đôi mắt Sa đang nhìn chằm chằm vào mình. Câu hỏi của Sa đã chạm đúng nỗi lo lắng trong Hoài mấy hôm nay mà cô luôn cố giấu chúng đi. Hoài tỏ ra dửng dưng. - Mấy hôm rồi tao và Kha không gặp nhau. - Thế anh ấy có liên lạc với mày không? Bao lâu rồi? Có nói lý do vì sao cho mày nghe không?
  2. Sa hỏi dồn dập khiến Hoài bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn và trở nên quýnh quáng. - Kha bảo đi công tác và công việc rất bận. Nhưng sao vậy Sa? Không lẽ mày biết điều gì khác? - Trời ạ. Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi mà mày không tin. Anh ta đang vi vu với con mụ mất nết lần trước tao kể cho mày ở ngoài... Sa chưa nói xong câu thì đã thấy vẻ mặt Hoài biến sắc và cô ngồi phịch xuống ghế như một pho tượng. Mấy hôm rồi, cô và Kha không gặp nhau, anh ít gọi điện, thậm chí một tin nhắn cũng không. Linh cảm của một người phụ nữ giúp Hoài nhận ra điều gì đó khác thường, không phải bây giờ mà đã một thời gian trước, khi Kha ít quan tâm cô và thi thoảng, hay trầm ngâm một mình. Yêu và đến với Kha, cùng trải qua bao nhiêu thử thách, cô rất hiểu và tin tưởng anh. Kha cũng chưa bao giờ dối cô điều gì nhưng Hoài không phủ nhận, dạo này Kha khác. Mỗi khi ở bên nhau, Hoài cảm nhận trong đôi mắt Kha luôn ẩn chứa điều gì đó mà cô không thể hiểu được. Dù thắc mắc nhưng cô không muốn hỏi cặn kẽ hay nói đúng hơn là không dám bởi nếu có thể thì Kha đã chủ động chia sẻ với cô sau những lần cô vừa đùa, vừa cười như gợi ý rồi. Chính sự im lặng khác thường đó của Kha khiến Hoài lo lắng. Và Hoài vẫn luôn tự trấn an mình với lý lẽ: "Kha có nỗi niềm riêng, không thể nói ra hoặc giả, anh sợ cô buồn nên tự giải quyết". Những lúc ấy, lòng cô quặn đau. Với cô, chẳng có nỗi buồn nào lớn hơn nỗi buồn nhìn thấy người mình yêu đau khổ mà không thể giúp hay làm khác hơn. Cô chỉ còn biết lặng lẽ ở bên anh, không muốn trách móc, giận hờn nhưng là phận nữ, Hoài không tránh khỏi những phút giây yếu lòng để rồi nỗi buồn vẫn cứ len lỏi vào tâm hồn cô cùng sự trống vắng và
  3. cô đơn. Nhưng bây giờ, khi nghe những gì Sa kể, dù chưa chắc chắn, cô cũng chẳng dám biện minh cho anh, cũng chẳng có lý do gì để tự dối lừa mình mà không tin lời của Sa là sự thật. Chỉ có điều, cô quá bất ngờ mà thôi. - Mày có chắc là Kha không? Mày gặp anh ấy ở đâu? Hoài lý nhí nói không thành tiếng. Nhìn sắc thái của Hoài, Sa chần chừ không dám nói, sợ cô đau lòng nhưng vì thương bạn, lần này cô nhất định phải cho Hoài tin để có cách giải quyết dứt khoát với Kha, người đàn ông từng lấy được sự tín nhiệm của Sa với sự chỉn chu, lịch sự, kín kẽ và yêu Hoài chân thành nhưng không ngờ ẩn bên trong lại là một con người khác. - Lúc nãy, trên đường đi gặp khách hàng về, ngay góc cua nhà thờ, tao thấy một người đàn ông giống Kha, chở một cô gái trắng trẻo, tóc uốn xoăn rất sành điệu nhưng vì bịt mặt nên tao không nhìn rõ. Tao cũng không muốn tin đó là Kha nhưng vì ngoại hình rất giống, chỉ có điều chiếc xe Kha đi có biển số lạ. Vì muốn chắc ăn
  4. nên tao lặng lẽ chạy theo sau… - Rồi sao nữa? Mày kể tiếp đi, tao đang rất bình tĩnh. Hoài lạnh lùng nói. - Tao thấy họ đi vào... bệnh viện phụ sản. Hình như là Kha đưa cô ấy đi khám thai, mày ạ! - Trời đất ơi. Mày có chắc không hả Sa? Sao lại như thế được chứ? Tao không tin Kha là người như vậy đâu? Chắc có gì ẩn khuất trong chuyện này? Chúng tao đã tính đến chuyện cưới xin... Hoài không dám nói hết câu bởi chính bản thân cô cũng đã nhen nhóm mối nghi ngờ tình cảm của Kha mặc dù là rất nhỏ nhưng cái tin Sa nói như sét đánh ngang tai cô. Nếu những cô gì vừa nghe là đúng sự thật thì chẳng phải tất cả những gì Kha từng dành cho cô đều là giả dối hay sao? Cả những lời anh từng nói với cô, rằng anh yêu cô vì chính trái tim, tâm hồn cô của hiện tại, còn quá khứ và những nỗi đau cô đeo mang chẳng quan trọng với anh... cũng là sáo rỗng? Cô quá ngốc nghếch và chẳng khác nào là một trò chơi trong tay Kha, một trò chơi Kha đã rất khéo léo để che đậy trước mắt Hoài. Nhiều người biết, Sa biết, chỉ có Hoài là mê muội, mù quáng không nhận ra mà thôi. Thấy Hoài im lặng, Sa dựng cô dậy và kéo tay cô lôi mạnh ra khỏi ghế. - Mày không tin thì đi theo tao, họ vừa mới vô lúc nãy thôi, giờ chắc vẫn chưa về đâu, nhanh lên. Dù sao mày cũng cần phải biết chính xác chuyện gì đang xảy ra và cho anh ta một bài học. Có tao ở đây, mày chẳng việc gì phải sợ cả. Như một cái xác không hồn, Hoài chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc răm rắp nghe theo lời của Sa như một cái máy. Cô lẽo đẽo đi sau Sa với hai hàng nước mắt rơi lã chã và những bước chân vô định...
  5. *** - Tim thai rất ổn. Anh chỉ cần cho vợ nghỉ ngơi, đừng để cô ấy làm việc gì nặng, nhất là phải cố gắng giữ cho tinh thần thật ổn định. Nếu có vấn đề gì về sức khỏe, hãy liên lạc trực tiếp với chúng tôi để có hướng dẫn cụ thể. Tuyệt đối không được tự tiện uống thuốc hay bất cứ loại kháng sinh nào. Và cứ theo như lịch hướng dẫn mà đến khám định kỳ. Lời ông bác sĩ nói vọng ra qua cửa sổ phòng khám, chậm rãi, rõ ràng từng chữ một như những mũi kim đâm vào trái tim Hoài. Cô suýt nữa là khụy xuống đất nếu không có Sa ở bên. Sa cố giữ Hoài đứng nép mình vào một bên hành lang để nghe ngóng nhưng khác với ông bác sĩ, giọng Kha rất thẽ thọt và cả hai chỉ kịp nghe mỗi một câu trước khi bước nhanh đến phía sau cột trụ hành lang để tránh va chạm với họ. - Dạ. Chúng em sẽ nghe lời dặn của bác. Em cảm ơn và hẹn gặp lại bác. Khi bóng họ vừa bước ra cửa, Hoài đau đớn nhận ra, người phụ nữ đi bên cạnh Kha không ai khác chính là người yêu cũ của anh trước khi họ chia tay một thời gian dài rồi Kha đến với Hoài, như lời anh nói. Người phụ nữ ấy vừa đi, vừa nhìn Kha với ánh mắt rạng rỡ. Còn Kha, anh cũng không kém phần hạnh phúc khi dịu dàng dìu chị ta đi một cách tình tứ, trìu mến. Tất cả những gì diễn ra trước mắt Hoài rõ mồn một. Nhưng cô không còn đủ sức mạnh để tiến đến họ mà mắng chửi, mà vạch bộ mặt sở khanh của Kha ra như lời Sa xúi giục. Cô quệt nước mắt và dùng hết sức bình sinh còn sót lại toang chạy ra ngoài. Sa chưng hửng đứng một mình giữa hành lang nhìn hai mảnh đời đang trôi
  6. về hai phía, một đang vui vẻ, hạnh phúc với gia đình nhỏ, một đang buồn bã, đau đớn với một trái tim vụn vỡ, rách bươm... Bóng chiều đã tắt tự bao giờ. Hoài thơ thẩn chạy xe một mình trong đêm, chẳng định hướng sẽ đi đâu. Những vòng xe vô định đưa Hoài rảo khắp thành phố, vừa quá đỗi thân thuộc lại vừa khiến Hoài như muốn vỡ tung ra, bức bí, mệt mỏi, chán chường và tuyệt vọng. Những "cọng gió" tạt vào mặt Hoài, bỏng rát nhưng điều đó chẳng còn khiến Hoài bận tâm. Đôi bàn tay, khuôn mặt và toàn thân thể Hoài đã trở nên cứng đờ, chai lỳ với cái lạnh. Hoài chỉ biết sâu thẳm bên trong, trái tim Hoài đang rỉ máu và trầy trụa. Những vòng xe trượt dài trong màn đêm, những ngôi nhà lướt qua, chẳng hiểu thế nào xe Hoài lại đỗ ngay đoạn đường, góc phố, cột đèn, hàng cây... nơi ngày xưa, Hoài đã để nụ hôn cuối và trái tim yêu của mối tình đầu vụng dại rơi lại đây, đã tròn sáu năm. Bức tranh buồn càng thêm lem nhem với những nét vẽ nguệch ngoạc, xấu xí. Ký ức một thuở của mối tình đầu thời sinh viên đang chầm chậm hiện ra, niềm vui, nụ cười, nước mắt và cả nỗi buồn. Vết thương ngày xưa ngỡ đã liền miệng từ lâu lắm rồi nay bỗng dưng trở mình, cựa quậy, đầy nhức nhối và đớn đau. Chúng không phải là những bức ảnh trong một cuốn album cũ kỹ để Hoài có thể lật dở xem từng trang như ý muốn hay thậm chí đóng sập nó lại mỗi khi tim Hoài nhói lên. Chúng là những đoạn phim mới tinh, rõ ràng từng phân cảnh một, được lồng ghép tuần tự trong một video gọn ghẽ, chưa một lần được phát nhưng theo năm tháng lại bị đóng kín một lớp bụi dày bên ngoài. Hoài là một khán giả bất đắc dĩ, cô độc, bị giam một mình trong một rạp chiếu rộng lớn với một màn hình rộng lớn, sắc nét, sinh động, tách biệt với Hoài bằng một rào ngăn chắc chắn khiến cô
  7. không thể chạy đến lần mò những cái công tắc. Và tuyệt nhiên, Hoài cũng chẳng có bất cứ chiếc điều khiển nào. Việc duy nhất Hoài có thể làm nếu không muốn xem chúng là nhắm nghiền đôi mắt lại. Nhưng dường như, đôi mắt lạnh lùng cũng phản lại cô, chúng mở trừng ra, không chớp, đón nhận tất cả những phân cảnh trên chiếc màn hình lớn với một trái tim bị rứt ra từng mạch máu ly ti. Và dẫu có lúc đôi mắt mệt mỏi của Hoài cũng nhắm lại thì từ cái màn hình ấy, giọng người thuyết minh vẫn đều đều phát ra, rất rõ những lời thoại của các nhân vật. Chúng mặc nhiên chui tọt vào hai lỗ tai Hoài, rồi tìm cách lần lên não, xuống tim Hoài và ở yên trong đó. Trong đoạn phim ấy, Hoài nhìn thấy hình ảnh của một cô gái, còn rất trẻ, có đôi mắt sáng, đôi môi đầy đặn đỏ mọng như tô son, một mái tóc dài lúc nào cũng buộc đuôi gà, cao chỏng chơ và lúc lắc với những bước chân thoăn thoắt. Miệng cô hay cười ngỡ như chẳng bao giờ biết buồn là gì. Nhưng gần cuối đoạn phim, Hoài thấy cô gái ấy một mình bước trong đêm dưới cơn mưa tầm tã, đôi vai run bần bật, rất lâu. Rồi bỗng dưng, cô gái ấy ngửa đầu lên trời, miệng giãn ra và... cười. Cách cô ấy cười rất lạ, nụ cười không phát ra âm thanh nào. Nụ cười trào ra những giọt nước mắt, chảy ra hai bên má, ướt đầm đìa. Xa xa phía sau, một người con trai đứng nhìn theo cô gái, tỏ vẻ đau đớn và ngậm ngùi. Nhưng tuyệt nhiên, anh ta không hề chạy theo. Khi bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái lẫn vào đám đông rồi khuất dần sau hàng cây chỉ còn trơ trụi lá, màn hình phóng to, Hoài bắt đầu nhìn rõ hình ảnh người thanh niên kia và thảng thốt nhận ra, không ai khác chính là Viễn, người yêu đầu đời của cô. Và cô gái ấy là bản thân Hoài của hơn sáu năm về trước, trẻ trung, đầy nhiệt huyết nhưng đã một lần gần như tuyệt vọng với cuộc đời.
  8. Bước vào những năm tháng đầu cuộc sống của sinh viên, Hoài vừa tròn mười tám, tràn trề sức trẻ, nhiều hoài bão và mơn mởn như trái đầu mùa. Hoài như một nụ hoa chúm chím đương thì xuân sắc, nắng làm nụ thêm hồng, mưa giúp nụ thêm rạng rỡ, lung linh. Không thuộc dạng sắc nước hương trời hay tiểu thư đài các nhưng nhờ sự tươi trẻ, thông minh và khéo léo, Hoài đã khiến không ít người con trai thầm thương trộm nhớ. Sau những buổi tan trường, Hoài vẫn thường nhận được lời mời đưa đón hay những món quà nhỏ được giấu vội trong giỏ xe vào những dịp lễ. Nhưng với Hoài, tất cả đều không để lại ấn tượng gì ngoài tình cảm quý mến và sự cảm kích. Hoài khéo léo từ chối, vô tư vui đùa với chúng bạn cho đến một ngày, cô gặp Viễn. Viễn - người miền Bắc, hơi gầy, ngoại hình không có gì nổi bật ngoài chiều cao vượt trội của mình. Nhưng điểm thu hút Hoài đầu tiên, đó chính là sự nhiệt tình và tấm lòng bao dung của anh. Viễn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai nếu có thể, không đắn đo, không câu nệ, không tính toán thiệt hơn. Chẳng mấy khi Viễn giận dỗi hay để lòng phiền muộn vì những gì không tốt mà người khác mang đến cho anh. Viễn yêu đời, sống tích cực và giúp người khác như thể đó là công việc của mình. Và Hoài là một trong những trường hợp được Viễn giúp như bao người khác. Trong một lần tham gia thi đấu cầu lông ở trường, Hoài bị trật khớp chân (Viễn học trên Hoài hai khóa, cũng là một vận động viên). Khi mọi người đang luýnh quýnh tìm cách thì Viễn đã không ngần ngại lao đến sơ cứu Hoài trước sự bất ngờ của cô. Viễn dặn Hoài ngồi yên vị trí, tránh làm động, chân bị đau và khéo léo dùng một dải băng rôn cột hai chân Hoài lại với nhau, dùng chân lành làm nẹp cố định cho chân bị trật khớp rồi chườm đá lạnh vào chỗ đau tránh sự sưng tấy trước
  9. khi bế Hoài vào phòng y tế. Hành động nhanh nhẹn và dứt khoát của Viễn khiến Hoài trố mắt nhìn anh ngạc nhiên đến quên cả đau. Nhưng vì lần đầu tiên biết Viễn nên điều đó cũng chỉ khiến Hoài cười tủm tỉm, cám ơn rối rít rồi quên béng cho đến khi họ lại gặp nhau trong các buổi giao lưu ở trường. Tiếp xúc, trò chuyện, trao đổi... riết rồi quen và thân nhau lúc nào không hay. Sự quan tâm chu đáo lẫn tình cảm kiên trì của Viễn như những đợt sóng yêu thương theo thời gian đã len lỏi vào bờ cát tâm hồn Hoài, để khi xa nhau, cô bắt đầu thấy nhớ quay quắt rồi nhận lời yêu anh vào một ngày rét bất tận. Những cái nắm tay lén lút ở góc sân trường, những vòng ôm và nụ hôn vội vã chào nhau mỗi cuộc hẹn khiến Hoài say nồng trong tình yêu đầu đời ấy. Nhưng cũng đúng khi biết rằng mình đã quá yêu Viễn thì Hoài nhận ra, nỗi buồn bắt đầu in bóng vào trái tim bé nhỏ. Ngày qua ngày, chúng dồn ứ lại, trộn lên nhau và biến thành những giọt nước mắt mặn chát mỗi khi Hoài thấy cô đơn. Điểm cộng lớn nhất của Viễn đã đưa Hoài đến với anh nhưng cũng chính điều đó đã khiến Hoài không ít lần phải rấm rứt khóc. Hoài luôn phải chia sẻ anh cho bạn bè, gia đình, trường lớp... và nhiều mối quan hệ không thể gọi tên. Trước đó, Hoài không mảy may suy nghĩ, thậm chí rất tự hào khi Viễn được nhiều người quý mến nhưng theo thời gian, sự nhiệt tình quá đáng của Viễn dành cho những người không mấy thân thiết, những cô gái luôn tìm cách tiếp cận anh bắt đầu khiến Hoài mệt mỏi. Nhiều lần anh lỡ hẹn với cô chỉ vì bận tiếp đón những cô gái yêu mến anh. Đã rất nhiều lần cô và anh cãi cọ chỉ vì anh sẵn sàng dốc hết đồng tiền còn lại trong túi mình cho bạn vay rồi ăn mỳ tôm thay cơm. Còn cậu bạn ấy, nói dối anh mượn tiền
  10. đóng cho chủ trọ nhưng nhởn nhơ tận các quán cà phê, nhậu nhẹt... Lúc đầu Hoài nhẹ nhàng góp ý nhưng Viễn chỉ cười trừ, còn lấy làm vui vì nghĩ Hoài bắt đầu biết ghen với anh. - Em ghen với cô ấy à? Viễn nheo nheo mắt tinh quái. - Ơ, không phải thế. Anh đừng xuyên tạc. Hoài bối rối trả lời. - Thế việc gì em phải tỏ vẻ khó chịu như vậy. Anh và cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần thôi, em đừng bận tâm. - Nhưng rõ ràng, biết anh đã có người yêu, cô ấy vẫn tìm mọi cách tiếp cận anh còn gì. Nói xong Hoài biết mình đã mắc bẫy anh nhưng vẫn bình tĩnh và chống chế. - Không phải em ghen, mà vì... - Thế mà bảo không ghen thì còn gì nữa, mèo con. Viễn kéo Hoài vào lòng anh rồi đặt lên môi cô những nụ hôn dài. Một vài lần đầu, cách hòa giải những khúc mắc của Viễn còn khiến Hoài nguôi ngoai nhưng sự việc vẫn cứ tiếp diễn rất nhiều lần sau đó. Những bất đồng quan điểm bắt đầu chen chân vào tình yêu của hai người, điều đó khiến Hoài lo lắng cho tình yêu của mình. Không ít lần, không chịu đựng được những điều khuất mắt, Hoài đã cố hỏi cho bằng được Viễn nhưng câu trả lời của anh chưa một lần khiến cô hài lòng. - Em nghe Thanh nói, hôm qua anh đi với Lan... - Ừ, cô ấy có chuyện buồn muốn tâm sự với anh. Viễn nói ngập ngừng sau khi trầm ngâm một lúc. - Sao không phải là anh Huy, là Nhân, là Tuấn... hay ai khác mà luôn là anh?
  11. Hoài bắt đầu không giữ được bình tĩnh. - Em kỳ quá, vì cô ấy chơi thân với anh nhất, cũng chỉ mình anh biết chuyện của cô ấy, em đừng trẻ con thế. Viễn cau có quay mặt đi. - Em trẻ con ư? Anh có biết mọi người đang bàn tán gì sau lưng em không? Người ta bảo em xinh xắn thế này mà bị con Hà nó chèo kéo anh và hai người thường lén lút hẹn hò nhau. Điều đó khiến em suy nghĩ rất nhiều. - Thế em tin anh hay tin miệng người đời? Viễn lớn tiếng. - Em chỉ tin vào những gì mình biết nhưng em không muốn nghe những lời đồn đại ác ý của thiên hạ. Anh là người yêu của em và Lan là bạn thân của chúng mình, em không muốn vì chuyện này khiến mình cãi cọ mãi. Sao anh chẳng hiểu điều đó dùm em, Viễn? Giọng Hoài bắt đầu run, trầm dần rồi im bặt. Hoài không muốn nói thêm điều gì nữa. Những điều Hoài nghe từ bạn bè của cô còn tồi tệ hơn rất nhiều. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến Hoài phiền lòng. Là con gái với nhau, vốn chơi thân và nhạy cảm, nhìn vào ánh mắt và cách cư xử mà Lan dành cho Viễn, Hoài biết Lan cũng yêu Viễn - một tình yêu nồng nàn, lặng lẽ và có phần cam chịu của người thứ ba. Nhưng trong mắt Viễn, Lan là một người bạn tốt, có gia cảnh đặc biệt nên Viễn quan tâm chu đáo. Những lúc như thế, Viễn luôn bảo với Hoài rằng tình cảm giữa anh và cô ấy chỉ như anh em mà thôi. Hoài không chắc Viễn không nhận ra tình yêu Lan dành cho anh hay vì không muốn đánh mất tình cảm ấy mà Viễn giả vờ không biết rồi mặc nhiên đối xử tốt với Lan hơn những người khác, kiểu đối xử mà thi thoảng, Hoài vẫn thấy chạnh lòng khi nghĩ đến mình. Đã nhiều lần, Hoài muốn chấm dứt chuyện này với anh nhưng bao giờ cô cũng là
  12. người thua cuộc. Hoài không thể dùng lý lẽ để nói cho Viễn hiểu, cô rất yêu anh, đã hy sinh nhiều vì anh và cũng mong anh hãy vì cô mà bớt đi một ít thời gian dành cho những mối quan hệ mà Hoài vẫn không thể gọi tên. Viễn luôn bảo Hoài quá nhạy cảm, ghen bóng gió và dễ dàng xé chuyện bé ra to. Viễn đâu hiểu rằng từ lâu lắm rồi, Hoài và Lan không còn thân nhau nữa bởi bất cứ khi nào Hoài nhìn Lan và bắt đầu nói điều gì đó về Viễn, cô ấy cũng bối rối và quay mặt đi. Hoài không quá bao dung để san sẻ Viễn với Lan nhưng cô đã không thể giải quyết dứt khoát việc này chỉ vì lòng cô vẫn rất yếu mềm mỗi khi thấy Viễn đau khổ. Bởi hễ cứ sau những cuộc tranh cãi lớn, Viễn lại lén tìm đến thuốc lá và rượu để giải sầu - hai thứ mà thường ngày Viễn rất ghét. Còn nữa... Vài nét về tác giả: ‘Lạc quan, yêu đời thôi cũng chưa đủ. Tôi còn phải cố gắng thêm gấp nhiều lần nữa để giữ mãi lòng nhiệt huyết với đời bởi cuộc sống này, có thể niềm vui nhiều hơn nỗi buồn nhưng niềm vui thì mau tan, còn nỗi buồn lâu phai và dễ ở trong ta mãi’
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2