


Thứ hạng không là điều quan trọng nhất
Mẹ ở Bình Dương, cha ở Tây nguyên, Khoa sớm xa nhà, ở ký túc xá từ năm lớp 10. Đứa con trai mới lớn phải tự chăm sóc bản thân mình từ việc ăn cơm tiệm, giặt ủi sắp xếp quần áo, tự tính toán và quyết định việc có đi học thêm hay không cũng như việc tham gia những nhóm công tác xã hội ngoài giờ học.
Ngày mới vào lớp 10, Khoa nghĩ mình là dân tỉnh lẻ nên cũng hơi khớp trước một tập thể bạn bè ai cũng năng động và giỏi nhiều lĩnh vực, nhưng chẳng bao lâu Khoa thấy mình được mở tầm mắt, tràn trề những khát vọng để theo đuổi. Không chỉ học giỏi, Khoa và bạn bè tham gia dạy học cho trẻ ở mái ấm, nhà mở; tham gia các câu lạc bộ để phát triển kỹ năng giao tiếp. Ba năm học xa nhà, với Khoa là cuộc sống một mình xây dựng vốn sống, lòng tự tin nhất định.
Cách học của Khoa đơn giản, thoải mái: thích, có năng khiếu môn nào đào sâu môn đó, học vừa phải những môn còn lại. Học 45 phút đến một giờ phải ngưng, đi lòng vòng một chút hoặc nghe nhạc rồi học tiếp. Hoàn thành một phần bài tập hoặc học xong bài, tự thưởng cho mình bằng cách xem một bộ phim.
Không có ba mẹ cạnh bên, không ai quản lý đôi khi cũng xem nhiều phim một tí, có những bộ phim xem đi xem lại nhiều lần để suy ngẫm, viết ra những cảm nhận của mình về bộ phim. Cũng có khi xem phim và so sánh với nguyên tác trong sách. Đó là cách để mài sắc lý luận, tìm hướng đi cho mình, cũng là cách để Khoa cùng bạn bè chia sẻ những ước mơ, hướng đi.
Có thể Khoa sẽ tìm một công việc làm thêm như đi tour du lịch chẳng hạn. Khoa sẽ thi ĐH và cũng đang tìm một học bổng du học. Đó là kế hoạch hè này của tân thủ khoa.
