5 mùa yêu
lượt xem 155
download
“5 Mùa yêu” là cuốn sách đã gom nhặt lại những yêu thương nồng ấm ấy của chính những con người xung quanh chúng ta, họ là những blogger, những người quen bộc lộ xúc cảm của mình không chỉ trên gương mặt, lời nói mà còn cả qua bàn phím. Họ, những người bạn quanh ta, có người xa lạ, có người gần gũi, nhưng khi ta gặp họ trong “5 Mùa yêu” thì ta thấy họ đều giống nhau, những nỗi niềm yêu thương luôn giống nhau, những nỗi niềm yêu thương là không thể so sánh....
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: 5 mùa yêu
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Th©n tÆng 4/2010 1
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Th©n tÆng 4/2010 2
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Chuyện kể cuối chiều Nắng, nóng! Nắng, mưa, chẳng thể dung hòa. Chiều nay, nàng – trong lúc chen lấn dưới chân cầu vượt để giành quyền đi trước – đã nhìn thấy một hình ảnh làm nàng chững lại, đi rồi mà nàng vẫn muốn ngoái đầu nhìn theo một cái bóng… • Nàng Vì một chiếc ô tô quá khổ ì ạch không thể xoay mình rẽ trái mà cả mấy chục con người, cùng mấy chục chú 02 bánh cùng mắc lại, phì phò. Ngao ngán…. Thở, người thở ra sự mệt mỏi của một ngày làm việc. Thở, xe thở ra khói và bụi… Trong sự tắc nghẽn… phì phò đó, vẫn có một bóng xanh di chuyển trên chiếc xe đạp, vượt qua những cái đầu xe đầy hằn học một cách mau lẹ! Đó chính là cái bóng – cái bóng mà nàng cứ ngoái nhìn. Một anh công nhân – đoán là công nhân cơ khí – mặc áo đồng phục, đội một chiếc mũ phớt, đeo nguyên cái kính hàn, đeo khẩu trang – dáng vẻ vội vã. Thật may –xe đạp của anh (xin phép được gọi là anh) không thuộc một style cũ - nó không quá cà tàng! Và cái bóng áo xanh đi mất! Tám năm trước, tốt nghiệp cao đẳng công nghiệp – ngành chế tạo máy, anh ấy cũng đã bắt đầu mưu sinh giữa Hà Nội này bằng nghề công nhân cơ khí với một chiếc xe đạp cà tàng. Vào thời điểm đó thì lương anh độ bao nhiêu nhỉ? Có được 500k không biết? À không, có lẽ ít hơn. Vì ngày đó, theo như nàng nhớ, chẳng bao giờ anh có tiền cho nàng đi chơi, chẳng bao giờ mua quà… Có gọi điện cho anh – anh cũng bảo tốn kém. Mà rõ là gọi nội thành – có 1200 vnd/ 1 phút. Ai bảo anh nghèo. Chí có anh nghèo thôi – còn em gái anh, thì không! Nàng ở KTX, sinh viên năm đầu, nhà quê ra tỉnh – bao nhiêu điều mới mẻ. Mỗi lần anh đến thăm, anh đều đi xe bus một phần vì chỗ anh trọ khá xa, một phần là không thích mang con cà tàng đến trường nàng. Lý do này mãi về sau nàng mới biết. Anh cũng có một bộ đồng phục màu xanh – xanh nhàn nhạt, cũng có dòng chữ in logo công ty, lấm lem dầu mỡ. Anh cũng có mũ phớt – đội cho đỡ bụi. Khẩu trang – anh có rất nhiều. Thi thoảng nàng cũng sắm cho anh một cái. Cho vui thôi, chứ hồi ấy, nàng có nghĩ được gì đâu. Th©n tÆng 4/2010 3
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Mải nghĩ một hồi – nàng đã thoát khỏi đoạn đường bụi bặm, chật cứng người. Giờ nàng phơi phới đi giữa thênh thang, hai bên đường xanh cây lá. Hai vai khẽ rung – mắt nàng mờ đi… 05 năm – Tất cả đã là quá khứ. Thi thoảng nhớ lại để bồi hồi, để biết mình đã trưởng thành. Chậc, trưởng thành cũng có nghĩa là đang gìa đi nữa! Ngày ấy, anh nghĩ gì mỗi khi đi làm về? “Anh hì hục đạp xe, rồi chững lại vì tắc đường ở ngã tư. Hì hục đạp cũng tốt, chẳng phải nhìn xung quanh, chỉ cặm cụi mà tiến lên thôi. Dừng xe! Không sao cưỡng lại được - phải chạnh lòng! Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm …rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng. Haiz, cả tháng lương cũng không mua nổi đôi giày kia! Làm công cả đời cũng không đủ tiền thay con ốc kia, nếu một ngày nó văng ra khỏi chiếc X4! Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa!” … Nàng đang nghĩ gì vậy nhỉ - bi lụy quá! Hoàn toàn không đúng – chẳng có cái gì gọi là số phận cả. Thượng đế tạo ra con người và số phận. Vì thế con người đâu có quyền chọn lựa trang sách đầu tiên của cuộc đời mình. Nhưng - con người có thể tự tạo nên kết thúc cho câu truyện đó. Nếu mà tồn tại thượng đế, nàng cá rằng, ngài cũng sẽ đồng tình. Lại lan man mấy câu lý thuyết suông! Nàng cười xòa, ngẩng mặt lên mà cười. Cười thích chí. Cười chính mình. Nàng nghĩ thay cho anh, nàng cho rằng hẳn là anh phải cảm thấy như thế., chứ anh chẳng nghĩ thế đâu. • Anh Anh hì hục đạp xe và chững lại vì tắc đường ở ngã tư. Haiz. Lại tắc đường rồi! Cứ tưởng đạp một mạch là về đến nhà, lại muộn rồi. Th©n tÆng 4/2010 4
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Những Attila, những SH, rồi Santafe, X4, Mer… chung qui lại là những chiếc xe hai bánh và nhiều bánh, to tầm trung và to tầm … rất to. Đắt vừa vừa và đắt ở tầm … rất đắt. Chủ sở hữu của chúng cũng trang nhã và lịch thiệp, xinh xắn và sang trọng. Hì, kể cũng xứng – chứ mình là đi những xe đó, chỉ làm xấu xe đi thôi. Toàn những người tài giỏi và thành đạt. Sớm thôi, mình cũng sẽ tậu được một em Way@ cho mà xem. Way@ đỏ như của anh bạn đỗ đằng kìa – là mãn nguyện roài. A, trong những lúc này, xe đạp lại lợi thế hẳn nhé. Anh nhẹ nhàng lách qua những cái đầu xe phì phò phả khói đầy hằn học, tách ra khỏi đám đông và vụt lên trước. Bỏ lại đám đông đang phì phò, bóng áo xanh lao vút về phía trước, một mình anh thênh thang trong ánh hoàng hôn Và bóng áo xanh cười – cười rạng rỡ trong ánh nắng cuối ngày yếu ớt. Tuy cuộc sống vất vả, có mồ hôi và nước mắt – nhưng anh luôn hài lòng. Anh bảo, IQ của anh chỉ đến thế, thì công việc như thế và sống như thế… Và như thế, anh sống bình yên, trong hạnh phúc. Bây giờ, anh đang là kẻ hạnh phúc nhất. Anh đang chờ từng ngày từng ngày, chờ được nghe tiếng khóc của đứa con đầu lòng! Anh sống hiền lành và hài lòng với cuộc sống của mình. Anh là người công nhân cơ khí áo xanh, trên chiếc xe đạp cà tàng – hạnh phúc! • Cuối chiều Như một câu chuyện cũ, chắc anh đã nhìn thấy trước tương lai – về một bóng áo xanh đạp xe như thế. Và xin thượng đế, để anh là bóng áo xanh đó. Và thượng đế đồng ý rồi trao cho em – cả phần của anh: sự thông minh, mạnh mẽ, can đảm, lòng vị tha, kể cả sự bướng bỉnh. Nhiều lúc em ghen tị với sự bình yên của anh. Thấy ấm ức cho mình. Nhưng bây giờ, em đã hiểu. Em chiếm hết cho mình mọi thứ, thế nên hãy trao mọi gánh nặng lên vai em. Em nhỏ con thật – nhưng rất khỏe. Em tự tin là em làm được. EM YÊU ANH, anh trai ạ ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. 4/2010 Th©n tÆng 5
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Không sao cả! Vì anh yêu em… Đã bao giờ bạn tự hỏi, sau tiếng dập máy điện thoại… người bên kia đầu dây còn điều gì muốn nói với mình? Đã bao giờ bạn tự hỏi, sau một tin nhắn với vỏn vẹn một chữ… “Uhm”… thì người nhắn tin đi còn điều gì ngập ngừng chưa kịp gửi…? Đã bao giờ bạn nhận ra có những tình yêu không thể cất thành lời sau những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy… Bởi chỉ có một lý do… vì Anh yêu em nhưng lại có hàng ngàn lý do khác khiến anh phải chôn vùi tình cảm này, mãi mãi không bao giờ được nói ra… Không sao cả! Vì anh yêu em… - Tối nay đi uống trà sữa không nhóc?- Trung nhắn một cái tin vào sáng sớm ngày thứ 7 cho cô bạn thân nhất của mình. - Hì.. Để khi khác anh nhé, tối nay em hẹn với anh Hùng rồi! Tin nhắn trả lời của Nga vừa hiện lên màn hình di động thì Trung đã nhanh tay bấm vào phím "delete". Ném phịch cái di động xuống giường, Trung nằm gác tay lên trán và nghĩ ngợi một điều gì đó. Anh mím môi, đôi chân mày nhăn lại còn tay thì nắm chặt túi áo bên trái. À không, không phải anh đang giằng co với chiếc áo sơ mi, mà Trung đang muốn cấu xé trái tim bên trong của mình, vì cảm giác đau đớn khi thấy nó như đang vỡ ra từng mảnh… Chỉ một tin nhắn trả lời với chữ "Uhm.." gửi đến Nga, Trung tự hỏi không biết cô có hiểu được cảm giác của anh lúc này không, rồi anh cũng tự trả lời với chính mình rằng cô sẽ không bao giờ hiểu được. Vì Nga không nên hiểu, Nga không cần phải bận tâm và chắc chắn rằng Nga đừng bao giờ biết, rằng thực ra Trung chỉ muốn nhắn cái tin kia là "Không sao cả! Vì anh yêu em..". Bởi một lý do Trung rất yêu Nga, nhưng đi kèm với hàng ngàn lý do khác, anh biết mình phải chôn vùi tình cảm này, mãi mãi không bao giờ được nói ra.. ... Trung quen Nga khi cô vừa chuyển về khu phố của anh cách đây 5 năm. Ban đầu, Trung không thích Nga lắm vì nhìn cô có vẻ quá kiểu cách và tiểu thư đài các, không hợp với cá tính và phong cách bụi bặm như anh. Nhưng qua một vài lần trò chuyện, anh cảm thấy bên trong cái vẻ ngoài yếu đuối và hời hợt, còn ẩn chứa một cá tính mạnh mẽ và sự sâu sắc trong Nga. Hai người trở thành bạn thân lúc nào không hay, chỉ biết rằng hồi ấy, sáng nào Trung cũng chở Nga đi học, trưa nào cũng chở cô về tận nhà vì cả hai học chung một trường đại học Th©n tÆng 4/2010 6
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Hai người đã trải qua rất nhiều kỉ niệm dễ thương dưới mái trường năm ấy. Nga thích một anh chàng bên khoa quản trị, Trung thu thập thông tin và làm mai cho cô bạn thân của mình tận tình. Trung bị một cô nàng cùng lớp cho "ra rìa", Nga ở suốt trong phòng anh để an ủi hết lời. Một tình bạn kéo dài suốt 3 năm, cho đến khi Nga có quyết định đi du học, Trung mới chợt nhận ra những tháng ngày êm đẹp không bao giờ tồn tại mãi mãi.. Cuộc sống thiếu vắng Nga, mỗi buổi sáng chạy trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường chỉ có một mình, Trung mới cảm thấy trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Anh thèm lắm cảm giác được nghe cái giọng ngái ngủ của Nga khi ngồi sau xe anh, anh nhớ quá nụ cười như thiên thần của cô ấy khi đứng chờ anh mỗi buổi trưa tan học, và anh chỉ muốn sống lại cái khoảnh khắc hai đứa đang chạy xe trên đường thì một cơn mưa ập đến, Nga co ro và run rẩy núp sau lưng anh trong cái giá lạnh của những cơn mưa chiều, nhưng nụ cười giòn tan của cô ấy trong tiếng mưa làm lòng anh cảm thấy ấm áp hơn nhiều lắm. Trung lắc mạnh đầu để những hồi ức tan biến đi và đừng quay về nữa, bởi lẽ bây giờ, anh chỉ còn lại một mình. Một mình dưới sương lạnh của buổi sáng tinh mơ, một mình dưới buổi trưa khi trời nắng gắt, một mình đi dưới mưa không ám áp, và một mình sống trong những hồi ức nhớ thương... Tối hôm ấy, sau khi viết những dòng nhật ký dưới ánh đèn mờ trong phòng, Trung kết thúc với một câu hỏi bằng bút đỏ “Có phải anh đã yêu em..?", rồi anh gục đầu lên bàn như muốn khóc. Có vẻ như, khi ta chờ đợi đều gì đó trong mòn mỏi, thì điều ấy dường như chẳng bao giờ đến. Nhưng khi ta đã thôi hy vọng và chờ đợi, thì điều bất ngờ nhất lại xuất hiện và kéo ta lên biển tuyệt vọng, đưa cho ta một cái phao hy vọng và giúp ta nổi lềnh bềnh trên những con sóng… Thế rồi một buổi chiều khi Trung đang uể oải sau một ngày làm việc bận rộn, trong đầu anh chỉ còn những kế hoạch cho dự án sắp tới của công ty, thì Nga đột ngột xuất hiện, ngay trước cửa nhà anh… Trung như không tin vào mắt mình, một niềm vui sướng khó tả len vào tận tâm hồn khiến anh cứ tưởng như mình đang bay bổng trên mây, cảm xúc trực trào làm anh phải cố ngăn dòng nước mắt hạnh phúc. Trung chỉ muốn chạy đến thật nhanh để ôm lấy Nga vào lòng, nhưng rồi lý trí nói rằng, anh và Nga vẫn chỉ là một người bạn mà thôi… Nga xuất hiện với nụ cười thật tươi và nhìn anh trìu mến. Trung biết rằng, lẽ sống của anh chính là nụ cười của cô ấy. Và anh có thể làm tất cả mọi thứ để đổi lấy nụ cười này. - Bất ngờ không? Em đã tốt nghiệp đại học bên Sing và quay về đây làm việc ở một công ty liên doanh với nước ngoài. Hai ta chắc có thể còn gặp nhau dài đấy, anh bạn của em ạ! - Tất nhiên rồi nhóc! Anh cứ tưởng em quên anh luôn rồi chứ. Em trở về thế Th©n tÆng 4/2010 7
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu này, anh thiệt.. bất ngờ quá.. - Món quà em tặng anh ngày trở về là sự bất ngờ mà! Nga vẫn thế, vẫn giọng nói ngọt ngào ấy khi trò chuyện với anh, vẫn nụ cười kháu khỉnh và đanh đá, vẫn một tâm hồn đẹp đẽ mà anh đã từng quý, và bây giờ... có thể là đã yêu.. Hai năm rồi, Nga có vẻ chững chạc và điềm tĩnh hơn. Nước da trắng hơn, màu tóc của cô đã ngả sang vàng, nhưng dài và óng ả hơn, lại còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, thơm quyến rũ. Thật dễ thương làm sao!- Trung chỉ muốn thốt lên như thế.. Nga đưa địa chỉ nhà và số điện thoại mới cho Trung. Trước khi đi, cô quay lại và nói với anh : - Anh là người bạn đầu tiên em ghé thăm khi quay về đây đấy, anh bạn thân ạ! Dẫu biết chẳng có ẩn ý gì trong câu nói đó, nhưng Trung vẫn không sao ngừng hy vọng. Ít ra, đối với Nga, anh đã từng là một người đặc biệt - theo - cách - nào - đó… Trung mỉm cười nhìn Nga đang dần khuất sau con hẻm, rồi anh nhảy chân sáo vào nhà. Có lẽ những chuỗi ngày hạnh phúc đã bắt đầu quay trở lại với anh?... .... Những buổi tối cuối tuần rảnh rỗi, Trung và Nga hẹn nhau đi uống cà phê, đi dạo phố và ăn hàng như những ngày xưa đó. Đối với Nga, Trung là một người bạn, một người anh, một người mà cô có thể tâm sự mọi chuyện, nhưng chắc hẳn rằng, anh không thể là một người tình trong mắt Nga.. Vì một lý do gì đó mà khó ai có thể giải thích được, hai người tuy rất thân nhưng Nga vẫn không thể yêu Trung, vì đã từ lâu, anh đã nằm trong ngăn kéo trái tim tình bạn của cô, chứ không phải ngăn kéo tình yêu. Nga là thế, cô luôn phân định rạch ròi mọi giới hạn, đâu là bạn, đâu là yêu, đâu là người có thể biết mọi chuyện của cô, đâu là người đừng nên biết điều gì cả.. Hơn một ngàn lần Trung định nói với Nga tình cảm của mình nhưng anh biết rằng không thể. Vì nếu việc đó xảy ra cũng đồng nghĩa với việc tình bạn bấy lâu của hai người chấm dứt, mà tình yêu thì cũng không đi đến đâu. Để giữ mãi tình bạn này, để được là một người bạn thân đặc biệt trong mắt Nga, anh đành ngậm ngùi sống theo lý trí mặc dù không biết bao lần con tim thúc đẩy anh hãy sống thật với chính mình hơn. - Trung này! Em tự hào khi có anh là bạn thân lắm đấy! Bạn bè em ai cũng ngưỡng mộ điều này, họ không tin có một tình bạn bền lâu giữa trai và gái. Có lẽ họ nghĩ rằng tất cả tình bạn ấy sau bao nhiêu lâu đều phải chuyển thành tình yêu hoặc là tan vỡ Th©n tÆng 4/2010 8
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu vì lý do gì đó.. Buồn cười quá anh nhỉ? Hihi... Vì câu nói ấy, mà Trung không thể nói lên tình cảm của anh được. Đối với Nga, anh là một niềm tự hào vì là một người bạn tốt. Cho nên nếu như cô biết anh đã yêu cô, thì chắc hẳn Nga sẽ rất thất vọng.. "Dù sao thì, được làm một người bạn thân đặc biệt của em đã là một niềm an ủi lớn cho anh rồi.."- Trung thầm nghĩ- "Anh sẽ mãi đóng vai là một người bạn tốt của em, để luôn nhìn thấy em cười vì tự hào về anh. Không sao cả! Vì anh yêu em.." Trung phát hiện mình có một khả năng đặc biệt là anh có thể biết trước một điều gì đó qua những linh cảm. Và một tháng trước, Nga đi cùng một anh bạn đồng nghiệp qua nhà Trung, linh cảm nói cho anh biết rằng vị trí đặc biệt của anh trong mắt cô có thể sẽ bị lung lay, vì anh bạn đồng nghiệp đó là Hùng - một người bạn khá thân với anh khi hai người học cấp 3, và hơn thế nữa, Hùng là một người vui tính, dễ gần, được nhiều cô gái mến mộ.. - Hóa ra là cậu đấy à? Nga vẫn nhắc cậu luôn đấy! Tớ cứ tưởng là một anh chàng tốt số nào đó, ai ngờ lại là thằng bạn chí cốt của tớ chứ!- Hùng khoác vai Trung, vừa cười vừa nói luyên thuyên - Anh Hùng nói chuyện nghe vui lắm anh ạ, đi với anh ấy, em cười suốt thôi. - Hai người có vẻ thân quá nhỉ?- Trung hỏi dò, gương mặt vẫn tươi cười - Ừ! Tớ quen thân với anh trai của Nga. Qua nhà chơi mãi thì làm quen được với em này luôn..- Hùng nói rất tự nhiên, anh không có vẻ gì như đã mến Nga, Hùng lúc nào cũng thế, hòa đồng với mọi cô gái, chẳng ai đặc biệt hơn ai.- Thôi, tối rồi. Tớ chở cô gái này về nhà đây, sáng mai còn phải lên công ty sớm. Hai người vẫy tay chào Trung rồi quay xe đi khuất. Từ lúc đó, Trung luôn cảm thấy bất an trong lòng, vì sự xuất hiện đột ngột của Hùng đã làm xáo trộn một số thứ trong cuộc sống của anh, và cả với Nga nữa. Hơn hai tháng trôi qua, từ khi có sự xuất hiện của Hùng, Nga ít liên lạc với Trung hơn. Cô chỉ nói rằng gia đình đang gặp một vài trục trặc nhỏ và áp lực công việc khiến cô quá bận rộn đến nỗi không thể ghé thăm anh được. Những ngày nghỉ, khi anh rủ Nga đi đâu chơi, cô luôn kéo theo cả Hùng vào. Sự có mặt của Hùng làm cho bầu không khi vui nhộn hẳn lên, hiếm khi nào Trung nhìn thấy Nga cười tươi như thế. Đi bên Hùng, dường như cô cảm thấy rất vui vẻ và cười nhiều hơn trước, đều mà Trung không bao giờ làm được cho cô.. Th©n tÆng 4/2010 9
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Rồi một ngày nọ, điều tồi tệ nhất trong linh cảm của Trung đã đến, Nga gọi qua và trò chuyện với anh - Anh thấy Hùng thế nào? - Anh ta được đấy chứ! Rất nhiệt tình và vui vẻ. Anh phục cậu ta trong cái khoảng có thể làm em cười suốt trong mọi chuyến đi ấy! - Vì như thế mà em đã chịu làm bạn gái anh ta rồi đấy. Hihi.. Cạch... - Alô? Anh Trung còn ở đó không? - À..à anh đây, anh lỡ tay làm rơi cái điện thoại ấy mà.. Thế.. em yêu anh ta lắm à? - Vâng! Em cũng không biết từ khi nào nữa.. Đọc những tin nhắn của anh Hùng, em thấy vui lắm. Đi bên cạnh anh ấy, em dường như quên hết mọi âu lo trong cuộc sống - Vậy là quá tốt rồi.. Anh cũng chờ một ngày có một chàng hoàng tử mang nụ cười đến mãi trong em.. Không ngờ ngày ấy lại đến sớm thế.. - Anh biết không. Bỗng nhiên em thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em có một người bạn để em tâm sự những chuyện buồn, có một người yêu luôn kể cho em những câu chuyện vui. Anh và Hùng là hai người đàn ông mà em yêu quý nhất đấy!- Giọng cười của Nga trong trẻo và đáng yêu lạ thường Trung chào tạm biệt, chúc Nga ngủ ngon rồi anh tắt hết đèn trong phòng, mở một bản tình ca quen thuộc mà anh và Nga đã cùng nhau nghe dưới một chiều mưa bên mái hiên nhà. Xung quanh anh bây giờ chỉ còn một màu đen và một chút ánh sáng chớp tắt trên chiếc di động đang phát nhạc trên tay... Anh nghĩ chắc hẳn giờ này Nga và Hùng đang ríu rít nhắn tin tình tứ cho nhau qua điện thoại, rồi Nga sẽ tủm tỉm cười mãi cho hạnh phúc của cô ấy. Đó chẳng phải là đều anh mong ước sao? Anh luôn ước Nga được hạnh phúc dẫu cho hạnh phúc đó chẳng thể nào là anh được.. Tim anh bỗng đau thắt lại, anh ước giá như có ai đó dùng dao đâm một nhát vào tim thì có lẽ anh sẽ đỡ đau hơn bây giờ nhiều lắm.. Trung chợt tỉnh khi chiếc di động rung lên và kêu inh ỏi trong phòng. anh lồm ngồm ngồi dậy, nhìn vào màn hình với cái tên "Hùng" đang gọi cho mình. Anh chỉ muốn tắt máy, nhưng lại không thể.. - Alo! Cậu đã ngủ chưa thế? Trò chuyện một chút với tớ đi, đang chán quá chẳng có gì làm.. - Đi mà gọi cho cô bồ của cậu ấy!- Bất chợt Trung hét lên và dập mạnh máy điện thoại xuống đất. Khi một giọt nước mắt len vào kẽ môi làm anh cảm thấy mằn mặn, Trung tự hỏi không biết mình đã khóc từ khi nào. Tin nhắn của Hùng hiện lên trong cái không gian tối om của gian phòng "Tớ biết cậu yêu Nga nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là nhiều hơn tớ yêu cô Th©n tÆng 4/2010 10
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu ấy.." Trung bấm số của Hùng và gọi - Làm sao cậu biết là tớ đã..? - Cùng là đàn ông với nhau mà. Tớ biết từ những ánh mắt cậu nhìn Nga, không phải như một người bạn. Tớ thật sự rất phục cậu đấy Trung à. - Về chuyện gì? - Vì cậu đã hy sinh quá nhiều cho người mà mình yêu một cách thầm lặng, không ồn ào và công khai như tớ. Tớ phục cái cách cậu đã đánh đổi tất cả sự đau đớn dằn vặt lúc này của mình để mong Nga có một hạnh phúc trọn vẹn, cậu cho đi quá nhiều mà cũng chẳng mong nhận lại được gì ngoài nụ cười của cô ấy.. Và có lẽ sức chịu đựng của cậu cũng khá tốt mới có thể trò chuyện bình thường với tình địch của mình như lúc này.. - Cậu nghĩ thế à? Tớ nói cho cậu biết nhé, nếu cậu đang ngồi trước mặt tớ bây giờ, không khéo cậu sẽ lãnh một đấm vào mặt đấy! Hùng cười phì trong điện thoại. Trung cũng lắc đầu cười theo, ít nhất cũng đã có một người hiểu được tình cảm của anh dành cho Nga. Trung tâm sự mọi chuyện với Hùng dưới tư cách như một người bạn suốt buổi tối hôm ấy, anh kể cho Hùng nghe về lần đầu gặp Nga, hai người đã trải qua những chuyện buồn vui gì. Anh yêu nụ cười và giọng nói của cô ấy ra sao, đau đớn thế nào khi cô ấy khóc... - Trung này! Nga là người con gái đầu tiên tớ yêu thật lòng thế đấy. Tớ biết mình hay phóng đại một số chuyện nhưng riêng với chuyện này thì tớ không gạt cậu đâu. Cho nên cậu hãy yên tâm, tớ sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo đến khi sức tàn lực kiệt, đến lúc tứ chi bại liệt, đến nỗi không còn cái gì có thể liệt, đến.. - Thôi thôi ông tướng! Tớ biết rồi! Cậu mà làm Nga bị tổn thương, tớ sẽ giết cậu thẳng tay đấy. Tớ ít khi nhờ vả ai chuyện gì. Nhưng bây giờ, tớ muốn nhờ cậu mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi cho cô ấy, cậu có làm được không? - Chắc chắn rồi, anh bạn.. Nhưng cậu có ổn không đấy? - Không sao cả! Vì tớ yêu cô ấy! Chỉ cần Nga hạnh phúc là tớ mãn nguyện rồi.. ... Tình đơn phương là một thứ tình cảm đẹp đẽ và chân thành nhất, là một thứ tình cảm mạnh mẽ nhất, bởi chỉ có những con người mạnh mẽ mới dám yêu đơn phương. Thật đau đớn khi nhìn người mình yêu thương hạnh phúc trong tay người khác, nhưng còn đau đớn hơn khi có được người mình yêu mà cô ấy lại chẳng cảm thấy hạnh phúc trong tay mình Yêu thương một người nghĩa là sao? Mong muốn hạnh phúc khi có người đó bên cạnh hay Th©n tÆng 4/2010 11
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu mong muốn người đó hạnh phúc dẫu không có mình bên cạnh? Phải chăng những thứ không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến mấy vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình? Vô số câu hỏi mãi chẳng có lời giải đáp hiện lên trong đầu Trung khi anh đang trên đường đi dự đám cưới của Nga và Hùng. Tin nhắn của Nga vừa gửi đến trong máy của Trung, anh mở ra và đọc thầm "Hôm qua anh Hùng nói anh có vẻ không vui. Em chỉ muốn nói cho anh biết rằng dù em có đi bên ai chăng nữa, em vẫn luôn yêu quý và nhớ về anh, một người bạn thân thật sự của em. Sao giờ này mà chưa thấy anh đến vậy, anh không sao đấy chứ?" Trung ngước nhìn những áng mây đang trồi lững lờ giữa bầu trời xanh, anh thì thầm với những chiếc lá đang rơi cuối thu "Không sao cả! Vì anh yêu em" ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. Th©n tÆng 4/2010 12
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Có phải mùa thu giấu em "Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế Để cuối con đường anh kịp nhận ra em…” Tôi phóng xe giữa đại lộ. Hàng cây ven đường tải xuống ngọn gió mơn man sau gáy nghe lành lạnh. Tôi rồ ga, ngọn gió vội vã đuổi theo. Và hai chúng tôi cùng chơi trò rượt đuổi trên con đường rộng thênh thang. Thu xuất hiện đằng sau cánh cổng. Nhìn thấy cái đầu bù xù dựng đứng lên vì gió của tôi, em nhăn mặt: - Anh lại đua tốc độ rồi phải không? Tôi nháy mắt, thì thào: - Có một ngọn gió heo may đuổi theo anh bé ạ! Em chỉ tay lên vòm cây xanh trong vườn: - Đêm qua cũng có một cơn gió làm rụng bao nhiêu là lá vàng. Mùa thu đã về rồi đấy, anh thấy không? Tôi lắc lắc thân cây gần nhất. Một trận mưa lá rơi lả tả xuống hai chúng tôi. Em nhăn mặt, phụng phịu: - Anh này ác ghê! Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng, không nhớ sao? Tôi đưa tay gỡ một chiếc lá vương lơ lửng trên tóc em: - Lại thơ Olga Berggholz hả cô bé? Tại cái giống cây này đấy chứ, sao mà rụng lá đến khiếp! Và tôi quay đi, biết là sau lưng em lại vừa tặng tôi một cái nhăn mặt! Em và tôi đã cùng nhau đi qua cả một thời niên thiếu. Em mỏng manh và yếu đuối từ khi còn bé. Còn tôi, một thằng con trai tai quái suốt ngày chọc ghẹo em, lắm khi khiến em phải phát khóc. Vậy mà em chẳng khi nào giận tôi lâu. Có lần, tôi làm em ngã đập đầu xuống đất. Máu rướm thành dòng trên trán em, vậy mà em vẫn níu lấy tay tôi (lúc đó mặt mũi tái mét!) thỏ thẻ: - Em không giận anh đâu! Em không giận anh đâu! ***** Th©n tÆng 4/2010 13
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu - Anh nhìn gì thế? - Vết sẹo trên trán em. Xấu… dễ sợ! Tôi vờ chun chun mũi. Em xịu mặt: - Ừ, em làm sao mà xinh bằng chị Quỳnh, chị Vy, chị My của anh được! Nhìn cánh mũi em phập phồng, biết là em sắp khóc, tôi vội đến bên: - Em đang vẽ cái gì thế, bé? - Con đường mùa thu, anh ạ! Bức tranh của em thẫm một sắc vàng trầm buồn. Con đường trong đó hiện ra mênh mang, những nhánh cây như những ngón tay gầy guộc đâm thẳng lên nền trời hoàng hôn vàng úa. Tôi bỗng thấy mình lại như đang phóng xe chạy đua với ngọn gió trên đại lộ ban chiều. - Cái gì thế này, bé? - Tôi trỏ ngón tay vào những chấm màu nâu sẫm trên thân cây. - Những vết sẹo của cây… - Giống như sẹo trên trán em ấy hả? - Không… - Giọng em bỗng chùng hẳn xuống. Em đưa ngón tay mân mê vết sẹo trên trán, mắt xa xăm - Vết sẹo này có là gì đâu hở anh, có những vết sẹo khác, vô hình nhưng mà làm mình đau hơn nhiều. Tôi cúi xuống, nhìn thật lâu vào đôi mắt em: - Em biết suy tư từ bao giờ thế? Em cuối mặt: - Từ lúc anh vô tình… Những ngón tay mỏng manh, gầy xanh như một cọng cỏ non của em run rẩy trên đầu gối. Tôi chợt hiểu ra điều em muốn nói, và thấy bối rối như thể lòng mình là một đống rơm mà ai đó vừa bới tung lên: Biết nói gì với em bây giờ? Ngoài sân, trời không gió mà cây bỗng trút lá. - Rồi sau đó anh nói gì với Thu? - Phong, cậu thanh niên có đôi mắt to tròn như con gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt quả quyết và sáng lấp lánh. - Chẳng gì cả. Tôi chỉ bảo là tôi có hẹn với Quỳnh, và tôi phải đi… Th©n tÆng 4/2010 14
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu - Anh phải biết là cô ấy yêu anh chứ! - Phong hét lên, khoé miệng mím lại thành một vệt ngang giận dữ. Tôi biết chứ. Dù tôi không còn nhớ rõ là mình bắt đầu cảm nhận được tình cảm của em từ khi nào. Có lẽ là từ những chiều chủ nhật, tôi đến và em ùa ra từ sau cánh cổng, hồn nhiên như cỏ non: “Em đợi anh suốt cả ngày dài”. Cũng có thể bắt đầu từ cái ngày mẹ em theo dượng em sang Nhật, em ôm lấy tôi và khóc nức nở không thôi trên phi trường: “Giờ em chỉ còn có mỗi mình anh nữa thôi…”. Nhưng có lẽ hôm ấy là lần đầu tiên, em thể hiện rõ tình cảm em dành cho tôi như thế. “Và anh đã quay đi?” Bởi vì thằng con trai ích kỷ và tự mãn trong tôi biết rằng, em sẽ luôn ở bên tôi, dù tôi có hay không câu trả lời cho em. Dù tôi có đi với Quỳnh, với Vy, với My hay bất cứ ai đi nữa, dưới vòm cây xanh mát trong vườn,em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi với cây cọ vẽ và những ngón tay xanh mềm. Và có lẽ bởi vì tôi chưa sẵn sàng cầm những ngón tay mong manh ấy để dắt em vào thế giới của tôi, cái thế giới ồn ào, sôi động và lắm khi trần trụi hơn rất nhiều so với thế giới của em. Nhưng tôi không ngờ, đến một ngày nọ, em đã xa tôi mãi mãi… Một bữa chở Quỳnh ra ngoại ô hóng gió, ngang qua nhà em, tôi thao thao kể về ngôi nhà với khu vườn rợp bóng cây và cô em gái nhỏ mê vẽ. Quỳnh nằng nặc đòi tôi chở vào chơi. Nghe tiếng tôi, em ùa ra như mọi khi. Nhưng rồi những ánh sáng trong đôi mắt trong veo của em bỗng nhiên vụt tắt khi em nhìn thấy Quỳnh. Em vẫn dịu dàng trả lời những câu hỏi líu ríu của Quỳnh, nhưng bàn tay cầm cọ thì run rẩy, đường cọ loay hoay hoài trên một mảng màu đã khô nhạt từ lâu. “Anh ơi, hay chưa này?”. Quỳnh lắc lắc thân cây ở góc vườn. Một trận mưa lá ào xuống. Quỳnh thích thú, cười như nắc nẻ. Nhìn vẻ mặt hớn hở hồn nhiên của Quỳnh, tôi cũng bật cười theo. Sau lưng tôi, đôi vai em dường như đang run rẩy… Từ hôm ấy, em không còn chờ tôi dưới vòm cây trong vườn nữa. Chiều chủ nhật sau tôi đến, bà giúp việc bảo em đến Nhà văn hoá. Tôi chạy xe đến Nhà văn hoá, hình dung khuôn mặt rạng rỡ của em khi nhìn thấy tôi như mọi khi. Nhưng lần này, em không chỉ có một mình… Bên em là một cậu con trai có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ. Em đi ngang qua tôi, lạnh lùng như không nhìn thấy. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác hụt hẫng như cắn vào một que kẹo bông xốp mềm. Tôi còn gặp em thêm vài lần nữa, trước cổng trường, ở Viện Mỹ thuật, hoặc khi tôi chạy xe ngang qua và thấy loáng thoáng bóng em trong vườn. Và em, vẫn bên cạnh cậu con trai ấy, vẫn yếu ớt mong manh như thế, nhưng điệu đàng hơn với chiếc mũ len trên đầu. Tôi lao vào những cuộc vui với Quỳnh, với Vy. Để rồi khi mệt rã rời, tôi chỉ muốn chạy đến bên em, để được ngắm những ngón tay cỏ non của em dưới vòm cây đầy gió ấy. Nhưng, tôi đã không đến, dù đôi lúc nhớ em đến tê người… 3. “Mãi cho đến khi tôi gọi cho anh?”. Tôi khe khẽ gật đầu. Phong vùi mái tóc rối của mình vào hai bàn tay. Rồi cậu ngẩng lên, đôi mắt mờ một làn sương mỏng: Th©n tÆng 4/2010 15
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu - Anh biết không. Những ngày trên giường bệnh, cô ấy vẫn không thôi nhớ đến anh… Hôm ấy là một buổi chiều xám xịt. Tôi phóng xe như điên khi nhận được điện thoại của Phong. Em đang ngủ vùi mê mệt trên giường bệnh khi tôi đến. Tôi nắm những ngón tay gầy guộc của em, xót xa… Em mở mắt nhìn tôi, đôi môi tái nhợt, khô nẻ hé ra một nụ cười yếu ớt. Tôi áp đôi bàn tay bé bỏng của em lên má, thì thầm gọi tên em mãi không thôi… Đó cũng là lần cuối cùng em mỉm cười với tôi. Em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều gió heo may xơ xác khắp thành phố. Phong trao cho tôi một cuốn sổ bìa xanh: “Thu nhờ tôi gửi cho anh…”. Tôi lật cuốn sổ, ngay trang đầu tiên là nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc của em với hai câu thơ của Olga Berggholz: “Tránh đừng đụng vào cây - mùa lá rụng Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi…” 4. Tôi phóng xe giữa đại lộ. Ngọn gió quen thuộc lại sà xuống, rủ rê tôi chơi trò đuổi bắt. Tôi dừng xe bên đường, ngước nhìn vòm cây xanh lấp lánh những ánh nắng như mắt em đang nhìn tôi tinh nghịch. Tôi thì thầm: “Có em trên đó không Thu?”. Một chiếc lá vàng trên vòm cây đậu xuống vai tôi. Tôi nhặt chiếc lá cho vào túi áo. Dường như chiếc lá đang thủ thỉ điều gì đó với trái tim tôi. Em chỉ trốn tôi đâu đó trong mùa thu thôi, phải không cô bé? ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. Th©n tÆng 4/2010 16
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Phía trước luôn có một con đường Chán đời và bế tắc! Một người bạn của tôi đang mang tâm trạng như thế. Bạn cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa cả. Bạn đang loay hoay ở một “ngã ba đường” của tâm trạng, của tình cảm, của việc chọn lựa cách sống và cách nhìn nhận, giải quyết vấn đề về chính bản thân mình. Có thể bạn đang lâm vào cảnh tình khốn khổ của một điều chẳng ai muốn, của cái gọi là “chuyện ba người”. Hay có thể gọi đó chỉ là “chuyện hai người” bởi bạn đang yêu, đang ôm ấp một tình yêu đơn phương có ..\phần... mù quáng! (Nhưng khi yêu có mấy ai thấy mình mù quáng đâu kia chứ! Tôi cũng từng mù quáng còn hơn bạn tôi nữa là...). Nhưng với tôi, sự thể hiện nay chỉ là “chuyện một người”. Câu chuyện của bạn, của chính bản thân bạn, không ai khác, bạn phải tự mình đối mặt, nhận ra vấn đề và vượt qua tình trạng như hiện nay! Tôi sẽ không đi sâu nói về câu chuyện của bạn, về tình trạng hiện bạn đang gặp phải. Tôi không có quyền đó, cái quyền xâm phạm và công khai đời tư của người khác, vẫn đang bị người ta xoi mói từ đời thật đến đời ảo. Tôi nói về bạn, cũng là tôi nói về chính tôi! Bởi những gì bạn đang trải qua thì tôi, một người bạn cùng trang lứa, cùng học vấn như bạn, có cái “diễm phúc và may mắn” được trải nghiệm qua... trong đau đớn và nước mắt! Bạn cứ khóc đi. Như tôi đã từng khóc. Phải biết khóc để còn nhận ra mình chưa chai lì cảm xúc, mình còn rất nhiều điểm yếu đuối giấu đằng sau cái vẻ ngang tàng, mạnh mẽ, trưởng thành, rắn rỏi, cứng cáp của mình. Nhận ra điều này để biết mình còn phải cố gắng, nỗ lực nhiều hơn nữa để thật mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn, thách thức trên đường đời mai này. Tôi đã từng rơi vào trạng thái chán nản đến vô cùng. Và ngỡ rằng mình đã hoàn toàn bế tắc, bế tắc thật sự với cuộc đời mình, không lối thoát, không hướng đi... Đó là lúc tôi cảm thấy cái ý nghĩa Sống không còn mang nhiều giá trị với mình và chỉ có sự giải thoát một cách tiêu cực họa chăng là giải quyết được tất cả! Đó là khi tôi không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, những điều mà khi "tỉnh" ra thì thấy đó vẫn là những điều đẹp nhất, quý nhất mà Cuộc đời ban tặng cho mình: Gia đình, cha mẹ, những tình cảm thân thương của bao người, bè bạn, nghề nghiệp, những thú vui, những kiến thức và khám phá về thế giới muôn màu, những vùng đất xinh đẹp, quê hương... hay những điều rất nhỏ bé như một buổi sáng bình yên bên tách cà phê, một bản tình ca ngọt ngào, một bộ phim hay, hoặc một con khô sặc nướng và chung rượu đắng môi, rồi xuống một câu vọng cổ trong chiều mưa... tất cả, tất cả đều là những điều tuyệt diệu là Cuộc sống đem lại cho tôi, cho bạn, cho mọi người. Và hơn hết, điều đẹp nhất mà Cuộc đời ban tặng cho mình, đó là chính mình. Với tôi là thế! Khi tôi ở trong tình trạng “ngõ cụt cuộc đời” ấy, cũng là lúc tự mình đối mặt với chính mình để chiêm nghiệm lại rằng: Liệu với mình, cuộc đời đã là ngõ cụt? Phải chăng ta không còn lối đi nào khác? Bế tắc thật sự chăng? Sẽ ra sao nếu mình thoát khỏi sự bế tắc này, trong sự ích kỷ vui sướng của riêng mình là nỗi đau của người ở lại? Còn đó giấc ngủ chập chờn của Má vì tôi thường về muộn mỗi tối, để chỉ với một câu nói “Có canh trong tủ đó S, hâm nóng lại đi rồi ăn” cũng đủ thấy ấm lòng. Còn đó những ngày ốm nặng, bạn bè vào thăm, ở lại canh chừng vì sợ nửa đêm tôi trở mệt hơn. Còn đó những chiều ngồi lai rai với bạn bè, đồng nghiệp, bàn chuyện đông chuyện tây, chuyện gia đình đứa này, công việc đứa kia... hỏi han nhau dăm ba câu, há chẳng phải quý? Và còn đó những ước mơ chưa thành, phải “đi đó đi đây”, lên đỉnh Hoàng Liên Sơn cho xứng với cái tên, thăm “Vạn Th©n tÆng 4/2010 17
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Lý Trường Thành” để được phong tặng cái danh “hảo hán” với đời, sang Tây Ban Nha để còn ghé sân Bernabeu xem anh bạn Raul Gonzalez và Real đá đấm thế nào nữa chứ!... Còn quá nhiều điều để tôi phải làm trên cuộc đời này. Còn quá nhiều điều cực kỳ có ý nghĩa để, mà không phải, buộc tôi phải tiếp tục đi, và tìm một lối đi cho mình hướng tới tương lai. Tôi đã tìm ra được lối đi ấy. Nó không phải sự khám phá to tát nào cả. Lối đi ấy vẫn là lối đi của ngày hôm qua, ngày hôm nay tôi đã đi. Lối đi ấy chỉ khuất lấp sau những nỗi buồn và sự tuyệt vọng của tôi như đám sương khói mù mịt vây quanh mình khiến chẳng nhận ra gì cả. Tìm ra lối đi từ trong tâm trạng ngỡ như là bế tắc của mình, vậy nên, tôi cũng mong bạn sẽ tìm ra được lối đi tiếp tục cho bạn trên đường đời còn dài, dài lắm. Hãy cho mình một vài phút lắng đọng trong lòng, chỉ vài phút thôi, tin rằng bạn sẽ thấy con đường bạn đang đi không hề là ngõ cụt. Đường đời không bao giờ là một ngõ cụt. Trên con đường ấy có vô vàn những ngả rẽ, những vòng quanh, hay một chút quanh co, ngoằn nghèo, có khó khăn đấy, những không phải không thể vượt qua. Và con đường ấy chỉ khép lại, là một ngõ cụt không lối thoát nếu như chính bạn mặc nhiên nghĩ rằng: Ta đã không còn lối thoát! Tin tôi đi bạn, phía trước, luôn có một con đường! ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. Th©n tÆng 4/2010 18
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Chỉ vài giây… một chiếc lá… điều ước… và tôi… Đã bao giờ bạn phải quyết định cuộc đời mình chỉ trong vài giây? Đã bao giờ chỉ trong tích tắc thôi bạn nhận ra cuộc sống đang vẫn diễn ra quanh bạn… và bạn không thể trốn chạy một cách hèn nhát? Con đường chạy dọc ven bờ sông, và nếu không để ý đến màu đen ngòm của nước sông thì con đường quả thật là rất lãng mạn, thu về, lá rụng tả tơi, gió thổi vèo từng chiếc lá xuống lòng đường, và đôi khi vô tình đậu lại nơi mái tóc… Tôi vẫn thường chạy xe chầm chậm để cảm nhận được cái không khí vừa xô bồ vừa yên ả của con đường rồi lại quay về, rồi lại đi tiếp… để mỗi lần có chiếc lá nào vô tình dừng lại trên đầu, tôi sẽ ước ngay cái điều ước mà tôi luôn mang sẵn, dù biết ước chỉ để mà ước, chỉ để mà trông chờ và hi vọng. Tôi biết mọi cái đã qua, đã qua thật rồi, thế mà vẫn cứ huyễn hoặc mình trong cái ước mơ cỏn con. Để rồi, lại đau lên từng nhịp… Đông đã lại về rồi, cái lạnh đang giăng khắp nơi, tôi vẫn đi, vẫn chạy xe dọc con đường trong cái hơi lạnh phả đầy.. Đường về nhà, nếu chịu khó đi đúng đường thì khá xa, và tôi vẫn hay có cái cái thói quen tiện thể đi ngược một chút có sao đâu. Xe vẫn chầm chậm, chầm chậm thôi mà, chậm như cái suy nghĩ trong đầu tôi, chậm như những cảm xúc trong lòng, chậm như nỗi đau trong tim, cứ chậm thế mà chuẩn bị qua đường… Tôi chỉ biết, trước mắt mình là loang loáng ánh đèn của những chiếc xe đi ngược nhiều, tai ù đi trong những tiếng còi inh inh, ánh đèn xe vẫn loang loáng, mờ mờ trước mặt… vô lo… vô nghĩ… và sẽ không còn đau nữa… Bỗng đâu… một chiếc lá khẽ chạm lên tóc, điều ước buột mồm lại được thốt lên… giật mình, tôi đang sao thế này?... Quay đầu xe tôi đi đúng đường… Chỉ vài giây thôi… một chiếc lá… điều ước… và tôi… ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. Th©n tÆng 4/2010 19
- L©m Ngäc TiÕn mïa yªu Thời gian trôi theo những cơn mưa… 2h30 sáng ...ngoài trời phảng phất mưa, đôi lúc có cơn gió thổi phập phùng qua khung cửa làm tôi thấy lạnh... Cũng muộn rồi mà không hiểu sao mình không buồn ngủ, bất giác tôi cảm thấy cô đơn và nhớ đến mọi người, nhớ những tháng ngày xưa cũ, nhớ bạn bè mình... ...Trong không gian lặng lẽ bao kỷ niệm cứ tràn về.Tôi nhớ lúc còn bé, khoảng 5 hay 6 tuổi, khi đó đường phố Hà Nội vắng vẻ và mỗi khi trời mưa đường phố còn vắng hơn… Nhà tôi ở là ngôi nhà cổ xây từ thời Pháp, tôi ở tầng 2, hai bên là 2 ô cửa sổ có chấn song sơn mầu xanh lá mạ. Mỗi khi trời mưa tôi hay đứng trên tầng 2, kiễng chân lên mặc những hạt mưa hắt vào để nhìn thấy đường phố, nhìn thấy mọi người…Tôi thích trời mưa vì mỗi lần mưa mọi người lại nháo nhác tìm chỗ trú, vì mưa đẹp, vì sau mưa đường phố hay ngập, rồi tôi lại được lội nước, được ngồi vào chiếc chậu nhôm to và chơi canô với anh họ, được gấp thuyền giấy, được nghịch nước… Thời ấy, mỗi lần mưa xe điện chạy lại toé lửa nhiều hơn… Mưa xong, thỉnh thoảng lại được ngắm cầu vồng, và khi hết mưa, hòn non bộ sau nhà lại mọc rêu xanh và những khóm cây tôi trồng lại tươi tốt hơn. Khi khác tôi lại háo hức và thích thú kỳ lạ khi gặp mưa đá, mưa bóng mây hay ngay trước cửa nhà một nửa đường ướt vì cơn mưa nhẹ còn một nửa đường vẫn khô ráo không mưa, thế là những đứa trẻ hàng xóm nghịch ngợm thi nhau nhảy từ bên nọ sang bên kia... Thời gian trôi theo những cơn mưa, tôi lớn hơn và đi học cấp II... Vẫn như lúc bé tôi thích mưa và mong mưa càng to càng tốt… Suy nghĩ thơ bé, mưa to tôi sẽ được nghỉ học, mưa to tôi sẽ được tắm mưa thoả thích, mưa to đường phố sẽ ngập để mỗi lần ô tô tải đi qua nước lại tràn vào nhà như sóng biển vỗ về bờ cát. Gần nhà tôi có cái hồ nhỏ, mỗi lần mưa ngập tôi lại cùng bạn mình đi bắt cá, toàn cá săn sắt thôi, chúng tôi tranh nhau bắt, rồi có lần phải đánh nhau vì chia cá...Tôi đem cá về và mọi người khuyên nên cho vào bể nước để cá ăn bọ gậy, nhưng kỳ lạ thay bọ gậy ngày càng nhiều hơn. Tất cả cùng thắc mắc, họ đâu biết hàng ngày tôi vẫn vớt một ca bọ gậy ở rãnh cống bên đường và lén thả vào bể để nuôi cá, tôi thích cá mình nuôi phải béo tốt mà. Thời gian trôi theo những cơn mưa, tôi vào học cấp III …Vẫn thích mưa như ngày trước, mỗi khi mưa đúng tiết chào cờ hay giờ thể dục chúng tôi lại được nghỉ và quây thành từng nhóm ngồi trong lớp nói chuyện, và chơi cờ caro… ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. ………………………………………………….. Th©n tÆng 4/2010 ………………………………………………….. 20
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
9 YẾU TỐ CỐT LÕI CỦA SỰ THÀNH CÔNG - 5
30 p | 159 | 49
-
Rèn Luyện Kỹ Năng Lắng Nghe Để Bán Hàng Hiệu Quả
3 p | 267 | 36
-
PHÁT TRIỂN KỸ NĂNG LÃNH ĐẠO TRONG CÔNG TÁC QUẢN TRỊ - 5
10 p | 114 | 18
-
5 cách làm mới ngày Valentine
4 p | 108 | 15
-
5 ý tưởng hẹn hò cho tháng 7
4 p | 70 | 8
-
Nhật ký cho con gái
9 p | 113 | 6
-
5 cách chọn quà Noel cho người ấy
4 p | 81 | 6
-
Kỹ năng thoát hiểm cho bé yêu: Tập 5 - Thoát hiểm khi gặp bão lụt, mưa dông (Escaping from flood, thunderstorm)
33 p | 24 | 6
-
Khoảnh khắc mùa hè rực rỡ của bé yêu
4 p | 76 | 4
-
Trẻ ích kỷ vì gia đình quá yêu chiều
6 p | 59 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn