Ánh mắt trái tim P5
lượt xem 5
download
Ngoài trời vần vũ sắp đổ mưa, một cơn mưa đầu mùa mang về bao cảm xúc cho con người. Nhết là những người đang yêu thì những giọt mưn càng làm hương vị thình yêu ngọt ngào say đắm hơn. Ngọc Giao khuấy nhẹ ly sữa đua cho Gia Huy: - Gia Thanh đi làm rồi à? - Vâng, chị cũng ngồi xuống ăn sáng. Cô ngồi xuống, cầm lát sanwich lên rồi chợt hỏi: - Công việc của cậu vẫn tốt hả? Không trả lời cô. Gia Huy đẩy cặp kính lên. Mới đi làm mấy tháng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ánh mắt trái tim P5
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 5 B uổi sáng. Ngoài trời vần vũ sắp đổ mưa, một cơn mưa đầu mùa mang về bao cảm xúc cho con người. Nhết là những người đang yêu thì những giọt mưn càng làm hương vị thình yêu ngọt ngào say đắm hơn. Ngọc Giao khuấy nhẹ ly sữa đua cho Gia Huy: - Gia Thanh đi làm rồi à? - Vâng, chị cũng ngồi xuống ăn sáng. Cô ngồi xuống, cầm lát sanwich lên rồi chợt hỏi: - Công việc của cậu vẫn tốt hả? Không trả lời cô. Gia Huy đẩy cặp kính lên. Mới đi làm mấy tháng nhưng trông anh khác hắn, cậu sinh viên ngây thơ, khù khờ ngày nào giờ đã trở một chàng trai lịch lãm, phong độ có khối cô phải mơ ước. - Tôi và Ngọc Giao bằng tuổi đấy. Ngọc Giao hỏi ngớ ngẩn. - Rồi sao? Anh nhìn thẳng vào mắt cô nhìn nghiêm túc và đầy uy quyền: - Tại sao lại xưng hô với tôi như một đứa trẻ. Ngớ ra một lúc, như chợt hiểu cộ phì cười lại đề tài cũ, tranh chấp ngôi xưng. - Tôi chỉ có một mình Gia Thanh là chị. - Rồi sao? Cô vẫn cao giọng: - Tôi 1à bạn cô ấy. Dĩ nhiên cũng là chị cậu. Anh vẫn nghiêm nghị nhìn cô: - Tôi chỉ nhỏ hơn Gia Thanh có mấy phút thôi, cô nghe rõ chưa. Từ nay về sau sẽ tập xem tôi là bạn. Cô lại bĩu môi trêu anh như thường ngày, anh tiếp: Tôi sẽ cho cô thời gian. - Để làm gì? Anh nhìn sâu vào mắt cô. Tự dưng Ngọc Giao chợt nhớ đến Khắc, anh ta cũng hay áp đáo cô bằng cách này, Gia Huy có đôi mắt đẹp ẩn sau cặp kính rất www.vuilen.com 65
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM đa tình, bầy giờ lại dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cô, một thoáng gì đó vừá thoảng nhẹ qua hồn nhưng Ngọc Giao vội xua đi ngay. Tuy ánh mắt Gia Huy không mà quỉ như Trần Khắc nht~g đề phòng vẫn tốt hơn. Cô không muốn mình rơi vào một cuộc tình ngang trái nào đó mà người đời thường nói. Cái nụ hoa tình yêu của cô vừa nhú ìền đã bị phong ba bão táp dầp vùi tả tơi rồi, khó mà làm nó sống lại, chớ đừng nói một cơ hội nhỏ nhoi để trổ hoa. Gia Huy buông gọn một câu mà có thể khiến Ngọc Giao phải bàng hoằng: Cô cẩn thời gian để chuẩn bị tâm lý trước khi tôi ngỏ lời cho một cuộc hẹn hô. Xé nhẹ miếng bánh mì cho vào miệng, nó khô đến độ Ngọc Giao không thể nuốt được. Cô cố xem như không nghe gì nhưng hình như cô đã nghe thì phải. Không biết Gia Huy đã đi làm tự bao giờ, Ngọc Giao ngồi thừ ra đó thật lâu. Không phái để suy nghĩ mà cô chỉ muốn ngồi đó. Cô sợ khi mình đứng dậy sẽ không còn cơ hội ngồi nữa. Cô sẽ ngã qụy mất thôi. Vò nát lát bánh mì trong tay cô muốn gào lên cho hả hê những chất chứa trong lòng. Tại sao đàn ông họ đều như thế. Cô chỉ là món hàng mà họ được quyền lựa chọn, rồi ra lệnh cho cô phải thế này thế này. Cô sống tệ hại đến vậy ư? Tự dưng cô có cảm giác mình không thể chớp mắt được. Cô muốn nhìn, muốn tìm một con đường đi khác. Cô muốn mình có một người soi đường, nắm tay dần cô đi. Nhưng trong cái xã hội đầy dẫy tiền bạc này làm gì có người nào tốt bụng đến thấ họ đều muốn sở hữu cô như một con búp bê ngoan và đẹp. Thế thôi. - Cô Giao! Cô có khách. Ngọc Giao bừng tỉnh khi nghe chị người làm nói, cô bật người dậy theo quán tính đến bồn rửa tay: - Chị dọn giúp tôi. Ở phòng khách, Trần Khiêm đã đứng đó tự bao giờ. Cô hơi khựng lại khi anh. Nghe tiếng động, anh lại. - Chào cô. Ngọc Giao thản nhiên chỉ tay ngồi xuống: - Chào anh, mời anh ngồi. Đợi Trần Khiêm ngồi xuớng, cô gọi chị giúp việc mang nước ra: www.vuilen.com 66
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Anh uống nước đi, nếu toi đoán không lầm, anh đến về việc tôi không ký hợp đồng. Hơi bất ngờ trước cách nói chuyện thẳng thắn của cô. Trần Khiên nói: - Hợp đồng độc quyền với công ty tôi có rất nhiều quyền lợi và tương 1ai, cô có thấy mình từ chối như vậy là quá vội vàng? Cười nhẹ nhàng, cô nói: - Có phải tiếp theo anh sẽ hỏi tôi lý do đi thi để rồi bỏ ngang không? Nhướng mày, Khiêm không ngờ cô bé lại thông minh và sắc sảo đến thế. Cô tiếp: - Dù anh có đưa ra những điều khoản thật hấp dẫn tôi cũng không ký đâu. Hớp một ngụm trà, Trần Khiẽm ngẫm nghĩ thật nhiều về cô gái trước mặt. Với dáng vóc khá lý tưởng, cô ta còn nhạy bén, thông minh, tính cách thẳng thắn, thảo nào cậu Huy một mực về nhà sau khi tan sở. Anh thắc mắc: - Xin lỗi, tôi có thể hỏi cô một chuyện không? Ngọc Giao nhìn tấm hình trên tường, Trần Khiêm cứ mãi nhìn nó từ lúc bước vào đây: - Anh uống nước đi, có phái anh muốn hỏi tôi là gì của Gia Huy? Điểm nhẹ một nụ cười, Trần Khiêm không ngờ trên đời có lúc mình phải đóng vai một quyển sách cho một cô bé đọc từ chữ: Tôi là bạn của Gia Thanh, Gia Thanh là chị của Gia Huy. Chị ư? Trần Khiêm thầm cười. Gia Huy nghe được câu này nghĩ gì nhi. Mỗi chiều hắn đều về rất đúng giờ, là sếp nên anh nắm rất rõ giờ giấc của hắn. Có phải vì cô chị ngang hông có ở nhà này không? Khiêm Nhớ như in khi Gia Huy một mực từ chối lời đề nghị làm thuyết khách để Ngọc Giao làm người mẫu trong khi trước đó chính hắn lại là người giới thiệu Ngọc Giao đến thi có lẽ hắn không ngờ cô lọt vào tóp ten của công ty. Đúng là gã khờ có của quỉ không biết giấu kỹ, anh thầm mắng. Trần Khiêm nhún vai ngồi trở lại: - Nói một cách thật lòng, tôi đến đầy với hai mục đíeh, chuyện thứ nhất cô đã đoán rồi. Xoay xoay hai ngón cái thành những vòng tròn, eô như suy nghĩ chuyện gì rất ghê gớm. Bất chợt gương mặt Ngọc Giao trở nên lạnh lùng đến khó tả. Sau một tháng kể từ ngày gặp Trần Khắc cô chợt thay đổi một cách lạ lùng. www.vuilen.com 67
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Lúc vui lúc buồn khó mà lường trước được. Hơi choáng khi cô đùng anh mát lạ lùng đó nhìn mình rồi trong một thoáng gương mặt trở nên tươi tắn, hồng hào, ánh mắt đằm thắm nhìn mình, Khiêm không thể cưỡng lại rung động đang đến. Ba mươi bốn tuổi anh không còn khờ khạo, để bị một cô gái non choẹt dụ dỗ, nhưng anh không thể phủ nhận lả trái tim mình đang đập lỗi nhịp. Đè nén cảm xúc đó thật nhanh, anh cười: Nếu cô không chê chúng ta có thể là bạn. - Sao anh lại nói thế? Tôi đâu đám trèo cao dữ vậy? Nghe cô nói vậy có nghĩa là chấp nhận lời đề nghị của tôi. Với một điều klện. Ngọc Giao bật cười khi nhìn gương mặt căng thẳng của anh: - Những lúc gặp nhau, anh không được đem công việc ra tôi không thích chuyện đó. Anh cười thân thiện: Tưởng chuyện gì khó. Chuyện đó thì quá dễ. Định mời cô đi ăn sáng nhưng anh lại thôi, có mời cô cũng không đi thậm chí còn xấu đi tình bạn vừa chớm. Anh đành cáo từ ra về với một lời hẹn thật lịch sự. Tiễn anh xong, Ngọc Giạo trở vào nhà, cô uể oải ngồi xuống salon. Ngồi im được một lúc cô quyết định ra phố. Có lẽ cô cần về nhà trong lúc này. Dù gì đó cũng là nhà cô và ba mẹ cô sẽ sẵn sàng đón cô thôi. V ừa tan sở, Khắc đã lái xe về nhà, không kịp về phòng, anh phóng như bay vào phòng Ngọc Nhi. Con bé đang ngồi buồn thụng trên giường. Căn phòng tối om với ánh sáng mờ mờ hắt vào từ cửa sổ, anh với tay bật đèn, ngồi xuống mép giường, anh đặt con bé lên đùi, cúi xuống hỏi yêu thương: - Con gái ba sao vậy con? Cô bé ngồi im cúi đầu, anh tiếp: - Chú Tùng nói con không đi học? - Con sao vậy? Từ từ ngước lên nhìn anh. Ngọc Nhi mếu máo: www.vuilen.com 68
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Hổng đi học nữa, ghét đi học lắm. Anh hoảng hồn ôm lấy con vỗ về: - Nín đi con. Con gái ngoan, nghe lời ba đi con. Có chuyện gì con nói ba nghe nào. Bạn nào ăn hiếp con hả? Được anh vỗ về con bé bớt khóc, nó thút thít nói: - Hôm nay đi họp phụ huynh. - Thế à? Rồi sao hả? Học dở nên cô giáo mách mẹ rồi chứ gì? Cô bé la lên: - Không có. Mẹ không đi họp, nên bị cô giáo la. Con không bị la lần nào nên các bạn cứ chọc quê. Con ghét ba lắm, sao ba không đi họp, ba không thương con. Lời của con như một mũi tên xuyên ngay tim làm anh nhói đau. Anh quả là tệ hại thật rồi. Nhưng chuyện này là thế nào? Trước giờ Hoàng Yến lo chuyện này cơ mà. Anh nghiến răng nén giận. Có lẽ anh đã quá lỏng lẻo trong những mối quan hệ của Hoàng Yến, đôi khi anh cũng cần kiểm chứng lại dư luận thôi. - Được rồi. Ba xin lỗi, ba hứa ngày mai ba sẽ đến trường xin lỗi cô giáo nghen con. Anh ôm con vào lòng: Từ ngày mai ba sẽ đưa cục cưng đi học và sẽ đi họp cho bất kể ngày nào. Con bé gật đầu. Cái sự ngây thơ của nó đáng yêu làm sao: - Con gái cũng phải hứa với ba một chuyện. Dù có chuyện gì con cũng phải đi học đếu, không nghỉ ngày nào, được không? Thấy con còn lưỡng lự anh giục: - Ba không thích con nít hư đâu, không nghe lời ba sẽ kiếm em bé khác cưng à? Cô bé hoảng hồn bá cổ anh: - Hổng có, hứa mà. Hôn thật kêu lên má anh, cô cười chúm chím: - Cô Giao nói con lớn lên rồi hổng được hôn ba bừa bãi nhưng con cứ làm. Mỉm cười anh ôm con. Con bé ngây thơ nên đâu biết nó vừa khơi lại cái gì đó mà anh đã cố nén cả tháng nay. Anh không muốn nhớ nhưng để quên thật là khó. Thà đừng ai nhắc đến để khỏi phải đau khổ, khi phải cố ép lòng. Anh trầm giọng: - Bây giờ đi tắm, ba đưa con đi học thể dục. Cô bé phụng phịu: www.vuilen.com 69
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Không học được không ba? Cô Giao nghỉ dạy rồi, con hổng thích học với cô mới. Mím môi cố nén cái gì đó rất dữ dội sắp tràn lên, anh cười: - Cũng được, vậy ba con mình lái xe đi lòng vòng thành phố. O.K? Con bé đánh chát vào tay anh cười rạng rỡ: - OK. C ả buổi tối đi chơi cùng Ngọc Nhi, Khắc mới biết sức ảnh hưởng của Ngọc Giao với con bé như thế nào. Nhưng cũng nhờ có vậy anh mới biết Hoàng Yến vô trách nhiệm như thế nào. Cô ta luôn viện lý do để mặc việc đưa đón Ngọc Nhi cho tài xế riêng, nếu gã đó không bệnh thì có lẽ Tùng cũng không có cơ hội để biết chuyện này. Cũng may Ngọc Giao có tánh trẻ con nên mới chịu ngồi chơi cùng con bé những lúc ngồi chờ mẹ. Ngọc Nhi đã ngủ say. Khắc mỉm cười nhìn con tự dưng anh nghĩ đến Ngọc Giao, không hiểu giờ này cô ta đang làm gì. Nếu gặp lại anh sẽ bắt đền cái tội cô dạy con gái anh như thế nào mà nó bướng y như cô khiến đôi lúc anh cứ ngồi nhìn con ngớ người. Mở cửa, bồng con, định vào nhà chợt anh dừng lại khi thấy chiếc xe lạ hoắc trong sân. Anh nhìn vào trong, không khí im lìm, vậy là củạ ai? Mẹ anh đầu đi mấy loại xe đời mới kiểu này dù bà rất xài sang. Anh ẵm con bước lại gần: - Loại mới nhất cơ à? Đặt con xuống giường, Khắc đắp mền cẩn thận trước khi ra ngoài. Anh đi qua phòng Hoàng Yến, hôm nay anh quyết định nói với cô tất cả, đến lúc cả hai cần ngồi lại để nói ra nhưng suy nghĩ của mình. Anh không thể để Ngọc Nhi thiếu mẹ hay cha, con bé vô tội. Thoáng cau mày khó chịu vì cửa phòng Hoàng Yến chỉ khép hờ. Tuy đã quyết định làm lại từ đầu nhưng anh vẫn không bỏ được thói quen gõ cửa phòng cô. Không có tiếng trả lời, anh đẩy cánh cửa nhẹ nhàng bước vào. Trên giường Hoàng Yến đang ngủ say, anh lắc đầu cười thầm: - Làm gì đến độ mệt ngủ không thèm thay cả đồ. www.vuilen.com 70
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Anh ngồi xuống mép giường, kê lại cái gối cho cô, bỗng đôi mắt anh tối sầm lại khi hơi rượu nồng nàn tỏa ra từ người cô: - Hoàng Yến uống rượu? Xưa giờ cô đầu biết uống. Anh lẩm nhẩm rồi lại thừ người suy nghĩ, những lời bàn tán của mọi người trong công ty lẫn tai tiếng trong giới kinh doanh anh đều bỏ qua, nhưng những gì anh đang chứng kiến là bằng chứng sống để buộc anh phải xâu chuỗi lại sự việc. Lắc mạnh đầu, anh cố xua đi những suy diễn trong đầu. Cởi chiếc áo khoác giúp cô, anh quay mặt nơi khác thật nhanh. Bớt son đỏ in trên cổ Hoàng Yến hiện rõ ràng không lầm vào đâu được, một chút niềm tin còn sót lại trong anh như tan biến. Một người dịu dàng, đoan chính như cô có thể biến thành một cô gái bất chấp. Cô ấy làm điều đó để đánh đổi cái gì trong khi công ty anh rất vững mạnh, đâu cần phải quỳ lụy đối thủ nào. Khắc trở về phòng, anh vẫn để căn phòng chìm đắm trong bóng đêm. Mồi cho mình điếu thuốc, anh ngả người xuống giường căng mắt trong màn đêm. Dạo này Trần Khiêm thường nhắc anh phải chú tâm đến Hoàng Yến, anh đã không nghe, không biết vì anh quá tin tương cô hay thực sự trong tận thâm tâm, anh không muốn quan tâm đến cô. Khi quyết định báo cô đi làm trở lại, anh đã nghĩ đơn giản là tạo điều kiện cho cô tiếp xúc với nhiều người để cô bớt cô đơn, quạnh quẽ nhưng anh đâu ngờ, cô lại sa đọa vào những cuộc chơi thâu đêm thế này. Trước kia cô luôn quan tâm, chăm sóc đến Ngọc Nhi còn bây giờ lại bỏ bê con nhỏ khiến anh giận không thể ta. Bởi vì nghĩ đến Ngọc Nhi nên anh mới tạo mọi điều kiện để mở cửa lòng mình đón nhận cô, anh muốn con bé có một gia đình thật sự, Hoàng Yến đã làm anh thất vọng. - Mình lại sai lầm nữa sao? Trần Khắc đắm chìm trơng những suy nghĩ, anh như con hổ trong rừng đầy uy quyền nhưng cũng lắm trói buộc. Phải chi... Anh chợt nhớ đến năm năm trước mà xót xa, đau xé con tim... - Hoàng Yến! Anh yêu em. Hoàng Yến xoay người lại đối diện với Trần Khôi, cô chớp làn mi cong: - Em cũng yêu anh. Trần Khôi lại ghì lấy Hoàng Yến, môi anh miết lầý đôi môi mềm của cô. Anh thì thầm: Anh ở lại đây tối nay nhé. www.vuilen.com 71
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Cô hơi ngữa đầu ra sau như để tạn hưởng những đam mê từ môi anh, cả hai lại ghì lấy nhau. Buổi sáng thức dậy, Trần Khôi lười biếng ôm chặt lấy người yêu trong tay. Anh đang lơ mơ thì điện thoại reo, nhìn gương mặt nhăn nhó của anh Hoàng Yến hỏi: - Có chuyện gì hả Khôi? Phóng xuống giường, biến nhanh vào phòng tắm, một lúc Khôi trở ra với nét mặt thư giãn hơn. Anh ngồi xuống mép giường, hôn phớt lên trán cô: - Anh có việc phải đi, chiếu về chúng ta sẽ về Sài gòn tối nay, em thu dọn đồ đạc luôn nhé. Cô phụng phịu: - Không, có chuyện gì anh phải nói cho em biết chứ! - Chuyện nhà anh, em không cần quan tâm. Bỏ Hoàng Yến ở một mình trong khách sạn. Khôi lái xe thật nhanh tới chỗ hẹn với Trần Khắc. Tuy là hai anh em nhưng hai người rất khác nhau thậm chí là đối nghịch. Trần Khôi lúc nào cũng được lòng mọi người có lẽ vì tính tình anh không ngạo mạn, ngang ngược như Trần Khắc. Thắng rít xe lại ngay đồi, phía xa Trần Khắc đã đứng đợi sẵn. Mở cửa anh bước xuống, châm chơ mình điếu thuốc, kéo cao cổ áo khoác trông anh như một bức tượng sống không một khuyết điểm. Đứng cạnh Khắc anh hỏi với gương mặt thản nhiên: - Làm gì mà cậu ba ra tận Đà Lạt này thế? Cả hai đứng nhìn xuống thưng lũng, Khắc lầm lì với điếu thuốc cài lệch môi. Búng tàn thuốc thành một vệt sáng mơ rơi xuống thung lũng, anh quay qua. Hai anh em đối mặt, nhìn nhau không một chút biểu hiện nào của tình máu mủ: - Anh định làm quái gì vậy? Khắc nghiến răng: - Ba phải khổ sở tìm cách giải quyết nợ nần trong công ty còn anh lại vui vẻ ở đây. Mỉm cười ngạo nghễ, Khôi nói: - Tao tự có cách của tao, mày biết gì? - Anh dám... - Buông ra thằng nhóc. Trần Khôi vẫn điềm nhiên nhìn trả lại trong khi đôi mắt Khắc long lên giận dữ, cằm bạnh ra anh quát: Mau về sài gòn đi. Ba đang nằm viện, ông ấy bị bệnh tim rất nặng. www.vuilen.com 72
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khôi quát: - Mày láo, ba rất khỏe. Khắc bỏ đi: - Tôi không gạt anh, điều đó không lợi ích gì cả. - Đứng đó. Mày dùng thái độ đó để nói với taơ à? Mày quên rằng nhờ ai mà mày trở thành cậu ba giàu sang tột bực thế này rồi sao? Khắc nheo mắt, cổ anh nghẹn lại, cái sự việc mà anh ghét nghe nhất thì Khôi lại khơi lên, mà hình như anh ta là người thích nói về chuyện này thì phải. - Anh muốn gì hả? Tôi nhịn anh lâu lắm rồi, đừng dại dột mà chọc tôi. - Chọc mày? Khôi cười mỉa mai: - Một đứa con hoang, chỉ biết vung tiền như nước mà bảo tao phải lễ độ với mày ư? - Anh nên ăn nói lịch sự một chút, đừng quên tôi và anh có cùng một cha. Khôi nói khiêu khích: - Tao không quên, tao vẫn nhớ như in ngày mẹ 'mày quỳ xuống trước mặt mẹ tao để cầu xin cho mày ở lại, còn mình thì theo một gã, nhân tình khác. - Có im đi không? Khắc túm lấy áo của Khôi, anh cắn chặt hai hàm răng: - Anh không tư cách nhục mạ mẹ tôi. Mẹ anh bất tài không giữ được ông ấy thì đỗ mọi tội lỗi cho mẹ tôi ư? - Mày... Vứt Khôi xuống cỏ, Khắc sửa lại áo cho mình rồi bỏ đi: Tôi nhắc lại, ba đang hầp hối ở bệnh viện, mẹ anh đang xỉu lên xĩu xuống vì không biết ông ấy đã làm di chúc chưa đấy. Câu nói của Khắc như một hồi chuông cảnh cáo Trần Khôi, tuy công ty đang gặp khó khăn nhưng gia tài kếch xù của đòng họ anh là điều không thể phủ nhận, anh không thể để nó lọt vào tay người khác vì có biết bao kẻ đang dòm ngó. Phóng lên xe, Khôi nổ máy lái thẳng về thành phố quên mất Hoàng Yến đang đợi mình ở khách sạn. www.vuilen.com 73
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM V ừa bước vào cổng, Khắc đã nghe lạnh cả sống lưng vì không khí đặc quánh dang bao trùm. Mọi người trong nhà nháo nhào, những tiếng khóc thê lương đang vọng ra như hóa đôi chân anh. Thấy Khiêm bước ra, vẻ mặt hắn không mt chút máu, Khắc vội chụp lấy vai anh ta lắc mạnh: - Chuyện gì vậy hả? Khiêm nhìn thằng bạn với ánh mắt đầy thông cảm, vỗ vai anh như truyền thêm sức mạnh: - Ba mày... bình tĩnh nha Khắc. Khắc mím môi cố nén, anh run giọng hỏi: - Tại sao có đến hai... hai... - Bình tĩnh đi, đừng quá xúc động. Anh dìu Khắc ngồi xuống băng đá: Thằng Khôi lái xe từ Đà Lạt về, có lẽ nó lái xe nhanh quá nên... nên... Khắc linh cảm có điều không may xảy ra, anh mở to mắt chờ đợi: - Nên sao? Nó bị lật xe. Ba mày nghe tin đó, ông ấy bị lên máu rồi đi luôn. Cầu nói nhẹ nhàng như một làn gió của Khiêm nhưng lại là một bầu trời tang thương bao trùm lấy Khắc. Anh lặng lẽ gục đầu vào tay, nỗi ân hận này anh biết nói sao, chính anh đã gián tiếp dẫn đến cái chết của Trần Khôi và của ba anh, anh đang làm quái gì thế kia. Nước mắt Khắc lặng lẽ rơi trên gối như năm năm về trước. Anh giật mình tỉnh giấc, giâ mà mọi chuyện cứ là giấc mơ thì dù đánh đổi cả sinh mạng anh cũng sẽ đồng ý. Mọi chuyện như vừa mới ngày hôm qua. -C on gái ba làm gì đó? Sao không chuẩn bị đi học hả? Bị ba hỏi bất ngờ, Ngọc Nhi vội giấu cái điện thoại xuơng gối, nó ấp úng: - Con... con... - Con đang tìm cách nói dối ba phải không? - Không có! www.vuilen.com 74
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Con bé nói nhanh, nhìn mắt anh nó vội cụp mi, lí nhí nói: - Con... đang gọi điện thoại cho cô Giao. Con nhớ cô ấy. Khắc ngồi xuống mép giường, anh thỡ hắt ra. Nếu con bé là một người lớn chắc anh đã gầm gừ cấm nhắc đến hai chữ Ngọc Giao rồi. Cả tháng nay cô nàng biệt tích, có đến hỏi Gia Huy nhưng thằng nhóc không chịu nói dù anh biết cậu ta lất rõ. - Vậy con gọi chưa? Con đang bấm số thì ba vào, mai mốt ba vô phải gõ cửa chứ. Anh trợ mắt: - Gì? Phòng con mà cũng phải gõ cữa hả? Con bé cãi: - Chứ sao? Con là con gái, như vậy mới lịch sự. Anh cười, ngã xuống giường: - Lại cô Giao nói thế chứ gì? - Sao ba biết! Anh móc cái di động dưới gối ra: - Hay đừng gọi mà nhắn tin nha. Ba nhắn tin giúp con. Thái độ nhiệt tình của anh làm con bé phải nghĩ ngợi, nhưng chì một lúc rồi nó cũng gật đầu: - Vậy ba bấm đi. Ba nói con nhớ cô lắm, hẹn gặp cô một ngày gần đây. Anh mỉm cười, nếu Ngọc Nhi biết anh nhắn gì trong máy nó chắc nó giết anh mất: - Xong rồi, ba đọc lại con nghe nha ''Ngọc Giao thương nhớ..'' - Không... không. Con bé phủi phủi tay: Phải gọi là cô Giao. - À, ba quên. Anh sửa lại, tí nữa là lợ bí mật rồi. Không ngờ có lúc anh lại ngớ ngẩn thế này: - Ba đọc tiếp nghen, Cô Giao thương nhớ, con nhớ cô nhiều lắm, ba con gởi lời thăm cô, hy vọng một ngày gần đây sẽ gặp cô. www.vuilen.com 75
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Con bé nhíu mày vì câu ''ba con gởi lời thăm cô'', anh ngỡ nó sẽ la lên rồi bắt anh xóa không ngờ nó dễ dàng gật đầu sau khi đã kiểm tra kỹ càng. Con nhỏ cũng đa nghi dữ, anh dám chắc là Ngọc Giao dạy chứ chẳng ai. Xong rồi. Bây giờ mình đi học nghe. Trên suốt đoạn đường đi, Khắc cứ nhấp nhổm nhìn vào ba lô của con. Anh ước gì điện thơại của nó báo đã có một tin mới nhận thì tất quá. Cô nàng quả tình không nhắn lại thật ứ? Hơn tháng nay vì tự ái nên không thèm để ý, anh đâu ngờ đến lúc mình tìm thì cô nàng không còn ở nhà Giao Thanh nữa. Đúng là ông trời luôn trêu anh, mà hình như từ bé. giờ anh luôn bị như thế Chưa bao giờ ông trời đối xử tốt với anh dù là một lần. Ngậm ngùi tiễn con vào trường, anh lấy điện thoại ra hai số máy của cô vào: - Mình đúng là thất bại, cô ta cho số con bé chứ chắng thêm liên lạc với mình. Đúng là đồ ngốc. N goài trời mưa tầm tã nhưng vũ trường vẫn đông nghẹt người, họ kéo nhau đến đây để uống rượu, nhảy đẩm. Một thứ giảy khuây mà cách đây năm năm khắc cũng từng xem đó là lẽ sống của mình. Nầng ly rượu lên, anh uống mà mắt không rời sàn nhảy, ông Kha và Hoàng Yến đang cuồng loạn trong điệu nhạc disco, một già một trẻ mà giơ cả hai tay múa may như một đôi tình nhân thật tình tứ. Phì phà khói thuốc, đôi mắt anh thản nhiên nhìn họ đang quấn lấy nhau. Đôi mắt anh khẽ nhướng lên lầu, anh chợt hỏi ông cậu thân yêu đang dìu Hoàng Yến lên ầý làm gì trong khi cô ta đã say bí tỉ. Nhỗm dậy, len vâo đám đông, Khắc muốn lên đó xem thế nào, cái ánh đèn mờ mờ của vũ trường khiến anh đã mất dấu họ. Đang căng mẩt ra tìm thì điện thoại reo. Nheo mẩt ngạc nhiên, anh bước vội ra ngoài như ma đuổi. Không khí im lặng glúp anh nghe điện thoại dễ hơn. Đầu dây bên kia im lặng. Cái cách suy nghĩ trước khi nói đầu phải là cá tính của cô nàng. Quả như suy nghĩ của anh, giọng Ngọc Giao ngập ngừng: - Anh đang ở đâu vậy? Không trả lời anh hỏi lại: www.vuilen.com 76
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Còn cô đang ở đâu. Đừng hỏi đố tôi, vợ anh đang say mềm và đang ở cạnh tôi, anh mau tới đón về đi. - Vợ? Khắc hỏi lại cách máy móc, không kịp cải chính anh hỏi dồn: - Cô đang ở đâu? - Tôi đang ở trên đường X, anh mau đến đây đi. Trần Khắc vội tắt máy, thì ra họ đang ở ngay trước mặt anh chỉ là bên ngoài, còn anh đang trong đại sảnh. Ra đến nơi, điều đầu tiên đập vào mắt anh là Gia Huy hắn đang tựa cửa xe đứng cùng Ngọc Giao. Vừa thấy anh, Gia Huy lịch sự cúi đẩu: - Chào giám đốc. - Chào cậu. Gia Huy chỉ tay vào xe, Hoàng Yến đang ngã sóng soài trên ghế. Anh nói như giải thích: - Chúng tôi định vào trong đó chơi thì thấy cô Hoàng Yến và ông Kha, ông ấy đang nói chuyện gì đó rất giận rồi... Để tôi nói cho. Ngọc Giao xen vào, Cô nói ngắn gọn: - Vợ anh say quá mà đứng chỉ có một mình. Chúng tôi không biết liên lạc với ai ngoài anh nên đã gọi điện. Anh mau đón cô ấy về đi. Bước đến định nói gì đó nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của cô Khắc lại thôi, anh chỉ nhìn vào mắt cô thật lâu rồi nói: - Cảm ơn hai người. Mở cửa, dìu Hoàng Yến xuống, anh nhìn Gia Huy không biểu hiện gì: Một lần nữa cảm ơn cậu. Anh khẽ liếc sang Ngọc Giao, đi bên cạnh anh ta cô nàng khá trẻ trung với chiếc quần Jean và áo thun ôm. Anh buông gọn như muốn chọc tức cô: - Nếu không có hai người tối nay chắc tôi phải nháo nhào đi tìm vợ tôi rồi. Anh ta đúng là quỷ sa tăng. Ngọc Giao mắng thầm rồi quay mặt chỗ khác. Đứa con nít mới lớn cũng biết anh ta muốn ám chỉ chuyện gì. Đón một Taxi, Trần Khắc đỡ Hoàng Yến lên, anh không lên mà bắt tay Gia Huy: www.vuilen.com 77
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Chúc hai người có buổi tối vui vẻ. Cảm ơn nhiều nhé. Không đếm xỉa gì đến Ngọc Giao, anh lên Taxi đi thằng. Khắc đi rồi mà Ngọc Giao vẫn còn đứng lơ ngơ. Cô gượng mỉm cười để che giấu những suy nghĩ thầm kín của riêng mình. - Tôi hơi mệt hay mình về đi. www.vuilen.com 78
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn