intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh mắt trái tim P7

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

103
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đẩy mạnh cửa phòng, ông Trần Khắc đặt bản hợp đồng lên bản Hoàng Yến đầy tức giận: - Tại sao cô lại tự ý hủy hợp đồng mua lô hàng đó? Hoàng Yến ngẩn lên, gương mặt cô thản nhiên: - Đề nghị cậu gõ cửa trước khi vào. Còn thẩc mắc gì hãy để dành đến cuộc họp cổ đông hãy nêu ra. Ông Kha tức giận gầm lên: - Mày dám nói giọng đó à? Cô cười mỉa: - Thì sao? Ông đừng quên tôi là người như thế nào mà? Biết cô muốn ám chỉ điều...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh mắt trái tim P7

  1. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 7 Đ ẩy mạnh cửa phòng, ông Trần Khắc đặt bản hợp đồng lên bản Hoàng Yến đầy tức giận: - Tại sao cô lại tự ý hủy hợp đồng mua lô hàng đó? Hoàng Yến ngẩn lên, gương mặt cô thản nhiên: - Đề nghị cậu gõ cửa trước khi vào. Còn thẩc mắc gì hãy để dành đến cuộc họp cổ đông hãy nêu ra. Ông Kha tức giận gầm lên: - Mày dám nói giọng đó à? Cô cười mỉa: - Thì sao? Ông đừng quên tôi là người như thế nào mà? Biết cô muốn ám chỉ điều gì, ông Kha cố nén hạ giọng: - Được rồi... được rồi, không cãi nữa. Chúng ta đang cùng một thuyền mà, không nên mất đoàn kết không có lợi đâu. Cô ngồi xuống salon đối diện với ông, tréo đôi chân dài cô cười mỉm: - Ông cũng thông minh đó, Trần Khắc đang nghi ngờ chúng ta, hắn không phải thằng khờ đâu. Nhưng cô hủy hợp đồng đó thì công ty sẽ thiếu lượng da sán xuất lô giày sắp tới, hắn càng nghi. Cô cưới nham hiểm: Vậy mới nói, ông lúc nào cũng cho là mình nhiều kinh nghiệm. Tôi hủy hợp đồng đó dĩ nhiên da sản xuất giày sẽ thiếu, bù lại tôi sẽ ký hợp đồng khác, lượng da vừa rẻ vừa... bền hơn nhiều. Hiểu được cầu nói ẩn ý của cô, ông Kha bật cười lớn: Quả nhiên là cao thủ. Thằng Khắc kỳ này tiêu rồi. Cô rót ly rượu đẩy về phía ông ta: - Tôi định sẽ không thành lập công ty như dự định nữa. Ông Kha bật ngửa hỏi lại: - Cô điên à? Kế hoạch rất hoàn hảo sao lại hủy? Hoàng Yến trẩm ngâm, những lúc như thế này cô như một con người khác. Lạnh lùng đáng sợ, gương mặt sắc lạnh. www.vuilen.com 95
  2. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Công ty này không thể đổ vỡ dù tôi thù anh ta đã tệ bạc với mình. Nó là cơ ngơi mà bao nhiêu công sức của rất nhiều người đã bỏ ra. Cô hớp một ngụm rượu đắng ngắt: - Trước kia tôi có ý nghĩ phá hoại nó cho anh ta nếm mùi thất bại để bớt kiêu ngạo nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy mình trẻ con quá. Ông Kha nhìn cô ánh mắt thầm độc: - Cô sẽ hối hận khi cho rằng làm thế là trẻ con. Cô đanh giọng: - Ông nói vậy là sao? Ông Kha cười nhếch môi: - Còn nhớ buổi tối Trần Khắc và Trần Khiêm đến gặp con nhỏ người mẫu Ngọc Giao không? Có gì ông nói đi: - Cô tin Trần Khắc à? Hoàng Yến sa sầm nét mặt, cái kiểu hỏi đánh đố của ông, càng khơi lên sự nghi ngờ bấy lâu trong cô. Nhưng Hoàng Yến vẫn cố tỉnh táo: - Anh ta đi với Trần Khiêm, ông từng bảo Trần Khiêm đang đeo đuổi con bé đó mà. Ông Kha cười phá ra: Cô đúng là đã bị sự thông minh của mình hại rồi. Đúng là thế, nhưng có một chuyện cô chưa biết, Trần Khiêm và Trần Khắc trước kia là bạn rất tốt, thời gian họ đi du học, cô không biết được đâu. Thấy gương mặt cô tái dần, ông Kha hài lòng nói tiếp: - Trước kia họ cũng đụng độ vì... con gái nhiều lần nhưng chưa bao giờ sứt mẻ tình cảm. Tôi nghĩ lần này cũng không ngoại lệ. Cô rít giọng: - Ông nói rõ ra đi, úp mở hoài. - Trần Khắc đã ra về rất sớm, không đầy năm phút sau Trần Khiêm cũng đuổi theo. Lý do vì sao tôi chưa rõ. Ông cười đắc ý: - Nhưng tên thám tử còn cho biết khoảng nửa giờ sau Trần Khắc đã quay lại tìm cô ta, anh ta đã ở đó rất lâu. Bàn tay bấu vào ghế muốn rách bộ salon, cơn giận đang ngùn ngụt dâng lên, Hoàng Yến đã cố xóa bỏ nghi ngờ đó nhưng lời ông Kha như khơi lại đống tro cô đã cố để nó tàn. www.vuilen.com 96
  3. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Như khẵng định thêm lời nói của mình, ông Kha thảy thêm xấp hình xuống bàn. Nhìn ông khó hiểu, Hoàng Yến lia mắt xuống bàn. Những tấm hình âu yếm nồng nàn nhất của Ngọc Giao và Trần Khắc đang hiển hiện trườc mặt khiến cô không muốn cũng ,phải tin. Hơi thở dồn dập tưởng muốn vỡ cả ấm, Hoàng Yến cố ngồi im trên ghế, cô khẽ nhắm mắt, dù mọi thứ đang tối sầm lại. Mỉm cười, cô nói thật tự nhiên: - Ông tưởng ông đem mấy con nhỏ mặc đồ cấp ba ghép vào thì tôi sẽ tin ông sao? Sững lại một chút, ông Kha mỉm cười tự tin: - Tôi không bào chữa gì cả. Dù sao chúng ta cũng chung một thuyền, tin hay không hay tùy cô. Bước đến cửa sổ nhìn mơ hồ ra khoảng không đầy nắng, Hoàng yến đã bình tĩnh trở lại. Cô biết Trần Khắc không bao giờ chấp nhận cô, vậy tôi gì cô phái chung thủy, cúc cung tận tụy với anh ta. Suy cho cùng công ty này đâu là của anh ta. - Ông hãy để tôi suy nghĩ lại đã. - Vậy còn công ty chúng ta định mỡ thì sao? Tôi đã đi xem đất rồi. Cô quay lại nhìn xoáy vào mắt ông. Biết rõ ông là người nham hiểm nhưng cô vẫn tiếp cận, nếu biết sử dụng thì những người như thế này là một công cụ đắc lực: - Tôi tuyên bố hủy bỏ việc đó. Ông bật dậy: - Cô điên à? Cô cười nửa miệng: - Thành lập làm gì, phải mất công gầy dựng, chi bằng lấy thứ có sẵn không hơn sao? Ông Kha đến cạnh cô, bờ ngực căng tròn e ấp, khiến ông không kềm được, nhào đến ôm lấy cĐ hơn lấy hôn để cho thỏa mãn khát vọng của mình, Hoàng Yến cũng đáp lại cuồng nhiệt. Cả hai đều có lợi mà. - Trần Khắc có biết ông và anh ta mới chính là anh em ruột không? Không trả lời cô, ông Kha như con www.vuilen.com 97
  4. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM hổ đang nhát mồi, ở tuổi năm mươl, ông _ như trẻ ra với bao khao khát mà chỉ có Hoàng Yến mới đáp ứng nổi. Gỉọng ông đtlt quãng: - Không nói chuyện đó nữa. Mất hứng lắm. Dù khôn có chút tình cảm nào, song Hoàng Yến không thể vừợt qua cái bản năng của mình, cô nhanh chóng ngã vào lòng ông Kha. * ** - Con gái à? Đi cả ngày rồi, hay mình ghé chỗ nào ăn nghen. Ngọc Nhi gật đầu. Suốt cả ngày đi suối tiên con bé mệt nhừ mà chẳng chịu về lại đòi đi siêu thị. Hai cha con chọn một chiếc bàn trống. Vừa đạt con bé ngồi xuống, nó đã nhỏm dậy kêu lên: _ www.vuilen.com 98
  5. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Ba! Ba nhìn kìa. Khắc nhìn theo tay nó ra đường, qua ô kính, Khắc thấy Ngọc Giao đang ung dung trên phố, bên cạnh là Gia Huy. Họ nói gì đó rất vui vẻ. Ngọc Giao làm cái quái gì thế~ Cô đang chọc tức anh à? Đấm mạun tay vào bàn tay còn lại, anh giận ghê gớm. - ủa! Ngọc Nhi, con đầu rồi. Anh hoảng hồn nhìn dáo dát tiệm ăn. Con bé đâu rồi nhỉ. Chợt anh quay ra đường Thở phào nhẹ nhõm. Con nhỏ đúng là quá đáng, đi cũng không thêm nói một tiếng. Anh vội chạy đến chỗ Ngọc Giao và Gia Huy, gầt đầu anh nói: Chào hai người. Con gái à? Cơn làm gì vạy~ Con bé cầm chặt tay Ngọc Giao: _ Con muốn mời cô Giao ăn cơm mà. Gia Huy nhln Trần Khắc, cười thân thiện: Chào giám đốc. ' Khắc giơ tay: - Không ở công ty đừng gọi thế. Cứ gọi là anh được rồi. Hai người đi Shopping à? Ngọc Giao hơi đẩy mấy túi xốp ra sau, tự dưng cô nhích xa Gla Huy một chút, Khắc không nhìn cô, anh ngồi xuống đối mặt với Ngọc Nhi: - Nhi à! Ba con mình đừng làm phiền chú Huy và cô Giao nữa. Con bé vùng vằng: Không, con nhớ cô Giao, con muốn mời cô ấy ăn cùng. Khắc đành chịu cái tánh ngang bướng của nó. Anh nhìn Gia Huy ái ngại: www.vuilen.com 99
  6. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Xin lỗi hai người. Dù gì cũng đã gặp nhau rồi, hay mời hai người ăn cơm luôn cho vui. Ngọc Giao vẫn đứng tỉnh bơ, lo gì cho mệt vì cô biết chắc Gia Huy sẽ từ chối ngay. Anh ta không muốn có người đàn ông nào đến gần cô cả. Xin lỗi anh. Chúng tôi đã đi lâu rồi. Đến lúe tôi phải đưn Ngọc Giao về. Chào anh, hẹn gặp lại cô bé sau nhé. Ngọc Glao tức muốn chết trước thái độ độc tài của anh. Dù biết trước điều đó nhưng cô vẫn không nén được sự bất mãn. Anh không để cho cô nói lời nào với Ngọc Nhi mà nắm tay kéo đi: - Chú ơi! Không ai nói, cả ba đều nhìn vào Ngọc Nhi, Ngọc Giao cười tủm tỉm khi thấy Gia Huy sững người quay lại. Đối với Trần Khắc thì có thể mất lịch sự dù đó là sếp, nhưng với một cô bé thì anh không thể để nó cười mình được. Gia Huy mỉm cười: - Có gì hả cô bé? Gỡ tay ba đang nắm chặt tay mình, Ngọc Nhi xúng xính với hai cái đuôi gà bước đến, cã Khắc lẫn Ngọc Giao cũng không biết nó đang làm gì: - Hồi nãy chú nói chú phải đưa cô Ngọc Giao về hả? Ngước nhìn Ngọc Giao, Gia Huy nãy giờ rất hài lòng về cách im lặng của cô. Đớ chính là sự phục tùng. Anh nhìn Ngọc Nhi: - Ừ! Có chuyện gì không cô bé? Ngọc Nhi cười toe: - Cô với chú xứng đôi ghê. - Trời đất! Cả Ngọc Giao và Khắc chợt nhìn nhau với ánh mắt kinh hoàng. Con nhỏ đĩnh... giết cha nó hay sao vậy trời? Trong khi hai người như ngồi trên lửa, thì Gia Huy rất hài lòng trước nhận xét của một đứa con nít. Con nít còn cảm thấy điều đó không lẽ Ngọc Giao thông minh lại không nhận ra. - Ừ! Cảm ơn con. Sao cô cô chú hổng đi chơi nữa. Hình như đã đi lâu rồi, chú sợ cô Giao mệt phải không? - Ừ! Bây giờ chú phải đưn cô Giao về. www.vuilen.com 100
  7. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Anh cố ý nói lớn như để chọc tức Trần Khắc. Ông ''sếp" khó tánh, nhưng chỉ ở công ty thôi: Thời gian còn dài, mai mốt mình đi tiếp đâu có muộn đầu con. Cô bé mỉm cười: Chú dễ thương ghê. Nói xong nó còn nựng Gia Huy một cái rồi tiến đến bên Ngọc Giao: - Về nhà buồn lắm, cô Giào đi chơi với con đi, con sẽ đưa cô về. Chú hổng phản đối hả? Không đợi Gia Huy lên tiếng, nói tiếp: Chú không hẹp hòĩ gì với con đúng không? Chú với cô Giao còn nhiều thời gian đi chơi mà, lúc nãy chú đã nói rồi. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Khắc cười cười nhìn con. Trước kla anh thường mắng là chắng chút ma lanh nào, không ngờ con bé đáo để quá đỗi. Anh đảo mắt nhìn qua Ngợc Giao. Cô cũng đang cười tủm tỉm, giao mắt với anh nụ cười kia tắt hắn, đáp lại là cái nhìn thờ ơ đến nhói tim Khắc. Cười méo xẹo với con bé, Gia Huy không ngờ mình sụp bẫy con nhỏ ngọt ngào. Người lớn không thể nói hai lời, nhất là với con nít lại là' con ''sếp''. Hôm nào vui miệng nó đến công ty to nhỏ với đồng nghiệp nào thì mất mặt quá Anh cười gượng gạo: - Thôi được, con đã có lòng với cô Giao như vậy thì chú cũng chìu. Nhưng hãy hỏi ý kiến cô ấy đi. Con bé tự tin nắm tay Ngọc Giao kéo đi: Không cần. Chú cữ về đi, cô ấy đã đồng ý rồi. Nhìn cả ba vào quán ăn mà Gia Huy tức anh ách. Cả buổi chiều đi bên anh cô nàng cô nàng không nói lấy một lời. Nếu anh không mượn cớ nhờ đi mua quà sinh nhật cho Gia Thanh có lẽ cô cũng chẳng chịu đi cùng. Anh nghiến răng: - Nhất định Ngọc Giao phải là của mình.    T rong quán ăn nãy giờ mà Ngọc Giao toàn nói chuyện với Ngọc Nhi, cử như trên đời này không có Trần Khắc vậy. - Sáng nào con cũng dậy tập hết à? www.vuilen.com 101
  8. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Siêng dữ vậy hả? Dạ, tại vì con muốn khi lớn lên con đẹp giống như cô vầy nè, há ba hén? Ngọc Giao khẽ nhìn qua Khắc, nãy giờ không phải vô tình, mà không biết là anh luôn nhìn cô. Khắc nói giọng trách móc: - Bây giờ mới nói với ba hả? Một cũng cô Giao, hai cũng cô Giao. Mai mốt ba không cho con mượn phòng nữa, thử coi tập ở đâu. Con bé nhào lên đùi Ngọc Giao: - Con sẽ méc cô Giao. Cả hai mở to mắt nhìn nhau, câu nói vô tình của đứa trẻ nhưng trái tim của cả hai phải loạn cuồng. Trấn tĩnh ngay. Ngọc Giao nói: - Cưng à, không được nói như thế, ba không thích đâu, thôi con ăn tiếp đi. Ngọc Giao để con tôm thật to vào chén nó. Cứ như thế này hoài có lẽ cô vỡ tim mất. Cha con y hệt nhau, chỉ giỏi nói những lời khiến người ta phải khó xử thôi. Rời quán ăn, cả hai vẫn không nói gì chỉ có con bé là huyên thuyên, Trần Khắc trầm ngâm lái xe, lầu lâu Ngọc Ngao khẽ liếc qua anh nhưng không đoán được anh nghĩ gì. Đến nhà Ngọc Giao không đợi anh mà tự mở cửa, Ngọc Nhi cũng xuống theo, con bé vô tư. - Cô ơi! Hổng mời con vô nhà uống nước hả? Ngọc Giao lại trố mắt, con bé này quả là không tầm thường. Tự nó hay là ba nó xi nhan trước. Cô trừng mắt qua Khắc, anh ta vẫn thản nhiên như người vô tội. Nhưng không được lâu thì anh đã một phen hoảng hồn khi con bé nói tiếp: - Lúc trước khi đi chơi, mấy cô bạn của ba cứ mời ba vào nhà chơi hoài. Đầu có sao đâu. - Trời ơi! Sao thì không có nhưng có người chết đó con gái à. Khắc vội vàng phóng xuống, anh nhìn Ngọc Giao như giải thích câu nói vừa rồi của con. Ngồi xuống, anh lúc lắc cái đuôi tóc của nó: - Cục cưng à! Không được nói càn, cô giáo con mệt rồi hay hôm khác đến nghen con. Con bé bí xị, nó phụng phịu: - Ba kỳ quá hà. Cô giáo giận ba vì tối nay ba cứ ngồi lo ăn không hà, không nói chuyện gì hết, con ghét ba lắm. www.vuilen.com 102
  9. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Chiếu tia nhìn lên Ngọc Giao, Khắc đành cầu cứu cô chứ biết tính sao. Ngọc Giao thấy con bé cũng tội, cô không nỡ nhìn nó thất vọng. Hình như con bé rất thần tượng về Trần Khắc. - Khóc nhè như vậy cô sẽ không mời vào nhà đầu đó. Nghe cô nói, mắt con bé ráo hoảnh, đúng là con nít, Khắc thầm mắng con rồi đắt nó vào. Để Ngọc Giao đắt con vào nhà, Khắc ngồi băng đá ngoài sân. Ba mẹ Ngọc Giao không có ở nhà, vào đó cũng vậy thôi. - Anh cười gì vậy? Rốt cuộc rồi cũng ra, anh còn tưởng cô nàng ở trong đó chơi với Ngọc Nhi luôn chứ Khắc lấy thuốc ra hút: - Cười miệng người ta liên quan gì đến mấy người? Đang cười vì anh đang ngồi ngay chỗ đêm hôm trước và nhớ đến nụ hôn... đổ máu thì nghe giọng gây sự của cô nên Khắc đổ quạu. Đặt ly cà phê bốc khói xuống. Ngợc Giao vô tình ngồi xuống cạnh anh, Cả hai lại ngồi vào đúng vị trí đêm nào. Cô không nhớ chuyện này nên thản nhiên nói: - Uống cà phê đi. Thấy ngồi một bồi lâu mà không nghe anh nới gì, Ngọc Giao đứng dậy: Tôi vào xem con bé thế nào. - Ghét anh đến thế à? Nói chuyện cũng không được sao? Anh ta uống lộn thuốc đến nay cũng chưa ''dã'' nữa. Cô thoáng rùn mình vì từ ''anh'' vừa vuột ra khỏi miệng Khắc. Đêm đó anh cũng đã xưng ''anh" gọi ''em'' thế này, và hậu quả là cô phải thao thức trọn đêm. Suy nghĩ muốn điên cái đầu vẫn không biết anh ta muốn làm trò gì. Hôm nay tự dưng gặp lại trong hoàn cảnh này. Thực sự cô không mong đợi chút nào. Cái sự bị động luôn chiếm lấy cô mỗi lúc gặp anh. Cô ghét cảm giác đó. - Những gì anh nói em không nhớ hả? Câu nói nhẹ nhàng thậm chí rất ngọt ngào nhưng Ngọc Giao biết anh muốn ám chỉ chuyện gì, không lẽ cô không có tự do của mình, cô không được đi chơi hay sao? Anh lấy tư cách gì để tra hỏi cô. Mà nếu cô và Gia Huy có yêu nhau đi nữa thì đã sao. Anh lấy tư cách gì để cấm đoán hay hạch sách cô như vừa rồi. Bực mình vì thái độ kẻ cả, quyền hành của anh, cô quay qua, nuốt nghẹn nước miếng hỏi gắt: www.vuilen.com 103
  10. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Tôi không hiểu anh muốn nói gì? Vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dí lên như dẫm cái gì rất căm giận, anh quắc mắt qua cô: - Cô hỏi đố tôi đó à? Cô trề môi: - Không ai rảnh để làm việc đó. - Vậy hãy ngoan ngoãn đi từ nay hãy hạn chế những tình huống như lúc chiều đi. - Lúc chiều thế nào? Hạn chế cái gì? - Tại sao tôi phải nghe lời anh? Cô hất mặt hỏi với vẻ thách thức, người đàn ông nào cũng tỏ ra uy quyền với cô như thể cô là con búp bê trong tủ của họ. Dùng ngón tay kéo mặt cô qua, anh kế sát mặt cười cười như trêu cô. Ngọc Giao ngúng nguẩy mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt nồng nàn của anh: - Tôi không giỡn đâu. Anh cười nho nhỏ, kiên nhần xoay mặt cô qua lần nữa. Lần này Ngọc Giao không quay đi sự thật cô cũng không biết tại sao mình lại mếm yếu luôn làm theo yêu cầu của anh. - Em muốn anh phải có tư cách gì mới chịu nghe lời anh. Ngọt ngào, ngây ngất là những gì đang diễn ra trong tim Ngọc Giao, nhưng cô đã trấn tĩnh ngay. Anh ta không phải là người tất, anh ta lúc đùa lúc thật không biết đâu mà nghe. Lúc nãy Ngọc Nhi cũng đã nói rồi, anh ta có rất nhiếu bạn gái, hắn là họ cũng nghe những lời vừa rồi rất nhiều lần, cô không nên để mình yếu đuối lạc lầm hoài. Anh nồng nàn: - Sao không trả lời anh? Phủi tay anh ra khỏi tớc, cô gầm gừ: - Dẹp anh đi. Đem người ta ra giỡn không thấy mình ác lắm sao? - Vậy em xem thường tình cảm cửa anh, em không ác? Cô ngẩn phắt lên nhìn anh, cái nhìn sâu thẳm ẩn chứa bao yêu thương, Nhìn một lúc mà vẫn không tìm được điều gì trong mắt anh cô đành ngồi buồn thụng. Anh có biết làm thế tôi sẽ đau khổ thế nào không? Tôi đâu phải cỏ cây mà không biết xao xuyến bồi hồi. Lán nào anh cũng tỏ ra nồng nàn để rồi biến mất www.vuilen.com 104
  11. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM cả tháng trời. Tôi đau khổ lắm khi nghĩ mình chỉ là vật khỏa lấp những lúc anh buồn vui với vợ mình. Trong đời, có lẽ anh sẽ không còn cơ hội thứ hai để nghe cô nói những lời này, anh biết cô phải khó khăn lắm mới thất ra những câu sâu thẳm tận đáy lòng. Cô bé ngốc nghếch này đúng là đáng ghét, định giết anh bằng những lời trách móc đáng yêu kia mà. Vòng tay khép chặt, anh như thấu đáo lòng cô và cả lòng mình nên không còn đè dặt nữa. Ôm cô trọn lũm trong tay, anh nói như trêu: Nói dài nói dai như vậy cũng vô tác dụng thôi. Anh không rung động trước những lời khó nghe đó đâu. Biết trước cô sẽ phản ứng, anh cúi sát mặt cô: - Em yêu anh. Chỉ cần nghe câu đó anh nguyện sẽ làm nô lệ suốt đời cho em. Hình như gió ngừng thổi, sao trên trời cũng thưa đi, Ngọc Giao ngồi trơ ra, mọi tế bào trong cô đông cứng lại, tim... mém ngừng đập. Trời ơi! Anh ta vừa nói gì thế kia? Đó có phái là một lời tỏ tình không? Một con người khô như đá mà báo chí vẫn nói lại thốt ra một cầu “ngọt hơn mật thế”. Chớp chớp mi như không tin tai mình, cô cố ghìm những cảm xúc đang dâng trào trong lờng. Sự thật hay mình đang mơ. Nhìn đôi mắt cứ ngây ra nhìn mình. Khắc không nén được lòng yêu, anh hôn nhẹ lên bờ môi cô. Sự nhẹ nhàng đến mức Ngọc Giao không nghĩ đó là nụ hôn. Ba nụ hôn trước cô đâu có cảm giác này, nhè nhẹ, lao đao, chới với như thể cô đang ngồi trên một đám mây cứ bồng bềnh cả người. Khắc đan tay vào tóc cô khiến Ngọc Giao phải nhích người sát vào anh nghe cảm giác rào rạt khắp người. Rồi tự bao giờ cô đã ngồi hẳn trên đùi anh, cô vòng tay lên cổ anh như thể cô sợ anh sẽ bay mất. Cả hai say sưa hôn nhau như quên cả đất trời. Thật lâu sau, Khắc buông nhẹ cô ra. Ngọc Giao bẽn lẽn cúi đầu. Lúc nãy còn gấu ó mà bây giờ cô tưởng chừng chỉ cần một cái động đậy nhẹ là cô sẽ tan vào trong anh ngay lập tức. Khắc ngã người ra sau để mặc cô ngồi trên đùi, anh ngắm vẻ thẹn thùng của cô mà không biết chán. Cả hai cứ ngồi như thế thật lâu. Ngọc Giao chịu không nổi ánh mắt rực lửa của anh nên nhỏm dậy ngồi xuống ghế. Khắc cũng không cản. Bỗng giọng anh như khàn đi: - Hãy tin anh Ngọc Giao. Anh cần thời gian, anh không làm khổ em đâu. Cô lặng lẽ nhìn anh ánh mắt đằm thắm như đóng dấu vào trái tim anh: www.vuilen.com 105
  12. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Dạo này có người bị hôn nhiều quá nên không gây sự nữa đấy. Cô chun mũi: - Ham lắm. Em nhìn để xem anh nói thật hay là đùa. Anh xoay người đối mặt với cô, vuốt nhẹ tóc anh hỏi âu yếm: - Phát hiện ra chưa? Cô lắc đầu: - Sâu như cái động vô đáy trong phim ấy. Anh cười cọ ngón tay lên viền môi cô: Nhìn làm sao mà biết, dùng cách khác đi. Biết tỏng muốn nói gì, cô chu môi: Đừng có hòng. Anh bật cười, run cả vai: - Hóa ra cũng thông minh chứ đâu thua ai. Cô nép sát vào ngực anh, giọng thỏ thẻ: - Hãy nói gì để em có sức mạnh tin và chờ đợi anh đi. Nghe mà nhói cả lòng, Khắc siết mạnh cô: - Anh xin lỗi, thời gian qua anh đã vô tầm với em. Cô đấm nhẹ vào ngực anh: Không thích nghe xin lỗi. Anh cũng sẽ không nói câu đó đâu. Cô cười tủm tỉm trong ngực anh. Khắc đúng là quỉ sứ, anh luôn biết cách khiến cô phải nhớ những lúc xa anh: - Câu đó là câu gì? Anh cười cười nâng mặt cô lên: Định dụ để anh nói câu... - Câu gì? Nhìn cái miệng cứ cười chúm chím rạng ngời hạnh phúc của cô Khắc muốn hôn cô một cái cho bỏ ghét nhưng anh lại thôi. Gương mặt anh bổng chuyển sang nghiêm nghị đến lạnh lùng: - Nụ hôn lúc nãy là nụ hôn thứ tư. Trong nụ hôn này có sự tự nguyện của cả hai, đề nghị bắt đầu kể từ ngày mai, cô không được cặp kè với bất kỳ người đàn ông nào. Hy vọng cô tôn trọng nhưng gì mình đã nói. www.vuilen.com 106
  13. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Như quả bóng xì, Ngọc Giao xụ mặt. Anh ta là vậy đó, lúc yêu đương mạnh mẽ khiến cô muốn dửng dưng cũng không được, lúc lạnh lùng mệnh lệnh trông thấy mà ghét. Cô nguýt anh: - Có giỏi thì theo dõi đi. Ngày mai là sinh nhật Gia Thanh. Gia Huy sẽ đến đây đón tôi đó. Không quan tâm đến lời cô, anh Ta lệnh: - Vào nhà kêu ngọc Nhi ra đây, khuya rồi. Cô trề môi, dài giọng. Khuya rồi, hôn được người ta rồi mới nói khuya, chưa cho anh ta hôn thử coi anh ta có chịu về không? Nghĩ thế nhưng Ngọc Giao không dám nói ra. Cô lầm bầm lên phòng tập thể dục gọi Ngọc Nhi xuống. Cố ý để con chạy ra xe trước, anh lừ mắt đi thật chậm ngang chỗ cô: - Tối mai anh đến đưa đi sinh nhật. Ngọc Giao ngỡ mình nghe lầm, định hỏi lại nhưng anh đã lái xe vọt mất. Cô cười mỉm với bao hạnh phúc: Đúng là đồ khó ưa. www.vuilen.com 107
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2