intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh sao băng P2

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

93
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ba ngày đã trôi qua. Sao Khuê thấy dạn dĩ hơn đôi chút và dần dần quen với công việc của một Patender. Buổi tối, Sao Khuê lại đến vũ trường New Star như thường ngày. Thật là xui xẻo khi chiếc xe đạp của cô lại bị xì hơi đến hai ba lần. Sao Khuê vừa bước vào trong quán bar thì khách đã đông nghẹt. Cô vội vã chạy đến quầy pha chế rượi và nói như biết lỗi: - Xin lỗi chú Tín vì cháu đến trễ. Ông A Tín đặt chai rượu xuống bàn rồi quay...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh sao băng P2

  1. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 2 B a ngày đã trôi qua. Sao Khuê thấy dạn dĩ hơn đôi chút và dần dần quen với công việc của một Patender. Buổi tối, Sao Khuê lại đến vũ trường New Star như thường ngày. Thật là xui xẻo khi chiếc xe đạp của cô lại bị xì hơi đến hai ba lần. Sao Khuê vừa bước vào trong quán bar thì khách đã đông nghẹt. Cô vội vã chạy đến quầy pha chế rượi và nói như biết lỗi: - Xin lỗi chú Tín vì cháu đến trễ. Ông A Tín đặt chai rượu xuống bàn rồi quay qua nhìn Sao Khuê: - Sao hôm nay đến trễ quá vậy Khuê? Hình như cô đã nhìn thấy áo ông Tín ướt đẫm mồ hôi. Chỉ tại cô đến trễ nên ông Tín phải ghánh vác luôn phần công việc thường ngày của cô. Nghĩ đến việc đó Sao Khuê vừa thấy ngượng vừa biết lỗi cô nhỏ nhẹ nói: - Cháu xin lỗi chú Tín, chỉ tại vì chiếc xe của cháu xì hơi hai, ba lần nên cháu mới đến trễ như vậy. Ông Tín nhìn cô rồi mỉm cười thông cảm: - Không có gì đâu, chú muốn biết tại sao cháu đến trễ thôi mà. Cử chỉ đó của ông làm Sao Khuê thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô lại nói như biết lỗi: - Để chú Tín phải gánh vác công việc của cháu vất vả quá. - Không có gì đâu cháu ạ. Nói xong ông A Tín lại quay qua quầy pha chế rượu. Sao Khuê cũng vội vã bắt tay vào việc. Những ánh đên màu chớp nhoáng theo những điệu nhạc sôi động. Thỉnh thoảng Sao Khuê nhìn những cặp ăn mặc sang trọng, khiêu gợi dìu nhau vào quán bar rồi đi thẳng vào vũ trường. Nhìn lại bộ xiêm y "giản đị" của mình tự nhiên cô thấy hơi kỳ kỳ. Sao Khuê đang suy nghĩ vu vơ thì cô chợt giật lnình khi nghe tiếng ông Tín gọi: www.vuilen.com 18
  2. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Sao Khuê. Cô tròn mắt nhìn ông Tín: - Gì vậy chú Tín? - Đưa giúp chú bốn cái ly cổ cao. - Dạ có ngay chú ạ. Sao Khuê đang loay hoay lau mấy chiếc ly bằng pha lê thì bà Ánh Hồng bước đến, cô khẽ gật đầu lễ phép: - Chào chị Hồng ạ. Bà Hồng mỉm cười nhìn Sao Khuê: - Chào em. Dừng lại một lát rồi bà hỏi một cách quan tâm: Sao, mấy ngày nay có quen với công việc chưa vậy em? Sao Khuê khẽ gật đầu rồi nhỏ nhẹ nói: - Dạ quen rồi chị ạ. Cô vừa nói dứt câu thì ông A Tín liền tiếp lời: - Không những Sao Khuê quen với công việc mà còn thuần thục nữa đấy chị Hồng ạ. - Vậy à? Sao Khuê mỉm cười nhìn ông A Tín: - Chú Tín nói như váy là quá khen cháu rồi đó. Ông A Tín nói như khẳng định: - Chú thấy sao nói vậy mà. Sao Khuê nhìn hai người rồi nói một cách chậm rãi: - Cháu chỉ mới làm quen với công việc thôi, vả lại có chú Tín chỉ dạy tận tình nên cháu thích ứng với công việc mau như vậy. Hình như mọi người không thể nói thêm gì vì phải bắt tay vào việc. www.vuilen.com 19
  3. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Càng lúc khách càng đông nghẹt hơn. Bây giờ Sao Khuê phải kiêm luôn việc bưng rượu đến tận bàn cho khách. Ông A Tín pha chế xong mấy cốc rượi rồi nói như yêu cầu: - Cháu mang rượu này ra bàn số 20 đi Khuê à. - Dạ. Vừa nói xong cô liền làm theo yêu cầu của ông A Tín. Nhìn theo những bước đi nhanh lẹ của cô mà bá Ánh Hồng liền tỏ vẻ hài lòng: - Cô bé này giỏi quá phải không anh Tín. Ông A Tín cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình: - Rất nhanh lẹ và cũng rất tỉ mỉ. Bà Ánh Hồng lại hỏi một cách quan tâm: - Anh thấy cô bé này có quen được cách pha chế rượu hay chưa? Ông A Tín nói một cách thành thật: - Tương đối ổn. - Vậy à? Dừng lại một lát rồi bà Ánh Hồng gặng hỏi: - Cô ta nhạy bén dữ vậy sao? - Đúng vậy, tôi chỉ sơ qua là Sao Khuê đã hiểu ngay. Hai người chợt dừng lại khi thấy Sao Khuê vội vã trở lại quầy rượu. Cô vội vã hối thúc: Chú Tín cho bốn ly Hennesi. Khách hối cháu nãy giờ đấy. - Có ngay. Ông A Tín vừa pha chế xong mấy ly rượu thì Sao Khuê lại vội vã rời quầy. Vì quá hấp tấp nên cô vấp vào chân ghế và té ập vào một thanh niên đang ngồi uống rượu một mình. Anh ta liền đỡ Sao Khuê đứng dậy: - Em có sao không? www.vuilen.com 20
  4. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê ngước nhìn người thanh niên đó, cô có cảm giác hơi quen. Nhưng cô không thể nhớ nổi. Cô nhỏ nhẹ nói: - Dạ không sao ạ. Em xin lỗi em vô ý quá. Nhìn vẻ sợ hãi của Sao Khuê rồi anh ta nhẹ nhếch miệng cười: - Không có gì đâu. Sao Khuê không nói gì. Cô vừa định gom lại mấy chiếc ly ngã trên bàn thì anh ta lại nhỏ nhẹ hỏi: - Em tên gì vậy cô bé? Không chút gì do dự Sao Khuê thành thật nói: - Dạ, em tên là Sao Khuê ạ. Nói xong, cô luýnh quýnh nhặt những chiếc ly ngã trên bàn. Tự nhiên cô thấy sợ hãi vô cùng khi thấy chiếc điện thoại đã bị ướt. Sao Khuê nói với vẻ bối rối: - Điện thoại của anh bị ướt rồi. Anh ta quay qua lấy chiếc điện thoại ấn vài cái rồi nói như thông báo: - Nó không còn sử dụng được. Sao Khuê thấy bối rối không thể tả. Hình như cô khôngthể nói thêm được gì, rồi anh ta lại nghiêm giọng: - Tại cô tạt nước vào lúc nãy nên nó hư đấy. Sao Khuê liền hấp tấp nói: - Em xin lỗi tại lúc nãy em bị vấp nên mới làm tạt rượu lên bàn: Anh ta khoát tay tỏ vẻ bực bội: - Tôi không cần biết. Đây là chiếc điện thoại đời mới nhấy trị giá của nó hơn ngàn đô đấy. Sao Khuê thấy càng bối rối hơn nữa. Cô lắc đầu nguầy nguậy: - Em không cố ý đâu anh ạ. Anh ta lại nói một cách nghiêm nghị: www.vuilen.com 21
  5. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Tôi không cần biết, cô làm hư thì phải bồi thường cho tôi. Chưa bao giờ Sao Khuê lo sợ như thế này. Mắt cô đã rươm rướm nước. Cô nhìn anh thanh niên rồi nói lí nhí: - Em là sinh viên đi làm thuê để kiếm tiền đi học. Làm gì có cả ngàn đô để bồi thường cho anh. - Cô đã làm hư điện thoại của tôi bộ định không bồi thường hả? Hình như Sao Khuê không thể nói thêm gì. Những giọt nước mắt đã chảy dài trên đôi má xinh xắn của cô. Tự nhiên anh thanh niên lạ hoắc không còn căng thẳng nữa. Anh phì cười: - Em làm gì mà khóc vậy Sao Khuê? Sao Khuê hít hít mũi rồi nói một cách thành thật: - Em không thể nào tìm đủ một số tiền lớn như vậy để bồi thường cho chiếc điện thoại cho anh đâu. Anh thanh niên lại mỉm cười nhìn Sao Khuê: - Anh chỉ đùa một chút xíu thôi mà. Làm gì em sợ hãi dữ vậy? Cách nói đó của anh làm Sao Khuê đỡ lo lắng hơn đôi chút. Cô lại nói lí nhí: - Bộ anh không bắt em bồi thường thật hả? - Đúng vậy. Sao Khuê tròn mắt nhìn anh rồi thắc mắc: - Lúc nãy em thấy anh nghiêm nghị lắm mà. Sao bây giờ lại không bồi thường em. - Anh chỉ đùa một chút thôi mà. Sao Khuê lại nói như có lỗi: - Nhưng em đã sơ ý làm hư chiếc điện thoại đắt tiền của anh rồi. Anh ta khẽ lắc đầu: - Điện thoại anh không có hư đâu Sao Khuê à. Sao Khuê thấy mừng khổng thể tả vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn anh. www.vuilen.com 22
  6. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Thật vậy hả? - Thật mà. - Sao lúc nãy em thấy chiếc điện thoại bị ướt do em tạt rượu vào mà. An ta mỉm cười nhìn Sao khuê: - Nó chỉ bị ướt bên ngoài thôi chứ không hư đâu em à. - Vậy à? Dừng lại một lát rồi Sao Khuê nói như trách cứ: - Vậy mà nãy giờ anh làm em sợ quá trời luôn. Sao Khuê vừa nói dứt câu thì bà Ánh Hồng bước đến. Cô thật sự bị bất ngờ khi thấy đây là khách quen của bà chủ. Hai người gật đầu với nhau một cách lịch sự: - Em đến lâu chưa vậy Nhật Tân? - Dạ, em đến nãy giờ chị Hồng à. - Sao đến mà không gọi chị ra nói chuyện cho vui. Nhật Tân mỉm cười một cái rồi nói một cách chậm rãi: - Lâu gặp quá em cũng muốn nói chuyện với chị. Nhưng lúc nãy thấy chị bận rộn quá nên em đành ngồi một mình. Trầm ngâm một lúc rồi bà Ánh Hồng hỏi nhanh như sực nhớ: - À em về nước lúc nào vậy hả? Sao Khuê hơi bỡ ngỡ vì câu hõi đó. Thì ra anh ta là một Việt Kiều. Rõ ràng cách ăn mặc của anh ta rất sang trọng và có gì đó khác biệt với khách khác. Hình như nãy giờ quá bối rối nên cô không nghĩ ra. Nhật Tân lại nhỏ nhẹ nói: - Em mới về vài ngày nay thôi chị ạ. Bà Ánh Hồng nhìn Nhật Tán rồi hỏi với vẻ tò mò: - Có chuyện gì không mà em nói chuyện với nhân viên của chị lâu dữ vậy. Nhật Tân mỉm cười nhìn Sao Khuê rồi quay qua bà Ánh Hồng: www.vuilen.com 23
  7. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Em chỉ hỏi thăm Sao Khuê vài điều thôi chị ạ. Hình như bà Ánh Hồng hơi bất ngờ vì câu nói đó. Bà tròn mắt nhìn Nhật Tân: - Mới làm quen mà biết tên rồi hả? Nhật Tân lại mỉm cười nhìn Sao Khuê: - Dạ em mới hỏi thăm lúc nãy đó. Cách nói chuyện của hai người làm Sao Khuê ngượng không thể tả. Cô gom vội mấy chiếc ly rồi bước sang thu dọn mấy bàn bên cạnh. Một lúc thật lâu sau, Sao Khuê quay nhìn lại phía Nhật Tân. Hình như cô vẫn thấy rõ anh ta đang chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của cô. Rồi anh ta lại quay qua nói điều gì đó với bà chủ Ánh Hồng. Tự nhiên Sao Khuê thấy vừa ngượng vừa lo lo trong bụng.    B uổi sáng, Sao Khuê cùng chị em Mỹ Trân đang ngồi nói chuyện với nhau trong ký túc xá thì Điền Trung đến. Vừa bước vào miệng anh ta đã cười tủm tỉm: - Chào mọi người. Sao Khuê cười gượng một cái rồi trở qua giường của mình. Còn Mỹ Trân thì cười thật tươi: - Anh Trung về quê mới lên hả? - Ừ. Anh về quê mới lên rồi ghé đây ngay đó. Điền Trung vừa nói dứt câu thì Mỹ Lan xen vào: - Về quê có mang quà gì lên cho tụi này không vậy Trung? Điền Trung đưa ra giỏ trái cây anh mang từ Lái Thiêu lên rồi nói như tuyên bố: - Ở quê Trung có ít trái cây. Xin tặng cho các thành viên phòng này. www.vuilen.com 24
  8. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nói xong mọi người đều bật cười chỉ riêng Sao Khuê là không chú ý gì đến. Cô vẫn vô tư soạn lại chồng tập trên giường. Mỹ Trân nhận lấy giỏ trái cây mà miệng cười tíu tít: - Em xin đại diện cho phòng nhận quà của anh Trung nha. Mỹ Trân vừa nói dứt câu thì Mỹ Lan liền tiếp lời: - Xin đại diện cho phòng cám ơn nha Điền Trung. - Không có chi. Mỹ Trân nói nhanh: - Tụi em cám ơn là anh Trung phải nhận lời đó nha. Hình như Điền Trung hơi ngỡ ngàng vì câu nói đó. Anh tròn mắt nhìn Mỹ Trân: - Sao anh phải nhận vậy Trân? - Thì phải nhận lời để mai mốt mang trái cây lên cho tụi em nữa mà. Câu nói đó làm cho Điền Trung phải bật cười: - Thì ra là vậy à. Được rồi mai mốt có về quê anh sẽ mang lên. Mà mang thật nhiều nữa là khác. Mỹ Lan khẽ gật gù như hài lòng: - Phải như vậy mới được chứ. Nếu không giữ lời mai mốt tới phòng này không ai tiếp đâu nha. Điền Trung không nói thêm gì. Hình như anh đã nhận ra nãy giờ Sao Khuê không hề để ý gì đến sự có mặt của anh. Điền Trung bước đến phía Sao Khuê đang ngồi: - Anh có mang trái cây lên cho em này Sao Khuê. Câu nói đó của Điền Trung làm Sao Khuê thấy hơi ngượng cô liền tìm cách từ chối: - Anh Trung đừng làm như vậy nữa. Cứ mỗi lần về quê lên là anh lại mang quà. Làm như vậy tốn kém lắm anh à. Mỹ Trân nhíu mày nhìn Sao Khuê: www.vuilen.com 25
  9. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Sao bữa nay mi khách sáo dữ vậy Khuê? Điền Trung liền nói một cách nhỏ nhẹ: - “Cây nhà lá vườn” mà. Có gì đâu mà tốn kém. Sao Khuê không nói thêm gì. Cô lại loay hoay bỏ mấy quyển tập vào giỗ. Điền Trung nhìn cô một lúc rồi nói với giọng nài nỉ: - Em qua ăn trái cây với anh cho vui đi Khuê? Sao Khuê khẽ lắc đầu: - Em không ăn đâu. Anh cứ qua ăn với chị Mỹ Lan và Mỹ Trân đi. Điền Trung tròn mắt nhìn cô: - Sao vậy hả? - Em không ăn được đâu. Chuẩn bị đến giờ đi dạy kèm rồi. - Vậy à? Điền Trung vừa nói dứt câu thì Mỹ Trân lại lên tiếng: - Sao Khuê nó giận anh vì bữa đầu tiên nó đi làm mà anh trễ hẹn đấy anh Trung à. Sao Khuê thấy ngượng không thể tả vì câu nói đó. Cô liền giãy nảy lên: - Không có đâu à nha. - Có hay không thì mi trả lời với anh Trung đó. Điền Trung nhíu mày nhìn Sao Khuê: - Bộ em giận anh hả Khuê. Sao Khuê trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu: - Đâu có đâu. Em đi làm thì có gì đâu mà giận anh. Mỹ Lan nhìn Điền Trung rồi nói như yêu cầu: - Bữa nay Điền Trung chuộc lỗi bằng cách đưa Sao Khuê đi dạy đi. Sao Khuê vội lắc đầu nguầy nguậy như phản đối. - Không cần đâu em tự đi được rồi chị Lan à. www.vuilen.com 26
  10. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Điền Trung liền nói như nài nỉ: - Để anh đưa em đi nha Khuê. Sao khuê nói một cách dứt khoát: - Không cần đâu. Anh cứ ở chơi đi. Bây giờ sắp đến giờ rồi em phải đi ngay đây. Vừa nói dứt câu, Sao Khuê liền vội vã bước ra khỏi phòng. Hình như không riêng gì Điền Trung, cử chỉ đó của cô làm cho chị em Mỹ Trân cũng phải ngỡ ngàng. Ra khỏi ký túc xá, Sao Khuê vội vã đạp xe ra Gò Vấp. Và cô dừng lại ở một ngôi biệt thự cũ nhưng khá sang trọng. Sao Khuê nhẹ khép cửa rào lại rồi đi thẳng về phía phòng của bé Vĩ Văn. Còn khoảng mười lăm phút nữa là hết giờ, bé Vĩ Văn đứng dậy và nhỏ nhẹ nói: - Hôm nay cô Khuê cho con ngủ sớm mười phút nha. Câu nói đó của bé Vĩ Văn làm Sao Khuê hết sức bất ngờ. Từ đó giờ chưa bao giờ cậu bé lại xin nghỉ sớm như vậy. Sao Khuê liền thắc mắc: - Cô sẽ cho con nghỉ sớm. Nhưng con phải nói cô nghe con nghỉ sớm để làm gì? Bé Vĩ Văn liền nói một cách thành thật: - Con có hẹn với cậu út đi chơi nên xin cô nghỉ sớm. Sao Khuê khẽ gật đầu: - Vậy à? Dừng lại một lát rồi cô nói: - Vậy hôm nay mình dừng bài học lại đây nha Vĩ Văn. - Dạ. Sao Khuê đang loay hoay xếp mấy quyển tập vào giỏ thì Vĩ Văn chậm rãi nói: - Cô cho phép con ra ngoài điện thoại cho cậu út con nha. - Ừ. Con cứ tự nhiên đi. www.vuilen.com 27
  11. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê vừa nói dứt câu thì cậu bé vội chạy đến máy điện thoại: - A lô. - Alo cậu út hả? - Con hả Vĩ Văn? - Dạ. - Hết giờ học chưa con? - Cô vừa cho con nghỉ đấy cậu ạ. - Vậy à? Bé Vĩ Văn nói như yêu cầu: - Bây giờ cậu lên phòng với con nha. - Ừ cậu lên ngay. Nói xong cậu bé trở lại bàn ngồi đợi cậu út. Sao Khuê nhìn thằng bé rồi mỉm cười: - Cô về nha Vĩ Văn. - Dạ. - Chúc con đi chơi vui vẻ nha. - Dạ. Con cám ơn cô ạ. Sao Khuê mang chiếc giỏ lên vai rồi bước ra khỏi phòng. Cô vội bước xuống thang lầu thì vô tình cô đụng vào một thanh niên đang đi từ dưới lên. Tự nhiên Sao Khuê thấy ngượng không thể tả khi nhận ra đó là Nhật Trân. Sao Khuê nói như biết lỗi: - Em xin lỗi anh Tân nha. Em gấp quá. - Không có gì đâu Sao Khuê à. Sao Khuê nhìn Nhật Tân rồi nói với vẻ ngạc nhiên: - Ảa anh Tân đi đâu vậy. Nhật Tân thành thật nói: www.vuilen.com 28
  12. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh đi đón cháu anh. Sao Khuê tròn mắt rồi gặng hỏi: - Anh là cậu út của bé Vĩ Văn hả? Nhật Tân khẽ gật đầu: - Đùng vậy, còn em dạy kèm bé Vĩ Văn à. - Dạ. Em dạy kèm bé Vĩ Văn gần hai năm nay rồi. - Vậy à? Sao Khuê lặng thinh không nói thêm gì. Cô tự nguyền rủa mình sao hết đổ rượu vào điện thoại và bây giờ lại đi như chạy để đâm sầm vào anh ta như vậy. Tự nhiên Sao Khuê có cảm giác hơi thở Nhật Tân đang rất gần mình. Nhìn lại cô thấy anh đang giữ chặt lấy bờ vai của cô. Gương mặt xinh đẹp của Sao Khuê đã nóng bừng lên vì ngượng Sao Khuê gượng mình để thoát khỏi sự kiểm soát của Nhật Tân mà không nói gì. Hình như Nhật Tân cũng thấy ngượng vì điều đó. Anh nói như chống chế: - Anh không cố tình làm như vậy đâu. Tại lúc nãy anh sợ Sao Khuê ngã nên giữ chặt em lại thôi. Sao Khuê quay mặt sang hướng khác để né tránh cái nhìn của Nhật Tân. Cô lí nhí nói: - Dạ, em vô ý quá nên làm phiền anh Tân hoài. - Không có gì đâu Sao Khuê à. Dừng lại một lát rồi Nhật Tân hỏi một cách quan tâm: - Bây giờ Sao Khuê trở về ký túc xá hả? - Dạ. Sao Khuê ngước lên nhìn Nhật Tân rồi nói như yêu cầu: - Anh Tân lên phòng rước Vĩ Văn đi, bây giờ em phải về. Nhật Tân không để ý đến lời yêu cầu của Sao Khuê. Anh trầm ngâm một lát rồi nhỏ nhẹ nói: - Anh có thể mời Sao Khuê đi chơi cùng anh với Vĩ Văn không? www.vuilen.com 29
  13. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê không hề do dự gì. Cô vội lắc đầu như từ chối: - Em không thể đi được đâu. - Sao vậy Khuê? Sao Khuê nói một cách chậm rãi: - Em cám ơn anh Tân đã có sự quan tâm. Nhưng bây giờ em phải trở về để chuẩn bị đi học. Nhật Tân nhẹ nhếch môi cười như thông cảm: - Vậy à? Ngầm nghĩ một lát rồi anh lại nói thêm: - Dịp khác anh có thể mời Sao Khuê đi ăn hay đi uống nước với anh được không? - Dĩ nhiên là được rồi nhưng đó phải là lúc em rảnh. - Hy vọng anh có dịp gặp lại em. Sao Khuê khẽ gật đầu rồi nhỏ nhẹ nói: - Dạ, bây giờ em về nha. Chúc anh Tân đi chơi vui vẻ. Nhật Tân mỉm cười nhìn Sao Khuê: - Cám ơn Sao Khuê. Nói xong, Sao Khuê bước vội xuống sân rồi đạp xe ra về. Chạy xe trên đường một mình Sao khuê cứ bị ám ảnh mãi bởi gương mặt cương nghị, nụ cười nửa miệng đầy cao ngạo, đa tình phóng khoáng của Nhật Tân. Tự nhiên Sao Khuê thấy vừa quê vừa ngượng, cô nghe tim mình chợt chao đi mấy nhịp. www.vuilen.com 30
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2