intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh sao băng P4

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

80
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bốn giờ sáng Nhật Tân vẫn chưa tỉnh dậy Hùng An phải gọi anh đến năm bảy lần. Rồi anh vẫn kiên trì gọi tiếp: - Nhật Tân! Anh chàng vừa uốn éo vừa lẩm bẩm: - Để tao ngủ thêm chút nữa. Hùng An nói với giọng hối thúc: Bốn giờ rồi. Mày dậy đi để trễ chuyến bay đó Tân à. Tự nhiên Nhật Tân sực tỉnh hẳn ra. Anh ngồi bật đậy lấy hai tay dụi mắt liên tục: - Bốn giờ rồi hả? - Ừ. Nhật Tân nói như trách cứ: - Sao giờ này mày...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh sao băng P4

  1. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 4 B ốn giờ sáng Nhật Tân vẫn chưa tỉnh dậy Hùng An phải gọi anh đến năm bảy lần. Rồi anh vẫn kiên trì gọi tiếp: - Nhật Tân! Anh chàng vừa uốn éo vừa lẩm bẩm: - Để tao ngủ thêm chút nữa. Hùng An nói với giọng hối thúc: Bốn giờ rồi. Mày dậy đi để trễ chuyến bay đó Tân à. Tự nhiên Nhật Tân sực tỉnh hẳn ra. Anh ngồi bật đậy lấy hai tay dụi mắt liên tục: - Bốn giờ rồi hả? - Ừ. Nhật Tân nói như trách cứ: - Sao giờ này mày mới gọi tao dậy? - Tao gọi mày từ hồi ba giờ đó nhưng mày có dậy nổi đâu. Nhật Tân không nói thêm gì. Anh nhảy phóc xuống giường rồi đi thẳng về phía phòng tắm. Một lát sau anh trỡ ra, anh luýnh quýnh cho vài bộ đồ vào giỏ rồi nói với vẻ vội vã: - Mày đưa ta ra sân bay ngay bây giờ nha An. Hùng An liền gật đầu đồng ý: - Ừ, mày đã chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa vậy Nhật Tân? - Xong rồi. Chỉ mang theo mấy bộ đồ thôi mà. - Nhớ mang theo giấy tờ của mày đấy. Ra sân bay còn làm thủ tục nữa. Nhật Tân nhíu mày nhìn Hùng An rồi đùa đùa giọng: www.vuilen.com 50
  2. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Sao bữa nay mày giống ông cụ non dữ vậy? Hình như Hùng An cảm thấy bực bội vì câu nói đó. Anh vội khoát tay: - Tao chỉ sợ mày hấp tấp nên không chuẩn bị đầy đủ. Chẳng lẽ ra ngoài sân bay rồi lại quay trở về hả. - Thôi đi cha, lúc nãy giấy tờ tao cũng mang theo đầy đủ trong mình cả. Dừng lại một lúc rồi Nhật Tân nói với giọng hối thúc: - Mày đưa tao nhanh lên đi An. Trễ giờ rồi. - Đi. Nói xong, Nhật Tân mang chiếc giỏ trên vai rồi cả hai cùng đi ra nhà xe. Xe hơi của Hùng An mới vừa rời cổng nhà có một đoạn mà Nhật Tân đã vén tay áo nhìn đồng hồ cả chục lần. Nhìn cửa chỉ đó thì ai cũng nhận ra anh đang rất sốt ruột. Một lát sau, Nhật Tân lại vén tay áo nhìn đồng hồ. Rồi anh nói như thông báo: - Hơn bốn giờ rồi. Cử chỉ sốt ruột đó của anh làm Hùng An thấy tức cười không chịu nổi. Anh nhẹ nhếch môi: - Bộ mày sợ trễ lắm hả? Nhật Tân nói với vẻ sốt ruột: - Quá bốn giờ rồi. Trễ chuyến bay thì làm sao tao đi. Hùng An nói như trêu chọc: Bữa nay đi không được thì ngày mai đi, còn nếu không được nữa thì ngày mốt đi. Nhật Tân quát ngay: - Mày chạy nhanh lên giùm tao đi. Ở đó mà chọc tao nữa. Mày biết tao sốt ruột cỡ nào không hả? Hùng An không hề giận cử chỉ đó của Nhật Tân, anh chỉ khẽ cười như thông cảm mà không nói thêm gì. www.vuilen.com 51
  3. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Trầm ngầm một lúc rồi Nhật Tân bộc bạch: - Tao nôn nóng để đi Phú Quốc dữ lắm nên mới nhờ mày mua vé gấp cho tao. - Mày nôn nóng gặp nàng chứ gì? Nhật Tân lặng yên như không phản ứng gì trước câu nói đó. Anh đang cảm nhận hình như Hùng An đã rọi đúng tim đen của mình. Một lát sau Nhật Tân lại nhìn đồng hồ rồi sốt ruột nói: - Sao lâu dữ vậy? Mày chạy nhanh chút nữa giùm tao đi An. - Không trễ đâu, mày đừng nôn nóng quá. - Lỡ trễ chuyến bay thì mất công lắm. Hùng An lại khẽ cười một tiếng: - Biết sợ trễ sao lúc nãy không chịu dậy sớm. Nhật Tân khoát tay: - Thôi mày đừng nhắc nữa, tao biết tối qua tao lỡ uống quá chén nên không dậy nổi. Hùng An phải bật cười vì câu nói đó: - Mày cũng nhớ ra điều đó nữa à? Cả hai đều lặng thinh như không muốn nói thêm gì khi xe vừa đừng trước cổng sân bay Tân Sơn Nhất thì Nhật Tân vội vã bước ra khỏi xe. Anh đi như chạy một đoạn rồi nói vọng lại: - Mày trở về đi tao đi nha. Vừa nói dứt câu Nhật Tân lại vội vã bước vào phía trong. Chỉ vài giờ sau chuyến bay sớm cũng đưa Nhật Tân đến tận cùng đảo Phú Quốc xa xôi. Không thể chần chừ thêm nữa, anh bắt đầu đi tìm tung tích của hai ông cháu Sao Khuê. Suốt cả ngày nay Nhật Tân đã đi khắp cả bệnh viện nhà nước không tìm được tung tích của Sao Khuê, tự nhiên bây giờ anh cảm thấy nản và buồn không chịu nổi. www.vuilen.com 52
  4. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Buổi tối, Nhật Tân tìm đến một ngọn đồi vắng. Hình như suốt cả ngày nay anh chưa được nghỉ ngơi chút nào nên thấy mệt nhoài. Nhật Tân ngồi trên ngọn đồi để ngắm nhìn biển đêm. Một lát sau, Nhật Tân mới nảy sinh ra ý định gọi điện về tâm sự với Hùng An. Vừa mở máy ra thì Hùng An hấp tấp hỏi: - Mày có tìm gặp Sao Khuê của mày chưa vậy? Nhật Tân nói với giọng buồn rầu: - Tao tìm suốt cả ngày nay trong các bệnh viện mà không gặp An à. - Sao kỳ lạ vậy? - Tao cũng không biết nữa. Dừng lại một lát rồi Nhật Tân nói như bất mãn: - Bây giờ tao cũng không biết quyết định như thế nào. Tự nhiên tao thấy nản quá. - Sao mày không kiên trì gì hết vậy? - Sao mày lại nói vày tao quá kiên trì nên đã đi tìm suốt cả ngày nay rồi đó. Bây giờ tao mệt lả người. Hùng An nói như động viên: - Mày phải cố bảo vệ sức khỏe. Ngày mai lại tiếp tục tìm cô ta. - Tìm ở đâu bây giờ, không còn bệnh viện nào ở đảo này mà tao chưa đến. - Vậy à? Dừng lại một lát rồi Hùng an gặng hỏi: - Mày có tìm kỹ chưa vậy Tân? - Không có khoa nào mà tao không tìm. Ngẫm nghĩ một hồi Hùng An nói như khẳng định: - Như vậy chắc chắn là ông ngoại của Sao Khuê không có nhập viện. Mà mày nói ông ngoại Sao Khuê bệnh gì vậy? - Tao nghe nói là chân ông ấy bị teo cơ. www.vuilen.com 53
  5. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Vậy à? Có thể là ông ấy ở nhà và chữa trị bằng đông y đấy. Tao nghĩ mày cố gắng thăm hỏi để tìm đến nhà cô ta. Nhật Tân nói một cách thật lòng: - Từ Sài gòn ra đây dể tao tìm gặp Sao Khuê mà. Tao nhất định phải tìm cho bằng được cô ấy. - Tao cũng chúc mày sớm tìm được Sao Khuê. - Nhất định như vậy. - Thôi, tạm biệt nha. - Bye! Nhật Tân tắt máy, rồi anh lại ngồi một mình. Những cơn gió biển thổi vào lạnh như cắt nhưng Nhật Tân có chịu đựng. Tự nhiên, anh lại nhìn thấy một cô gái bưng nia thuốc nam đi phơi sương trước một ngôi nhà lá nhỏ, hình như cô gái ấy đang ngắm về những vì sao trên trời và khấn vái điều gì đó. Nhật Tân bước lại gần anh thấy mừng không thể tả khi nhận ra cô gái ấy chính là Sao Khuê. Đêm biển mùa đông giá lạnh, Sao Khuê ăn mặc phong phanh, mái tóc thề bay trong gió, anh cảm nhận cô đẹp như trong truyện liêu trai. Nhật Tân định gọi một tiếng "Sao Khuê''' thật lớn nhưng rồi anh cố dằn lại. Bất chợt trên bầu trời đông giá lạnh có một ngôi sao băng. Rồi những lời khấn vài lâm râm được phát ra từ cô gái xinh đẹp ấy. - Cầu mong cho ông ngoại mau khỏi bệnh, mau bình phục. Nhật Tân vẫn nhớ như in lời khấn vái của Sao Khuê. Lần đầu tiên trong đời anh nghe lòng xốn xang thương cảm một cách kỳ lạ. Bất ngờ con dông ập đến, cơn mưa biển quất rất mạnh. Nhật Tân vội cởi chiếc áo khoác của mình choàng cho Sao Khuê. Điều đó làm Sao Khuê giật bắn người: - Cái gì vậy? Nhật Tân nhỏ nhẹ nói: - Anh nè Sao Khuê à. Hình như Sao Khuê đã cảm nhận được giọng nói ấm áp ấy rất quen thuộc. Cô quay người lại. Khi nhận ra đó là Nhật Tân nên cô ngạc nhiên thốt lên: - Anh Tân! www.vuilen.com 54
  6. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh đây Sao Khuê. Sao Khuê tròn mắt nhìn anh: - Sao anh lại có mặt ở đây vậy? Hình như Nhật Tân cũng không muốn giấu giếm cô làm gì. Anh nói như thú nhận: - Anh ra đây là để tìm em đó. - Anh tìm em hả? Nhật Tân khẽ gật đầu: - Anh đã tìm em suốt cả ngày nay mà không gặp. Thật may khi anh tìm gặp em ở đây. Sao Khuê cúi mặt xuống rồi nói như có lỗi: - Em xin lỗi vì bỏ về quê mà không nói với anh một tiếng nào. Anh Tân đừng giận em nha. Nhật Tân mỉm cười thông cảm: - Sao em lại nói như vậy? Ngoại bệnh thì em phải về quê gấp mà. Đâu có gì đâu mà anh giận em. Sao Khuê lặng yên không nói gì. Nhật Tân nhìn cô một lát rồi hỏi một cách quan tâm: - Bệnh tình của ông ngoại như thế nào rồi Khuê? Sao Khuê thở dài một cái rồi nói với giọng buồn rầu: - Đôi chân của ngoại em bây giờ rất yếu. Gần như không thể đi được nữa. Nhật Tân cau mày: - Nghiêm trọng dữ vậy sao? Trầm ngâm một lúc rồi Sao Khuê chậm rãi nói: - Thời gian qua chữa trị nhưng không có tiến triển gì. Dừng lại một lát rồi cô nói như rất bất mãn: - Tình hình sức khỏe của ông ngoại em càng lúc càng xấu đi. www.vuilen.com 55
  7. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Cả hai đều lặng thinh không nói thêm gì. Một lát sau, Sao Khuê mới nhớ ra hai người đã đứng dưới mưa tự nãy giờ. Cô nhìn Nhật Tân nói một cách quan tâm: - Quần áo anh ướt hết rồi anh Tân à. - Em cũng vậy mà. Sao Khuê hỏi một cách thật lòng: - Anh có cảm thấy lạnh lắm không Nhật Tân? Từ đó giờ chưa bao giờ Nhật Tân được sự quan tâm thật sự sự như vậy. Tự nhiên anh thấy thương cảm một cách kỳ lạ vì câu nói đó. Nhật Tân nhỏ nhẹ nói: - Anh cám ơn em đã quan tâm tới anh. - Sao anh lại nói lỳ lạ vậy? Nói vừa dứt câu, Sao Khuê nắm chặt lấy tay Nhật Tân: - Anh ướt đẫm hết rồi. Mình đi vào nhà trú mưa đi anh Tân. Nhật Tân khẽ lắc đầu như từ chối: - Không được đâu, Sao Khuê à. Hình như Sao Khuê bị bất ngờ vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn anh: - Sao vậy Nhật Tân? Bây giờ anh vào nhà thì không được đâu. Em sẽ giải thích sao với ông ngoại? Sao Khuê nhìn anh rồi nở một nụ cười thật dịu dàng: - Ngoại em dễ lắm, em sẽ giải thích với ngoại được mà. Anh cứ yên tâm đi. Nói vừa dứt câu, Sao Khuê kéo lấy tay Nhật Tân. Anh cũng bạo dạn bước theo cô vào căn nhà nhỏ để trú cơn mưa biển bất ngờ.    M ột tuần đã trôi qua tình trạng sức khỏe của ông Tư Hải cũng không có gì thay đổi. Nhật Tân thấy lo lắng cho ông vô cùng. www.vuilen.com 56
  8. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Buổi chiều, Nhật Tân ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ ở cạnh nhà. Một lát sau, Sao Khuê đi lấy thuốc cho ông Tư Hải về đến. Nhật Tân liền gọi cô: - Sao Khuê! Sao Khuê tròn mắt như rất ngạc nhiên: - Gì vậy anh Tân? Nhật Tân liền nói một cách nghiêm nghị: - Em rảnh chưa? Anh có chuyện muốn nói với em. Cách nói đó của Nhật Tân làm cho Sao Khuê thấy kỳ lạ vô cùng. Cô bước lại ngồi gần anh rồi gặn hỏi: - Có chuyện gì mà anh tỏ ra nghiêm trọng vậy Nhật Tân? - Anh muốn bàn với em về chuyện chữa trị bệnh cho ông ngoại. Sao Khuê gật đầu: - Vậy à? Trầm ngâm một lúc rồi Nhật Tân hỏi như thăm dò: - Em dự tính chữa trị bệnh cho ông Tư bằng cách nào đây Khuê? Sao Khuê thở dài một cái: - Em cũng không biết nữa. - Anh thấy chứ cho ông Tư châm cứu và uống thuốc nam như thế này hoài không tốt đâu. Sao Khuê khẽ gật đầu như đồng tình: - Em cũng thấy vậy. Mấy tuần nay sao chẳng thấy có tiến triển gì. Nhật Tân thở dài một cái tỏ vẻ lo lắng: - Cứ chữa trị như thế này hoài có thể ông Tư sẽ bị liệt hẳn. Sao Khuê thấy lo lắng vô cùng vì câu nói đó. Thời gian qua cô đã cố hết sức chữa trị cho ông nhưng kết quả lại càng làm Sao Khuê thất vọng. Cô nhìn Nhật Tân một lúc rồi nói lí nhí: - Anh Tân có cách nào giúp ngoại em không? www.vuilen.com 57
  9. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nhật Tân trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: - Anh nghĩ nên đưa ông Tư vào Sài gòn để nhập viện điều trị. Cứ chữa trị như thời gian qua thì chẳng có tác dụng gì đâu. Lời đề nghị chân thành đó làm Sao Khuê thấy càng thêm nản. Bây giờ cô làm sao mà tìm đủ số tiền đưa ông vào Sài gòn chữa trị. Cô nói như rất thất vọng: - Vào Sài gòn chi phí nhiều lắm anh Tân à. - Em đừng nghĩ đến chuyện đó. Sức khỏe của ông Tư mới quan trọng hơn. Sao Khuê nói như than thở: - Nhà em bây giờ làm sao chạy đủ số tiền để chữa trị cho ông ngoại. Nhật Tân nói một cách thật lòng: - Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ giúp em lo tất cả các khoản chi phí đó. Sao Khuê thấy ngại vô cùng vì câu nói đó. Cô vội xua tay rất rít: - Em không dám nhận đâu. Nhật Tân cau mày nhìn cô: - Sao em lại nói vậy? Sao Khuê trầm ngâm một lúc rồi nói một cách thật lòng: - Thời gian qua anh đã giúp em quá nhiều rồi. Em nghĩ anh tốt với em như vậy là đã quá đủ. Em không đám nhận thêm những gì của anh nữa đâu. - Em đừng có suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Em hãy gạt cái tự ái qua một bên để nghĩ về sức khỏe của ông Tư. Tự nhiên Sao Khuê cảm thấy khó xử vô cùng. Nếu ngồi nhìn sức khỏe của ngoại yếu dần thì cô thấy đau xót. Nhưng đón nhận sự giúp đỡ của Nhật Tân thì cô thấy kỳ kỳ. Sao Khuê vẫn chưa phản ứng gì thì Nhật Tân nhỏ nhẹ nói: - Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê. Sao khuê lại khẽ lắc đầu và nói một cách yếu ớt: www.vuilen.com 58
  10. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Em không dám nhận lòng tốt của anh Tân nữa đâu. Làm vậy em thấy ngại lắm. Dù Nhật Tân hết lời thuyết phục nhưng Sao Khuê vẫn tìm cách từ chối. Hình như điều đó đã làm Nhật Tân cảm thấy bực bội. Anh nói với vẻ khó chịu: - Em không dám nhận lòng tốt của anh hay là em muốn giữ khoảng cách trong mối quan hệ của chúng ta. Sao Khuê khẽ lắc đầu rồi nhỏ nhẹ nói: - Anh Tân đừng gán ghép cho em những suy nghĩ kỳ lạ như vậy. - Vậy sao em cứ một mực từ chối lòng tốt của anh? Sao Khuê bắt đầu đuối lý. Cô không còn cách nào để từ chối sự quan tâm đó của Nhật Tân được. Cô đành ngồi yên mà không phản ứng gì. Một lát sau Nhật Tân liền dịu giọng năn nỉ: - Mình chuyển ông ngoại vào Sài gòn nhập viện nha Sao Khuê? Sao Khuê trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: - Em thì sao cũng được, còn ông ngoại không biết có đồng ý không nữa. Nhật Tân nhíu mày nhìn cô: - Như vậy là em đã chấp nhận lời đề nghị của anh rồi hả? Sao Khuê nói như khẳng định: - Em thì chấp chấp nhận nhưng phải đợi em tìm cách thuyết phục ông ngoại nữa. - Em không cần hỏi ý ông Tư đâu. Sao Khuê thấy ngạc nhiên vô cùng về câu nói đó. Cô liền hấp tấp nói: - Phải hỏi ý kiến ông ngoại mới được. Nếu lỡ ông ngoại không đồng ý thì làm sao được. Nhật Tân mỉm cười một cái rồi nói như thông báo: - Ông Tư đã đồng ý rồi. Sao Khuê nhíu mày: www.vuilen.com 59
  11. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh nói cái gì hả? Nhật Tân nói như lập lại: - Ông Tư đã đồng ý chuyển vào Sài gòn rồi, ông Tư bảo anh hỏi ý kiến của em. Tự nhiên Sao Khuê thấy mừng không thể tả cô thốt lớn: - Thật hả anh Tân? Nhật Tân khẳng định: - Anh nói thật mà. Sao Khuê lườm anh một cái rồi nói lớn: - Vậy mà từ nãy giờ không chịu nói cho em nghe. Thú thật là em rất sợ ông ngoại không đồng ý. Nhật Tân nheo mắt với Sao Khuê một cái: - Anh muốn lúc nào cũng mang đến bất ngờ cho em như vậy đấy. Cử chỉ đó như muốn chọc giận Sao Khuê. Cô véo anh một cái thật đau điếng: - Em ghét anh lắm. Nhật Tân giơ tay lên rồi nói với giọng nài nỉ: - Anh xin đầu hàng tha cho anh đi Sao Khuê à. - Tha cho anh lần đầu dó. Nói xong Sao Khuê buông tay ra. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn của Nhật Tân mà cười nghiêng ngữa: - Mai mốt anh đừng chọc em nữa nghe chưa. Nhật Tân gật gù: - Anh biết rồi mà. Cả hai đều lặng yên không ai nói thêm gì. Một lát sau Nhật Tân hỏi như thăm: - Vậy em dự định chừng nào vào Sài gòn? www.vuilen.com 60
  12. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Tùy anh thôi. Em để cho anh quyết định. Nhật Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói nhanh: - Ngày mai nha. Sao Khuê liền đồng ý mà không phản ứng gì, cô khẽ gật đầu để thay câu trả lời: - Vậy sáng mai mình đi sớm hả anh? - Ừ, em tranh thủ thu xếp đi nha Khuê. - Dạ. Một lúc sau, Sao khuê liền đứng bật dậy: - Bây giờ em phải vào trong sắc thuốc cho ngoại. Rồi em còn thu dọn đồ đạc nữa chứ. Nói xong, Sao Khuê liền đi như chạy vào nhà. Bây giờ ngồi lại một mình, Nhật Tân cảm thấy vui mừng thật sự khi Sao Khuê đã đồng ý nhận sự quan tâm chân thành của anh. www.vuilen.com 61
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2