YOMEDIA
ADSENSE
Ánh trăng 16 P2
91
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Song Ngân nằm quay mặt vào vách hờn dỗi: - Đã bảo ta không ăn mà, mi ra đi, kệ ta! Cẩm Thy nài nỉ: - Ra ăn cho vui, để anh Tứ đợi tội nghiệp. Song Ngân vùng vằng: - Kệ ảnh! Chút tao ra sau. - Mi giận ảnh thật hả Ngân? Song Ngân không đáp cô nằm im như pho tượng, mắt nhầm lại: Năn nỉ mãi không được, Cẩm Thy quay lưng bỏ ra ngoài. Thấy Cẩm Thy trở ra một mình, Lê Tứ ngạc nhiên: - Ngân đâu? Sao em không kêu Ngân dậy, ra...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ánh trăng 16 P2
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN II S ong Ngân nằm quay mặt vào vách hờn dỗi: - Đã bảo ta không ăn mà, mi ra đi, kệ ta! Cẩm Thy nài nỉ: - Ra ăn cho vui, để anh Tứ đợi tội nghiệp. Song Ngân vùng vằng: - Kệ ảnh! Chút tao ra sau. - Mi giận ảnh thật hả Ngân? Song Ngân không đáp cô nằm im như pho tượng, mắt nhầm lại: Năn nỉ mãi không được, Cẩm Thy quay lưng bỏ ra ngoài. Thấy Cẩm Thy trở ra một mình, Lê Tứ ngạc nhiên: - Ngân đâu? Sao em không kêu Ngân dậy, ra ăn cơm? - Em kêu nó nhưng nó không chịu ra. - Sao vậy, bộ Ngân ốm hả? Cẩm Thy háy anh một cái thật dài: - Anh biết rồi mà còn giả vờ. Lê Tứ cười nhẹ: - Khi không em cáu gắt với anh vậy? Mà bảo anh biết mà biết chuyện gì vậy? Ngân giận anh đấy. Lê Tứ ngơ ngác: - Giận anh à? Mà chuyện gì? - Thì chuyện lúc chiều đó. Lê Tứ vỡ lẽ, anh thì thầm: www.vuilen.com 28
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vụ Ngân té cầu đó hả? - Còn chuyện gì nữa. - Vậy à! Cẩm Thy hậm hực: - Mà anh cũng ác lắm. - Anh làm gì mà em rủa anh là ác? - Không đúng sao? Ngân là dân Sài Gòn làm sao qua cây cầu đó được. Em còn sợ huống chi là Ngân. Vậy mà anh lại cho đi Sáu mượn xuồng, có phải anh cố tình không? Lê Tứ nhăn nhó: - Em nói gì lạ vậy? Dì Sáu có việc gấp nên mới mượn. Em bảo anh từ chối thế nào được, với lại Cẩm Thy đang bới cơm vào bát, thấy Lê Tứ lấp lửng không nói hết câu, cô nhìn anh, bực dọc: - Sao anh không nói mà ngưng lại? - Thì anh thấy Ngân có vẻ thích sống cảnh thôn quê, đòi ở nhà ngói, ham bơi xuồng, lại còn mò cua, bắt ốc nữa. - Thì sao nào? Có liên quan gì đến chuyện cây cầu đâu. - Đó, chính vì những thứ đó mà không đi cầu khỉ, anh thấy thiếu thiếu cái gì đó. - Anh đừng nói quanh để biện hộ cho mình. Lê Tứ nghiêm mặt: - Anh không biện hộ mà nói thật lòng. Anh nghĩ Ngân tuy có sợ lúc ban đầu, nhưng anh tin chắc là Ngân vẫn có cảm giác thú vị, không chừng cô bé lại thích nữa là khác. Cẩm Thy bĩu môi: - Té cái ùm xuống lạch, uống vài ngụm nước, mặt mày xanh lè, lại ướt như chuột lột, mà anh bảo là thích thú thì em không hiểu nổi. - Tại em sống từ nhỏ ở đây, cây cầu này quá quen thuộc với em, nên em không thấy được. www.vuilen.com 29
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Còn Ngân sống trên Sài Gòn, đây là lần đầu tiên Ngân đi cầu khỉ, tất nhiên là phải sợ rồi, nhưng biết đâu đó lại là kỷ niệm đẹp nhất trong chuyến đi này thì sao? Cẩm Thy nhún vai, lắc đầu: - Em không tin. Em cứ suy từ em ra, em không thấy thú vị chút nào. - Anh không cãi với em nữa, ăn cơm thôi. Lê Tứ lấy đũa gắp thức ăn để phần cho Song Ngân, ôn tồn: - Biết Ngân thích ăn cá rô chiên giòn, nên khi nãy anh ra đồng bắt vài con mang về. Khi nào Ngân ăn cơm, em chịu khó chiên lại cho Ngân nha. - Có cần phải vậy không anh? Không để ý đến điệu bộ của Cẩm Thy, Lê Tứ điềm đạm: - Cá rô đồng phải chiên giòn ăn mới ngon. Cẩm Thy dò xét: - Hình như anh có vẻ quan tâm đặt biệt với Ngân. Hay là... - Định nói lung tung gì đó? - Không phải sao? Em thấy anh lạ lắm. - Lạ là lạ thế nào? - Quan tâm, săn sóc, lo lắng, lúc nào cũng nhắc đến Ngân. Lê Tứ bình thản: - Thì sao nào? Anh coi Ngân cũng như em thôi. Mà em cũng biết Ngân có bạn trai rồi mà. - Sao anh biết? Ngân nói với anh hả? Lê Tứ lắc đầu: - Cần gì ai nói. Anh thấy tối nào Ngân cũng trò chuyện với ai đó qua điện thoại rất lâu, nên anh đoán vậy. - Lỡ Ngân nói chuyện với mẹ thì sao. - Không thể được, mẹ con chỉ thỉnh thoảng thôi, Ngân đã lớn rồi đâu phải trẻ con mà ngày nào cũng phải điện thoại cả tiếng đồng hồ. www.vuilen.com 30
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vậy là anh đã yêu rồi. Lê Tứ ngạc nhiên: - Ai bảo với em điều đó? - Nếu không sao anh rành quá vậy. - Một cô gái xinh đẹp, thùy mị như Ngân mà chưa có bạn trai hay người yêu thì khó tin lắm. …Nằm trong phòng, Song Ngân lắng tai nghe hai anh em Cẩm Thy nói với nhau không sót một câu nào. Giọng của Cẩm Thy lanh lảnh nên rất dễ nghe, còn giọng của Lê Tứ thì trầm lại nhỏ nữa, nên cô chỉ nghe loáng thoáng câu được, câu không. Song Ngân thừa nhận là Lê Tứ nói rất đúng. Chiều nay cô bị té cầu, rơi xuống lạch, tuy có sợ thật nhưng cô vẫn có cảm giác thích thú khi đi trên cây cầu chênh vênh và lắc lẻo ấy. Và đã dang hai tay ra để giữ thăng bằng theo lối chỉ của Lê Tứ, nhưng cô vẫn rơi xuống lạch, may mà Lê Tứ đã nhảy xuống tức thì dìu cô lên bờ. Song Ngân không giận mà cô thấy quê và xấu hổ khi Cẩm Thy cứ đứng trên bờ mà cười khúc khích. Nhất là khi anh ôm cô để bơi vào bờ, bộ quần áo may bằng lụa, gặp nước cứ dính sát vào người, khiến cô ngượng đỏ cả mặt vì thẹn thùng. Trong khi đó Lê Tứ vẫn thản nhiên không chút đổi sắc, dịu dàng bảo cô vào nhà thay quần áo cho khỏi lạnh Bên ngoài đã im lặng, không còn tiếng trò chuyện nữa, Song Ngân nằm thêm một lát, rồi ngồi dậy, bước ra. Cẩm Thy thấy cô liền cười khì khì: - Đói bụng rồi phải không? Song Ngân gật đầu: - Ờ, anh Tứ đâu rồi Thy? - Đi rồi. - Cẩm Thy đáp gọn. Song Ngân ngồi vào bàn ăn. Cẩm Thy bưng đĩa cá, đứng dậy: - Để ta chiên lại cho mi nha. www.vuilen.com 31
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Thôi khỏi, vậy cũng ngon rồi. Có định đi đâu chơi không? - Dì Sáu đã trả xuồng đâu mà đi. Nhà này nếu không có xuồng thì chỉ còn con đường độc đạo là qua cầu. - Tối quá, nếu không thì đi đâu cũng được. Cẩm Thy tròn mắt: - Mi té một lần chưa sợ sao? - Có gì mà sợ. Vả lại, đi cầu cũng thú lắm. Lần sau ta sẽ cố gắng không để té nữa. Cẩm Thy lắc đầu: - Ta không hiểu nổi mi, thích thú qua cây cầu đó. Hay ra vườn chơi đi. Cẩm Thy lắc đầu lia lịa: - Không, ta không ra vườn đâu, mi không thấy nó đáng sợ thế nào à. Song Ngân nhìn ra vườn, ngoài trời không có trăng, nên cả khu vườn như chìm vào bóng đêm huyền ảo và kỳ bí dù mới hơn bảy giờ. Tiếng gió lùa vào các cành lá tạo nên những âm thanh xào xạc, xào xạc, còn những cành lá cứ đung đưa như đang nhảy múa cô mỉm cười: - Còn sớm mà. - Sớm ta cũng không ra, mi có thích thì đi một mình đi. - Chẳng lẽ cứ ngồi bó gối trong nhà. - Vào phòng anh Tứ nghe nhạc, ảnh có mấy băng nhạc hay lắm. Song Ngân ngần ngại: - Không có ảnh ở nhà tự tiện vào đó kỳ lắm. - Có gì mà kỳ, ta vào hoài có sao đâu. - Mi là em ảnh thì vào được, chứ ta thì khác. Cẩm Thy nheo mắt: www.vuilen.com 32
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Bộ mi không phải là em của ảnh à? Thế mi muốn là gì của anh Tứ! Song Ngân cau mày: - Đừng nói bậy, tới tai anh kỳ lắm. - Thôi được, để tao vào lấy, mi về phòng chờ ta. Vài phút sau đã thấy Cẩm Thy khệ nệ xách về cái máy hát đã cũ lắm, rồi mươi mấy cuốn băng. Song Ngân kêu lên: - Mi tính thức cả đêm nghe nhạc sao mà lấy nhiều vậy. Cẩm Thy tỉnh bơ: - Nghe đến đâu thì nghe, dư còn hơn thiếu. Tuy nói hùng hồn vậy, nhưng nghe hết một cuốn băng, Cẩm Thy đã ngủ ngon lành trong tiếng hát như ru ngủ của Quang Linh. Đã hết một băng, Song Ngân nhổm dậy đổi mặt băng thì điện thoại của cô reo vang. Sợ bạn tỉnh giấc, Song Ngân vội bước xuống giường ra ngoài trò chuyện với người yêu thật lâu. Vẫn là những lời nhớ mong, thương yêu và hờn trách. Hữu Khương muốn cô về Sài Gòn ngay, nhưng Song Ngân vẫn dịu dàng và cương quyết không nghe. Đang ngồi, Song Ngân bỗng nghe có tiếng oan văng vẳng bên hông nhà. Cô lắng tai nghe thì nhận ra nó phát từ bên phải của gian nhà. Tiếng đàn nghe buồn bã và thổn thức quá làm cô tò mò, đứng dậy và nhẹ nhàng ra cửa. Cô đứng nép sau cây cột, nhìn ra vườn. Trong bóng tối cô chỉ thấy lờ mờ bóng dáng Lê Tứ đang đàn, anh chỉ đánh mà không hát. Bài "Lòng mẹ" của nhạc sĩ Y Vân vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng đàn nghe tha thiết và thổn thức đến não lòng. Lê Tứ vẫn say sưa đàn, anh không chút hay biết Song Ngân đang lắng nghe. Hết bản ''Lòng mẹ", anh lại đàn bản "ơn nghĩa sinh thành", rồi "Cha yêu", "Tình mẹ"... toàn là những bản nhạc về cha mẹ. Song Ngân như bị mê hoặc bởi tiếng đàn của anh. Cô đứng lặng như bị thôi miên, tâm trí của cô như hòa nhập vào tiếng đàn của Lê Tứ. www.vuilen.com 33
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Một con dơi từ đâu bay vụt qua, cô giật mình kêu "á" lên một tiếng. - Ai đó? - Lê Tứ ngưng đàn nhìn vào nhà. Song Ngân ngượng ngùng, rời khỏi chỗ. - Dạ, là em. - Ngân à! Chưa ngủ sao mà đứng đó? Ra đây chơi với anh. - Em đang ngồi thi nghe tiếng đàn anh nên ra đây. Lê Tứ tươi cười, khoe hàm răng trắng đều, thật đẹp: - Anh đàn dở quá phải không? Song Ngân lắc đầu: - Không, anh đàn hay lắm. Mà sao anh không hát mà chỉ đàn không vậy. Lê Tứ không trả lời mà hỏi lại: - Ngân thích nghe hát à? - Dạ, nhưng em ra đây có làm mất hứng thú của anh không? - Ngân khách sáo quá đấy, Ngân thích nghe bài nào? - Anh hát bài "Lòng mẹ" đi! Em thích bài đó lắm, cả bài "Bông hồng cài áo" nữa. Lê Tứ so lại dây đàn, rồi khẽ hát. Giọng anh thật ấm, anh hát mà như đang gởi cả tâm sự của mình vào bài hát vậy, giọng anh man mác thật buồn và truyền cảm. “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền dạt dào…” Chưa bao giờ Song Ngân thấm thía bài hát bằng lúc này, cô lặng người mà nghe cho đến khi Ngân nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Nhớ mẹ phải không? Song Ngân bừng tỉnh, tấm tắc: - Anh Tứ hát hay quá! Mà sao anh đàn toàn nhạc nói về cha mẹ không vậy? - Vì anh nhớ đến cha mẹ. www.vuilen.com 34
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Nhìn vẻ mặt của anh Song Ngân áy náy: - Em xin lỗi, em lại làm cho anh buồn rồi. - Không! Những lúc đêm về, anh vẫn thường nhớ vễ ba mẹ mình. - Em có nghe Thy kể về chuyện của anh, Thy bảo lúc đó anh còn nhỏ lắm. - Phải, khi đó anh mới lên sáu, thấm thoát đã hai mươi hai năm. – Lê Tứ trầm giọng – Hơn hai mươi năm anh sống trong cô độc. - Ba mẹ Thy rất thương anh mà. Lê Tứ gật đầu: - Cậu mợ Út rất thương yêu anh, nhưng làm sao bằng tình thương của ba mẹ được. Ngân có biết bao năm nay, anh khao khát được kêu hai tiếng ba mẹ đến dường nào. Song Ngân suy nghĩ rồi thú nhận: - Có thể em không cảm nhận được anh ạ, vì em chưa rơi vào hoàn cảnh như anh. - Ngân nói đúng, chỉ khi nào người ta thiếu thốn một cái gì đó họ mới biết quý trọng và nâng niu nó. - Giọng Lê Tứ có vẻ buồn bã. Song Ngân nhìn anh trong bóng tối lờ mờ, gương mặt của anh không rõ lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được nỗi buồn của anh qua ánh mắt và âm điệu của lời nói. Và cô bỗng nhận ra Lê Tứ có một nét đẹp rất lạ. Cương nghị, phong trần, rắn rỏi lẫn chút lãng mạn. Lê Tứ buột miệng: - Khuya rồi, Ngân vào ngủ đi! - Em chưa buồn ngủ. Trên Sài Gòn, em thức khuya quen rồi. - Ngân còn ở đây chơi lâu không? - Dạ, khoảng mười ngày nữa. - Nếu vậy thì hay quá. Song Ngân ngơ ngác: - Anh nói hay là sao? www.vuilen.com 35
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Giọng Lê Tứ có chút bối rối và ngập ngừng: - À… à… ý anh... là... là vài hôm nữa có trăng, anh sẽ đưa Ngân ra cửa sông chơi, ngắm trăng. Song Ngân hồn nhiên, mỉm cười: - Có vậy thôi mà anh cứ ấp úng mãi. Lê Tứ gượng cười nhìn cô không nói. Song Ngân vẫn vô tư, thắc mắc: - Mà sao phải đợi đến có trăng hả anh? - Vì lúc trăng tròn, ánh sáng của mặt trăng phản chiếu xuống nước, lung linh và mờ ảo, cảnh vật lúc đó thật là huyền bí. Song Ngân có vẻ háo hức: - Đẹp lắm hả anh? Anh tả cho em nghe được không? - Tả trước sẽ mất hay. Đợi đến lúc anh chở Ngân ra, Ngân sẽ thấy. - Nhưng em muốn biết bây giờ hà, anh kể cho em nghe đi. Song Ngân cứ năn nỉ mãi, nhìn cô lúc này thật dễ thương và trong sáng quá. Lê Tứ xiêu lòng: - Thôi được, anh kể. Nhưng nói trưởc đến lúc ra đó, Ngân sẽ mất đi năm mươi phần trăm bất ngờ đấy. - Còn những năm mươi phần trăm còn lại mà anh. Lê Tứ đành chiều ý, chậm rãi: - Ngân biết không? Khi có trăng, nhất là trăng tròn, mặt nước sẽ toàn là màu xanh thẫm nữa mà là nơi màu lam ánh bạc nó trải dài khắp con sông, những con sóng lăn tăn làm cho cả dòng sông giống như một dải lụa đang chuyển động. Song Ngân hồ hởi, cô xuýt xoa: - Nghe anh kể, em cũng hình dung là nó đẹp như thế nào rồi. - Nhưng thấy tận mắt Ngân còn thích hơn, vì nó rất huyền dịu, làm cho con người như sống trong ảo mộng vậy. www.vuilen.com 36
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Khi nào mình ra đó được hả anh. Lê Tứ nhẩm tính: Hôm nay là ngày mùng tám, còn khoảng tuần lễ nữa là rằm, trăng tròn và sáng lắm. Lúc đó ra cửa sông là đẹp lắm. - Anh nhớ phải đưa em đi đó nha. Lê Tứ gật đầu, tươi cười: - Rồi, anh hứa mà. - Anh phải ngoéo tay, em mới tin. Song Ngân hồn nhiên đưa tay ra trước ngón tay hơi cong lại như một cái móc. Lê Tứ gật đầu đồng ý, anh đưa tay ra móc chặt vào ngón tay của Song Ngân. Ngón tay cô thật mềm mại nằm chặt trong ngón tay ram rám của anh. Nhìn Lê Tứ, Song Ngân vẫn nở nụ cười thật hồn nhiên và dễ thương. Những hạt mưa nhỏ bất ngờ rơi xuống, Lê Tứ buông tay ra dịu dàng: - Mưa rồi vào nhà, đi Ngân. Song Ngân lắc đầu: - Nhưng em chưa buồn ngủ, vào nhà lúc này ngột ngạt lắm. - Vậy thì ngồi ngoài hiên, chớ ở ngoài vườn thế này mắc mưa dễ cảm lắm. Hai người chạy vội vào mái hiên, Lê Tứ đưa tay phủi chỗ cho Song Ngân. - Ngân ngồi đi, sạch rồi đấy. Song Ngân ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh. Nâng cây đàn lên giọng Lê Tứ thật ấm áp: - Ngân thích nghe bài nào anh hát cho. - Hay nói chuyện đi anh? Bài hát em sợ ồn làm Thy thức giấc. - Cũng được, nhưng nói chuyện gì. Song Ngân chỉ tay vào Lê Tứ: www.vuilen.com 37
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Anh nói chuyện của anh cho em nghe được không? - Chuyện của anh đấy à, có gì đáng nói đâu. Lê Tứ ngạc nhiên: - Sao lại không? Cuộc đời của người là một câu chuyện hay kia mà. Lê Tứ bỗng chùng giọng: - Nhưng cuộc đời của anh toàn là chuyện buồn, có gi vui mà kể. Hay Ngân kể chuyện của Ngân đi. - Em thì giống như Thy, chỉ có đi học thì có gì mà kể. - Thì kể chuyện bạn bè, chuyện này chuyện nọ cũng được. Song Ngân cười: - Em ít bạn bè lắm. Ngoài Cẩm Thy là bạn thân ra, em chẳng có ai cả. - Tại sao? Hay do Ngân kén chọn? - Em cũng không rõ do em hay do ai, chỉ biết là em không có bạn nhiều - Song Ngân bộc bạch rồi cô nghiêng đầu - Anh đi làm rồi, giao tiếp nhiều chẳng lẽ không có gì để kể. Lê Tứ cười cười: - Cả ngày anh trong phòng làm việc, tối về đến nhà trọ, thỉnh thoảng theo bạn bè ra quán uống cà phê, có vậy thôi. - Đơn giản vậy sao? - Thế Ngân nghĩ anh phức tạp lắm à? Song Ngân buột miệng: - Anh Tứ có bạn gái chưa. - Chưa, ai mà thèm yêu anh. Rồi nhìn Song Ngân, anh hỏi lại: - Ngân không tin à? Song Ngân gật đầu tủm tỉm cười. - Tại sao Ngân không tin? - Lê Tứ lại hỏi. www.vuilen.com 38
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Anh đã hai mươi tám, mà bảo chưa có bạn gái thì hơi khó tin. - Song Ngân thẳng thắn. - Nhưng đó là sự thật. Song Ngân vô tình không nhận ra giọng của Lê Tứ có vẻ gì chua chát, cô nghiêng đầu lém lỉnh: - Em nhìn anh cũng đẹp trai lắm, hay anh giống em kén chọn quá. - Thật ra, anh có yêu một người nhưng tụi anh chia tay rồi. - Anh có thể kể cho em nghe không? Nói xong, Song Ngân mới thấy mình thật vô duyên khi đi sâu vào đời tư của Lê Tứ quá, nên đỏ mặt: - Em xin lỗi, em chỉ thuận miệng thôi. - Không có gì, đó là quá khứ, anh chỉ coi đó chỉ là một kỷ niệm buồn thôi. Rồi anh nhỏ giọng, tỉ tê như tâm sự: - Anh vàNga khi quen nhau khi còn là sinh viên. Tình bạn tụi anh kéo dài gần ba năm mới chuyển sang tình yêu. - Chắc chắn là thơ mộng và lãng mạn lắm anh nhỉ. Lê Tứ gật đầu: - Anh và Nga quấn quít bên nhau như đôi uyên ương. Bạn bè cùng khóa ai cũng phải ganh tỵ. - Nếu thế thì sao lại chia tay, tại anh hay chị Nga? - Không phải do hai đứa. Song Ngân ngạc nhiên: - Vậy là do ai? - Do ba mẹ Nga khi biết chuyện đã không đồng ý cho Nga yêu anh. - Họ có nói tại sao không? Lê Tứ gật đầu, cay đắng: - Ba mẹ Nga bảo anh là đứa mồ côi nghèo khó, không xứng với con gái họ. www.vuilen.com 39
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Còn chị Nga, chị có thái độ hay nào không anh? Lê Tứ thở dài: - Nga rất yêu anh, nhưng không thoát khỏi áp lực của gia đình, của ba mẹ được. Và Nga khóc van xin thế nào, Nga cũng không lay chuyển được ba mẹ mình... thế là chúng anh phải chia tay. - Hai năm sau đó, Nga lấy chồng. Chồng Nga là một bác sĩ trẻ và giàu có. - Anh có gặp lại chị Nga không? - Không, vì lấy chồng được vài tháng thì theo chồng qua Mỹ. Kể xong, Lê Tứ im lặng một lúc rồi chua chát thốt lên: - Từ đó đến nay, anh không quen ai khác. - Có phải vì anh chưa quên được chị Nga? - Không, Nga đã có gia đình, anh có thương cũng không thể đến với Nga được. Anh không muốn làm người thứ ba chen vào, đó là một lý do. - Vậy còn lý do khác nữa? - Phải, vì anh là một đứa không cha không mẹ, nghèo hèn. - Anh tự ti và mặc cảm quá đấy. Nghèo đâu phải là cái tội. Đâu ai muốn mình nghèo. - Ngân còn nhỏ, nên Ngân chưa hiểu được chuyện này đâu. Song Ngân lắc đầu: - Em không tin là ai cũng coi trọng chuyện giàu nghèo. Lê Tứ ngước nhìn cô, khẽ khàng: - Những người giàu thường hay khinh rẻ những người nghèo khó. Song Ngân thấy tội nghiệp cho Lê Tứ quá, cô muốn an ủi anh nhưng không biết phải nói thế nào. Do vậy, cô chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm và chia sẻ. Lê Tứ bỗng cười thật nhẹ: - Anh vô duyên thật, khi không lại nói chuyện buồn của mình cho Ngân nghe... www.vuilen.com 40
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Nhưng em lại thấy vui khi anh tin tưởng và anh tâm sự cùng em. - Anh cũng không hiểu tại sao anh lại kể cho Ngân nghe, nhỏ Thy mà biết thế nào cũng la làng và giận anh. - Em thấy Thy thường hay nhắc đến anh, Thy có vẻ ngưỡng mộ anh lắm. Lê Tứ gật đầu: - Vì anh và Thy gần nhau từ bé. Ba mẹ Thy bảo bọc suốt khoảng thời gian anh còn đi học, nên anh và Thy rất thân và hiểu nhau. - Thy bảo là nó được như ngày nay là nhờ anh một phần đấy. - Vậy à! Con bé lại thổi phồng anh nữa rồi. - Không đâu! Thy nó rất nghiêm túc, mỗi khi nhắc đến anh, nó có vẻ nể phục anh lắm. Lê Tứ không trả lời, anh ngước lên rồi nhìn trăng, nhẹ nhàng: - Khuya lắm rồi, Ngân vào nghỉ đi. Song Ngân gật đầu, cô khẽ chào rồi đứng dậy vào nhà. Lê Tứ vẫn ngồi yên, đưa mắt dõi theo Song Ngân, ánh mắt của anh như vương vấn một chút gì. Cẩm Thy vẫn ngủ say, Song Ngân rón rén ngả lưng xuống bên bạn. Không hiểu sao Song Ngân không ngủ được. Câu chuyện của Lê Tứ làm cho cô cảm động và thấy anh thật tội nghiệp. Đồng thời cô thấy mình thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình giàu có, được một người yêu như Hữu Khương hết mực yêu thương và chăm sóc. C ả ngày hôm nay dang nắng ngơài đồng với hai anh em Cẩm Thy, Song Ngân thấy toàn thân rã rời chỉ muốn nằm cho khỏe. Vậy mà sau bữa tối nghe Cẩm Thy đề nghị lên thị xã chơi, Song Ngân như quên hết mệt mỏi, cô háo hức. - Phải đấy, đến quán nước “Hương vườn” đi anh Tứ. www.vuilen.com 41
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Cẩm Thy nhìn bạn: - Đi hoài một quán, mi không thấy chán hay sao? - Nhưng quán đó đẹp, lại thoáng mát nữa. Lê Tứ nhìn cả hai, điềm đạm: - Ngân nhận xét đúng lắm. Cả thị xã, “Hương vườn” là quán đẹp nhất. Cẩm Thy trề môi. - Anh chỉ bênh nhỏ Ngân. Từ bữa xuống đây, Ngân đã đến quán nào khác đâu mà anh bảo đúng. - Thế em quên anh là “thổ địa” ở đây à, còn quán nào mà anh chưa vào. Cẩm Thy đuối lý, cô im lặng nhưng có vẻ hậm hực lắm, còn Song Ngân thì hí hửng lắm, cô nhìn bạn cười như trêu chọc. - Quyết định vậy nha. Thôi mình đi... Vào đến quán, như thường lệ, Lê Tứ kêu cho mình một cà phê đá, Cẩm Thy thì luôn luôn thay đổi, hôm nay cô gọi cho mình một sữa tươi. Nhìn Song Ngân, Lê Tứ ần cần: - Còn Ngân, vẫn cam tươi chứ? - Dạ. - Song Ngân gật đầu. Nhưng tối nay trong quán lại không có cam, nên người phục vụ nhã nhặn: - Chị thông cảm, kêu thứ khác ạ. Song Ngân bối rối, cô thật sự không biết kêu thứ gì. Nhìn cô cứ ngập ngừng mãi, Lê Tứ mới gợi ý: - Ngân uống nước chanh, hay sinh tố? - Gì cũng được ạ. - Sao lại thế? Ngân uống gì thì cứ kêu theo ý mình chứ. - Anh cho một sinh tố ạ. - Chị dùng sinh tố gì ạ? Bơ, xoài, đu đủ? www.vuilen.com 42
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân lúng túng rồi nói đại: - Anh... cho... ly bơ đi. Người phục vụ vừa quay đi, Cẩm Thy cằn nhằn ngay: - Có mỗi ly nước mà mi cũng lề mề. - Tại ta không biết nên uống gì chứ bộ... - Vậy mỗi lần mi đi chơi với anh Khương thì sao? Chẳng lẽ lần nào cũng chỉ mỗi cam vắt. Song Ngân gật đầu: - Vào quán là anh Khương gọi cam vắt cho ta không hà. Ảnh bảo uống cam bổ và mát. - Cũng lại là anh Khương bảo. Mi không thấy ngán khi uống hoài một thứ sao? - Đôi khi ta cũng ngán lắm, nhưng không uống thì ảnh giận. Cẩm Thy tròn mắt: - Phải mi không vậy? Bộ mi định làm cái bóng theo ảnh mãi à? Song Ngân có vẻ không vui. - Mi nói thế là có ý gì? Ảnh lo lắng và quan tâm cho ta vì anh yêu ta sao mi bảo ta là cái bóng của ảnh. - Nhìn mi xem, đâu phải là yếu ớt, mảnh mai như Hàn Ni đâu mà ảnh phải làm thế, mi định dựa dẫm vào ảnh mãi à. Nãy giờ chăm chú nghe hai cô gái trao đổi, Lê Tứ mỉm cười, thong thả bảo Cẩm Thy: - Em làm gì mà nóng nảy thế, đó là chuyện riêng tư của Ngân kia mà. - Nhưng em không thể hiểu nổi. Song Ngân lườm bạn, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng: - Mi cứ yêu đi thì khắc sẽ hiểu. - Không cần phải đợi đến yêu, ta thấy mi có vẻ lệ thuộc vào ảnh quá. Cái gì cũng anh Khương, anh Khương... www.vuilen.com 43
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân thản nhiên: - Ảnh yêu ta, lo lắng cho ta thì ta đón nhận đó là chuyện bình thường. - Quay sang Lê Tứ, cô nhỏ nhẹ phải không anh Tứ? Cẩm Thy phá lên cười sằng sặc: - Mi hỏi anh Tứ cũng bằng thừa. Ảnh đã yêu bao giờ mà biết. Song Ngân định cãi lại, nhưng cô nhớ lại là Lê Tứ đã bảo tối qua, nên hậm hực: - Thế mi thì sao? - Ta đấy à? - Cẩm Thy nhún vai - Dù có yêu đến đâu, ta cũng phải sống cho riêng ta một chút, chứ không thể răm rắp nghe theo mi được. Thấy không khí có vẻ căng thẳng và gay cấn, Lê Tứ vội đưa hai tay ra trước có vẻ giảng hòa: - Cho anh can, hai người định cãi nhau đấy à. Cẩm Thy còn định nói nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt của Lê Tứ đang nhìn mình, nên không dám, cô cầm ly nước lên uống một hơi dài như cho hả giận. Cả ba không ai bảo ai, vừa cùng im lặng. Trong mỗi người đều có một suy nghĩ khác nhau nhưng không thể nói ra. Cẩm Thy không chịu nổi sự im lặng, nên lên tiếng: - Đi hát karaoke đi! Lê Tứ nhìn Song Ngân như chờ ý của cô, bất ngờ Song Ngân lắc đầu, nhẹ nhàng: - Em thấy nhức đầu quá. Hay mình về đi anh. Cẩm Thy nhìn bạn, lần đầu tiên cô xuống nước với Song Ngân. - Ngân đi cho vui, còn sớm mà, anh Tứ hát hay lắm. Song Ngân mệt mỏi: - Ta thấy hơi mệt trong người, hay mi cùng anh Tứ cùng đi đi. - Còn mi? - Ta ngồi đây một lát cho khỏe rồi về một mình cũng được. Mi và anh Tứ không cần lo cho ta. www.vuilen.com 44
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Mi giận ta à? - Không, ta thấy mệt thật mà. Lê Tứ nhìn sắc mặt của Song Ngân, ôn tồn: - Ngân có vẻ xanh lắm. Ngân thấy trong người thế nào? - Dạ, cũng bình thường, nhưng tự dưng em thấy nhức đầu quá. - Vậy để hôm khác hát. Còn bây giờ về cho Ngân nghỉ ngơi. Cẩm Thy hạ giọng: - Mi không giận ta đó chứ Ngân? - Đã bảo là không mà. - Tánh ta hay nói thẳng, mi cũng biết đó, chẳng qua ta cũng chỉ lo cho mi thôi. Song Ngân nhoẻn Miệng cười: - Ta không để bụng đâu, mi còn lạ gì tính ta nữa. Cẩm Thy gật đầu, nhìn Lê Tứ có vẻ băn khoăn: - Nhưng giờ này nước đang lên, mình về là ngược nước đó anh: - Cứ để xuồng lại nhà chú Bảy, đón xe ôm về cho nhanh. Về đến nhà, Lê Tứ sốt sắng lấy thuốc đưa cho Song Ngân, ân cần: Ngân uống mấy viên nàycho đỡ nhức đầu. - Dạ, cám ơn anh. Đưa ly nước cho cô, Lê Tứ gặng hỏi: - Ngoài nhức đầu ra, Ngân còn thấy gì khác không? - Dạ không. Có lẽ trưa nay ham đi chơi nên bỏ giấc ngủ trưa thành thử hơi choáng váng chút thôi. - Vậy Ngân nằm nghỉ, anh ra ngoài đây. Đón anh ngay cửa, Cẩm Thy nheo mắt tinh nghịch. - Sao em nghi quá. www.vuilen.com 45
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Nghi cái gì hả nhỏ. Nắm tay anh, cô kéo ra xa rồi tra kẻ bí mật. Cô kê sát vào tai Lê Tứ thì thầm: - Anh thương nhỏ Ngân, đúng chưa? Lê Tứ nghiêm mặt, cú một cái thật mạnh lên đầu Cẩm Thy: - Nói lung tung, ăn đòn bây giờ! Rồi anh bỏ đi thật nhanh ra vườn. Để mặc cho Cẩm Thy vừa xoa đầu vừa xuýt xoa vì đau. Thấy mặt bạn nhăn nhó, Song Ngân ngạc nhiên: - Mi bị gì mà xoa đầu mãi thế? - Anh Tứ vừa cú tao một cái đau điếng. - Vậy à! Mà mi làm gì để ảnh cú mi. - Ta chọc ảnh, thế là ảnh cho một cái cốp. Song Ngân mỉm cười: - Đáng đòn lắm. - Mi con nói thế nữa, khôngbiết an ủi ta à. - Nhưng mi nói gì mà ảnh cú. Ta thấy ảnh chiều mi lắm mà. - Ta nói là... - Cẩm Thy chợt khựng lại, rồi lắc đầu - Ta không nói đâu. - Không nói thì thôi, ta không ép. Cẩm Thy nằm xuống bên cạnh bạn, hất hàm: - Mi đã thấy bớt chưa? - Rồi, anh Tứ đưa cho mấy viên thuốc uống vào thấy khỏe nhiều rồi. Cẩm Thy ca cẩm: - Chán mi ghê, đang đi chơi thì trở bệnh, giờ nằm đây tù túng, gò bó quá. - Tối mai đi, tối mốt đi. Ta còn ở đây cả tuần lo gì không có dịp. - Biết vậy rồi, nhưng ra ngoài chơi vẫn thú hơn nằm nhà. www.vuilen.com 46
- Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Có tiếng chuông điện thoại, nghe tiếng nhạc quen thuộc, Cẩm Thy nhìn bạn: - Lại ông Khương gọi phải không? - Ờ. - Ngày nào cũng mấy cuộc điện thoại, hai người có lắm chuyện để nói vậy. Song Ngân mỉm cười, cô mở máy chưa kịp lên tiếng, cô đã nghe giọng Hữu Khương nồng ấm và gấp gáp trong máy. Song Ngân nhìn bạn, rồi nhẹ nhàng bảo anh chờ cô giây lát. Thấy ánh mắt của bạn, Cẩm Thy có vẻ giận dỗi: - Để ta ra ngoài cho mi tự nhiên mà nói chuyện với ảnh. Song Ngân vội lắc đầu, cô khoác thêm chiếc áo lên người. - Mi cứ ở đây, ta ra ngoài cho. Song Ngân đi nhanh ra cửa và ngồi xuống bậc tam cấp, thì thầm trò chuyện cùng người yêu thật lâu. Song Ngân tắt máy, cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không tối trước mặt. Hữu Khương một hai bắt cô phải về Sài Gòn ngay. Anh bảo rất nhớ cô và trách cô quá vô tình khi khi bỏ anh mà đi cả tuần lễ. Những lời của anh làm cô cảm động lắm, nhưng khi không đòi về thì Cẩm Thy sẽ không vui và chắc chắn nhỏ sẽ không cùng cô đi lên Sài Gòn như đã hứa. Nhất mà Cẩm Thy mà biết được cô vì Hữu Khương mà đòi về thì nhỏ không để yên đâu. Song Ngân thoáng giật mình khi nhận ra Hữu Khương trách cô vô tình, không nhớ đến anh. Có lẽ vậy thật! Về đây, cô mải chơi nên cô chút xao lãng chút nhiều Hữu Khương. Cô vẫn nhớ đến anh nhưng không đến nỗi quay quay, cháy bỏng và thôi thúc như là anh nhớ cô. Mải mê suy nghĩ, Song Ngân không hay biết Lê Tứ đã đến bên cô từ lúc nào. Đến khi anh hắng giọng, cô môi giật mình, ngơ ngác. - Anh Tứ! Anh chưa ngủ sao? Lê Tứ gật đầu, điềm đạm: www.vuilen.com 47
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn