intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ảo mộng tình yêu P7

Chia sẻ: Chau Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

147
lượt xem
46
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Việt Văn một mình trong phòng vắng. Anh mở đĩa ra xem, hình ảnh Bảo Nghi chan hòa trong mắt anh. Nổi nhớ cô càng tha thiết hơn. Nhật Minh bước vô đưa tay tắt máy khiến Việt Văn giật mình: - Cậu vào lúc nào vậy hả? Minh xỉ vào trán bạn: - Cái đầu cậu có vấn đề rồi. Cái xác ở đây cái hồn đi đâu mất. Giờ này còn xem hình ảnh của nó gẫm ích gì. Việt Văn thở dài: - Có phải tớ thất bại quá không? - Chỉ tại cậu, lúc...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ảo mộng tình yêu P7

  1. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU PHẦN 7 V iệt Văn một mình trong phòng vắng. Anh mở đĩa ra xem, hình ảnh Bảo Nghi chan hòa trong mắt anh. Nổi nhớ cô càng tha thiết hơn. Nhật Minh bước vô đưa tay tắt máy khiến Việt Văn giật mình: - Cậu vào lúc nào vậy hả? Minh xỉ vào trán bạn: - Cái đầu cậu có vấn đề rồi. Cái xác ở đây cái hồn đi đâu mất. Giờ này còn xem hình ảnh của nó gẫm ích gì. Việt Văn thở dài: - Có phải tớ thất bại quá không? - Chỉ tại cậu, lúc nào cũng nhận lấy thiệt thòi về mình. - Ai cũng có cách suy nghĩ của riêng mình, tớ không thể bắt người ta nghe theo ý của mình được. - Dù đó là người cậu yêu? - Tớ càng không nên có ý kiến. Vì càng nói người ta càng hiểu lầm mình vì muốn đạt mục đích bất chấp thủ đoạn. - Thà ngồi đây buồn chứ không đấu tranh bảo vệ tình yêu. - Giữa ba người tớ là tiểu số. Minh đập mạnh lên vai Văn: - Không thể ngồi chờ sung rụng đâu không tướng ạ. - Tất cả đã quá muộn Nhật Minh à. - Không muộn đâu. - Cậu nói gì? Minh lôi Việt Văn ra khỏi ghế: - Thay vì ở đây xem hình ảnh không thật chi bằng đến nhà xem người thật. www.vuilen.com 127
  2. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Việt Văn phủi tay minh ra: - Tớ không đi. - Sao hả? - Có gì tàn nhẫn hơn là bắt tớ đi nhìn thấy người ta hạnh phúc. Nhật Minh cố lôi tay Việt Văn: - Dầu có đau khổ thì trước sau gì cũng đau khổ, mau mau đến nhà giúp Bảo Nghi một tay. Văn nhăn mặt: - Tớ đâu có biết làm gì? - Không cần làm gì cả, chỉ coi chừng cô dâu bỏ chạy. Việt Văn phì cười: - Lần này là đám cưới thật chứ không phải đi coi mắt như lần đó đâu Minh. Cậu đùa à? - Nghe tớ một lần này đi rồi sau có mắng có chửi tớ cũng nghe cả. Văn khẽ gật: - Ai biểu tớ là bạn cậu. Đi thôi. Nhật Minh cho xe chạy thẳng vào trong sân. Việt Văn đã nhìn thấy xe Hoàng Tùng lòng anh lạ lẫm. Nhật Minh đưa Việt Văn đi thẳng vào phòng khách. Việt Văn bở ngỡ vì ở đây đang có mặt rất đầy đủ hai bên đàng trai, đàng gái. Tùng nhìn anh không thiện cảm còn Bảo Nghi thì thoáng cười nụ cười làm hồn Văn điên đảo. Bà Dung mẹ Bảo Nghi vội giới thiệu Nhật Minh và Việt Văn cho mọi người biết sau đó bà lên tiếng. - Chúng ta bàn tiếp chuyện đám cưới đi. Việt Văn hồi hộp y như là họ đang nói về anh vậy. Tại sao Nhật Minh lại để cho anh chứng kiến sự thật đau lòng này. Anh không muốn tin Bảo Nghi lấy chồng, bây giờ anh lại là nhân chứng nghe họ bàn về đám cưới người anh yêu mến. Lòng anh ngơn ngang trăm mối. Tiếng Tùng khá to khiến Việt Văn phải ngẩng đầu lên nhìn. www.vuilen.com 128
  3. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Con xin phép hoãn đám cưới. Ông Bảo đặt trách trà xuống: - Hôn nhân là chuyện đại sự, con nói hoãn là hoãn à? - Thưa ba, chuyện này là ý của Bảo Nghi, con lên tiếng trước nếu không gia đình con mất mặt lắm. Mẹ Tùng nhìn Bảo Nghi: - Chuyện này thế nào Bảo Nghi? Việt Văn như ngừng thở, anh lo sợ cho cô. Bảo Nghi bình thản: - Thưa ba mẹ, trước đây con ngỡ anh Tùng yêu con muốn cưới con nhưng bây giờ con mới hiểu ra anh y cưới con vì muốn tỏ rõ bản lĩnh chinh phục của mình. Mẹ Tùng xen vào: - Như vậy không tốt sao? - Thưa mẹ, vợ chồng dựa trên tình cảm yêu thương, san sẻ chứ không phải nơi tỏ rõ quyền lực. Chưa cưới nhau con chưa là gì anh ấy nhưng anh ấy lại ghen tuông vô lối, yêu cầu con làm những việc mà con cảm thấy xúc phạm cá nhân con. - Con nói cụ thể ra đi. - Anh ấy cấm không cho con gặp bạn con, bắt con đốt cả sách vớ mà người ấy tặng con. Mẹ Tùng bênh con: - Mẹ thấy chuyện đâu có lớn mà con muốn hủy đám cưới. Nó ghen vì nó yêu con, còn sách vở ư, sau này về bên anh mẹ sẽ mua cho con gấp đôi. Việt Văn nhìn Bảo Nghi thương cảm, có lẽ đi đến quyết định này cô đã gặp phải cản trở rất lớn từ Tùng. Nghi bình thản: - Thưa mẹ, ở đây con chỉ nói đến sự tôn trọng quyền cá nhân chứ con không đặt để là chuyện lớn hay nhỏ. Chuyện nhỏ như thế mà anh ấy còn hạch sách, nặng nhẹ thì con đâu cần một người chồng như thế. www.vuilen.com 129
  4. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Ông Bảo lên tiếng: - Nghi à, ngày mốt đã là ngày cưới, thiệp mời đã gởi đi, con làm thế này thì ba mẹ biết làm sao đây. Mẹ Tùng cũng góp lời: - Con hãy nghĩ kỹ đi, thằng Tùng nhà mẹ còn có vợ khác còn con mang tiếng đã một đời chồng vả lại từ trước đến nay nếu bên nhà gái hồi hôn thì của một đền hai đấy con ạ. Tùng nhắc mẹ: - Mẹ, con không cần của cải, con chỉ cần cô ấy thay đổi ý kiến. Bà ta nạt con: - Chuyện này do con, mình cũng nên gỡ gạt lại thanh dự chứ. Việt Văn nhìn Nghi chờ đợi, Tim anh như ngừng đập. - Con đã quyết định nên cho phép con được gọi là hai bác. Hai bác kính mến, dù chưa tổ chức lễ cưới nhưng trong giấy tờ con đã là vợ anh Tùng. Mang tiếng một đời chồng không quan trọng, còn của một đền hai con thiết nghĩ tài sản anh Tùng đứng tên có lẽ giờ này trên pháp lý con được hưởng phân nửa. Con chấp nhận ly hôn không đòi hỏi gì có lẽ hai bác lời chán. Hai bác nghĩ thế nào? Mẹ Tùng ú ớ. Tùng nổi nóng: - Cô giỏi lắm, Bảo Nghi. - Cũng là do anh dạy cho tôi. Cái giá mà anh muốn cưới tôi, tôi xin trả lại cho anh. Bà Dung nhỏ giọng: - Chuyện đi đến nước này rồi tôi cũng thay mặt gia đình xin lỗi anh chị. Đây là tất cả những gì anh chị cho cháu ngày đính hôn, tôi xin gởi lại, mong anh chị bỏ qua. Mẹ Tùng nhìn chồng: - Ông không nói lời nào sao? Ba Tùng nhìn vợ, nhìn con lắc đầu: www.vuilen.com 130
  5. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Các người làm cho tôi xấu hổ quá. Một thằng con cứ tưởng tài giỏi trên thương trường không ngờ áp dụng quy luật thương trường vào hôn nhân. Còn bà thì lại lo sợ mất của hơn mất danh dự. Tôi thành thật lấy làm hối tiếc cho cuộc hôn nhân không thành của đôi trẻ. Bác cảm ơn con Bảo Nghi, con đã biết dừng đúng lúc bằng không sau này con khổ vì nó thì hai bác cũng không làm sao được. Những gì hai bác tặng cho con trong ngày đính hôn xem như món quà mừng sau này con chọn người hợp ý. Con không có duyên làm con dâu bác thì thôi sau này có gì cần đến bác, bác cũng sẵn sàng. Bảo Nghi xúc động: - Con cảm ơn bác. Gia đình Tùng xin phép ra về, mẹ Tùng hằn hộc cằn nhằn chồng. Nhìn Tùng, Việt Văn rồi nhìn Bảo Nghi. - Cô đừng vội đắc ý. Trong nhà bắt đầu căng thẳng như sợi dây đàn. Chuyện nhà Tùng đã xong còn chuyện tiệc cưới, biết tính sao. Bà Dung nhìn ông Bảo thở dài: - Ông à, mình làm sao đây ông? Những Ông Bảo lắc đầu: - Tiền thì tôi không tiếc nhưng dư luận thì tôi sợ lắm. Nhật Mình cười xòa, nụ cười thật không đúng lúc, mọi người đang căn thẳng. - Dì dượng yên tâm đi. Bà Dung buồn rầu: - Yên tâm làm sao được, con với cái hại ba mẹ ra nông nổi này. Bảo Nghi lên tiếng: - Tiệc cưới vẫn tổ chức, con vẫn là cô dâu. Bà Dung trợn mắt: - Con đùa như thế đủ rồi Nghi à. Ba mẹ sắp bị con hại chết rồi. Ngày mai bước ra đường không dám nhìn ai. - Đâu có tồi tệ dữ vậy mẹ. - Con còn muốn sao con mới hài lòng? Con gái mà quậy tưng luôn. Bảo Nghi nếu tay Việt Văn, Việt Văn nhìn cô lo lắng. www.vuilen.com 131
  6. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Việt Văn, anh có muốn cưới em làm vợ không? Ông Bảo, bà Dung trợn mắt nhìn con gái. Việt Văn đỏ mặt, sượng cứng nhìn mọi người. Bảo Nghi đưa anh vào tình huống dở khóc, dở cười. Nghi dẫm lên chân anh: - Có không? Văn khè gật đầu: - Có. Bảo Nghi reo lên: - Đấy ba mẹ xem, đám cưới có chú rể rồi. Ông Bảo chỉ ghế. - Cháu Văn à, cháu ngồi xuống đó. - Dạ. - Bảo Nghi là đứa con gái nghịch ngợm nó gây ra mọi chuyện làm gia đình bác rối tung nhưng dù cháu có vì tình bạn với Nhật Minh muốn giúp gia đình bác lấy lại danh dự bác cũng nên khuyên cháu không nên làm vậy. - Bác à, là cháu... - Bác hiểu rồi, bác cảm ơn cháu. Lòng tốt của cháu gia đình bác xin ghi nhận. Đừng vướng vào nó cháu ạ. - Nhưng cháu yêu cô ấy. Ông Bảo ngã người: - Cháu nói sao? - Cháu yêu Bảo Nghi. Bà Dung chen vào:: - Thằng Tùng ghen con Nghi nhà mình với cháu Văn đây. Ông bảo la lên: - Ghen là đúng rồi. Hai người có tình ý với nhau mà. Bảo Nghi, con thật quá đáng. Dám đem cha mẹ ra đùa giỡn. Con giải thích sao đây? www.vuilen.com 132
  7. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Việt Văn sợ hãi: - Thưa bác, thật ra con yêu Nghi từ lâu lắm rồi nhưng do Nghi quyết định chọn Tùng nên con rút lui. - Bảo Nghi? Còn con tại sao lại tạo ra tình huống này? Nước mắt Nghi rơi lả chả trên má, cô nghẹn giọng: - Ba, Mạnh Hùng đã chết rồi. Cả ông Bảo và bà Dung đều sững sờ: - Sao? Bảo Nghi khóc rấm rứt Việt Văn thay lời cô: - Anh ấy bị ung thư và chết rồi. Ông Bảo nắm lấy tay Văn: - Sao cháu biết? - Những ngày cuối đời con luôn bên cạnh anh ấy. - Chú ấy đi thật rồi sao. Tại sao chú ấy lại dấu vợ chồng bác? - Anh ấy dấu luôn cả Bảo Nghi. Nghi do Nhật Minh báo tin thấy cháu ở bệnh viện nên cô ấy đến đúng lúc anh Hùng sắp ra đi. Vì cô ấy hận cháu dấu cô ấy và cho rằng nếu cứ mãi gặp cháu cô ấy không sao quên được anh Hùng nên cô ấy chọn Tùng làm chồng. Ông Bảo lặng người: - Chú ấy cả đời làm việc không màn đến danh lợi, đến lúc mất đi lại âm thầm lặng lẽ như cuộc đời của chú ấy vậy. Bác thật vô tình, hôm chú ấy tìm bác, bác thấy chú ấy rất lạ, cứ ngỡ chú ấy tìm cho mình một mát ấm không ngờ lần đó là lần sau cuối. Bà Dung khóc thúc thít: - Tội nghiệp cho chú ấy quá, Cà đời chưa có một ngày hạnh phúc. Việt Văn đáp lời: - Anh ấy bảo những ngày sống với gia đình bác và ở cạnh Bảo Nghi anh ấy thấy hạnh phúc nhất. Điều anh ấy ân hận là không ở cạnh Bảo Nghi nhiều hơn nữa mà lại thong dong đi nước này nước nọ. www.vuilen.com 133
  8. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Tiếng nấc của Bảo Nghi làm Văn ngừng lại Anh ôm lấy cô vào lòng, cô khóc ngất lên vai anh. Ông Bảo xúc động: - Nghi à, con thật hồ đồ. Cháu Văn mới đúng là người con cần tìm. Cháu văn hiểu thấu đáo chuyện của con, không ghen với quá khứ của con mà còn vì con chăm sóc lo Mạnh Hùng đến lúc cuối. Con còn mong tìm đâu nữa. Bảo Nghi cố ngăn cơn xúc động: - Tha lỗi, cho em, Việt Văn. - Em không có lỗi gì cả. Ông Bảo quay tìm Nhật Minh: - Dượng phiền cháu đưa cả đi thắp hương cho chú hùng. Cũng nên báo cho chú ấy biết con Nghi đã chọn được người mà chú ấy gởi gắm rồi. Nghi cười, nụ cười đầy nước mắt. Đám cưới diễn ra đúng ngày, giờ và linh đình. Bảo Nghi xúng xính trong chiếc áo xoa rê màu vàng trang nhã. Một cô dâu đẹp tuyệt vời. Do Việt Văn không có người thân nên ông Bảo cho phép anh mời bạn bè đến nhà ông nhập chung một tiệc. Lượng khách mời đông gấp đôi. Ngôi biệt thự của ông một phen rình rang vũ hội. Việt Văn sang trọng trong bộ véc tông màu xám, anh hạnh phúc dìu cô dâu ra chào mọi người. Một chiếc xe kết hoa cưới xịt đổ trước cửa nhà, Việt Văn nhìn Bảo Nghi cả hai tái mặt, Việt Văn đợm bước nhưng Bảo Nghi ngăn anh lại: - Để em! Nghi đi dần ra cửa trước ánh mắt quan sát của Việt Văn. Nhật Thành âm thầm theo sau lưng Nghi. Cánh cửa xịt mở, một cô dâu xoa rê đỏ rực rỡ bước xuống. Bảo Nghi lùi lại: - Tú Anh! Tú Anh cười: - Ngạc nhiên lắm phải không? - Chị đến đây... www.vuilen.com 134
  9. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Tú Anh nhìn vào trong tìm Việt Văn: - Chú rể đâu? - Chị định làm gì? - Cướp chú rể. - Chị dám? Tú Anh bật cười: - Việt Văn có cô bảo vệ kỹ như vậy làm sao tôi cướp đi cho được. Tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô một chuyện. - Chuyện gì? - Nhớ trước đây cô nói Việt Văn không có khả năng làm cha. Sao bây giờ cô lại đồng ý làm vợ anh ấy? Bảo Nghi phì cười: - Hôm đó tôi chí đùa với chỉ. Không ngờ chị lại tin. - Cũng hay nên vì tôi tin cô nên hôm nay đứa con trong bụng tôi đã có cha nó nhìn nhận. - Nói vậy? - Phải, tôi có thai là thật nhưng tôi còn muốn có anh Văn nên tôi lợi dụng tình huống đó làm khó anh ấy. Nhờ cô nên tôi làm dữ với cha ruột đứa bé, anh ta đồng ý cưới tôi, và hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn. Bảo Nghi đưa mắt nhìn vào chiếc xe nhưng do kính đậm màu, cô không nhìn thấy gì cả. - Cô muốn biết mặt chú rể? Nếu chl thấy không tiện thì thôi vậy. Dù sao tôi cũng chúc mừng chị. Cánh cửa xỉt mở, người mặc véc tông cài hoa hồng trên áo bước xuống. Bảo Nghi trợn tròn hai mắt: - Hoàng Tùng! Thì ra hai người… Bảo Nghi chưa hết sửng sốt cô bỗng thấy phía sau mình có người lao ra túm lấy cổ áo Tùng ấn vào thành xe. www.vuilen.com 135
  10. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Mày là thằng khốn nạn. Cái đấm của Nhật Thành làm miệng Tùng rớm máu. - Mày cướp người yêu tao còn định hại em gái tao. Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học. Nhật Minh chạy ra can - Nhật Thành, bình tĩnh lại đi. Nhật Thành xỉ vào mặt Tú Anh. - Đẹp mặt cô chưa, chưa có chồng mà lại mang thai còn định đem cái thứ đó giành giật người khác. Cô không biết xấu hổ hay sao còn dám vác cái mặt đến đây. Tú Anh cầm tay Bảo Nghi. - Chúc cô hạnh phúc. Tú Anh dúi Tùng lên xe, cả hai chạy mất. Nhật Minh vỗ vai Thành: - Không đáng tiếc em ạ? - Em chỉ sợ cô ấy kiếm chuyện với Bảo Nghi. Quay sang Nghi anh vuốt mũi cô. - Cô may mắn đấy con ngốc, nếu không ngồi khóc nhìn chồng đi nuôi con người ta. Nghi háy mắt: - Em gái anh sinh nhằm ngôi sao may mắn mà. - Sao chổi thì có, đêm xem có ngày cái sao chổi chà quét Việt Văn ngủ ngoài sa lông cho xem. Nhật Minh cười: - Việt Văn hiền lắm, đừng ăn hiếp nó nghe nhỏ. Nghi dẫu môi: - Chẳng thấy hai anh dặn dò người ta chăm sóc em gái cho tốt cứ sợ em mình ăn hiếp người ta. www.vuilen.com 136
  11. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Nhật Minh đưa ngón tay: - Gì chứ yêu hả? Việt Văn số một. Nhật Thành trêu: - Rồi em sẽ biết sự lợi hại của nó. Nghi đỏ mặt: - Hỏng thèm nói chuyện với hai anh nữa. Hai anh bật cười. Việt Văn đón cô, lo lắng: - Tú Anh nói gì với em? Tại sao lại có cả Tùng. Nghi cười cười: - Trời sinh họ là một đôi mà. - Còn Tú Anh? - Chị ấy hỏi... - Hỏi gì? Nghi vờ hờn mát: - Bộ còn yêu hay sao mà lo dữ vậy? - Anh chỉ muốn biết. Nghi kéo anh vào chỗ vắng: - Chị ấy hỏi có phải anh không có khả năng làm cha thật không? - Em nói sao? Nghi véo tay anh, anh la lên: - Ui da! Em làm gì vậy? - Anh hỏi gì kỳ vậy hả? - Sao kỳ? Nghi đỏ mặt quay đi. Văn kéo cô lại: - Em có tin không? www.vuilen.com 137
  12. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Tin gì? - Tin anh không có khả năng đó? - Anh này... Việt Văn bất ngờ ghì lấy cô, hôn lên môi cô một nụ hôn dài bất tận. Bảo Nghi ngất ngây trong men tình. Cô thả lỏng mình theo sự dìu dắt của con tim. - Tin không? Nghi cười - Em không dám đùa với anh. Anh như mẻ than rừng rực lửa, em sợ mình bị thêu chết. Văn siết nhẹ cô: - Cám ơn em, Bảo Nghi. - Cám ơn cái gì? - Cám ơn em dám bỏ chồng đi theo anh Cô nguýt dài ngoằn: - Nói nghe thấy ghê. - Ghê không? Văn áp môi mình vào môi cô, cô la lên: - Không ghê, không ghê. Việt Văn buông cô ra, cô lẫn vào khách mời, má cô vẫn còn nóng bừng, môi cô còn lẫn khuất nụ hôn của Văn. Tiệc tàn ai cung mệt phờ người, Nhật Minh, Nhật Thành vì uống hộ cho Việt Văn nên say khướt Trước khi đi nghĩ hai người còn dặn dò gởi gắm Bảo Nghi cho Việt Văn. Văn xin phép ba mẹ vợ đón Bảo Nghi về nhà anh. Càng về gần nhà Văn, Bảo Nghi càng hồi hộp, ngại ngùng. Cũng may Văn ở có một mình, bằng không sẽ thấy Bảo Nghi lóng ca, lóng cóng. Văn nắm tay cô: - Vào đi em! Văn xách đồ cho Nghi, Nghi bước từng bước nhẹ như sợ tất cả đồ vật thức dậy. Đã từng đến đây ăn cơm với Văn nhưng san lần này cô cứ thấy bỡ ngỡ. Từ nay căn nhà này là chốn đi về của cô sao? Việt Văn ôm cô từ phía sau: www.vuilen.com 138
  13. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Em nghĩ gì đó? Nghi cưới: - Nghĩ xem đêm nay anh ngủ đâu. em ngủ đâu? Văn đẩy cô vào phòng. Một căn phòng được trang trí rất đẹp. Em thích không? Nghi gật đầu: - Rất đẹp. - Còn nữa. Nghi quay lại: - Còn gì nữa? Văn hôn lên môi cô, nụ hôn nồng ấm giọng anh ngọt ngào rót vào tai. - Còn tình yêu của anh. Nghi thỏ thẻ: - Quà cưới của em đâu? Văn đùa: - Mấy mươi ký thịt của anh nè Nghi la lên: - Em không chìu. - Vậy mau tắm thay đồ đi. Nghi ngạc nhiên: - Quà gì có điều kiện lạ vậy? - Vì nó không có ở đây. Nghi nôn nóng, cô nghe lời Văn, tắm thay đồ chờ đợi. Văn cũng tươm tất, anh cầm tay Nghi: Hới anh, không được xúc động. Nghi chớp mắt: www.vuilen.com 139
  14. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Có liên quan với Hùng? Văn khẽ gật. - Theo anh. Lòng cô chùn xuống, Hùng tặng cho cô quà gì trong ngày cưới. Anh lo lắng cho cô chu đáo từng chút một vậy mà những ngày anh cần cô chăm sóc cô lại bặt tâm. Việt Văn đưa cô đến căn nhà hôm đó Mạnh Hùng đưa cô vào. Nghi không xuống xe, Văn nài nỉ: - Vào đi em. - Em sợ. - Có anh, em đừng sợ. Hùng đã từng đưa em đến đây? Nghi khẽ gật Việt Văn bật đèn, ánh sáng tràn khắp nơi. Việt Văn như đến đây thường xuyên, anh vào trong lấy ra một túi da nhỏ. - Đây quà của anh ấy. Nghi rung tay, cô lần kéo các thứ bày ra bàn. Ngoài mớ nữ trang bằng đá quý còn có giấy tờ căn nhà mang tên cô, một tài khoản ngân hàng số tiền khá lớn. một đĩa CD Bảo Nghi không quan tâm cái gì ngoài cái đĩa, Cô đưa mắt nhìn Văn, Văn đưa cô vào phòng trong. - Anh đã xem qua chưa? Di vật của anh ấy yêu cầu trao tận tay em. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy. - Em không có ý nghi ngờ anh nhưng nếu anh đã biết thì em chỉ muốn hỏi anh xem, em có nên coi hay không? - Tùy em. Bảo Nghi mân mê cái đĩa, thái độ đắn đo cuối cùng cô cất lại vào hộp. Việt Văn ngạc nhiên. - Sao em không xem? Bảo Nghi nhỏ giọng: - Bổn phận làm vợ là quên đi quá khứ, em không thể không hiểu đạo lý này. Dù biết anh không hề ngăn cấm em tìm về quá khứ của mình nhưng em yêu anh, em phải biết tôn trọng anh. Việt Văn ôm cô, bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô: www.vuilen.com 140
  15. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Em là cô gái tuyệt vời Nghi ạ, Em có quyền làm bất cứ việc gì em thích, anh luôn tôn trọng em. - Chẳng trách hai anh Nhật Minh, Nhật Thành luôn gắn kết em cho anh. - Em được hai anh ấy bảo vệ khiến anh cả đời không dám ăn hiếp em. - Có ân hận không? - Có. Nghi nhìn sâu vào mắt anh; Anh cười, nụ cười quyến rũ: - Ân hận gì không cưới em sớm hơn. Nghi dụi đầu vào ngực anh cười khúc khích. - Đêm náy mình ở lại đây Nghi nhé! - Nhưng… Văn đưa tay lên tắt đèn, giọng anh như ra lệnh: - Không có nhưng gì hết. Tình yêu của Việt Văn đã thật sự dìu Bảo Nghi vào cả mộng. Cô không còn nhớ đến xung quanh, quên đi bao phiền muộn. Cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.    T hức ăn được dọn ra trong ngọn nến lung linh, huyền ảo. Không gian như lắng đọng bởi sự lãng mạn hai kẻ yêu nhau. Việt Văn tay trong tay, mắt trong mắt dìu Bảo Nghi bước từng bước du dương theo tiếng nhạc. Mặt đối mặt, môi kề môi trao nhau những nụ hôn nồng nàn say đắm. Nhạc hết, Việt Văn như còn nuối tiếc chưa chịu rời Bảo Nghi. Cô nhắc anh: - Thức ăn nguội hết rồi anh. Việt Văn cười: www.vuilen.com 141
  16. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Nhìn em, anh đã thấy no. Nghi lươm anh: - Thế thì ngồi đó nhìn em ăn. Bảo Nghi gấp thức ăn vào chén, Việt Văn cũng răm rắp làm theo. Đang nhai Nghi dừng lại: - sao hả? - Không sao. - Làm gì cứ nhìn em mãi vậy? - Vì trước đây anh chưa có dịp nhìn kỹ em. Nghi tròn mắt: - Anh nói gì? Văn nhún vai: - Nhìn kỹ cũng xinh lắm. Nghi cười duyên dáng: - Em không thích nghe nói nịnh đâu. - Thật mà. Chuông điện thoại Việt Văn reo, anh liếc nhìn số máy gọi đến, đôi mày hơi nhíu lại rồi anh tắt máy Nghi liền hỏi: - Ai vậy anh? Chắc lộn số! Suốt bữa ăn Việt Văn có vẻ suy tư. Bảo Nghi lấy làm lạ. Việt Văn đề nghị. - Mình ra biển dạo đi em. - Cũng được. Thả dọc theo bờ cát trắng, Nghi như con chim tung cánh cô chạy nhảy reo hò, cúi nhặt những vỏ sò còn sót lại trên bãi cát. Chuông Điện thoại Việt Văn lại đổ, nhìn thấy Bảo Nghi ở xa xa, anh bấm máy: - A lô. www.vuilen.com 142
  17. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Anh Văn, em đây? - Có chuyện gì vậy Tú Anh? Tiếng Tú Anh sụt sịt: - Có phải anh cùng Nghi đi hưởng tuần trăng mật? - Tùng không đưa em đi à? Tiếng Tú Anh khóc nức nở hơn: - Đêm tân hôn người ta hạnh phúc biết bao nhiêu thì đêm tân hôn em bị hắn hành hạ bấy nhiêu. - Tại sao Tùng lại nhẫn tâm như vậy? - Anh ấy nói rằng tại em nên anh ấy không cưới đươc Bảo Nghi. Hắn đánh em. Em không muốn sống nữa đâu anh Văn hà! - Bình tỉnh lại đi Tú Anh, em còn đứa con trong bụng. Hãy tự chăm sóc mình cho tốt, anh nghĩ Tùng nhất thời thôi, bản tính tùng vốn là người tốt mà. - Phải chi anh ấy đối xử với em chỉ bằng phân nữa anh đối với em thì tốt biết mấy. - Đừng khơi lại chuyện ấy làm gì. Cố gắng tìm cách hàn gắn vợ chồng, anh không thể giúp gì cho em trong lúc này. - Em nhớ anh, Việt Văn. - Đừng em. Thấy Bảo Nghi đến, Việt Vặn tắt máy. Cô nghiêng đầu: - Có chuyện gì à? - Nhà sách có chút vấn đề, nhân viên gọi ra hỏi ý kiến của anh: - Sao rồi? - Ôn. Em có muốn tắm không? - Theo anh thì sao? Việt Văn cỡi đồ gởi vào quán, anh nắm tay Bảo Nghi chạy như bay ra biển. Tiếng cười Bảo Nghi chan hòa trong gió. Trở về khách sạn trong lúc chờ Việt Văn tắm Bảo Nghi kiểm tra điện thoại của Văn. www.vuilen.com 143
  18. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Cô bấm số máy vừa gọi tới có tiếng trả lời: - Anh Văn, em đây. Bảo Nghì tái mặt, cô im lặng thì bên kia Tú Anh lại tiếp lời: - Có phải Bảo Nghi đang ở cạnh anh? Em ghen với cô ấy, cô ấy luôn được mọi người yêu thương, còn em thì chịu nhiều đau khổ. Yêu anh mà chẳng được anh đáp lời. Làm vợ Tùng mà luôn bị anh ấy dằn vặt. Giá như cho em làm lại từ đầu, em sẽ yêu... Bảo Nghi không thế can đảm nghe tiếp những lời than van của một cô dâu mới về nhà chồng lại gọi điện cho người đàn ông khác. Cô ngồi thừ người. - Nghi, mình đi chơi tiếp nhé. - Em không muốn đi. Văn ôm vai cô: - Mệt à? - Giận thì có. Văn xoay người cô lại: - Giận anh hả? Nghi đặt cái điện thoại lên tay anh Việt Văn hiểu ra: - Tú Anh lại gọi điện à? - Người ta nói người ta còn yêu anh đấy Văn hôn lên bờ môi hờn mát: - Nhưng anh chỉ yêu em. Không tin anh hả Nghi? - Nhưng... - Gát chuyện Tú Anh lại một bên. Khi nào về trong ấy mình nói tiếp được không? - Nhưng... - Lại nhưng, em có tin là anh sẽ bỏ mặc em không? Nghi hất mặt lên: - Thách anh đó. www.vuilen.com 144
  19. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU Văn hôn tới tấp lên mặt cô: - Yêu không hết ở đâu mà giận nè, phải không? Nghi lại trầm ngâm: - Chị Tú Anh hình như... Văn quay người tỏ ý không hài lòng Bảo Nghi nhắc chuyện Tú Anh. Bảo Nghi bật cười: - Người gì đâu khó chịu. - Em quan tâm đến cô ấy em không trách nhưng em cũng nên hiểu dùm em có làm gì lúc này cũng vô ích mà thôi. - Em hiểu rồi, ông xã. Việt Văn cười tươi trước cách gọi lạ lùng của Bảo Nghi. - Em đó! Nghi ôm tay anh: - Mình đi đâu anh? - Ăn bún chả cá. Món ăn đặt biệt ở Nha Trang đấy? - Nó như thế nào? - Ừ, thì... ngon không thể tả. - Nghe anh tả em thèm quá, đi nhanh lên. Hai người tản bộ đến quán ăn gần khách sạn. Đang trò chuyện Bảo Nghi dừng lại, mắt cô hướng đến một tiêu điểm. Tim cô đập muốn vỡ lồng ngực, mặt cô tái xanh. - Anh ơi, em không đi nữa đâu. - Em sao vậy? Nghi nhăn nhó: - Lúc chiều có lẽ tắm biển nhiều nên em hơi mệt. - Hay em ở lại khách sạn, anh sẽ mua về cho em. - Nghi gật đầu. - Anh đi một mình nhé! www.vuilen.com 145
  20. Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Em ở đó chờ anh. Chờ Văn quay lưng, Bảo Nghi đi tìm cái tiêu điểm mà cô quan tâm. Dòng khách du lịch từ các khách sạn đổ ra đường khá đông. Bảo Nghi vất vả lắm mới tiếp cận được mục tiêu. - Chụp hình không cô? Nghi nhìn sứng anh ta. môi cô mấp máy chẳng ra lời. - Cô có chụp hình không? Nghi khẽ gật. Anh ta dắt Nghi đến các cảnh đẹp của Nha trang về đêm, anh tạo dáng và bấm máy lia lịa. Nghi như kẻ mộng du mặc cho anh ta điều khiển như con rối nước. - Hết phim rồi, cô chờ tôi chút xíu. Bảo Nghi chợt tỉnh: - Tôi không chụp hình nữa. - Cô đẹp lắm chụp thêm ít kiểu nữa đi. - Tôi chí muốn đến đâu đó uống ly cà phê. - Cà phê à? Cô có thể uống bất cứ quán nào mà cô thích. - Tôi có thể mời anh một ly. Anh ta nghiêng đầu nhìn Nghi. - Một khách hàng lại đây. Cô là du khách ở đâu đến Nha Trang? - Anh đón xem? - Người miền Tây còn ở tỉnh nào tôi chịu. - Tiềng Giang đấy. Anh ta tròn mắt: - Con gái Tiền Giang xinh đẹp thế à? - Cô không cảm thấy điều đó sao? - Dĩ nhiên nhưng có người khác khen mình đẹp thì đếm trên đầu ngón tay. Anh ta cười xòa: - Bọn họ thật là không biết ngưỡng mộ. www.vuilen.com 146
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2