intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ba người trong quán mưa

Chia sẻ: Phaidaucuoctinh Phaidaucuoctinh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:13

84
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Từ lúc gặp lại chị đến giờ nhỏ cứ thao thao bất tuyệt kể về tình yêu của mình với một anh chàng tên K nào đó. Nhỏ kể chuyện tình yêu như kể lại một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nhiều tập, nhiều tình tiết rối rắm. Mà vì rối rắm quá nên nhỏ chỉ nhớ được khúc đầu và khúc cuối của phim thôi

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ba người trong quán mưa

  1. Ba người trong quán mưa...
  2. Từ lúc gặp lại chị đến giờ nhỏ cứ thao thao bất tuyệt kể về tình yêu của mình với một anh chàng tên K nào đó. Nhỏ kể chuyện tình yêu như kể lại một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nhiều tập, nhiều tình tiết rối rắm. Mà vì rối rắm quá nên nhỏ chỉ nhớ được khúc đầu và khúc cuối của phim thôi. Còn khúc giữa không biết vì vô tình hay cố ý nhỏ quên chẳng đả động gì đến. Đúng lúc ngoài đường phố mọi người đang nháo nhác chạy mưa thì nhỏ kể đến đoạn nhỏ gặp K khi đang chen lấn mua hàng giảm giá trong siêu thị. Anh Khương- bạn trai chị nghe xong thì cười bảo: -Hai người gặp gỡ trong hoàn cảnh lãng mạn quá cơ! Chị hết nhìn nhỏ lại quay sang nhìn ông bồ tủm tỉm cười:
  3. -Anh Khương không biết đấy thôi. Con nhỏ tài săn hàng khuyến mãi lắm. Cứ chỗ nào có hàng giảm giá là sà vào bằng được kể cả có sắp muộn giờ làm hay trời có sắp sập đi chăng nữa. -Hèn chi! Nhỏ che miệng cười khúc khích, rồi lại kể tiếp đoạn đầu tình yêu đầy hạnh phúc của mình. Vừa kể nhỏ vừa bấm từng đốt tay tính rành mạch từng kỉ niệm. Nào thì kỉ niệm mùa đông hai đứa đi ăn kem tràng tiền ngoài bờ hồ Lúc nổ máy xe ra về do mải nói chuyện mà K không biết rằng nhỏ vẫn chưa kịp leo lên xe, bỏ nhỏ lếch thếch đi bộ một đoạn dài. Kỉ niệm Hà Nội mùa hoa điệp, K rất kiên nhẫn lẽo đẽo làm phó nháy cho nhỏ và tụi bạn. Kỉ niệm mùa đông hôm trời mưa K chở nhỏ đi làm. Cái áo mưa của K bị thủng một lỗ ngay giữa lưng, nhỏ ngồi sau cứ nhằm đúng cái chỗ thủng mà hứng mưa đổ vào cho ướt sũng rồi cười khúc khích. Nhỏ kể đến đây thì anh bật cười quay sang nhìn chị bảo: -Cái này thì giống em quá nhé! Hèn chi mà hai chị em lại thân thiết nhau đến thế. -Nhưng mưa Sài Gòn thì đỏng đảnh hơn. Chắc tại vì mưa đỏng đảnh nên anh cũng không đủ kiên nhẫn được như K. -Thôi nào! Em không thấy anh vẫn ngồi đây bên em sao? Nhỏ không quan tâm đến mấy lời giận dỗi vu vơ của chị. Nhỏ mải nhìn Khương cười, nụ cười hối lỗi ấm áp và đáng yêu đến lạ. Rồi nhỏ nói bâng quơ như
  4. thể nói với chính mình “ừ! Cả em và chị đều thích mưa hèn chi lần nào chị gọi cho em cũng đều nghe thấy mưa rơi lạnh buốt bên tai”. Anh định châm lửa hút thuốc nghĩ thế nào lại thôi. Chị thả những viên đá nhỏ cuối cùng vào cốc, khoáng leng keng…leng keng… Nhỏ gõ mười búp măng xuống bàn, nhịp nhàng như một người nghệ sỹ lướt trên từng phím đàn. Ngoài kia mưa trắng một màn trời, mưa đã rất lâu mà con người vẫn không thôi nhốn nháo… *** Chị gục đầu xuống bàn, nghiêng mắt ngắm mưa chăm chú như một đứa trẻ. Thi thoảng chị lại hỏi một câu, buông thẫn thờ giữa cái không khí trầm lắng, ảm đảm của quán xá ngày mưa. Ba người ngồi bên nhau, đối thoại một cách rời rạc nhưng không hiểu sao không ai muốn đứng dậy để kết thúc cuộc gặp gỡ này. -Không biết bao giờ mưa mới tạnh? -Có thể là tí nữa. Cũng có thể là đến đêm chị ạ. -Dù sao cũng chẳng biết làm gì cho hết tối nay. Cứ mưa đến đêm cũng chẳng sao- Khương thủng thẳng nói. Nhỏ nghe thấy một tiếng thở dài. Chắc là của chị. Chị dường như không chịu nổi sự im lặng của ba người nên bảo: -Kể tiếp mấy khúc tình yêu của em đi cưng! -Ờ! Hay em kể khúc cuối chị nghe nha! Cũng mùi mẫn phết!
  5. -Happy ending chứ gì? Cưới luôn đi để chị với anh Khương còn kịp ăn cỗ trước khi bay về Sài Gòn. Mà mùa này có phải là mùa cưới không em? Khương xoay xoay tách cafe nhìn chị bảo: -Mùa nào chẳng là mùa cưới. Yêu thì cưới thôi chứ hơi đâu chờ tháng chờ năm cho mệt. -Thế sao yêu nhau bao lâu rồi mà chưa thấy khi nào anh tính chuyện cưới em? Nhỏ cười: -Mùa này là mùa hoa phượng. Cháy đỏ cả một góc trời rồi tàn lụi. Hình như tình yêu và hôn nhân cũng thế. Cứ đắm đuối hết mình rồi đến một ngày tự nhiên giật mình vì ngoảnh lại chẳng thấy bóng dáng của nhau hiển hiện trong đường trái tim ấy nữa. Chị rời mắt khỏi những hạt mưa, ngoảnh lại nhìn nhỏ: -Trong khúc cuối của tình yêu thì K của em đã đi đâu sao? -À vâng! Đã đi sang một hướng khác chị ạ. -Thế mà…chị cứ tưởng hai người đã tính chuyện cưới hỏi cơ đấy. -Thì hẳn…Nhưng ngay cả khi hôn nhân cũng chỉ là một tờ giấy kết hôn thì có gì mà giằng níu nhau khi hai con tim không còn cùng nhịp đập. -Là lỗi của K sao? Khương cười:
  6. -Lỗi của ai thì chẳng quan trọng, duyên số có thế thôi. Có muốn níu kéo cũng chẳng được, cứ coi như người ta không là của mình. Giằng níu trong tình yêu là thứ giằng níu kinh khủng nhất. Nhỏ cười, nhìn Khương bằng ánh buồn héo hắt. Có mấy khi nhỏ buồn đến thế đâu. Còn chị vẫn nhìn chăm chú vào ô cửa sổ ướt nhòa mưa rồi bất chợt hỏi Khương: -Anh nói nghe như thể anh đã hoặc đang phải trải qua điều khủng khiếp ấy không bằng. Khương không nói gì quay sang nhỏ hỏi: -Em chắc vẫn còn yêu K nhiều chứ? -Nhiều như một thói quen. Em đã quen có K bên cạnh bốn năm rồi giờ không dễ gì quên được đâu anh. -Cũng chẳng sao. Thực ra thì tất cả chúng ta đều cần có thời gian để mà quên mà nhớ. *** Có lẽ thấy ba người ngồi đã khá lâu, trời đã tối mà cơn mưa thì vẫn dai dẳng không ngớt chút nào. Nên một nữ nhân viên phục vụ bàn lại gần lịch sự hỏi: -Quý khách có muốn dùng bữa tối tại đây không ạ? Nhà hàng của chúng tôi ngoài phục vụ đồ uống còn kiêm luôn phục vụ các bữa ăn nữa ạ.
  7. Chị nói chị muốn ăn phở Hà Nội. Anh chọn mì xào. Nhỏ chọn một đĩa cơm rang thập cẩm. Ngồi nhìn nhỏ ăn một cách ngon lành, anh cười bảo: -Biết thế anh cũng chọn cơm rang như em để ăn có phải hay không. -Mì xào cũng ngon mà. Nếu không em gọi món khác cho anh nhé! -Mì xào nhiều dầu mỡ quá không tốt cho cho anh. Thôi khỏi! Anh nói vậy thôi chứ anh dạo này chắc do ăn nhiều đồ béo nên anh mắc bệnh ngán ăn rồi. -Tại sao không chọn phở? Anh không biết là phở Hà Nội rất ngon sao?- Chị hỏi. -Phở ăn không chắc dạ. Mà anh cũng không thích. Không phải cứ cái gì người ta khen mình cũng thấy ngon. Chị không nói gì, khẽ cười, gắp từng sợ phở ăn nhẩn nha như trẻ biếng ăn. Nhỏ nhìn chị ăn mà nghĩ nếu nhỏ là đàn ông chắc là nhỏ sẽ yêu chị đến mê mệt mất. Chị đẹp. Nét đẹp đằm thắm của gái xấp xỉ ba mươi. Điểm nhấn trên khuân mặt thanh tú ấy phảng phất nỗi buồn của đôi mắt hồ thu. Đôi mắt ấy từ nãy đến giờ thi thoảng vẫn lặng hướng ra ngoài cửa sổ chớp mưa. Nhỏ muốn thử chạm vào nỗi buồn man mác đẹp đến thánh thiện ấy. Bởi nhỏ không tin rằng trên đời lại có người con gái đẹp mỏng manh như chị. Nhỏ quen chị cách đây ba năm khi cùng đi chung trên một chuyến tàu Bắc Nam. Chị ra bắc thăm mẹ và em còn nhỏ thì trở về sau một chuyến đi du lịch ngắn ngày trong Sài Gòn. Chỉ kể rất nhiều điều về mẹ bằng thứ ngôn ngữ của tình mẫu
  8. tử thiêng liêng. Chị yêu thương và tôn thờ người mẹ đã chịu nhiều gian truân vất vả để giữ gìn được hạnh phúc của mình. Chị bảo: -Mẹ chị là con gái miền Tây, không quen bon chen cũng chẳng giỏi tính toán mà khi theo chồng ra Bắc phải học hỏi mọi thứ mới có thể làm dâu con miền Bắc được. Mười mấy năm rồi năm nào chị cũng ra thăm mẹ. Giờ mẹ chị đã già rồi, tóc muối, mắt hằn dấu chân chim, hàng ngày vẫn nhắc về một thiên đường ở thế giới bên kia mờ ảo. -Mẹ chị từng lỡ dở một đời chồng? -Ừ! Số mẹ chị lận đận. Trước lấy bố chị nhưng chung sống không hạnh phúc. Sau khi ly hôn thì mẹ nuôi em trai còn chị sống cùng bố. Mẹ chị khổ nhiều vì yêu thương nhưng đã yêu ai là vun vén hết lòng. Sau này chị cũng sẽ yêu như mẹ. *** Đã ba năm trôi qua, năm nào nhỏ cũng gặp lại chị vào mùa mưa như thế này. Nhưng hai năm trước chỉ có hai chị em ngắm mưa, chị không hỏi về tình yêu của nhỏ. Nên nhỏ cũng không có cơ hội kể về khúc đầu, khúc cuối của chuyện tình giữa nhỏ với K. Hai năm trước cũng không có Khương ngồi đây. Có lẽ vì thế mà mưa của hai mùa trước cũng nhẹ nhàng hơn. Bất chợt nhỏ đưa mắt nhìn Khương, thoáng chút bối rối Khương ngoảnh vội ra cửa sổ. Chị là người bắt gặp khoảnh khắc ấy đúng lúc quay lại gọi “Nhỏ ơi!”. Ba sự lúng túng gặp nhau trong một vài
  9. giây bất động. Cũng may mà tiếng đổ vỡ cốc chén từ bàn bên cạnh, tiếng người mẹ quát đứa con nhỏ nghịch nghợm đã phá tan tình huống khó xử ấy. Nhỏ vội vàng hỏi chị: -Chị bảo gì em vậy? Chị vẫn còn chưa hết luống cuống khi nhìn thấy những ngón tay của nhỏ đan vào nhau một cách vụng về. Chị giả bộ nhìn quanh quán rồi vỗ nhẹ vào tay nhỏ hỏi: -Quái lạ! Chị chẳng nhìn thấy lối ra nhà vệ sinh đâu cả. -À! Quán này thiết kế nhà vệ sinh ở bên ngoài. Chị phải đi vòng ra ngoài, nhà vệ sinh gần khu cây cảnh đó chị. Chị nhớ đi nép vào hiên không mưa hắt ướt hết đó. Nhỏ có lẽ đã không hiểu rằng những cái vỗ nhẹ nhàng vào tay nhỏ khi nãy thật ra là những cái vỗ về của chị. Chị nhận ra trong ánh mắt của Khương dành cho nhỏ có chút thương mến, rung động cũng giống như lần đầu tiên Khương nhìn chị cách đây hai năm. Chị cũng thoáng chốc buốt tim trong cái bối rối rất đàn bà của Nhỏ, chị cũng đã từng như thế. Chị bước vào nhà vệ sinh tô đậm thêm môi son, chải lại mái tóc xoăn uốn lọn buông hững hờ rồi thong thả bước ra. Lúc này cơn mưa vẫn còn dai dẳng, một bên vai chị bị mưa táp vào ướt nhẹp. Lúc quay lại chỗ ngồi Khương tút giấy trong hộp đưa cho chị bảo lau đi cho đỡ ướt. Chị cười…
  10. Chị liếc nhìn đồng hồ, lẩm bẩm dự đoán chắc ít nhất cũng phải chín giờ tối thì may ra mưa mới ngớt. Cũng không thể tự nhiên đứng dậy đòi về giữa trời mưa gió mịt mùng trong khi chẳng có việc gì quan trọng. Cũng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đi mà nhỏ và Khương thì dường như vẫn muốn còn nán lại. Biết làm gì để giết thời gian trong lúc chờ mưa tạnh? Sao tự nhiên với chị cuộc gặp gỡ lại trở lên gượng ép đến thế? Ừ! Chắc là tại có thêm sự xuất hiện của Khương, nếu không thì hai chị em đã bình yên ngồi ngắm mưa và kể với nhau đủ thứ chuyện đàn bà. Thiếu gì chuyện để nói với nhau, nhưng có thêm Khương thì những câu chuyện hào hứng ấy lại trở lên vô duyên hơn bao giờ hết. Vậy ba người thì sẽ nói chuyện gì? Chị nghĩ ngợi rồi quay sang nhỏ bảo: -Vậy còn khúc giữa tình yêu của em thì sao? Vì lý do gì mà em và K lại chia tay khi đã từng yêu nhau nhiều đến thế? Nhỏ dùng ngón tay chấm nước rồi miết lên bàn chậm chậm. Không vội trả lời câu hỏi của chị, nhỏ nhún vai bảo: -Chị thử đoán xem. Theo chị thì vì sao chứ? -Chắc là tại em tham công tiếc việc nên không còn thời gian chăm chút cho tình yêu như xưa nữa? -Chị sai rồi. Với em tình yêu ấy vẫn nồng nàn đến tận phút cuối cùng. -Vì em không còn xinh đẹp và quyến rũ như xưa chăng?- Khương hỏi.
  11. -Anh nghĩ thế sao? Vậy bây giờ ngồi trước mặt anh, nói thật đi, dưới con mắt của một người đàn ông như anh thì em có còn sức quyến rũ không? Anh lúng túng ngoảnh sang nhìn chị, chị cười bảo: -Ý anh ấy bảo em vẫn còn sức hấp dẫn lắm. -Vậy thì lý do ấy không hợp lý nhé! Chị chống cằm suy nghĩ một lúc rồi bảo: -Vậy thì chắc chắn vì một người thứ ba đúng không? Nhỏ cười: -Ừ thì… trong các cuộc chia tay đến phần nửa nguyên do là có bóng dáng của người thứ ba. Tuy nhiên câu trả lời của chị đúng nhưng chưa đủ. Khương hỏi: -Em đã mất K đúng lúc em dành nhiều tình yêu thương và kì vọng vào K nhất đúng không? -Sao anh biết? -Ừ thì… Tại nỗi buồn trong mắt em đã nói lên điều đó. Chị khẽ cười khi phát hiện ra Khương và nhỏ khi nói chuyện hơi hướng, giọng điệu rất giống nhau. Chị cũng đang tự hỏi không biết Khương đọc được điều gì trong mắt chị bây giờ? Hay là Khương còn đang bị hút vào câu chuyện tình của nhỏ. Nhỏ không để ý đến phút suy tư của chị bởi nhỏ đang mải kể cho Khương nghe khúc giữa chuyện tình yêu của nhỏ. Nhỏ bảo:
  12. -Chuyện rất đơn giản thôi. Trong một chuyến đi nghỉ mát do công ty tổ chức, K đã phải lòng một cô gái khác. Họ gặp nhau có hai ngày trên biển, họ nói với nhau những gì, nghĩ cùng nhau những gì, thậm chí là làm gì cùng nhau em cũng thể biết. Chỉ biết rằng sau chuyến đi đó trở về em và K đã chia tay. Có thể là họ chỉ cùng ngồi ngắm hoàng hôn bên bờ biển. Cũng có thể là K đã lau nước mắt cho cô ấy… Điều đó rồi cũng có quan trọng gì đâu. Chỉ biết rằng tình yêu là điều rất mong manh. Bỗng một ngày ta mất nhau là vì thế… Khi nhỏ kết thúc câu chuyện thì ngoài trời cũng tạnh mưa. Trong quán những vị khách đợi lâu đều vội vã trở về bên gia đình hay một vòng tay ấm. Đến lúc này nhỏ dường như mới bừng tỉnh khỏi miền kí ức. Nhỏ thấy sốt ruột vì đống quần áo phơi trên sân thượng không ai rút hộ vào và mấy chậu cây cảnh để chênh vênh bên cửa sổ. Nhỏ hỏi chị còn ở lại Hà Nội lâu không? Chị nói chắc là về sớm vì cũng còn nhiều việc tồn đọng trong đó cần giải quyết. Khương ngỏ ý muốn xin số điện thoại của nhỏ để tiện liên lạc. Nhỏ nhìn dáng chị bước nhanh về phía trước, phía hàng cây đang trút nốt những hạt mưa còn đọng lại khi trận gió vừa thổi đến. Lúc này nhỏ mới nhận thấy đôi vai bé nhỏ của chị khẽ run lên trước gió, hình như đợt này ra Bắc chị gầy hơn. Nhỏ không trả lời Khương mà bước nhanh vừa kịp níu lấy bàn tay chị lúc chị định sang đường trong dòng xe cộ ồ ạt sau mưa. Nhỏ bảo: -Đợi đèn đỏ rồi sang chị ạ.
  13. Đúng lúc ấy thì đèn đỏ bật. Nhỏ nắm lấy bàn tay chị thong thả bước sang đường. Bỏ lại Khương phía sau vẫn còn đang đứng loay hoay với mớ suy nghĩ rối rắm và lạc lõng của mình. Cho đến khi chị ngoảnh lại với gọi “Anh ơi!” thì Khương mới vội vã sang đường…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
3=>0