intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 282,283

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

50
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 282: Thanh Diệp Sơn Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Thanh Diệp Sơn, nằm ở phía nam U Châu, sơn thế quanh co khúc khuỷu, rộng khắp ngàn dặm, có thể nói rất hoang vắng.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 282,283

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 282: Thanh Diệp Sơn Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Thanh Diệp Sơn, nằm ở phía nam U Châu, sơn thế quanh co khúc khuỷu, rộng khắp ngàn dặm, có thể nói rất hoang vắng. Nơi này tuy không nguy hiểm bằng Khuê Âm Sơn Mạch trong truyền thuyết, nhưng độc xà mãnh thú cũng rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng còn có yêu thú hay lui tới. Cho phàm nhân không hề tới đây, từ xưa đến nay chỉ lưu truyền một ít truyền thuyết về lục địa thần tiên. Cái gọi là lục địa thần tiên, tự nhiên chính là người tu tiên. Thanh Diệp Sơn mặc dù không có linh khí thánh mạch, nhưng mà những linh mạch nhỏ cũng rất nhiều, chi chít như sao trên trời, không dưới trăm chỗ. Bình tĩnh mà xem xét, những linh mạch đó có phẩm chất không cao. Chỉ lớn hơn một chút so với những tông môn yếu kém, cho nên ít ai để ý. Tự nhiên lại thành tiện nghi cho các gia tộc tu tiên này. Ngoại trừ điều này, thì nơi này cũng có một ít tán tu. Dù sao thực lực của bọn họ bọn họ cũng không sánh kịp với các môn phái truyền thừa đã mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm. Cho nên khi có linh mạch liều cười thầm, không còn cách nào khác là chiếm đoạt. Mới đầu, chỉ có một hai gia tộc tu tiền và một ít tán tu phát hiện nơi này. Nhưng sau đó tin tức truyền ra, càng ngày càng có nhiều người di chuyển đến nơi đây. Cứ như vậy, mấy vạn năm qua, thương hải tang điền, thế sự biến thiên, không ngừng có những gia tộc mới hứng khởi, gia tộc cũ ngã xuống. Thế đạo luân hồi, chẳng qua số lượng người tu tiên ở nơi đây thì lại càng ngày càng tăng lên. Nếu như nói Thiên Ma Thành là thánh địa của người tu ma, thì Thanh Diệp Sơn này, chính là thánh địa của tán tu và gia tộc tu tiên.
  2. Nói về quan hệ giữa nhà này và bổn môn, thì có thể hình dung là bắt nguồn từ rất xa xưa, nghe nói tổ tiên của gia tộc này, chính là đệ tử ký danh của Thiên Trần Chân Nhân. Tuy rằng không thể so sánh với các đệ tử khác, địa vị cũng kém một tí. Nhưng dù sao cũng cùng tổ sư gia có tình thầy trò. Vị này là Diệp Phàm tiền bối, khi còn sống cũng đã tiến cấp đến Kết Đan Kỳ. Nhưng lại không ở Linh Dược Sơn tiếp tục tu luyện, mà lại đi tới phía nam xa xôi của U Châu. Sau cùng lại mang lòng ngưỡng mộ một nữ tử, kết làm song tu đạo lữ. Sau đó tại đây tạo nên một gia tộc. Đây chính là nguồn gốc của gia tộc họ Diệp. Nguyên nhân Diệp Phàm trước kia rời khỏi Linh Dược Sơn, Thông Vũ chân nhân vẫn không nói gì nhiều. Chỉ nói hậu nhân của gia tộc họ Diệp cùng bổn môn có quan hệ sâu xa. Hiện giờ vẫn đang giúp đỡ bổn môn một ít về tài chính. Đem tư liệu về gia tộc họ Diệp lướt qua một lượt trong đầu, sau đó Lâm Hiên bình tĩnh hạ xuống Thanh Diệp Sơn. Nhìn cây cối xanh tốt xung quanh, so với thanh sơn bình thường cũng không khác bao nhiêu. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia mỉm cười, tay vừa lật, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một ngọc phù. Lâm Hiên ném nó lên, ngọc phù hóa thành một đạo hỏa quang bay vào trong rừng sâu. Một lát sau, một trận sương mù cuồn cuộn bốc lên. Trước mặt đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một đạo ngân quang phát ra hào quang chói mắt, đẹp đẽ vô cùng, thậm chí còn mang theo hương khí. Lâm Hiên mỉm cười tiêu sái đi vào. Cảnh vật bên trong khác hẳn so với bên ngoài. Đập vào mắt là một thị trấn nhỏ. Thanh Diệp Sơn tuy rằng ít giao thiệp với phàm nhân. Nhưng vì để ngừa vạn nhất, cho nên một nhóm tu tiên tại đây đã bố trí chút thủ thuật che mắt.
  3. Nhìn trấn nhỏ trước mắt, cũng chính là phường thị, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ. Có tu sĩ địa phương, còn có những vật phẩm dùng để trao đổi. Huống chi nơi này là gia tộc tu tiên, số lượng hơn trăm người, tán tu thì vô số. Cho nên nếu không giống như phường thị, thì cũng có chút kỳ quái. Lâm Hiên không thay đổi khuôn mặt. Vì những năm gần đây hắn đều khổ tu, số tu sĩ nhận ra hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng qua nếu không dùng Ẩn Linh Đan và Liễm Khí Thuật ẩn đi tu vi thật, thì tuy rằng tu sĩ Thanh Diệp không ít, nhưng cao giai tu sĩ lại rất hiếm. Kết Đan Kỳ sẽ khiến người ta để ý. Thông Vũ chân nhân mặc dù không nói cụ thể nội dung nhiệm vụ, nhưng Lâm Hiên lại có dự cảm rằng lần này cũng không dễ dàng tí nào. Lúc này hắn đang thu liễm linh khí. Nhìn bên ngoài, thì tu vi chỉ ở Linh Động Kỳ đại viên mãn. Lâm Hiên tùy ý đi dạo trong phường thị. Tuy rằng nơi đây không thể cùng phường thị do các đại môn phái mở, nhưng nói không chừng cũng sẽ có đồ vật mình cần. Thứ hai, Lâm Hiên dù sao cũng là lần đầu tiên tới Thanh Diệp Sơn. Trước kia có nghe qua một ít lời đồn đãi, nên Lâm Hiên cũng muốn tự mình tìm hiểu thật hư thế nào. Ngay cả cây thước cũng còn có ngắn dài, những lời này thực sự có vài phần đạo lý. Phường thị Thanh Diệp Sơn, tuy đồ quý hiếm không nhiều lắm, nhưng Lâm Hiên lại mua được không ít da thú. Loại này là tài liệu Hỏa Linh Thử, có thể dùng để luyện chế giai phù có thuộc tính hỏa. Ở những phường thị khác, Lâm Hiên tuy rằng cũng mua được, nhưng số lượng không đủ. Lúc này đây có thể nói là thu hoạch lớn. Thông qua trò chuyện cùng lão bản ở một lữ điếm, Lâm Hiên trong lòng cũng biết đại khái tình hình về Thanh Diệp Sơn. Nơi này tổng cộng có hơn một trăm năm mươi linh mạch. Hiện giờ có tám mươi mốt chỗ là của gia tộc tu tiên. Còn lại đều bị tán tu chiếm cứ.
  4. Số lượng tu sĩ ở cùng một chỗ, ước chừng hơn tám vạn. Lâm Hiên âm thầm líu lưỡi, không thể tưởng tượng được Thanh Diệp Sơn nhỏ như vậy, mà lại có rất nhiều người tu tiên. Mà thế lực bên trong, do hai nhà đứng đầu. Hai nhà này không chỉ có lịch sử lâu đời, cơ hồ là gia tộc dời tới sớm nhất. Hơn nữa số lượng tu sĩ trong tộc cũng nhiều nhất. Trực hệ cùng chi thứ mỗi nơi đều có hơn ba ngàn người, đủ để xếp vào tầng lớp những môn phái trung bình. Hơn nữa ở Thanh Diệp Sơn, cũng chỉ có hai nhà này là gia tộc có được tu sĩ Kết Đan Kỳ. Như vậy mới biết, con đường tu tiên là gian nan vô cùng. Tuy rằng trình độ U Châu vượt xa so với Duyện Châu, nhưng dù sao gia tộc có được tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng rất hiếm. Loại cao thủ này, bình thường đều bị các môn phái thu nhận. Nguyên bản, thế lực hai nhà có thể nói là ngang nhau. Nhưng gần đây, thế cân bằng lại bị phá vỡ. Liễu gia ngoại trừ gia chủ, thì nay lại có thêm một vị trưởng lão cũng tiến vào Kết Đan Kỳ. Liễu gia có được hai tu sĩ cấp cao, lập tức trở thành thế lực lớn nhất ở Thanh Diệp Sơn. Lâm Hiên nghe đến đó, không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ việc sư tôn phái mình đến có liên quan đến sự tranh đấu giữa hai nhà. Không, Lâm Hiên lắc lắc đầu. Nếu thật sự đơn giản như vậy, sư tôn chỉ tùy tiện cho một trưởng lão Kết Đan Kỳ xuất quan, thì so với chính mình ra tay sẽ ổn thỏa hơn. Nhiệm vụ này hiển nhiên là một loại khảo nghiệm. Tuyệt không đơn giản chỉ vì sự phân tranh giữa hai gia tộc. Còn cụ thể như thế nào, chỉ có khi đến Diệp gia mới biết. Lâm Hiên nghĩ vậy, liền cảm tạ lão bản, đi ra khỏi phường thị, muốn trước tiên theo sự phân phó của sư tôn, đi đến trang viên Diệp gia. Đột nhiên một trần ồn ào truyền vào tai.
  5. Trận cãi nhau ầm ĩ này, cách chỗ hắn khoảng hơn mười dặm. Sư tôn cũng chỉ nói đại khái phương hướng Diệp gia, Lâm Hiên thả thần thức ra tìm kiếm, nên mới ngẫu nhiên nghe được. Hình như là tranh chấp của vài tu sĩ. Lấy tính cách Lâm Hiên, tự nhiên không nghĩ đến việc xen vào chuyện người khác. Nhưng hai từ “Diệp gia”, “Liễu gia”, lại làm cho Lâm Hiên nhíu mày, muốn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Vốn đã ăn Ẩn Linh Đan, linh lực trong cơ thể lưu chuyển. Nhất thời Lâm Hiên biến hóa ra một khuôn mặt khác. Sau đó hắn cũng không có độn quang, trực tiếp thi triển Ngự Phong Thuật. Khoảng cách hơn mười dặm, chỉ lát sau đã tới. Chỗ này là một cái hồ nhỏ. Bốn phía có không ít cây cối sinh trưởng, Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, trốn vào trong một bụi cây. Sau đó lại thi triển một pháp quyết ẩn nặc. Cứ như vậy, cho dù là tu sĩ cấp cao cũng rất khó phát hiện mình, huống chi là tu sĩ cấp thấp. Sau đó hắn mới yên lặng thả thần thức ra, bao phủ toàn bộ tiểu hồ. Đứng bên hồ là hai nhóm tu sĩ, mỗi bên có bảy tám người. Đầu lĩnh bên trái là một nam tử chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ. Lâm Hiên không khỏi lưu tâm, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, không thể coi thường được. Mà thủ lĩnh bên tay trái là một thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt, tuổi rất trẻ, dung mạo lại rất xinh đẹp. Tu vi chỉ khoảng Trúc Cơ Sơ Kỳ. Hai người phía sau, đều là đệ tử cấp thấp Linh Động Kỳ. “Liễu Kiếm, lá gan của ngươi lớn lắm, cư nhiên dám tìm đến Diệp gia chúng ta quấy rối?” Thiếu nữ nhíu mày, thần sắc không tốt chất vấn. Nàng là cháu gái của gia chủ Diệp gia. ở Thanh Diệp Sơn, Diệp gia thế lực rất lớn, hơn nữa Diệp Như cũng là thiên tài, chỉ mới mười bảy tuổi đã Trúc Cơ thành công. Tuy rằng đó là nhờ lúc nhỏ, ngẫu nhiên nàng ăn được huyền thiên dị quả, nhưng mặc kệ thế nào, vị đại tiểu thư này ở Thanh Diệp Sơn có địa vị giống như
  6. công chúa, không ai dám nhục mạ. Diệp gia là một đại gia tộc, tự nhiên có sản nghiệp của chính mình. Phù điếm, linh khí điếm, cùng với các loại tài liệu tu luyện trong quầy tạp hóa, cái gì cũng có. Nhưng sáng sớm hôm nay, Diệp Như đi vào phường thị, lại phát hiện một gian tạp hóa của Diệp gia, cả chưởng quầy và tiểu nhị đều bị người khác đả thương. Diệp Như tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại cực kỳ nóng nảy. Sau khi biết được là thiếu chủ Liễu gia làm, liền lập tức dẫn người đi tính sổ. Nhìn hai nhóm người đang giương cung múa kiếm, Lâm Hiên không khó để nghe ra ngọn nguồn câu chuyện. Nguyên lai chỉ là một việc nhỏ, hắn cũng không tính tham gia, thân hình vừa chuẩn bị bước đi, thì đột nhiên ngừng lại. Không đúng! Việc này có vấn đề! Căn cứ vào tin tức có được ở phường thị, Lâm Hiên đã sớm rõ mối quan hệ của hai nhà. Tuy rằng bên trong đang ngấm ngầm tranh đấu, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì sự hòa thuận. Tục ngữ nói, giết địch một ngàn, tự thiệt hại tám trăm. Mặc dù hiện giờ Liễu gia có hai cao thủ Kết Đan Kỳ, nhưng thực lực Diệp gia cũng thâm sâu khó lường. Nếu phát sinh đánh nhau, thì cho dù đánh bại được Diệp gia, Liễu gia cũng tổn thất không nhỏ. Chẳng phải là làm cho các gia tộc khác đục nước béo cò hay sao. Tộc trưởng hai nhà không phải là kẻ ngốc, sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn tổn hại đến chính mình. Huống chi Lâm Hiên còn tìm hiểu sơ qua nhân vật trọng yếu của hai nhà. Liễu Kiếm và Diệp Như cũng nằm trong số đó. Không chỉ bởi vì bọn họ có phụ thân làm chức lớn trong gia tộc, mà còn vì tuổi còn trẻ mà đã Trúc Cơ thành công.
  7. Chẳng qua theo Lâm Hiên biết, Liễu Kiếm này tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan, thực tế thì niên kỷ so với mình không sai biệt lắm. Hơn nữa nghe nói người này tính tình tuy âm độc, nhưng làm việc tuyệt đối ổn thỏa, là một nhân vật quan trọng được phụ thân tín nhiệm. Đánh phá cửa hàng đối phương, không thể nào là hành động chỉ theo cảm tình. Chẳng lẽ Liễu Kiếm này… Lâm Hiên một lần nữa lại ẩn núp, tập trung thần thức quan sát Liễu Kiếm. Bởi vì tu vi hai bên cách nhau quá xa, nên không sợ bị đối phương phát hiện. Liễu Kiếm kia nhàn nhạt nhìn Diệp Như một cái: “Diệp đại tiểu thứ, ngươi chỉ dẫn theo chừng này người thôi sao?” “Như thế nào, ngươi còn muốn cùng ta động thủ?” Diệp Như biến sắc, hai bên chính là hạ thủ không nói chuyện. Luận thực lực, cả hai đều là Trúc Cơ, nhưng Trung Kỳ với Sơ Kỳ không phải chỉ kém nhau một điểm. Nhưng nàng nghĩ mình cũng không yếu kém, liền trợn to đôi mắt đẹp, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương. “Không phải.” Khóe miệng Liễu Kiếm lộ ra một tia cười nhạt, tay xoa lên túi trữ vật bên hông. “Không phải là động thủ, mà là muốn cái đầu của đại tiểu thư ngươi.” Lời còn chưa dứt, sát khí cả người đã phóng lên cao. Một đạo hàn mang từ trong tay hắn bắn ra, hướng thẳng cổ thiếu nữ mà tới. Diệp Như chấn động. Hai nhà tuy bất hòa, nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới đối phương dám hạ sát thủ với mình. Cũng may vị đại tiểu thư này tính tình tuy nóng nảy, nhưng lại không phải là không có đầu óc. Phản ứng của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, ngọc thủ lấy ra một cái khăn tay. Đây vốn là vật tùy thân của nàng, lúc này lại biến lớn, hóa thành một lá chắn dài mấy thước, che đi thân hình Diệp Như. “Hừ, chỉ là trung phẩm lính khí, mà cũng lấy ra!”
  8. Liễu Kiếm hừ lạnh một tiếng, hàn mang kia hóa thành một luồng lưu tinh, ba một tiếng, liền đánh vào trên lá chắn, chỉ trong giây lát, lá chắn liền rách ra. Quang mang trên khăn tay nhất thời mất đi, từ trên không trung rớt xuống. Trên mặt Diệp Như hiện lên một tia thương tiếc, vật ấy tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng là món quà sinh nhật của mẫu thân tặng cho nàng. Nàng rất thích nó, không nghĩ tới hôm nay lại bị hủy ở nơi này. Cũng may không phải là công cốc, ít nhất cũng giúp nàng tranh thủ một ít thời gian. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng phất một cái, thanh quang thoáng hiện, một thanh đoản kiếm liền xuất hiện trước mặt. Đoản kiếm kia dài chừng một thước, mỏng như cánh ve, chuôi kiếm có khắc không ít hoa văn kỳ dị, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. “Đi!” Diệp Như chỉ một cái, đoản kiếm kia liền hóa thành một đạo thanh quang, bay đến đánh nhau cùng hàn mang. Diệp Như nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà lúc này đột nhiên có tiếng kêu thảm truyền tới. Khi quay đầu lại, sắc mặt của nàng đã hết sức khó coi. Trong lúc nàng và Liễu Kiếm đấu pháp, hai người thủ hạ tự nhiên cũng bị tập kích. Tùy tùng đối phương cũng là Linh Động Kỳ, nhưng thủ đoạn lại vô cùng cổ quái. Chỉ trong thời gian ngắn đã làm cho người của nàng rơi vào thế hạ phong. Thậm chí còn có một người gặp phải độc thủ. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạt. Tuy rằng đối phương cố ý che giấu, nhưng với tu vi hiện giờ của hắn, sao lại không nhận ra… Người tu ma!
  9. Chẳng lẽ là thủ hạ của Cực Ác Ma Tôn, bọn hắn tới nơi này làm gì? Xem ra chuyến đi đến Thanh Diệp Sơn lần này, quả thật không hề đơn giản a! Tuy rằng trong lòng Lâm Hiên tỉnh táo, nhưng cũng không úy kỵ. Có lẽ khi tu vi tăng tiến thì lá gan cũng to lên. Sau khi Kim Đan đại thành, Lâm Hiên đối với mình vô cùng tin tưởng. Nguyên Anh Kỳ lão quái thì không thể dễ dàng ra tay. Như vậy với thực lực của mình, đánh với tu sĩ cùng cấp thì chiến thắng dễ dàng. Cho dù là Trung Kỳ, thì dựa vào vài món cổ bảo, cùng Cửu Thiên Huyền Công và Huyền Ma Đại Pháp, thì ít nhất chạy trốn hẳn không thành vấn đề. Lâm Hiên bên này đang còn suy nghĩ, thì đệ tư Diệp gia đã ngày càng nguy cấp. Không chỉ có đệ tử Linh Động Kỳ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, mà Diệp Như đang đấu pháp cùng Liễu Kiếm cũng trở nên nguy cấp. Nguyên bản một người là Trúc Cơ Sơ Kỳ, người kia là Trúc Cơ Trung Kỳ, thắng bại vốn đã rõ ràng, chỉ có điều là nhanh hay chậm mà thôi. Đối phương không chỉ có linh khí sắc bén, mà công pháp lại vô cùng cổ quái. Trên mặt Diệp Như rốt cục lộ ra một tia sợ hãi: “Ngươi không phải Liễu Kiếm, ngươi là ai, vì sao phải gây bất lợi đối với Diệp gia chúng ta?”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2