intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 286,287

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

69
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 286: Song bản mệnh pháp bảo Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm “Thiếu chủ, U Minh Hàn Thiết một khi đã trân quý như vậy, sao ngài không khẩn cầu Ma Tôn lão nhân gia chi viện, phái vài cao thủ tới đây, thì có thể dễ dàng tiêu diệt hai nhà Diệp Liễu.”

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 286,287

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 286: Song bản mệnh pháp bảo Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm “Thiếu chủ, U Minh Hàn Thiết một khi đã trân quý như vậy, sao ngài không khẩn cầu Ma Tôn lão nhân gia chi viện, phái vài cao thủ tới đây, thì có thể dễ dàng tiêu diệt hai nhà Diệp Liễu.” Viên Tam có chút khó hiểu. “Ngu xuẩn, làm như thế sẽ để lại hậu quả không tốt. Thanh Diệp Sơn tuy rằng hẻo lánh, nhưng khó nói là không có dấu chân người chính đạo. Bổn thiếu chủ chỉ là ngẫu nhiên nghe được bí mật này, nếu gióng trống khua chiêng, chắc chắn sẽ khiến Tam Cự Đầu chú ý. Ngươi cho rằng bọn họ cam tâm tình nguyện để bảo vật này rơi vào tay ma tu chúng ta sao?” Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm, thanh âm có chút khan khàn. Nếu không phải cố kỵ phản ứng của chính đạo, hắn sao có thể sợ ném chuột vỡ đồ, đã sớm dùng sức mạnh ra tay. Nhưng hiện tại, hắn không thể không âm thầm tiến hành. “Là thiếu chủ anh minh, thuộc hạ lắm lời.” Viên Tam xoa mồ hôi trên trán, cười bồi vỗ mông ngựa. “Hừ, nguyên bản ta nghĩ rằng khơi mào chiến tranh hai nhà Liễu Diệp, sau đó đục nước béo cò. Nhưng không ngờ ngươi lại thất bại, chẳng qua không có vấn đề gì, ta còn có chủ ý khác. Chỉ có điều lần này phải làm thật cẩn thận mới được.” Điền Tiểu Kiếm cắn chặt răng, biểu tình âm tàn nói. Điền Tiểu Kiếm nói xong, tiếp tục đứng tại chỗ, trên mặt không hề vui hay buồn. Hiển nhiên nói thì dễ, nhưng trong vòng ba khắc cũng không nghĩ ra được chủ ý gì hay cả. Mà Viên Tam kia, tính cách tuy rằng hào phóng một chút, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Hắn hiểu được đạo lý họa từ miệng mà ra, cho nên chỉ đứng im không nói gì. Sau một nén nhang, cả hai ly khai nơi này. Sau đó một bóng đen từ một khối cự thạch cách đó khoảng mười trượng nhẹ nhàng đi ra, đúng là
  2. Lâm Hiên. Lúc này hắn một tay ôm ngực, một tay chống cằm, trên mặt tràn đầy biểu tình trầm tư. Nói thật ở chỗ này gặp lại Điền Tiểu Kiếm, thật sư làm cho hắn chấn động. Mà tin tức về U Minh Hàn Thiết, lại càng làm cho Lâm Hiên kinh hỉ. Đối phương là thân truyền đệ tự của Cực Ác Ma Tôn, nhưng mà hắn tu luyện Huyền Ma Chân Kinh, trong tay mình đồng dạng cũng có một phần. U Minh Toái Tâm Kiếm! Nếu lấy lực công kích mà nói, thần thông của bảo vật này so với Vạn Hồn Phiên còn tốt hơn. Lựa chọn làm bản mệnh pháp bảo cũng không sai. Đương nhiên. Điều này cũng không có nghĩa là Lâm Hiên sẽ từ bỏ Cửu Thiên Huyền Công. Được xếp thứ nhất nhì trong đạo gia công pháp.Uy lực Cửu Thiên Huyền Công không hề dưới Huyền Ma Đại Pháp. Thậm chí ở mặt tinh thâm ảo diệu thì còn muốn tốt hơn. Đương nhiên, thần thông quỷ đạo đều có chỗ hơn người. Nói tóm lại, Lâm Hiên khó lựa chọn, cho nên quyết định tu luyện cả hai. Như vậy, tốc độ tu luyện có hơi chậm một chút, nhưng thu hoạch thì vô cùng lớn. Hơn nữa trình độ tinh thuần của pháp lực cũng hơn xa tu sĩ bình thường. Chẳng qua Lâm Hiên tuy rằng có tu luyện Âm Dương Quyết, có thể chuyển hóa hai loại linh lực. Nhưng hai công pháp bất đồng thuộc tính, cho nên pháp bảo không thể dùng cho cả hai. Một ít chiêu số trong Cửu Thiên Huyền Công không thể thi triển bằng U Minh Toái Tâm Kiếm. Đồng dạng, một ít thần thông trong Huyền Ma đại pháp cũng không thể
  3. dùng bảo vật tương tự. Cho nên ngay từ đầu, Lâm Hiên tính toán sẽ luyện hai kiện bản mệnh pháp bảo. Một cái giống như U Minh Toái Tâm Kiếm này. cái còn lại là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn! Trong Cửu Thiên Huyền Công viết rằng bảo vật này có uy lực rất lớn. Không chỉ có thần thông kinh người, mà khi xuất ra âm dương song hoàn, công thủ một thể, đủ để quét sạch tu sĩ cùng cấp. Hai Kiện bản mệnh pháp bảo! Cái này trong mắt những tu sĩ khác, khẳng định là ý nghĩ với vẩn. Thứ nhất là tinh lực con người có hạn. Thứ hai là uy lực của bản mệnh pháp bảo cùng với sự tẩm bổ nguyên thần của tu sĩ có quan hệ rất lớn. Tham nhiều thì không có cái nào hoàn chỉnh. Tuy rằng trên lý thuyết, tế luyện hai kiện bản mệnh pháp bảo không phải là không được, nhưng lại thiếu nguyên thần tẩm bổ thì uy lực chỉ giống như rác rưởi. Không có tu sĩ nào lại ngu ngốc làm việc như vậy. Cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ, cũng chỉ có một bản mệnh pháp bảo mà thôi. Nhưng Lâm Hiên làm như vậy tất nhiên là có mục đích. Lấy tâm cơ của hắn, sao lại làm việc không được lợi gì, lại càng không cố hết sức để làm việc ngu ngốc. Sở dĩ hắn lựa chọn như vậy, là bởi vì còn có Nguyệt Nhi, mà nha đầu kia tu luyện chính là Huyền Ma đại pháp. Nguyệt Nhi hiện giờ mặc dù là Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng lấy tư chất của nàng, Lâm Hiên không chút nghi ngờ rằng việc nàng Kết Đan chỉ là một sớm một chiều. Tới lúc đó, mình có thể đem U Minh Toái Tâm Kiếm giao cho Nguyệt Nhi tẩm bổ, còn bản thân thì toàn tâm toàn lực đem tâm thần đặt trên Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
  4. Từ đó, hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đương nhiên, cũng không thể nói U Minh Toái Tâm Kiếm chỉ dành cho Nguyệt Nhi. Chính xác mà nói, phải là hai người cùng sở hữu bản mệnh pháp bảo. Phương diện này có một điểm mấu chốt, bởi vì thân thể Nguyệt Nhi chỉ là âm hồn, có phó huyết khế với Lâm Hiên, cho nên tâm thần hai người tương thông, không hề ngăn cách. Mặc dù là Nguyệt Nhi đem kiếm này tẩm bổ, nhưng so với Lâm Hiên tự mình động thủ thì hoàn toàn không khác nhau. Như vậy, Lâm Hiên một người có tới hai kiện bản mệnh pháp bảo. Một khi đối địch, muốn dùng loại nào thì dùng. Lại có thể liên thủ với Nguyệt Nhi, phân công hợp tác. Điều này cũng khó trách khi nghe nói đến tin tức U Minh Hàn Thiết, Lâm Hiên đã động dung như thế, đạp phá thiết hài đến đây đúng là không uổng công phu. Đương nhiên, Điền Tiểu Kiếm không giống với người thường. Muốn từ miệng hắn moi ra cũng không dễ, nhưng U Minh Hàn Thiết thì Lâm Hiên nhất định phải đạt được. Đem lợi hại bên trong nhất nhất suy tính kỹ càng. Một lúc sau Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang, biến mất ở chân trời. Diệp gia bảo, tọa lạc ở phía nam Thanh Diệp Sơn. Bốn phía là bảy tám ngọn núi nhỏ bao quanh. Công trình kiến trúc chính thì được xây ở giữa. Trong phương viên ngàn dặm, linh mạch mặc dù có tới hơn trăm chỗ, nhưng chất lượng phân bố không đồng đều. Mà chỗ ở của Diệp gia, nói một cách tương đối thì đúng là linh khí thập phần sung túc. Tiên tiên giới vĩnh viễn dùng thực lực để nói chuyện. Diệp gia và Liễu gia là hai thế lực lớn nhất ở đây. Tự nhiên cũng chiếm cứ hai tòa linh mạch lớn nhất ở phía Nam và Bắc.
  5. Những người khác mặc dù thèm đỏ mắt nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm. Tuy rằng lịch sử xa xưa không thể so sánh với mấy đại tông môn, nhưng so với những gia tộc tu tiên khác, thì có thể coi như là đứng đầu. Huống chi lúc tổ tiên Diệp Phàm bắt đầu khai sáng Diệp gia tại đây, đã làm cho nơi này tuy không thể gọi là tường đồng vách sắt, nhưng phòng ngự cũng phi thường vững chắc. Diện tích chiếm cứ hơn một ngàn dặm, chung quanh kiến tạo không biết bao nhiêu là lầu các, mà mỗi loại kiến trúc đều là dùng một loại đá màu xanh đen xây thành. Thiết thạch! Cho nên những kiến trúc này vô cùng vững chắc, hơn nữa mỗi một bộ phận đều được gia cố đặc biệt. Trong đó cũng có thêm vào một ít pháp thuật, dễ dàng ngăn trở linh khí của những tu sĩ cấp thấp. Mà trừ điều này, ở bên ngoài Diệp gia còn bố trí trận pháp ở bốn phía Âm Dương Lôi Hỏa Trận! Có lẽ ở trong mắt một ít đại tông phái, trận này không đáng để nhắc tới. Nhưng đối với các gia tộc tu tiên thì chính là phi thường xa xỉ. Thanh Diệp Sơn cũng không có thế lực lớn gì, cho nên để đối phó với kẻ địch thì vô cùng dư dả. Mà ở bên trong còn có bố trí cơ quan bẫy ngầm. Đối với việc này, thì có lẽ người tu tiên sẽ cười nhạt, mấy thứ này đối với tu sĩ mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì cả. Nhưng mọi việc không có cái gì gọi là tuyệt đối. Tám trăm năm trước, mấy người Diệp gia từng kết cừu oán với mấy tiểu gia tộc. Mấy tiểu gia tộc này liền liên thủ lại, lung lạc thêm một tí tán tu nhằm bao vây tiêu
  6. diệt Diệp gia. Sau một phen chiến đấu kịch liệt, bọn họ dựa vào ưu thế số lượng đông hơn, cùng với việc mua về một đầu linh thú, đem đại trận phòng ngự bên ngoài phá hủy. Thành lũy tuy rằng chắc chắn, nhưng chỉ có vài tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cố thủ, nên hoàn toàn bị phá, các tu sĩ bên ngoài như thủy triều tràn vào. Nhưng sau đó lại bị bẫy ngầm bên trong đánh cho không còn một mảnh. Bởi vì, tuy rằng các cơ quan bẫy ngầm của thế tục đối với người tu tiên chỉ có một tí tác dụng, nhưng trong tình huống đối phương không phòng bị thì lại khác. Người tu chân dù sao vẫn chưa đắc đạo thành tiên. Thân thể tuy rằng trải qua Dịch Kinh tẩy tủy, đủ mọi loại rèn luyện. Nhưng xét đến cùng, thì vẫn là thân thể người thường. Cho dù là Nguyên Anh Kỳ lão quái. Trừ phi có luyện công pháp đặc thù, nếu không cũng không dám nói bản thân là đao thương bất nhập a! Linh Khí hộ thuẫn đối với tu sĩ cấp cao mà nói thì tiêu hao pháp lực không tính là bao. Nhưng tu sĩ cấp thấp thì không như vậy, vì để tiết kiệm một chút pháp lực, nên trừ khi chưa chiến đấu thì bọn họ đều tự thu hồi vòng bảo hộ. Kết quả…. Những kẻ tu tiên kiêu ngạo đó, lại chết vì bẫy rập của phàm nhân. Đương nhiên cũng có không ít những người cẩn thận. Nhưng cho dù là thế, đôi lúc cũng không tránh khỏi. Ví dụ như Đoạn Long Thạch. Cự thạch hơn vạn cân rơi từ trên đầu xuống, cao thủ Kết Đan Kỳ chỉ cần dùng pháp bảo đánh một phát là đem nó biến thành bột phấn. Trúc Cơ Kỳ thì cho dù linh khí không có được uy lực như vậy, nhưng nếu có vòng bảo hộ rồi đào thoát thì hẳn là không thành vấn đề.
  7. Chỉ có tu sĩ cấp thấp Linh Động Kỳ, đối với cự thạch ngàn cân cũng chỉ có thể giương mắt nhìn vòng bảo hộ bị đánh nát. Còn kết quả sau đó thì có thể tự nghĩ ra được… Thậm chí cho đến sau này, các tu sĩ đã biết được tình hình của Diệp gia, nhưng các cơ quan đó cũng không mất đi hiệu quả. Cho dù không giết được địch, nhưng quấy rầy một chút tâm thần đối phương thì vẫn có thể. Như vậy, đệ tử Diệp gia bằng vào cơ quan, khi chặn đánh kẻ thù bên ngoài cũng có thể chiếm tiện nghi lớn. Tóm lại, tuy rằng Diệp gia không phải là đầm rồng hang hổ. Nhưng ngoại nhân muốn dễ dàng công phá thì không có khả năng. Diệp Hưng tuy rằng sinh ra từ một nhánh của Diệp gia, nhưng dựa vào linh căn không tồi cùng với sự chăm chỉ cố gắng, hiện giờ đã tu luyện đến tầng thứ bảy của Linh Động Kỳ. Đương nhiên, như vậy thì không thể nói là cao thủ. Nhưng lấy tuổi của hắn, chỉ cần cố gắng cỡ mười đến hai mươi năm thì rất có thể sẽ Trúc Cơ thành công. Khi đó, không chỉ có thọ nguyên chính mình tăng lên, hơn nữa còn có thể trở thành đệ tử trong bổn môn. Mỗi người đều có tương lai riêng, đối với tình trạng như vậy, Diệp Hưng hết sức hài lòng. Liếm liếm môi, Diệp Hưng ngồi xuống đất, chẳng qua ánh mắt vẫn như cũ cảnh giác nhìn chăm chú về phía trước đồng thời thả ra thần thức. Bởi vì sinh ra ở phân nhánh, cho nên mặc dù trong đám bạn cùng tuổi, tu vi Diệp Hưng đã bất phàm. Nhưng cứ mỗi ba ngày, vẫn như cũ phải đi tuần tra ở phụ cận. Không ít đệ tử đối với việc này không cho là đúng. Diệp gia nhiều năm an ổn, hùng cứ Thanh Diệp Sơn, ai dám có ý đồ với bọn họ. Nhưng mà Diệp Hưng lại không nghĩ như vậy. Người không thể không
  8. lo nghĩ, phải liên tục bảo vệ trật tự an ninh của gia tộc thì mới đảm bảo được an bình. Huống cho Diệp gia cũng không phải là không lo lắng, bởi vì Liễu gia vừa có thêm một cao thủ Kết Đan Kỳ. Hơn nữa gần đây có lời đồn rằng hai nhà bởi vì một chuyện gì đó nên xảy ra xung đột. Đương nhiên, tình hình cụ thể như thế nào, đệ tử cấp thấp như Diệp Hưng không thể biết, bất quá hắn cũng tin. Chẳng qua bảo chủ hạ lệnh đề cao cảnh giới, điều này cũng cho thấy không phải là lời đồn vô căn cứ. Mà đại tiểu thư từ ngoài trở về, vẻ mặt phẫn nộ. Người phía sau còn mang theo thi thể của Tiểu Lục, đến tột cùng không biết đã xảy ra xung đột với ai. Diệp Hưng cảm thấy môi hơi khô khốc, dự cảm không tốt kia càng lúc càng mãnh liệt. Hắn đang suy nghĩ, thì đột nhiên một đạo thanh hồng xuất hiện trên không trung, lấy tốc độ bất khả tư nghị bay tới. Diệp Hưng Kinh hãi đứng lên. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đạo kinh hồng kia đã bay đến trước mặt. Quang hoa tản ra, một thiếu niên từ bên trong bước ra. Người thiếu niên kia dung mạo cũng không đẹp trai, chỉ bình thường. Nhưng trong mắt Diệp Hưng lại tràn đầy vẻ hoảng sợ, theo bản năng lui về sau từng bước, giơ tay lên chỉ vào đối phương: “Ngươi, ngươi….” Lâm Hiên nhìn thoáng qua nam tử đang giật mình, trên mặt lộ ra tia cười nhạt: “Xin hỏi đạo hữu, nơi này có phải là Diệp gia bảo?” Diệp Hưng nuốt nước bọt, cuối cùng cũng khôi phục được sự bình tĩnh, trên mặt hiện lên thần sắc vô cùng cung kính. Hắn thi lễ: “Đúng vậy, xin hỏi tiền bối….” Cao thủ Kết Đan Kỳ! Lâm Hiên cũng không cố ý che dấu tu vi của mình cho nên Diệp Hưng
  9. mới vô cùng kinh hãi. Cao nhân Kim Đan đối với hắn mà nói, quả thực là tồn tại xa vời. Nhưng thoạt nhìn thì thiếu niên này so với mình còn ít tuổi hơn một chút. Chẳng lẽ hắn là lão quái vật tu luyện công pháp trú nhan, Diệp Hưng âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra chút ý tứ chậm trễ: “Không biết tiền bối đến bỉ bảo có chuyện gì quan trọng?” “Ân, ta là bằng hữu của bảo chủ. Phong thư này, ngươi chỉ cần đưa cho hắn, hắn tự nhiên sẽ hiểu rõ ngọn nguồn.” Lâm Hiên vẻ mặt ôn hòa nói, sau đó lật tay lấy ra một cái ngọc giản. Đây chính là tín vật mà Thông Vũ chân nhân trước khi đi đã đưa cho hắn. Trên đường Lâm Hiên cũng lặng lẽ xem xét một phần, tuy nhiên cũng không phát hiện cái gì bất ổn. Đây chỉ là một cái giới thiệu đơn giản về thân phận của mình. “Vâng, tiền bối xin đợi một chút.” Diệp Hưng tiếp nhận ngọc giản. Trước khi hắn cũng đã gặp vài cao nhân, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thì cũng đặt mắt lên đỉnh đầu bọn họ, căn bản không xem bọn họ ra gì. Mà vị cao thủ Kết Đan Kỳ này lại bình dị gần gũi như thế, quả nhiên không hổ là tiền bối cao nhân. Diệp Hưng kính sợ lui hơn mười trượng, sau đó mới xoay người hóa thành một đạo bạch quang, bay vào trong Diệp gia bảo. Mà Lâm Hiên cũng bắt đầu đánh giá kiến trúc trước mắt. Kiến trúc rất kiên cố. Mà ở bốn phía linh khí dao động có chút dị thường. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, khóe miệng liền lộ ra một tia mỉm cười. Quả nhiên là trận pháp, xem ra thực lực Diệp gia cũng có chút bất phàm a! Mà khi thấy thần thức cường đại của Lâm Hiên bao phủ, tiếng nghị luận ồn ào nhất thời cũng truyền ra. “Trời ạ, cao thủ Kết Đan Kỳ!” “Có thể có sự nhầm lẫn, nhìn hắn còn trẻ như vậy mà.”
  10. “Sư đệ, kiến thức của ngươi quả là nông cạn. Người ta tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan. Ngươi đừng nhìn người này chỉ khoảng hai mươi tuổi mà lầm, nói không chừng là lão quái vật đã sống mấy trăm năm.” “Nga!” Người này bây giờ mới lộ ra thần sắc giật mình. Lâm Hiên thu thần thức trở về, không hề rãnh rỗi nghe mấy lời nhảm nhí đó. Những lời bàn tán đều đến từ một ít đệ tử Diệp gia trẻ tuổi. Xem ra là ở phụ cận đi tuần tra. Bất quá bọn hắn tuy rằng thập phần tò mò, nhưng cũng không dám chủ động tới gần. Đối với tu sĩ Kết Đan Kỳ, đại bộ phận mọi người đều kính sợ. Lâm Hiên cũng không chờ bao lâu. Đám sương mù trước mắt liền cuồn cuộn tản ra, để lộ một thông đạo. Một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người từ bên trong đi ra. Thiếu nữ dáng người cao gầy, dung nhan tú lệ. Lâm Hiên nhếch môi, không nghĩ vừa mới ly khai thì lập tức gặp lại. Đúng là con gái của bảo chủ, Diệp Như đại tiểu thư. Thiếu nữ nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lâm Hiên, chỉnh đốn trang phục thi lễ: “Vãn bối Diệp Như tham kiến tiền bối. Gia phụ đang đợi trong phòng khách, mời người đi theo ta!” Thanh âm Diệp Như mềm mại dễ nghe, so với lời đồn về trái ớt khó tính thì có chút không tương xứng. Nhưng cũng không có gì kỳ quái. Với tu vi của Lâm Hiên, nàng tự nhiên không dám có chút chậm trễ. Tu Chân Giới thực lực với địa vị có mối quan hệ trực tiếp. “Làm phiền!” Lâm Hiên gật gật đầu, không chút do dự theo sau. Lại gần mới thấy, thành trì Diệp gia to lớn vô cùng. Chỉ là đại môn đã cao đến mấy thước, toàn bộ đều được làm từ tinh thiết. Trên mặt còn khắc không ít ký hiệu kỳ dị, hiển nhiên là có loại cấm chế phòng ngự nào đó. Mà hai bên cửa là những pho tượng quái thú. Nhìn thì giống hổ nhưng
  11. không phải, đầu có một sừng, trên lưng có hai cánh. Lâm Hiên cũng không nhận ra được, chắc có lẽ là linh thú hộ sơn. “Tiền bối, mời!” Diệp Như cung kính ở phía trước dẫn đường. Bước vào đại môn, trước mắt là một căn phòng rất lớn cao chừng bảy tám trượng. Hai bên còn có những cột đá to lớn. Lâm Hiên thả thần thức ra, lập tức liền phát hiện không ít chỗ có huyền cơ. Đây hẳn là cơ quan của Diệp gia mà bên ngoài đồn. Tuy rằng chế tác xảo diệu và được che giấu phi thường tốt. Nhưng dưới thần thức cường đại của Lâm Hiên thì vẫn thấy rõ ràng. Lại nói tiếp, Diệp gia quả thật cũng có chỗ hơn người. Công pháp thì không cần phải nói. Cho dù Thiên Trần chân nhân là ký danh đệ tử, thì sở học như vậy cũng có thể nói là bất phàm. Hơn nữa làm cho Lâm Hiên bội phục chính là, Diệp gia cư nhiên có thể đem các cơ quan thế tục sử dụng vi diệu đến tột đỉnh. Tuy rằng đối với tu sĩ cấp cao như mình vô dụng, nhưng đối với người tu chân cấp thấp vẫn có uy lực rất lớn. Trong phường thị Lâm Hiên cũng nghe nói đến một ít tin tức liên quan, cho nên khi đến đây tự nhiên phải chú ý một chút. Xuyên qua đại sảnh, phía trước xuất hiện một hoa viên xinh đẹp. Bên trong nuôi không ít chim thú quý lạ, mà hoa cỏ cũng không phải là thực vật bình thường. Tuy rằng không thể tính là thiên tài địa bảo, nhưng cũng có thể luyện chế một ít đan dược cấp thấp. Đi qua hoa viên là một hành lang gấp khúc. Ở cuối hành lang lại xuất hiện một kiến trúc có khí thế bất phàm. “Tiền bối, đó chính là phòng khách, gia phụ đang ở bên trong chờ ngươi.” Diệp Như dừng lại, hé mở đôi môi anh đào, ôn nhu nói.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2