intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 288,289

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

70
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 288: Diệp gia gia chủ Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm “Đã làm phiền cô nương.” Lâm Hiên mỉm cười, sau đó cũng không chần chờ, tiêu sái bước vào. Nhìn bóng lưng của hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện lên một tia cổ quái. Đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng thở dài rồi theo đường cũ trở về. Phòng khách rất lớn, ước chừng hơn trăm mét vuông, được...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 288,289

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 288: Diệp gia gia chủ Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm “Đã làm phiền cô nương.” Lâm Hiên mỉm cười, sau đó cũng không chần chờ, tiêu sái bước vào. Nhìn bóng lưng của hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện lên một tia cổ quái. Đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng thở dài rồi theo đường cũ trở về. Phòng khách rất lớn, ước chừng hơn trăm mét vuông, được bố trí theo phong cách cổ xưa. Bốn phía treo đầy những bức họa tinh tế. Bên trong có một hắc bào trung niên nhân dáng người hơi mập. Nhưng hắn phát ra một loại khí độ không giận mà uy, hẳn chính là gia chủ Diệp gia. Nhìn thấy Lâm Hiên, hắn lập tức tươi cười tiến lên đón thi lễ, có chút xin lỗi nói: “Thuộc hạ Diệp Thanh Thành, ra mắt thiếu chủ. Thuộc hạ không tiện xuất môn nghênh đón, mong rằng thiếu chủ không trách tội!” “Đạo hữu không cần khách khí.” Lâm Hiên híp mắt, chắp tay ôm quyền: “Lâm mỗ phụng mệnh gia sư đến Thanh Diệp Sơn, nếu có gì phân phó thì đạo hữu cứ mở lời.” Thái độ này của hắn, lập tức nhận được thiện cảm của Diệp Thanh Thành. Theo thông tin mà Thông Vũ chân nhân cho biết, thì người được phái đến hỗ trợ mình chính là thiếu chủ bổn môn. Diệp Thanh Thành không khỏi hoảng sợ. Tuy rằng mặt ngoài thì Diệp gia đã tự mình khai tông lập hộ, nhưng bên trong bọn họ như cũ vẫn cùng Linh Dược Sơn có quan hệ chặt chẽ, có thể xem như thế lực bên ngoài. Lâm Hiên là thiếu chủ, đương nhiên cũng sẽ là người trực tiếp lãnh đạo. Huống chi còn có lời đồn rằng vị thiếu chủ này tuổi còn rất trẻ mà đã Kết Đan thành công. Thiên tài như vậy, bình thường đều để mắt cao
  2. hơn đầu, đừng nói là trông cậy hắn làm việc gì. Nếu không đối xử tốt, ngược lại sẽ tạo thêm cho mình không ít phiền phức. Chẳng qua hiện tại xem ra… chưởng môn nhân quả nhiên đã có an bài. Diệp Thanh Thành đã dẹp bỏ được áp lực trong lòng, vui sướng cung kính nói: “Tạ thiếu chủ, như vậy lão phu liền nói thẳng. Sự tình là không lâu trước đó, thuộc hạ đã chiếm được một phần tàng bảo đồ….” “Tàng bảo đồ?” Lâm Hiên trong lòng nhảy dựng lên. Tuy rằng đã nghe Điền Tiểu Kiếm nói qua nên cũng biết được một ít chuyện tình. Nhưng sự thật ngay trước mắt thì vẫn là phi thường vui sướng. Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn như trước lạnh nhạt: “Là di chỉ của cổ tu sĩ sao?” “Không, là quặng mỏ vứt đi từ thời viễn cổ.” “Phế quặng mỏ?” “Đúng vậy. Mặc dù là một quặng khoáng sản hoang phế, nhưng bên trong vẫn như cũ có không ít dị bảo.” Hai mắt Diệp Thanh Thành lộ ra vẻ cuồng nhiệt. “Nga. Thế thì đạo hữu vì sao không đi tìm kiếm.” Lâm Hiên trừng mắt, hắn cũng không muốn cho đối phương biết là mình đã vô tình nghe được tin tức này. “Ai!” Diệp Thanh Thành thở dài: “Thiếu chủ ngài có điều chưa biết. Lúc phát hiện tàng bảo đồ còn có người của Liễu gia. Cho nên tàng bảo đồ bị chia làm hai phần, chỉ có hợp lại mới có thể tìm kiếm.” “Nga. Vậy ngươi hy vọng ta trợ giúp đi lấy cắp phần tàng bảo đồ của Liễu gia?” “Không.” Diệp Thanh Thành lắc đầu: “Thuộc hạ sao dám để cho thiếu chủ đi làm việc mạo hiểm như thế. Trình độ của Liễu gia trang so với Diệp gia ta còn hiểm ác hơn ba phần. Huống chi còn có hai cao thủ Kết Đan Kỳ tọa trấn. Bất luận minh đấu hay ám đấu đều không ổn. Huống chi một nữa tàng bảo đồ kia không chừng còn bị bọn họ hạ cấm chế, một khi rơi vào tay người khác liền tự động bị phá hủy.” “Phải không, xem ra đạo hữu cũng đã làm như vậy.” Lâm Hiên cười
  3. nói. “Ha ha, đã bị thiếu chủ đoán trúng, thuộc hạ cũng là vì phòng ngừa vạn nhất.” Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ ra một tia xấu hổ. “Không cần quanh co nữa. Đạo hữu cuối cùng là đang tín toán gì, cứ nói thẳng.” Đối với U Minh Hàn Thiết, Lâm Hiên nhất định phải có, cho nên giờ phút này tự nhiên là phải làm ra bộ dáng hào sảng. “Thiếu chủ quả là người thẳng thắn, thuộc hạ cũng sẽ không khách khí nữa.” Diệp Thanh Thành sờ sờ chòm râu: “Thuộc hạ và Liễu gia mỗi bên có được một nửa tàng bảo đồ nên không thể độc chiếm. Do đó đã ước hẹn sẽ cùng hợp lực tầm bảo, đến lúc đó mỗi bên lấy một nửa.” “Ân.” Lâm Hiên gật đầu, vẫn không nói gì. Diệp Thanh Thành nói tiếp: “Bởi vì tầm bảo cần phải có chút chuẩn bị, cho nên chúng ta chưa lập tức hành động. Nhưng lần trì hoãn này, lại dẫn đến một sự tình phiền toái.” “Là vì Liễu gia có thêm một cao thủ Kết Đan Kỳ.” “Đúng vậy.” Diệp Thanh Thành thở dài: “Nguyên bản thế lực hai bên ngang nhau, tự nhiên bây giờ lại bị phá vỡ thế cân bằng. Tàng bảo đồ còn trong tay ta nên lão thất phu họ Liễu kia tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng chắc chắn khi tìm được bảo vật, bọn họ liền dựa vào thực lực mạnh mẽ chiếm đoạt hết…” Lâm Hiên sờ sờ cằm, việc này cũng hợp lý. Người tu chân lấy lợi ích làm đầu. Chuyện giết người đoạt bảo, có thể nói từ xưa đến nay chưa bao giờ dừng lại. Diệp Thanh Thành lo lắng cũng không phải là không có căn cứ! “Đạo hữu thật là, chuyện tình như thế sao không nhờ người giúp đỡ, chẳng lẽ là có uẩn khúc gì sao?” Lâm Hiên trầm ngâm nói ra nghi hoặc của chính mình. “Thiếu chủ quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Hai nhà bọn ta khi đoạt được tàng bảo đồ, quả thật là có ước định không được đem tin tức này tiết lộ cho bất cứ ai. Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ làm như vậy không
  4. phải là đối với sư môn bất trung, mà chỉ là không muốn thất tín với Liễu gia.” Diệp Thanh Thành một bên giải thích, một bên đánh giá Lâm Hiên. “Ha ha, đạo hữu không cần phải giải thích. Sự tôn có nói với tại hạ, lòng trung thành của Diệp gia đối với Linh Dược Sơn không cần phải nghi ngờ.” Lâm Hiên sắc mặt không đổi nói dối. Diệp gia trung thành hay không cũng chẳng liên quan tới mình, mấu chốt là phải nghĩ biện pháp lấy được U Minh Hàn Thiết. Diệp Thanh Thành nghe xong, thần sắc trở nên thoải mái, tiếp tục nói ra quyết định của mình: “Mời người ngoài đương nhiên không được, vì như thế Liễu gia sẽ có phản ứng. Ít nhất bọn họ sẽ không lấy ra nửa phần tàng bảo đồ kia. Chẳng qua nếu người ta mời là đệ tử Diệp gia, thì Liễu gia tự nhiên sẽ không có lời nào để từ chối.” “Ta từ khi nào trở thành đệ tử Diệp gia?” Lâm Hiên biểu tình cứng ngắc, mặc dù lấy lòng dạ của hắn cũng không biết lão cáo già trước mặt đang có quyết định gì. “Thiếu chủ vẫn còn chưa biết. Thuộc hạ nguyên bản có một biểu đệ, trời sinh thông minh, tốc độ tu luyện tuyệt đối không dưới ta. Đáng tiếc hắn đi ra ngoài dạo chơi, bặt vô tin tức. Nếu không Diệp gia ta sao lại nói với Liễu gia là bên mình có hai cao thủ Kết Đan Kỳ!” Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ ra biểu tình tiếc hận. “Ý ngươi là ta sẽ dùng thân phận của hắn?” “Đúng vậy. Người Liễu gia đã từng thấy qua biểu đệ ta. Chỉ cần ngươi xuất hiện với dung mạo của hắn thì đối phương tự nhiên sẽ không hoài nghi. Như vậy nếu được thiếu chủ hỗ trợ, thực lực hai nhà chúng ta liền một lần nữa có thể ngang bằng, không sợ đối phương giở trò.” “Ân, đây quả thật là một biện pháp tốt. Chẳng qua ngươi làm thế nào để giả trang cho ta mà không bị nhận ra?” Lâm Hiên nhíu mày thâm ý. Mặc dù hắn có thiên ma Nghĩ Dung Thuật, nhưng phương pháp này chỉ có tác dụng trong một thời gian hạn chế. Nhiều nhất chỉ một canh giờ, thời gian ngắn như vậy, không có khả năng hoàn thành việc tầm bảo. “Điều này thiếu chủ không cần lo lắng.”
  5. Diệp Thanh Thành mỉm cười lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực, nắp bình mở ra, từ bên trong đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc. “Đây là…” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia khó hiểu. “Thuốc này tên là Hoán Hình Đan, chính là do tổ tiên nghiên cứu ra. Sau khi dùng, thì trong mười hai thời thần có thể tùy ý thay đổi dung nhan. Tuy rằng không thể giấu được thần thức của tu sĩ cấp cao, nhưng để lừa tu sĩ cấp thấp thì vẫn dễ dàng. “Thật vậy sao?” Lâm Hiên trịnh trọng tiếp nhận. Thuốc này tuy rằng không thần kỳ bằng thiên ma Nghĩ Dung Thuật. Nhưng thời gian tác dụng thì lại lâu hơn. Chẳng qua nhìn thấy Diệp Thanh Thành xuất ra vật ấy, Lâm Hiên cũng cảm thấy thoải mái. Tổ tiên Diệp Phàm chính là đệ tử ký danh của Thiên Trần chân nhân, am hiểu thuật luyện đan là việc bình thường. Hán Hình Đan này rất hữu dụng, có cơ hội mình sẽ hỏi đối phương cách luyện chế. Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia cười quỷ dị: “Diệp đạo hữu, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi truyền tin nhờ sư tôn ta giúp đỡ, chỉ sợ không phải chỉ hy vọng cùng Liễu gia chia đều bảo tàng!” “Thiếu chủ lại đoán trúng nữa rồi.” Diệp Thanh Thành âm thầm kinh ngạc. Lời đồn đãi quả nhiên không sai, vị thiếu chưởng môn này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại khôn khéo đến cực điểm. Chỉ đáng tiếc tu vi…Ân, đương nhiên không thấp. Chẳng qua so với mình yêu cầu thì còn chênh lệch một chút. Nguyên bản hắn muốn Thông Vũ chân nhân phái ra một vị trưởng lão đang bế quan tới đây. Tốt nhất có thể là Kết Đan Hậu Kỳ. Sau khi tìm được bảo tàng liền trở mặt đem tiêu diệt hai người Liễu gia. Quặng mỏ của cổ tu sĩ, chính là chỗ tốt nhất, không ai nguyện ý chia xẻ cùng người khác. Huống chi hai cao thủ Liễu gia chết đi, Diệp gia cũng sẽ bớt đi một kẻ
  6. địch. Tại Thanh Diệp Sơn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đây chính là một hòn đá ném chết hai con chim. Lâm Hiên tuy là Kết Đan Kỳ, lấy tuổi của hắn mà nói thì đã là kỳ tài ngàn năm có một. Chẳng qua muốn tiêu diệt cao thủ Liễu gia thì vẫn chưa đủ. Đương nhiên, việc này hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng. Người tuổi trẻ tâm lý thường cao ngạo. Nếu thiếu chưởng môn hiểu lầm mình khinh thường hắn, thì đây chẳng phải là tự dưng đắc tội với Lâm Hiên sao. Trên mặt Diệp Thanh Thành hiện lên vẻ do dự, tùy tiện tìm một lý do để từ chối. Lấy trí thông minh của Lâm Hiên, nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn thì đã biết có ẩn tình, nhưng cũng không vạch trần. Hai người tiếp tục thương lượng một ít chi tiết về lần tầm bảo này để có thể gây khó khăn cho Liễu gia. Sau đó Diệp Thanh Thành kêu gia nhân dẫn Lâm Hiên về phòng nghỉ. Đây là một tiểu viện. Tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại thanh u thanh nhã. Hơn nữa linh khí không tệ. Xem ra Diệp gia bảo đúng là chỗ tốt. Dựa theo ước định thì lần tầm bảo sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Việc Thông Vũ chân nhân bảo Lâm Hiên trong vòng một tháng phải tới Thanh Diệp Sơn hiển nhiên trước tiên là do Liễu gia đột nhiên đưa ra thời hạn. Nếu Lâm Hiên chưa tới, Diệp Thanh Thành khẳng định sẽ tìm mọi cách từ chối. Về phần hiện tại, đương nhiên là hắn đáp ứng rồi. Thời gian đã không còn sớm, Lâm Hiên quyết định ngồi xuống tu luyện. Tuy rằng ba ngày không có khả năng đột phá cảnh giới. Nhưng để pháp lực tăng cường một chút thì vẫn tốt. Nguyên bản Lâm Hiên tính luyện chế một ít giai phù cấp thấp. Trên đường đi tới, hắn đã góp nhặt không ít tài liệu, nhưng thời gian quá ngắn cho nên căn bản không thể làm được cái gì. Rơi vào đường cùng, Lâm Hiên đành phải xuất ra số lượng lớn linh thạch, nhờ người của Diệp Thanh Thành ra phường thị mua một ít phù
  7. cấp cao. Tuy rằng mấy thứ này để đối phó với tu sĩ Kết Đan Kỳ thì tác dụng không lớn. Nhưng nếu là phóng ra một lúc hai mươi lá phù thì cho dù là Kết Đan Kỳ cũng phải luống cuống tay chân. Đương nhiên, cái này là đốt tiền, cũng chỉ có loại người như Lâm Hiên mới dám xa xỉ như thế. Chẳng qua Lâm Hiên không phải là tên phá gia. Vì U Minh Hàn Thiếu, điểm hoang phí ấy là chính đáng. Nói thật, với hai người Liễu gia, Lâm Hiên kỳ thật cũng không để tâm, chân chính làm cho hắn kiêng kỵ chính là Điền Tiểu Kiếm. Cho nên Lâm Hiên cố ý dặn dò, nếu như vô tình gặp phải phù có công hiệu khắc chế công pháp ma đạo thì phải mua nhiều vào, không cần tiếc tinh thạch. Thời gian ba ngày thoáng cái đã trôi qua. Sáng sớm hôm đó, Lâm Hiên và Diệp Thanh Thành sau khi chuẩn bị xong thì ly khai Diệp gia bảo, hướng về phía Liễu gia mà đi. Hai người cũng không mang theo những đệ tử khác. Bởi vì lần tầm bảo này là việc bí ẩn, cho dù là người nhà, cũng khó nói không có gian tế. Thứ hai, quặng mỏ của cổ tu sĩ nguy hiểm trùng điệp, tu vi thấp không làm được gì. Cho nên hai người quyết định một mình ra đi. Nơi bọn họ đến chính là một cái vực hoang vắng, cách đây khoảng bảy, tám mươi dặm. Lấy tu vi hai người, tuy rằng không thể nói giây lát có thể tới, nhưng cũng không quá nửa giờ. Nơi này mặc dù không có độc xà mãnh thú, nhưng linh khí thập phần yếu ớt, đất đai khô cằn, chỉ có một ít thực vật thấp bé sinh trưởng. Địa phương như thế này, rất ít tu sĩ để ý, cho nên đó cũng là duyên cớ nó trở nên bí mật. Hai người đến nơi liền thu pháp thuật lại, hạ xuống mặt đất. Lâm Hiên thả thần thức ra đánh giá bốn phía xung quanh thì không có
  8. phát hiện gì. “Xem ra chúng ta đến sớm.” Nghe Lâm Hiên nói, Diệp Thanh Thành mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, thiếu chủ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút để lấy sức tí nữa tầm bảo.” “Biểu ca, ngươi nên thay đổi cách xưng hô. Nếu như cứ gọi là là thiếu chủ thì sẽ khiến cho người Liễu gia hoài nghi.” Lâm Hiên mỉm cười nói. “Thiếu chủ….A, biểu đệ nói phải.” Diệp Thanh Thành vỗ vỗ trán, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ. Nói đến vị biểu đệ này, Lâm Hiên thật không biết nói gì. Bởi vì để giả mạo cho tốt, Lâm Hiên hỏi tên của hắn, kết quả là giống y đúc tên họ của mình. Lâm Hiên ngạc nhiên không thôi, chẳng qua sau đó liền trở lại bình thường. Người này mặc dù là đệ tử Diệp gia, nhưng mẫu thân hắn là bác của Diệp Thanh Thành, phụ thân thì mang họ Lâm. Trùng tên trùng họ cũng có ưu đãi, nếu không đột nhiên thay đổi tên thì nhất thời có chút không quen. Chẳng qua ngoại trừ tên giống nhau, thì Lâm Hiên và người này cũng không có điểm gì giống nữa. Bởi vì hắn xuất ngoại du ngoạn đã hơn mười năm, nên hiện tại có biến hóa gì thì ngay cả Diệp Thanh Thành cũng không biết. Cho nên Lâm Hiên ăn vào Hoán Hình Đan, nhìn vào bức họa của hắn mà biến hình thì đương nhiên không ai nhận ra. Lâm Hiên lúc này mặc nho bào, tóc dài, trên mặt có vẻ hơi tang thương. Nhưng như vậy cũng có thể thấy được lúc còn trẻ hiển nhiên là tướng mạo xuất chúng. Sự thần kỳ của Hoán Hình Đan là cho Lâm Hiên tán thưởng không thôi. Đáng tiếc nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt tu sĩ đồng cấp. Cũng may theo lời Diệp Thanh Thành, thì hai người Liễu gia cũng là mới Kết Đan Sơ Kỳ, cho nên không cần lo lắng bị bọn họ phát hiện.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2