Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 304,305
lượt xem 2
download
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 304: Huyền diệu Cổ bảo Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Nhìn những Cổ Bảo trước mắt, trên mặt Lâm Hiên rốt cục cũng lộ ra thần sắc vui mừng. Nói ra cũng thật may mắn, nếu không phải hắn tức giận đá bay đầu rắn đi thì cho dù tâm tư có nhạy bén đến mấy cũng tuyệt không tưởng tượng được chỉ có kịch độc mới có thể diệt trừ quang tráo này. Mấy lão cáo già cổ tu sĩ này đúng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 304,305
- Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 304: Huyền diệu Cổ bảo Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Nhìn những Cổ Bảo trước mắt, trên mặt Lâm Hiên rốt cục cũng lộ ra thần sắc vui mừng. Nói ra cũng thật may mắn, nếu không phải hắn tức giận đá bay đầu rắn đi thì cho dù tâm tư có nhạy bén đến mấy cũng tuyệt không tưởng tượng được chỉ có kịch độc mới có thể diệt trừ quang tráo này. Mấy lão cáo già cổ tu sĩ này đúng là xảo quyệt. Đương nhiên nếu như tu vi mình đạt đến Nguyên Anh Kỳ thì dùng sức mạnh hẳn cũng có thể phá được. Lâm Hiên thu hồi tinh thần, bắt đầu đánh giá Cổ Bảo trước mắt. Nơi này có hơn mười bảy kiện. Nhưng sau khi thần thức đảo qua thì Lâm Hiên hơi thất vọng. Không phải những bảo bối này không tốt, đồ mà cổ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lưu lại tự nhiên không có khả năng là rác rưởi, mỗi một kiện không thể nghi ngờ đều là tinh phẩm. Điều làm cho Lâm Hiên buồn bực chính là phần lớn cổ bảo đều là bản mạng pháp bảo. Tuy rằng trải qua trăm vạn năm nhưng những ấn ký thần thức trên bề mặt vẫn không vì vậy mà suy yếu. Lâm Hiên muốn sử dụng không phải là không được, chỉ là phải tốn thời gian mấy trăm năm để hủy ấn ký. Nhưng mà phí nhiều tâm huyết như vậy, còn không bằng luyện chế một kiện bảo vật còn lời hơn. Lắc lắc đầu, Lâm Hiên đem tâm tình uể oải bình phục lại, cũng may là
- không phải không thu hoạch được gì. Trong đó cũng có ba kiện cổ bảo bình thường. Một cái gương nhỏ, một viên cầu to bằng nắm tay và một thanh phi kiếm. Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi cầm cái cổ kính kia lên đầu tiên. Cổ kính không lớn, có thể nắm thoải mái trong một bàn tay. Mặt trái tối đen như mực, còn mặt trên thì vẽ đầy những hoa văn cổ quái vô cùng. Chính là một con lệ quỷ một sừng tóc tai bù xù. Trong lòng Lâm Hiên vừa động, hiển nhiên chủ nhân trước kia của cổ bảo này chính là một người trong ma đạo. Thậm chí cũng rất có thể là quỷ tu. Nhìn kỹ lại lần nữa thì thấy bên cạnh lệ quỷ kia còn khắc ba văn tự thời kỳ thượng cổ rất nhỏ. Mắt thường thậm chí không thể nhìn thấy, chẳng qua dùng thần thức đảo qua thì có thể thấy rõ ràng ba chữ này. “Nhiếp Linh Kính!” Trong lòng Lâm Hiên cả kinh, lập tức liền mừng như điên. Chẳng lẽ trên trời thật sự rớt xuống miếng thịt, chính mình đã gặp được cổ bảo mạnh nhất trong truyền thuyết? Chẳng qua truyền thuyết này không phải là Lâm Hiên nghe từ các tu sĩ khác mà là ngẫu nhiên đọc được từ các sách cổ. Đương nhiên, cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm, phải thử mới biết được. Nói là làm, Lâm Hiên vỗ túi trữ vật lấy Huyền Hỏa Thần Châu ra. Hắn cầm Nhiếp Linh Kính trong tay, đem pháp lực rót vào. Ông! Cổ kính bắt đầu run rẩy, một tia dị quang lưu chuyển trên bề mặt kính. Lâm Hiên cũng không cảm thấy kỳ quái, bảo vật đã nằm ở nơi này gần trăm vạn năm, linh lực bên trong đã sớm tiêu tán. Trước hết phải đổ đầy vào mới có thể sử dụng.
- Quá trình này rất nhanh, gần mười giây sau, linh khí từ Nhiếp Linh Kính liền trở nên bức người. Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, hắn lại thúc giục pháp lực, hắc mang chợt lóe, một hắc sắc quang cầu từ kính bắt ra đánh trúng Huyền Hỏa Thần Châu. Nhưng Huyền Hỏa Thần Châu đối với công kích này lại giống như không hề hấn gì, làm cho người khống chế như Lâm Hiên cũng cảm thấy không có gì không ổn. Lâm Hiên cũng không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại híp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm. Rất nhanh đã có biến hóa xảy ra. Hắc sắc quang cầu kia tưởng chừng như vô dụng nhưng lại không biến mất, ngược lại biến thành một vòng hắc mang bao phủ toàn bộ Huyền Hỏa Thần Châu vào trong. Sau đó Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Huyền Hỏa Thần Châu ở trên tay vẫn như cũ phát ra một hỏa cầu, nhưng hỏa cầu này rất nhỏ, màu sắc cũng phai nhạt đi không ít. Khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười. Quả nhiên đúng là Nhiếp Linh Kính, theo như bản cổ tịch kia ghi lại thì một khi quang cầu từ kính này đánh trúng pháp bảo địch nhân thì bảo vật sẽ bị hấp thu linh lực. Mọi người đều biết, tu sĩ muốn sử dụng pháp bảo để đả thương địch thủ thì sẽ đánh ra từng đạo pháp quyết lên mặt pháp bảo. Pháp quyết này có tác dụng rất quan trọng, đó là tiến hành bổ sung linh lực cho pháp bảo. Hiện tại bị Nhiếp Linh Kính hấp thu cho nên uy lực của pháp bảo tự nhiên cũng trở nên yếu đi. Hay nói cách khác, Nhiếp Linh Kính có tác dụng làm suy yếu pháp bảo của địch nhân. Lâm Hiên phất tay thu Huyền Hỏa Thần Châu về, sau đó nhìn Nhiếp Linh Kính trong tay, tựa hồ như đang suy tư điều gì. Rất nhanh, vẻ do dự trong mắt Lâm Hiên biến mất. Hắn hướng về
- Nhiếp Linh Kính thổi ra một ngụm khí, nhất thời bảo vật này bay lên không trung, đứng đối diện với Lâm Hiên. “Đi!” Lâm Hiên quát lên một tiếng, hắc mang một lần nữa phóng ra, nhưng không có chui vào thân thể Lâm Hiên mà hóa thành vầng sáng nhàn nhạt vây kín cả người hắn lại. Ngay sau đó, Lâm Hiên cảm giác được linh lực cả người mình bị hút mạnh ra. May mắn là hắn đã sớm có chuẩn bị, thanh quang cả người phát sáng, từ trong vầng sáng đen thoát ra người. Nhiếp Linh Kính một lần nữa lại bay trở về bàn tay hắn. Lâm Hiên cao hứng cười ha ha, bộ dáng hưng phấn lần này quả thực có thể nói là thất thố. Cũng khó trách, đây thực sự là cổ bảo trong truyền thuyết. Bất kể là pháp bảo hay là bản thân đối phương, cũng đều bị kính này dễ dàng hấp thu linh lực. Điều này có nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết…. Có bảo vật này, cho dù là chống lại tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ thì Lâm Hiên cũng tự tin có lực liều mạng. Lâm Hiên vui sướng cất Nhiếp Linh Kính vào túi trữ vật, sau đó tiếp tục đánh giá hai kiện bảo vật còn lại. Đầu tiên là viên cầu màu trắng kia. Vật ấy lớn cỡ nắm tay, nhìn bề ngoài có vẻ không bắt mắt lắm, cũng không phải là loại bảo vật giống như Huyền Hỏa Thần Châu. Lâm Hiên cầm viên cầu lên tay xem thì cảm thấy rất kỳ quái. Khi dùng thần thức cẩn thận quan sát thì thấy vật ấy dĩ nhiên là dùng những sợi tơ rất nhỏ quấn quanh mà thành. Đây là bảo vật gì. Lâm Hiên có chút kỳ quái. Tuy nói bảo vật ở Tu Chân Giới muôn hình muôn dạng, chất liệu hình dáng gì cũng đều có. Nhưng bảo vật độc đáo như thế này thì quả thực Lâm Hiên mới lần đầu tiên nhìn thấy.
- Chẳng lẽ mình lạc hậu? Lâm Hiên lắc lắc đầu, tuy rằng hắn Kết Đan chưa lâu, nhưng các loại pháp bảo được giới thiệu trong sách thì cũng xem qua không ít. Hoàn toàn không thể đoán ra công dụng. Lâm Hiên nhíu mày, rót linh lực vào. Không có hiệu quả. Tiếp tục rót vào…. Sau thời gian một chén trà nhỏ. Bảo vật này bắt đầu sáng lên, Lâm Hiên thử vung tay lên thăm dò, đánh một đạo pháp quyết vào đó. Bảo vật này sau khi run rẩy thì quay tròn, từ phía trên ẩn ẩn phát ra vô số sợi tơ. Trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, tiếp tục đánh pháp quyết vào. Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều sợi tơ từ bên trong xông ra, so với những sợi tơ trên viên cầu thì hoàn toàn bất đồng. Những sợi tơ này cơ hồ trong suốt, hơn nữa so với Tuyết Tằm nhả tơ thì còn tinh tế hơn. Trên người Lâm Hiên chợt lóe thanh mang, hắn bay lên gần những sợi tơ này. Hắn vươn tay bắt lấy hai sợi khác nhau, sau đó dùng một cái cự lực thuật, kéo mạnh hết sức. Một âm thanh giống như tiếng đàn vang lên. Hắn dùng ít nhất là lực lượng mấy ngàn cân, thế nhưng sợi tơ kia lại vô cùng cứng và dai, cũng không vì lực kéo này mà đứt đoạn. Thần sắc Lâm Hiên như thường, hay tay vẫn như cú nắm hai sợi tơ, hắn hé miệng phun ra địa hỏa màu vàng. Sau đó khống chế cho lửa bắt đầu đốt sợi tơ. Tiếng xuy xuy vang lên, dưới sức nóng kinh người của Thuần Dương
- Đan Hỏa nhưng sợi tơ vẫn không bị gì cả. Lâm Hiên vui mừng vung tay lên, những sợi tơ kia lại như cũ quấn quanh lại thành hình dạng viên cầu lúc đầu. Tuy rằng không thể so sánh với Nhiếp Linh Kính nhưng khẳng định vật này cũng là một trong những cổ bảo đứng đầu. Lâm Hiên vui vẻ thu nó vào túi. Kiện cổ bảo cuối cùng là một thanh phi kiếm màu xanh dài gần một tấc. Ngay khi rót linh lực vào thì lập tức phát ra phong mang bén nhọn. Lâm Hiên nhìn nhìn, cái này cũng không giống như thần thông đặc thù của cổ bảo, thôi thì cứ thử uy lực của nó xem thế nào. “Đi!” Lâm Hiên hướng về phi kiếm điểm một chỉ, bảo vật này liền hóa thành một luồng lệ mang, bay tới chém ngay trên vách núi đá trước mặt. Chẳng qua vách núi trước mặt còn có một tầng bảo hộ màu đỏ khiến cho hai thứ va chạm vào nhau ầm ầm….. Sau khi tiếng nổ qua đi, phi kiếm bay ngược trở về. Hiện tại hào quang trên vòng bảo hộ kia đã mờ đi không ít, Lâm Hiên nhíu mày. Vòng bảo hộ này hắn cũng đã từng thử qua, đối với độ cứng của nó thì trong lòng tự nhiên rất rõ. Uy lực của cổ bảo này xem ra còn hơn cả dự đoán của mình. Quang mang chớp động, phi kiếm lại một lần nữa bay về phía vòng bảo hộ. Một chém, hai chém, phi kiếm chém liên tục không ngừng. Cuối cùng hào quang trên vòng bảo hộ cũng biến mất, vòng bảo hộ đã hoàn toàn bị phá hủy. “Thu!” Phi kiếm bay trở về, Lâm Hiên tinh tế quan sát, đột nhiên lại ném lên
- không trung, trong miệng phát ra những tiếng chú ngữ khó hiểu. Thạch thất đột nhiên bị chấn động đổ xuống ầm ầm, tuyết rơi trắng xóa cả không gian. “Ha ha. Bảo vật của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quả nhiên không tầm thường a!” Lâm Hiên mừng rỡ cười to, lúc bắt đầu hắn cũng đã nghĩ rằng vật ấy chính là một kiện cổ bảo có uy lực mạnh vô cùng. Thế nhưng cái tên khắc ở chuôi kiếm mới chính là thứ làm cho hắn chấn động. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm! Lần thử này quả nhiên đã chứng mình bảo vật này có thần thông thuộc tính băng. Sau khi thử qua ba kiện cổ bảo thì Lâm Hiên cảm thấy vô cùng hài lòng, tay áo bào phất một cái đã đem kiện cổ bảo cuối cùng cất vào túi trữ vật. Những cổ bảo còn lại đều là bảo vật của cổ tu sĩ, có cái hình thù vô cùng kỳ lạ quái dụ, hiển nhiên là của yêu tộc. Nhưng mà tất cả đều có chung một đặc điểm, đều là bản mạng pháp bảo đã được nguyên thần tẩm bổ mấy trăm năm. Lâm Hiên tự nhiên không dùng được, nhưng không có vấn đề gì, tuy rằng không thể nhất thời đem ấn ký thần thức hủy diệt, nhưng một lần nữa đem hòa tan, làm tài liệu để luyện chế pháp bảo mới cũng rất tốt. Đương nhiên cũng có thể đem bán cho phường thị để đổi lấy số lượng lớn tinh thạch. Lâm Hiên xoay người lại nhìn màn hào quang cuối cùng, bên trong chính là tài liệu luyện khí. Tay trái Lâm Hiên vừa lật, lại một lần nữa lấy bình ngọc ra. Sau khi mở nắp bình, Lục Mang Trùng biến thành khói độc nhẹ nhàng bay ra, vừa rồi hắn đã có kinh nghiệm nên quá trình bài trừ cấm chế lần này tự nhiên vô cùng thuận lợi. Rất nhanh sau đó màn hào quang màu lam kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Vạn niên hàn ngọc, cửu thiên vẫn thiết, lôi tinh chi ngân, hỗn độn tiên kim…. Nhìn những thứ tài liệu trong truyền thuyết, Lâm Hiên liếm liếm môi. Hắn tuyệt đối khẳng định, cho dù là lão quái Nguyên Anh Kỳ thì cũng không nhất định có những tài liệu luyện chế pháp bảo tốt như vậy. Lâm Hiên phất tay áo, một đạo bạch quang bắn ra cuốn tất cả vào trong túi trữ vật. Sau đó Lâm Hiên lại thả thần thức ra, tìm tòi tỉ mỉ toàn bộ phòng đá một lần, xác định không bỏ sót cái gì hoặc là có nơi dấu pháp bảo thì mới cảm thấy mỹ mãn rồi ly khai. Nhìn Linh Lung Bảo Tháp trước mắt, Lâm Hiên cũng không có lập tức tiến vào mà ngược lại có vẻ chần chờ. Lại nói tiếp, lần thu hoạch này của mình đã vượt quá mong muốn ban đầu. Tuy rằng vẫn chưa tìm được U Minh Hàn Thiết nhưng những cổ bảo cùng tài liệu luyện khí này cũng vô cùng trân quý. Có lẽ trong tàng bảo thất còn có những đồ vật hi hữu khác. Lâm Hiên đối với việc này có chút hoài nghi, nói không chừng trong đó có thiết lập cạm bẫy. Lâm Hiên khoanh tay suy nghĩ, một lát sau đã có một chủ ý. Hắc mang trên người chợt lóe, cả người hắn trở nên quỷ dị, sau đó vỗ một cái lên túi trữ vật, một con quái vật cả người toàn là lông xanh xuất hiện trước mắt. Đây là cương thi cuối cùng mà Lâm Hiên tế luyện được, trước hết cho nó đi vào trong tìm hiểu. Cương thi kia nhận được mệnh lệnh của Lâm Hiên lập tức không chút do dự hóa thành một đạo âm phong, bay vào Linh Lung Bảo Tháp. Mà thông qua thần thông thiên ma Quỷ Thi Thuật cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cương thi, nhất nhất hiện rõ trong đầu mình. Bảo tháp ước chừng cao bảy tám trượng, chia làm ba tầng. Bảo vật này không biết là dùng tài liệu gì luyện chế thành, bên trong lóe
- ra ánh sáng trong suốt trông thập phận hấp dẫn. Nhưng khi Lâm Hiên khống chế cương thi tìm quanh một vòng ở tần một thì cũng không phát hiện được gì. Cương thi lại hóa thành âm phong, bay lên tầng hai. Nếu là tháp thì tự nhiên phải là trên nhỏ dưới to. Tầng hai chỉ bằng hai phần ba tầng một nhưng ở trên mặt đất lại có một cái quang tráo màu xanh, bên trong cũng chứa đầy cổ bảo và tài liệu, giống y hệt như tình huống lúc Lâm Hiên còn trong thạch thất. Những cổ bảo này linh khí bức người, thoạt nhìn có vẻ còn trân quý hơn ba phần. nhưng mà trên mặt Lâm Hiên lại lộ ra vẻ đăm chiêu. Hơi chần chờ một lát, Lâm Hiên dùng thần thức phát ra mệnh lệnh, cương thi kia nhận lệnh liền vung trảo ra, hung hăng chộp xuống vòng bảo hộ kia. Ba! Việc phá cấm vô cùng dễ dàng, nhưng mà ngay sao đó tất cả cổ bảo và tài liệu trong vòng bảo hộ đều biến mất, còn tay của cương thi thì đang hừng hừng bốc cháy. Bang! Hỏa diễm từ trên lợi trảo cương thi nhanh chóng lan ra, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã đốt nó thành một đống lửa. Lâm Hiên liền tranh thủ thu thần thức trở về. Hắn phun ra một ngụm trọc khí, vừa rồi quả thật vô cùng nguy hiểm! Cái gọi là tàng bảo thất này quả nhiên cạm bẫy được bố trí vô cùng tỉ mỉ. Cổ bảo và tài liệu chỉ là thủ thuật cao minh dùng để che mắt mà thôi. Trong lòng sớm đã biết trước cho nên Lâm Hiên cũng không hề kinh ngạc. Lâm Hiên yên lặng một chút, sau đó một lần nữa thả thần thức đánh giá Linh Lung Bảo Tháp trước mắt. Nếu biết rõ có quỷ, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bị lừa. Chẳng qua bản thân cái tháp này cũng là một kiện cổ bảo, Lâm Hiên tự nhiên phải tìm cách thu lấy.
- Hai tay bắt quyết niệm thần chú, Lâm Hiên nhẹ nhàng vung tay lên, một tia kiếm khí bắn nhanh ra bay vào trong bảo tháp, nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có. Lâm Hiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không tức giận, tiếp tục thi triển những pháp quyết thu bảo vật khác. Ngắn ngủn trong thời gian hai nén nhanh hắn đã đem tất cả các bí thuật được giới thiệu trong Cửu Thiên Huyền Công và Huyền Ma ra thử một lần. Cũng không có hiệu quả. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, hắn tháo túi trữ vật ra ném lên trời rồi đánh ra một đạo pháp quyết lên trên bề mặt túi. Túi trữ vật lập tức hóa lớn, từ bên trong miệng túi bay ra một đám mây hồng hướng về phía Linh Lung Bảo Tháp. Lúc này rốt cục cũng có hiệu quả, bảo tháp bắt đầu chậm rãi co rút lại, trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ, toàn lực thúc dục pháp quyết. Một lát sau. Sưu! Bảo tháp rốt cục đã bị thu nhỏ còn nửa thước rồi bị hút vào túi trữ vật. Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia hưng phấn, liền tranh thủ đóng miệng túi lại. Cái cổ bảo này không phải là nhỏ, chẳng qua tạm thời mình chưa biết cách sử dụng, chỉ có thể sau này chậm rãi nghiên cứu. Sau đó Lâm Hiên không hề dừng lại, lấy từ trong tay một cái ngọc giản. Hắn đem thần thức chìm vào trong đó. Ngọc giản này chính là bản đồ của tiên quặng mà không lâu trước đó Lâm Hiên đã lặng lẽ sao chép từ Mạc Mãng. Tuy rằng Lâm Hiên không hiểu văn tự của yêu tộc, nhưng cũng may những đồ họa trên đó lại vô cùng sống động và tường tận. Lâm Hiên dựa vào bản đồ thì rất nhanh đã tìm được một con đường.
- Toàn lực đem thần thức thả ra xem xét cẩn thận cảnh vật xung quanh, hắn cũng không hy vọng đoạt được tất cả bảo vật mà trên đường trở về lại gặp thêm nguy hiểm. Nửa canh giờ sau. Lâm Hiên nhìn cảnh vật trước mắt, yên lặng không nói gì. Hắn lại đem tàng bảo đồ ra nhìn lại một lần nữa. Quả thật không có đi nhầm, nơi này chính là cuối cùng của tiên quặng. Nhưng mà trước mắt…. Một biển lửa! Lâm Hiên mỗi lần muốn dùng thần thức tra xét một chút thì ngay lập tức bị bắn trở về. Nơi này rõ ràng không có đường đi. Đương nhiên Lâm Hiên cũng hoài nghi đây chính là ảo cảnh do cổ tu sĩ bày ra. Nhưng khi hắn tiến lên vài bước thì quả thật cảm thấy nóng đến đáng sợ. Lâm Hiên nhíu nhíu mày, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Nếu không tìm được đường ra thì cũng không cần sốt ruột, dù sao người tu chân có thể nhịn ăn, chậm rãi nghiên cứu cũng không muộn. Một ngày trôi qua. Hai ngày trôi qua. Trong phút chốc đã hơn ba tháng….. Một ngày kia, khi đang khoanh chân ngồi dưới đất, tay đang cầm một cái ngọc giản thì đột nhiên Lâm Hiên ngẩng đầu lên. Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng nghiên cứu Tuyền Ky Tâm Đắc. Đương nhiên đối với trận pháp đạo vô cùng tinh thâm, không mất thời gian hơn trăm năm thì đừng nói là một chút thành tựu, ngay cả hiểu biết cũng rất khó. Chẳng qua Lâm Hiên lật ở phía sau kỳ thư
- này thì ngẫu nhiên tìm thấy một ít giới thiệu về trận pháp thời kì viễn cổ. Khoảng trăm vạn năm trước kia là thời đại hoàng kim của tu tiên giới. Khi đó cổ tu sĩ, bất luận là công pháp hay bảo vật, trận pháp cấm chế đều là tọa nghệ hơn xa hiện tại. Mà vị Tuyền Ki tán nhân này ở trên phương diện trận pháp lại là một bậc kỳ tài. Không chỉ căn cứ vào những hiểu biết của mình, đối với các loại trận pháp hiện tại của Tu Chân Giới cải biến thành một hệ thống mới, hơn nữa đối với các trận pháp cấm chế thời kì viễn cổ cũng có không ít nghiên cứu về nó. Tất cả thành quả đó đều được hắn viết vào Tuyền Ky Tâm Đắc. Mà trong bản kỳ thư này có nhắc tới một loại cấm chế từ thời viễn cổ có vài phần tương tự với địa hỏa trước mắt. Lâm Hiên mừng rỡ, hiển nhiên là dốc hết sức nghiên cứu. Nhưng bởi vì kiến thức về trận pháp của hắn quá kém, cho nên suốt thời gian mấy tháng vẫn là nuốt cả quả táo, cũng không có tìm hiểu những điều kỳ diệu của trận pháp mà chỉ đọc cách phá giải ở phía sau. Lâm Hiên diễn luyện đã thành thục, hiện tại liền muốn thử một lần. Dù sao hắn không có khả năng vĩnh viễn ngồi lại đây mà vứt bỏ những thứ trong tiên quặng. Nhìn địa hỏa trước mắt, tay Lâm Hiên vừa nhấc liền bắn ra năm đạo kiếm khí. Sau đó dưới sự khống chế của thần thức liền hợp lại thành một viên cầu nhỏ màu xanh to bằng nắm tay. Tay trái Lâm Hiên lay động làm cho nó phiêu phù trên lòng bàn tay. Sau đó hắn vận chuyển Âm Dương Quyết chuyển hóa thành âm linh lực của quỷ tu. Đầu vai run lên, từ trong thân thể bắn ra mấy đạo hắc khí, cũng đồng dạng hợp thành một quang cầu đen thui, phiêu phù trên lòng bàn tay phải. Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia ngưng trọng. Hắn thật cẩn thận nâng hai tay lên rồi chập lại.
- Hai quang cầu một xanh một đen tiếp xúc với nhau. Sau đó Lâm Hiên thao túng chúng bắt đầu dung hợp, quá trình này diễn ra rất chậm, ước chừng mất khoảng thời gian ba nén nhang. Trên trán Lâm Hiên xuất mồ hôi hột, rốt cục một cái quang cầu lớn xanh đen xuất hiện trên tay. Lâm Hiên nhẹ thở phào, nếu muốn bài trừ cấm chế của cổ tu sĩ này thì trừ phi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ, bằng vào thực lực mạnh mẽ phá cấm thì chỉ còn cách là một người tu chân cùng một người tu ma hợp tác. Đương nhiên hai người có tu vi ít nhất cũng phải ngoài Kết Đan Kỳ. Đem linh lực quang cầu dung hợp lại! Nhưng ở phía sau Tuyền Ky tán nhân cũng đã viết rõ, phương pháp thứ hai tuy rằng trên lý luận có thể được, nhưng thực tế lại không có khả năng. Bởi vì âm dương linh lực vốn bài xích lẫn nhau, huống chi hai loại linh lực phải có số lượng giống nhau như đúc. Cho dù là một đôi song tu bạn lữ thì cũng không thể đạt tới trình độ ăn ý như vậy. Huống chi phóng mắt cả lịch sử của tu tiên giới cũng chưa từng nghe nói có người tu tiên kết thành song tu bạn lữ với người tu ma. Cho nên ở phía sau Tuyền Ky tán nhân còn trêu chọc một câu, phương pháp này của hắn gần như chỉ là ý tưởng kỳ lạ mà thôi. Nhưng người khác không làm được thì không có nghĩa là Lâm Hiên không thể. Âm dương linh lực tuy rằng bài xích lẫn nhau nhưng nếu khống chế tốt thì vẫn có thể dung hợp được. Phương pháp này khó ở chỗ là hai người phải vô cùng ăn ý. Nhưng mà Lâm Hiên có Âm Dương Quyết, có thể đồng thời xuất ra hai loại linh lực, còn về chuyện ăn ý thì không thành vấn đề. Đương nhiên cũng không phải là không có chút khó khăn. Một khi khống chế không tốt thì âm dương linh lực sẽ phát nổ mạnh. Tuy rằng uy lực không nhất định sẽ lớn, nhưng ở ngay trên tay Lâm Hiên thì cho dù có mở ra vòng bảo hộ cũng vô dụng a! Bởi vì quang cầu đồng dạng cũng sẽ bị vây trong vòng bảo hộ. Cũng may Lâm Hiên can đảm thận trọng, thần thức mạnh vượt xa tu sĩ
- cùng cấp, trải qua một phen cố gắng thì việc Tuyền Ky không tưởng lại rốt cục trở thành sự thật trong tay hắn. Lâm Hiên nhìn thoáng qua quang cầu kỳ lạ trong tay, tay áo bào phất một cái đã đem nó phóng ra ngoài. Hào quang sau một lúc chớp lóe thì tiến vào sâu trong biển lửa. Một âm thanh trầm muộn truyền đến, biển lửa kịch liệt lay động dâng trào, lửa bắn tung tóe khắp nơi. Cũng may Lâm Hiên đã sớm có chuẩn bị, trước tiên mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn. Nhưng chỉ một lát sau biển lửa lại bình tĩnh như lúc đầu. Lâm Hiên ngẩn ra, chẳng lẽ Tuyền Ky tán nhân đoán sai, phương pháp này cũng không thể bài trừ cấm chế này thì quả thật có chút khó giải quyết. Nhưng hắn vừa nghĩ đến đây thì từ trong biển lửa truyền ra một trận rung động giống như động đất, vang lên những âm thanh ầm ầm. Bắt đầu sau đó, chấn động ngày càng lớn dần, toàn bộ sơn động đều kịch liệt chấn động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Nhưng Lâm Hiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm về phía trước. Khoảng sau thời gian một chén trà nhỏ, âm thanh bạo liệt nhỏ dần, biển lửa cũng biến mất theo, trước mắt chỉ còn một mảnh sương mù màu tím. Lâm Hiên mỉm cười, tình cảnh quen thuộc cho hắn biết không còn nghi ngờ gì nữa chính là một cổ truyền tống trận. Rất nhanh, sương mù màu tím này dây dưa cùng một chỗ rồi biến thành một cơn lốc xoáy đường kính hơn mười trượng, cả người Lâm Hiên chợt lóe thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong. Thiên địa quay cuồng, Lâm Hiên chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh sương mù. Cũng may thời gian không lâu sau cảnh vật trước mắt hắn liền trở nên rõ ràng. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, phát hiện mình không hề bị thương mới quay đầu đánh giá cảnh vật bốn phía.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 376
0 p | 125 | 10
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 378
9 p | 118 | 8
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 394
10 p | 118 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 183
4 p | 114 | 7
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 159
4 p | 107 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 384
0 p | 112 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
0 p | 100 | 6
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 CHƯƠNG 396
12 p | 99 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 392
12 p | 119 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 CHƯƠNG 386
12 p | 97 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 382
12 p | 113 | 5
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3Chương 378
9 p | 108 | 4
-
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 380
12 p | 104 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 196
4 p | 140 | 4
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 161
5 p | 101 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 167
5 p | 63 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 160
5 p | 92 | 3
-
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 231
4 p | 84 | 3
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn