intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 308,309

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

86
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 308: Lâm Hiên phát uy Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Dũng khí đáng khen! Đáng tiếc là lấy trứng chọi đá. "Muốn chết!" Côn Sơn thượng nhân gầm lên một tiếng, tựa như một tiếng sấm nổ giữa không trung. Diệp Như chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất nghiêng ngả, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống, sau khi kinh hãi liền vội vàng hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định thân hình, còn các đệ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 308,309

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 308: Lâm Hiên phát uy Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Dũng khí đáng khen! Đáng tiếc là lấy trứng chọi đá. "Muốn chết!" Côn Sơn thượng nhân gầm lên một tiếng, tựa như một tiếng sấm nổ giữa không trung. Diệp Như chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất nghiêng ngả, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống, sau khi kinh hãi liền vội vàng hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định thân hình, còn các đệ tử Diệp gia khác đều sợ trắng mặt, hô hấp rối loạn. Thực lực tu sĩ Kết Đan kỳ thực quá mạnh mẽ... Chúng nhân trong lòng hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không có ai lùi bước, nhưng trong mắt đã ẩn ước có sự sợ hãi. Côn Sơn thượng nhân cười lạnh, từ năm ngón tay thô ngắn bắn ra những tia kiếm khí màu vàng. Bảy tên đệ tử Diệp gia, trong đó có hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cơ hồ đều không kịp kêu lên một tiếng thì thân thể đã bị xuyên qua. Trên bầu trời chỉ còn Diệp Như, dáng vẻ cô đơn, yếu đuối. "Thế nào, muốn chết thì cứ bước ra, Phật gia tiễn các người lên đường." Côn Sơn thượng nhân trên mặt hiện vẻ hung ác, ngạo mạn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Diệp gia đệ tử tuy gan dạ nhưng cũng không muốn chết, nhất thời bị thủ đoạn tàn nhẫn của hắn trấn trụ, không có ai dám tiến lên chống lại nữa. Côn Sơn thượng nhân hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vô cùng, nhưng đúng lúc này, một thanh âm lãnh đạm truyền tới: "Đại hòa thượng, Lâm mỗ chán sống, nếu ngươi có bản sự thì đưa ta về quy thiên được không?"
  2. Thanh âm kia rất nhẹ nhàng, phảng phất như một làn gió nhẹ thoảng qua, không hề mang một chút khí tức của nhân gian, song khi đến tai của Côn Sơn thượng nhân lại làm hắn cực kì chấn động. Quay đầu lại liền thấy một thanh niên dung mạo tầm thường đang đứng cách mình chừng trăm trượng, vẻ mặt giễu cợt. Tuy rằng dáng vẻ đối phương chỉ có hai mươi tuổi nhưng đồng tử Côn Sơn thượng nhân lại hơi co lại - tu chân giả Kết Đan kỳ. "Ngươi là ai?" Côn Sơn thượng nhân tuy nổi tiếng vì tàn bạo, háo sắc nhưng tính cách cũng hết sức cẩn thận. Diệp gia không phải chỉ có một vị cao thủ Kết Đan kỳ đã bị chém rơi đầu rồi sao, ở đâu lại chui ra tên tiểu tử này vậy?" "Ta là ai ngươi còn chưa đủ tư cách biết." Lâm Hiên không hề che dấu vẻ mặt kinh bỉ. "Ngươi..." Côn Sơn thượng nhân rốt cuộc cũng nổi giận. Hắn tuy là tán tu nhưng tu tập công pháp đặc biệt, cho dù là so với tu sĩ đồng giai thì thực lực cũng được xem là hàng đầu, có khi nào lại bị người khác trực tiếp sỉ nhục như vậy, giận quá hóa cười: " Tiểu tử, là người muốn chết." Lời còn chưa dứt, năm ngón tay tay đã co lại rồi bắn ra mấy tia kiếm khí màu vàng. "Trò vặt!" Lâm Hiên chẳng buồn né tránh, thanh mang cả người lóe lên, một tầng hộ tráo màu xanh nhạt đã bao bọc hắn lại - Cửu Thiên Linh Thuẫn. Thấy Lâm Hiên khinh suất như vậy, Côn Sơn thượng nhân trong lòng vui mừng. Kiếm khí màu vàng này của hắn không phải là thủ đoạn công kích bình thường, luận về uy lực thì có thể so sánh với một vài linh thuật công kích địa giai khác, là một trong những thần thông cực kỳ lợi hại của Kim Giáp Công.
  3. Tiểu tử này khinh suất như vậy thì thừa cơ giết hắn luôn. Nhưng khí kiếm khí màu vàng đánh trúng, hộ tráo chỉ hơi rung lên làm mắt Côn Sơn thượng nhân suýt rớt ra. Bất quá tuy hắn kinh hãi nhưng động tác cũng cực nhanh, tay áo vung lên, một đạo lệ mang màu lam bắn ra. Lâm Hiên híp mắt lại. Đối phương đã dùng đến pháp bảo thì hắn tất nhiên cũng không dùng Cửu Thiên Linh Thuẫn ngang kháng, tiện thể thử nghiệm cổ bảo mới lấy được luôn. Hắn hé miệng, nhả ra một thanh tiểu kiếm dài một tấc, đón gió biến lớn, trong phút chốc đã dài đến ba thước, tỏa ra hàn quang làm người ta sợ hãi, rít lên nghênh đón đạo lệ mang. Choang! Chỉ trong một kích, hai kiện pháp bảo đã phân thắng bại. Kiện tiểu chùy màu lam kia linh lực mất hết, có vẻ như bị hỏng rất nặng. Côn Sơn thượng nhân kinh hãi thất sắc, đau lòng không thôi. Vội kết pháp quyết, muốn thu hồi pháp bảo. Lâm Hiên làm sao lại để hắn như ý. Hắn cười lạnh bắt pháp quyết, phi kiếm lóe lên hàn quang, chém tiểu chùy của đối phương thành hai nửa. "Tiểu tử, ngươi dám hủy bảo vật của ta!" Côn Sơn thượng nhân hai mắt đỏ ngầu nhưng chỉ dám nhe nanh múa vuốt, rõ ràng là chỉ mạnh miệng. Lam Quang Trùy tuy là không phải là bổn mạng pháp bảo nhưng cũng là dùng hàn băng vạn năm dày công mài dũa. Mất bao công sức mới luyện chế thành công, uy lực không nhỏ, làm sao lại bị đối phương hủy diệt dễ dàng như vậy? Lâm Hiên gật gật đầu, không có vẻ ngạc nhiên, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không phải là cổ bảo bình thường, chủ nhân chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có uy lực như vậy cũng là điều hết sức bình thường. Tiểu tử trước mắt này không phải là tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường.
  4. Sau khi Côn Sơn thượng nhân đưa ra kết luận này, trong lòng thầm hối hận, biết thế đã không hòa mình vào vũng nước đục của hai nhà Liễu Diệp. Nhưng hối hận cũng chẳng có ích gì, hắn cắn răng tháo phật châu trên cổ xuống, tung lên trời. Chuỗi phật châu đứt tung, mỗi một khỏa hạt châu biến ảo thành một viên cầu màu vàng đường kính cả trượng, hung hăng hướng về Lâm Hiên lao tới. Thanh thế rất kinh người, song Lâm Hiên lại chẳng thèm để ý, cũng không có tâm tình dây dưa với hắn ở đây. Tay trái vừa lật, đem một tấm gương cổ, lớn chừng lòng bàn tay ra. Rót pháp lực vào trong, quang hoa trên mặt gương lóe lên, từng đạo từng đạo quang đoàn màu đen, to bằng nắm tay từ trong phóng ra. Quang đoàn vừa tiếp xúc với pháp bảo đối phương liền đem viên cầu màu vàng bao vây lại bên trong. Côn Sơn thượng nhân có phần mù mịt không hiểu, nhưng ngay sau đó sắc mặt liền cuồng biến. Chỉ thấy quang cầu màu vàng nhanh chóng thu nhỏ lại, một lần nữa biến trở lại hình dáng phật châu ban đầu. Chuyện gì thế này, đối phương sao có thể dễ dàng loại bỏ pháp bảo của mình như vậy? Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu thì một tiểu cầu màu đen đã đánh trúng hắn. Không đau, một vết thương cũng không có, song pháp lực cả người điên cuồng hư thoát ra ngoài. Côn Sơn thượng nhân sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu được một điều, mình hoàn toàn không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt. Ánh mắt Lâm Hiên lạnh như băng làm hắn cả người lạnh lẽo. Cắn chặt răng, cố gắng tập hợp chút pháp lực còn sót lại trong cơ thể. Ba một tiếng, rốt cuộc cũng phá vỡ tầng hắc quang cấm chế ngoài cơ thể. Côn Sơn thượng nhân trong lòng vui mừng, lưu lại chỗ này, chắc chắn là sẽ mất mạng. Tuy hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Diệp Như nhưng cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn. Cả người kim quang đại phóng, hóa thành một đám mây màu vàng, đang muốn bỏ
  5. chạy thì thân hình đột nhiên sững lại. Côn Sơn thượng nhân cúi đầu nhìn xuống lồng ngực của mình, trên mặt lộ vẻ không tin nổi. Ở vị trí trái tim hắn, một cây tiểu châm dài chừng một xích chui ra. Là cổ bảo Bích Lân Châm! Lâm Hiên hé miệng, đem một luồng đan hỏa phun tới, thân thể Côn Sơn thượng nhân lập tức hóa thành một khối hỏa cầu lớn, trong phút chốc đã biến thành tro bụi. Từ lúc Lâm Hiên hiện thân đến khi tiêu diệt Côn Sơn thượng nhân cũng chỉ có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, đệ tử Diệp gia xung quanh xem xong mà há hốc mồm. Cũng khó trách, vừa rồi Côn Sơn thượng nhân còn kiêu căng ngạo mạn như vậy mà chỉ trong giây lát đã bị thiếu niên này lấy mạng, bọn họ thực sự khó có thể tiếp nhận được. Nhất là Lâm Hiên tuổi trẻ như thế, tướng mạo lại không có gì nổi trội. Diệp Như trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ. Khác với các đệ tử khác, là độc nữ của gia chủ, nàng tự nhiên hiểu rõ mối quan hệ của nhà mình với. Lúc trước nàng dẫn Lâm Hiên vào Diệp gia bảo, đối với thân phận thiếu niên này cũng được phụ thân nói qua một chút. Cho nên Diệp Như nhanh chóng khôi phục thần sắc, bay đến trước mặt Lâm Hiên, chỉnh đốn trang phục, thi lễ nói: "Vãn bối Diệp Như, tham kiến thiếu chủ." "Ngươi biết ta?" Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ hơi ngạc nhiên. "Vãn bối có nghe phụ thân nhắc tới." Diệp Như cung kính nói. Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt lại hồng lên: "Phụ thân đã bị gian tặc Liễu gia hãm hại. Xin thiếu chủ báo thù cho ta." "Cái gì. Diệp gia chủ đã chết?" Lâm Hiên cau mày, hơi kinh ngạc nói. Bất quá nghĩ qua một chút rồi lại thả lỏng, nếu Diệp Thanh Thành không bị ngộ hại, lão hồ ly Liễu Quân Hào sao dám đem người tấn công Diệp gia bảo.
  6. "Đứng lên đi!" "Vâng!" Diệp Như buông tay cung kính đứng lên. Trên mặt lộ vẻ đắn đo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Hiên, cắn răng lại quỳ xuống : "Xin thiếu chủ nhân từ. Chỉ cần có thể diệt Liễu gia, vì phụ thân cũng tộc nhân đã chết mà báo thù, Diệp Như nguyện làm nô tỳ, cả đời hầu hạ thiếu gia." "Đạo hữu quá lời rồi." Lâm Hiên nâng Diệp Như dậy. Diệt Liễu gia? Vị đại tiểu thư này đúng là quá coi trọng ta rồi. Phải biết đối phương cũng là cổ lão gia tộc truyền thừa đã mấy ngàn năm. Chỉ tu sĩ cũng đã có hơn ngàn người. Tuy Diệp Như rất đẹp nhưng Lâm Hiên cũng không tiểu tử đầu mới mọc lông, vừa thấy mỹ nữ thì não đã phát nhiệt. Thở dài một hơi nói: "Tiểu thư không cần như vậy. Quý gia tổ Diệp Phàm tiền bối là đệ tử ký danh của Thiên Trần tổ sư. Hơn nữa Diệp gia cùng Linh Dược sơn ta đồng căn đồng nguyên. Tại hạ tất nhiên sẽ không đứng nhìn bỏ mặc." "Tạ tiền bối thành toàn!" "Đạo hữu quá đa lễ rồi. Tại hạ tuy không có bổn sự san bằng Liễu gia nhưng giết lão thất phu Liễu Quân Hào kia, vì Diệp huynh báo thù thì vẫn làm được." Nói xong lời này, Lâm Hiên cũng không nói nhiều, hóa thành một đạo thanh hồng, phá không bay đi. ------------------------------ "Ba người các ngươi còn muốn dựa vào địa thế mà chống đỡ sao. Nếu quy hàng, lão phu có thể mở lòng từ bi, tha cho các ngươi một còn đường sống." Chòm râu bạc trắng của Liễu Quân Hào bay phất phơ, vô cùng đắc ý nói. Giờ phút này tình thế đã nghiêng hẳn về một bên. Tuy hắn bị ba vị trưởng lão Diệp gia liên thủ ngăn lại nhưng vẫn chiếm thượng phong. Thủ thắng chỉ còn là vẫn đề thời gian. Mà những đệ tử Diệp gia khác cũng đã đại chiếm thượng phong. Liễu Quân Hào tâm tình cực tốt. Tiêu
  7. diệt xong kẻ địch truyền kiếp cả ngàn năm, không còn Diệp gia kiềm chế, hắn có thể tiêu diệt từng bộ phận, dần dần nuốt chửng các thế lực khác trong Thanh Diệp sơn. Mặc dù chính ma lưỡng đạo đều chẳng để nơi hoang man* này mắt. Nhưng nếu đem mấy vạn tán tu cùng hơn trăm tiểu gia tộc hợp lại làm một thì vẫn là một cỗ thế lực cực kỳ khổng lồ. (*)Hoang man: nơi hoang vắng, man rợ. Liễu Quân Hào tui vi không cao nhưng dã tâm bừng bừng. Thậm chí còn ôm mộng khai tông lập phái. Song lần này hắn đã chiêu hàng thất bại. Nói lại một chút. Trong đại chiến giữa các môn phái thường dễ xuất hiện phát hiện phản đồ. Nhưng trong gia tộc đều lấy huyết thống làm ràng buộc, mỗi thành viên đều trung tâm cảnh cảnh, khả năng xuất hiện phản bội cực nhỏ. Ba lão giả không nói một chữ, nhưng thế công trên tay đã tăng thêm ba phần, ai cũng lộ biểu tình thấy chết không sờn. "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Được lắm. Để lão phu tiễn các người chầu trời." Liễu Quân Hào cười lạnh một tiếng, đem mấy đạo pháp quyết chú nhập pháp bảo. Thanh Quỷ Đầu đao lập tức phát ra âm thanh u u, lệ mang vừa lóe lên đã đem ngân luân phía trước chém thành hai nửa. Diệp Thanh Thạch chấn động. Luận bối phận, hắn là đường đệ gia chủ hiện tại. Tu vi cũng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Ngũ Hành luân này của hắn cũng là cực phẩm linh khí, không ngờ lại bị đối phương hủy đi dễ dàng như vậy. Uy lực pháp bảo quả nhiên không phải thứ bọn hắn có thể ngăn cản. Song đó chỉ là mở màn, tiếng kim loại bị đoạn gãy truyền đến, linh khí của hai gã trưỡng lão Diệp gia còn lại cũng bị hủy đi. Thần tình ba người choáng váng. Giờ mới biết vừa rồi Liễu Quân Hào đã hạ thủ lưu tình. Bất quá hắn cũng chẳng phải có ý tốt gì mà là bày trò mèo vờn chuột mà thôi.
  8. Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề lùi bước. Linh khí đã không còn thì sử dụng pháp thuật công kích. Một lão giả nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật ra hơn mười cái phù. "Hừ. Vẫn ngoan cố chống cự!" Liễu Quân Hào cười ha hả: "Các ngươi chẳng lẽ còn chưa nhận ra, có phản kháng thế nào đi nữa cũng chỉ vô dụng thôi!" Nói xong lời này, hắn điểm một chỉ về phía Quỷ Đầu đao. Thanh pháp bảo hóa thành một đạo lệ quang, bay thẳng đến cổ Diệp Thanh Thạch. Mặt Diệp Thanh Thạch vàng như nghệ, vội bày liên tiếp ra mấy cái hộ tráo. Nhưng trước công kích của Quỷ Đầu đao, hộ tráo mong manh như giấy lộn. Trong huyết quang, một cái đầu người bay tung lên trời. "Tam ca!" Hai lão giả còn lại thần tình bi phẫn, ánh mắt đỏ ngầu. Định liều mạng động thủ, nhưng chưa kịp hành động thì thân hình chợt sững lại. Trên mặt lộ vẻ cực kỳ cổ quái. Nghi hoặc có, ngỡ ngàng có, nhưng kinh hỉ lại càng nhiều hơn... Phía đối diện, tiếng cười của Liễu Quân Hào đột nhiên tắt ngấm, vẻ đắc ý trên mặt trong nháy mắt cũng cứng đơ. Ở lồng ngực của hắn cũng đồng dạng bị một thanh tiểu châm màu bích lục xuyên thủng. Khoảng không cách đó không xa bỗng nổi lên những gợn sóng, một thân ảnh hiện ra. Đúng là Lâm Hiên. Nhìn vẻ chết không nhắm mắt của Liễu Quân Hào, Lâm Hiên cũng không giải thích điều gì. Sau đó phun ra một đạo đan hỏa, đốt hắn thành tro tàn. Phất tay một cái, thu hồi cổ bảo Bích Lân Châm lại. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết. Loại pháp bảo hình dạng phi châm này có dao động linh khí rất nhỏ, dùng để đánh lén thì không gì tốt hơn.
  9. Đương nhiên luận về thực lực, bằng vào thần thông của mình, diệt Liễu Quân Hào cũng tuyệt đối nắm chắc. Nhưng đó là dưới tình huống hắn không bỏ chạy. Trình độ cáo già, xảo quyệt của lão hồ ly này hơn xa tên hòa thượng háo sắc vừa rồi. Nếu một kích không thể giết hắn, bị hắn nhìn ra tình hình bất diệu, trốn vào đám người Liễu gia thì cực kỳ khó giải quyết. Lâm Hiên không hề hạ thấp bản thân. Bằng vào thực lực bản thân, lấy mạng một tu sĩ đồng giai cũng phải khó. Nhưng hắn cũng không kiêu ngạo mù quáng. Đối mặt với hơn một ngàn tu chân giả của Liễu gia, cho dù cảnh giới đại bộ phận không cao, nhưng khi liên thủ thì mình cũng không thể chống nổi. Cho nên ngay từ đầu Lâm Hiên đã tính đến đánh lén. Hắn thu liễm linh khí. Trong khi Liễu Quân Hào bị ba trưởng lão Diệp gia kiềm chế, cũng không quá khó để lặng lẽ tới gần hắn. Sau đó sử dụng Bích Lân Châm, một kích tất sát! Túi trữ vật của Liễu Quân Hào thì Lâm Hiên tất nhiên cũng không chút do dự mà vui vẻ nhận lấy. Nắm trong tay, Lâm Hiên liền nhanh chóng phóng xuất thần thức. Sau khi đảo qua, trên mặt vẫn thản nhiên như thường nhưng trong lòng lại mừng rỡ không thôi. Bên trong có năm, sáu trăm khối tinh thạch, hơn nữa tất cả đều là trung phẩm. Một Liễu gia nho nhỏ tất nhiên không thể có lượng tài phú lớn như vậy. Lượng tinh thạch này hẳn là do cướp được trong hầm mỏ tiên quáng. Lâm Hiên nhớ rõ, hạ phẩm tinh thạch bên trong cũng phải hơn năm, sáu vạn, vừa khớp với số lượng ở đây. Nếu Diệp Thanh Thành bị Liễu Quân Hào giết, tinh thạch bên trong tất nhiên bị hắn chiếm làm của riêng. Ban đầu Lâm Hiên còn lo lắng hắn để tinh thạch ở Liễu gia bảo, không nghĩ tới hắn lại đem đổi thành trung phẩm tinh thạch, mang theo trên người. Cuối cùng để mình chiếm đại tiện nghi, bỗng dưng lại chiếm được nhiều tinh thạch như vậy.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2