intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 418

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

67
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyền Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 418: Trở về Thiên Thương Bộ Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Bảo này hình dạng kỳ lạ gần giống hổ trảo, thanh quang phát ra xung quanh. Xen lẫn trong tiếng gió nhằm hướng tiên kiếm mà nghênh đón.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 chương 418

  1. Bách Luyện Thành Tiên Tác giả: Huyền Vũ Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 418: Trở về Thiên Thương Bộ Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Bảo này hình dạng kỳ lạ gần giống hổ trảo, thanh quang phát ra xung quanh. Xen lẫn trong tiếng gió nhằm hướng tiên kiếm mà nghênh đón. Lâm Hiên hừ một tiếng. Tả thủ lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một Tiểu kính được chạm khắc những cổ hoa văn kỳ lạ. Dưới sự thúc dục của pháp lực, từ mặt kính bắn ra bảy tám luồng sáng màu đen cỡ nắm tay. Những luồng sáng kia tốc độ cực nhanh, phát sau mà đến trước đánh vào trên Hổ trảo pháp bảo của Kiêu Khôn, hơn nữa đem nó bao bọc vào trong. Kiêu Khôn thấy vậy thì giật mình, hắn không rõ sự tình gì nhưng sau một khắc, đã cảm thấy linh tính của pháp bảo mất đi. Pháp lực như nước vỡ đê nhanh chóng tán hết ra ngoài. Mà Lâm Hiên sắc mặt lạnh lùng một lần nữa chỉ vào Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, chỉ thấy tiên kiếm như có linh thông chợt đổi hướng vẽ ra một đường cầu vồng đẹp đẽ tránh qua Hổ trảo chém về phía đối phương. Lúc này Kiêu Khôn sắc mặt trắng bệch, song thủ lập tức chụp lại, đem một cái Khinh Sa (1) lấy ra sử dụng. Khinh Sa kia nhanh chóng phát ra ánh sáng màu hồng rồi cuồng căng biến thành một vòng huyết sắc hộ tráo. Xem ra Kinh Sa này rõ ràng là một cổ bảo chuyên phòng ngự. Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên lộ ra vẻ diễu cợt. Thần niệm chuyển động, đã thấy thêm một cây Ngọc Địch xanh biếc hiện lên phía trên đầu. Lần này, độc nhãn còn lại của Kiêu Khôn trợn lên, vẻ mặt hoảng sợ thốt
  2. lên. "Điều này không có khả năng, ngươi sao có nhiều pháp bảo như vậy, rốt cuộc ngươi là người phương nào?" Chúng nhân đều biết, bất luận là tu sĩ hay vu sư cảnh giới Kết Đan Kỳ bình thường đều chỉ có một cái bổn mạng pháp bảo. Ngoài ra có một số tu tiên giả có tu vi uyên thâm hoặc có đại thế lực đứng sau thì khả năng còn có thêm một vài pháp bảo phụ trợ. Người có nhiều pháp bảo không phải là không có, nhưng quá nửa đều là những Nguyên anh kỳ lão quái. Mà thiếu niên trước mắt này chỉ là kết đan sơ kỳ. Hắn làm sao có nhiều bảo vật đến như vậy? Xem ra lúc này y là đâm vào tổ ong vò vẽ. Khi không lại dám trêu vào tiểu sát tinh này. Kiêu Khôn trong lòng hối hận muốn chết. Nhưng sự tình đã đến nước này cũng chỉ còn liều mạng đấu pháp. Một tiếng vang thật lớn truyền lọt tai. Bạch quang cùng hồng quang trên không trung lấp lánh không ngừng, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm sau khi chém vào huyết sắc hộ tráo một khoảng cuối cùng bị cản lại. Đôi chân mày Lâm Hiên cau lại, có chút kinh ngạc, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm uy lực như thế nào. Trong lòng hắn tự nhiên là hiểu rõ, không ngờ lại công không phá được huyết sắc hộ tráo kia. Xem ra Khinh Sa này cũng là một cổ bảo phòng ngự đứng hàng đầu. Lâm Hiên đâu ngờ trong lòng Kiêu Khôn so với hắn càng thêm hoảng sợ, sống lưng y toát hàn lạnh. Kinh Sa này là bảo vật đời đời tương truyền của Phong Trần bộ. Nghe nói là vài ngàn năm trước do một vị trưởng lão Kết Đan Kỳ đỉnh giai lưu lại. Bảo này là dùng tài liệu đặc biệt để luyện chế, dùng cho phòng ngự hiệu quả kinh nhân. Pháp bảo bình thường khác đừng nói là công phá, thậm chí không thể tổn hao nó chút nào. Nhưng mà vừa rồi một đòn kia... Kiêu Khôn chỉ có thể là thầm hô may mắn mà thôi.
  3. Nhưng y đâu có thời gian để nghỉ ngơi. Lâm Hiên lại giương một tay lên, Ngọc Địch trên đầu hắn đã dài ra bảy tám trượng, nhìn ra là một Cự mãng thân xanh biếc đang há mồm đỏ lòm như chậu máu hướng về Kiêu Khôn đánh tới. Đây không phải là Hóa Hình Thuật mà là địa thần thông của Ngọc Địch. Bảo này chính là một thú hồn bảo hiếm thấy. Trong chớp mắt Cự mãng đã tới trước mặt Kiêu Khôn há to miệng. Từ bên trong phun ra một màn sương mù màu xanh lục tụ lại mà không tán, rồi ngưng thành mấy trăm cái Xà nha (2) sắc nhọn. Chỉ thấy vô số mảnh băng màu bạc giống như mưa đá liên tiếp va chạm vào tầng huyết sắc hộ tráo, nếu một mảnh thì lực công kích không phải là quá lớn, nhưng là số lượng lớn như vậy thì đáng sợ đến cực điểm. Lúc này chỉ kiên trì được một thoáng, huyết sắc quang tráo đã ba động sắp vỡ, Kiêu Khôn kinh hãi vội vàng hai tay huy động liên tục, đem pháp lực toàn thân liều mạng rót vào, huyết sắc quang tráo lấp lánh không ngừng một lúc mới không tan ra, miễn cưỡng ổn định trở lại. Đáng tiếc cố gắng của y chỉ là hoài công mà thôi! Lâm Hiên giơ hữu thủ lên nhẹ nhàng bắn nhanh ra một cây phi châm óng ánh xanh biếc. Chỉ nghe bụp một tiếng, lực công kích của Bích Lân Châm vốn là kém hơn hai cổ bảo kia, nhưng khi chạm vào huyết sắc quang tráo lại như là lạc đà nhai rơm. Chỉ thấy vô vàn tia sáng màu hồng tản ra bốn phía, huyết sắc quang tráo lúc này như bóng nước vỡ ra. Kiêu Khôn cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó cắm một cây tiểu châm xanh biếc, vết thương dù không lớn. Nhưng tâm tạng đã bị uy năng pháp bảo đánh cho vỡ nát! "Muốn trách thì trách ngươi đại thiên môn lại không tới, quỷ giới không lối vẫn muốn vào." Đây là âm thanh cuối cùng hắn nghe được. Sau đó trước mắt tối sầm, mất đi cảm giác.
  4. Lâm Hiên vung tay lên đem một đạo chỉ quang thu túi trữ vật của hắn lại. Sau đó bắn ra một hỏa cầu đem thi thể Kiêu Khôn hóa thành tro tàn. Lại đem thần thức thả ra đảo qua chung quanh vài dặm, đều không thấy bóng người, Kiêu Khôn này quả nhiên chọn được địa điểm động thủ tốt, hắn cũng đỡ phiền toái. Đã không có người, Lâm Hiên đương nhiên là an tâm. Hắn hóa thành một đạo độn quang rời khỏi nơi này. Áng chừng sau một khắc hắn đã về tới dịch quán. So với cục diện hỗn loạn bên ngoài, nơi này có vẻ tương đối tĩnh lặng nhưng vẫn tồn tại một không khí khẩn trương. Mặc Nguyệt Tộc từ khi di dời vào Khuê Âm Sơn đến nay, đã trăm vạn năm qua không bị ngoại thù xâm phạm. Lần này xuất hiện chính là quái vật cấp quỷ đế. Hạo Thiên này lại giảo hoạt vô cùng, làm cho nơi này trở thành người ngã ngựa đổ hỗn loạn vô cùng. Dù sao điều này cũng không quan hệ gì tới hắn. Lâm Hiên khai phá cấm chế, trở lại trong phòng nghỉ ngơi một thời gian. Lúc này hắn mệt mỏi không ít, không phải là tiêu hao pháp lực khi diệt Kiêu Khôn vừa rồi. Mà là khi lẻn vào Thiên Tinh Cung vô cùng căng thẳng, lại cùng Bách Độc Thần Quân đấu trí tâm tư cực kỳ hao tổn tâm thần. Lần này Lâm Hiên ngủ tới một ngày một đêm. Cho đến hoàng hôn ngày thứ hai mới tỉnh lại. Tinh thần rạng rỡ, trong ánh mắt thoáng lên những tia mãn nguyện, hành trình lần này tới Khuê Nguyệt Thành thu hoạch thật không nhỏ. Chỉ cần không xảy ra bất ngờ, không bao lâu nữa hắn có thể đột phá bình cảnh tu vi. Dù sao những năm gần đây, Lâm Hiên mặc dù vài ngày mới phục vào một viên đan dược. Nhưng tích lại từng ngày, thu hoạch cũng phải không nhỏ. Hiện tại chỉ kém một bước, là có thể đột phá tầng thứ ba tiến vào cảnh giới Kết Đan trung kỳ. Nhưng có lẽ do tố chất của hắn, vài
  5. lần trùng quan đều thất bại ảm đạm, lần này thu được nhiều thảo dược cùng thượng cổ kỳ đan do Nguyên Kim Quả luyện chế, Lâm Hiên nắm chắc tới bảy thành trùng quan thành công trở lên. Trong lòng đang mừng rỡ nghĩ thầm, đột nhiên Lâm Hiên vẻ mặt nhất động. Đưa tay đánh một đường pháp quyết ra bên ngoài. Cấm chế tách ra, một vị vu sư tướng mạo thanh kỳ đi đến. "Trưởng lão!" Lâm Hiên thi lễ một cái. Khô Diệp gật đầu nhưng trên mặt có chút lo lắng. Đến khi nhìn về phía Lâm Hiên mới lộ ra chút tươi cười, khen ngợi nói: "Lạc Y, ngươi làm tốt lắm, lần này ở Vu Pháp đại hội có thể thắng liên tiếp ba trận, là mười hai thanh niên vu sư mạnh nhất. Vì thế Thiên Thương Bộ ta có được bốn viên linh đan." Nói xong lão lấy ra một cái bình ngọc. Đổ ra một viên linh đan màu vàng óng ả đưa cho Lâm Hiên. "Đây là..." Lâm Hiên sửng sốt lộ ra vẻ mặt khó hiểu. "Còn ngây ngốc làm chi, đây là thưởng cho ngươi, dựa theo quy củ Thiên Thương Bộ ta, vu sư mang lại chiến thắng cho bản Bộ cũng được chia một viên linh đan. Ở trong bộ lạc có hậu nhân thân hữu của ngươi, có thể đem linh đan này ban cho bọn hắn, như vậy gia tộc của ngươi sẽ có thêm một tu tiên giả." Những lời này của Khô Diệp quả thực làm cho Lâm Hiên bất ngờ. Sớm biết như thế, hắn tội gì vì đan dược này mà hao tâm tổn trí. Dù sao mỗi người nhiều nhất chỉ có thể dùng một viên. Tuy nhiên lần này xông Thiên Tinh Cung chủ yếu vẫn là bức địa đồ. Nếu không làm như vậy hắn sao có thể gặp được Bách Độc Thần Quân, vô công mà được không ít lợi ích. Tóm lại lần này thu hoạch phong phú tuyệt đối bù lại những nguy hiểm. Trong lòng đổi qua các ý nghĩ, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ mừng rỡ :" Cám ơn trưởng lão. Lạc Y khắc sâu đại đức trong lòng."
  6. "Không cần khách sáo, điều này chỉ là phần thưởng ban đầu, sau khi trở lại bộ lạc, bổn trưởng lão còn sẽ cho ngươi vài món thượng cổ Linh Khí, là của riêng ta khích lệ đối với ngươi." "Đa tạ trưởng lão." Lâm Hiên đành phải lần thứ hai giả ra vẻ mặt vui mừng. Thực ra lấy tu vi thần thông của hắn bây giờ. Đừng nói Linh khí, cho dù là pháp bảo bình thường, cũng không để mắt tới. "Ừm." Khô Diệp vuốt râu, hiển nhiên đối với thái độ của Lâm Hiên hết sức hài lòng: "Lạc Y, Ngươi đi thu dọn một chút, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này." "Bây giờ đã đi, không phải là sau Vu Pháp đại hội còn cử hành nghi thức tế mạc tổ tiên?" Lâm Hiên kinh ngạc mở miệng. "Bây giờ sao còn quan tâm đến những chuyện này." Kho Diệp thở dài: "Hạo Thiên Quỷ Đế quấy nhiễu khiến toàn bộ Khuê Nguyệt Thành này không khí ngột ngạt. Phàm nhân thì thương vong nặng nề. Vu sư cũng thiệt mất hai vị. Bây giờ là đại phong tỏa toàn thành. Nghi thức này tự nhiên phải hủy bỏ." "Chỉ là một âm hồn mà thôi, chẳng lẽ còn chưa bắt được?" Lâm Hiên biết rõ những vẫn cố hỏi. "Một âm hồn? Hừ, ngươi nói thật dễ dàng. Thôi, tu vi ngươi quá nhỏ nên có một số việc tự nhiên không biết. Hạo Thiên này chính là quỷ đế chi tôn. Luận bàn tu vi, đủ có thể sánh cùng Nguyên Anh kỳ tiền bối trong tu tiên giả chúng ta." Khô Diệp cười khổ giải thích thêm: "Nghe nói Hạo Thiên Quỷ Đế này tiến giai không lâu, nhưng thần thông kỳ lạ khó lường. Tới như Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ không cẩn thận một chút cũng để cho hắn chạy thoát." Lâm Hiên gật đầu. Những việc này hắn sao lại không rõ, nhưng lại ra vẻ không biết hỏi han. Là hắn muốn thăm dò thêm tình báo. Khô Diệp đối với hắn vốn không chút hoài nghi, tự nhiên nói tiếp. "Tên kia mặc dù chạy thoát. Nhưng vốn là trúng mai phục trong cấm chế, rồi sau đó cùng Hỗn Nguyên tiền bối tranh phong, thời điểm đó bị bức hạ đành sử dụng bí thuật, bị thương không phải nhẹ. Hiện tại cũng không biết hắn trốn ở nơi nào, tóm lại chúng ta hãy rời khỏi chỗ thị phi
  7. này. " "Ưm." Lâm Hiên tự nhiên không có dị nghị, hắn cũng không có gì để thu dọn. Thân là tu tiên giả, vật tùy thân đều là chứa ở trong túi trữ vật. Hai người nói đi là đi ngay. Ngoài hai người bọn họ, thì một số vu sư cao thủ của đại bộ lạc, tiểu bộ lạc khác trên cơ bản đều đã rút đi. Thứ nhất, bọn họ cho dù ở lại chỗ này cũng không giúp được gì, thứ hai, trong những tiểu bộ lạc số lượng vu sư ban đầu đã ít, trưởng lão Kết Đan Kỳ càng chỉ có một hai người. Nếu như vẫn lạc ở chỗ này thì rất có khả năng đoạn truyền thừa, cho nên Hỗn Nguyên Lão Tổ đối với sự đào tẩu của bọn họ cũng im lặng, đành nhắm một mắt làm ngơ. Dọc trên đường đi hai người vô cùng cẩn thận, chọn những đường hoang vắng, ẩn nấp mà độn quang đề phòng xui xẻo gặp phải Hạo Thiên Quỷ Đế, cũng may lo lắng là thừa. Sau mấy ngày, hai người thuận lợi về tới lãnh địa Thiên Thương Bộ. Chú thích: (1) Khinh Sa: Khăn lụa (2) Xà nha: Răng của rắn độcNhận được tin này các vu sư khác của Thiên Thương Bộ đều vội vàng tới đón chào, dẫn đầu chính là lão giả tên là Tang Bảo cùng với đại hán sẹo mặt, ngoài ra còn một số vu sư Linh Động Kỳ cấp thấp mà thôi. Bọn họ đương nhiên không dám nhiều lời, vẻ mặt kính cẩn đứng ở một bên. Sau khi chào hỏi, tự nhiên là một lần hàn huyên, Lâm Hiên cảm thấy thái độ hai người đối với hắn đều thay đổi. Khi gặp nhau lần đầu còn có chút lạnh nhạt. Bây giờ lại thân mật khác thường. Có lẽ lần này do hắn lập hạ đại công cho bộ lạc. Tu vi của hắn lại trên hai người không chỉ một bậc, Khô Diệp Đại Sư tuổi tác đã cao. Sau khi lão tọa hóa, Lạc Y nhiều khả năng kế vị trở thành trưởng lão bản bộ. Hai người tự nhiên muốn nịnh bợ lấy lòng. Sau khi nghĩ thông suốt điểm này. Lâm Hiên mặt không đổi sắc cùng hai người hàn huyên xã giao. Sau đó cùng về động phủ của Khô Diệp. Cảnh vật vẫn như cũ, Khô Diệp tâm tình vô cùng tốt, sầu muộn trên dọc trên đường đi đã trút bỏ hết. Thiên Thương Bộ chỉ là tiểu bộ lạc không
  8. đáng chú ý ở nơi hẻo lánh. Khoảng cách tới Khuê Nguyệt Thành là mấy ngàn dặm, Hạo Thiên Quỷ Đế hẳn sẽ không đến nơi này. Sau khi ngồi xuống tự có phàm nhân đầy tớ dâng hương trà. Mấy người nghỉ ngơi trong chốc lát. Khô Diệp tới mật thất bên cạnh lấy ra một cái túi trữ vật. Cổ tay lão rung lên đem hai món Linh khí xuất hiện ở án tiền. Là một thanh song nhận Chiến phủ tinh xảo, sắc bén vô cùng, màu bạc lấp lánh. Cái kia là một thanh Phi đao đen tuyền phẩm chất lại tương đối kỳ lạ. Dường như là dùng xương cốt một loại yêu thú nào đó chế thành. Tang Bảo và đại hán sẹo mặt kia thấy vậy hai mắt tỏa sáng. Trên mặt lộ ra vẻ tham lam. "Hai cái Linh khí này đi theo lão phu đã lâu. Chính là ta khi chưa ngưng đan dùng đến, rất có uy lực. Lần này ngươi vì bản bộ lập hạ đại công, nên khen thưởng cho ngươi." ""Khai sơn phủ!" "Độc nha đao!"… Nghe Tang Bảo kêu lên tên hai cái bảo vật, Khô Diệp cười ngạo nghễ. Dường như hai thứ Linh khí này thanh danh không phải nhỏ, đáng tiếc Lâm Hiên tự nhiên không lưu ý. Nhưng hắn vẫn phải giả vô cùng mừng rỡ nhận lấy, lại cảm tạ vài câu. Lại ngồi gần nửa canh giờ, hàn huyên một số chủ đề không quan trọng. Lâm Hiên mới mở miệng hướng Khô Diệp cáo từ, cần về trong động khổ tu. Đối với cố gắng của hắn, Khô Diệp tự nhiên trong lòng vui mừng cũng không giữ lại. Ngược lại lão còn dặn dò vài câu, trong khi tu luyện nếu như gặp gì khó hiểu, có thể đến nơi này thỉnh giáo. Một lát sau Lâm Hiên đã về tới động phủ của Lạc Y, sau đó không nói không rằng tiến vào trong mật thất.
  9. Lâm Hiên ngồi yên lặng khoảng một nén nhang. Đem tâm thần điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Sau đó vỗ trên túi trữ vật. Bạch quang đột ngột xuất hiện. Trong lòng bàn tay hắn hiện ra một bình ngọc tinh xảo. Mở nắp bình rồi từ bên trong đổ ra vài viên kim sắc linh đan. Loại thượng cổ linh đan này, trong một kiếp nhân sinh chỉ có tác dụng một lần, tuy nhiên Lâm Hiên dưới sự xảo hợp đạt được tới mấy viên. Nhưng hắn cũng không có ý định lãng phí. Trong đan điền của hắn ẩn chứa lam sắc tinh hải, cho nên đối với loại thượng cổ linh đan này tiến hành tinh chế lại, để có thể làm cho phẩm chất tăng lên. Chắc hẳn xác suất tạo ra chân linh căn sẽ cao hơn. Lâm Hiên lấy ra một viên linh đan, ngắm nghía trong chốc lát, sau đó mới trân trọng đem nó cầm lên, hắn nhắm hai mắt dùng linh lực thúc dục tinh hải màu lam tỏa ra những điểm sáng kỳ lạ. So với ban đầu Lam sắc tinh hải hiện tại có sự bất đồng, theo tu vi không ngừng gia tăng của Lâm Hiên, lam sắc tinh hải cũng mở rộng theo, nếu như đem diện tích ban đầu ví như thành một tiểu hồ thì bây giờ đã là một mẫu hồ, gia tăng hàng trăm hàng ngàn lần. Rất nhanh các điểm sáng màu lam đã hội tụ thành một dòng suối, theo kinh mạch chảy tới trong lòng bàn tay, ngón trỏ cùng ngón cái tay còn lại của Lâm Hiên tương khấu, đánh ra một đường pháp quyết, hai tay đặt trên giữa hai đầu gối, đã trải qua nhiều lần thực hành, Lâm Hiên đối với lam sắc tinh hải vận dụng vô cùng thành thục. Hơn nữa hắn cũng nắm chắc kỷ xảo rất nhiều. Mặc dù là lần đầu tinh chế loại thượng cổ linh đan này, nhưng Lâm Hiên cũng tin tưởng tới bảy thành trở lên. ...... Sau hai ngày liên tục, Lâm Hiên mới khẽ mở mắt ra. Sau đó hắn chậm rãi đem lòng bàn tay mở ra. Bên trong vẫn là một viên linh đan, nhưng so với lúc đầu kim sắc càng thêm chói mắt, mà ở bên cạnh linh đan có một nhúm nhỏ bột phấn màu đỏ, đây chính là tạp chất.
  10. Tất cả thuận lợi, vẻ mặt Lâm Hiên hết sức hài lòng. Sau mấy canh giờ nghỉ ngơi, lam sắc tinh hải theo pháp lực dần phục hồi. Sau đó Lâm Hiên lại từ trong bình ngọc đổ ra một viên linh đan. ...... Cứ như vậy mà tuần hoàn. Lâm Hiên mất gần mười ngày cuối cùng đem bốn viên thượng cổ linh đan toàn bộ từng viên tinh chế thành trung phẩm. Lại nghỉ ngơi một trận, Lâm Hiên nhìn vào trung phẩm đan trong tay mặt lộ vẻ do dự. Nếu như có thể tái tinh chế thành thượng phẩm, chắc hẳn xác suất tạo ra linh căn tốt càng lớn hơn. Dù sao cũng có bốn viên, thất bại cũng không có vấn đề. Nghĩ tới đây, Lâm Hiên đem trong một viên ở trong tay. Lần này tái tinh chế, thúc dục lục linh lực từ trong đan điền phân ra điểm sáng màu lam. Lần tái tinh chế này mất gần năm ngày. Nhưng khi Lâm Hiên mở bàn tay ra, vẻ mặt lại hết sức khó coi, linh đan đã biến thành một khối tinh thể màu đen, kết quả rất hiển nhiên, Thất bại! Hắn thở dài. Muốn tinh chế thượng phẩm đan quả nhiên không phải dễ dàng như vậy. Vốn là kết quả này trước đó cũng đã ngờ tới, nên hắn cũng không thất vọng lắm. Sau khi nghỉ ngơi một hồi lại không ngừng cố gắng. ...... Nhưng có lẽ là khó khăn rất lớn. Lần này vận khí Lâm Hiên không được tốt, kế tiếp lần thứ hai tái tinh chế cũng là thất bại. Đã biết rõ không thể, Lâm Hiên sẽ không miễn cưỡng.
  11. Còn lại hai viên linh đan. Trong đó hắn đem một viên thu vào, viên khác bắt đầu phục dùng. Sau đó Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống. Song chưởng để ở trước ngực. Trong cơ thể linh lực quay vòng bọc ở hạt linh đan kia. Sau khoảng gần nửa canh giờ. Linh đan dần hòa tan. Hiệu lực của thuốc bắt đầu hóa mở ra. Một cỗ nhiệt lưu xuất hiện ở đan điền. Sau đó Lâm Hiên dùng linh lực bọc lại, chạy trong tứ chi bách hài vận chuyển một vòng Đại Chu Thiên. Không lâu sau, Lâm Hiên cảm giác toàn thân như bị kim đâm đau đớn. Sau khoảng một nén nhang. Cỗ nhiệt lưu kia lại chuyển hóa thành luồng hàn băng. Chỉ một một từ để diễn tả cảm giác của hắn lúc này… Khó chịu! Cứ như vậy tuần hoàn. Lâm Hiên chốc lát thân thể lạnh như hàn băng, chốc lát thân thể lại như trong hỏa diễm. ...... Bảy ngày sau. Lâm Hiên cuối cùng mở hai mắt ra, lúc này y phục của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Kỳ thực phàm nhân rèn luyện linh căn cũng không vất vả như hắn, Lâm Hiên tình huống vốn bất đồng, hắn đã là tu tiên giả Kết Đan Kỳ bậc cao. Với lại phục dụng vào là trung phẩm linh đan. Hiệu lực của thuốc cương cường lớn hơn mấy lần. Mà giờ khắc này. vẻ mặt Lâm Hiên có chút lạ lùng. Vừa như ưu mà cũng như hỉ, hoàn toàn không nhìn ra được tâm tình của hắn. Cũng không rõ hắn rốt cuộc rèn luyện ra loại nào linh căn nào.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2